Vay nóng Homecredit

Truyện:Trọng Sinh Chi Ôn Uyển - Chương 0906

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Trọn bộ 1359 chương
Chương 0906
Lễ vật
0.00
(0 votes)


Chương (1-1359)

Siêu sale Lazada


Thời điểm hai người chui vào trong chăn thì Ôn Uyển mới đem tin tức mới nhất mà mình lấy được nói cho Bạch Thế Niên biết. Bạch Thế Niên nghe nói Thích Lệ Nương chỉ là dưỡng nữ, không phải là con gái ruột thì cau mày, ban đầu hắn cũng rất kỳ quái, làm sao Thích Tuyền có thể đành long đem đích nữ gả cho hắn làm thiếp. Cho dù Thích Lệ Nương ngu ngốc, đầu óc Thích phu nhân bị ngâm nước thì Thích Tuyền cũng không phải là người mặc người ta chi phối như vậy. Vừa nghĩ như vậy thì cũng có thể thông suốt được. Nếu được thì tự nhiên là tốt, nếu không được thì cũng chỉ là bỏ qua một dưỡng nữ mà thôi.

Ôn Uyển rất lo lắng "Từ chuyện này ta có thể đoán ra thời điểm chàng đi biên quan thì Thích Tuyền cũng đã có ý định này, hôm nay chàng cưới ta xong lại quay về biên quan, ta rất lo lắng Thích Tuyền sẽ ngầm đối phó với chàng."

Bạch Thế Niên trấn an Ôn Uyển nói: "Không có chuyện gì, đơn giản cũng chỉ là gây khó khăn chút chuyện nhỏ thôi, chịu đựng nửa năm tới một năm là tốt rồi."

Ôn Uyển nghe được nửa năm tới một năm thì trong lòng căng thẳng: "Cậu hoàng đế muốn để một năm sau này tiếp nhận?" Đây đối với nàng mà nói, tuyệt đối không phải là một tin tức tốt. Một năm a, một năm có thể có bao nhiêu cơ hội hạ thủ a!

Bạch Thế Niên gật đầu:" Theo ý của Hoàng thượng thì để cho ta từ từ đã, ta cũng vậy, hi vọng có thể đánh thắng được một trận chiến lớn để danh chính ngôn thuận tiếp nhận nữa." Như vậy cũng hạn chế bị người ta nói là mượn Ôn Uyển để thượng vị, mặc dù có rất nhiều người biết được thực lực của hắn, nhưng Bạch Thế Niên cũng không muốn trên lưng đeo danh tiếng này.

Ôn Uyển há miệng, cuối cùng vẫn là không đem lời khuyên giải nói ra khỏi miệng. Bạch Thế Niên đối với nàng muốn gì được đó phải không giả, nhưng cũng phải nắm chắc đường đi. Điểm mấy chốt này chính là tôn nghiêm của nam nhân, cho nên Ôn Uyển biết rất rõ ràng, cho dù nàng có khuyên cũng vô dụng, hi vọng là hôm nay là nàng quá lo lắng rồi.

Bạch Thế Niên có thể cảm nhận được nỗi lo của Ôn Uyển: "Đừng lo lắng, ta sẽ bình an quay trở lại, những ngày tháng tốt đẹp mới chỉ mở đầu thôi, làm sao ta có thể bỏ nàng cùng hài tử lại được?" Nói xong liền sờ sờ bụng Ôn Uyển: "Trương thái y nói như thế nào?" Lúc trước Ôn Uyển cũng đã nói với Bạch Thế Niên là trở về hoàng cung sẽ để cho Trương thái y tới xem một chút, tin tưởng lần này cũng đã xem rồi.

Ôn Uyển lắc đầu "Trương thái y nói thời gian còn ít, cần phải có mười ngày nữa mới có thể xác định được." Ôn Uyển vừa nói liền cảm nhận được cặp tay kia hướng dưới bụng rờ tới.

Ôn Uyển không chần chờ chút nào mà đẩy bàn tay hạnh kiểm xấu kia ra.

Bạch Thế Niên thở hổn hển nói: "Nàng yên tâm, ta có phân tấc." Kết quả là cái phân tấc mà Bạch Thế Niên gọi chính là muốn để cho Ôn Uyển phải hy sinh rồi.

Ôn Uyển không phối hợp, thái độ rất kiên quyết: "Không được, không được là không được."

