Ý nguyện
← Ch.101 | Ch.103 → |
Editor: Linh
Ở Phùng Mạnh An xem ra, muội muội này của hắn có thể ngồi vào vị trí Quý phi hoàn toàn là bánh thịt từ trên trời rơi xuống. Cũng không phải nói không xứng, chỉ là tính tình, thủ đoạn này của nàng, nếu không phải Hoàng thượng mười phần mười sủng ái, tuyệt không đủ để chống đỡ nàng đến bước này.
Giờ còn kéo đến Hoàng hậu hận, Hoàng Ích Tam là muốn nói cho hắn, tình cảnh của Phùng Liên Dung không có tốt như trong tưởng tượng.
Phùng Mạnh An thở dài.
Tốt mới lạ, trừ khi Hoàng hậu là thánh nhân, nhưng nghe Hoàng Ích Tam nói, người này vẫn cách thánh nhân vô cùng xa. Hiện tại nếu như đã bắt đầu, sau này nhất định cũng sẽ không bỏ qua, muội muội này của hắn phải làm thế nào mới được đây?
Hắn dừng chân một lát mới rời đi, về đến nhà, Phùng Mạnh An kêu thê tử Ngô thị thu thập hành lý, lại đi nói với Đường Dung hắn muốn đi Ninh Huyện.
Đường Dung giật mình nói: "Hoàng thượng mệnh ngươi đi?"
Phùng Mạnh An: "Đương nhiên rồi, còn được gặp mặt muội muội nữa."
"Được?"
Phùng Mạnh An tự nhiên sẽ không nói ra chuyện kia "Gặp được, chỗ vải này là muội muội đưa, nghe nói trong khố chất đầy, luôn có ban cho, để đó cũng không dùng."
Hắn còn báo cho một tin tức tốt: "Nghe muội muội nói, Hoàng thượng đồng ý chúng ta hàng năm Trung thu, năm mới đều có thể tiến cung một lần, nương không cần sợ không gặp được muội muội nữa."
Đường Dung vô cùng cao hứng: "Như vậy thì tốt rồi, ta cũng không cần lại suy nghĩ linh tinh, có chuyện gì lo lắng ít nhiều cũng có thể dặn nàng mấy câu."
Phùng Mạnh An gật gật đầu.
Đợi đến chạng vạng Phùng Lâm trở về, nghe nói Phùng Mạnh An sáng mai sẽ đi Ninh Huyện, lập tức gọi hắn đến, mặt trầm xuống nói: "Ngươi rốt cục đã dâng tấu chương gì? Việc hiệp tra này cái nào mà không phải là quan viên tam tứ phẩm, ngươi chỉ là một chủ sự, Hoàng thượng lại đột nhiên dùng ngươi?"
Phùng Mạnh An cười nói: "Là nhi tử chủ động đợi lệnh."
"Cái gì!" Phùng Lâm ngẩn ra, "Ngươi muốn cùng đi làm việc với Hà đại nhân?"
"Nhi tử cũng không phải muốn cùng hắn." Phùng Mạnh An nhíu mày, giọng điệu pha chút xem thường, "Nhi tử chỉ làm việc cho Hoàng thượng."
Phùng Lâm nhắc nhở: "Hiện thời Dung Dung là Quý phi, chúng ta làm việc ạn không thể qua loa."
Hắn sợ nhất bản thân bị người nói là mượn thế của nữ nhi.
Có điều Phùng Mạnh An chẳng liêng dè mấy cái này, hắn nghiêm mặt nói: "Thân chính không sợ tà, lại nói, bọn họ cũng chỉ là ghen tị mà thôi, hận không thể trong nhà cũng ra một Quý phi."
Phùng Lâm răn dạy nói: "Nói thì nói như vậy, ngươi ở bên ngoài làm việc khiêm tốn chút, thanh tra đất đai không phải việc dễ làm, càng là Ninh Huyện..." Ông ngừng một chút, "Giang gia kia cũng không phải dễ đối phó, đến cùng cũng còn Hoàng thái hậu, dù là Hà đại nhân cũng còn phải bó tay bó chân."
