Tốt Đẹp (thượng)
← Ch.0842 | Ch.0844 → |
Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển, nghĩ tới chuyện vừa rồi, trong mắt chứa đầy sự phức tạp. Đưa tay sờ mặt Ôn Uyển, trong lòng suy nghĩ: "Vợ, nàng nói muốn ta tin nàng trăm phần trăm, nhưng trong lòng nàng thật sự có ta sao? Nàng có thể làm cho ta tin nàng trăm phần trăm sao?"
Ôn Uyển không có ngủ, nàng vẫn con đang suy nghĩ. Mở to mắt ra nhìn nét mặt của Bạch Thế Niên. Nhớ tới vừa rồi mình thật nhỏ mọn, cũng có chút cảm giác mình chuyện bé xé ra to rồi. Năm nay Bạch Thế Niên đã hai mươi tám tuổi rồi, từng có nữ nhân thì cũng bình thường. Chuyện trước đây nàng không nên truy cứu làm gì. Chỉ cần sau khi thành thân không làm loạn là được. Mà tính ra nàng cũng là hàng đã dùng rồi. Nghĩ như vậy liền thừa nhận vừa rồi mình có chút quá đáng, giọng nói cũng trở nên nhu hòa, dùng giọng làm nũng nói: "Ma ma nói lần đầu tiên rất đau, lão công, ta không nghĩ tới lại đau như vậy, lão công, ta sợ đau......" Ôn Uyển nói tới đây thì không dám nói nữa. Nàng cảm giác mình quá lộ liễu rồi. Nơi này cũng không phải hiện đại, trừ một chút xuân cung đồ thì không có phim sex gì mô tả tỉ mỉ cả. Nếu nàng còn nhiều lời, Bạch Thế Niên có thể sẽ hoài nghi nàng có gì đó.
Bạch thế Niên nghe được Ôn Uyển nói đây là lần đầu tiên, nhìn lại dáng vẻ xấu hổ nhát gan của Ôn Uyển, thì phiền muộn trong lòng tiêu tán không ít. Cười nói: "Lão công là có ý gì?"
Ôn Uyển cười giải thích: "Lão công lão bà, ý là sống cùng nhau đến khi thành ông bà già bảy tám mươi tuổi thành công công bà bà."
Bạch Thế Niên ôm Ôn Uyển cực kì chặt. Hắn cảm thấy tự trách vì trong nháy mắt vừa rồi đã hoài nghi nàng. Ôn Uyển là người kiêu ngạo thế nào, tại sao hắn có thể hoài nghi Ôn Uyển cơ chứ? Ôn Uyển đã nói giữa phu thê cần phải tín nhiệm lẫn nhau, hay là hắn không đủ tín nhiệm nàng? May mà vừa rồi hắn không hỏi nhiều, nếu không Ôn Uyển nhất định sẽ trở mặt với hắn. Trong lòng Bạch Thế Niên có một chútvui mừng.
Bởi vì Ôn Uyển quá đau cho nên quên mất khăn hỉ kia. Mặc dù Ôn Uyển cũng hiểu biết về điều này. Tuy rằng sống ở cổ đại mười ba năm, nhưng có nhiều thứ không vào được đầu óc Ôn Uyển, cộng thêm thân phận đặc thù của nàng, không bị giáo dục tam tòng tứ đức của nữ nhân thời đại này. Chẳng qua Ôn Uyển nghe được rất nhiều chuyện bát quái. Mặc dù là chuyện bát quái nhưng bản thân lại chưa lĩnh hội được vì nghĩ rằng chẳng qua cũng chỉ là chuyện bát quái.
Ôn Uyển không biết Bạch Thế Niên xoắn xuýt chuyện kia hơn nửa ngày. Trông thấy mặt Bạch Thế Niên có vẻ áy náy, ngược lại trong nội tâm cảm thấy mình chuyện bé xé ra to, đau nhức một chút liền kêu la. Từ từ thích ứng là được. Nên nhỏ giọng nói: "Đều là ta không tốt, thân thể này của ta quá mảnh mai, không chịu nổi một chút tẹo đau nhức nào?" Cũng có thể bởi vì nàng đau nhức nhiều quá, cho nên càng sợ đau. Ôn Uyển thấy chuyện này thật kỳ quái, theo như người ta nói đau càng nhiều thì nàng hẳn là miễn dịch chứ không sợ đau nhức mới đúng, nhưng nàng hết lần này tới lần khác lại ngược lại. Nên không biết giải thích chuyện này thế nào.
