Vay nóng Tinvay

Truyện:Trọng Sinh Sủng Phi - Chương 006

Trọng Sinh Sủng Phi
Trọn bộ 155 chương
Chương 006
Sách dạy đánh cờ
0.00
(0 votes)


Chương (1-155)

Siêu sale Lazada


Phùng Liên Dung hưởng thụ nụ hôn của hắn.

Chỉ cảm thấy toàn thân lan tràn ra tư vị nói không lên lời.

Trước kia nàng là như vậy thương hắn, ở trong cung vài năm, không có yêu cầu xa vời gì khác, chỉ cầu hắn có thể nhìn nàng nhiều hơn một cái. Nhưng là, nàng giống như người không xứng có được, ông trời cũng khắt khe nàng, gọi nàng sớm chết đi.

Đời này, lại sẽ như thế nào đây?

Phùng Liên Dung không biết đời này của mình có phải cũng chỉ sống được từng đấy năm hay không, nàng vươn tay ôm eo Thái tử, càng thêm dán chặt mình vào hắn.

Chính là giờ khắc này, sa vào thôi.

Lần nữa nằm xuống nàng tinh bì lực tẫn, chỉ cảm thấy vừa rồi bản thân như con rắn, muốn trói chặt con mồi đã bắt được lại. Nhưng lại bị người đánh tới bảy tấc (có câu đánh rắn phải đánh bảy tấc), khiến nàng một chút lực đánh trả cũng không có, nàng hơi hơi cuộn tròn thân mình, nửa ngày vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

Thái tử sai người hầu hạ tắm rửa.

Phùng Liên Dung nghe thấy, vội vàng đứng dậy mặc quần áo.

Thái tử nhìn nàng một cái: "Nàng cũng tắm đi, đỡ phải trở về lại tắm, ở đây ấm, tương đối thoải mái."

Phùng Liên Dung có chút giật mình: "Ở đây, ở nơi này?"

"Ừ, cung nhân cũng có thể hầu hạ nàng."

Cùng Thái tử tắm chung một chỗ, Phùng Liên Dung không phải không muốn, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến không có quần áo để thay: "Điện hạ, thiếp thân không có quần áo để thay, bảo bọn họ đi lấy hình như cũng rất phiền toái."

Thái tử nghĩ, cũng không miễn cưỡng.

Thấy nàng mặc xong, hắn nhớ tới một sự kiện: "Lần tới ăn không hết cũng không cần phải hâm lại."

Phùng Liên Dung cảm thấy mặt bị thiêu cháy: "Không phải thiếp thân, là Chung ma ma muốn hâm."

Vẻ mặt của nàng có chút xấu hổ và giận dữ.

Thái tử nở nụ cười: "À, vậy bản thân nàng không nghĩ như vậy?"

"Không có." Phùng Liên Dung lắc đầu, "Mấy món đó ăn một lần thì ngon, hâm nóng lại, hương vị kém đi rất nhiều. Điện hạ ban cho thiếp thân, vốn cũng muốn thiếp thân ăn vui vẻ mà."

Thái tử ừ một tiếng: "Đúng vậy, lần tới đừng nghe ma ma của nàng." Mắt thấy tóc nàng lộn xộn, hắn vươn tay vuốt giúp nàng, lại cầm lấy một nhánh đưa lên chóp mũi ngửi, "Hương vị này tốt, sau này đều dùng mùi này."

Phùng Liên Dung không nghĩ tới hắn thật sự thích, nhưng là, đời trước nàng cũng dùng qua, cũng không thấy hắn nhắc đến.

Nàng cười vui vẻ nói: "Được." Nhưng rất nhanh lại hỏi, "Có điều thiếp thân luôn dùng nó, có phải Điện hạ ngửi nhiều lại ngấy hay không? Dù là bản thân thiếp thích cây kim ngân hoa, cũng không thường dùng đâu."

Đây là lời thật, còn trở thành vấn đề khó cho Thái tử.

Thái tử nghiêm túc suy nghĩ, nói: "Vậy thì dùng cây kim ngân hoa mấy ngày, lại dùng khác, thay đổi."

Phùng Liên Dung lại nói được, vô cùng vui vẻ tiêu sái rời đi.

