Thủ đoạn lôi đình
← Ch.0695 | Ch.0697 → |
Edit: Thu Huyền
Beta: Tiểu Tuyền Ôn Uyển đứng lên, đôi mắt lạnh thấu xương nhìn Diệp thái y nói: "Ta không tin. Ngươi nhất định phải có biện pháp. Ta tin tưởng ngươi nhất định có biện pháp. Ngươi nói cho ta biết, có biện pháp nào có thể cứu được cậu hoàng đế một mạng, chỉ cần ngươi có biện pháp, mặc kệ ngươi yêu cầu cái gì, ta đều đáp ứng ngươi."
Diệp thái y cười khổ nói: "Quận chúa, cho dù bây giờ người giết thần, thần cũng không còn biện pháp nào cả. Thần là đại phu, không phải thần tiên, không có năng lực cải tử hồi sinh."
Ôn Uyển nghe xong lời này, liều mạng cắn môi dưới. Không, nàng không tin. Nàng cũng chỉ có một người thân là cậu hoàng đế thôi. Chẳng lẽ cậu cũng muốn bỏ lại nàng mà đi hay sao? Vì sao, ông trời, tại sao phải đối với nàng tàn nhẫn như vậy. Thật vất vả mới vượt qua mọi thứ, cho rằng thời gian tốt đẹp đã đến, nhưng kết quả chỉ như một giấc mộng, như bọt biển. Đụng một cái là vỡ. Không, nàng không tin, nàng tuyệt đối không tin.
Đúng lúc này, Tôn công công bẩm báo: "Quận chúa, thái tử điện hạ ở bên ngoài, nói muốn tiến vào. Ở trong điện Dưỡng Hòa có rất nhiều đại thần đang quỳ."
Ôn Uyển sửa lại trang phục nói: "Mời thái tử tiến vào."
Kỳ Ngôn đi tới, thần sắc phức tạp mà nhìn Ôn Uyển: "Biểu muội, ta vừa nhận được chiến báo, tiền tuyến lại một lần nữa thất bại, tình hình chiến đấu ở tiền tuyến đối với quân ta cực kỳ bất lợi. Biểu muội..."
Ôn Uyển chuyển động vòng tay trên cổ tay: "Như thế nào, có người đề nghị thái tử biểu ca, để cho ta tự vận vì đại nghĩa sao? Thái tử biểu ca, huynh cảm thấy thế nào?"
Ôn Uyển tuy đã khống chế hoàng cung, nhưng Ôn Uyển chỉ muốn để thái y chữa bệnh cho hoàng đế. Cho nên, ban đầu cũng chỉ là đe dọa những người này mà thôi. Về phần thái tử, Ôn Uyển càng không có động đến hắn. Hiện tại, nàng vẫn cần thái tử khống chế đại cục. Tuy Ôn Uyển không cho rằng thái tử có thể khống chế được đại cục. Nhưng có thái tử, thì có thể an ổn nhân tâm, triều cục có thể ổn định.
Thái tử dừng lại một hồi: "Biểu muội, chiến cuộc ở tiền tuyến xác thực bất lợi, phụ hoàng lại đang bệnh. Biểu muội ở bên người Hoàng gia gia mấy năm, đối với chính sự có lẽ cũng cực kỳ hiểu rõ. Biểu muội nói xem, bây giờ nên làm thế nào?" Đây là muốn Ôn Uyển tìm kiếm biện pháp giải quyết để xử trí thích đáng rồi.
Ôn Uyển cười ha ha hai tiếng: "Chỉ là mấy phản thần đã làm cho huynh bị dọa đến hoang mang lo sợ, thân là thái tử một quốc gia. Chẳng lẽ chỉ có bao nhiêu bản lãnh thôi?" Nhớ năm đó, cậu hoàng đế đối mặt với nhiều âm mưu quỷ kế của Triệu Vương như vậy, vẫn không nhăn mặt một cái khi gặp rủi ro. Vì được lập làm thái tử phải chịu nhiều uất ức.
Thái tử phát bực bởi vì hắn không thể nói, vạn nhất hoàng đế băng hà, triều cục sẽ náo động. Chiến sự nơi tiền tuyến bất ổn, xã tắc nguy rồi.