Bạch Thế Niên hết sức khuyên: "Vợ, trên sách có ba mươi sáu kiểu, cũng chỉ có một kiểu này còn chưa có chuẩn bị qua, hôm nay có hài tử cũng vừa lúc dùng tới."

Ôn Uyển mới không bị dụ, lại càng không chịu thỏa hiệp: "Cái gì mà chỉ còn dư lại cái này, đây chính là chàng có chừng mực sao? Không thể tin tưởng tên khốn chàng nữa, mau ngủ đi." Chẳng qua nhìn thấy bộ dạng dục hỏa khó khăn của Bạch Thế Niên thì rốt cục cũng không đành lòng được.

Cuối cùng chờ Bạch Thế Niên phát tiết xong, Ôn Uyển lấy chiếc khăn màu trắng bên giường để lau tay: "Nếu chàng cứ như vậy thì tự mình giải quyết, tay ta cũng đều chua chết đi rồi."

Mặc dù không có hưởng thụ thư sướng như lúc trước nhưng có thể như thế thì Bạch Thế Niên cũng đủ hài lòng rồi, lại thấy thần sắc tức giận của Ôn Uyển, Bạch Thế Niên cũng rất khó thấy thời điểm Ôn Uyển tức giận nên cố ý hướng về phía Ôn Uyển nói muốn tiếp tục, trong lúc Ôn Uyển luôn miệng tức giận mắng mỏ thì Bạch Thế Niên ôm Ôn Uyển vui mừng nói: "Chỉ đùa thôi, Mới vừa rồi cũng là nhất thời nhịn không được. Yên tâm, sẽ không ầm ĩ nàng nữa."

Ôn Uyển lầm bầm không thể quá tin tưởng chàng được, nhưng rốt cuộc vẫn tin, hai người lại nói chuyện rồi dựa vào nhau mà ngủ.

Sau khi trời sáng. Ôn Uyển đứng dậy rửa mặt. Hạ Dao nghe được người phía dưới báo lại nói Thích thị ngã bệnh rồi. Không có được sự chấp thuận của Ôn Uyển thì người phía dưới cũng không thể gọi Thích thị là di nương được. Hạ Dao mặt không thay đổi nói biết rồi. Lại cho người đi gọi Phùng quản gia đi tìm đại phu cho nàng ta, còn dụng tâm phân phó không thể đem chuyện này nói cho tướng quân cùng Quận chúa. Ngày hôm qua mang vào lặng lẽ nhìn xem có thể nhìn ra đầu mối hay không, nhưng kết quả là thật sự không nhìn ra được.

Buổi sáng Ôn Uyển vẫn vui vẻ đánh bộ quyền kia. Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển đánh quyền xong cũng thả tay đang múa kiếm xuống: "Vợ, nếu thật sự có. Nàng làm như vậy có thể làm bị thương hài tử hay không?" Nghe nói phụ nữ có thai là không thể vận động kịch liệt được, nếu không phải là Ôn Uyển đánh bộ quyền tương đối nhu hòa thì hắn đã sớm ngăn cản.

Ôn Uyển lắc đầu: "Cái này chỉ là chuyện nhỏ thôi, phụ nữ có thai cũng cần phải vận động cho thích hợp, vận động thích hợp đối với người lớn và hài tử đều tốt. Chỉ có những người thân thể không tốt mới phải nằm yên trên giường, sợ này sợ kia. Kết quả lúc hài tử sinh ra bị yếu kém lại nhiều bệnh. Thân thể của ta rất tốt. Những người chiếu cố bên cạnh cũng nhiều nữa, chàng không phải lo lắng cho ta, ta sẽ chiếu cố tốt bản thân, chàng cứ bảo trọng mình thật tốt là được."

Trong lòng Bạch Thế Niên căng thẳng, Ôn Uyển thân thể rất tốt? Mặc dù nói ba tháng này nhìn thân thể Ôn Uyển có tiến bộ, không có bị cảm mạo qua nhưng Bạch Thế Niên vẫn còn lo lắng. Có điều dù có lo lắng nhiều hơn nữa thì hắn cũng không hỗ trợ được gì. Khụ, không nghĩ tới chuyện này nữa, vừa nghĩ thì hắn lại đau lòng thêm.

Ôn Uyển cùng Bạch Thế Niên đi lại ở trong vườn, nhìn bồn cây cảnh Bạch Ngọc Lan Hoa trong vườn ngạo nghễ vươn lên. Cây liễu cũng lốm đốm ra lá non thể hiện xuân tới rồi. Khắp nơi trong viện đều tràn đầy sức sống.

