Bị thương
← Ch.059 | Ch.061 → |
Chuyện công việc của Cố Hạ vẫn cứ trì hoãn như vậy, cấp trên không phái người tới thay thế vị trí của cô, thậm chí trưởng phòng Lưu còn tỏ ý cô làm rất tốt, đợi đến khi cô làm tròn một năm sẽ có tiền thưởng.
Triển Thiểu Huy cũng rất lâu rồi không liên lạc với cô, thời gian cứ bình thản mà trôi đi. Chỉ có đôi khi nhắm mắt lại sẽ nhớ đến nụ hôn của Triển Thiểu Huy, nụ hôn của anh dù dịu dàng nhưng cũng mang theo một chút phách đạo, không cho ai cự tuyệt, vô cùng kiên nhẫn lại hấp dẫn cực kì, không cần Cố Hạ phải đáp lại. Mỗi một lần, anh đều ôm cô rất chặt, đặt tay ngang hông cô, có đôi khi cảm thấy không chân thật, làm cho Cố Hạ thấy rất áp lực; môi lưỡi giao triền, bàn tay mềm mại dịu dàng đùa nghịch, nhẹ nhàng lướt qua mặt cô, làm dấy lên một chút ngưa ngứa...
Cố Hạ nhíu mày, lúc nào cũng nghĩ đến thứ đó, quả thật là xuân về vạn vật đều tràn đầy sức sống, con người cũng phát xuân theo. Triển Thiểu Huy là người cô có thể vọng tưởng sao? Quả thật là không khác gì ôn dịch, phải rời càng xa càng tốt, Cố Hạ lắc lắc đầu, nhìn nhìn người bên cạnh, khom người rồi lại khom người, có một số việc xảy ra chỉ trong một cái nháy mắt, Cố Hạ té ngã trên mặt đất.
Cô vẫn đến phòng tập theo thói quen, gần đây bắt đầu luyện yoga, ngay lúc cô thất thần, không nghe lời chỉ dẫn của giáo viên, tỷ như "Phải lượng sức mà gập người", "Các bạn hãy dừng lại ở đây thôi, có khả năng thì hãy tiếp tục"... Kết quả cô lại đua theo người khác làm động tác này, không ngờ mất thăng bằng, té ngã trên mặt đất, thắt lưng truyền đến một cơn đau nhức, đau đến nỗi hai mắt cô hoa lên, ngập tràn nước mắt, người bên cạnh gọi gì cô cũng không nghe rõ, chỉ cảm thấy đau đớn nhưng vẫn còn mắng ngược Triển Thiểu Huy một tiếng, sớm đã đoạn tuyệt quan hệ với anh ta, vậy mà còn dám dùng thẻ anh ta cho đi tập thể hình, cuối cùng gặp phải báo ứng.
Cơn đau trên lưng lan đến tận xương tủy, mặt Cố Hạ méo mó, không thể nhúc nhích đươc, kiểu bị thương này có thể nặng có thể nhẹ, ngoại trừ đau đớn còn có sợ hãi, nhớ tới trước kia báo chí có đưa tin có người bởi vì té bị thương tổn ở cột sống mà bị liệt thì trong lòng càng sợ hãi hơn, lúc nằm trên cán nước mắt không ngừng rơi xuống, phòng tập gọi cho 120, âm thanh rất lớn của xe cứu thương không ngừng vang lên, ngoài trời đã tối hẳn, những người ngồi trước mặt đều vô cùng xa lạ, cô không thấy rõ nét mặt bọn họ, hoảng hốt như đang bị đám mây đưa đi rất xa.
Bệnh viện toàn một mùi thuốc khử trùng rất khó ngửi, động tác của bác sĩ nhanh hơn cô nghĩ, kêu người đẩy vào phòng cấp cứu, rồi lại chụp phim, rồi lại chẩn bệnh, nằm lỳ trên giường cảm thấy tất cả dây thần kinh đều đau nhức làm cho người ta khó thở mê man, không thể nhìn rõ được thứ gì, như đang bơi trong một vùng biển rộng, nước biển mênh mông bao phủ lấy mình.
