Phí Thành
← Ch.079 | Ch.081 → |
"Cháu yên tâm đi! Hai con lừa này của cháu, chú nhất định chăm sóc cho cháu thật tốt! Cứng cáp khoẻ mạnh! Cháu cứ yên tâm đi!"
Trương Tài Thắng vỗ ngực cam đoan với Giang Châu.
Giang Châu gật đầu, cười cười, ý bảo mình yên tâm.
Ngay sau đó, Trương Tài Thắng vội đánh xe lừa trở về.
Giang Châu cũng mang theo Liễu Mộng Ly, đi đến bến xe.
***
Bến xe vào thời đại này, nhất là huyện thành, phần lớn đều lái về phía tỉnh thành.
Xa hơn chút nữa, bạn phải ngồi xe lửa đi tỉnh thành.
Còn phải có thư giới thiệu.
Giang Châu mang theo Liễu Mộng Ly còn có hai đứa con nít, đứng ở cửa nhà ga.
Xa xa nhìn thấy nhìn thấy chiếc xe buýt đường dài cuối cùng đến tỉnh thành hiện ra lúc này, Giang Châu mới mang theo Liễu Mộng Ly cùng hai cô con gái lên xe.
"Con nít không lấy tiền, người lớn một người 2 tệ một vé!"
Người soát vé mang một chiếc túi vải màu xanh quân đội, cầm trong tay một tấm ván, với xấp vé được kẹp trong những chiếc kẹp.
Thu tiền của mỗi người rồi xé xuống một vé trong tấm cuống vé.
Giang Châu mua hai vé, đi tới tận cùng bên trong, tìm hai cái ghế ngồi xuống.
Hắn cùng Liễu Mộng Ly một người ôm một cô bé.
Bọn nhỏ còn chưa từng đi xa nhà!
Lập tức tò mò nằm ở trong lòng của Giang Châu cùng Mộng Ly, tò mò nhìn ngó ra bên ngoài.
Từ huyện thành Khánh An đi tỉnh thành, ngồi trên xe buýt đường dài khoảng 1 giờ.
Xe buýt xóc nảy lắc.
Cảnh sắc ngoài cửa sổ, lao cực nhanh hướng về phía sau.
Nhìn từng dãy núi lao vùn vụt ngoài cửa sổ, cuối cùng chìm vào mấy tòa cao ốc hai tầng dần dần nhô lên khỏi mặt đất.
Tỉnh lị thành thị của huyện thành Khánh An, Phí thành, đến rồi.
So với với huyện thành, mức độ sầm uất của Phí thành hiển nhiên phải cao hơn một bậc.
Thế nhưng dù sao cũng có hạn chế thời đại.
Vòng ngoài toàn là đất hoang nông thôn, nói dễ nghe một chút chính là vùng ngoại thành.
Chúng từng được gọi là tây vòng hai nam vòng hai bắc vòng hai.
Nơi đây lúc này trông giống như một quận cũ, khắp nơi đều là ngõ ngách rộng hẹp.
Những nơi đông dân cư thuộc chung cư gia đình.
Hơi phồn hoa chút chính là cao ốc bách hóa.
Phí thành có một xưởng dệt quốc hữu quy mô lớn, còn có một sân bay Lạc Cương.
So với với huyện thành nhỏ làm ăn lén lút, ở Phí thành, việc buôn bán đã mở mang không ít.
Những sạp hàng nhỏ đâu đâu cũng có.
Cứ cách vài con phố lại mọc lên một số bách hoá thương mại nhỏ hai tầng.
Sôi động nhất là thị trường lao động.
Nơi đây tập trung đông đúc những người lao động nhập cư từ các huyện thành nông thôn.
Nhìn tòa thành thị này, Giang Châu khá xúc động.
Hậu thế, hắn đã làm việc chăm chỉ trên suốt quãng đường từ thị trấn đến Phí thành.
Ở miếu Thành Hoàng mua đi bán lại áo quần, lấy được thùng tiền thứ nhất.
Lúc này một lần nữa, nhìn những con phố xưa trong ký ức, hắn khó tránh khỏi tâm tình có chút dao động.
Hắn ôm Đoàn Đoàn.
Đưa tay chỉ chỉ ra bên ngoài.
"Đây là đường Kim Trại."
Giang Châu nói: "Bên kia là bách hóa thương mại, đợi chân của ông nội khoẻ rồi, ba ba mang Đoàn Đoàn cùng Viên Viên còn có ma ma đi mua quần áo, được không?"
Đoàn Đoàn gật đầu.
Nháy mắt một cái.
Ô ui.
Váy hoa, Đoàn Đoàn thích váy hoa!
Còn muốn!
Đoàn Đoàn vươn ngón tay út béo mập, nghiêng người sang bên, chọc chọc cánh tay nhỏ của Viên Viên.
"Em gái ~ ba ba nói, mua quần áo!"
"Ở đàng kia ~ "
Xe buýt chầm chậm chạy qua.
Xuyên qua cửa sổ, có thể thấy quần áo xinh đẹp treo bên trong.
Đây chắc là cửa hàng của nhà máy dệt, nếu có quan hệ riêng thì đứng tên, nếu không sẽ không được kinh doanh.
Rất dễ bị buộc tội đầu cơ.
Kiểu dáng của những bộ đồ này, Giang Châu nhìn lướt qua, cảm thấy rất bình thường.