Hít thở lấy không khí mới mẻ, nhìn khu vườn tràn đầy sức sống thì tâm tình Ôn Uyển cũng khá hơn nhiều, duỗi lưng mỏi, lắc lư tay mấy cái thấy mồ hôi đã tiêu tán đi, Hạ Dao chuẩn bị đem xiêm y da trong tay đưa cho Ôn Uyển mặc lên. Ôn Uyển lắc đầu rồi đi vào tịnh phòng tắm rửa.

Hai người vừa dùng hết đồ ăn sáng xong thì Phùng quản gia đi tới, sắc mặt có chút quái dị nói: "Quận chúa, Thuần Vương thế tử gửi thiệp. Nói cầu kiến Quận chúa cùng Bạch tướng quân. Thuần Vương thế tử nói muốn nhận lỗi với tướng quân, quận chúa người xem?"

Ôn Uyển nhìn thoáng qua Bạch Thế Niên, thấy khuôn mặt Bạch Thế Niên không chút thay đổi: "Để cho người chuyển lời với Thuần Vương thế tử Gia. Nói chuyện xin lỗi liền miễn đi, sau này cũng đừng có làm những chuyện vô liêm sỉ như vậy là được."

Phùng quản gia nhận được sự phân phó của Ôn Uyển thì cung kính lui xuống. Phùng quản gia coi như là nhìn thấu rồi, tướng quân hoàn toàn bị quận chúa lung lạc rồi, trong cái phủ đệ này sau này vẫn phải là do quận cháu định đoạt.

Ôn Uyển thấy sắc mặt âm trầm của Bạch Thế Niên thì liền hờn dỗi "Chàng làm cái gì vậy? không phải ta đã sớm nói cho chàng biết, ta chỉ coi Yến Kỳ Hiên như bằng hữu mà đối xử, làm sao lại có cái vẻ mặt như vậy? Đừng nói cho ta biết là chàng đang ghen tị a?"

Trong lòng Bạch Thế Niên quả thực là không thoải mái, thời điểm lúc uống rượu ấy, Yến Kỳ Hiên mượn say rượu vẫn nói từng chút chuyện lúc hắn chung đụng cùng với Ôn Uyển. Từ đầu cho tới khi hắn thành thân với Ôn Uyển thì thời gian hai người chung đụng cũng chỉ có ba tháng này, Yến Kỳ Hiên lại có thể ở chung một chỗ với Ôn Uyển như hình với bóng những một năm, nếu nói không ghen tị thì đó là không có khả năng. Sau này Yến Kỳ Hiên tới cửa gây chuyện xong, lại càng làm cho trong lòng hắn thêm không thoải mái "Ta chỉ là khó chịu, từ lần đầu chúng ta nhìn thấy nhau tới bây giờ cũng đã mười bốn năm rồi, nhưng thời gian ở chung một chỗ cũng chỉ có ba tháng, nàng cùng với hắn quen biết còn không sớm bằng với ta, nhưng lại sớm chiều ở chung tới một năm." Hắn là sợ mất đi a!

Ôn Uyển đối với cái này cũng rất bất đắc dĩ. Năm đó quá nhỏ, hơn nữa chuyện kia làm cho trong lòng nàng rơi xuống bóng ma, cho rằng Bạch Thế Niên chính là một đại thúc yêu thích trẻ con, đối với hắn cũng chỉ có kính trọng mà không thân cận, hôm nay nghĩ tới muốn ngày ngày ở chung một chỗ thì cũng đã không thể nữa rồi "Mọi chuyện trên thế gian đã sớm định đoạt rồi, mặc dù thời gian chung đụng là tương đối ít nhưng ta và chàng lại là duyên phận trời định. Chờ sau này chàng trở lại thì chúng ta cũng có thể ngày ngày ở cùng với nhau rồi, ta còn sợ tới lúc đó chàng nhìn thấy ta cũng đã nhìn chán mất rồi."

Bạch Thế Niên tự nhiên là hứa hẹn đầy miệng: "Yên tâm. Nhìn cả đời cũng sẽ không chán."

Ôn Uyển hừ một tiếng: "Nói thì không tin tưởng được, phải xem hành động thực tế." Nàng cũng muốn cùng Bạch Thế Niên chung đụng nhiều hơn một chút, đáng tiếc là mỗi lần Bạch Thế Niên đi lại đều vội vàng. Mười năm, mười năm sau, hẳn là hắn có thể dừng lại bước chân để an tâm sống ở bên cạnh nàng rồi, mười năm sau thì cuộc sống của nàng cũng đã ổn định.

