Bị mất mặt
← Ch.013 | Ch.015 → |
Hai vị quý nhân cực kỳ thất vọng.
Nhất là Nguyễn Nhược Lâm, ánh mắt nàng ta như dao găm dừng trên người Phùng quý nhân, cười lạnh một tiếng nói: "Ngươi đừng đắc ý."
Phùng Liên Dung thầm nghĩ nàng đắc ý khi nào?
Nàng quả thật cao hứng, nhưng không có đắc ý, Thái tử sủng nhất thời, chưa đến cuối ai cũng không biết sau này thế nào, nàng chưa có ngốc đến nỗi cho rằng Thái tử sẽ luôn luôn thích nàng.
Có lẽ, Thái tử căn bản vẫn còn chưa có thích, cũng chỉ là ham mới mẻ thôi.
Hắn người như vậy, có nhiều chuyện phải xử lí như vậy, về sau toàn bộ quốc gia, dân chúng khắp thiên hạ đều phải dựa vào hắn, đâu ra nhiều tinh lực dừng trên người nữ nhân. Đương nhiên, tương lai hắn có lẽ cũng sẽ có một hai người đặc biệt trong lòng, nhưng là Phùng Liên Dung không có tự tin tính cả chính mình vào bên trong.
Nàng không thể xưng băng tuyết thông minh, nhưng ít ra vẫn có chút tự hiểu lấy.
Phùng Liên Dung xoay người vào nhà.
Nguyễn Nhược Lâm thấy nàng không nói gì, nghĩ rằng nàng coi thường mình, dậm dậm chân liền chạy ra ngoài.
Tôn Tú tiến vào, cười nhìn Phùng Liên Dung: "Tỷ tỷ, ngươi bây giờ thật sự được Điện hạ thích đâu, ngay cả nương nương cũng so ra kém rồi."
"Nói bậy bạ gì đấy?" Chung ma ma vội vàng lên tiếng, "Chủ tử là chủ tử, vĩnh viễn cũng không qua được nương nương."
Tôn Tú le lưỡi: "Là ta nói sai rồi, chỉ là hâm mộ tỷ tỷ."
Chung ma ma ở bên cạnh liên tục trợn trắng mắt.
Đến khi Tôn Tú đi rồi, Chung ma ma liền dặn dò nói: "Bây giờ chủ tử được sủng ái, cần phải kiêng kị tiểu nhân, không chừng một ngày kia sẽ giở trò xấu."
Chung ma ma ở trong cung mấy chục năm, gặp qua nhiều chuyện, những phi tần đó tranh đấu cho tới bây giờ đều là không ngừng nghỉ. Chỉ là Hoàng đế đương nhiệm, dù là Hồ quý phi được sủng ái, Hoàng đế cũng không phải không chạm vào phi tần khác, đâu có thể yên tĩnh.
Huệ phi không phải là sinh Tam công chúa sao.
Hồ quý phi sau lưng cũng không phải chưa từng ngáng chân Huệ phi, có lần Huệ phi thiếu chút bị biếm vào lãnh cung, nhưng lại lật được lại.
Phùng Liên Dung nói: "Ma ma cũng không cần nghĩ nhiều, thuận theo tự nhiên đi, nên chú ý thì chú ý là được."
Nàng gọi Bảo Lan tới, hai người lại chơi cờ.
Chuyện Thái ở ăn cơm ở chỗ Phùng Liên Dung, rất nhanh liền truyền tới trong tai Thái tử phi.
Chuyện này không khác gì đánh vào mặt Thái tử phi.
Chỉ vì nàng ta gọi ba vị quý nhân tới răn dạy một phen, Thái tử bên kia liền gọi Phùng quý nhân thị thẩm, thị tẩm không nói, còn giữ nàng ở lại một đêm, cuối cùng, thế nhưng còn tự mình đến Phù Ngọc điện, ăn cơm cùng với một quý nhân, không phải là đánh mặt thì là cái gì.
Dù Thái tử phi ngày thường có khoan dung hơn nữa cũng chịu không nổi.
Mắt thấy nàng ta chuẩn bị đi tìm Hoàng Thái hậu, Lý ma ma vội vàng ngăn cản nàng ta.
