Truyện:Trọng Sinh Chi Thiên Kim Phục Cừu - Chương 077

Trọng Sinh Chi Thiên Kim Phục Cừu
Trọn bộ 100 chương
Chương 077
Ăn em trước, ăn cơm em sau (H nhẹ)
0.00
(0 votes)


Chương (1-100)

Vừa dứt câu anh liền bước đến bồng cô vào phòng riêng.

"A, mau thả em xuống, bây giờ vẫn là giờ làm việc".

"Anh biết".

Vừa nói, Tiết Vũ Khiêm vừa đặt cô xuống giường.

Cô ngồi trên giường bông 𝐦●ề●〽️ 𝐦●ạ●ⓘ, trợn mắt nhìn anh, cố chấp và cứng đầu, bề ngoài thì mặt lúc nào cũng như đông đá, nhưng chỉ có cô mới biết anh biến thái.

Nhìn anh đ.è 👢.ê.ռ 𝐧𝖌ườ.ⓘ cô, từ từ cởi cúc áo làm bộ dáng ⓠu𝖞ế●n 𝖗●ũ, cô nuốt xuống một cái.

Cô cũng là người, đương nhiên sẽ bị hấp dẫn.

Anh áp lồng ռ𝐠*ự*𝒸 trần trụi lên ⓝ·🌀·ự·🌜 cô, làm cho cô hít nhẹ một cái, không biết từ lúc nào anh đã cởi xong quần áo, quá mức đáng sợ.

"Ngộ nhỡ có người đến thì sao?".

"Không phải lần trước em cũng đến đó sao?"

"Nhưng lúc đó... không ai biết là em đến..."

Cô còn chưa nói xong, cổ tay đã bị anh ghì chặt, khóa 👢*ê*𝓃 đỉⓝ*♓ đầu, miệng gặm 🌜_ắ_𝖓 〽️_ô_𝐢 cô.

Cô từ từ thả lỏng, đầu lưỡi của anh cứ đảo trong miệng cô làm cô khó chịu 𝐫ê_n 𝐧_♓_ẹ một tiếng.

Tiết Vũ Khiêm lại nghe nhầm, tưởng cô thích thú, nên gặm cắn càng bạo hơn.

Lưỡi nóng cứ như thế cắn lướt qua chóp cằm, răng 🌜●ắ●п ⓝ𝒽●ẹ cằm cô, đầu lưỡi lại phiêu du trên cổ cô.

"A...".

Vị trí trước 𝓃ɢ_ự_𝖈 bị hút mạnh, Bạch Sênh như đang lâng lâng, vừa khó chịu vừa vui 𝐬ư-ớ-ռ-g ưỡn người, cảm nhận rất rõ ràng đầu lưỡi của anh đang làm gì.

Tay được nới lỏng từ lúc nào, cô bất giác ôm đầu anh.

"Vũ Khiêm".

Cô làm sao đấu lại nổi anh.

Váy và quần nhỏ bị vứt xuống đất, cô liền cảm thấy mát mẻ.

Anh lại khóa môi cô, phía dưới lại cảm nhận có một bàn tay lớn thăm dò, xoa nắn, vừa tê vừa ngứa đến thích thú.

" Ưm... ưm...".

Một ngón tay của anh từ từ đi vào, mật dịch liền bị ngón tay chen chúc mà trào ra, làm cô cong người, bấm víu vào anh.

Tay của anh rất dài vì thế ở trong cơ thể của cô cũng thật sâu. Anh lại 𝖗-ú-✞ r-@ và cho thêm một ngón nữa. Ngón tay bị thấm ướt, Tiết Vũ Khiêm ra vào dễ dàng hơn, rước lấy tiếng rên của cô càng nhiều. Cô từ từ chìm vào κ●ⓗ●ⓞ●á●𝒾 𝒸●ả●ɱ, cảm nhận khó tả anh mang đến. Tiết Vũ Khiêm cũng không làm đến bước cuối cùng, anh sau khi trêu chọc cô xong thì ôm cô vào lòng thỏ thẻ.

"Tiểu Sênh, đợi sinh nhật 18 tuổi của em tổ chức xong, chúng ta kết ⓗ_ô_ռ đi".

Anh không nghe âm thanh gì trong lòng nghĩ cô không muốn kết ⓗ●ô●п●, cô còn trẻ chỉ mới 18 tuổi kết ♓ô*ռ bây giờ quả thật rất sớm nhưng anh thì đã 30 không còn trẻ nữa.

"Em đồng ý".

Nghe được câu trả lời anh rất vui, phấn khích ôm cô lăn lộn trên giường. Anh cũng không bắt nạt cô nữa, ngoan ngoãn ra ngoài ăn bữa trưa cô làm.

Buổi đêm xe cộ vẫn còn khá tấp nập, Bạch Sênh ngồi ở ghế phụ lái khẽ nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang chăm chú lái xe bên cạnh.

Người ta thường nói đàn ông hấp dẫn nhất chính là lúc nghiêm túc làm việc, chắc là do cô vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ Tiết Vũ Khiêm nghiêm túc làm việc cho nên hiện tại dáng vẻ anh chuyên tâm lái xe thế này khiến cô thấy cũng rất có sức hút.

Cô cũng không nhìn anh quá lâu, cô xoay đầu tựa lưng ra ghế đưa tay ấn hạ cửa sổ xe xuống.

Một luồng gió mát lạnh liền ùa vào trong khoang xe cô bất giác thở ra một hơi lẳng lặng ngắm nhìn từng cảnh vật lướt nhanh bên ngoài.

Tiết Vũ Khiêm biết cô đã thu tầm mắt về lúc này mới xoay đầu nhìn lại thì phát hiện cô đã nhắm mắt ngủ say.

Anh cười khẽ lắc đầu, ấn nút nâng cửa sổ lên một chút tránh cho cô bị thổi đến cảm lạnh.

Anh dừng xe đi qua cửa bên ghế phụ lái khẽ cúi người, nhưng mới chỉ ôm cô thì Bạch Sênh đã mơ màng thức giấc.

"Đến nhà rồi sao?"

Cô vừa mới tỉnh giọng nói lại mang theo chút Ⓜ️ề*Ⓜ️ Ⓜ️*ạ*𝒾 khó tả. Anh nhìn cô gật đầu, lập tức bước xuống xe đến mở cửa cho cô.

"Tạm biệt, ngủ ngon".

Cô vẫy tay chào anh rồi vui vẻ bước vào nhà.

Chương (1-100)