Trên xe
← Ch.009 | Ch.011 → |
Trên đường rất đông người, bên cạnh là KTV, ngọn đèn của câu lạc bộ đêm không ngừng lập lòe, thể hiện rõ đây là một thành thị phồn hoa, vẫn luôn phồn hoa hơn người, Cố Hạ nhìn đồng hồ cũng không phải quá muộn, đi về phía trạm xe buýt. Hôm nay thật sự là một ngày dài, cô cảm thấy có chút mệt mỏi, tốc độ chậm dần, cơn gió đêm mát mẻ thổi ta cái nắng nóng ban ngày, dường như cũng có thể thổi bay hết những phiền não.
Lúc Triển Thiểu Huy lái xe về thì nhìn thấy bóng lưng có vẻ cô đơn của cô, áo sơ mi màu trắng càng làm nổi bật vẻ đơn độc, lão Tam đến chỗ lão Tứ, lão Ngũ vội vàng trở về nhà ngủ, ba người mỗi người một ngả, anh vừa lái xe ra thì nhìn thấy Cố Hạ đang chậm rãi đi dọc theo con đường, đã bỏ lỡ trạm đón taxi. Không biết vì sao dạo này lại trùng hợp như vậy, luôn ba lần bốn lượt gặp được cô gái này, anh lái xe qua, thân xe chậm rãi dừng lại sát bên Cố Hạ, nhấn còi một cái.
Cố Hạ nghe được tiếng còi xe cũng chưa chú ý đến bên cạnh, trực tiếp dịch vào bên trong hai bước, Triển Thiểu Huy mở cửa xe, nói: "Lên xe!"
Hai chữ của anh ngắn gọn mà đầy uy lực, Cô Hạ sững sờ, Triển Thiểu Huy lặp lại một lần nữa, "Tôi nói lên xe."
Giọng điệu của anh như là không cho phép người khác từ chối, Cố Hạ cảm thấy bất ngờ, vẫn bước vào trong xe ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cửa xe còn chưa đóng lại hoàn toàn thì Triển Thiểu Huy đã bắt đầu nhấn ga, thuận tiện hỏi một câu: "Chỗ ở của cô?"
"Ngài muốn đưa tôi về sao?" Cố Hạ không biết rốt cuộc anh muốn gì, nhìn anh mím môi rồi vội vàng báo cáo chỗ ở của mình.
Xe hơi quẹo một vòng, nhanh chóng đi về phía nam, Cố Hạ nghiêng đầu nhìn mặt Triển Thiểu Huy, nghi ngờ nói: "Triển thiếu, sao hôm nay ngài lại tự mình lài xe, vệ sĩ của ngài đâu?"
"Hiện tại thế giới bình yên, vệ sĩ cũng cần phải nghỉ ngơi, chẳng lẽ cô cho rằng tôi chỉ là một ông chủ chỉ biết bóc lột nhân viên?" Triển Thiểu Huy nhìn cô một cái, "Hay là cô cảm thấy tôi ngay cả lái xe cũng không biết?"
"Tôi nào dám hoài nghi ngài chứ?" Cố Hạ vội vàng nói rõ thái độ, "Chỉ là ông chủ tự mình đưa tôi về, làm tôi cảm thấy quá...quá...thụ sủng nhược kinh." (được sủng ái mà lo sợ)
Bờ môi của Triển Thiểu Huy hơi nhếch lên, dùng giọng nói lãnh đạm giải thích: "Chỉ là trùng hợp nhìn thấy cô thôi."
Ngọn đèn của những tòa nhà hai bên đường hắt vào cửa sổ, khuôn mặt Triển Thiểu Huy lúc sáng lúc tối, cánh tay đặt trên tay lái cứng cáp mạnh mẽ, giọng nói của anh như một làn gió đêm xuyên qua rừng cây, mang theo một chút cảm giác êm dịu man mát, "Không cần phải để trong lòng những lời nói của lão Ngũ, cậu ta là người hay thích nói giỡn, cả công ty Khải Hoành đều bị cậu ta làm hư hết, số còn lại đều luyện mình thành người kim cương không thể phá vỡ."