Phùng Mạnh An nói: "Hắn đắc tội nhiều người, tất nhiên là khó khăn trùng tùng, ai cũng muốn làm hỏng việc này của hắn."
Phùng Lâm ừ một tiếng: "Vậy cũng đúng, lần trước vì vấn đề lương thực, gọt sạch bao nhiêu quan viên, còn lại đều nơm nớp lo sợ, sợ bị hắn để mắt đến, ngươi cũng phải cẩn thận chút, đừng để đi tra mũ quan cũng mất."
"Phụ thân cứ yên tâm đi." Phùng Mạnh An mỉm cười, "Ta đi, chính là để hắn nhìn chằm chằm."
Lời này là có ý gì?
Phùng Lâm không rõ, Hà Dịch người này hiện có tiếng là soi mói, phàm là quan viên hắn thấy không thích hợp, hoặc là không giúp được hắn, hắn sẽ chẳng phân biệt trắng xanh báo lên.
Vấn đề là, Hoàng thượng đa số đều duy trì hắn.
Cho nên hiện tại có rất nhiều người giận mà không dám nói gì.
Phùng Lâm cũng nhìn ra, Hoàng thượng người này rất có quyết tâm, cho nên trong tay Hà Dịch này quyền lợi cũng rất lớn, ông là thật lòng lo lắng cho nhi tử mình.
Nhưng mà Phùng Mạnh An cũng không sợ, cũng không giải thích, tấu chương này của hắn cũng không phải thật sự chỉ để làm một quan viên cùng nhau giải quyết, Hà Dịch người này tuy có chút tài cán, nhưng hắn còn không vừa mắt đâu.
Hắn vốn có ý đồ của chính mình.
Hà Dịch, của hắn làm cũng chỉ đến đó thôi.
Hắn nói chuyện với Phùng Lâm xong rồi lại về Đông sương phòng nơi mình ở.
Ngô thị đã gọi người chuẩn bị tốt hành lí mang đi, nô bộc đi theo cũng đã điểm. Phùng Mạnh An ngồi xổm xuống chơi với nhi tử Đại Nguyên: "Phụ thân muốn đi Ninh Huyện, cũng chưa biết khi nào mới trở về, con ở nhà không được gây phiền toái cho nương, biết không?"
Đại Nguyên năm nay ba tuổi, bộ dáng to hơn đứa nhỏ cùng tuổi, nói: "Phụ thân phải sớm trở về đó."
Phùng Mạnh An cười cười, xoa xoa đầu hắn.
Ngô thị nói: "Tướng công không cần lo lắng chuyện trong nhà, thiếp thân sẽ chiếu cố tốt cha và nương."
"Ta biết, cũng chưa từng lo lắng." Phùng Mạnh An nắm lấy tay nàng, kéo nàng về phía mình, Ngô thị thế này mới thẹn thùng dựa vào trong lòng hắn,
"Nhưng chính nàng phải giữ gìn sức khỏe, đừng để nhạc phụ nhạc mẫu thấy đau lòng, nhìn cũng có chút gầy rồi." Tay hắn khẽ vuốt gương mặt nàng.
Thê tử này là năm đó Hoàng thượng nhắc tới, hắn nhìn cũng rất thích, nhưng mấy năm nay ở chung mới càng phát hiện ra điểm tốt của nàng, bốn chữ hiền thê lương mẫu là lời khen thỏa đáng nhất cho nàng.
Cho nên mặc dù hắn ra ngoài, không bỏ xuống được cũng chỉ có mình nàng.
Ngô thị sắc mặt khẽ biến hồng gật đầu.
Sáng sớm hôm sau Phùng Mạnh An xuất phát đi Ninh Huyện.
Dạo Này Triệu Huy Nghiên lớn rất nhanh, đã có thể phát ra âm thanh kỳ kỳ quái quái, người cũng có thể ngồi dậy, còn nhận ra Phùng Liên Dung, chỉ cần nhìn thấy nàng sẽ yy nha nha, đặc biệt cao hứng.
Phùng Liên Dung ôm nàng ngồi trong phòng, bây giờ đang là giữa hè, không có lúc nào nóng bằng lúc này, nếu không có hai chậu băng to, nàng nhất định sẽ chết khô.