Về chuyện Bạch đại tướng quân cùng Ôn Uyển Quận chúa đã sớm thành thân, chẳng qua là Quận chúa bị thương mất đi trí nhớ, cái tin tức bát quái này nhanh chóng truyền đi khắp phố lớn ngõ nhỏ, từ vương công quý tộc cho tới người buôn bán nhỏ đều cảm thấy vô cùng hứng thú. Lúc trước Bạch Thế Niên cũng có nói qua nhưng đa số mọi người lại không quá tin tưởng, vì sao, ? Bởi vì Bạch Thế Niên là người trực tiếp được hưởng lợi, nên uy tín trong lời nói của hắn ít nhất cũng sẽ bị cắt giảm đi, nhưng Ôn Uyển thì lại không giống vậy, Ôn Uyển vẫn luôn nói là làm. Trong dân gian thậm chí còn có lời đồn đãi, một lời của Ôn Uyển quận chúa còn trị giá hơn ngàn vàng, có thể thấy được danh tiếng của Ôn Uyển cao tới mức như thế nào. Hơn nữa còn có người cố tình đem quá trình thêu dệt thành một chuyện xưa để kể, kể tới tinh tế tiền căn hậu quả vô cùng rõ ràng, mà quá trình, nếu Ôn Uyển ở đây thì nhất định có thể cảm than trí tưởng tượng của người đời vô cùng tốt, giống như là một quyển truyện vậy.

Sau khi Ôn Uyển tiêu thực xong cũng không tính toán quay về phủ quận chúa nữa, nếu phải về phủ quận chúa thì cũng phải chờ sau khi Bạch Thế Niên đi rồi mới có thể trở về, hai ngày này là thời gian cuối cùng được hưởng thụ ở bên nhau thôi.

Bạch Thế Niên cũng đổi một thân xiêm y, còn bảo Ôn Uyển thay quần áo.

Ôn Uyển đối với việc đi dạo phố cũng không quá hứng thú lắm, thời đại này nữ nhân không thể xuất đầu lộ diện, chỉ có thể mang theo mũ che. Nhìn cái gì cũng mơ hồ. Nếu như nàng muốn cái gì cũng chỉ cần phân phó một tiếng để cho người ta đưa lên tới cửa là được, cần gì phải phiền toái như vậy, còn lãng phí thời gian.

Bạch Thế Niên cũng vẫn lôi kéo Ôn Uyển đứng lên: "Vợ. Nhanh đi thay quần áo. Hôm nay ta dẫn nàng đi ra ngoài đi dạo một chút. Vợ chồng chúng ta vẫn còn chưa từng cùng nhau đi phố mua đồ đâu?"

Ôn Uyển hồ nghi nhìn thoáng qua Bạch Thế Niên: "Làm gì vậy? Nếu chàng thiếu cái gì thì cứ sai bọn họ đi đặt mua là được, cần gì phải tới chúng ta tự mình đi mua." Những năm này nếu Ôn Uyển muốn cái gì cũng đều lên danh sách cho quản gia tự đi chọn mua về.

Bạch Thế Niên cười cố gắng khoe mẽ: "Bọn họ mua chắc chắn sẽ không hợp ý như chúng ta tự lựa chọn, đi thôi, hôm nay ta khó có được nhã hứng này, cũng nên thoải mái một chút, ngày mai còn phải tham gia yến hội nên sẽ không có thời gian. Rất nhanh sẽ quay về thôi, nàng nhanh đi thay quần áo đi"

Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên là lạ, suy nghĩ, nếu lão công muốn mua lễ vật cho mình thì cũng không thể bỏ đi tấm lòng tích cực này được, cho nên đi đổi một thân thường phục.

Nói muốn ra đường, nhưng Bạch Thế Niên lại trực tiếp đưa Ôn Uyển tới cửa hàng đồ trang sức lớn nhất kinh thành, bởi vì đồ trang sức đeo tay của Ôn Uyển tất cả đều là do phủ nội vụ chế tạo độc nhất vô nhị, cho dù cần chút đồ trang sức đeo tay khéo léo thì tất cả cũng đều phân phó người của phủ nội vụ dựa theo ý muốn của Ôn Uyển mà chế tạo, đi tới cửa hàng chọn đồ trang sức đeo tay này là lần đầu tiên Ôn Uyển tới

Thời điểm xuống xe ngựa thì Ôn Uyển đeo mũ che, Bạch Thế Niên muốn lấy mũ che từ trong tay Ôn Uyển ra: "Mang vật này làm cái gì? Không khỏi vướng chân vướng tay."

