Vay nóng Tima

Truyện:Trọng Sinh Sủng Phi - Chương 067

Trọng Sinh Sủng Phi
Trọn bộ 155 chương
Chương 067
Nhị tử (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-155)

Siêu sale Shopee


Nháy mắt đã đến tháng tám, hôm đó Triệu Hữu Trinh và Triệu Hữu Ngô từ Xuân Huy các trở về, hai người vừa đến điện Cảnh Kỳ thì nghe tiểu hoàng môn bẩm báo: "An Khánh Trưởng công chúa đến."

Triệu Hữu Đường làm Hoàng đế, tỷ tỷ muội muội đều thăng thành Trưởng công chúa.

Hai huynh đệ cao hứng vô cùng, vội vàng chạy vào.

"Nhị tỷ." Hai người cùng nhau kêu lên.

An Khánh Trưởng công chúa mắt đỏ ửng, mỗi tay ôm một người, nức nở nói: "Ta rất nhớ hai đứa!"

Từ sau khi Hồ quý phi qua đời, nàng vẫn luôn lấy nước mắt rửa mặt, rất khó chấp nhận sự thật này, dù sao đó cũng là mẫu thân thân sinh của nàng, tự tay nuôi lớn nàng.

Kết quả nói mất liền mất, còn lấy phương thức như vậy mất đi!

Ba người ôm thành một đoàn.

An Khánh trưởng công chúa khóc một hồi, kêu người còn lại lui ra, nói với Triệu Hữu Trinh: "Đệ sang năm đã 15, cũng đã được phong Vương, có phải sẽ đi đất phong không?"

Triệu Hữu Trinh lại lắc đầu: "Ta không định đi."

An Khánh sửng sốt: "Vì sao? Đệ là phiên vương, sao có thể không đi đất phong!"

"Hoàng thượng lần trước cũng hỏi ta rồi." Triệu Hữu Trinh nói, "Ta đã nghĩ kỹ rồi, không đi đất phong, chỉ ở lại Kinh Thành.

An Khánh khó hiểu: "Vậy cũng được à? Thật đúng là Hoàng thượng nói?"

"Hoàng thượng chính là ý này, hỏi ta có gì muốn làm hay không." Triệu Hữu Trinh khẽ cười, "Lý đại nhân nói hàng năm thủy tai đều rất nghiêm trọng, ta nghĩ muốn học thủy lợi."

An Khánh nghe xong giận dữ: "Không làm phiên vương, đệ muốn làm cái gì? Đệ có biết...." Nàng đè giọng xuống, "Mẫu phi chết như thế nào không? Đệ lại cam tâm?"

Triệu Hữu Trinh biến sắc: "Nhị tỷ!"

Hắn mở cửa gọi người dẫn Triệu Hữu Ngô đi ra ngoài.

An Khánh nói: "Ngô nhi cũng là đệ đệ của chúng ta, sao lại không thể nghe?"

"Hắn vẫn còn nhỏ mà, Nhị tỷ, cần gì phải cho hắn biết?" Triệu Hữu Trinh đóng cửa lại, "Mẫu phi chết như thế nào, ta đương nhiên biết, đều đã là chuyện quá khứ rồi."

Tròng mắt An Khánh toát ra lửa giận, túm lấy cổ áo hắn: "Mẫu phi yêu thương chúng ta như vậy, đệ bây giờ đang nói tiếng người sao? Bà chết không nhắm mắt, đệ trái lại tiêu dao khoái hoạt, làm huynh đệ tốt với Hoàng thượng!"

Triệu Hữu Trinh bị nàng nói thở dài một cái: "Nhị tỷ, mẫu phi là bị hoàng tổ mẫu ban chết, có quan hệ gì với Hoàng thượng chứ?"