Ôn Uyển nhìn bộ dạng thái tử uất ức. Đến bây giờ còn cân nhắc cái gì. Tất nhiên là thủ đoạn lôi đình rồi. Không cần thủ đoạn lôi đình, làm sao trấn áp được những người đang có dị động này. Nàng nhìn cũng không nhìn thái tử nữa: "Hạ Dao, đi, đi ra ngoài cung điện nhìn xem, Bổn cung muốn xem có bao nhiêu người muốn Bổn cung hi sinh vì đại nghĩa. Nhìn xem, là ai cho bọn hắn lá gan chó đó." Nói xong chuẩn bị bước đi ra tẩm cung.
Nhưng Hạ Dao nhìn về phía Ôn Uyển nói: "Quận chúa, để cho thái tử đi trước. Người nghỉ ngơi trước đã." Đợi thái tử đi rồi, Hạ Dao liền nói mấy câu, Ôn Uyển nhẹ gật đầu.
Ôn Uyển đem xiêm y trên người thay đổi, đổi thành một thân y phục màu vàng kim óng ánh thêu lên Phượng Vũ Cửu Thiên, trên đầu cũng chải một kiểu cao hoang, búi tóc cao ngất nguy nga hướng về phía trước còn cắm các loại trâm quý báu, trong đó đa số trâm phượng và bách điểu, không có một chút ra vẻ yếu kém. Một thân trang phục hoa lệ xinh đẹp, ung dung quý giá, khí thế kinh người.
Ôn Uyển đi đến thư phòng điện Dưỡng Hòa, trong cung điện đã quỳ hơn hai mươi quan viên, có lão thần tóc trắng xóa, cũng có quan viên trẻ tuổi mới làm quan.
Ôn Uyển biểu lộ ra một bộ dáng tươi cười: "Các ngươi đều đến để bảo Bổn cung chịu chết hay sao?"
Hai mươi vị quan viên, cùng kêu lên nói: "Xin Quận chúa thành toàn?"
Ôn Uyển cười ha ha: "Thành toàn, thành toàn cái gì? Nghịch thần tặc tử nói ta là yêu nghiệt, ta liền phải tự tận? Bổn cung từ khi vào đời đến bây giờ, hiến thân gia cứu được mấy trăm vạn dân chúng, đề phòng ôn dịch cứu tính mạng vô số người. Phát triển nông nghiệp, mở rộng khoai lang khoai tây khiến cho vô số người không bị chịu đói nữa, lại làm cho vô số người không bị chết đói. An bài thích đáng binh sĩ tàn tật, khiến bọn hắn có thể có cuộc sống thanh thản lúc tuổi già. Sáng lập Từ Thiện Đường cứu được vô số người. Cũng bởi vì Bổn cung làm nhiều thiện duyên như thế, Phật tổ cũng chịu che chở Bổn cung phá giải được yểm thuật bị người ta hạ, được Giác Ngộ đại sư phê Bổn cung là người mệnh phúc trạch thâm hậu. Nghịch thần tặc tử nói Bổn cung là yêu nghiệt, các ngươi muốn Bổn cung hi sinh vì đại nghĩa, để cho Bổn cung chịu chết. Ngày mai nghịch thần tặc tử nói thiên hạ này vốn là của hắn, có phải các ngươi liền khuyên bảo cậu hoàng đế đem giang sơn này, đem thiên hạ này chắp tay đưa cho hắn hay không? Giỏi thay một đám người trung tâm vì nước." trong lời nói của Ôn Uyển lộ vẻ mỉa mai châm biếm.
Hơn hai mươi người quỳ bên dưới bị ngôn ngữ sắc bén này đả kích không thể động đậy, có mấy người đã phủ phục trên mặt đất. Nhưng mà, có mấy người cắn chết nói: "Quận chúa, bây giờ chiến sự tiền tuyến bại lui, Triệu Vương cũng đã nói, chỉ cần Quận chúa dùng cái chết tạ tội, hắn sẽ rút binh."
Ôn Uyển phất tay áo, cười lạnh nói: "Đợi hôm nay Bổn cung tự vận rồi. Ngày mai, Triệu Vương đưa thư nói hắn muốn leo lên ngôi vị Cửu Ngũ Chí Tôn này. Có phải là các ngươi sẽ quỳ gối trước mặt thái tử, cầu thái tử đem cái long ỷ này tặng cho Triệu Vương ngồi hay không?"
Đám người quỳ bên dưới đều đổ mồ hôi đầm đìa. Nhưng mà, lại có mấy phần tử ngoan cố kêu lên: "Thái tử điện hạ, dùng một mình Quận chúa để đổi lấy thiên hạ thái bình. Thái tử điện hạ, người không nên do dự."
Sắc mặt Thái tử có chút đỏ lên. Hắn bây giờ là một người bị kiềm chế, cũng không phải hắn có thể làm chủ. Những người này, quá không có ánh mắt rồi.