"Nương nương ơi, không đi được!"
Thái tử phi tức giận nói: "Sao không đi được? Hắn cái gì tốt không học, muốn học Hoàng thượng đây!"
Lý ma ma nghe vậy mới biết Thái tử phi cực kì tức giận, may mắn bà đã sớm bảo người đóng cửa, không bị lọt ra ngoài, loại lời nói như vậy sao có thể để người nghe thấy? Làm con dâu, nào có thể nói cha chồng như vậy đây.
"Nương nương, Điện hạ lần này có chút quá đáng, nhưng nương nương cũng phải tự suy xét một chút a." Lý ma ma nói.
"Ta sai chỗ nào?" Thái tử phi rất là ủy khuất, "Từ sau khi ta gả cho hắn, có ngày nào là không vì hắn suy nghĩ, hắn thì tốt rồi, nhưng còn ta? Bây giờ thế nhưng lại sủng một quý nhân như vậy, còn đặt ta ở trong mắt sao?"
Lý ma ma thở dài một tiếng: "Nhưng nương nương đi gặp Thái hậu nương nương lại để làm gì? Lúc trước đó là chủ ý của Thái hậu nương nương, lại nói, cũng chỉ là ăn bữa cơm, lại có chuyện gì."
Trong cung cũng không có định ra quy củ, nói Thái tử không thể dùng cơm ở chỗ quý nhân, giống Hoàng đế, Thái tử bọn họ, sủng người nào, chỉ cần không vì thế rối loạn triều cương, không đến mức sủng thiếp diệt thê, thì người khác không thể quản. Đương nhiên, Thái tử thì tốt hơn chút, ít nhất phía trên có trưởng bối.
Thế nhưng vì chuyện này mà Thái tử phi nổi giận đùng đùng đi gặp Hoàng thái hậu, vậy nhất định không phải là biện pháp tốt.
Thái tử phi chậm rãi tỉnh táo lại.
Lý ma ma nhẹ nhàng thở ra, lau xuống một vốc mồ hôi, bà thi theo Thái tử phi, tự nhiên là hi vọng tương lai nàng có thể làm Hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ.
"Nương nương, càng là lúc này, nương nương càng phải săn sóc Điện hạ mới đúng a." Lý ma ma lại bắt đầu khuyeem, "Ngàn vạn lần đừng làm căng với Điện hạ, nương nương vẫn luôn hiểu chuyện, cần gì vì một quý nhân mà làm tổn thương cảm tình với Điện hạ đây?"
Thái tử phi ngeh xong không khỏi đau lòng.
Nàng ta không phải là không muốn cùng Thái tử ân ân ái ái, cũng không biết vì sao, hai người lại càng đi càng xa.
Nàng ta vẫn luôn tận lực bảo trụ vị Thái tử của hắn, hi vọng hắn thuận lợi trôi chảy, nhưng mà, hắn cũng không hiểu khổ tâm của nàng.
Thái tử phi cắn cắn môi nói: "Lần này liền nghe ma ma."
Nhưng lần tới, nàng ta cũng không phải dễ đuổi đi như vậy, nàng ta không muốn giống mẹ chồng, làm Hoàng hậu hữu danh vô thực, quý nhân này đó có thể ngẫu nhiên sủng ái, nhưng nếu nghĩ muốn dẫm lên đầu nàng ta, chuyện này đừng có mơ!
Thai tử phi không phát tác, nhưng Phùng Liên Dung ngược lại có chút nghĩ mà sợ, tuy rằng nàng không biết bản thân có lỗi gì, nhưng ở gốc độ của Thái tử phi, nhất định sẽ cảm thấy nàng không an phận.
Người là vậy, không phải người đó thì sẽ không biết người đó yêu hay hận.
Mắt thấy sắp đến trung tuần tư.
Lúc này thời tiết càng thêm hợp lòng người, Hoàng thái hậu và Thái hậu cũng khó được một lần đến trong vườn đi dạo, Hoàng thái hậu phân phó cung nữ mời một vài phi tần đi theo chơi, còn sai người tại chỗ bày một cài bàn, chuẩn bị vừa ngắm hoa vừa nghe khúc.