Nhưng mặc dù như vậy nàng vẫn cảm thấy nóng, một khắc cũng không cách được chậu băng.
Nhớ đến ngày xưa ở trong nhà, cũng là mùa hè như này, chỉ có thể lấy quạt hương bồ quạt cho mát, chính nàng cũng cảm thấy mình trở nên chiều chuộng hơn.
Khó trách người xưa nói xa xỉ thì dễ tằn tiện thì khó.
Chung ma ma phân phó Ngân Quế: "Băng này chỉ chút nữa là tan hết, lại bảo bọn hắn đi lấy thêm một ít.
Ngân Quế lập tức đi ngay.
Phùng Liên Dung còn đang nghĩ chuyện đặt nhũ danh cho Triệu Huy Nghiên: "Nghĩ tới nghĩ lui cũng không có cái tên nào dễ nghe."
Chung ma ma nói: "Chỉ là nhũ danh thôi mà, còn có thể nghĩ cả tháng? Theo lão nô thấy, để dễ nuôi, đơn giản chính là mấy tên miêu miêu cẩu cẩu, hoặc là khúc khúc tiểu trùng gì đó."
"Nhưng lại không dễ nghe, nàng là cô nương, không thể đặt như vậy." Phùng Liên Dung lại suy nghĩ, qua một lát, con mắt sáng lên, "Hay là gọi Trùng Nương."
Chung ma ma cũng bị nàng biến thành phiền, có lệ nói: "Cái này được, vừa là côn trùng vừa là nương, vừa nghe liền bết là nhũ danh của cô nương."
Phùng Liên Dung thầm cao hứng, càng nghĩ càng cảm thấy hài lòng.
Ngược lại có phải Triệu Huy Nghiên không vừa ý hay không, cái miệng nhỏ bỗng khóc lên.
Phùng Liên Dung đưa nàng cho Phương thị: "Sợ là đói bụng rồi."
Phương thị ôm đi cho ăn sữa, trở về nói: "Hóa ra là mọc răng rồi."
Phùng Liên Dung giật mình: "Sớm vậy?"
Nàng nhớ hai đứa nhỏ trước hơn nửa năm mới mọc, nhưng đứa này mới năm tháng, nàng tới gần én môi Triệu Huy Nghiên lên, quả nhiên thấy một cái răng nhỏ như gạt gạo.
Chung ma ma ôi một tiếng: "Mọc sớm, sau này nhanh biết nói, tiểu công chúa khẳng định là người thông minh, sẽ không kém hai vị ca ca."
Phùng Liên Dung nói: "Đứa nhỏ của Hoàng thượng, há lại có ngốc."
Triệu Hữu Đường vừa vặn đến, nghe được mỉm cười, vẫn là có tự mình hiểu lấy, không có nói giống nàng.
Kim Quý Ngân Quế vội vàng hành lễ.
Phùng Liên Dung cười nghênh tiếp nói: "Hoàng thượng, Huy Nghiên mọc răng sữa rồi, thiếp thân cũng vừa nghĩ ra nhũ danh, kêu Trùng Nương, Hoàng thượng thấy được không?"
Triệu Hữu Đường ôm lấy Triệu Huy Nghiên xem.
Tiểu cô nương tuy rằng còn nhỏ, bộ dáng cũng đã mi thanh mục tú, ánh mắt còn đen nhánh ngập nước, cằm đầy, nhìn ra tương lai nhất định là một mỹ nhân.
Như vậy kêu Tiểu Trùng thật sự thích hợp sao?
Có điều nhìn dáng vẻ đắc ý của nàng vừa rồi, hắn cũng không nghĩ đả kích nàng, chỉ cười nói: "Nàng thích gọi vậy thì gọi đi." Một bên ôm lấy Triệu Huy Nghiên giơ lên cao, "Trùng Nương, Trùng Nương, khi nào thì gọi phụ thân đây?"
Triệu Huy Nghiên chỉ cười khanh khách, xem ra rất thích như vậy.
Triệu Hữu Đường bế ngang nàng ra, xoay mấy vòng, nàng vẫn cười đến rất khoan khoái.
