Trái tim loạn nhịp
← Ch.053 | Ch.055 → |
Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ tà tà chiếu rọi trên mặt đất, loang lổ in bóng những bông hoa, Cố Hạ bị hôn đến thất điên bát đảo, dường như khí lực toàn thân đều bị rút hết. Qua thật lâu, Triển Thiểu Huy mới hơi rời khỏi môi của cô, trằn trọc sang hai má, sang bên tai, phần cổ, anh mở cổ áo của cô ra, làn môi nóng rực ủi qua từng tấc da thịt non mịm trên cổ, một dòng khí nóng chạy tán loạn trong cơ thể anh, một tay vung lên luồn vào áo cô, từ phía dưới chui vào chạy dọc theo sống lưng, tiếp tục hướng lên trên, vuốt ve hai ngực cô, xúc cảm trên khuôn ngực cao ngất mềm mại rất tuyệt, bắt anh dừng cũng dừng không được.
Có lẽ sức của anh quá lớn nên Cố Hạ kêu ra tiếng, càng giống với âm thanh gợi cảm mị hoặc, Triển Thiểu Huy đã vén áo của cô đến trên ngực, áo ngực cũng bị đẩy ra, thuận tiện để tay mình hành động. Làn da cùng khu vực mẫn cảm kích thích lộ ra làm cho Cố Hạ dần dần tỉnh lại, lấy tay bất lực đẩy anh ra, "Đừng mà, bỏ tôi ra..."
Triển Thiểu Huy vẫn giữ lấy cô, nụ hôn tinh tế liên tục rơi trên môi cô, hai má, dưới tai, rồi đột nhiên một âm thanh sát phong cảnh vang lên, một tiếng "răng rắc" vang lên cửa bị đẩy ra, một nhân viên phục vụ đứng trước cửa ra vào, nhìn thấy trong phòng còn người, hơn nữa lại ở trong tình huống này thì giật mình biết mình đã phạm sai lầm, liên tục không ngừng xin lỗi, "Rất xin lỗi, rất xin lỗi..."
Nói xong vội vàng lui ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại, lúc nãy nhìn thấy có người ra, cho rằng phòng không còn ai nên mới vào, không ngờ tới lại phá hỏng chuyện tốt của người ta, đứng trước cửa ra vào nhìn thấy ánh mắt không mấy lương thiện của Triển Thiểu Huy thì toàn thân run lên.
Ngay lúc người kia bước vào phòng, Triển Thiểu Huy vội vàng dùng thân mình che cho Cố Hạ, kéo áo cô xuống. Một tá phiều nhiễu như vậy khiến cho Cố Hạ triệt để tỉnh lại, đầu nghiêng sang một bên, "Anh thả tôi ra."
Triển Thiểu Huy dùng ánh mắt tràn ngập tình dục nhìn cô, mặt Cố Hạ đỏ bừng lên, hơi thở không đều đặn, trên mặt còn mang theo một chút ngượng ngùng, rất đẹp, Triển Thiểu Huy dùng một tay kéo đầu cô lại, chuẩn bị hôn tiếp. Cố Hạ chôn đầu vào hõm vai của anh, sống chết không cho anh tiếp tục.
Triển Thiểu Huy cười khẽ, dùng giọng nói trầm thấp nói trên đỉnh đầu cô, "Em thích từ chức thì cứ từ, từ nay về sau chuyên tâm làm người phụ nữ của anh."
Cố Hạ đột nhiên ngẩng đầu lên, phồng má nhìn anh, dáng vẻ tức giận nói không nên lời, "Anh là đồ vô sỉ!"
Triển Thiểu Huy ôm eo cô, tay lưu luyến vuốt ve da mặt cô, "Được rồi, từ nay về sau không được như vậy nữa."
"Tôi..." Cố Hạ vừa nói ra một chữ đã bị Triển Thiểu Huy che miệng lại, anh trừng mắt nhìn cô, "Không cho em nói chuyện."
Vừa trải qua một nụ hôn triền miên, không khí kiều diễm, dạo này cô gái tên Cố Hạ này giỏi nhất chính là phá hư không khí, tùy tiện nói vài câu đã làm cho Triển Thiểu Huy xúc động muốn bóp chết cô, Triển Thiểu Huy không muốn nghe thấy những lời kia nữa, không muốn phá hỏng tâm trạng, ánh mắt của anh nhìn thẳng vào cô, giọng điệu có hơi hung dữ, "Sau này em chỉ có thể thích anh, còn phải lấy lòng anh."