Ôn Uyển cười đến lạnh nhạt: "Nếu như Bổn cung chết rồi, Triệu Vương muốn ngồi cái long ỷ này. Các ngươi sẽ làm như thế nào?"
Mấy phần tử ngoan cố vừa rồi nói: "Triệu Vương chính là tử tôn Yến gia, hắn lần này khởi binh. Chỉ vì có cừu oán với Quận chúa. Quận chúa, bởi vì ngài, mà lại để cho thiên hạ sinh linh đồ thán. Ngài, không phải đã phụ lòng dân chúng thiên hạ này, phụ lòng tiên hoàng đối với ngài yêu thương che chở hay sao? Quận chúa, lão thần cầu Quận chúa thành toàn. »
Ôn Uyển nhẹ giọng đối mặt với mười cái quan viên khác nói: "Bọn hắn nói như vậy, nói Triệu vương phát binh là vì Bổn cung có thù riêng? Bổn cung chết rồi, Triệu vương sẽ lui binh, các ngươi đều tán thành cách nói này sao?" Nói chuyện rất nhu hòa dường như phật tổ thổi nhập trong nội tâm.
Mọi người thấy trong mắt Ôn Uyển đã buông lỏng, cùng kêu lên nói: "Xin Quận chúa thành toàn."
Ôn Uyển ha ha cười, cười vô cùng vui sướng. Sau khi cười xong, giọng nói lại tựa như ác quỷ vang lên bên tai hơn hai mươi vị quan viên: "Bổn cung lúc trước đã từng nói qua, nếu có người kêu Bổn cung đi chết. Ta sẽ để cho bọn hắn toàn bộ đều xuống mười tám tầng địa ngục. Người tới, đem toàn bộ những người này đều mang xuống, quất roi, Bổn cung không có bảo ngừng, không cho phép ngừng."
Ôn Uyển nói xong, bên ngoài đã có hơn hai mươi tên thị vệ đi vào. Những quan viên này thấy thái tử đứng ở nơi đó, không cử động tí nào. Liền lớn tiếng khóc hô. Đáng tiếc, đã quá muộn.
Ôn Uyển nhìn thị vệ kéo người đi, Hạ Dao liền quát lạnh nói: "Trực tiếp kéo ra bên ngoài điện Dưỡng Hòa hành hình." Nói xong, cũng ra khỏi điện Dưỡng Hòa, đứng ở ngoài điện.
Đặng Đỗ vẫn đang trực ở bên ngoài đấy. Thời kỳ bất thường, hắn cũng không dám đi loạn bốn phía. Thoáng chốc nhìn thấy hơn hai mươi vị quan viên bị kéo ra. Ôn Uyển còn muốn quất roi bọn họ thì cảm thấy hơi kinh hãi. Nhưng hắn cũng chỉ là trầm mặc xem.
Ôn Uyển nhìn thị vệ đánh người, ai chết trước thì kéo xuống trước hết. Ánh mắt đều không nháy một cái. Máu đỏ tươi thoáng chốc nhuộm hồng cả điện Dưỡng Hoàng cùng phiến đá trước điện.
Ôn Uyển chỉ đứng nhìn, từng người từng người tắt thở, Ôn Uyển đều không có bảo ngừng, sau khi một người cuối cùng tắt thở, Hạ Dao lại sai thị vệ đem thi thể tất cả đều mang xuống.
Ôn Uyển cười nói với thái tử: "Thái tử điện hạ, cảm thấy Bổn cung rất tàn nhẫn sao? Huynh phải biết, một khi tin tức ở chỗ này lan tràn ra ngoài, thì sẽ tạo thành triều cục rung chuyển. Hiện tại không phải thời điểm nhân từ nương tay."
ánh mắt Thái tử nhìn thoáng qua Ôn Uyển rất phức tạp. Hắn tất nhiên biết là phải dùng thủ đoạn lôi đình. Nhưng vấn đề là, ngươi không để cho ta cơ hội thể hiện. Ngươi muốn tất cả đều nghe theo ngươi.
Ôn Uyển không hề để ý tới thái tử vẫn còn ngốc trệ bên trong nữa: "Đặng đại nhân, để lại máu của bọn hắn, nói cho những người muốn mạng của Bổn cung biết, đây chính là kết cục. Nếu có lần tiếp theo, ta sẽ đưa cả nhà bọn hắn đi gặp Diêm Vương."
Đặng Đỗ trả lời, rồi phân phó xuống dưới.
