Vay nóng Homecredit

Truyện:Trọng Sinh Chi Ôn Uyển - Chương 0999

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Trọn bộ 1359 chương
Chương 0999
Thuốc tắm
0.00
(0 votes)


Chương (1-1359)

Siêu sale Shopee


Hạ Dao biết vì muốn tốt cho bọn trẻ nhất định Ôn Uyển sẽ đáp ứng, nhưng Ôn Uyển dễ dàng đồng ý như vậy có chút ngoài dự liệu của Hạ Dao: "Không có tác dụng phụ. Tác dụng của thuốc tắm chỉ nhằm tăng cường thể chất hài tử. Sau này chúng học võ, cho dù không phải kỳ tài võ học trở thành cao thủ đứng đầu, nhưng tự vệ sẽ không thành vấn đề."

Ôn Uyển nghe thấy không có tác dụng phụ đương nhiên sẽ không phản đối, lập tức cười hỏi Hạ Dao: "Ta nghe cậu nói ngươi là kỳ tài võ học. Võ công cao bao nhiêu? Có thể xếp thứ ba thiên hạ sao?"

Hạ Dao trầm ngâm một chút rồi nói: "Không rõ lắm. Ta chưa từng khiêu chiến qua."

Ôn Uyển không hỏi nhiều thêm nữa.

Hạ Dao nhỏ giọng nói: "Học võ sẽ rất cực khổ. Sau này muốn có thành tựu phải chịu rất nhiều đau khổ. Hơn nữa, học võ càng nhỏ càng dễ học."

Ôn Uyển nghi ngờ hỏi: "Không đúng a! Hài tử học võ như thế nào cũng phải sáu bảy tuổi mới bắt đầu vì lúc đó xương cốt mới vừa vặn trưởng thành. Nếu còn quá bé, xương cốt còn chưa thành hình làm sao học võ? Có khi còn hỏng việc." Xương cốt chưa trưởng thành mà bị áp lực đè ép quá nặng thì lớn lên sẽ không cao. Ừ, những di chứng khác tạm thời Ôn Uyển còn chưa biết. Ôn Uyển không muốn bị dị dạng hay điềm xấu gì đâu a.

Hạ Dao cười nói: "Quận chúa, còn phải xem là võ công gì? Nếu đi con đường học võ của tướng quân thì tốt nhất là năm sáu tuổi bắt đầu học. Ta dạy võ có thể học ngay từ nhỏ, đối với thân thể không tổn hại. Quận chúa yên tâm, chẳng qua chỉ bồi đắp vững chắc nền tảng, sẽ không huấn luyện bọn trẻ theo cường độ đâu. Sau này lớn rồi học theo loại này vẫn được."

Ôn Uyển còn chưa gật đầu, đột nhiên nhớ tới một chuyện liền cảnh giác nhìn Hạ Dao: "Ngươi nguyện ý dạy lại không có tác dụng phụ, chuyện tốt cho bọn trẻ thế này không lý nào ta không đồng ý, nhưng ta sẽ không để chúng gia nhập Thần Cơ Doanh. Ngươi đừng nghĩ tới chuyện kéo cục cưng của ta tới đó." Dựa theo tính tình Cẩn ca nhi sẽ không chịu được cực khổ, sau này học võ có thể tự vệ đã không tệ rồi. Võ công cao thủ không dám mơ tới. Còn Duệ ca nhi lại rất có nghị lực, hẳn là có thể.

Hạ Dao bật cười: "Sao vậy được? Trẻ con Thần Cơ Doanh không ai bị bắt buộc cả, đều do chúng tự nguyện. Nếu không sao có thể toàn tâm toàn ý vì dân vì nước. Quận chúa, ta phát hiện dường như người rất bài xích Thần Cơ Doanh thì phải?"

Ôn Uyển mấp máy miệng: "Ta nói thật, không phải ta bài xích Thần Cơ Doanh mà là sợ hãi. Một nữ Phó thống lĩnh đã mạnh mẽ như thế, những Phó thống lĩnh khác chắc chắn càng lợi hại hơn. Vậy thống lĩnh của các ngươi, ta khỏi phải nói tới rồi."