Triển Thiểu Huy rút bàn tay đang che miệng cô lại, ôm cả người cô vào lòng, thân thể mềm mại của Cố Hạ dựa vào bộ ngực của anh, đột nhiên lại cảm thấy ngọt ngào.
"Nhưng mà...Triển thiếu..." Cố Hạ mơ mơ màng màng, cũng không biết phải biểu đạt ý của mình thế nào, ấp a ấp úng, cảm thấy chuyện này không thật, lấy tay yếu ớt đẩy anh ra, "Anh thả tôi ra trước đi."
Triển Thiểu Huy hơi buông lỏng tay ra nhưng vẫn vây cô lại trong bức tường, ánh mắt rơi trên mặt cô, nhìn dáng vẻ không tình nguyện của cô, hơi nhíu nhíu mày, tay luồn vào mái tóc của cô, giọng điệu vừa uy hiếp vừa dịu dàng, "Từ nay về sau không cho phép chọc tức anh nữa, nếu không thì anh sẽ không khách khí với em đâu."
Cố Hạ cúi đầu, dường như không dám đối mặt với anh, đầu óc vẫn còn mơ hồ. Cúi đầu nhìn đường viền trên tay áo anh rồi mắt lại vụng trộm nhìn anh, thấp giọng hỏi: "Triển thiếu, có phải anh thích tôi không?"
"Em không cần phải nói nhảm nhiều như vậy." Triển Thiểu Huy sẽ không thèm trả lời câu hỏi này của cô.
Cố Hạ tức giận uất ức nói, "Nhưng mà, anh không thích tôi thì sao có thể như vậy? Đây chính là nụ hôn đầu tiên của tôi, hơn nữa tôi..."
"Nụ hôn đầu tiên?" Triển Thiểu Huy hứng thú nhìn cô, ở suối nước nóng anh đã từng hôn cô, nghe cô nói như vậy ngược lại cảm thấy tâm trạng rất tốt, cười càng tươi, "Rất tốt."
Anh vuốt vuốt đầu cô, "Từ nay về sau anh sẽ đối xử thật tốt với em, em đừng có mà nghĩ vớ nghĩ vẩn làm hỏng hết chuyện."
"Tôi mới không thèm anh..." Cố Hạ tỏ ra tức giận nói.
Nhưng mà Triển Thiểu Huy lại bịt miệng cô lại, "Đã bảo em đừng có nói lung tung rồi mà. Nơi này là địa bàn của anh, có phải em cảm thấy anh không dám trị em không?"
Mắt anh sáng như đuốc nhìn cô chằm chằm, Cố Hạ vừa mới mở miệng thì đã phá hỏng hết tâm trạng, đột nhiên anh vừa cười vừa chậm rãi bắt lấy tay cô, "Em mà nói lung tung nữa là anh sẽ tiếp tục hôn em, hoặc là làm chuyện gì khác anh cũng không để ý."
Cố Hạ rối bời trong lòng, trong ánh mắt Triển Thiểu Huy tràn ngập lửa, cô có hơi sợ anh, giọng nhỏ như muỗi bay, "Tôi có thể vào toilet không?"
Qua tấm gương trong toilet, Cố Hạ nhìn thấy môi mình đỏ lên, Triển Thiểu Huy chẳng dịu dàng chút nào, người đàn ông kia có ý gì cô cũng không biết, nghĩ đến là thấy tức. Cố Hạ không phải người phóng túng, tuy cô cảm thấy mình không quá thông minh nhưng cũng hiểu làm việc gì cũng phải lượng sức mình, cho nên mới muốn cách xa Triển Thiểu Huy một chút, không ngờ lại biến thành thế này.
Cô đứng ngây người trong toilet thật lâu, lúc ra ngoài thì sắc mặt Triển Thiểu Huy đã trở lại bình thường, anh kéo tay cô tới, mang theo một vẻ phách đạo không cho cự tuyệt, cùng cô ra khỏi hội quán tản bộ. Cố Hạ không biết phải nói gì, cúi đầu nhìn những viên đá cuội trên đường, không phản kháng cũng không phối hợp, quan hệ của hai người trở nên mập mờ, nói là tình nhân sao, hình như cảm thấy không giống vậy.