Kết quả có cung nữ bẩm báo, nói Hồ quý phi bệnh nằm giường, không thể thên, mong Thái hậu thứ tội.
Hoàng thái hậu chậm rãi nói: "Hồ quý phi lần này bệnh lâu thật đấy, cũng có đến mười ngày rồi." Bà lệnh cho cung nữ, "Mời Chu thái y đi qua nhìn xem."
Phi tần trình diện nghe được, có mấy người ngay tại chỗ cười trộm.
Ai chẳng biết Hồ quý phi vì sao bị bệnh, cũng chỉ là Hoàng thượng không uống canh của nàng ta, lại bị Vĩnh Gia công chúa làm tức giận.
(*) Vào ngôi con của Hoàng thượng sẽ gọi Hồ quý phi là bà ta, nếu là phi tần hay mẹ HT sẽ gọi HQP là nàng ta. Như vậy cho hợp với vai xưng.
Lần này Thái y đến xem, chỉ sợ Hồ quý phi lại phải uống không ít thuốc đắng.
Hoàng thái hậu nâng tay: "Đều ngồi xuống đi, thích xem hoa gì, tự mình ngắm."
Bà vừa nói dứt lời, lập tức có tiếng sáo trúc vang lên.
Hoàng Thái hậu nhìn chung quanh, thấy hoa lá trong vườn tươi tốt, tâm tình cũng tương đối không tệ, bà nói với Hoàng hậu: "Mấy ngày trước Hoàng thượng còn nhắc tới chuyện của An Khánh công chúa, nói là nên xuất giá, ngươi đoán hắn dẫn ai ra?"
"Ai?" Hoàng hậu hỏi.
Hoàng thái hậu lại không nói thẳng, chỉ nói: "Vốn chuyện này Hoàng thượng nên nói trước với ngươi, bây giờ ngươi hoàn toàn không biết gì cả, có không thoải mái không?"
Hoàng hậu cười cười: "Cũng không phải ta nuôi lớn, dù sao còn có mẫu hậu làm chủ mà."
Hoàng thái hậu thật sự chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Đúng là có ai gia, có điều cũng không biết ai gia còn có thể sống thêm mấy năm nữa, đến lúc đó, ngươi vẫn như thế? Là muốn tặng vị trí này cho Hồ quý phi à? Nếu ngươi thật sự có ý này, dứt khoát thừa dịp ta ở đây, liền làm chủ cho nàng ta làm hoàng hậu luôn!"
Hoàng hậu trong lòng chấn động.
Bà ngồi một hồi lâu vẫn không nói gì.
Mười mấy năm này, bà đúng là càng ngày càng thất vọng về Hoàng thượng, nhưng là nói đến cam tâm, sao có thể cam tâm?
Chỉ là bà nuốt hết tất cả yêu hận này vào, không muốn lại nghĩ tới.
Nhưng mà, những lời này của Hoàng thái hậu vẫn xúc động đến bà.
Mấy năm nay bà không hỏi thế sự, đều là Hoàng thái hậu dốc sức xử lý, nhưng là Hoàng thái hậu cũng già đi.
Bà ngẩng đầu nhìn biểu di của mình, thấy mái tóc bà cũng đã ngả màu, bản thân lại vẫn luôn ỷ vào bà, tuy rằng năm đó bà muốn bà làm Thái tử phi, nhưng mà, yêu Thái tử lại không phải do bà bắt buộc, cũng chính bởi vì có yêu này, sau đó mới có hận.
Bằng không mặc hắn có bao nhiêu nữ nhân, lại như thế nào?
Trong cung này người nào là không phải như vậy?
Hoàng thái hậu nói: "Vậy chuyện này ngươi cùng Hoàng thượng nói chuyện đi thôi, ta thấy Tống Nhượng nhi tử của Tây Ninh hầu không tệ. Ban đầu nói là Trường Hưng hầu, nhưng lại ở xa, sau này muốn gặp mặt cũng khó, Hoàng thượng thấy vậy cũng không bỏ được."
Lần này Hoàng hậu không từ chối, lên tiếng.