Cố Hạ không nghĩ đến anh sẽ an ủi mình, pha trò nói: "Con người tổng giám đốc Trâu rất hài hước, tháng trước lúc tuyển người mới vào ngài ấy còn có thể đùa giỡn được..."
"Cậu ta nói đùa nhất định là không có ai nhiệt tình muốn cười." Giọng điệu của Triển Thiểu Huy có vẻ xem thường, lão Ngũ nhất định là cố ý cười lạnh nói, tất cả mọi người không buồn cười nhưng vì phối hợp với cậu ta nên không thể không cười, người kia rất có hứng thú đùa ác. Triển Thiểu Huy nhìn về phía trước, miễn cưỡng nói: "Thấy tối nay cô giúp người kia làm việc, sao anh ta lại không đưa cô về?"
"Anh ấy có việc bận nên phải đi." Cố Hạ nhẹ nhàng nói.
"Bỏ ra một chút thời gian thôi mà cũng không được sao?" Triển Thiểu Huy khẽ hừ một tiếng, trầm thấp giống như cười nhạo, "Chẳng qua là lấy cớ mà thôi, phụ nữ các cô thật khờ."
Cố Hạ tự biết cô đối với Quý Phi Dương cùng lắm cũng chỉ là một người bạn bình thường, tất nhiên không thể yêu cầu quá xa vời, nhưng mà nghe được những lời nói trào phùng này, Cố Hạ dù có thế nào cũng không thể vui vẻ được, giải thích: "Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường, cơm nước xong tất nhiên đường ai nấy đi."
Chắc hẳn là bị người khác chọt trúng chỗ đau, giọng nói của Cố Hạ không kìm nén được lên cao, trong xe liền đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Một nụ cười tráo phúng vui vẻ hiện lên trên khóe môi của Triển Thiểu Huy, "Tôi đã gặp cô vài lần, mỗi lần gặp mặt cô đều đang lên kế hoạch theo đuổi đàn ông."
Cố Hạ cảm thấy Triển Thiểu Huy tuy áo mũ chỉnh tề nhưng lại không phun ra được ngà voi, cô phản bác lại: "Cho dù tôi có theo đuổi đàn ông thì thế nào? Trai chưa vợ gái chưa chồng, mọi người đều là người trưởng thành, giới tính không có vấn đề gì, tôi nghĩ mình theo đuổi đàn ông là rất bình thường. Nếu Triển Thiểu Huy ngài muốn theo đuổi đàn ông thì mới đáng nói."
Con mèo nhỏ đang lộ ra cái móng vuốt thật sự của mình, Triển Thiểu Huy cười khẽ, "Không phải tôi muốn cười cô theo đuổi đàn ông, mà cái kiểu theo đuổi của cô thật sự rất thất bại, lão Ngũ nói cô đã làm mất mặt Khải Hoành."
"Đây là chuyện riêng." Cố Hạ cường điệu, thật sự không hiểu nổi những người này làm sao lại biết cô có ý với Quý Phi Dương, buồn bực dâng lên tận đỉnh đầu.
"Ok, chuyện riêng của cô không ảnh hưởng đến công việc là được." Triển Thiểu Huy quay đầu lại, ánh mắt rơi trên khuôn mặt cô, như đang chọn rau dưa trái cây mà nhìn, "Thấy cô là nhân viên của tôi, khuyên cô trước hết hãy đánh bại hết những người đang theo đuổi cậu ta như cô, bằng không nói không chừng sau này lại có thêm một đêm như vậy, bận việc cả buổi tối kết quả lại không có ai đưa về."