Bạch Thế Niên thấy dáng vẻ Ôn Uyển có chút xấu hổ, trong lòng càng tự trách mình nhiều hơn: "Là ta không đúng, được rồi, không nói cái này nữa. Nàng cũng mệt mỏi một ngày rồi. Ngủ đi!" Bây giờ cái gì hắn cũng không muốn. Vừa lúc Ôn Uyển đang đau.
Ôn Uyển cũng thật sự mệt mỏi, chỉ là không muốn ngay tại đêm tân hôn để lại ấn tượng xấu, mới mạnh mẽ cưỡng ép tinh thần mình. Thấy đáy mắt Bạch Thế Niên đều là thương tiếc và tự trách, ngược lại càng thêm ngượng ngùng. Chủ động hôn Bạch Thế Niên một cái. Khen ngợi nói: "Lão công thật tốt." lời này của Ôn Uyển xuất phát từ trong nội tâm. Muốn nói đêm tân hôn có lão công chăm sóc nương tử như vậy, có thể nói là mười điểm. Cho nên Ôn Uyển rất hài lòng.
Bạch Thế Niên ôm chặt Ôn Uyển, cúi đầu thấp giọng nói:" Sau này ta sẽ đối với nàng thật tốt. Đối xử tốt với nàng gấp trăm lần." Mặc kệ rốt cuộc bởi vì nguyên nhân gì, nhưng Ôn Uyển nguyện ý cùng hắn đầu bạc răng long. Những thứ khác không quan trọng. Cứ quấn quýt những chuyện không quan trọng kia, chỉ tự tìm phiền não.
Bạch Thế Niên sở dĩ quấn quýt như vậy là không biết tường tận vấn đề này. Nam nhân cổ đại đâu biết những kiến thức đó, chỉ biết là đêm tân hôn phải có lạc hồng, thông thường thấy tân nương không có lạc hồng thì phản ứng đầu tiên của nam nhân chính là mình bị đeo nón xanh rồi.
Ôn Uyển không biết suy nghĩ của Bạch Thế Niên, chỉ nhận thấy Bạch Thế Niên chu đáo vô cùng. Thấy Bạch Thế Niên như vậy, trong nội tâm Ôn Uyển thật vui vẻ. Tìm một vị trí thích hợp trong ngực Bạch thế Niên. Ôn Uyển nằm ở bên trong, cảm giác đặc biệt thoải mái. Nhiệt độ nam nhân cao hơn nữ nhân nhiều, cho nên lập gia đình cũng có rất nhiều chỗ tốt. Tâm tình Ôn Uyển vui vẻ, liền cười rạng rỡ giống như đứa ngốc, cười híp mắt nói: "Ừ, quả thật thật mệt mỏi, muốn ngủ." Có thể bởi vì tâm tình thoải mái, Ôn Uyển nằm một chút liền ngủ thiếp đi.
Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển ngủ bình yên giống như đứa trẻ, trong lòng cũng nhu hòa hơn một chút, hôn trán của Ôn Uyển một cái rồi nhắm mắt lại, tâm sự nhiều năm rốt cục hôm nay cũng nhận được kết quả viên mãn, cộng thêm mệt nhọc mấy ngày qua, rất nhanh tiến vào giấc ngủ.
"Đông, đông, đông." Ôn Uyển bị thanh âm này đánh thức. Ở trong phủ Quận chúa làm sao nghe được thanh âm gõ mõ cầm canh. Trong hoàng cung thì càng không có người nào dám là ầm ĩ lúc nàng ngủ. Lần này lại bị âm thanh ầm ĩ như vậy, thoáng một chút liền mở to mắt ra. Nhìn người đang ôm thật chặt mình, nghĩ tới chuyện tình ái tối hôm qua, không tự giác bật cười.
Đêm động phòng cũng không có cái gì tốt đẹp để nhớ lại. Đoán chừng Bạch Thế Niên buồn bực muốn hộc máu.