Hoàng thái hậu thầm nghĩ quả nhiên nói bản thân muốn chết nàng mới bằng lòng động đậy, có điều cũng còn kịp, Hồ quý phi đang làm bậy kia, nàng ta được sủng mấy năm, ngay cả nặng nhẹ cũng không phân biệt được rồi!
Mấy ngày sau, Hoàng hậu quả nhiên đến chỗ Hoàng thượng.
Nghe nói bà đến, Hoàng thượng rất là kinh ngạc.
Thê tử này của ông đã không để ý tới ông nhiều năm, Hoàng thượng rất khách khí, thậm chí đứng lên nghênh đón bà.
Hoàng hậu tiến vào, thản nhiên nói: "Hoàng thượng, thiếp thân có việc muốn nói, là về An Khánh."
Bà nói chuyện vẫn luôn đều như vậy, không quanh co lòng vòng.
Mặt Hoàng thượng cũng sầm xuống: "An Khánh làm sao?"
"Mẫu hậu nói với thiếp thân, Hoàng thượng xem không bằng..." Hoàng hậu đang nói đột nhiên nghĩ tới Hoàng thái hậu, lại nghĩ đến Vĩnh Gia nữ nhi của chính mình, trong lòng cũng rất rối rắm, sao bà có thể không biết kỳ vọng của các nàng, chính là bà có thể làm được sao?
Hoàng hậu nhịn không được ngẩng đầu lên nhìn Hoàng thượng một cái.
Suy nghĩ thứ nhất, chính là hắn cũng đã già đi, cẩn thận nhìn kĩ, thái dương đều có tóc bạc, bà hơi hơi thở dài, có lẽ, chuyện này nên có cái kết, bây giờ hắn già đi, bà cũng già đi, có phải không nên lại cắn chặt lấy chuyện xưa không nhả hay không?
Hoàng hậu cười cười, thuận thế ngồi xuống: "Là chuyện của nữ nhi chúng ta, về sau An Khánh gả ra ngoài, Hoàng thượng cũng hi vọng thường xuyên nhìn thấy con bé đúng không?"
Nàng cười, dường như trở lại trước đây.
Hoàng thượng sợ run, đã bao nhiêu năm ông không nhìn thấy nụ cười của bà.
Sao bà đã từng này tuổi, cười rộ lên vẫn đẹp mắt như vậy.
Hoàng thượng cũng lập tức trở nên nhu hòa hơn chút: "Vậy ý của Hoàng hậu là?"
"Mẫu hậu và thiếp thân đều cảm thấy Tống Nhượng nhi tử của Tây Ninh hầu rất thích hợp, Hoàng thượng người xem thế nào?"
"Tống Nhượng?" Hoàng thượng a một tiếng, "Để trẫm suy nghĩ đã."
Thật ra luận đến hiển hách, tự nhiên là Trường Hưng hầu phủ càng tốt hơn chút, cho nên mới đầu hoàng thượng mới nhìn trúng, có điều Tây Ninh hầu cũng không kém bao nhiêu, ông nhìn hoàng hậu nói: "Hoàng hậu còn chưa dừng bữa trưa đúng không, không bằng cùng trẫm dùng?"
Hoàng hậu nghe xong trong lòng lập tức cảm thấy ghê tởm.
Không phải tới nói chuyện bà còn không muốn cùng hắn dùng cơm đâu! Chẳng lẽ hắn không biết quan hệ giữa bọn họ?
Hoàng hậu nói: "Không ăn, thiếp thân dạo này không có khẩu vị."
Bà đứng lên, cáo từ rời đi."
Hoàng thượng vốn tưởng rằng bà đến cầu tốt, kết quả lại bị cự tuyệt thêm một lần.
Ngẫm lại cả đời này của ông bị hoàng hậu cự tuyệt bao nhiêu lần rồi? Chỉ vì sủng ái mấy phi tử, nhưng đế vương nào không phải như thế, chỉ có nàng ghen ghét lớn như vậy!
Hoàng thượng cũng phát hỏa, đập đồ.
#Ta thích Hoàng hậu, ghét là ghét, chả vấn vương.
← Ch. 013 | Ch. 015 → |