Thái tử nhìn bóng lưng nàng, thấy nàng không chút chần chừ, bước nhanh ra ngoài.

Đến khi Phùng Liên Dung trở lại Phù Ngọc điện, Chung ma ma cười đến mặt đều nở hoa.

Lần này càng lâu hơn lần trước!

Chung ma ma vui thay nàng, hỏi: "Ở chỗ Điện hạ làm những gì?"

"Chơi cờ."

Chung ma ma lại hỏi: "Chơi mấy bàn, chủ tử thắng hay thua?"

Phùng Liên Dung nghĩ, còn hỏi thắng hay thua nữa, cũng quá coi trọng nàng. Nàng muốn thắng cũng không thắng được, nàng tức giận nói: "Thua, thua bốn bàn!"

"Đúng, đúng, nên thua, chủ tử muốn thắng Điện hạ làm gì nha." Chung ma ma vẫn là kiểu cũ.

Phùng Liên Dung không để ý bà.

Nàng cảm thấy chơi cờ nên có thắng thua mới vui, Thái tử luôn thắng không có thú vị, nàng luôn thua cũng không có thú vị giống vậy.

Đáng tiếc, nàng vẫn không thắng được.

Bảo Lan và Châu Lan tiến lên hầu hạ nàng tắm rửa.

Thùng gỗ này đổ nước ấm vào từ trước, lúc này có chút mát, Châu Lan bảo người lại thêm một ít, lần này thì vừa vặn.

Chung ma ma ở bên cạnh dặn dò nàng: "Tư thế nô cấp cho chủ tử có dùng chưa? Cũng là khó có khi được hầu hạ Thái tử một lần, đừng để lãng phí cơ hội, biết không? Nếu có thể mang thai đứa nhỏ mới là đại hỷ sự, Thái hậu nương nương và Hoàng hậu nương nương đều ngóng trông."

Mặt Phùng Liên Dung có chút đỏ lên.

Trước khi nàng đi ra ngoài Chung ma ma liền nói chuyện này, bảo nàng sau khi xong việc, tận lực lót mông cao lên một chút.

Nhưng là, chuyện này cũng quá xấu hổ, sao nàng không biết xấu hổ mà làm chuyện này trước mặt Thái tử đây? Lại nói, nàng bị ép buộc không còn một chút khí lực, đã sớm quên hết, được không.

Chung ma ma thấy nàng bộ dáng này, nhân tiện nói: "Không cần xấu hổ, Điện hạ còn có thể nói chủ tử sao? Vốn tuyển ba quý nhân đến, không phải là vì chuyện này sao?"

Từ hai năm trước Thái tử thành thân với Thái tử phi, trước đây Thái tử phi cũng từng mang thai đứa nhỏ, ai ngờ bị động thai, đứa nhỏ không còn. Sau này cũng không có thai lại, ngay cả Thái y đều nói không được, lúc này Hoàng thái hậu mới bảo Hoàng hậu tuyển cho Thái tử vài quý nhân, đơn giản cũng là vì con nối dòng.

Cho nên các nàng đi thị tẩm, cũng vẫn không tránh thai.

Phùng Liên Dung chỉ phải gật đầu.

Nhưng trong lòng nàng hiểu rõ, đứa nhỏ đầu tiên của Thái tử sẽ không phải nàng sinh.

Ngày hôm sau, Thái tử lại tặng đồ.

Lần này không phải ăn, mà là sáu cuốn sách dạy đánh cờ.

Chung ma ma cười nói: "Điện hạ còn mỗi lần một thứ khác đâu."

Bà không có nhảy nhót như lần trước Thái tử đưa chân giò, có lẽ là có lần thứ nhất, lần thứ hai vui vẻ nhiều hơn một chút.

Nhưng Phùng Liên Dung vô cùng vui vẻ.

Còn vui hơn khi nhận được chân giò.

"Đây là bản mai hoa đấy, ma ma, địa phương tầm thường không có đâu, khi ta còn ở nhà cũng cùng ca ca chơi cờ. Ca ca lợi hại hơn ta chút, ca ca dạy ta xem sách dạy đánh cờ, sau này lại nhắc đến bản mai hoa, nói đây là của một cao nhân viết, lục tục xuất ra một ít, nhưng cả cuốn thì chưa có người thấy qua, có người muốn dùng ngàn vàng đổi cũng không có đâu!"