"Sao lại không? Không có hắn, đệ chính là Thái tử, mẫu phi chết, hắn không thoát được liên quan!" An Khánh nheo mắt lại, "Ta ở nhà đã cân nhắc kỹ càng, có lẽ là phụ hoàng chúng ta cũng là hắn hại chết, bằng không làm sao có thể làm Hoàng đế sớm như vậy?"

Triệu Hữu Trinh trong lòng chấn động.

Hắn chưa bao giờ muốn làm Thái tử, cũng không có dã tâm gì với ngôi vị Hoàng đế, nhưng vì sao, bất kể là mẫu thân, hay là tỷ tỷ đều phải đẩy hắn đi lên?

Hắn lập tức bỏ cánh tay An Khánh ra: "Nhị tỷ, là tỷ suy nghĩ nhiều, Hoàng thượng đối ta, đối tứ đệ đều rất tốt, không phải Nhị tỷ cũng được gả cho một lang quân như ý hay sao?"

An Khánh phi một tiếng: "Đây là hai việc khác nhau, nếu biết trước mẫu phi sẽ chết, ta mới không gả đâu. Có ta ở, mẫu phi nhất định sẽ không...."

Nàng nói đến đây liền khóc lên.

Triệu Hữu Đường cũng không biết nên an ủi nàng thế nào.

Lúc gần đi An Khánh nói: "Đệ đệ, làm người phải có lương tâm, không thể nhận tặc làm huynh! Cho dù hắn đối tốt với đệ, sau này chưa chắn hắn sẽ không lấy mạng đệ, đệ nhất định phải cẩn thận đấy. Theo ta, còn không bằng đi đất phong, cách xa Kinh thành."

Triệu Hữu Trinh im lặng.

An Khánh thấy hắn không đáp lại, cắn cắn môi: "Đệ đệ, mặc kệ như thế nào, đệ nên biết ta là vì tốt cho đệ, tốt cho chúng ta!"

Triệu Hữu Trinh chỉ đành phải gật đầu.

An Khánh lại nói: "Ta bình thường không thể vào cung, lần này là do Trung thu mới đi một chuyến, đệ nghĩ lại cho kỹ, ta nói có đúng không."

Triệu Hữu Trinh thở dài: "Ta biết tỷ tỷ là muốn tốt cho ta, mà tâm nguyện của ta cũng là chúng ta có thể bình an trôi qua cả đời."

Trái tim An Khánh mềm nhũn, nâng tay sờ sờ mặt hắn: "Đệ vẫn còn nhỏ, sau này sẽ hiểu rõ lời ta nói."

Nàng xuất giá rồi, không còn lại giống như khi còn thiếu nữ nữa.

Người muốn sống, có đôi khi chỉ có thể trừ bỏ chướng ngại có hại với chính mình!

Nàng cáo biệt hai đệ đệ.

Bên này Phương Yên cũng sốt ruột, không phải vì đứa nhỏ, Triệu Thừa Dục khỏe mạnh lớn lên, sớm đã biết gọi cha nương. Nàng là thấy Triệu Hữu Đường vẫn chưa sủng hạnh người khác, cũng đã tám tháng rồi, không qua bao lâu nữa Phùng Liên Dung sẽ hết cữ, đến lúc đó Triệu Hữu Đường còn không phải sẽ thường xuyên đến nơi đó.

Nhưng Phùng Liên Dung đều đã sinh hai đứa con trai, lại thêm một đứa thì sao được? Trừ nàng ra, vậy con cháu Hoàng thất tất cả đều là của Phùng Liên Dung rồi!

Nhưng nàng không chỉ một lần nói chuyện với Triệu Hữu Đường về vấn đề ân họa cùng hưởng (xxoo), lần nào hắn cũng nói đã biết, trên thực tế nào có để trong lòng. Xem như một lòng đầu nhập vào triều đình đại sự, gần như cả ngày đều nghỉ ở cung Càn Thanh, cũng không đến chỗ nàng.

Rõ ràng mấy quý nhân mới vào cũng không tệ mà.

Phương Yên cũng khó hiểu, nàng không tin Triệu Hữu Đường thật sự không gần nữ sắc.

