Liễu Mộng Ly chợt mềm lòng (2)
← Ch.011 | Ch.013 → |
Cơ năng thân thể cực kỳ mạnh mẽ.
Có thể làm cũng có thể ăn.
Trời mới biết lúc hắn mua bánh rán đói bụng đến mức bụng xẹp lép như con tép, cảm giác một mình mình có thể ăn 7-8 bánh!
Thế nhưng, nghĩ đi nghĩ lại.
Lập tức phải về nhà nấu cơm.
Có thể tiết kiệm 3 hào thì 3 hào.
Lúc nãy cầm nồi đất thiếu chút nữa tuột tay.
Liễu Mộng Ly không ngốc.
Không đói?
Cô làm sao có thể không nhìn ra Giang Châu đang nói trạng?
Chiếc bánh siết chặt trong tay có chút phỏng tay.
***
Món ăn thứ nhất Giang Châu làm, chính là thịt xào ớt.
Đời trước, Liễu Mộng Ly dùng phương thức tàn khốc nhất dạy cho Giang Châu trưởng thành.
Sau khi vợ con chết, hắn học được nấu ăn, giặt quần áo, tất cả các loại kỹ năng sinh hoạt đều thành thạo.
Cây ớt xào thịt, chính là món tủ của hắn.
Phi tỏi cho thơm, cho thịt nạc đã thái mỏng vào, đảo nhanh tay.
Cho gia vị vào, khi thịt nạc gần nhừ thì cho ớt vào xào nhanh tay.
Nấu bằng nồi đất sẽ rất thơm.
Nhất là bỏ thêm mỡ heo.
Trong nháy mắt, một mùi thơm nồng nặc tràn ngập khắp sân.
Trong nhà thậm chí không có một đĩa tươm tất.
Giang Châu chỉ có thể bỏ thịt xào ớt vào trong chiếc bát sứt miệng.
Trong giỏ rau ngoài sân nhà, còn đặt Mã Lan đầu(một loại rau thơm) sáng sớm hôm nay Giang Châu cố ý để lại.
Đó là thứ dành riêng cho hai đứa con nít cùng vợ.
Một bó tươi nhất.
Giang Châu đang chuẩn bị rửa sạch Mã Lan đầu bỏ vào nồi xào.
Bỗng nhiên một bóng đen xẹt đến trước mặt hắn.
Hắn sửng sốt.
Lúc này mới thấy rõ, bóng đến trước mắt là thứ gì.
Nửa cái bánh.
Mà thứ cầm bánh rán, là bàn tay đầy vết chai của Liễu Mộng Ly.
Tay cô rất mảnh mai.
Vốn nên cầm cán bút.
Nhưng quanh năm làm ruộng, khiến cho trên tay của cô nổi lên một tầng vết chai.
Một tầng vết dài thật dày do thời gian dài lao động.
Khiến cho Giang Châu thiệt là đau lòng.
"Tui ăn không vô."
Mặt của Liễu Mộng Ly có hơi đỏ lên.
Cô cảm giác mình đúng là điên rồi.
Rõ ràng Giang Châu hoàn toàn là một tên khốn vô công rồi nghề.
Rõ ràng hắn chỉ mới ra dáng làm cha có một ngày.
Nhưng lúc cô nhìn thấy Giang Châu mệt mỏi cầm cái nồi đất cũng run rẩy, cô lại chết tiệt mềm lòng.
Chính vào lúc này đây.
Bánh là Giang Châu mua, cô không có thể ăn một mình, nếu không... có lỗi với lương tâm của mình.
Liễu Mộng Ly nhắc nhở chính mình.
Giang Châu cười cười.
Hắn thuận tay xoa xoa ở trên người, cũng không chối từ, nhận lấy, nhét vào trong miệng.
- Ngoàm ngoàm.
Bánh chiên chắm ớt.
Khai vị ngon đấy.
Mấu chốt nhất là Liễu Mộng Ly luôn nắm chặt cái bánh này, nên lúc ăn vẫn còn nóng hổi.
"Cảm ơn."
Giang Châu cười nói.
Liễu Mộng Ly hoảng loạn cúi đầu, nhét thêm một que củi vào trong bếp lửa, nhỏ giọng thì thầm: "... Từ lúc nào nói chuyện lịch sự như vậy?"
Cô thật không quen.
Quá khứ Giang Châu cả chai nước tương cũng không mua nổi.
Hiện tại không chỉ có lên trấn để buôn bán, lại còn kiếm được không ít tiền.
Mấu chốt nhất là trước đây hắn hễ mở miệng là nói tục, giờ còn nói cám ơn mình?
Liễu Mộng Ly chỉ cảm thấy, có có loại cảm giác không thật bao phủ chính mình.
***
Lúc này.