"Thật sự là nữ nhi gan to." Hắn ngạc nhiên.
"Giống Hoàng thượng." Phùng Liên Dung nói, một bên để Kim Quế gọi Triệu THừa Mô dậy, "A Lý còn đang ngủ trưa, đứa nhỏ này đến mùa hè càng thêm hay ngủ."
"Đã ngủ thì thôi, đừng đánh thức hắn." Triệu Hữu Đường ngăn cản.
Kim Quế liền không đi.
Phùng Liên Dung ngồi xuống, hai người xem nữ nhi một lát, nàng nói: "Trời nóng như vậy, Hoàng thượng có phải nên kêu bọn nhỏ nghỉ ngơi mấy ngày không?"
Nàng không đành lòng nhìn Triệu Thừa Diễn mỗi lần trở về đầu đầy mồ hôi.
Xuân Huy các không có nhiều băng cho hắn làm mát.
Triệu Hữu Đường nói: "Chút khổ đó cũng chịu không được, sau này phải làm sao? Trời nóng như vậy Trẫm không phải vẫn phải lâm triều, phải phê tấu chương?"
Phùng Liên Dung thở dài: "Tiểu Dương không giống, Hoàng thượng nghiêm túc với Thái tử điện hạ chút cũng là lẽ thường, Tiểu Dương cần gì phải vậy, hắn nào có cần phải học nhiều như thế."
Nếu là người khác nói những lời này, có thể hắn sẽ cho rằng nàng dụng tâm kín đáo, nhưng Phùng Liên Dung nói ra, nhất định không phải vậy.
Nàng đây là ăn ngay nói thật, hoàn toàn thật lòng.
Triệu Hữu Đường bỗng có chút phiền muộn, trầm giọng nói: "Có gì mà khác, đều là Nhi tử của Trẫm! Hôm nay Trẫm đến, vừa vặn có chuyện nói với nàng, "Tiểu Dương sang năm bảy tuổi, đến lúc đó phỉ chuyển đến Nguyên Hòa điện ở."
Phùng Liên Dung vừa nghe, lập tức đau lòng: "Không thể để thêm một thời gian nữa à?"
"Không thể, hắn tuổi này nên như vậy." Triệu Hữu Đường không có đường sống cho thương lượng.
Phùng Liên Dung cũng không dám lại nói, chỉ cúi đầu nhìn ngón tay mình, môi mím lại, vốn là đôi môi đẹp, thành đóa hoa nhắn rơi xuống.
Triệu Hữu Đường thấy nàng như vậy, mặc dù có chút mềm lòng, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Triệu Thừa Diễn không còn nhỏ, bất kể như thế nào đều không thích hợp ở lại đây. Nàng làm mẫu thân, cũng nên có giác ngộ, tương lại Triệu Thừa Mô, Triệu Huy Nghiên đều phải sống riêng.
Phùng Liên Dung im lặng một lát, mới ngẩng đầu, đưa tay kéo ống tay áo hắn: "Vậy khi đó thiếp thân có thể đi gặp con không?"
Yêu cầu này cũng quá đơn giản chút.
Triệu Hữu Đường nói: "Dù Trẫm nói không được, nàng có nguyện ý không?"
Phùng Liên Dung lại cao hứng trở lại, cười cười nói: "Thật ra Hoàng thượng nói cũng đúng, cho dù hắn ở thêm hai năm, sau này cũng phải chuyển ra, tương lai thế nào cũng phải thành gia, còn muốn sinh đứa nhỏ, ở đây không được."
Nói nàng nghĩ ít, lúc này nàng lại nghĩ nhiều rồi.
Triệu Hữu Đường than một tiếng, đưa tay chọc trán nàng: "Nàng cái này gọi là cái nên nghĩ không nghĩ, không nên nghĩ, lại lãng phí đầu óc..." Đang nói, hắn đột ngột dừng lại.
Phùng Liên Dung theo ánh mắt hắn nhìn xuống.
Tốt rồi, nữ nhi đái cho hắn đầy một quần.
Đây là lần đầu tiên, hai đứa con trai trước cũng không làm như vậy!
← Ch. 101 | Ch. 103 → |