Ôn Uyển nhẹ nhàng đẩy Bạch Thế Niên ra, bò dậy lấy quần áo trong của mình mặc vào. Nơi này thật là lạnh, không có tốt như trong phủ đệ của mình. Bên trong phủ của mình, đi phòng tắm mặc cái yếm cũng không lạnh. Đúng lúc khoác quần áo ở trên người chuẩn bị xuống giường đi đến phòng tắm, bỗng nhiên cảm giác sau lưng có ánh mắt nghiêm nghị nhìn mình.
Ôn Uyển bị làm cho sợ hãi liền quay người lại, quả nhiên nhìn thấy Bạch Thế Niên đã ngồi dậy rồi. Đang lạnh lùng nhìn mình, Ôn Uyển nhìn bộ dáng của hắn cảm thấy có chút kỳ quái "Chàng sao sao? Làm cái gì lại nhìn ta như vậy"
Mặt Bạch Thế Niên u ám nói "Có phải nàng lại chuẩn bị bỏ trốn đúng không?"
Lúc này mùa đông đã bắt đầu, Ôn Uyển cảm thấy dưới giường đã lạnh, liếc Thế Niên còn đang nhìn mình chằm chằm, không hiểu làm sao lại nói ra được lời như vậy, Ôn Uyển tức giận nói:"Chàng trúng gió gì hả? Hay nằm mơ còn chưa tỉnh thế, lần trước trốn đó là bởi vì ta không muốn làm tân nương tử, chẳng lẽ không trốn mà ở lại nhà chàng làm con dâu nuôi từ bé bị chàng tàn phá. Lần này đã thành hôn, ai cũng biết ta gả cho chàng rồi, ta trốn cái gì mà trốn, chạy trốn tới chân trời góc biển người trong thiên hạ cũng đều biết ta là vợ của chàng. Ta giống như ăn no rỗi việc tự gây phiền phức cho mình hay sao? Không có chuyện gì muốn tìm đánh ư."
"Đúng vậy bây giờ mọi người khắp thiên hạ đều biết nàng là vợ ta rồi, không sợ nàng chạy trốn nữa." Bạch Thế Niên nói xong liền ôm chặt người vào trong ngực, dùng sức hôn mạnh mấy cái.
Ôn Uyển thấy hắn hành động giống như mấy người bệnh thần kinh liền nổi giận, dùng sức véo hắn. Sau khi Bạch Thế Niên bị véo, ngược lại trong mắt lại có một chút thần thái, vuốt mặt Ôn Uyển âm thầm thở phào nhẹ nhõm,
"Cái kia, chàng có thể mặc quần áo vào không, ôm nhau trống trơn như vậy, rất kỳ quặc." Lúc này Ôn Uyển mới phát hiện, tên khốn này không mặc quần áo gì. Mặc dù chuyện thân mật nhất đều đã làm, nhưng có chút không được tự nhiên muốn đẩy ra, nhưng nào biết đâu rằng đẩy hắn ra lại càng làm hắn ôm chặt hơn. Cuối cùng người cũng không đẩy ra được ngược lại càng ôm chặt, nhìn thấy đáy mắt hắn càng ngày càng nóng.
Ôn Uyển vội vàng đẩy Bạch Thế Niên ra: "Ta muốn đi nhà xí." Bạch Thế Niên nghe lời này của Ôn Uyển mới buông ra, Ôn Uyển vừa được tự do liền chạy đến tịnh phòng, sau đó kêu người múc nước tới đây. Hiện tại trên người nàng vẫn còn có chút dính, hôm nay ngủ ngon có tinh thần, nên rất thích tắm rửa.
Một lúc sau nước ấm đã được mang tới, đám người Hạ Dao làm việc nghiêm túc cẩn thận hiệu quả cao, trong nước thả đầy cánh hoa hồng. Ôn Uyển thử độ nóng của nước một chút, liền tiến vào thùng tắm, đổ thêm nước, nước từ giữa kẽ tay trượt ra. Cũng giống như thường ngày bên cạnh, đặt hai đĩa điểm tâm nóng hổi. Ôn Uyển cầm một khối điểm tâm đặt trong miệng. Vô cùng ngon miệng. Ôn Uyển khen ngợi Hạ Dao hiện tại làm việc càng ngày càng tốt!
Ở hỉ phòng Bạch Thế Niên vốn muốn đi tịnh phòng, nhưng chỉ có thể tưởng tượng nhưng không có đi, vẫn chờ ở hỉ trong phòng.