Hạ Dao trợn trừng hai mắt: "Sao Quận chúa đoán được Thần Cơ Doanh sẽ có nhiều Phó thống lĩnh?" Mặc dù ban đầu nàng có suy nghĩ nhập Ôn Uyển vào Thần Cơ Doanh, hoàng đế cũng có ý nghĩ này, nhưng về sau hiểu rõ tính cách Ôn Uyển liền biết không thể nào. Ừ, nói đúng ra là do tính cách không thích hợp. Cũng bởi vì như thế cho nên nàng không tiết lộ nhiều tin tức về Thần Cơ Doanh.

Ôn Uyển bật cười: "Ta chỉ tùy tiện suy đoán thôi. Nhưng cũng có đạo lý, nhất định là mỗi Phó thống lĩnh sẽ chịu trách nhiệm một mảng, giống như bên dưới ta có rất nhiều đại chưởng quỹ. Cũng không thể để thống lĩnh các ngươi làm chuyện của Phó thống lĩnh." Ý tứ Ôn Uyển chính là, nàng sẽ không can dự vào chuyện của đại chưởng quỹ. Thân là người đứng đầu, chức trách chủ yếu nhất là trù tính kế hoạch chung, nắm chắc đại cục, chứ không phải làm chuyện cụ thể.

Hạ Dao cười không nói thêm gì nữa.

Ôn Uyển cũng không hỏi gì mà cười nói: "Chỉ cần ngươi không kéo Đại Bảo Tiểu Bảo vào Thần Cơ Doanh, chuyện ngươi thấy có lợi cho chúng thì cứ làm! Nhưng ta nói trước, có tác dụng phụ gì thì nhất định không thể đụng tới." Nói xong, nhỏ giọng ghé sát vào Hạ Dao nói: "Tỷ như Võ Tinh, mặc dù hắn rất tốt, nhưng ta thấy Võ Tinh quá âm nhu rồi."

Hạ Dao phì một tiếng, bật cười: "Không đâu. Ta chỉ lo sau này Quận chúa sẽ không nỡ. Dù sao luyện võ rất cực khổ, không phải một sớm một chiều là có thể luyện thành."

Ôn Uyển nhìn hai đứa bé: "Còn nhớ ta từng nói qua với cậu hoàng đế, chim ưng mẹ làm sao nuôi dạy ưng con ngạo thị trời cao không? Cưng chiều con cái chính là hủy hoại chúng. Ta có thể che chở được nhất thời nhưng không che được cả đời. Chỉ có thể nuôi dạy chúng trưởng thành là chim ưng, không hề e ngại bất kỳ địch nhân nào. Bão táp cũng không sợ."

Trong lòng Hạ Dao rất đồng tình: "Đây là phúc khí của Đại Bảo Tiểu Bảo, cũng là phúc khí của Bạch gia." Theo như lời Quận chúa, hài tử đều cần phải tôi luyện. Rất nhiều người làm mẹ cũng biết đạo lý này, cũng rất muốn hài tử thành tài nhưng có mấy ai đủ nhẫn tâm nhìn hài tử chịu khổ. Bình thường nghe hài tử la đau một tiếng đã không nỡ, muốn buông tha rồi. Nhưng hình thức cưng chiều này không phải yêu, mà là hại con trẻ. Kết quả hại hài tử, cũng hại mình.

Hai người hàn huyên chốc lát, lúc sau Ôn Uyển lựa lời cẩn thận nói: "Ta chỉ nói Võ Tinh luyện võ quá âm nhu. Không phải nói những thứ khác. Ngươi không thể vì vậy liền đổi ý đâu nha. Lại nói, ngươi là Dương cương, vừa vặn bù đắp cho nhau."

Hạ Dao bật cười: "Quận chúa nghĩ quá nhiều rồi, chẳng lẽ Quận chúa nói hai câu ta liền nổi tâm tư, Quận chúa nói một câu liền đổi ý. Hơn nữa không phải Võ Tinh vì luyện võ mà người trở nên âm u, mà do hắn ở trong hoàn cảnh như vậy."

