← Ch.07 | Ch.09 → |
Đây cũng là nghiên cứu nhiều năm của sư gia về Trộm Sói và là nguyên nhân mà sư gia hướng Đại nhân tận lực khuyên can nên hàng phục Trộm Sói?
Nhìn gương mặt lạnh lùng, cuồng ngạo của nam nhân trước mặt, đôi con ngươi xinh đẹp, trong suốt lóe lên một tia bén nhọn, nhìn người trước mặt đi tới đi lui. Rõ ràng là thủ đoạn độc ác, lại làm cho người ta khó hiểu. Nam nhân thật kỳ quái a.........
Sau khi đem nàng vác trở về phòng, Trộm Sói liền bắt đầu hao tổn tâm trí, hiện tại Thạch Bưu đã đánh chủ ý lên nàng, muốn mang xuống núi càng khó.
Hắn rất hiểu Thạch Bưu nếu muốn nữ nhân nào thì sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn, chẳng qua là kiêng kị Trộm Sói hắn, cho nên mặt ngoài thì thật sự hào phóng nhưng trên thực tế trong lòng đã tính kế, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.
Thạch Bưu này so với Gấu Đen khó ứng phó hơn, nếu gọi tất cả huynh đệ cùng nhau đối phó hắn, Trộm Sói hắn không sợ người nào, nhưng có thêm nàng, chỉ sợ không phải dễ dàng thoát thân như vậy.
"Sói gia, uống trà......"
Hắn quay đầu, ánh mắt dừng trên người Tử Y.
Trên người nữ nhân trước mắt chỉ có một chiếc chăn mỏng bao bọc xung quanh, càng thêm hấp dẫn người ta, thân thể mềm mại trong chiếc chăn mỏng như không có mặc gì.
Gương mặt vô tội, sợ hãi kia, cẩn thận đem ly trà đưa đến trước mặt hắn, tay đang cầm ly trà còn run nhè nhẹ. Hai lông mày hắn nhíu lại càng sâu, trong lòng càng thêm khẳng định, Thạch Bưu tuyệt đối sẽ không bỏ qua Tử Y, nữ nhân này rất có bản lĩnh gây họa.
"Cầm lấy". Thái độ của hắn không cảm kích, làm cho kia khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ bị thương, hàm răng cắn cánh môi càng thêm đỏ bừng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ rơi xuống một giọt lệ.
"A!" Tử Y không cẩn thận, đánh rơi ly trà. Mắt thấy cái chén sẽ rơi xuống đất, một bàn tay nhanh nhẹn bắt được, chẳng những hoàn hảo như lúc ban đầu, mà nước trà trong chén không rơi ra giọt nào.
Người nhận lấy ly trà không giật mình, ngược lại người không cẩn thận làm rơi ly trà lại kinh hoàng không thôi, ngay cả chiếc chăn mỏng trên người cũng không cẩn thận rơi xuống.
"A!" Tử Y hoảng hốt kéo chiếc chăn, nhưng tay chân vụng về càng làm hỏng bét, cuối cùng ngay cả bước chân mình cũng không vững, mắt thấy nàng sắp té ngã, vẫn là Trộm Sói đúng lúc đưa tay chộp lấy nàng, mới không để nàng té xuống đất.
"Sói gia......"
Bị cánh tay mạnh mẽ ôm vào, vẻ mặt hoảng sợ ngượng ngùng không biết làm thế nào, bởi vì giờ phút này một thân lõa lồ bên ngoài, vai xinh đẹp nhỏ nhắn trắng mịn, trơn bóng như ngọc thạch. Quần áo của nàng rách nát thoạt nhìn càng thêm thèm muốn, mà ngoài ý muốn là bộ ngực mềm mại của nàng dán lên trên bờ ngực rắn chắc của hắn. Nàng chân tay vụng về chỉ biết chọc cho hắn không còn kiên nhẫn, đối với thân thể mềm mại trong tay, chỉ cần hắn chịu, bất cứ lúc nào cũng có thể không kiêng dè mà nếm thử một chút.