Đây chính là một nơi đầy sương mù, bao phủ dày đặc, cô chỉ cảm thấy có người nắm chặt tay của mình, như khi còn bé bị ngã, ba đã kéo tay cô lên, bàn tay ấm áp mạnh mẽ, làm cho cô cảm thấy rất an tâm, cô nghe thấy tiếng nói của anh, thuần hậu dịu dàng, "Đừng khóc, có anh ở đây rồi, không có gì đâu."
Ngược lại cô càng khóc lớn hơn, lúc nãy chỉ là khóc vì buồn bực, bây giờ lại đơn giản kêu thành tiếng, "Đau quá...đau quá..."
Bác sĩ còn đang lấy gì đó trên lưng cô, Triển Thiểu Huy ngồi xổm xuống bên cạnh cô, cầm khăn mặt lau nước mắt cho cô, ghé vào bên tai dịu dàng dỗ dành cô: "Nhịn một chút thôi, một lát là xong rồi."
"Anh nói thì dễ nghe lắm, người đau có phải anh đâu!" Cố Hạ vừa khóc nức nở vừa oán giận nói, trong cơn hoảng loạn cảm thấy lúc anh nói chuyện còn mang theo mùi rượu, đau đớn làm cho đầu óc Cố Hạ không được tỉnh táo, nắm chặt lấy tay của anh, xương tay đều lộ cả ra, như người đang bị chìm bắt được một cộng rơm, cố ý muốn di dời sự chú ý của mình, giảm bớt đau đớn.
Triển Thiểu Huy vén tóc hai bên tai sang cho cô, sau đó đặt tay lên vai cô, vỗ nhẹ từng cái từng cái một, cố gắng trấn an cô, nghe thấy Cố Hạ lớn tiếng kêu la, trong lòng mềm nhũn. Thỉnh thoảng anh lại nhướng mắt lên nhìn bác sĩ, sau đó lại thấp giọng nói chuyện với Cố Hạ.
Không phải mỗi câu anh nói Cố Hạ đều nghe rõ, về sau hình như cô đã mắng chửi gì đó, ngay cả chính mình cũng không nhớ rõ. Sau khi xử lí xong, y tá đẩy cô đến phòng bệnh, Triển Thiểu Huy nắm lấy tay cô, không hề buông ra. Lúc anh nhận được tin tức đã bảo người gọi đến bệnh viện chuẩn bị sẵn sàng, tấm thẻ kia là trợ lí của anh đi làm nên đã lưu lại phương thức liên lạc của trợ lí, xảy ra chuyện này người của phòng tập gọi điện tới đó trước tiên, khi đó anh đang ăn cơm tối, trong lòng cảm thấy buồn phiền nên uống rượu, bụng rỗng uống rượu cảm thấy có chút hỗn loạn, nghe nói Cố Hạ bị thương thì thoáng cái đã tỉnh hẳn, vội vàng chạy đến bệnh viện.
Phòng bệnh là một căn phòng rất tốt, Cố Hạ vẫn không cảm thấy đau đớn giảm bớt chút nào, thấy bác sĩ không có đâu nên khóc nức nở hỏi: "Vì sao lại đau như vậy? Có phải hết thuốc chữa rồi không?"
"Em còn phải chịu đau vài ngày nữa. Không quá nghiêm trọng đâu, bác sĩ cũng không đề nghị tiêm thuốc giảm đau, trị liệu đúng cách, nghỉ ngơi thật tốt là được." Triển Thiểu Huy nắm lấy tay cô an ủi cô, thắt lưng bị tổn thương, vết thương không phải quá nghiêm trọng nhưng phải tĩnh dưỡng trong vài tháng, trước mắt cũng chỉ có thể chịu đau.
Vì để giảm bớt áp lực phần eo nên Cố Hạ phải nằm lì trên giường, bỗng nhiên phát hiện ra anh vẫn còn đang nắm tay cô, cố gắng rút ra, Triển Thiểu Huy cũng cảm nhận được ý của cô nên nhẹ nhàng đặt tay cô vào trong chăn, ra khỏi phòng bệnh. Một lát sau, anh cầm một khăn lông ướt vào lau mặt cho cô, động tác rất dịu dàng, giống như một làn gió xuân thổi qua mặt, Triển Thiểu Huy vừa lau mặt cho cô vừa dịu dàng an ủi cô, Cố Hạ không mở miệng nhưng lại không có cách nào làm giảm bớt cơn đau của mình.