Triển Thiểu Huy cũng không phải người hay nói nhiều nhưng anh lại không thích Cố Hạ trầm mặc như vậy, nói: "Anh dẫn em đi làm chuyện kích thích một chút."
"Chuyện kích thích?" Cố Hạ giật mình, trong đầu hiện lên việc giường chiếu, vội vàng vung tay anh ra, "Tôi không đi."
"Giữa ban ngày mà nghĩ gì thế?" Triển Thiểu Huy dùng ngón tay dí nhẹ đầu cô, trong cổ họng phát ra tiếng cười khẽ.
Chuyện kích thích mà anh nói chính là dẫn Cố Hạ đi bão (đua xe ấy), hơn nữa còn là đi bão xe máy. Cỗ xe máy Halley tỏa ánh vàng kim dưới ánh mặt trời, nước sơn phối hợp thêm màu đỏ như ngọn lửa đang bùng cháy, Triển Thiểu Huy thay đổi một bộ quần áo bằng da, đội mũ bảo hiểm cùng khăn quàng cổ lên cho Cố Hạ, sau đó chở theo cô mau chóng đuổi theo.
Lúc vừa mới bắt đầu tốc độ cũng không quá nhanh, về sau lái xe ra khỏi nội thành, đến một đoạn đường núi không có người qua lại, Triển Thiểu Huy đột nhiên lớn tiếng nói: "Ôm chặt anh!"
Cố Hạ không còn lựa chọn nào khác, bánh xe ma sát với mặt đất tạo nên tạp âm ngày càng lớn, lốp xe cấp tốc xoay tròn, cảnh vật bốn phía giống như một thước phim lướt qua, như lốc xoáy không thể nhìn thấy rõ. Tốc độ cao tạo nên kích thích mãnh liệt khiến cho Cố Hạ quên mất phải thét lên, từng đợt gió gào thét lướt qua, giống như muốn vật ngã người trên xe xuống, tim Cố Hạ nhảy lên cổ họng, vội vàng ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc của Triển Thiểu Huy.
Xe máy chạy trên đường, khi thì đột nhiên đổi hướng, khi thì thân xe dường như nghiêng hẳng xuống mặt đất, Cố Hạ cảm thấy đất trời đột nhiên rung chuyển, không thể nhìn rõ thứ gì, chỉ cảm thấy tốc độ mang đến một cảm giác kích thích cùng sợ hãi. Hai tay cô ôm chặt lấy Triển Thiểu Huy, thân thể dán chặt vào sau lưng anh, đầu tựa vào vai anh, ôm anh thật chặt, dường như ngoại trừ dựa vào anh thì không còn cách nào khác.
Xe đột nhiên ngừng lại, sắc mặt Cố Hạ tái nhợt, tim đập nhanh kinh khủng, vẫn duy trì tư thế ôm chặt lấy anh, dường như vẫn chưa lấy lại được tình thần. Triển Thiểu Huy tháo nón ra, nghiêng đầu ra sau hỏi cô: "Thích không?"
Trên mặt anh còn mang theo một chút đắc ý, rất nhanh nghiêng người đi tháo bao tay ra. Động tác rất trôi chảy, sau đó giúp cô tháo nón ra, thừa dịp Cố Hạ còn đang ngẩn ngơ thì tháo đai của cô ra ôm cô vào trong lồng ngực. Trái tim đang đập kịch liệt của Cố Hạ vẫn chưa bình phục trở lại được, cô nghiêng đầu chôn trong lồng ngực của anh, chỉ nghe thấy tiếng tim đập, không biết là của mình hay là của Triển Thiểu Huy.
Triển Thiểu Huy vỗ nhẹ vào lưng cô, một lát sau, vờn nghịch mái tóc bay tán loạn của cô, hôn nhẹ lên trán cô rồi chậm rãi nâng đầu cô lên, in từng nụ hôn nhỏ vụn lên mặt cô, không kịch liệt thô lỗ như trước, mà dịu dàng triền miên, ngọn lửa nóng từ từ quay trở lại, môi lưỡi giao hòa với nhau. Cố Hạ ôm eo anh, cảm giác được cơ thể rắn chắc của anh, môi của anh, nụ hôn của anh, hương vị của anh đang bao vây lấy mình.