Tắm rửa xong, Ôn Uyển giống như ngày thường mặc xong cái yếm và quần lót, phía ngoài khoác thêm áo tắm nữa. Vừa về tới tân phòng liền thấy khóe mắt Bạch Thế Niên đều mang ý cười nhìn nàng.
Ôn Uyển không biết tại sao, thấy Bạch Thế Niên nhìn mình một lúc lâu, liền nhu hòa. Cởi đồ ngủ ra chỉ áo lót chủ động chui vào trong ngực Bạch Thế Niên, hai tay vòng ôm lấy người nam nhân này.
Bạch Thế Niên cúi đầu gọi một tiếng: "Lão bà." Ôn Uyển dạ một tiếng. Đồng thời ừ một tiếng. Ôn Uyển ngẩng đầu, thấy đáy mắt nam nhân đều mang theo ngọn lửa.
Ôn Uyển nhớ tới chuyện vừa rồi, đoán chừng sau này nhớ tới vấn đề này hai người đều buồn bực, đêm động phòng thật là, ừ, thật xấu hổ. Ôn Uyển không muốn sau này hai người nhớ lại chuyện này mà có ấn tượng không tốt, cho nên không có từ chối, dù sao vừa rồi đã ăn uống no đủ, đã 'đánh nhau' một hiệp rồi, e là thể lực có thể chống đở được.
Yết hầu của Bạch Thế Niên nhấp nhô mấy lần, cẩn thận hỏi: "Lão bà, ta muốn. Có thể chứ?" Mặc dù vừa rồi Ôn Uyển không thoải mái, nhưng hắn lại rất sảng khoái, bên trong vừa chặt vừa ẩm ướt đồng thời trơn lại mềm, bên trong giống như có vô số vật nhỏ siết chặt lấy, giữ lấy hắn, mút lấy hắn, để cho hắn muốn chuyển động lớn hơn, muốn thoải mái nhanh hơn. Chỉ cần vừa nghĩ tới cảm giác ở bên trong, máu toàn thân hắn đều tuôn xuống thân.
Giọng Ôn Uyển giống như muỗi kêu: "Chàng nhẹ chút, ta sợ đau. Nhẹ nhàng a!" Mặc dù rất đau, Ôn Uyển cũng không biết tại sao lại đau như vậy, cũng không thể dùng kiến thức để giải thích.
Bạch Thế Niên ừ một tiếng ánh giảo hoạt vô cùng, trong lòng Ôn Uyển vừa có chút nghi ngờ, miệng đã bị ngăn lại cũng không nói được nữa rồi.
Ôn Uyển nghĩ rằng lần này phải phối hợp một chút. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tình dục của nam nhân một khi bắt đầu thì đâu biết điểm dừng. Mình chỉ đành chủ động một chút, như vậy có thể chịu ít đau khổ hơn.
Bạch Thế Niên cúi đầu hôn xuống, bàn tay du lãm chung quanh, mò tới trước ngực, nhéo một cái. Thân thể của Ôn Uyển run nhẹ, bám chặt Bạch Thế Niên, hắn nhân lúc đó hôn xuống, nàng mút vào mấy cái, nhẹ nhàng khẽ cắn, đầu lưỡi theo môi Bạch Thế Niên chui vào bên trong, hai người quấn quanh ở chung một chỗ.
Đã làm đủ bước dạo đầu, Bạch Thế Niên mò xuống hạ thân Ôn Uyển, phát hiện phía dưới đã sớm ướt át rồi. Lập tức 'thằng nhỏ' cứng rắn nóng đỏ thẳng tiến vào giải đất đào nguyên.
Bạch Thế Niên vừa tiến sâu hơn một chút, Ôn Uyển liền đau đến phát run, thân thể muốn Bạch Thế Niên đi sâu vào hơn, nhưng phía dưới lại trướng đau khó nhịn được, đau nhức giống như kim châm, trừ cái đó ra, thì không cảm nhận được một chút sung sướng nào. Ôn Uyển rất muốn đẩy người ra, nhưng biết sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Cho nên cắn chặt răng, cố gắng liều mạng chịu đau đớn, bộ dáng bất cứ giá nào cũng phải hoàn thành.
← Ch. 0842 | Ch. 0844 → |