Một đời một đôi mình
← Ch.148 | Ch.150 → |
Editor: Linh
Giọng nói của hắn giống như sét đánh nổ tung bên tai nàng.
Phùng Liên Dung chỉ cảm thấy chính mình muốn chết, hô hấp không thông, thật giống như có một đôi tay giữ chặt cổ họng nàng, muốn lấy mạng nàng.
"Hoàng, hoàng thượng..."
Nàng dùng hết toàn lực hé môi, phun ra mấy chữ.
Tay Triệu Hữu Đường mạnh dừng lại.
"Dung Dung?" Hắn ôm lấy nàng, giơ tay vỗ vỗ hai má nàng, "Vừa rồi, có phải là nàng nói không?"
Thân thể hắn thật ra cũng đến giới hạn sụp đổ, có đôi khi sẽ xuất hiện ảo giác, cho nên Phùng Liên Dung đột nhiên lên tiếng, hắn tuy là kinh hỉ, lại cũng không quá tin tưởng.
Phùng Liên Dung chậm rãi mở to mắt, nhìn đến là một gương mặt gầy, hốc mắt hãm sâu, sắc mặt xanh trắng, nhưng ngũ quan vẫn tuấn mỹ như cũ, không tìm ra chút khuyết điểm.
Nàng cho rằng đây vẫn là ở trong mộng, thầm nghĩ, sao hắn lại biến thành như vậy? Đây là chuyện của năm nào?
Thấy nàng một đôi mắt đẹp nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt mờ mịt, Triệu Hữu Đường giận dễ sợ, mắng: "Phùng Liên Dung, nàng ngốc rồi hả? Ngay cả Trẫm cũng không nhận ra? Đáng đời nàng nằm mấy ngày như vậy, cũng dám một mình đi ra ngoài, sao không ngã chết nàng đi!"
Hắn nói ra lời ác độc như thế.
Đó là giận đến mức nào?
Phùng Liên Dung thấy trong mắt hắn tràn đầy lửa giận mới nhớ lại chuyện trước đó, nàng vì chuyện của đôi song sinh nữ mà tức giận, đi Vân Trung đình giải sầu, kết quả gặp được mưa to, con ngựa hoảng sợ, nàng ngã ra khỏi xe ngựa.
Sau này xảy ra chuyện gì nàng không nhớ gì hết.
Chẳng lẽ theo như lời hắn, nàng hôn mê mấy ngày?
"Hoàng thượng." Nàng vội vươn tay ôm lấy hắn, "Thiếp thân làm hoàng thượng lo lắng là thiếp sai, hoàng thượng không thể ngủ ngon, không ăn nhiều cơm..." Nàng nói xong liền khóc, rốt cục hiểu rõ vì sao hắn tiều tụy như vậy.
Nàng thân ở trong mộng không cảm thấy đau khổ, hắn lại sống một ngày bằng một năm, khó trách hắn tức giận như vậy.
Nếu đổi lại là hắn, nàng nhất định cũng sống không nổi.
Nhìn nàng hoa lê đẫm mưa, vùi mặt trong lòng hắn khóc không ngừng, lòng Triệu Hữu Đường lại mềm xuống, chỉ là oán khí tích tụ mấy ngày nay không phát ra được, vẫn hận đến muốn đánh Phùng Liên Dung mấy cái.
Lúc này Nghiêm Chính dẫn Kim thái y đến, đi theo phía sau còn có ba đứa nhỏ.
"Nương người cuối cùng cũng tỉnh." Triệu Huy Nghiên dẫn đầu nhào lên, ôm cánh tay Phùng Liên Dung khóc to, "Nữ nhi thấy nương vẫn chưa tỉnh lại, đêm nào cũng gặp ác mộng, nương, người lần này không thể lại hôn mê nữa đâu đấy!"
Ngày xưa không cảm thấy gì, ngày ngày cùng Phùng Liên Dung ở chung một chỗ, có khi còn chê nàng quản quá nhiều, mà lần này mới biết, có một số việc là không có báo trước, nói xảy ra liền xảy ra.