Nàng cầm bản mai hoa hận không thể đặt tới miệng hôn.

Chung ma ma thấy nàng vui vẻ, cũng cười cười: "Vậy là hoàn thành mong muốn của chủ tử rồi."

Phùng Liên Dung gật đầu, lại hỏi Chung ma ma: "Điện hạ đưa ta đồ tốt như vậy, không phải là ta..."

Nàng lên đưa lại cho hắn cái gì mới tốt đây?

Chung ma ma nở nụ cười: "Ôi, chủ tử ngốc, Điện hạ cái gì mà không có, ngài lại có cái gì? Đơn giản là lần tới nhìn thấy Điện hạ, hầu hạ thật tốt là được."

Phùng Liên Dung nói: "Ta mỗi lần đều hầu hạ rất tốt mà."

"Vậy thì duy trì là được, đừng làm Điện hạ ngấy." Chung ma ma nhắc nhở, "Nô muốn dạy đều đã dạy, chỉ xem chủ tử có thể phát huy hay không, có đôi khi cũng đừng quá xấu hổ. Chủ tử vào cung đó là hầu hạ Điện hạ cả đời, lại có cái gì, nói câu không dễ nghe, chờ hoa tàn ít bướm, cũng không còn hứng thú đúng không."

Đây đều là lời thật.

Nhưng Phùng Liên Dung nghe, mũi liền bắt đầu lên men.

Còn chưa hoa tàn ít bướm, nàng không biết bản thân có thể sống đến khi đó hay không.

Quản nhiều như vậy làm chi.

Có sách dạy đánh cờ liền xem.

Nàng ngồi xuống hưng trí bừng bừng lật xem, lại bảo Bảo Lan mang bàn cờ đến, xếp ván cờ xong, tự nàng chiếu sách dạy đánh cờ, chơi cả buổi.

Chỗ Thái tử phi cũng biết rồi.

Lý ma ma nói: "Nhìn qua Điện hạ còn rất sủng Phùng quý nhân."

"Dù sao cũng tốt hơn sủng Nguyễn quý nhân đúng không?" Thái tử phi chau mày, "Chớ luận sủng người nào, Điện hạ nên có một đứa trẻ rồi." Nàng ta xem trọng nhất chuyện này, cái khác không sao cả.

Thái tử phi từ nhở đã biết bản thân phải gả cho Thái tử, cũng đã sớm chấp nhận vận mệnh một phu đa thê.

Dù là phụ thân nàng ta, trong nhà còn có ba thị thiếp đấy, đừng nói Thái tử, sau này có một ngày muốn quần lâm thiên hạ (làm vua), chẳng lẽ không có tam cung lục viện hay sao?

Lý ma ma biết Thái tử phi rộng lượng, nhưng khó tránh khỏi đau lòng thay nàng: "Nương nương, vẫn nên uống thuốc thôi, luôn sẽ có chuyển biến."

Trong mắt Thái tử phi xẹt qua một tia ảm đạm.

Nàng ta hơi hơi nhắm chặt mắt, đứng lên nói: "Đi xem Hoàng tổ mẫu thôi."

Trong Thọ Khang cung, Hoàng hậu đã ở, tự tay tách quả hạch đào (quả óc chó) cho Hoàng Thái hậu.

Hai bà tức (mẹ chồng nàng dâu) này là quan hệ biểu di mẫu và biểu ngoại sinh nữ, bình thường lại rất thân cận, trước kia Hoàng hậu đã thường đến, sau này tuổi lớn hơn chút, đó là ba ngày hai bữa đến một lần.

Thái tử phi vấn an hai người.

Hoàng Thái hậu kêu nàng ngồi bên cạnh, cười tủm tỉm nói: "Hạch đào này là Tây An phủ tiến cống, vỏ mỏng cực kì, ngươi xem mẫu hậu ngươi kẹp một cái liền vỡ, ngươi nếm thử xem."

Hoàng Thái hậu đưa cho Thái tử phi ruột hạch đào.

Thái tử phi ăn, cười nói: "Thật thơm, ngon hơn Kinh thành bán."