Liễu Mộng Ly vẫn không nói chuyện.
Cô nhìn hai đứa con thật vui vẻ ngúc ngoắc đầu ở bên cửa sổ, chỉ ngón tay ra bên ngoài.
Trong óc, một ý nghĩ bỗng nhiên hiện ra trong đầu.
"Giang Châu."
Cô mở miệng gọi, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn.
Giang Châu đang ôm Đoàn Đoàn nhìn ngoài cửa sổ.
Nghe Liễu Mộng Ly gọi mình, hắn vô ý thức nghiêng đầu lên tiếng.
"Ừm? Làm sao vậy?"
"Làm sao anh biết nơi đây gọi đường Kim Trại? Nơi đó là bách hóa thương mại? Cứ như anh..."
Trong con ngươi của Liễu Mộng Ly lộ vẻ nghi hoặc: "Hình như rất quen thuộc nơi này?"
Giang Châu cứng lại.
Đột nhiên đi tới Phí thành, hắn hơi xúc động, nên có chút mơ hồ tuyến thời gian.
Hắn mặt không đổi sắc, qua loa nói: "Trước đó cùng bạn tới mấy lần, nếu không... em nghĩ rằng anh mua đôi giày da trâu kia ở nơi nào?"
Đôi giày da trâu kia.
Chính là cái đôi bán trâu của anh cả Giang Minh Ngưu để mua.
Sau khi mua về đôi giày da trâu kia, Giang Châu đã mang chúng vài lần.
Một đôi khoảng 28 tệ đấy!
Trong thôn mưa cái là lầy lội.
Chạy một vòng trở về, chân dính đầy bùn, giày da ngâm nước nổi mốc.
Những đôi giày da đã đánh bóng nếu muốn bảo dưỡng thì phải sử dụng xi đánh giày.
Giang Châu không có tiền, phần lớn người trong thôn không biết hàng.
Sau đó giày da trâu bèn để không.
Chạy tới chạy lui trong đường đất nông thôn, không bằng giày giải phóng.
Rẻ lại bền.
Cái cớ này của Giang Châu dù không ra gì, nhưng cũng không thể chỉ ra chỗ nào không đúng.
Liễu Mộng Ly vẫn có hơi nghi hoặc, nhưng cũng không truy cứu nữa.
Chỉ một lát sau, xe buýt đã đến bến xe.
Lúc này hoàng hôn lặn về tây.
Toà thành thị cũ kỹ này, phủ một lớp màu cam rực rỡ.
Một nhà bốn người xuống xe, đi ra bến xe, bên ngoài chen chúc bên ngoài tấp nập những xe ba gác chạy xe kéo.
Dựa vào sức người, gặp phải lên dốc, còn phải đứng cả người lên liều mạng đạp.
Khách mang nhiều đồ, có đôi khi còn phải xuống đẩy giúp.
Giang Châu nhìn thời gian, quyết định đi đến bệnh viện đại học y khoa chi nhánh Phí thành đem tiền giải phẫu cho anh cả Giang Minh.
Sau đó tìm một nhà khách ở, một nhà bốn người lên xe kéo.
Lắc lư khoảng nửa tiếng mới đến.
Trả 1 tệ tiền xe, Giang Châu cũng không còn làm cho hắn lấy lẻ.
Là một người đàn ông trung niên 50 tuổi, nuôi gia đình sống qua ngày không dễ.
Người lái xe kéo cảm kích, nói với Giang Châu lần sau có việc thì nhớ gương mặt này của mình.
Giang Châu qua loa đồng ý.
Sau đó mang theo Liễu Mộng Ly, mang theo một nồi bánh bao lớn chứa đầy nấm và thịt lợn, đi về phía tòa nhà điều trị nội trú.
Tòa nhà điều trị nội trú có 5 tầng.
Cũng coi là một trong không nhiều nhà cao tầng tại Phí thành.
Giang Châu tìm một y tá, hỏi han tận tình đến khu nội trú của Khoa chỉnh hình.
Lầu ba phòng 206.
Bên trong phòng bệnh, bác sỹ đang đứng ở trước giường bệnh, đưa tay gõ gõ ở trên đùi bị bệnh của Giang Phúc Quốc.
"Sáng sớm ngày mai tay thuật, trước 8 giờ giao đủ tiền thuốc men là được! Một chân, 2, 000 tệ tiền giải phẫu, tuyệt đối không thể thiếu!"
Bác sỹ bình tĩnh tiếng nói, cau mày, nhìn chằm chằm Giang Phúc Quốc.
Chân của bệnh nhân này kéo dài có hơi lâu rồi.
Dù là làm xong giải phẫu, chắc cũng phải cần một đoạn thời gian mới lành hẳn.
Thế nhưng, nếu giờ từ bỏ, thì phải cưa chân.
Giang Phúc Quốc không nói chuyện, bác nông dân luôn trầm mặc, con mắt đỏ ngầu.
Tề Ái Phân chỉ biết khóc.
Nước mắt rơi lã chã, mu bàn tay cũng lau không kịp.
"2, 000 tệ lận đó, cần làm bao nhiêu việc mới có thể kiếm đủ? Nhiều lắm, nhiều quá..."
Bà càng khóc càng tuyệt vọng.
← Ch. 079 | Ch. 081 → |