Đến Trung thu, nàng lấy danh nghĩa ngắm hoa ở Ngự hoa viên làm mấy bàn yến hội, trừ Phùng Liên Dung đang ở cữ, tất cả quý nhân nàng đều mời đến.

Về phần Thái hoàng thái hậu, Hoàng thái hậu đương nhiên sẽ không tham gia vào náo nhiệt này. Chỉ có Thái hoàng thái hậu nhắc Hoàng thượng, bảo hắn hôm đó đi lộ mặt là được, tốt xấu gì cũng là Trung thu.

Cho nên mọi người dùng cơm chiều xong Triệu Hữu Đường cũng đi cùng Phương Yên.

Trong hoa viên đã treo hoa đăng, sáng như ban ngày, trong không khí đượm mùi hoa quế ngọt ngào, thấm tận tim gan.

Ba mươi vị quý nhân vào cung đã ba tháng, nghe nói còn chưa có ai được lọt vào mắt Hoàng thượng, tự nhiên là người nào cũng có tâm tư riêng, đa số đều trang điểm tỉ mỉ, chỉ vì giành được Hoàng thượng ưu ái.

Trần Tố Hoa vừa được tuyển liền luôn gần gũi với Tô Cầm, tối nay thấy nàng chỉ mặc một chiếc áo khoác ngoài màu lam nhạt thêu trúc văn, bên dưới mặc một chiếc váy dài màu trắng thuần, không khỏi kinh ngạc: "Hôm nay Hoàng thượng cũng sẽ đế, sao ngươi không chú ý chút?"

Chính nàng cũng nùng trang diễm mạt, áo khoác ngoài màu hồng nhạt thêu hoa, váy lụa màu lam thêu hoa văn chìm, nhìn qua rất kiều diễm, trái lại Tô Cầm, càng thêm lộ vẻ mộc mạc.

Tô Cầm thản nhiên nói: "Nhiều người như vậy, mặc cái gì mà chẳng thế."

Nàng đối trường hợp tranh nhau khoe sắc đẹp như vậy không có hứng thú, thậm chí có chút không thích, nếu không phải bởi vì ý chỉ của Hoàng hậu, nàng ta còn không muốn đến.

Trần Tố Hoa lén bĩu môi, thầm nghĩ đều đã tiến cung còn thanh cao như vậy làm gì, cùng là người muốn hầu hạ Hoàng thượng, trên mặt lại cười nói: "Nghe nói có vài vị quý nhân lát nữa muốn thổi sáo đấy, cũng có đánh đàn, ngươi có một tay viết chữ đẹp, có phải cũng nên làm một bài thơ không?"

Tô Cầm nhíu mày: "Ta cũng không muốn viết chữ." Nói xong liền đi về phía trước.

Nhóm quý nhân lục tục đến đông đủ, nhưng Hoàng thượng và Hoàng hậu còn chưa đến, các nàng hoặc hai ba người, hoặc bốn năm người tụ vào một chỗ nói chuyện, có trêu ghẹo, cũng có lục đục thử nhau.

Tô Cầm đứng trong góc tối.

Triệu Hữu Đường và Phương Yên cuối cùng mới đến.

Phương Yên mặc bộ thường phục màu vàng đậm, đầu đội châu quan mười hai long phượng, tự nhiên đã có uy nghi của Hoàng hậu. Triệu Hữu Đường thì mặc long bào cổ tròn, nhưng không đội mũ cánh thiện, chỉ đội quan phát, hơn ngày thường mấy phần phóng khoáng.

Tất cả mọi người đều đứng dậy hành lễ.

Phương Yên cười tủm tỉm nói: "Đêm nay tiết Trung thu đừng câu nệ, khó được náo nhiệt một hồi." Một bên bảo mọi người ngồi xuống, nghiêng đầu nói với Triệu Hữu Đường, "Thiếp thân nhớ hình như đây vẫn là lần đầu tiên ở đây cùng Hoàng thượng ngắm trăng đấy."