Nàng không biết có bao nhiêu sợ mất đi mẫu thân, phụ thân lại đắm chìm trong đau khổ, nếu không phải còn có các ca ca, thúc thúc thẩm thẩm an ủi, không biết phải vượt qua thế nào.
Phùng Liên Dung cũng khóc, ôm nàng nói: "Là nương không đúng, sau này sẽ không lại như vậy nữa."
Triệu Thừa Diễn cùng Triệu Thừa Mô cũng đỏ tròng mắt, đứng trước giường, ánh mắt nhìn Phùng Liên Dung tràn đầy vui mừng, cùng với nghĩ mà sợ, một kiếp này cuối cùng cũng qua.
Triệu Thừa Diễn nói: "Con và Tam đệ đi miếu cầu thẻ, là thẻ tốt, quả nhiên nương liền tỉnh."
"Đến, đều cho nương ôm cái nào." Phùng Liên Dung vẫy tay.
Ba người như ong vỡ tổ chui vào trong lòng nàng.
Có điều người người đều lớn, vòng ngực của nàng không rộng lớn như vậy, Triệu Thừa Mô dựa vào một cái liền nhường lại, chỉ để một mình Triệu Huy Nghiên dựa vào trong lòng Phùng Liên Dung không đi.
Kim thái y muốn bắt mạch, nàng cũng ngồi yên không động.
Chỉ là Phùng Liên Dung tỉnh, tự nhiên liền không lại có việc gì, Kim thái y mở chút thuốc dưỡng thân thể liền cáo từ.
Trong lúc đó Triệu Hữu Đường không hề lên tiếng, mặt âm trầm đứng ở chỗ đó.
Ba đứa nhỏ cũng cảm thấy Phùng Liên Dung không sao, trong lòng biết phụ mẫu nhất định có lời muốn nói, nói với Phùng Liên Dung mấy câu liền khôn khéo rời đi.
Chung ma ma cùng Bảo Lan ở phía xa xem đều tự cụp mắt, không dám tới gần.
Trong phòng liền chỉ còn lại hai người bọn họ.
Phùng Liên Dung ôn nhu nói: "Hoàng thượng có đói bụng không, có muốn ăn chút gì không?"
Triệu Hữu Đường giọng lạnh lùng: "Nên ăn không phải là nàng à?"
"Thiếp thân không vội." Phùng Liên Dung nói: "Thiếp thân nằm không động nên không mệt nhiều, nhưng là hoàng thượng, " nàng nhỏm dậy muốn xuống giường, Triệu Hữu Đường đứng có chút xa, nàng không thấy được hắn.
Nhưng đến cùng là mấy ngày liền không động, cả người mềm nhũn, nàng cố hết sức cũng không dậy được, chỉ phải ngẩng đầu tội nghiệp nhìn hắn.
Triệu Hữu Đường phụng phịu đi qua, đẩy nàng: "Lộn xộn cái gì, còn không biết nghỉ ngơi!"
Phùng Liên Dung thở nhẹ một tiếng, mặt lộ vẻ thống khổ.
Triệu Hữu Đường giật mình: "Sao vậy, đầu lại đau à?"
"Hoàng thượng đẩy thiếp thân." Nàng khẽ nhíu mày.
"Trẫm..." Hiện tại nội tâm Triệu Hữu Đường vô cùng phức tạp, oán hận nàng vì người không quan trọng mà kém chút mất mạng, lại vui sướng nàng có thể tỉnh lại, cho nên đối Phùng Liên Dung là vừa yêu vừa hận, hận nghiến răng nghiến lợi, lại muốn ôm nàng vào trong ngực yêu thương một phen, lại muốn bắt lấy nàng đánh cho một trận thật đau.
Cho nên hắn phiền lòng nói không ra được lời.
Hai tay Phùng Liên Dung lại vòng lên, thành tâm thành ý nói: "Hoàng thượng, thiếp thân sai rồi, thiếp biết sai rồi, về sau sẽ không làm những việc ngốc đó nữa!"
