Tin tức do Hầu Tử tìm hiểu
← Ch.120 | Ch.122 → |
2 giờ sau.
Váy hoa của Giang Châu đã bán hết sạch.
Hắn cẩn thận cất tiền vào túi bên eo của mình.
Việc buôn bán trong mấy ngày nay, trên cơ bản cũng không kiểm kê vào sổ.
Giang Châu quyết định đợi làm xong vụ buôn bán này, lại kiểm kê một thể.
Hắn thu giá áo vào trong túi ni lông, trở về tiệm may Mỹ Vân.
Thấy Giang Châu trở về, Trương Mỹ Vân cười đưa một túi ni lông lớn đựng đầy vải vụn cho hắn.
"Cầm! Biết là em sẽ tới!"
Giang Châu nhận lấy, nhếch miệng cười.
"Chị Mỹ Vân, cảm ơn!"
"Chị phải cảm ơn em mới đúng!"
Trương Mỹ Vân đã ăn sủi cảo, trong lòng đang vui vẻ.
"Hai ngày này, váy hoa của em bán chạy, áo sơmi lụa mỏng của chị cũng không tệ!"
Trương Mỹ Vân nói thật.
Kể từ ngày hôm qua Liễu Mộng Ly mặc bộ đồ đó đứng ở cổng trường học đứng trong chốc lát.
Không ít người đã đến tiệm may Mỹ Vân.
Chỉ rõ chiếc áo sơ mi trắng lụa mỏng đó.
Trương Mỹ Vân vui vẻ ra mặt, nhận mấy đơn đặt hàng.
Chị ấy tính toán sơ sơ.
Lợi nhuận chắc có thể lên tới hơn 30 tệ!
Đây đều là nhờ vào váy hoa của Giang Châu.
Trương Mỹ Vân hiểu rõ điều này.
"Được rồi, chị Mỹ Vân, em về trước!"
Giang Châu tạm biệt Trương Mỹ Vân.
Quyết định đi tìm Hầu Tử trước.
Bây giờ còn sớm.
Anh hai Giang Minh chắc đang mua vải ở Cung Tiêu Xã.
Sáng sớm hôm nay lúc rời nhà Giang Châu để Giang Minh đi Cung Tiêu Xã mua chút vải.
Chuẩn bị may một bộ quần áo mới cho mỗi người nhà.
Giang Châu khom người xuống, vác túi ny lông vải vụn trên vai.
Hơn nửa giờ sau, hắn đi tới phòng chiếu phim ở ngoại thành.
Hầu Tử trên cổ đeo thuốc lá ngăn tủ.
Nhìn xa thấy Giang Châu ở đằng xa, lập tức nhón chân lên, hướng về phía Giang Châu vẫy tay: "Anh ơi! Ở đây!"(thời thế thay đổi, xưng hô cũng đổi thay)
Giang Châu nhịn không được vui vẻ.
Hầu Tử này, tuy thân thiết hơi quá, thế nhưng cũng không khiến người ta phản cảm.
Hơn nữa, gã quả thật nhỏ hơn mình 2 tuổi.
"Rốt cuộc anh đã tới!"
Hầu Tử cười vui vẻ.
Hắn tháo sợi dây vòng quanh cổ, tiện tay đóng hộp thuốc lá lại, bấm khoá.
"Thế nào? Tra được rồi hả?"
Giang Châu vừa thấy dáng vẻ này của Hầu Tử bộ, lập tức đoán được đã tra được.
Chắc đã có manh mối.
Hắn móc ra Hồng Tháp Sơn, đưa cho Hầu Tử một điếu: "Đừng giỡn nữa, nói rõ ràng."
Hầu Tử vốn còn muốn ba hoa khoác lác.
Thấy Giang Châu đưa một điếu thuốc qua, gã lập tức đàng hoàng.
"Ai nha! Anh Giang, em không dối gạt anh, tìm người này cho anh, em phải tốn rất nhiều công sức mới tìm được!"
Hầu Tử thắp thuốc, rít mạnh một hơi, kể lại với Giang Châu đầu đuôi.
Thì ra, ngày đó Giang Châu nhờ Hầu Tử tra chuyện này, Hầu Tử đã nghiêm túc đi thăm dò.
Đáng tiếc, mạng lưới quan hệ của gã còn chưa đủ, hỏi một vòng, cũng không có ai từng nghe đến cái tên Đặng Thúy Hồng.
Hầu Tử tính cách khá cố chấp.
Theo lý thì chuyện đến nước này, gã nên buông tay rồi.
Dù sao đã vượt quá phạm vi rồi không đúng sao?
Gã lại cứ không.
Vậy là tự mình bỏ tiền, cầm một bao Hồng Tháp Sơn, đi tìm đại ca của mình.
Kết quả vừa hỏi, lại thực sự hỏi được rồi.
Thì ra những năm trước đây, khi trường trung học cơ sở số 1 của huyện tổ chức kỳ thi tuyển giáo viên, đúng là có một người tên Đặng Thúy Hồng.
Là từ thôn Lý Thất đi ra.
Dáng dấp tươi ngon mọng nước, thông minh xinh đẹp.
Nói chuyện thì ngọt ngào quyến rũ.
Sau khi lên huyện thành thi giáo viên, buổi tối được bạn bè mới quen dẫn tới phòng chiếu phim.
Kết quả là đêm đó, biết một người.
