Vay nóng Tinvay

Truyện:Trọng Sinh Chi Ôn Uyển - Chương 0878

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Trọn bộ 1359 chương
Chương 0878
Các loại phong cách khác nhau
0.00
(0 votes)


Chương (1-1359)

Siêu sale Lazada


Ôn Uyển cảm nhận được hơi thở ấm áp của nam nhân thì trong lòng bí mật phỉ nhổ, nhưng cũng phải mở mắt, liền nhìn thấy đôi mắt người kia đang đỏ rực nhìn mình. Ôn Uyển đương nhiên biết là do tập tranh kia gây họa nhưng nàng thật sự không muốn ở trong xe ngựa chơi các loại gì khác nha, nếu không muốn cách này thì đoán chừng lần này có thể bị phiền toái, nên liền rũ mắt xuống, cắn môi dưới, suy nghĩ xem làm sao có thể vượt qua cửa ải này. Mặc dù Ôn Uyển hiện tại không bài xích quan hệ nhưng nơi này chính là ở bên ngoài, là ở trên xe ngựa, bên ngoài còn có trên trăm người, nếu như bị người ta biết hai người ở bên trong làm cái gì thì truyền ra cũng không cần làm người nữa rồi.

Còn không có đợi nghĩ ra biện pháp thì trên gáy tê tê ngứa, truyền đến hơi thở mềm nhẹ, Ôn Uyển muốn kháng cự nhưng đối phương cũng vẫn in dấu xuống.

Âm thanh của Bạch Thế Niên vang lên ở bên tai, cúi đầu trầm trầm, nghe được ra là cố gắng áp chế "Vợ, tập tranh tốt như vậy nếu không thử thì đúng là không phải với một phen tâm ý của nàng."

Ôn Uyển vạn phần tức giận, đối với thủ đoạn lưu manh của người này nàng cũng đã được lãnh giáo rồi, Ôn Uyển vội mở miệng tức giận nói với Bạch Thế Niên, "Đây là trên xe ngựa, nếu như bị người nghe thấy thì ta cũng không cần làm người nữa. Chàng đừng động tay động chân nữa được không?" Hiện giờ Ôn Uyển chỉ hi vọng Bạch Thế Niên lý trí một chút, nhưng lại thấy hắn không có phải ứng gì, vẫn hôn vẫn gặm, đôi bàn tay to còn ở trên người mình vuốt ve, nghĩ tới vạn nhất bị phát hiện thì thể diện có thể bị mất hết rồi, Ôn Uyển chuẩn bị đạp một đạp qua.

Đáng tiếc Bạch Thế Niên sớm có phòng bị, thấy nàng có bộ dáng gọi ra khỏi miệng thì lập tức ngăn miệng Ôn Uyển lại mà triền miên.

Ôn Uyển cúi đầu mà cầu khẩn, làm một dạng tiểu tức phụ để hi vọng ngươi kia có thể hạ thủ lưu tình "Cái kia, không được, đợi tới lúc đến thôn trang thì chàng muốn như thế nào cũng được, có được không, hiện tại ngàn vạn đều không được." Đáng tiếc cũng là phạm vào một sai lầm cấp thấp, cái cầu xin tha thứ hiện tại cũng hỏng bét.

Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển bị trêu chọc tới mức khóe mắt ửng đỏ, vốn còn hết sức đè nén nhưng trong đáy mắt cũng có một ngọn lửa được cất giấu, ngực càng ngứa tới khó chịu thì bắt đầu động thủ đi cởi váy áo ra.

Ôn Uyển nhìn hắn có bộ dạng không khống chế được thì dùng hết khí lực đẩy Bạch Thế Niên ra, "Chàng là tên khốn kiếp, ta nói chàng không thể như vậy được.." Bạch Thế Niên không chú ý tới chuyện Ôn Uyển dùng tới lực đạo lớn như vậy nên đầu đụng vào trên buồng xe phát ra một tiếng vang lớn.

"Chủ tử. Làm sao vậy? Có phải là bị đụng đầu rồi hay không." Hạ luân nghe được âm thanh liền giật mình, vội vàng hỏi ở bên ngoài.

"Quận Chúa ngủ, là ta bị cụng đầu." Bạch Thế Niên đè ép thanh âm để nói. Ôn Uyển rất giận, thật sự muốn xông lên cắn chết hắn.

Hạ luân sửng sốt. Ngược lại cúi đầu, thu liễm tất cả thần sắc. Vung roi trong tay, chuyên tâm đánh tốt xe ngựa.