Bác sĩ tới nói một chút về vết thương của cô, trấn an cô cứ thoải mái, buông lỏng tinh thần, đến khi cô uống thuốc xong thì đã hơn 9h, Triển Thiểu Huy ngồi bên cạnh, hỏi cô: "Em hẳn là vẫn chưa ăn tối, anh gọi một ít cháo loãng, em muốn ăn vị nào?"
Trong mắt Cố Hạ vẫn còn ươn ướt nước mắt, nghiêng đầu sang một bên, cô vẫn nhớ mình phải cố gắng không để ý tới anh, cắn răng nhắc nhở mình không được nói chuyện với anh, Triển Thiểu Huy nhẹ nhàng vuốt trán cô, "Em thật là bướng bỉnh, muốn giận dỗi thì cũng phải đợi cho mình khỏe lại rồi hãy tiếp tục, bây giờ em không thích hợp để điều trị, sau này nếu không đi lại được sẽ phải hối hận cả đời đấy."
Cố Hạ không biết có phải anh đang hù dọa cô hay không, có thể cơn đau trên lưng đã làm cho hai mắt cô mờ đi, thân thể không nhúc nhích được, khi bị bệnh tinh thần cũng rất yếu đuối, nước mắt kìm không được lại rơi xuống, sốt ruột hỏi: "Không phải nói không có gì nghiêm trọng sao?"
"Phải xem quá trình hồi phục trong mấy tháng tiếp theo đã, ở đây điều kiện chữa bệnh rất tốt, em không cần phải lo lắng. Nhưng nếu em không chịu phối hợp thì bác sĩ cũng không còn cách nào." Triển Thiểu Huy đang suy nghĩ xem có nên nói nghiêm trọng hơn một chút để hù dọa cô hay không, phải làm cho cô ngoan ngoãn một chút.
Hôm qua Từ Lộ Lộ ra ngoại thành công tác, phải vài ngày mới về, Cố Hạ một thân một mình trong thành phố này, không quen biết ai để dựa vào, cô không muốn dựa vào Triển Thiểu Huy cũng không còn cách nào, ngoại trừ nằm thẳng, hiện giờ Cố Hạ không còn chút sức nào.
Một lát sau, có người đưa cơm tới, hộ lí cầm thìa đút cho cô, Triển Thiểu Huy vẫn ngồi bên cạnh nhìn, có đôi khi nói vài câu với Cố Hạ, đương nhiên bình thường Cố Hạ sẽ không trả lời anh, nhưng có người ở bên cạnh chăm sóc, trong lòng đột nhiên cũng an tâm hơn.
Triển Thiểu Huy cũng không ở cùng cô cả đêm, anh đi khi nào Cố Hạ cũng không biết, cô đau đến ngủ không được, Triển Thiểu Huy vẫn ở bên cạnh cô, đến khi cô ngủ mới rời đi, ban đêm khi Cố Hạ tỉnh lại chỉ nhìn thấy hộ lí ngủ bên cạnh giường của cô. Ngày hôm sau lưng vẫn còn đau, mười giờ hơn Triển Thiểu Huy tới, lúc ấy Cố Hạ vừa ăn sáng xong không lâu, cũng không thể động đậy được, ngủ cũng không ngủ được, một mình nằm trên giường nhìn hoa văn trên giấy dán tường, chưa từng có một khắc nào cảm thấy cô đơn khó khăn như vậy, trong lòng lạnh lẽo, cha mẹ bạn bè đều không có bên cạnh, ngoại trừ đau đớn, còn cảm thấy hai bàn tay trắng. Nhìn thấy Triển Thiểu Huy đẩy cửa bước vào, trong lòng đột nhiên lại có cảm giác mừng rỡ, nghe thấy Triển Thiểu Huy nói: "Công ty có chút việc phải xử lí."
Cố Hạ cảm thấy thật ra anh không phải giải thích với cô, nhưng mà nghe thấy anh nói như vậy thì trong lòng lại như có một ngọn lửa tí tách đang bùng cháy, cả người thoáng cái ấm áp hơn hẳn, Triển Thiểu Huy vẫn ngồi cạnh cô như trước, "Hôm nay có thấy đỡ hơn chút nào không?"