"Chính là Lý Cảnh Bình ở thành nam huyện thành Khánh An chúng ta, Giang ca, anh từng nghe nói hay không?"
Hầu Tử phun một vòng khói, vẻ mặt cảm khái nhìn Giang Châu hỏi.
Lúc cái tên Lý Cảnh Bình xuất hiện ở trong đầu.
Giang Châu ngây ngẩn cả người.
Trong óc của hắn, sau khi tra tìm cái tên này một lúc, cuối cùng hiện ra tin tức về cái tên này.
Nói đúng ra, là hắn nhìn thấy trên báo.
Vào thập niên 80 đến đầu thập niên 90.
Kinh tế thị trường lên ngôi.
Rất nhiều người bắt đầu buôn bán.
Vào thời đại này, việc kinh doanh buôn đi bán lại, không thua gì kiếm tiền khắp nơi.
Hơn nữa làm gì có các loại giao dịch chuyển khoản ngân hàng, vì vậy, rất nhiều ông chủ lúc ra ngoài làm ăn đều mang theo tiền mặt.
Một số giao dịch với số tiền lớn, thậm chí còn được nhét ngay ngắn vào tất, trói cả bó nhân dân tệ lớn, buộc ở trên lưng.
Những ông chủ này ở trong mắt một số người, được coi là "dê béo".
Cưỡng gian rồi giết chết bắt cóc cướp của, ăn cướp công khai, quả thực vô pháp vô thiên.
Cái tên Lý Cảnh Bình xuất hiện trên mặt báo vào thập niên 90, Giang Châu tranh thủ lúc buôn bán rảnh rỗi, nhìn thấy trên báo chí.
Trong khoảng thời gian mười mấy năm từ đầu thập niên 80 đến thập niên 90.
Huyện thành Khánh An trừ gian diệt ác, rốt cục tiêu diệt khối u ác tính này.
Trên người mang mười mấy án mạng, một viên đạn chấm dứt tính mạng.
Đó là trường hợp diệt ác được huyện thành Khánh An lấy làm điển hình.
Lên đầu đề trang báo.
Giang Châu ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Tính toán thời gian.
Vào thời điểm này, chắc là thời điểm Lý Cảnh Bình đang có thế mạnh.
Trong tay có tiền, phía sau cũng có người quen, cũng coi như thổ bá vương ở huyện thành Khánh An thành nam.
"Chậc! Ai cũng nói Đặng Thúy Hồng, chỉ cần con mắt liếc ai, thì sẽ khiến người ta thần hồn điên đảo!"
"Lý Cảnh Bình rất mê gái, vừa đưa tiền lại tặng đồ, cô gái nào chống lại nổi?"
Hầu Tử cảm khái.
Đều nói vũ khí lớn nhất của đàn bà chính là gương mặt.
Điểm này, dù là thời đại nào cũng đều chính xác.
Đặng Thúy Hồng rất xinh đẹp, miệng lại ngọt.
Lý Cảnh Bình tuy có tiền có thế, nhưng trong lớn huyện thành Khánh An như vậy, lại không có mấy cô gái xinh đẹp muốn dính dáng với y.
Dù sao đều muốn quen biết với nhân viên nhà nước.
Nhưng cô gái Đặng Thúy Hồng này thì hoàn toàn trái ngược.
Vất vả cả đời, cuối cùng cũng gặp được một "đại anh hùng".
Có tiền có quyền còn có bản lĩnh!
Đối xử với mình cũng tốt! Chịu bỏ tiền!
Vì vậy thường xuyên qua lại, không tới một tuần, Đặng Thúy Hồng hình như đã ở chung với Lý Cảnh Bình.
Lý Cảnh Bình lớn hơn Đặng Thúy Hồng 8 tuổi.
Dáng dấp thấp bé gầy gò, đích thật không tính là đẹp.
Thấy Đặng Thúy Hồng chịu ở cùng với mình, lái vô cùng sùng bái mình, y cực kỳ vui sướng.
Sai người tìm quan hệ, để cho Đặng Thúy Hồng thay thế suất của người khác vào dạy trong trường trung học.
Lại còn kiếm cho ả phiếu máy may cùng phiếu công nghiệp, mua một chiếc máy may trực tiếp đưa đến nhà ả.
Chi phí ăn mặc bình thường đều thỏa mãn tối đa, muốn sang chảnh thế nào cứ sang chảng thế đó.
Cũng chính bởi vì như vậy, một đám tiểu đệ đi theo Lý Cảnh Bình cũng đều biết ả.
Chỉ là Đặng Thúy Hồng hiện tại không còn tên là Đặng Thúy Hồng.
Đổi là Hoàng Vân Vân.
Tóc uốn, mặc sườn xám, đi giày cao gót, thoa phấn rôm.
Đi ở trên đường, ai còn nhận ra đây chính là cô gái mộc mạc quê mùa thắt hai bím tóc đến từ thôn Lý Thất?
"Anh Giang, anh hỏi thăm cô ta làm gì?"
Hầu Tử hút thuốc xong, tiện tay ném mẩu thuốc lá xuống đất, tấm tắc cảm khái nói: "Chậc chậc, ả trước kia là đối tượng của anh sao?"
Giang Châu: "..."
"Đừng nói bậy."
Giang Châu nói.
Giữa lông mày của hắn xẹt lên một tia chớp đen.
Chuyện này, trở nên có chút phức tạp.
← Ch. 120 | Ch. 122 → |