Mua quạt, mua xe đạp
← Ch.213 | Ch.215 → |
Buổi chiều.
Ăn cơm xong, Giang Châu ở trong nhà tiếp tục đọc sách.
Mọi thứ cũng đã trở nên rõ ràng.
Trong đầu hắn cũng đã có một ý tưởng sơ bộ.
Hắn cũng không hoảng.
Trước mắt cũng sắp đến kỳ thi tuyển sinh đại học.
Điều này cũng nhắc nhở Giang Châu rằng năm sau sẽ đến lượt hắn.
Hắn cầm cuốn sách lịch sử, vừa đọc vừa ghi chú những điểm chính.
Liễu Mộng Lyngồi bên cạnh hắn, vươn tay chỉ ra mấy chỗ còn thiếu sót của hắn.
Trên chiếc giường.
Hai đứa nhỏ lật tới lật lui.
Sau một hồi vật lộn thì đứng dậy.
"Nóng quá ~"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đoàn Đoàn nhăn lại.
Ủy khuất nhìn về hướng Giang Châu cùng Liễu Mộng Ly.
Viên Viên đưa mu bàn tay ra.
Lau mồ hôi trên trán.
Tóc của tiểu bảo bối đã ướt đẫm.
Mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.
Nóng quá.
Viên Viên cũng đang rất nóng.
Tiểu bảo bối dùng cả tay lẫn chân
Hổn hển hổn hển hổn hển bò xuống giường, đi về phía Giang Châu cùng Liễu Mộng Ly.
"Baba "
Tiểu bảo bối hô lên.
Rồi vươn tay kéo vạt áo Giang Châu.
Giang Châu sửng sốt.
Nghiêng đầu nhìn tiểu bảo bối.
"Viên Viên?"
Hắn đặt cuốn sách lịch sử trên tay xuống, vươn tay ra bế đứa nhỏ lên, ngồi lên đùi hắn.
"Chuyện gì vậy?"
Giang Châu cho rằng tiểu bảo bối của mình không thoải mái nên cau mày hỏi.
Viên Viên chép miệng.
Ủy khuất nhìn ba ba.
Rồi đưa bàn tay trắng nõn nhỏ bé của mình ra chỉ vào đầu mình.
"Viên Viên, nóng quá, Viên Viên ngủ không được."
Giang Châu cúi đầu xuống nhìn.
Vừa nhìn qua thì mí mắt đã không thể nhịn được giật giật.
Liếc mắt một cái là đã thấy Đoàn Đoàn đang nằm bẹp trên giường, vừa ủy khuất vừa đáng thương nhìn Giang Châu.
Tóc của tiểu bảo bối ướt nhẹp, dính chặt trên trán.
Từng hạt mồ hôi nhỏ đọng trên đầu mũi.
Thời tiết thực sự là quá nóng.
Ở thời đại này.
Không giống như là ở kiếp trước, có máy điều hòa nhiệt độ ở khắp mọi nơi.
Nhà nào có quạt trần, là nhà đó tốt hơn so với những gia đình bình thường rất nhiều rồi.
Ở nông thôn.
Tất cả đều dựa vào mấy cái quạt tay để chống nóng.
Giang Châu ngày nào cũng ở trong nhà kho, vốn đã quen với cái nóng. Giờ hắn nhìn thấy hai đứa nhỏ nóng đến như vậy, liền cảm thấy vô cùng áy náy.
Hắn đột nhiên gấp quyển sách lịch sử lại.
Liễu Mộng Ly sửng sốt.
"Sao vậy?"
Cô hỏi: "Anh không đọc sách à?"
Giang Châu nghe vậy liền vươn tay nhẹ nhàng quẹt lên sống mũi cô.
"Nhìn em cùng con cả người đều mồ hôi, anh làm sao còn có thể đọc sách được nữa chứ?"
Hắn cười nói: "Đi thôi, đi mua quạt trước đã! Quay lại tiếp tục học sau!"
"A?"
Liễu Mộng Ly chưa kịp phản ứng, cô ấy vô thức chỉ ra bên ngoài: "Nhưng hình như trời sắp mưa?"
Hôm nay thời tiết thật sự là nóng.
Kèm cả oi bức.
Bên ngoài cửa sổ, mây đen đang xếp chồng lên nhau.
Hơi nóng cuộn lại trong không khí, ngột ngạt và âm ỉ.
Có vẻ như trời sẽ mưa.
"Không sao."
Giang Châu ôm lấy Viên Viên, đúng lên: "Chúng ta mang ô theo!"
Đoàn Đoàn vui vẻ leo xuống giường.
Cơ thể bé nhỏ thở hổn hển hổn hển, trông rất dễ thương.
"Mua quạt điện!"
Tiểu bảo bối nhảy cẫng lên vì sung sướng.
Viên Viên trong vòng tay Giang Châu cũng duỗi thẳng chân ra.
Đôi mắt đen láy cười đến nỗi cong lại thành hình trăng lưỡi liềm.
Hai cái tay nhỏ cũng vỗ vào với nhau.
"Quạt quạt! Thổi, thổi! Vù, vù! Viên Viên thích quạt điện!"
Liễu Mộng Ly bất đắc dĩ.
Chỉ có thể đứng dậy theo.
Cô liếc nhìn Giang Châu đang cầm ô, tuy rằng bất đắc dĩ nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên.
Vừa nghĩ là biết.
Người này....
..................
Cần một vé quạt điện để mua một cái quạt điện.
Mặc dù Giang Châu không có mối quan hệ cá nhân nào ở Phí Thành, nhưng hắn biết nơi nào có thị trường giao dịch ngầm cái này.