Thật đáng tiếc, hắn đối với nữ nhân nhát gan này, một chút khẩu vị cũng không có, hơn nữa, hắn ghét nhất bị nữ nhân ê, a, kêu loạn.
"Sói gia, uống trà......"
Đôi mắt vô tội nhìn hắn khẩn cầu, giống như nếu hắn không uống ly trà này, đôi mắt xinh đẹp kia sẽ rươm rướm, khẳng định sẽ rơi ra hai giọt nước mắt.
Hắn cũng không tưởng nổi đang suy nghĩ làm thế nào để đối phó bọn Thạch Bưu thì còn phải phân tâm ứng phó nước mắt nữ nhân này.
Trộm Sói nhìn chằm chằm nàng trong giây lát, không buồn hé răng, cầm lấy ly trà, uống một hơi cạn sạch, trầm giọng ra lệnh.
"Đi lấy quần áo mặc vào". Bàn tay không khách khí đem người trong lòng đẩy ra.
Nàng cúi đầu, yên lặng kéo chiếc chăn mỏng, bao bọc lấy tấm thân mềm mại, đứng ở đàng kia, cũng không tránh ra.
Hắn nhíu mày."Ngươi còn đứng yên ở đó làm cái gì?"
"Ta đang đợi".
Hắn không kiên nhẫn hỏi: "Đợi cái gì?" Khuôn mặt nhỏ nhắn đang cuối thấp chậm rãi ngước lên, Ánh mắt đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng nghênh nhìn vào đôi mắt hắn, làm hắn không khỏi giật mình. Hắn rốt cuộc không nhìn thấy cái gì là nhát gan trên gương mặt đó, ngược lại được thay thế bằng một loại vô cùng bình tĩnh, trầm ổn.
Nàng như vậy, làm cho Trộm Sói kinh hãi, lập tức một ý niệm xuất hiện trong đầu, mắt hắn lộ hung quang, theo bản năng sờ soạn bên hông, lại phát hiện đoản đao bên hông đã không thấy.
"Ngươi đang tìm cái này sao?"
Chiếc chăn mỏng bao quanh thân mình, chậm rãi vươn tay, trên tay nàng vũ khí phòng thân của hắn, chuôi đao màu đen.
Nhìn chằm chằm nữ nhân trầm tĩnh trước mắt, Trộm Sói đột nhiên tỉnh ngộ.
Chết tiệt! Hắn bị bề ngoài của nàng lừa bịp, đồng thời ý thức được quỷ kế của nàng.
Sắc mặt hắn trầm xuống."Ngươi hạ độc trong trà?"
"Yên tâm, chính là cho ngươi mê dược mà thôi".
Con ngươi đen giống như lưỡi đao bén nhọn khóa nàng lại."Ngươi là ai?"
Nàng không trả lời, vẫn trầm tĩnh như mỹ nữ trong tranh, cùng lúc trước tưởng hai người khác nhau, Trộm Sói không dám tin, chính mình lại có thể nhìn nhầm, đem hồ ly làm bạch thỏ? "Như thế nào? đối với ta có lá gan hạ thuốc, lại không có can đảm báo tên? Sợ ta trả thù?" Đến mức này, nam nhân này vẫn còn cười được?
"Mạng ngươi một sớm một chiều thôi, trước hết nên lo lắng cho mình đi".
Môi mỏng căng ra, ý cười càng sâu, chẳng những không có vì vậy mà khẩn trương, lúng túng, ngược lại càng thoải mái tự tại, giống như hắn mới là người thắng cuộc.
"Không, ngươi sẽ không giết ta, nếu ngươi muốn giết ta, hiện tại đã động thủ rồi".