Triệu Hữu Đường mỉm cười: "Đó là lỗi của Trẫm, về sau còn nhờ Hoàng hậu thỉnh thoảng nhắc nhở Trẫm chút."

Phương Yên trong lòng cao hứng, nụ cười tự nhiên cũng càng đẹp hơn, còn gọi người bế Triệu Thừa Dục đến cho Hoàng thượng xem.

Chúng quý nhân thấy ba người vui vẻ hòa thuận, không thiếu được sinh ra chút hâm mộ.

Trần Tố Hoa cũng khó hiểu, thầm nghĩ, nghe nói Hoàng hậu cũng không được Hoàng thượng thích, vẫn luôn đều là Phùng quý phi độc sủng, hôm nay vừa thấy, hai người cũng coi như hòa thuận. Nàng lại vụng trộm liếc mắt nhìn Triệu Hữu Đường, tim tập thình thịch, Hoàng thượng cười lên không có khí thế áp đảo, còn càng thêm tuấn mĩ.

Đang nghĩ, chợt nghe Phương Yên phân phó bốn phía tấu nhạc, vũ nữ trong cung đi lên hiến múa.

Tiếng đàn sáo vừa vang lên, mười sáu vũ nữ nhẹ nhàng đi vào, dáng người uyển chuyển, động tác như nước chảy mây trôi, một đám người xem cực kì say mê.

Cùng lúc đó, món ăn và hoa quả cũng được trình lên.

Phương Yên cười tủm tỉm xem, thấy Triệu Hữu Đường đã có chút thả lỏng liền cùng hắn nói đến chuyện liên quan đến phi tần, ví dụ như Vương quý nhân là người kinh thành, còn Tần quý nhân rất hiểu cấp bậc lễ nghĩa.

Triệu Hữu Đường theo lời nàng nhìn qua, thỉnh thoảng gật gật đầu.

Loại cảnh tượng này, từ khi hắn đăng cơ đến giờ vẫn là lần đầu tiên, phần đông giai nhân ngay trước mắt, cũng khó tránh khỏi có chút hoa mắt.

Chờ người trong nhạc cục biểu diễn xong, Phương Yên lại gọi mấy quý nhân lên trợ hứng, hoặc ngâm thơ, hoặc tác đối, Triệu Hữu đường sắc mặt nhàn nhạt, Phương Yên thấy vậy hơi chút nhăn mày, nói: "Lấy giấy bút đến, vừa rồi mấy vị quý nhân làm thơ thật không tệ, Tô quý nhân, nghe nói ngươi thư pháp xuất chúng, giúp bản cung viết lại đi."

Tô Cầm trái tim nhảy lên miệng, cắn cắn môi bước lên.

Nàng không nghĩ tới Phương Yên sẽ gọi tên mình, cho dù hôm nay nàng không dễ thấy như vậy.

Cung nhân chấm mực nước đưa cho nàng, Tô Cầm nhận lấy: "Thiếp thân bất tài, bêu xấu."

Nàng chọn một bài thơ trong đó viết xuống.

Xem bên mặt nàng, mũi thôn môi đỏ mọng, đúng là mỹ nhân, Phương Yên nghĩ, cũng không kém Phùng Liên Dung, trẻ tuổi hơn đúng là có hơn chút.

Đợi đến khi nàng viết cong, Phương Yên mời Triệu Hữu Đường đi qua xem.

Tô Cầm vội đứng sang một bên.

"Hoàng thượng chữ cũng rất tuyệt, theo ý Hoàng thượng, Tô quý nhân viết thế nào?' Phương Yên hỏi.

Triệu Hữu Đường cúi mắt nhìn, chữ nhỏ tú lệ, như liễu đung đưa trong gió, nhưng cũng đủ gân cốt, xem nàng tuổi này, đúng là không dễ, hắn nghiêng đầu nhìn Tô Cầm.