"Vẫn rất đau." Cố Hạ đang ghi hận với Triển Thiểu Huy nên cũng không có cách nào nói chuyện bình thường với anh, tay nghề của hộ lí rất tốt, tuy vậy cũng không phải là người có thể tâm sự, nếu cô không nói chuyện với Triển Thiểu Huy thì cũng không có ai nói chuyện với cô.
Triển Thiểu Huy kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh, "Đừng lo lắng, đau là rất bình thường, mấy ngày nữa sẽ đỡ hơn. Bác sĩ đã đến khám chưa?"
"Đến rồi." Cố Hạ yếu ớt trả lời, ý tá cũng an ủi nói bác sĩ rất chuyên nghiệp về phương diện này, vết thương của cô cũng không nghiêm trọng, tĩnh dưỡng khoảng vài tháng là có thể trở lại như trước kia, không có bất cứ ảnh hưởng gì.
Tinh thần Cố Hạ không tốt lắm, lại không ngủ được, mí mắt ríu xuống, thỉnh thoảng trả lời Triển Thiểu Huy một câu. Triển Thiểu Huy vốn cũng không phải người nói nhiều, thỉnh thoảng hỏi cô có muốn uống nước không, hoặc là cầm khăn lông lau mặt cho cô.
Anh vẫn luôn ở trong phòng bệnh, dùng di động điều hành công việc, thường xuyên chạy ra ngoài nghe, Cố Hạ mệt mỏi nhắm mắt lại, giữa trưa thiếp đi một lát, tỉnh lại cũng không biết đã mấy giờ. Ánh sáng trong phòng bệnh khá yếu, mơ hồ nhìn lại, thì ra là bức màn đã bị kéo lại, nghiêng nghiêng đầu trông thấy góc tối có một chiếc đèn bàn, Triển Thiểu Huy ngồi trên ghế salon, trước mặt là một chồng văn kiện, đèn bàn phản chiếu ánh sáng, khuôn mặt của Triển Thiểu Huy trơn bóng, hàng mi cùng chiếc mũi tạo nên một đường cắt hình, anh đang cầm bút suy tư, dáng vẻ chăm chú suy nghĩ đẹp đến mê hoặc lòng người.
Phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, dường như Cố Hạ có thể nghe thấy tiếng bút máy rơi trên giấy, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy anh, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy xuôi, vừa ấm lại vừa thoải mái, hình như Triển Thiểu Huy cũng cảm nhận được ánh mắt của cô, quay đầu lại nhìn cô, khóe môi hơi cong lên, đứng dậy đi về phía cô, "Muốn uống nước hay đi toilet sao?"
Cố Hạ có hơi máy móc lắc đâu, "Anh bận rộn như vậy, hãy trở về sắp xếp công việc đi."
"Cũng không bận nhiều việc lắm, anh có thể xử lí được." Triển Thiểu Huy ngồi xuống bên cạnh cô, "Một mình em ở đây không có ai trò chuyện, thấy em sợ đau như vậy, hơi đau một chút đã khóc rồi."
Ánh mắt Cố Hạ chậm rãi dời đi, trong lòng hơi chua xóng, cô nghe thấy mình nói: "Triển thiếu, anh không cần phải làm vậy."
"Anh phát hiện ra em bị thương cũng có lợi, bây giờ đã chịu nói chuyện với anh, lúc trước anh có làm gì em cũng không phản ứng lại." Triển Thiểu Huy cười nói.
Cố Hạ cảm thấy những lời anh nói thật sự rất đáng giận, rõ ràng bọn họ đùa giỡn cô, vậy mà còn làm như bọn họ rất quan tâm đến cô. Cô nghiêng đầu nhắm mắt lại, dáng vẻ vừa mệt mỏi lại bắt đầu không để ý tới anh.
Tối hôm đó hình như Cố Hạ biết Triển Thiểu Huy rời đi lúc nào, phần eo quá đau nên cô ngủ không được ngon giấc, trong lúc mơ mơ màng màng hình như có ai đó hôn lên trán cô, rất mềm rất nhẹ, như là chuồn chuồn lướt trên lá sen, rồi lại chậm rãi rời đi, lúc ấy đã rất khuya, sau đó Cố Hạ nghe thấy tiếng chân anh rời đi, tất cả đều mơ màng, không phân biệt rõ là đang mơ hay là sự thật.
← Ch. 059 | Ch. 061 → |