Trên mặt hắn tự tin cuồng vọng, làm đôi mày thanh tú của nàng nhăn lại, dù biết chính mình trúng kế, cả người vẫn phát ra hơi thở nguy hiểm làm cho người ta không chút hy vọng.
"Ngươi không trả lời, thì chứng tỏ ta nói đúng rồi".
Trong mắt hắn phát ra tia bén nhọn, gắt gao nhìn chằm chằm nữ nhân này, đem sự trầm tĩnh của nàng thu vào đáy mắt.
Nàng có đúng là nữ nhân nhát gan, sợ hãi?
Không, nàng tuyệt không nhát gan, nữ nhân này dám một người một ngựa lẻn vào trong sơn trại, xác thực là ngoài dự đoán của hắn, còn nghĩ lừa hắn quay vòng vòng, chẳng những để cho hắn cùng Gấu Đen đánh nhau, mà còn cùng Thạch Bưu đối lập.
Môi mỏng cong lên nụ cười khát máu, tốt lắm, vô cùng tốt!
Này nam nhân, giống bất cứ lúc nào cũng muốn đem nàng ăn vào bụng, cho dù đã cùng hắn giữ khoảng cách nhưng nàng vẫn cảm nhận được giá rét phát ra trên thân hắn, nàng nhịn không được lặng lẽ nắm chặt thanh đao trên tay, đề phòng hắn chó cùng rứt giậu. May mắn, thuốc mê phát huy công hiệu, làm Trộm Sói chống đỡ hết nổi ngã xuống, nằm trên mặt đất đã bất tỉnh trong phút chốc, Mộ Dung Tử rốt cục nhẹ nhàng thở ra.
Việc này không nên chậm trễ, binh mã đại nhân cũng sắp đến, nàng phải nhanh chóng hành động mới được.
Đầu tiên, nàng trước tìm quần áo mặc vào, đang lúc nàng đi tới tủ gỗ, muốn tìm vài bộ quần áo nam nhân thì động tác của nàng đột nhiên dừng lại, phía sau tự dưng có cảm giác lạnh lẽo, không chút suy nghĩ, lưỡi đao sắc bén trên tay nàng vun lên phía sau.
Một bàn tay mạnh mẽ bắt lấy thanh đao trong tay nàng, khuôn mặt tà ác gần trong gang tấc, cho dù bình tĩnh, nàng cũng nhịn không được cực kỳ sợ hãi.
Hắn vẫn không té xỉu? Làm sao có thể!
Trộm Sói cười tà."Hừ, hừ, hóa ra là người luyện võ". Tốt lắm, nữ nhân này tuyệt không yếu sức, là một con mèo cắn người.
"A, ........" Trán nàng thấm ra mồ hôi lạnh, bị hắn bắt lấy cổ tay, cơ hồ muốn bóp nát xương tay, làm cho thanh đao trên tay rơi ra.
"Ngươi nhất định rất kinh ngạc ta vì sao không hôn mê phải không? May mắn ta vẫn có thói quen tốt chính là không ăn uống cái gì của người khác đưa cho, ly trà kia, ta sớm phun ra". Nàng kinh hãi cho hắn giảo hoạt, mình thật quá sơ suất, Trộm Sói so với tưởng tượng của nàng càng giảo hoạt hơn.
Hai người đánh nhau, nàng mặc dù khiếp sợ, vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, cho đến khi một bàn tay của hắn đưa vào trong chiếc chăn mỏng, làm nét mặt nàng thay đổi.
Nam nhân này quá vô sỉ, hạ lưu, ở trên người nàng sờ loạn khắp nơi, ghê tởm hơn là chiếc chăn mỏng trên người ngược lại là chướng ngại vật vây khốn nàng, hắn đoán chính xác nhược điểm của nàng, dùng thân hình tráng kiện ngăn chặn nàng, đối với nàng giở trò.
Bàn tay Trộm Sói vuốt ve qua lại trước ngực nàng, quả nhiên nhìn thấy sắc mặt nàng tức giận đỏ bừng, càng làm đôi môi mỏng căng ra, cười tà một chút.