Chỗ ở của Cố Hạ rất xa công ty, mỗi ngày phải đi ít nhất 40 phút xe buýt nếu như không có kẹt xe. Bình thường cô đều muốn đi sớm một chút, buổi sáng tay chân luống cuống không có thời gian trang điểm, tuy khuôn mặt của Cố Hạ cũng không tệ nhưng cách ăn mặc so với những người biết cách ăn mặc thì lập tức thua kém. Hiện tại bị một người đàn ông trực tiếp vạch trần, cô thật sự không nhịn được, nghiêng đầu ra phía ngoài, "Cảm ơn Triển thiếu đã suy nghĩ chu đáo cho nhân viên. Nhưng mà ngài là người bận rộn, vậy nên hãy để tâm đến sự nghiệp thì hơn, chút việc nhỏ này của tôi thật không xứng để cho ngài nhớ đến, bằng không công ty kinh doanh không được tốt, tiền thưởng cuối năm cũng ít đi, những đồng nghiệp khác nếu biết được tôi làm cho Triển thiếu phân tâm, không biết sẽ vẽ bao nhiêu bùa mà rủa tôi đây."
Khóe miệng Triển Thiểu Huy giật giật, không nói thêm gì nữa, đối với anh mà nói, Cố Hạ chỉ là một nhân viên bình thường, cô yêu mến ai, muốn theo đuổi ai cũng không liên quan gì đến anh, nhưng mà theo như lời của lão Ngũ Trâu Nhuận Thành thì cứ coi như đang xem một trò vui mà thôi, anh không thích xem mấy diễn viên kém cỏi vì muốn kiếm tiền mà diễn, những người kia đều là trên màn hình một vẻ, phía sau màn hình lại một vẻ, làm gì có chuyện thật chân chính sinh động thú vị như vậy. Xe đi trên cầu vượt, trên con đường sáng rực đèn đường, bên trong xe yên tĩnh, gió đêm thổi vào cửa sổ xe, Cố Hạ nhìn ánh đèn rực rỡ bên ngoài, giống như sao đêm trên bầu trời chiếu xuống nhân gian, mang theo một sắc thái mê ly mộng ảo.
Không gian quá yên tĩnh sẽ muốn ngủ, nhưng Cố Hạ không có ý ngủ trong xe của anh, nhìn nhìn bốn phía, khoảng mười phút nữa sẽ về đến nhà, cô lại mở miệng nói: "Triển thiếu, từ nay về sau tôi sẽ làm tốt công việc, môi trường của Khải Hoành rất tốt, cảm ơn ngài đã cho tôi một cơ hội làm việc."
"Rất tốt" Triển Thiểu Huy không nói nhiều, nhấn mạnh ga, chiếc xe thể thao màu trắng như một con ngựa hoang thoát cương, vượt qua những chiếc xe hơi phía trước.
Xuống cầu vượt, Cố Hạ bảo anh dừng lại trước một ngã tư, vừa tháo dây an toàn vừa nói: "Tôi xuống xe ở đây, vô cùng cảm ơn."
Chỗ ở của Cố Hạ còn phải đi thêm một đoạn đường nữa, con đường kia không có chỗ quay đầu xe, cô tất nhiên không có ý làm phiền Triển Thiểu Huy. Triển Thiểu Huy không nói một chữ nào, cũng không hỏi nơi ở cụ thể của cô. Cố Hạ vừa mở cửa ra khỏi xe, còn chưa kịp quay lại nói lời tạm biệt với anh thì xe hơi đã phóng đi như bay, phả ra một làn khói vương nhẹ trên quần áo của Cố Hạ.
Cố Hạ nhìn chiếc xe nhập vào dòng xe cộ, nhún vai, tính tình của ông chủ tất nhiên không phải người mới ra đời như cô có thể nhìn thấu, có thể đưa cô về đã là quan tâm đến nhân viên lắm rồi. Cô xách túi xách, bắt đầu đi về phía phòng thuê của mình.
Công việc vẫn tiếp tục như cũ, sau khi thích ứng được với công việc, một tuần trôi qua rất nhanh. Giữa tháng tám, Cố Hạ nhận được tháng lương đâu tiên ở Khải Hoành, cô gọi điện thoại về cho người nhà, ba mẹ liên tục nói cô mua nhiều quần áo, không cần phải tiết kiệm cho mình. Cô cũng không quên trước kia nói là phải mời Quý Phi Dương ăn cơm, kích động gọi điện thoại, bên kia Quý Phi Dương chỉ bật cười thành tiếng, liên tục nói không cần, hơn nữa gần đây anh cũng không có ở công ty.
