Xuất cung (hạ)
← Ch.0662 | Ch.0664 → |
Hoàng đế không tính sẽ che giấu ở trước mặt Ôn Uyển, lập tức nói những khó xử trên triều. Quốc khố quanh năm suốt tháng đều trống không, bởi vì tiền bạc bên trái vào, bên phải liền cấp ra. Qua nhiều năm như vậy, lúc nào cũng phải chặt đầu cá, vá đầu tôm. Nếu không, năm đó hoàng đế cũng không có chuyện vì tiền bạc mà bị bệnh. Hắn không nói tỉ mỉ, chẳng qua là điểm qua hai câu, bởi vì hắn biết, Ôn Uyển ở bên cạnh tiên hoàng lâu rồi, đối với chuyện triều chính khẳng định biết không ít hơn hoàng đế như hắn.
Ôn Uyển đối với mấy cái này quả thật quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Kể từ khi hồi cung sau lần ám sát kia, nàng vẫn một mực nghiên cứu vấn đề thuế má to lớn này, đến bây giờ cũng chỉ là nghiên cứu được chút ít da lông mà thôi.
Hoàng đế cười khổ nói: "Thịt muỗi cũng là thịt. Hơn nữa Uyển Nhi đã quá khiêm nhường rồi. Năm đó nếu không phải có con, cũng không thể giúp ông ngoại vượt qua cửa ải khó khăn nhất. Uyển Nhi, hiện tại quốc khố thật sự là trống không, cậu quả thật đã không có biện pháp. Cậu biết con không yêu tiền tài, cũng không thích phiền toái, con xem đây như là làm chơi, giết thời gian. Con xem thế nào?"
Ôn Uyển cúi đầu, lâm vào trạng thái trầm tư. Thật ra thì nàng cũng không muốn sống kiểu ngày ngày ngắm hoa, nhìn chim, thêu thùa may vá, luyện chữ vẽ tranh. Nàng lại không có già bảy tám mươi tuổi, cứ nằm dí ở trong nhà vừa buồn bực lại vừa rối loạn. Ngược lại nàng muốn vân du tứ hải, ngắm nhìn sông núi tú lệ của Đại Tề, nhưng hoàng đế liệu có đồng ý không? Nếu như thế, còn không bằng làm kinh doanh, dù sao đó cũng là chuyện mình am hiểu. Cứ xem như một phần công việc đi, cũng không tệ.
Ôn Uyển cố ý giả dạng làm bộ dáng suy nghĩ kỹ hồi lâu, cuối cùng dùng vẻ mặt đau khổ chần chờ mà nói với hoàng đế: "Cậu hoàng đế, con có thể đi làm kinh doanh. Có điều con cũng không dám bảo đảm trăm phần trăm có thể kiếm tiền, con chỉ dám nói với cậu là sẽ tận lực không để lỗ vốn. Nhưng cho dù muốn khai trương, cũng phải đợi qua kỳ chịu tang ông ngoại, trong khoảng thời gian này cũng có thể thừa dịp thu thập tài liệu."
Ôn Uyển đã sớm chuẩn bị, trước kia nàng vẫn muốn mở một tửu lâu ở kinh thành. Trước đó bởi vì có rất nhiều cố kỵ, trong kinh thành quan hệ rắc rối phức tạp, lúc ấy nàng bị hù dọa một lần nên cũng không dám ngoi đầu lên mà tranh giành miếng ăn của người khác. Hiện tại đã không giống như lúc trước nữa, boss lớn nhất thiên hạ ủng hộ mình, làm đại cổ đông đứng phía sau mình. Tửu lâu này tùy thời có thể mở lên.
Ở thời thái bình, mở tửu lâu là kinh doanh kiếm được nhiều lợi nhất. Ôn Uyển càng nghĩ càng thấy tốt, việc làm ăn sau này coi như một phần công việc của nàng, có chuyện làm cũng sẽ không nhàm chán như vậy. Mặt khác lại có thể kiếm được tiền giúp cậu, như vậy đây là chuyện nhất cử lưỡng tiện. Thật tốt, nhưng Ôn Uyển vẫn tự nhắc nhở mình cần phải có tầm nhìn lâu dài.
"À, nhanh như vậy Uyển Nhi đã có chủ ý rồi sao?" Hoàng đế nhìn Ôn Uyển chỉ một thoáng ánh mắt liền vụt sáng nhấp nháy. Trong lòng hắn cũng mừng rỡ, xem ra cái nha đầu này đã sớm có chuẩn bị.
Hoàng đế hiện tại vô cùng khẳng định, Ôn Uyển có năng lực vơ vét của cải, năng lực vơ vét rất nhiều của cải. Về phần có khả năng trở thành cường quốc hay không, cái này còn phải từ từ khai thác.