Ôn Uyển liền đẩy tay của Bạch Thế Niên ra: "Nhưng ta không muốn để cho người khác thấy ta."

Đối với lần này Hạ Dao vô cùng đồng ý. Không phải nói Ôn Uyển không thể xuất đầu lộ diện. Chẳng qua là đeo mũ che thì không để cho người ta thấy được tướng mạo, sẽ an toàn hơn

Bạch Thế Niên nắm tay Ôn Uyển đi vào cửa hàng, Ôn Uyển không có hất ra, mặc dù nàng cảm thấy không cần thiết quá ân ái như vậy, nhưng Bạch Thế Niên muốn thì cứ theo hắn là được

Bạch Thế Niên đã đến đây hai lần rồi nên tiểu nhị liếc một cái là có thể nhận ra. Vội vàng thông báo chưởng quỹ. Chưởng quỹ nghe Bạch đại tướng quân nắm tay một cô gái tới đây thì cuống quýt chạy vội đến.

Ôn Uyển Quận chúa ghen tị là chuyện mà người trong toàn thiên hạ đều biết. Bạch tướng quân có thể ngang nhiên giữa ban ngày không bận tâm chút nào mà đi dắt theo một cô gái thì trừ Ôn Uyển Quận chúa, còn có thể là ai. Chưởng quỹ thấy Ôn Uyển mặc thường phục thì biết là không muốn để lộ ra (đều tay trong tay rồi còn không muốn để lộ), mời Ôn Uyển cùng Bạch Thế Niên đi vào trong phòng khách quý, vừa vào trong phòng khách quý thì trưởng quỹ vội vàng quỳ xuống hành đại lễ cho Ôn Uyển.

Ôn Uyển giơ tay lên: "Đứng lên đi."

Bạch Thế Niên hỏi: "Vật của ta đặt làm đã xong chưa?"

Chưởng quỹ vội nói: "Xong rồi, xong rồi. Tiểu nhân sẽ đi lấy, xin tướng quân cùng quận chúa chờ trong chốc lát, tiểu nhân lập tức mang tới." Nói xong thì vội vàng đi.

Đối với việc Bạch Thế Niên cứ thần thần bí bí như vậy, nhất định sống chết cũng phải đưa mình đi theo. Ôn Uyển nhớ tới lúc trước Bạch Thế Niên đã nói muốn tặng lễ vật cho mình. Xem ra hẳn là đưa đồ trang sức rồi, đồ trang sức thì Ôn Uyển không có quá nhiều cảm giác, với nàng đồ trang sức đeo này nào mà không có, chẳng qua là không tiện đả kích nhiệt tình của Bạch Thế Niên nên cười nói: "Ta đã nói cho chàng biết là ánh mắt của ta rất cao, thứ đồ tầm thường không vào được mắt của ta đâu."

Lời này khẳng định không giả. Mặc dù thời gian hai người ở cùng nhau Ôn Uyển rất ít đeo đồ trang sức đeo tay, nhưng mọi thứ đều là mới mẻ khác biệt, lại độc đáo, quý trọng là ở chỗ tinh tế, hơn nữa cũng rất ít đeo đồ đeo tay chỉ nặng về hình thức. Bạch Thế Niên cũng không có nắm chắc Ôn Uyển nhất định sẽ thích: "Nếu như nàng không thích thì nàng cứ nói với ta nàng muốn như thế nào, nhất định ta sẽ tìm cho nàng. Đúng rồi, ta còn nhớ rõ đưa cho nàng tấm da hổ đấy!"

Ôn Uyển cười tới mức ánh mắt đều híp lại thành một đường nhỏ: "Tốt, ta chờ chàng may một bộ xiêm y da hổ đây!" Nơi này hổ chính là một mối họa, cùng với ở hiện đại con hổ chính là động vật cần bảo vệ cấp một thì có khái niệm không giống nhau, nên trong lòng Ôn Uyển cũng không có gánh nặng gì cả.

Chưởng quỹ quay lại chỉ trong nháy mắt, có thể thấy được tốc độ này nhanh thế nào. Trong tay lấy ra một hộp gỗ lim nhỏ, một mực cung kính dâng hai tay lên"Tướng quân, đây là vật người muốn, người hãy xem qua."