Bạch Thế Niên cắn cắn vành tai nhỏ, nhẹ nhàng thổi hơi ở bên tai, mập mờ nói "Nếu nàng không muốn thuộc hạ của nàng biết được nàng đang làm cái gì trong này thì nên biết điều nghe lời một chút, cứ ở lại nhịn không thốt ra là được rồi, chúng ta là vợ chồng nên cũng không có việc gì cả."

Ôn Uyển nghe xong muốn tức cũng không được, giận cũng không phải, nàng còn chưa có bị uy hiếp qua như vậy, hôm nay đoán chừng là phải ngậm bồ hòn rồi.

"Ngoan lắm." Bạch Thế Niên nghĩ tới các kiểu ở trên tập tranh kia thì vật ở phía dưới đã sớm lớn lên, trong lòng cũng nóng đến không chịu được, nơi nào có thể để cho Ôn Uyển muốn tránh là tránh được.

Bạch Thế Niên cũng không quản xem Ôn Uyển đang nghĩ gì, đem người giữ chặt tới không thể động đậy, cúi đầu ngậm đôi môi hồng phấn, dùng sứt mút. Một bàn tay tiến vào trong chăn ở bên người dưới mạnh mẽ vuốt ve, Ôn Uyển oán hận mà nhìn hắn, dùng sức đánh xuống, đáng tiếc là vô dụng, ba tầng y phục bị cởi ra, lộ ra cái yếm thêu cỏ màu xanh biếc. Bạch Thế Niên cũng không vì Ôn Uyển tức giận mà thay đổi, vẫn hôn từ trên cổ mà hôn xuống dưới.

Ôn Uyển còn muốn đá người nhưng lại cảm thấy khí lực toàn thân giống như là bị hút sạch vậy, muốn mở miệng mắng nhưng lại nghe thấy tiếng người nói chuyện phía ngoài nên không dám mở miệng, không làm sao được đành tùy ý hắn hành động.

Sau khi cởi chiếc yếm ra, quần lót cũng cởi ra liền lộ ra thân thể mềm mại trắng nõn như ngọc. Ôn Uyển hận không thể bóp chết được hắn, nhưng lực đạo lại không đánh lại được Bạch Thế Niên mà ngược lại còn càng kích thích lên dục vọng của nam nhân.

"Ngoan, ngàn vạn lần không nên kêu ra tiếng, nên nhịn xuống một chút." Sau khi nói xong, thấy bộ dạng tức giận của Ôn Uyển thì mắt híp lại thành một đường thẳng mà mỉm cười, một ngụm liền ngậm nụ hoa kiều diễm đỏ thẫm, một tay thì lại vuốt ve bên còn lại.

Ôn Uyển bị người cắn đúng chỗ nhạy cảm khiến cho cả người có một trận run rẩy truyền tới, vừa hưng phấn lại vừa sợ bị chú ý khiến cho nàng vô cùng mâu thuẫn. Theo động tác càng lúc càng lớn, Ôn Uyển bị kích thích liền khẽ ngẩng đầu lên, hô hấp không nhịn được liền thở hồn hiển, dù sao cũng vậy rồi, chết thì chết a, rốt cục Ôn Uyển cũng không hề phản kháng nữa.

Bạch Thế Niên nhìn bộ dạng vừa hưng phấn lại vừa ẩn nhẫn của Ôn Uyển thì nhiệt huyết dâng trào nhưng vẫn không quên đùa giỡn "Vợ, có muốn hay không muốn?"

"Không, không, muốn." Ôn Uyển nhịn xuống toàn thân mềm nhũn, cắn chặt hàm răng.

"Có muốn hay không, ta muốn nghe nàng nói, là muốn hay không muốn." mặc dù phía dưới của Bạch Thế Niên trướng đau vô cùng nhưng vẫn nhịn xuống sự vội vàng, cố ý từ từ hấp dẫn, vì chính để nhìn người có khuôn mặt ngày ngày trầm tĩnh này, tới trời sập xuống cũng không thay đổi mà khuôn mặt kia lại sụp đổ ở phía dưới mình.

"Không, không muốn." Ôn Uyển cắn chặt hàm răng, chính là không mở miệng.

"Thật không muốn, thật sự không muốn, hay là chẳng qua chỉ có nói như vậy thôi." Tinh tế mà cắn tới vùng đất nhạy cảm đôi tay cũng thò xuống phía dưới, nhẹ nhàng trêu chọc dải đất đào nguyên kia.

Ôn Uyển cắn chặt hàm răng, kiên quyết không mở miệng"Thật, thật, không muốn."