"Loại hạ mê dược này là cách làm của đứa trẻ ba tuổi, Lão Tử từ trong bụng mẹ sinh ra đã biết".
Nàng không nói, chính là trừng mắt nhìn hắn, cắn chặt cánh môi không kêu rên một tiếng, chỉ trừ khuôn mặt đỏ bừng tức giận, cùng một đôi mắt muốn giết hắn.
"Ngươi là ai?"
Nàng trầm mặc.
"Không nói? Tốt" bàn tay tà ác đổi hướng về phía giữa hai chân nàng xoa tới xoa lui, ánh mắt tà ác không buông tha thái độ của nàng. Nữ nhân như thế nào lại cậy mạnh, gặp được loại sự tình này cũng sẽ nhịn không được thét chói tai hoặc cầu xin tha thứ, mà nàng vẫn cắn chặt cánh môi, lạnh lùng trừng mắt hắn, quật cường không chịu mềm yếu mà phun ra một chữ nào.
Hắn không thể không thưởng thức dũng khí cùng nghị lực của nàng, bất luận bàn tay thô lỗ vũ nhục giữa hai chân non mềm của nàng, nàng thủy chung không yếu thế chịu mở miệng, ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi xuống.
Trộm Sói không thể không thừa nhận, chính mình cũng có lúc nhìn nhằm. Hoảng loạn, sợ sệt? Không, đây mới là bộ mặt thật của nàng, bình tĩnh, lớn gan, hơn nữa...... Tính tình rất quật cường.
Nữ nhân động một chút là khóc sướt mướt hoặc thét chói tai, tất cả đều là giả vờ. Con ngươi đen không thấy đáy chưa bao giờ nóng bỏng, hắn muốn nàng!
Ngoài phòng xôn xao, làm Trộm Sói cảnh giác đứng lên, cũng thu hồi nụ cười.
Bên ngoài tiếng giết rung trời cùng tiếng đao kiếm đánh nhau, làm hắn cảm thấy kinh hãi, nhìn lại nữ nhân phía dưới một chút, vẻ mặt bình tĩnh, khóe môi hơi cong lên, làm mày hắn cau lại.
"Ngươi là người của quan phủ?"
"Binh mã Tuần phủ đại nhân đã đến, mỗi một người ở đây, cho dù có chắp cánh cũng không thể bay, bao gồm ngươi".
Trộm Sói mí mắt nheo lại, chợt bừng tỉnh ngộ."Thì ra là thế, nội ứng ngoại hợp, muốn tiêu diệt sơn trại này, chính xác phải có nội ứng mới làm được, thật nhức đầu, bất quá......" Khi hơi thở nóng rực thổi gần bên tai nàng."Muốn bắt ta Trộm Sói nói còn quá sớm, chúng ta cũng coi như có duyên, mấy ngày nay ta cũng rất chiếu cố ngươi, tốt xấu gì trước khi đi, ngươi dù sao cũng phải đưa chút lễ vật cho ta làm kỷ niệm".
Mộ Dung Tử trong cơ thể không khỏi thoát ra một cỗ sợ hãi, người này muốn làm gì?
Đang lúc nàng có dự cảm không hề tốt thì lưỡi hắn đột nhiên liếm cổ của nàng, thậm chí cắn xuống.
"Á!" Nàng nín thở, môi của hắn ở trên cổ trắng trẻo mịn màng của nàng mút hôn, tựa như chủ nhân cho phép nữ đày tớ in dấu làm ký hiệu trên người, làm nàng tức giận không thôi.
Khi bàn tay ở dưới người nàng di động thì nàng bị Trộm Sói có ý đồ kích thích cho nàng tức giận, nàng hận không tát cho hắn một cái, cũng hận mình bị kiềm chế không cách nào nhúc nhích.
Nam nhân chết tiệt!
← Ch. 07 | Ch. 09 → |