Ôn Uyển nhận lấy mang theo nghi ngờ mà mở ra, liền nhìn thấy trong hộp màu vàng nhạt, ở bên trên chiếc đệm nhung nằm một đôi nhẫn, là một đôi nhẫn kim cương, kiểu dáng chiếc nhẫn rất hình thường, chỉ là một hình bầu dục tròn tròn. Phía trên không có bất kỳ trang trí cũng như không có khảm bảo thạch đá quý gì chung quanh, càng không có khắc hoa văn thần bí phức tạp, chẳng qua là một đôi nhẫn vô cùng đơn giản.

Ôn Uyển nhìn thấy chiếc nhẫn đơn giản này thì lập tức sửng sờ tại chỗ, mất hồi lâu cũng không phục hồi tinh thần lại được, suy nghĩ thoáng chốc bay đi rất xa rất xa.

Bạch Thế Niên thấy phản ứng của Ôn Uyển liền cười giải thích"Thời điểm tháng chín ta đã tới nơi này đặt chiếc nhẫn làm theo yêu cầu, nhưng trưởng quỹ nói khó tìm nguyên liệu, cộng thêm đá kim cương quá cứng rắn, không tiện xử lý nên phải tìm chất liệu thích hợp nhất mới có thể làm được, chính vì thế nên mới có thể chậm trễ tới tận bây giờ."

Thời đại này không có công nghệ cao để thay thế, đồ trang sức giống như đá kim cương đều chỉ có thể làm vật khảm nạm trang trí trên các vật phẩm trang sức khác. Nếu như có lòng muốn tạo thành một chiếc nhẫn thì cũng không phải khó khăn bình thường, hơn nữa ban đầu sau khi hoàng thượng truyền ra tin tức ban hôn rồi, Bạch Thế Niên mới đi yêu cầu đặt hàng. Chưởng quỹ liền biết, chiếc nhẫn kia rất có thể chính là lễ vật mà Bạch Thế Niên đưa cho Ôn Uyển.

Chưởng quỹ biết, nếu đồ trang sức của bọn họ có thể được quận chúa đeo trên tay thì chính là chuyện biết bao nhiêu vinh quang (mấu chốt chính là người khác cũng sẽ theo phong trào đó). Cho nên chưởng quỹ hao tổn tâm huyết để tìm tất cả các tinh anh tới thảo luận xem làm sao chế tạo chiếc nhẫn này, kết quả, bàn bạc tới cuối cùng ngay cả Hạo thân vương cũng biết được chuyện này (ông chủ của tiệm đồ trang sức này chính là Hạo thân vương).

Hạo thân vương lúc ấy cười nói: "Nha đầu Ôn Uyển có vật tốt nào mà còn chưa từng thấy, thay vì chế luyện những đồ trang sức tinh mỹ đắt tiền khác thì không bằng chỉ làm đơn giản thôi." Phong cách của Ôn Uyển chính là thanh nhã, đồ trang sức đeo tay cùng với y phục mặc đều thiên về vẻ mộc mạc, nếu như làm quá tinh tế xa hoa, đoán chừng chỉ đeo một hai lần cũng sẽ không đeo nữa, nếu đơn giản thì có thể sẽ mang nhiều hơn hai ngày.

Hạo thân vương chẳng qua chỉ tùy ý nói. Nhưng người phía dưới lại cho là Vương gia và Quận chúa than thiết như vậy thì lời của vương gia khẳng định đúng rồi, cho nên chiếc nhẫn của quận chúa mới đơn giản thế này, người trong cửa hàng đem toàn bộ chuẩn bị lúc trước hủy bỏ, bắt đầu xử lý theo hướng đơn giản nhất.

Ôn Uyển bị lời nói của Bạch Thế Niên lấy lại thần chí, nhìn chiếc nhẫn trong tay, cũng không quản đang có người ngoài ở đây, lúc này liền ôm lấy Bạch Thế Niên.

Hạ Dao đối với Ôn Uyển lộ cảm xúc ra ngoài như thế thì có chút kinh ngạc, chẳng lẽ chiếc nhẫn này còn có ẩn tình nào sao?

Bạch Thế Niên thấy vợ mình cảm động tới nỗi không ngại người ngoài mà trực tiếp bày tỏ tình yêu thương với mình thì cười tới vô cùng thoải mái, đưa tay ra vỗ vỗ lưng Ôn Uyển để an ủi.

Hạ Dao liếc mắt ra hiệu cho chưởng quỹ, ý tứ để cho hắn đi ra ngoài. Chưởng quỹ thức thời liền lui ra ngoài. Hạ Dao cũng ra ngoài theo, đứng ở ngoài cửa.