Lửa nóng của vật dưới kia đang ở cửa cọ sát lẫn nhau, nhẹ nhàng cắm vào một chút lại trượt ra, Bạch Thế Niên cắn cắn vành tai Ôn Uyển, thấp thở gấp nói: "Thật không muốn, thật sự không được, vậy thì không được rồi."

Ôn Uyển bị giày vò tới như vậy thì đã nói không nói được ra lời rồi "Không, không, không, muốn."

Bạch Thế Niên nhìn bộ dáng quật cường của Ôn Uyển, nghe tới chữ kia, dưới thân mình cũng đã trướng đau gay gắt, sớm không thể nhịn liền lập tức không nhịn nữa, động tác đâm trực tiếp vào dải đất đào nguyên kia.

Hai tay Ôn Uyển nắm chặt thành xe ngựa, bị động mà thừa nhận một vòng lực luân phiên mãnh liệt đánh vào. Nếu là ở trong phòng ngủ của mình thì khẳng định là Ôn Uyển cũng đã rên rỉ ra tiếng, nhưng hiện tại thì một chút ít âm thanh cũng không dám phát ra, chỉ có thể gắt gao càng cắn chặt răng.

Một luồng ánh sáng hiện lên, Bạch Thế Niên gục lên trên người Ôn Uyển.

Toàn thân Ôn Uyển tất cả đều là mồ hôi, nhưng nghĩ tới hành động của Bạch Thế Niên lúc trước, đang muốn mặc quần áo tử tế lại bị bàn tay to của Bạch Thế Niên chụp tới, hai người cứ trần chuồng dán chặt vào nhau như vậy. Bạch Thế Niên nhẹ nhàng cắn lỗ tai màu hồng phấn, tay lật ra tập tranh, vừa nhẹ nhàng nói, "Hiện giờ đổi lại kiểu này." Bạch Thế Niên chỉ chính là kiểu vợ chồng quấn nhau như tịnh đế liên (ý chỉ quấn lấy nhau như hai bông sen cùng một gốc ý)

Ôn Uyển hôm nay thật sự là bi phẫn rồi, cái này đúng là trời tạo nghiệt còn đường sống, tự tạo nghiệt thì không còn đường sống nha. Nếu biết vậy thì đã không cầm cái đồ chơi này theo, thì không có hại người hại mình. Bạch Thế Niên cũng không để ý tới Ôn Uyển đang bi phẫn, lại bắt đầu động tác.

Ôn Uyển muốn phản kháng, nhưng hai người đã là vợ chồng hơn một tháng rồi, năng lực học tập của Bạch Thế Niên rất tốt, cũng biết được điểm mẫn cảm của Ôn Uyển ở chỗ nào nên Bạch Thế Niên cúi xuống gặm cắn khắp nơi ở ngực Ôn Uyển, đầu lưỡi vừa gặm cắn lại vừa khẽ liếm mút lấy mùi thơm, khiến cho Ôn Uyển run rẩy toàn thân. Trêu chọc cho tới khi Ôn Uyển muốn ngừng mà không ngừng được. Bị dục vọng ngấm dần lại càng thêm ướt át, rốt cuộc Ôn Uyển cũng không kháng cự nữa.

Bạch Thế Niên cúi đầu lầm bầm một tiếng, đem hai chân của Ôn Uyển quấn quanh ngang hông của mình, đem vật kia nhẹ nhàng đâm vào

Bánh xe lộc cộc lăn về phía trước, lúc này xe đã đi đến đường nhỏ, tiến vào đường núi rồi, con đường rất không bằng phẳng. Mặc dù trước đây đường này vì Ôn Uyển thường xuyên đi mà được tu sửa lại nhưng dường núi vẫn còn gập ghềnh lên xuống, còn có rất nhiều cát và đá tảng, xe ngựa đi lại lay động xóc nảy. Cũng không cần Bạch Thế Niên động. Ôn Uyển sắc mặt căng tới đỏ bừng muốn giãy dụa ra, Bạch Thế Niên lại càng đem người ôm chặt lại.

"Hí......" Xe ngựa thắng gấp, vật kia đâm thật sâu vào chỗ sâu nhất, cảm giác run rẩy xiết chặt lại. Ôn Uyển bị kích thích chỉ đành phải ôm thật chặt Bạch Thế Niên, gắt gao cắn bờ vai của hắn, mới không để cho mình kêu ra tiếng.