Dù sao thì kiếp trước hắn cũng đã tự mình kinh doanh, hơn nữa lại bắt đầu kinh doanh ở Phí Thành.
Những thứ không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Hắn đều rõ ràng.
Giang Châu đưa Liễu Mộng Ly cùng Đoàn Đoàn Viên Viên, đi thẳng đến chợ đầu mối.
Chợ bán buôn ngày nay, thực sự là lấy nguyên mẫu của phố đi bộ tại Phí Thành.
Khi chính sách được nới lỏng.
Không ít người lấy việc kinh doanh mua bán làm nghề kiếm sống.
Từ lớn như buôn lậu hàng từ ngoài vào đến nhỏ như mấy tờ vé mua hàng.
Đều có thể được tìm thấy trong các chợ đầu mối.
Đi vào trong con hẻm nhỏ, rẽ ngoặt một cái là đã thấy những tiếng người ồn ào huyên náo tấp vào mặt.
Hai bên đường bày những quầy hàng nhỏ.
Trên đó bày đủ loại đồ.
Giang Chu đại khái nhìn lướt qua.
Những mặt hàng bán chạy nhất về cơ bản là quần áo và những thứ tương tự.
Những kiểu dáng kia không có nhiều ở Philadelphia, có lẽ được nhập từ Quảng Châu về bán.
Cơ mà ánh mắt của những người này thực sự là rất tệ.
Một đống quần áo, mà không có nhiều kiểu đẹp và có chút bắt mắt nào.
Sau khi mua một túi gạo ngon cho hai tiểu bảo bối, Giang Châu cuối cùng cũng bước đến quầy bán vé.
Cái quầy hàng này chỉ được tạo nên từ một cái bàn nhỏ.
Trên cái bàn nhỏ có trải một mảnh vải, từng loại vé được xếp trên đấy.
Vé mua tivi.
Vé mua quạt điện, xe đạp, ngũ cốc, thịt, v. v.
"Đồng chí, đây đều là đồ tốt!"
Người đứng quầy là một thanh niên.
Suy cho cùng thì bán mấy thì này thì đều là bất hợp pháp.
Người đã có tuổi, ít ai dám làm chuyện này.
Giang Chu mím môi vui mừng.
"Tôi biết."
Hắn tiện tay nhặt một vài tờ vé lên nhìn lướt qua, để xem thật giả.
Ở thời đại này, mặc dù công nghệ làm giả cũng không cao, nhưng một số người lại thích chơi cái trò bàng môn tà đạo này.
Cũng may, vé là thật.
Giang Chu yên tâm.
"Bao nhiêu tiền một tờ vé quạt điện?"
Giang Châu hỏi.
Chàng trai trẻ vội nói: "Chậc chậc! Cái vé quạt điện này khó kiếm lắm! Trời nắng nóng, các đơn vị đều khan hàng! Em vất vả lắm mới kiếm được vé này đấy!"
Giang Châu: "..."
Ở thời này.
Mua bán đều phải dùng mồm mép.
Hắn không nói gì, chỉ nhìn cậu với bộ dáng cười nhưng không phải cười.
Chàng trai trẻ lập tức cảm thấy xấu hổ.
"Một giá thôi, 40 tệ!"
Cậu duỗi bốn ngón tay ra.
Báo giá tiền.
Giang Châu hơi nheo mắt lại.
Được đấy, đây đúng là công phu sư tử ngoạm!
Ở kiếp trước hắn cũng tới đây vài lần
Tuy không phải là để mua vé mua quạt điện, nhưng dù sao hắn cũng biết giá thị trường chung.
Một cái vé máy khâu chỉ có 20 tệ.
Làm thế nào mà vé quạt điện lại là 40 tệ được?
Giang Chu lắc đầu.
"Quá đắt."
Hắn nói: "Nhiều nhất là 25."
Khóe miệng cậu thanh niên giật mạnh một cái.
"Quá ít, quá ít!"
Cậu lập tức lắc đầu.
"Tôi mua nó từ tay người khác đã có giá hai mươi tệ rồi!"
Giang Châu mỉm cười.
Tiện tay cầm thêm cái vé xe đạp.
"Giá duy nhất! Tổng cộng hai cái này là năm mươi tệ, thế nào?"
Hắn lấy từ trong túi ra 5 tờ nhân dân tệ.
Sáng loáng đến mê người.
Thanh niên trẻ tuổi thấy vậy liền động tâm!
Đây chính là 50 tệ đấy!
"Thành thành thành! Chỉ bán cái giá này cho anh thôi đấy!"
Cậu lập tức cầm lấy 5 tờ nhân dân tệ.
Rồi giao vé xe đạp cùng vé quạt điện.
Giang Châu nhận lấy.
Cẩn thận cất nó vào túi.
Bên cạnh, Liễu Mộng Ly đợi đến khi cô cùng Giang Châu bước ra ngõ rồi mới cau mày đau lòng hỏi:
"Sao anh còn mua vé xe đạp làm gì?"
Cô nói: "Bây giờ ở nhà máy ngày nào cũng cần tiền, từng đấy tiền này đủ để trả lương cho một đám người đấy."
Giang Châu mỉm cười.
"Để cho em đạp!"
Giang Châu dịu dàng nhìn cô: "Ngày nào cũng ra ngoài mua thức ăn nấu nướng, chỉ dựa vào chân sao được? Chỗ chúng ta ở cách cung-tiêu xã cũng khá xa, ngày nào cũng phải đi bộ nửa giờ mới tới nơi."
Hắn nói.
← Ch. 213 | Ch. 215 → |