Ở sân nhà sát vách.
Bà thím Trần Hồng Mai đang ngồi cắt cỏ cho lợn trong sân.
Vào đầu xuân, tức là cách đây một tháng, trong nhà bắt nuôi một con lợn con.
Đây chính là tổ tông của nhà, công việc quanh năm cơ bản đều phụ thuộc vào con lợn con này.
Trần Hồng Mai là thím của Giang Châu.
Ông nội của Giang Châu, Giang Đại Quý, sinh 3 trai 1 gái.
Con gái đầu, lấy chồng ở thôn bên cạnh, rất ít trở về.
Còn lại 3 người con trai.
Con trai lớn nhất, Giang Phúc Toàn, cũng chính là chồng của Trần Hồng Mai, là đội trưởng đội sản xuất ở trong thôn, nắm chút quyền lực, điều kiện gia đình tốt hơn hai người em nhiều.
Hơn nữa chuyện khiến ông ta hơn hẳn hai người em chính là hai người con trai của ông, Giang Minh Phàm, cũng chính là anh họ của Giang Châu, năm nay 25 tuổi, lớn hơn so với Giang Châu 3 tuổi.
Đến nay vẫn chưa kết hôn.
Dựa theo lẽ thường thì 24 tuổi, ở nông thôn, còn chưa kết hôn, vậy chắc chắn sẽ bị phụ huynh trong nhà mắng.
Thế nhưng Giang Minh Phàm thì khác.
Vào năm 77 sau khi khôi phục thi tuyển vào đại học, Giang Minh Phàm liều mạng học bài.
Rốt cục ở năm ngoái, lúc 23 tuổi, thi đậu đại học.
Vào năm 81 trong cả cái thôn Lý Thất, gã là sinh viên duy nhất thi đậu đại học.
Chuyện này oanh động mười dặm bát thôn, Giang Phúc Toàn còn mượn 50 cân tem phiếu lương thực, tổ chức một buổi tiệc rươu, giết con heo duy nhất trong nhà.
Mà Giang Đại Quý, ông nội của Giang Châu thấy trong rất nhiều con cháu của nhà mình, rốt cục xuất hiện một rồng phượng trong loài người, lúc này bèn ra lệnh.
Học phí của Giang Minh Phàm, sẽ chia đều cho 3 đứa con trai.
Ngay cả con gái lấy chồng ở xa, cũng phải chuẩn bị 20 đồng đưa qua.
Theo lẽ thường thì Giang Đại Quý phải sống cùng con nhỏ nhất, cũng chính là ở cùng ba của Giang Châu hắn.
Nhưng bởi vì nguyên nhân này, ông cụ lại cùng vợ sông ở nhà của con trai đầu Giang Phúc Toàn.
Tuy Giang Phúc Toàn không muốn lắm.
Thế nhưng, Trần Hồng Mai nhắc nhở lão.
Bây giờ trong số con cháu trong nhà, chỉ có con trai mình Giang Minh Phàm vượt hẳn mọi người.
Vào đại học, có thể không tốn tiền sao?
Chỉ cần một ngày Giang Đại Quý còn ở chỗ này, mấy người con trai kia, ngoài ra còn bà chị lấy chồng ở xa, ai dám không đưa tiền qua đây?
Ông bà cụ có thể ăn được bao nhiêu?
Dù sao không chết đói là được.
Hơn nữa, thân thể và gân cốt này, không nói đến làm ruộng, cũng có thể giặt quần áo làm cơm, tóm lại là không thành vấn đề.
Tính thế nào cũng là buôn bán lời.
Giang Đại Quý bởi vì có đứa cháu vàng bạc Giang Minh Phàm. Thế nên đối xử bất công rõ ràng.
Hai người con trai còn lại không dám nói gì, càng chưa nói đến bà chị lấy chồng ở xa.
Cuộc sống của gia đình Trần Hồng Mai trôi qua khá dễ chịu.
Căn nhà này là Giang Đại Quý bảo 3 anh em cùng nhau xây.
Là căn nhà lớn nhất.
Ngay cả hầm đất dữ trự khoai lang khoai tây cũng là lớn nhất.
Tuy nói bà thím ở ngay sát vách Giang Châu, cũng coi như là phụ huynh.
Thế nhưng trong mấy năm qua, bà thím không hề giúp đỡ chút ít!
Thậm chí còn thích nói xấu hắn ở trước mặt của Giang Đại Quý.
Thêm mắm thêm muối, nói Giang Châu không đáng một đồng.
Làm như vậy, Giang Đại Quý chắc chắn càng yêu thích con trai của mình hơn!
Cuộc sống gia đình của Trần Hồng Mai tạm ổn, song không dư dả.
← Ch. 011 | Ch. 013 → |