Triển Thiểu Huy cũng chưa từng nói anh thích cô, sau khi nụ hôn triền miên kết thúc, anh chỉ nói: "Em phải yêu anh", đương nhiên mang theo vẻ phách đạo, giống như mệnh lệnh của một ông chủ đối với nhân viên, "Hôm nay cô phải làm tốt việc này.", nhưng ánh mắt của anh lại tràn ngập vẻ dịu dàng, có một thứ gì đó nhẹ nhàng chảy xuôi, không một tiếng động mà tiết lộ bí mật nơi đáy lòng.
Lúc xe máy khởi động lại, Cố Hạ vẫn ôm eo anh, không biết là vì sợ anh sẽ đột nhiên tăng tốc hay là yêu thích cảm giác an toàn này. Xe máy đi trên con đường lớn, hướng về phía ánh chiều tà, Cố Hạ nhìn thấy ánh mặt trời hồng hồng, in bóng hai người thật dài trên đường.
Hôm nay Cố Hạ rất yên lặng, lúc cùng anh ăn cơm tối cũng chỉ vùi đầu vào ăn cơm, biểu hiện của Triển Thiểu Huy lại dịu dàng hiếm thấy, không sai cô cái này cái kia, thậm chí còn gắp thức ăn cho cô. Thỉnh thoảng Cố Hạ lại lén nhìn anh, thấy anh ngẩng đầu lên thì lại vội vàng cúi đầu xuống.
Tất cả đều thay đổi trong một ngày, lúc nãy Cố Hạ còn mừng thầm vì đã thắng lại hết tiền bị thua trước đó, nhưng giờ lại bị cuốn vào dòng nước xoáy không có cách nào dứt ra được. Đến tối cô nằm trên giường lăn qua lăn lại mà không có cách nào ngủ được, vẫn nghĩ xem Triển Thiểu Huy có thật lòng thích cô hay không, lại suy về quãng thời gian trước đây của hai người, một số việc hình như chưa có manh mối, anh là ông chủ lớn như vậy, vốn cũng chẳng thèm quan tâm đến một vài ngàn tiền đánh bài nhưng lại cứ bắt lấy cô không tha; anh chưa bao giờ dẫn bạn gái theo, nhưng chỉ cần dẫn cô đi ăn cơm đánh bài thì lại giới thiệu bạn bè của anh cho cô làm quen; thỉnh thoảng anh lại tỏ ra dịu dang, anh còn chạy đến nhà cô ăn cơm...Tất cả tới quá nhanh không kịp chuẩn bị, đầu óc Cố Hạ rối tung lên, làm thế nào cũng không thể tìm ra đầu mối.
Triển Thiểu Huy không gọi cô đi đánh bài nữa, bây giờ anh không cần phải tìm cớ nữa, sáng chủ nhật, lúc Cố Hạ còn đang say ngủ trong chăn thì Triển Thiểu Huy lại gọi điện tới, mất ngủ đến nửa đêm giờ đang ngủ bù lại bị quầy rầy, bất kể là ai thì tâm trạng cũng không thể tốt được, Cố Hạ vừa buồn bực vì trước khi ngủ không chịu tắt điện thoại vừa cầm lấy điện thoại, ngay cả mắt cũng không mở, dùng giọng nói phẫn hận mơ màng nói, "Alo"
Đến khi nghe thấy giọng nói của Triển Thiểu Huy truyền tới, Cố Hạ mới giật mình, theo phản xạ có điều kiện với ông chủ của mình, giọng điệu nịnh nọt nói: "Triển thiếu, là anh sao, có chuyện gì không ạ?"
"Em vẫn còn ngủ sao?" Hơn chín giờ vẫn còn ngủ khiến cho Triển Thiểu Huy hơi bất ngờ, chẳng qua là tâm trạng anh đang rất vui vẻ, "Nhanh lên, lát nữa anh cho người tới đón em."
Cố Hạ lầm bầm, "Lại phải làm gì nữa vậy? Tôi đang ngủ."
"Anh dẫn em đ ăn cơm, hoặc là anh tới đó ăn cơm, tùy em lựa chọn."
"Có thể không ăn cơm không?"
Giọng điệu của Triển Thiểu Huy không mấy lương thiện, "Không ăn thì em chuẩn bị mà từ chức đi."
← Ch. 053 | Ch. 055 → |