Bạch Thế Niên cũng hít vào thở ra một hơi, nơi đó chặt chẽ mang tới cho hắn cảm giác khoái cảm cực kỳ mãnh liệt, hơn nữa còn có lực hút rất chặt giống như hàng trăm ngàn cái lưỡi đang cùng nhau liếm hôn lấy cảm thụ của hắn, kích thích tới khuôn mặt hắn đỏ bừng.

Bạch Thế Niên vẫn còn chưa đã nghiền, đem Ôn Uyển đỡ dậy, hôm nay toàn thân Ôn Uyển cũng đều mềm nhũn cả rồi, căn bản cũng không còn chút sức lực nào mà đi đấu với Bạch Thế Niên nên mặc kệ hắn thao túng.

"Quận chúa, là xe trượt, rất nhanh là tốt rồi." Mặc dù người trong xe ngựa không có hỏi, nhưng Hạ Ảnh cũng làm hết phận sự để nói.

"Lên đường đi, không được ầm ĩ tới nàng." Bạch Thế Niên trầm thấp kêu lên.

Hạ luân cũng làm hết phận sự, cũng không còn nói cái gì nữa.

Ngựa cũng thừa dịp tiếp tục chạy, nhưng đường núi lại càng ngày càng khó đi, cổ họng cũng không kêu lên được, xóc nảy càng thêm lợi haị. Bình thường Ôn Uyển cũng oán trách vạn phần, hiện tại bởi vì con đường này gập ghềnh hiểm trở mà khiến cho vật kia ở trong cơ thể Ôn Uyển dựa theo lay động của xe ngựa mà xâm nhập tới chỗ không thể tưởng tượng được, khiến cho hai người càng thêm kích thích gấp bội. Trong lúc lo lắng đồng thời lại mơ hồ có cả hưng phấn khiến cho người ta không nhịn được mà trầm mê ở trong dục vọng kích thích, thậm chí Ôn Uyển còn hưng phấn tớ nỗi muốn gọi ra ngoài, cũng may là còn lại chút lí trí, chẳng qua là âm thanh yếu ớt vẫn lầm bầm kêu: "Bạch Thế Niên, Bạch Thế Niên......"

Bạch Thế Niên nghe âm thanh phảng phất như câu hồn kia thì cũng không nhẫn nại được nữa, động tác càng trở nên hung mãnh, căn bản cũng không để ý được xem người phía dưới có chịu đựng được hắn hay không, giờ phút này hắn chỉ muốn đem người phía dưới vò nát vào thân thể của hắn.

Chờ tới khi đạt tới đỉnh cao, rốt cục cũng lên được tới đỉnh, Ôn Uyển cảm giác một cỗ nhiệt lưu tràn vào bên trong thân thể, hai người đồng thời phóng thích ra ngoài, đạt tới cao trào.

Liên tiếp hai lần hoan ái, đã là cực hạn của thân thể Ôn Uyển. Sau khi lên tới đỉnh rồi buông xuống cũng mệt mỏi không còn một chút khí lực nào, xụi lơ gục ở trên đệm, hiện tại ở trong buồng xe nồng nặc mùi vị ham muốn.

Bạch Thế Niên vuốt mái tóc ướt nhẹp của Ôn Uyển, không nhịn được nói: "Thật là một yêu tinh. Sớm muộn gì cũng có ngày nàng sẽ đem ta hút khô đi."

Ôn Uyển đã là không còn khí lực rồi nên cũng không tiếp lời của Bạch Thế Niên.

Bạch Thế Niên nhìn bộ dáng mệt mỏi xụi lơ của Ôn Uyển thì cười, bản thân mình lau sạch trước rồi mặc quần áo chỉnh tề, lại đem khăn lau lau sạch sẽ người Ôn Uyển, giúp nàng mặc quần áo vào.

Ôn Uyển híp mắt lại nghỉ ngơi, Bạch Thế Niên sau khi lau sạch thân thể của Ôn Uyển xong, bản thân mình cũng nằm xuống, đem Ôn Uyển ôm vào trong ngực. Lấy chăn đắp kín lại cho hai người.

Ôn Uyển nhìn dấu vết sâu hoắm ở bờ vai của hắn tới mức rỉ ra máu thì bĩu môi, đáng đời, ai bảo hắn lại không biết xấu hổ như vậy. Ở hiện đại các nàng cũng không có chơi đùa các loại cách thức khác nhau này. Ôn Uyển thấy mình giống như con cá không có xương mà sính vào trên người Bạch Thế Niên, thế nhưng đầu sỏ lại thần thanh khí sảng thì Ôn Uyển vô cùng buồn bực


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1359)