Ôn Uyển thấy Hạ Dao không phản đối gả cho Võ Tinh, nhưng chịu gả một cách không tình nguyện thế kia liền nhức đầu.

Vũ Đồng nghĩ tới lần Cung tuyển này chắc chắn lại phải nhét vào một trắc phi, trong lòng ngăn không được sợ hãi. Thử nghĩ xem, mấy năm trước thành thân, vợ chồng hai người ân ân ái ái, hôm nay trong lòng Vũ Đồng lại thấy một hồi chua xót.

Vú nương thấy Vũ Đồng như vậy liền biết nàng đau buồn: "Vương Phi, bây giờ người đang mang thai, nên cẩn thận tịnh dưỡng, không thể hao tổn tinh thần."

Vũ Đồng lên tinh thần: "Ta muốn đi trong vườn một chút."

Hôm đó khí trời rất tốt, ánh nắng tươi sáng, cảnh xuân xinh đẹp, mặc dù hoa viên Vương Phủ không muôn hồng nghìn tía như phủ đệ của Ôn Uyển, nhưng hoa nở không ít, xanh hồng đủ loại mỹ cảnh khác.

Vũ Đồng nhìn cảnh sắc trong vườn, nghĩ tới vợ chồng hai người từng nắm tay tản bộ nơi đây. Năm đó ân ân ái ái. Hôm nay, một tháng cũng không gặp được mấy lần. Cảnh sắc cũ nhưng lòng người đã khác.

Vú nương giúp nàng trở về, không biết thế nào đột nhiên cả người mất đi trọng tâm ngã về phía trước, cũng may Vũ Đồng trước hết che bụng mình, nha hoàn bên cạnh phản ứng cũng mau, nhanh chóng nhào tới trên mặt đất. Vũ Đồng ngã xuống trên người nha hoàn: "Thái y, thái y......"

Ôn Uyển biết tin Vũ Đồng té ngã chẳng qua chỉ động thai khí, hài tử vẫn giữ được. Ôn Uyển nghe xong chẳng nói thêm gì, mà chỉ tiếp tục kể chuyện xưa cho con trai.

Hạ Dao thấy thái độ lạnh lùng của Ôn Uyển như vậy có chút ngoài ý muốn. Ôn Uyển lộ vẻ cười nhạo: "Nếu là trùng hợp, chỉ có thể nói nàng xui xẻo. Nếu là ngoài ý muốn càng chứng minh nàng vô năng. Nàng trông coi hậu viện nhiều năm như vậy, tùy tiện một con chó con mèo cũng có thể tính kế nàng, tại sao ta phải đồng tình với nàng? Năm ngoái đừng nói ta nơm nớp lo sợ ở trong cung, mà ngay ở phủ Quận chúa ta cũng chú ý cẩn thận, vườn hoa, sân nhỏ cũng không cho người tùy ý đi vào. Hậu viện nàng ở nhiều nữ nhân mang tâm hoài bất quỷ, cho dù hài tử mất rồi cũng là do nàng làm mẹ sai lầm. Ta thương tâm cái gì."

Hạ Dao nhẹ cười. Lúc trước Ôn Uyển mang thai là như vậy, lúc nào cũng trông gà hoá cuốc, không phải là người tin cậy, đừng nói đụng tới quần áo, món ăn... muốn thấy cũng không thấy được. Về phần những thứ yêu thiêu thân khác, có nàng và Hạ Ảnh ở đây liền không cần lo lắng. Căn bản sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như Vũ Đồng, cho dù có người thành quỷ, có nàng ở bên cạnh kéo một cái cũng phải dừng lại.

Tám tháng rồi, Ôn Uyển nghĩ tới những đứa trẻ thông minh thì mười tháng đã có thể nói chuyện. Duệ ca nhi và Cẩn ca nhi nhà nàng cũng là đứa trẻ thông minh, vì vậy chuyện trọng yếu bây giờ của Ôn Uyển là bắt đầu dạy hài tử nói chuyện. Từ đầu tiên nàng dạy đương nhiên là gọi mẹ rồi. Hiện tại nếu không có chuyện gì Ôn Uyển đều sẽ dạy hai đứa cách gọi mẹ. Nếu Bạch Thế Niên có ở đây chắc sẽ hộc máu, bởi vì Ôn Uyển không hề dạy con trai gọi cha. Không phải Ôn Uyển có thành kiến gì với Bạch Thế Niên, mà do nàng cảm thấy cho dù con trai có nói được cũng không dùng được. Chờ hài tử lớn lên có thể nói chuyện thì đã biết gọi cha rồi.