"Nếu không làm sao có thể tiến cống đây?" Hoàng thái hậu dặn dò, "Mỗi ngày ăn bốn năm quả là được, ăn hơn cũng không tiêu hóa", lại nhìn Hoàng hậu, "Ngươi cũng đừng lại kẹp, tự mình ăn đi."

Hoàng hậu thản nhiên nói, "Dù sao cũng không có việc gì."

"Không có việc, ngươi liền chỉ kẹp hạch đào hả? Ngày nào cũng rảnh rỗi, ta cũng không có nhiều hạch đào như vậy cho ngươi kẹp!" Hoàng Thái hậu không hiểu nổi lên tức giận.

Hoàng hậu buông hạch đào xuống, xoa xoa tay.

Bà vẫn thong thả ung dung.

Hôm nay Thái tử phi đến có việc, cũng không trì hoãn nói: "Hoàng tổ mẫu, cháu dâu nghe nói Hoàng thượng sợ Tam đệ, Tứ đệ không theo kịp, mời riêng Đại học sĩ nào đó đến dạy bọn họ. Cháu dâu thấy không tốt lắm, Điện hạ và bọn họ là huynh đệ ruột, cùng nhau đọc sách còn có thể bồi dưỡng tình cảm, đang tốt sao lại tách ra học."

Chuyện này còn phải nói từ chuyện năm trước, Hồ quý phi ngày nào cũng thổi gió bên tai, nói Tứ hoàng tử tuổi còn nhỏ, đi theo Thái tử cùng đọc sách không học được cái gì, dù sao đều là muốn chiếu cố Thái tử trước, cho nên Hoàng thượng liền có quyết định.

Hoàng Thái hậu ừ một tiếng: "Là có chuyện này, có điều ngươi đừng vội quan tâm, còn chưa quyết định mà."

Thái tử phi trong lòng vẫn còn sốt ruột, nàng ta sợ hai người này ăn mảnh, vạn nhất Hoàng thượng phái Đại thần càng giỏi hơn đến dạy bọn hắn, không biết sẽ dạy cái gì.

Nhưng Hoàng Thái hậu đã nói như vậy, Thái tử phi cũng không còn cách nào khác, lát sau liền cáo từ.

Hoàng Thái hậu nhìn Hoàng hậu, bà vẫn là mặt không biểu cảm.

"Thái tử phi còn khẩn trương hơn ngươi đó, ngươi vẫn là mẫu thân của hắn đấy." Giọng điệu của Hoàng Thái hậu có chút oán niệm, "Ngay cả nói cũng không nói một câu."

Hoàng hậu thản nhiên nói: "Còn dâu cũng không phải mẫu thân ruột của hắn."

"Vậy cũng là ngươi nuôi lớn, không phải, chẳng lẽ liền không có tình cảm?" Hoàng Thái hậu nói lời thấm thía, nói: "Ta biết Hoàng thượng làm tổn thương trái tim ngươi, nhưng hắn là Hoàng thượng, người nào không có mới nới cũ, ngươi liền bày ra bộ dáng này? Về sau đừng lại đến đây, hậu cũng còn có nhiều chuyện cần ngươi đến quản."

"Không phải còn có Hồ quý phi sao, con dâu rỗi hơi làm gì." Hoàng hậu nói, "Con dâu chỉ dưỡng thân thể, không cần chết sớm là được rồi."

Hoàng thái hậu chán nản.

Hoàng hậu lại nói: "Mẫu hậu không cần con dâu đến, cũng không sao, về sau không còn ai kẹp hạch đào cho ngài."

"Người bên cạnh ta đều chết hết rồi à?" Hoàng thái hậu giận.

"Không kẹp tốt như con dâu, người xem xem, ruột đều hoàn chỉnh."

Hoàng thái hậu nhìn, quả thế.

Bà thở dài: "Thôi, ngươi muốn tới thì tới."

Hoàng thái hậu cũng oán bản thân, năm đó có lẽ không nên miễn cưỡng nàng làm con dâu, lại không thể bảo vệ được nàng, một cô nương tốt phí hoài thành như vậy."

Hoàng hậu xoay người, lại ngồi xuống.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-155)