Sau khi Ôn Uyển khôi phục lại bình tĩnh xong liền ngửa đầu, ánh mắt còn ngấn lệ hỏi "Làm sao chàng lại biết tặng nhẫn kim cương cho ta?"

Bạch Thế Niên nhìn bộ dạng cảm động của Ôn Uyển, trong bụng vô cùng vui mừng:" Chiếc nhẫn kim cương đại biểu cho trung trinh không thay đổi, tình cảm vĩnh viễn bất biến, đáng tiếc không thể đeo lên cho nàng trong ngày thành thân đó."

Ôn Uyển lắc đầu, khóc thút thít một chút: "Hiện tại cũng không muộn. Chàng đeo lên cho ta đi."

Bạch Thế Niên nhận lấy cái hộp nhỏ, lấy chiếc nhẫn kim cương nữ đeo cẩn thận lên tay của Ôn Uyển, sau khi mang xong thì tán thưởng nói: "Tay của vợ thật là đẹp mắt."

Ôn Uyển đưa tay nhìn chiếc nhẫn, ừ, chiếc nhẫn nhỏ đeo lên rất đúng chỗ, không lớn không nhỏ, rất thích hợp, hơn nữa cũng rất xinh đẹp.

Ôn Uyển từ trong hộp lấy ra một chiếc nhẫn khác đeo lên cho Bạch Thế Niên, sau khi mang xong thì Ôn Uyển liền ôm lấy Bạch Thế Niên và hôn. Lần đầu vợ biểu lộ tình cảm lại dâng lên môi thơm nên Bạch Thế Niên tự nhiên là vô cùng hưởng thụ. Ôn Uyển cúi đầu nói: "Lão công, ta hiện tại rất hạnh phúc. Rất hạnh phúc."

Bạch Thế Niên vuốt ve mái tóc của Ôn Uyển.

Chưởng quỹ mặc dù đứng ở bên ngoài để nghe sái khiến, nhưng nhớ lại sự chung đụng mới vừa rồi của quận chúa cùng với Bạch Thế Niên thì Chưởng quỹ cảm thán, Ôn Uyển quận chúa cường hãn trong truyền thuyết ở trước mặt Bạch tướng quân cũng chân chính là con chim nhỏ nép vào người Bạch Thế Niên, cùng với người đàn bà đanh đá trong truyền thuyết thì xê xích thật sự khá xa a!

Chưởng quỹ đang nhớ lại mọi chuyện liền nghe thấy lời Bạch Thế Niên nói, ánh mắt lập tức sáng lên, thì ra là như vậy, nếu lời này của Bạch tướng quân lan truyền đi ra ngoài, vậy sau này nhẫn kim cương nhất định có thể bán được rất nhiều, ừ, chuẩn bị tốt rồi thì sự nghiệp năm nay có thể tăng tiến vùn vụt rồi. Chưởng quỹ còn đang suy nghĩ nên tuyên truyền mở rộng tiêu thụ như thế nào liền nghe thấy Hạ Dao lạnh lùng nói: "Mọi chuyện ở chỗ này của Quận chúa ngày hôm nay, một chữ cũng không được phép tiết lộ ra ngoài, nếu không, hậu quả cũng không phải là ngươi có thể gánh chịu nổi được......"

Chưởng quỹ đối mặt với Hạ Dao đang tràn đầy sát khí thì vội vàng tỏ thái độ: "Không dám, không dám. Cô nương yên tâm, tiểu nhân tuyệt đối không tiết lộ nửa chữ đi ra ngoài." Người bên cạnh Ôn Uyển có danh tiếng nhất ngoài Hạ Dao ra thì không còn ai nữa rồi, đối với lời đồn đãi về Hạ Dao cũng không phải danh hào gì. Lòng dạ độc ác (giết người không chớp mắt), cả gan làm loạn, ngang ngược càn rỡ (ngay cả hoàng tử cũng dám đánh).

Đang lúc chưởng quỹ không ngăn cản được khí thế kinh khủng của Hạ Dao, mồ hôi lạnh dầm dề, đã nghe thấy Bạch Thế Niên kêu cho hắn đi vào. Bạch Thế Niên thấy chưởng quỹ thì hào phóng kêu chưởng quầy đưa toàn bộ đồ trang sức đeo tay tốt nhất trong cửa hàng để lấy ra.