Nàng mặc rất mộc mạc, so sánh với chúng quý nhân hôm nay, như là hạc trong bầy gà.

"Viết không tệ, thưởng." Triệu Hữu đường nói.

Phương Yên thấy hắn khen ngợi Tô Cầm trái lại có chút không vui, tuy rằng đây là nàng hi vọng, thế nhưng nghĩ đến Phùng Liên Dung lại cao hứng hơn mất hứng, cười nói: "Hay là chiếc bút này cho Tô quý nhân?"

Triệu Hữu Đường gật gật đầu, đột nhiên hoie Tô Cầm: "Nàng học bao năm rồi?"

Tiếng hắn trầm thấp, không phải đặc biệt êm tai, nhưng dưới bóng đem này, lại như mang theo vô số cảm giác thần bí, làm người nghe trái tim đập thình thịch.

Tô Cầm cúi đầu trả lời: "Hồi Hoàng thượng, thiếp thân sáu tuổi tập viết, có mười năm rồi."

Thanh âm nàng tương đối bình tĩnh, cũng rất thanh thúy.

Triệu Hữu Đường xem nàng, không biết vì sao đột nhiên lại nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy Phùng Liên Dung, nàng cũng là dáng vẻ như này, chẳng qua càng về sau càng khó hiểu.

Lần trước còn giả dạng Tiểu Dương vươn tay muốn hắn ôm, cho rằng chính mình là tiểu nha đầu nữa.

Khóe miệng hắn hơi cong cong: "Khó trách."

Trong giọng nói mang chút ý cười, có vẻ phá lệ ôn nhu.

Tô Cầm nhịn không được thoáng ngẩng đầu, thấy mắt hắn thật sâu, giống như bóng đêm này vậy, nhưng lại phiếm dao động, mênh mông lấp lánh, gọi người muốn đi vào tìm tòi kết quả.

Triệu Hữu Đường phát hiện nàng đang nhìn mình, liếc mắt nhìn qua.

Hai người chống lại, mặt Tô Cầm cũng có chút đỏ lên, vội vàng cúi đầu.

Người khác cách khá xa, đều cho rằng hai người nhìn nhau tình ý triền miên. Trần Tố Hoa trong lòng bốc lên men chua, khi trước lần đầu nàng nhìn thấy Tô Cầm đã cảm thấy nàng ấy tương lai nhất định sẽ được sủng ái, cho nên cùng nàng ấy giao hảo. Kết quả hôm nay thấy quả là thế, cũng chỉ đi viết mấy chữ liền được Hoàng thượng coi trọng.

Nàng vươn tay nắm chặt góc áo.

Phương Yên nhướn mi, ý bảo người khác ban bút cho Tô Cầm.

Tô Cầm vội tạ ơn.

Lúc này yến hội cũng sắp kết thúc, Phương Yên thầm nghĩ cuối cùng không có uổng phí công phu, nàng vốn cũng không tin nhiều giai nhân như vậy, Triệu Hữu Đường ai cũng không vừa mắt!

Xem ra hôm nay thế nào cũng sẽ có một người được sủng hạnh.

Tác giả có lời muốn nói: Nhìn thấy trong số các bình luận có bạn hỏi ý nghĩa của nữ chủ sống lại, đột nhiên muốn nói vì sao lại viết một nữ chủ sống lại.

Thật ra quyển sách này cũng có thể đổi thành không sống lại, có lẽ lúc đầu viết cốt truyện vô ý thức nghĩ đến hiện thực, không ai có thể được sống lại, lỡ mất chính là mất, tiếc nuối chính là tiếc nuối, bi thảm chính là bi thảm, đời người không có hối hận.

Viết sống lại, có lẽ chính là muốn cho nữ chủ một ban ơn, để cho đời này có thể đạt được tất cả những gì mà đời trước chưa được đến, không có viên mãn cũng có thể viên mãn ở kiếp này....


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-155)