Ôn Uyển dạy ba ngày: "Cục cưng, nghe lời nào, gọi mẹ, mẹ..." Nhưng dạy ba ngày, Minh Duệ chỉ ngửa đầu nhìn Ôn Uyển, không há mồm. Minh Cẩn không kiên nhẫn cứ lắc lắc muốn động, làm cho Ôn Uyển chán nản. Cẩn ca nhi về tình có thể tha thứ. Nhưng Duệ ca nhi thông minh, mọi khi học cái gì vừa học liền biết, hết lần này tới lần khác học nói một chút cũng không phối hợp.

Ôn Uyển dạy năm ngày, nửa điểm tiến triển cũng không có, lập tức phát hoả: "Mẹ không để ý các con nữa." Nói xong chuẩn bị đứng dậy muốn đi ra ngoài, Duệ ca nhi liền giật góc áo Ôn Uyển không cho nàng đi.

Trong lòng Ôn Uyển vui mừng: "Cục cưng, gọi mẹ, học theo mẹ này, mẹ..." Ôn Uyển đợi hồi lâu Duệ ca nhi vẫn không mở miệng.

Ôn Uyển gạt Duệ ca nhi sang một bên: "Trẻ hư." Thật là một chút cũng không đáng yêu. Tức chết nàng, không lẽ gọi mẹ khó như vậy sao?

Hạ Dao thấy Ôn Uyển thở phì phì thì cười nói: "Quận chúa, hài tử mới tám tháng, không phải người đang làm khó hai đứa sao? Trẻ con bình thường đều một tuổi mới có thể nói chuyện."

Ôn Uyển hừ hừ, thông minh như vậy, nếu không gọi được thì thôi. Chỉ sợ Duệ ca nhi không muốn mở miệng gọi.

Hôm đó Ôn Uyển theo thông lệ cầm bàn vẽ ra vẽ tranh. Vẽ lấy một hơi luôn ba người, cảm thấy thiếu chút gì đó, cuối cùng vẽ thêm một người. Hạ Dao nhìn bức tranh Ôn Uyển vẽ được liền kinh ngạc: "Quận chúa, người thật lợi hại, không ngờ có thể vẽ tướng quân vào tranh sinh động như vậy." Bạch Thế Niên không có ở nơi này, Ôn Uyển hoàn toàn dựa theo trí nhớ họa ra.

Ôn Uyển nhẹ cười. Mặc dù người không có ở đây, nhưng bộ dáng trượng phu đã khắc trong lòng nàng, chẳng qua lúc trước vẫn tìm không được cảm giác. Lần này tìm được cảm giác rồi, rốt cục vẽ được một nhà bốn người. Ôn Uyển chờ vẽ xong tranh rồi, với tay cầm lấy cho hai đứa con trai nhìn: "Đại Bảo, Tiểu Bảo, xem này, đây là cha các con. Đại Bảo, xem có phải con giống cha lắm không nè."

Duệ ca nhi nhìn bức tranh một nhà bốn người, đặc biệt thấy một lớn một nhỏ giống nhau như in, nghi ngờ muốn giơ tay lên bắt lấy, nhưng rất nhanh ý thức được động tác này không đúng, tay lập tức chỉ vào nam tử cao lớn oai hùng trong tranh, dường như đang hỏi đây là cha sao?

Ôn Uyển chỉ vào Bạch Thế Niên, lần lượt nói: "Đây là cha các con, đây là mẹ, đây là Đại Bảo, đây là Tiểu Bảo, tranh một nhà bốn người chúng ta. Các con nhanh nhìn đi, mai mẹ phải gửi tranh này cho cha các con nhìn rồi."


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1359)