Triệu Hữu Đường cụp mắt nhìn nàng, nhíu mày nói: "Nàng biết mình sai ở đâu không?"
"Biết." Phùng Liên Dung vươn tay chạm mặt hắn, như mê sảng nói: "Hoàng thượng, thiếp tuy rằng hôn mê bất tỉnh, nhưng thiếp thân mơ thấy hoàng thượng đấy."
"Thấy Trẫm?"
"Đúng vậy, ở trong mộng, có thể nói là mộng, lại như không phải." Phùng Liên Dung nói: "Một giấc mộng rất dài, giống như thiếp thân cả đời đều ở trong đó, chính là cũng không vui vẻ."
"Hửm?" Triệu Hữu Đường nghĩ đến nước mắt nàng, dò hỏi: "Trong mộng Trẫm bắt nạt nàng hay sao?"
"Còn không phải sao!" Nói đến kiếp trước, Phùng Liên Dung đó là một lời khổ, "Hoàng thượng có mấy sủng phi, thiếp thân ở trong cung cũng chỉ là Lương viện thôi, dù đến chết cũng vẫn vậy."
"Không có khả năng! Mộng linh tinh gì vậy, sao Trẫm có thể đối đãi nàng như thế? Nàng..." Hắn hơi ngừng, tức giận nói: "Cả ngày trong đầu không biết nghĩ cái gì, chỉ nói chuyện này, nàng vì đôi song sinh nữ mà tức giận, vì sao? Trẫm trong mắt nàng chính là mấy người háo sắc đó à?"
Hắn lập tức hỏi ra.
Nếu là bình thường, nàng sợ là không dám bình luận, nhưng lúc này, nàng cũng không muốn giấu giếm, cũng bởi vì nàng không dám nói, cho nên mới có lần hiểu lầm này.
Phùng Liên Dung nghiêm túc nói: "Thiếp thân đúng là nghĩ như vậy, cho nên mới tức giận, sợ hoàng thượng thích các nàng, mặc dù nói các nàng thân phận đê hèn, nhưng dù sao cũng là nữ tử, đừng nói cái khác, ngay cả thiếp thân là nữ còn bị hấp dẫn, cho nên thiếp thân sợ hãi.
Nàng lần đầu tiên nói lời thật.
Triệu Hữu Đường nhìn chằm chằm nàng một lúc, đột nhiên cười nói: "Thế nào, không giận dỗi nữa à? Tính tình này của nàng, thật cho rằng Trẫm không biết?"
Phùng Liên Dung nói: "Hoàng thượng biết?"
"Sao lại không biết." Chính là vại dấm chua nhỏ, chỉ dám chôn trong lòng đất mà không dám hắt ra.
Khóe miệng Triệu Hữu Đường mang theo ý cười hỏi: "Trừ cái này ra, không còn gì khác?"
Phùng Liên Dung ngẩn ra.
Đương nhiên là có, ở trong mộng, nàng đã biết tâm ý mình, hai đời, không cầu gì khác, chỉ cầu thích của hắn, giống như bây giờ, tâm ý này dường như càng lúc càng lớn, nàng đã không chấp nhận được hắn có nữ nhân khác.
Nếu thật đến ngày đó, nàng không biết mình sẽ đau khổ đến mức nào.
Nhưng là, lời này thật có thể nói sao?
Một đời một kiếp một đôi người, là chuyện mà nàng có thể sở cầu từ hoàng thượng sao?
Lòng nàng càng thêm nặng trĩu, đây là nguyện vọng sâu nhất từ đáy lòng nàng, chưa bao giờ từng cũng không dám nghĩ tới, cho dù là làm hoàng hậu, nàng sợ Triệu Hữu Đường sẽ vì chuyện này mà không vui nàng, sẽ vì chuyện này mà làm hỏng quan hệ giữa hai người bọn họ.
Nàng chỉ có thể lui đầu, không cho mình có hy vọng.
Chính là, cuộc đời còn dài, bọn họ còn có rất nhiều thời gian phải vượt qua, có lẽ có một ngày hắn lại sẽ có thêm rất nhiều phi tần, có lẽ ngày ấy, nàng sớm hoa tàn ít bướm.