Ôn Uyển nhìn lên bầu trời, thời tiết thật đẹp, bầu trời trong xanh, một mảng mây đen đều không có. Ánh mặt trời cũng làm cho mắt nàng đau nhức không thôi.
Ôn Uyển híp mắt, xoay người lại nói với thái tử: "Thái tử điện hạ, ta không biết huynh tính toán điều gì. Nhưng mà, huynh là thái tử, thái tử của một quốc gia. Hiện tại cậu hoàng đế bệnh nặng, ta hi vọng huynh có thể gánh vác được gánh nặng này. Mà không phải giống như hiện tại, triều thần nói cái gì thì chính là cái đó. Nếu như huynh cứ tiếp tục như vậy, triều chính sẽ bị hỗn loạn, một khi ở đây xảy ra nhiễu loạn, mới là điểm trí mạng nhất."
Ý định ban đầu của Thái tử cũng không phải muốn Ôn Uyển chết, chỉ là muốn cho Ôn Uyển biết tình thế phức tạp hiện giờ. Ôn Uyển trước đây ở bên người Hoàng gia gia lâu như vậy, thủ đoạn tâm cơ nhất định không kém. Cho nên, hắn muốn cùng Ôn Uyển thương lượng. Đương nhiên, cũng không thiếu khuyên nhũ để cho Ôn Uyển cùng hắn hợp tác, nào biết đâu rằng Ôn Uyển cái gì cũng không nói, trực tiếp đi lên giết người. So sánh như vậy, ngược lại lộ ra hắn làm thái tử này rất vô năng "Ôn Uyển, hôm nay tiền tuyến chiến cuộc rất bất lợi. Cô rất lo lắng."
Ôn Uyển lộ vẻ mặt xem thường: "Có cái gì cần lo lắng chứ, chỉ là một đám ô hợp thôi, cũng chỉ thắng mấy trận chiến nhỏ râu ria. Thái tử điện hạ, huynh căn bản không cần sầu lo. Bọn người Triệu vương đơn giản chỉ phô trương thanh thế, bọn hắn cầm cự không được bao lâu đâu. Nhưng mà, Ôn Uyển thật phải nhiều lời một câu, với tư cách là thái tử một quốc gia, khi đối mặt với một việc nhỏ như thế, lại tự mình rối loạn đầu trận tuyến. Nếu như bây giờ huynh không thể ổn định triều cục, thì cho dù huynh có đăng lên ngôi vị hoàng đế này, cũng không ngồi yên ổn được trên cái long ỷ này."
Trước kia Ôn Uyển cùng thái tử tiếp xúc không nhiều lắm, cũng không có đi quan tâm những thứ này. Lần này tình huống, lại để cho nàng triệt để nhìn thấy rõ ràng tính tình của thái tử. Người như vậy, có thể gánh nặng được sao? Nếu như hoàng đế thật sực có vạn nhất, thái tử như vậy, còn không bị hoàng hậu kiềm chế sao? Về sau, còn không phải bị ngoại thích khống chế thiên hạ. Khó trách Quách gia có thể hoành hành không sợ hãi như vậy. Hừ, chỉ chút ánh mắt và độ lượng này. Nếu cậu hoàng đế thực sự có chuyện, thời gian trước nàng lại cùng Quách gia kết cừu oán, còn có chuyện của ngày hôm nay, thì tương lai sau này của nàng ... Ôn Uyển cười lạnh, cho dù thực sự xuất hiện tình huống như vậy, thái tử đăng cơ trở thành hoàng đế thì như thế nào? Chẳng lẽ nàng sẽ trở thành dê đợi bọn họ làm thịt sao? Nhưng mà tình thế trước mắt xác thực không thể bỏ qua, cho dù hoàng đế tỉnh lại, tạm thời cũng không có khả năng xử trí triều chính.
Thoáng chốc sắc mặt Thái tử phát xanh. Ôn Uyển rõ ràng đang uy hiếp hắn, nàng có thể khống chế Ngự Lâm quân, cũng có thể giúp những người khác đăng vị.
Nếu như Ôn Uyển biết rõ cách nghĩ lúc này của hắn, có thể cười đến ngất xỉu. Theo như lời Ôn Uyển nói, kẻ làm ngôi vị hoàng đế bất ổn, là những cái người có dã tâm kia, đặc biệt là chuyện lần này, dựa theo cách nhìn của Ôn Uyển, lấy tính tình của thái tử, rất có thể gây thành đại họa nguy hại giang sơn xã tắc.
← Ch. 0695 | Ch. 0697 → |