Ôn Uyển mới không cần, chiếc nhẫn kia chính là có ý nghĩa đặc thù, đối với đồ trang sức đeo tay thật sự nàng cảm thấy không cần "Đồ trang sức đeo tay của ta có rất nhiều, không cần phải lãng phí tiền."

Bạch Thế Niên bá đạo tuyên bố "Đồ trang sức đeo tay của nàng có nhiều hơn nữa cũng không phải là ta mua, hiện tại là ta mua cho nàng, tâm ý của ta cũng không mấy thứ kia. Chưởng quỹ, đi lấy tất cả các đồ trang sức đeo tay tốt nhất của các ngươi lên đây."

Ôn Uyển không lay chuyển được Bạch Thế Niên, nếu muốn mua vậy thì mua.

Chưởng quỹ lập tức phân phó đi xuống, đem tất cả tinh phẩm trong quán đều mang tới, ngay cả trấn điếm chi bảo cũng lấy ra luôn rồi.

Đáng tiếc, Ôn Uyển không thích, chỉ mua tượng trưng mấy thứ trang sức khéo léo đặc biệt, muốn đồ trang sức đeo, không nói hiện tại vốn đã có, mà hàng năm hoàng đế đều mang những đồ trang sức đeo tay tốt nhất để ban thưởng cho nàng, không đặt đồ trang sức đeo tay thì cả đời cũng không đeo hết được.

Chưởng quỹ cung kính tiễn Ôn Uyển đi ra ngoài, sau khi thấy đoàn người rời đi thì mới lau mồi hôi hột trên trán một cái, tiểu nhị bên cạnh nhìn chưởng quỹ bị làm cho sợ tới đầu đầy mồ hôi: "Chưởng quỹ, Quận chúa khủng bố như vậy sao?" Lại nói chưởng quỹ của bọn họ cũng là người tài giỏi, ngay cả đối mặt với vương gia cũng sẽ không sợ như vậy.

Chưởng quỹ tự nhiên khó mà nói đây là bị Hạ Dao hù dọa: "Làm chuyện của ngươi đi, làm sao lại nói nhảm nhiều như vậy." Có thể không sợ sao? Nghe nói bà cô kia có võ công cao cường, là người đắc ý nhất bên cạnh quận chúa. Ban đầu đánh Nhị hoàng tử cũng không thấy có người nào nhắc tới qua, giết người thì lại đừng nói tới nữa.

Ôn Uyển ngồi ở trên xe ngựa, không nhịn được hỏi: "Lão công, làm sao chàng biết nhẫn kim cương có ngụ ý chính là tình yêu bất biến vĩnh cửu?"

Bạch Thế Niên cũng không thừa nước đục thả câu nữa "Nàng nói vàng thì giống đất, bảo thạch lại quá tục, chỉ có đá kim cương là dễ nhìn nhất. Còn nói chiếc nhẫn gắn đá kim cương có ngụ ý trường trường cửu cửu (lâu dài muôn đời), vĩnh viễn không chia lìa, gắn bó tới già. Hơn nữa chiếc nhẫn phải đeo ở trên ngón áp út, ngón áp út gắng liền với trái tim, là chỗ gần tâm nhất."

Ôn Uyển ngẩn người "Khi nào thì ta nói những lời này cho chàng nghe?" Nói xong cũng có thể đoán được nhất định là trong đêm thành thân giả hôm đó. Cũng không biết đêm hôm đó rốt cuộc đã nói bao nhiêu chuyện nữa, nhưng những lời này cũng rất tốt, nếu không thì cũng không nhận được nhẫn kim cương kia rồi.

Ôn Uyển rất hưng phấn tới nỗi liên tục lôi kéo tay Bạch Thế Niên, nắm chặt lấy tay Bạch Thế Niên. Bạch Thế Niên ấn ấn trán Ôn Uyển: "Vợ, thích không?" Ôn Uyển ừ một tiếng. Bạch Thế Niên cúi đầu nói: "Vậy thích nhiều không?"

Ôn Uyển thoáng chốc liền lao vào Bạch Thế Niên, ôm Bạch Thế Niên ngã xuống ở trên đệm: "Muốn thích bao nhiêu liền thích nhiều bấy nhiêu."

Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển có động tác mạnh như vậy thì bị dọa sợ liền vội vàng đỡ nàng lại: "Nàng cẩn thận một chút." Nếu mang thai rồi lại bị Ôn Uyển hành hạ tới như thế thì thật sự làm cho hắn lo lắng a.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1359)