Có lẽ...
Có lẽ, nàng đã không quan tâm?
Chính là nghĩ như vậy, nàng cảm thấy mình có thể nhẫn nại, ai nghĩ tới một đôi song sinh nữ đã khiến nàng nhẫn nại không được.
Nàng không biết là sai hay đúng.
Ánh mắt nàng chốc lát đã ươn ướt, hai tay nắm vào nhau, giống như nắm lấy trái tim mình.
Triệu Hữu Đường, thấy nàng thống khổ giãy dụa như vậy, vươn tay vịn lấy đầu nàng ấn vào lòng: "Nói nàng ngốc thì nàng ngốc thật hả, nàng với ta phu thê nhiều năm, có chuyện gì mà không thể nói? Nàng chỉ là muốn Trẫm chỉ thích một mình nàng mà thôi."
Đầu Phùng Liên Dung oành một cái nổ tung, hắn làm sao mà biết rõ như vậy?
Mặt nàng đỏ bừng, nhưng nghe giọng hắn cưng chiều như thế, không giống như là có ý truy cứu, nàng đánh bạo hơi hơi nâng đầu lên hỏi: "Hoàng thượng, không trách thiếp thân hả?"
Trách cái gì, là chuyện đã sớm biết, lại nói nữ nhân nào mà không có chút dấm chua đâu, chính là phải xem nam nhân có nguyện ý hay không thôi.
Triệu Hữu Đường thở dài: "Nhìn nàng chậm hiểu, quả nhiên là khiến người phiền lòng, nàng nói xem, nàng biết cái gì, cầm kỳ thư họa không một cái tinh thông, chỗ nào giống một tiểu thư khuê các? Cũng chỉ có Trẫm chịu được nàng."
Đột nhiên lại ghét bỏ nàng, bọn họ lại không phải ngày đầu quen biết.
Phùng Liên Dung mím môi nói: "Còn nói không trách..."
Hắn nhíu mày.
"Thiếp thân vốn ngốc, hoàng thượng cũng không phải không biết, nói gì mà chịu được." Ánh mắt nàng bỗng mở to, trong mắt đổi thành sáng rọi bức người, ôm lấy cánh tay Triệu Hữu Đường nói: "Hoàng thượng, người đáp ứng thiếp thân hả?"
"Đáp ứng cái gì? Chỉ là chịu được nàng mà thôi."
"Không phải à, không phải vừa mới nói chỉ thích một mình thiếp thân."
"Đó là bản thân nàng hi vọng được không?"
"Không phải, rõ ràng hoàng thượng biết ý của thiếp, hoàng thượng nói chịu được." Phùng Liên Dung thấy hắn ôn hòa lại, lập tức liền được một tấc lại muốn tiến thêm một bước.
Thẳng đến khi Chung ma ma bưng cháo thanh đạm đến, vẫn còn thỉnh thoảng hỏi một câu.
Nhưng Triệu Hữu Đường cũng không để ý tới nàng, có tai như điếc.
Hai người ăn chung bữa cơm.
Phùng Liên Dung tuy rằng không được đến đáp án xác định, nhưng trải qua chuyện này, nàng đã hiểu rõ tâm ý của hắn, chỉ hận chính mình ngốc, không tin hắn, mấy năm nay thật sự là uổng phí được sự sủng ái của hắn.
Về sau còn phải sinh thêm cho hắn mấy đứa nhỏ nữa.
Mắt thấy nàng muốn ăn chén cháo thứ hai, Triệu Hữu Đường mạnh đoạt lại, trách cứ: "Nàng điên rồi, mấy ngày không ăn cơm, dạ dày sao chịu được? Sáng mai ăn tiếp."
Kém chút quăng chén.
Tì khí thật càng ngày càng lớn, Phùng Liên Dung nhìn tuấn nhan hắn, thầm nghĩ, hừ, cũng chỉ có nàng mới chịu được hắn thì có, không ai nợ ai.
← Ch. 148 | Ch. 150 → |