Anh hẳn là thật sự không có ở tòa nhà thương mại, chín giờ vào làm việc, ở cầu thang Cố Hạ gặp rất nhiều đồng nghiệp, nhưng cho tới bây giờ chưa từng gặp Quý Phi Dương, trong lòng thầm nghĩ anh cũng không phải quản lí bộ phận tiêu thụ, đi ra ngoài công tác cũng thật quá nhiều.
Cố Hạ cầm tiền lương rất hưng phần, nhớ tới đêm hôm đó Triển Thiểu Huy cười nhạo cô, không khỏi nhếch miệng. Có cô gái nào không yêu cái đẹp? Vào cuối tuần Từ Lộ Lộ kéo cô ra ngoài đi dạo phố, hào phóng mua nhiều quần áo mới.
Đợi đến tháng chín thời tiết không còn như bây giờ nữa, Cố Hạ đi làm tóc, lọn tóc uốn cong, còn nhuộm thêm màu khác, nổi bật làn da trắng của cô. Thỉnh thoảng mua vài quyển tạp chí vớ vẩn, buổi sáng nói chuyện với Từ Lộ Lộ trong phòng, không thể không nói, cách ăn mặt của một người có liên quan rất lớn đến người bên cạnh, trong công ty Khải Hoành phụ nữ đẹp khắp nơi, Cố Hạ dần dần cũng bị lây, mỗi ngày trước khi ra khỏi cửa sẽ ngắm mình trong gương thật kĩ, chỉ sợ trước mặt mọi người bị người khác cười nhạo.
Ba tháng thử việc qua đi rất nhanh, Cố Hạ như ý nguyện đã trở thành nhân viên chính thức, công việc bận rộn làm giảm bớt sự quan tâm của cô đối với Quý Phi Dương. Gặp lại Quý Phi Dương một lần nữa là sau khi cô được chuyển lên chính thức, tháng mười khí trời mát mẻ hợp lòng người, hôm đó là thứ sáu, đối với người đi làm mà nói thì thứ sáu là thời gian phá lệ thoải mái. Buổi chiều sau khi tan làm tinh thần Cố Hạ rất tốt, Từ Lộ Lộ đi cùng bạn trai, Cố Hạ không muốn về nhà nấu cơm nên một mình đi dạo trên đường, đi lòng vòng qua các cửa hàng, cô nhớ góc đường có một nhà hàng thức ăn nhanh Trung Quốc cũng không tệ, Cố Hạ quyết định tối nay phải đến đó ăn cơm. Cô đi về phía góc đường, trong khoảng sân rộng thì nhìn thấy Quý Phi Dương.
Cố Hạ nhanh chân đi đến trước mặt anh, chảo hỏi: "Quý sư huynh, ôi chao dạo này không gặp anh đấy!"
Hai tay Quý Phi Dương đều đang cấm thứ gì đó, một tay cầm một chiếc máy tính rất nhỏ, logo trên bao ngoài cho thấy nhãn hiệu kia giá cả không thấp, tuyệt đối không phải hàng lề đường; tay kia cầm một cặp giấy tờ, nhìn thấy Cố Hạ thì cười nói: "Hình như cũng không lâu, công việc dạo này của em thế nào?"
Hai người cũng đã hai tháng chưa gặp mặt, Cố Hạ cảm thấy có hơi lâu, chỉ là cảm giác của hai người không giống nhau thôi. Cố Hạ như trước cười nói: "Em đã chuyển lên chính thức, cũng rất thân thiết với đồng nghiệp, hiện tại đi làm rất vui vẻ."
"Vậy là tốt rồi, chúc mừng em nha!" Quý Phi Dương bật cười lớn, anh nhìn nhìn Cố Hạ, hỏi dò: "Cố Hạ, bây giờ em có việc gì quan trọng không?"
Trong lòng Cố Hạ tung tăng như chim sẻ, vội vàng lắc đầu: "Không có"
"Có thể giúp anh một việc được không?"
← Ch. 009 | Ch. 011 → |