"Dạ, thật ra thì con đã sớm muốn mở một tửu lâu rồi, chẳng qua bọn hắn đều nói phải có người vững chắc phía sau thì mới có thể mở tửu lâu, cho nên chỉ đành phải tìm đường khác, mới tạo dựng Minh Nguyệt sơn trang. Hiện tại cậu hoàng đế nói như vậy, tự nhiên là con muốn mở tửu lâu này rồi. Cậu hoàng đế, mở tửu lâu xong con muốn lấy một thành cổ phần, coi như là tiền công chân chạy, không có quá đáng đúng không?" Ôn Uyển ngược lại chọn được vị trí cực kì thỏa đáng. Có thể cầm một phần làm chân chạy tiền, mặt khác lại trả cho mình một phần tiền lương, nàng cũng đủ hài lòng.
Thật ra thì một thành tiền này nàng cũng không quan tâm. Ôn Uyển chỉ muốn mở rộng Từ Thiện đường của mình, muốn trợ giúp càng nhiều người hơn. Mà những thứ này thì cần phải có tiền bạc chi trả.
"Đều cho con, cậu lấy cái này làm cái gì, cậu không phải không có chút tiền này." Hoàng đế ngược lại rất hào phóng. Hoàng đế thực sự cũng không để ý đến một tửu lâu, chỉ cần Ôn Uyển nguyện ý mở cửa cái đầu tiên này là được rồi.
"Vậy làm sao mà thành công được. Cậu mới vừa rồi còn nói thịt muỗi cũng là thịt. Cậu hoàng đế, người ra nhân lực vật lực, còn phải làm núi dựa phía sau lưng. Con chỉ động não, cho ý kiến tham khảo, cầm một phần là được rồi. Nếu như làm ăn tốt, một phần doanh cũng sẽ vô cùng tốt. Vừa rồi cậu không phải nói rằng hiện tại quốc khố trống không, muốn kiếm tiền vì tất cả mọi việc đều phải dùng đến sao. Một mình con ăn no, cả nhà sẽ không đói bụng. Con muốn nhiều tiền như vậy làm cái gì. Hơn nữa, cậu đừng xem thường tửu lâu này, chờ nó đi vào quỹ đạo rồi, con sẽ mở rộng nó đến tất cả các châu huyện của Đại Tề ta. Cậu hoàng đế, lời cậu vừa nói chỉ đúng phân nửa, con không yêu tiền, nhưng con thích quá trình kiếm tiền, con rất hưởng thụ niềm vui của quá trình kiếm tiền." Ôn Uyển càng nói, càng có lòng tin, nói đến tất cả tế bào trong cơ thể đều sinh động linh hoạt hẳn lên. Dường như lâu rồi không động não, không có làm việc gì, cả người đều trở nên lười biếng rồi.
Hoàng đế nhìn sự tự tin trên mặt Ôn Uyển, không khỏi bật cười. Hiện tại Ôn Uyển tự nói là yêu thích niềm vui của quá trình kiếm tiền, cũng có nghĩa là, sau này tiền Ôn Uyển kiếm được, phần lớn sẽ vào tư kho của hắn.
Hoàng đế hiểu ý cười một tiếng, trên miệng nói con muỗi nhỏ cũng là thịt. Nhưng tiền tương lai mà Ôn Uyển kiếm được cũng không chỉ bằng thịt một con muỗi. Thời khắc mấu chốt, nhất định nàng sẽ có tác dụng lớn. Thậm chí, thật sự sẽ như lời nàng nói lúc trước, lợi nhuận kiếm được có thể tới hàng vạn hoặc hàng tỷ, để san sẻ nỗi ưu phiền của mình. Về phần cái gì nên hay không nên, ở trong mắt của hắn, Ôn Uyển ngàn tốt vạn tốt, không có gì là không thể làm.
Ôn Uyển suy nghĩ một chút về quyết định của chính mình, liền hướng về phía hoàng đế nói: "Cậu hoàng đế, ba đất phong kia của con, chờ thêm hai ngày nữa con sẽ trình sổ con, cậu thu hồi về đi."
Hoàng đế ngạc nhiên: "Làm sao đột nhiên lại nhớ tới cái này vậy."
Ôn Uyển nhìn cây tùng thấp bé bên cạnh, mặc dù thấp, nhưng lớn lên sẽ cao ngất kiên nghị. Hoa trong sân, nở lại tàn, tàn lại nở, chỉ có nó, có thể một năm bốn mùa đều là xuân sắc. Tùng xanh dường như biết ý đồ của Ôn Uyển, quơ quơ thân hình mập mạp của mình, vẫy bàn tay cổ vũ. Ôn Uyển ngẩng đầu lên, thấy trong mắt hoàng đế có suy nghĩ sâu xa, liền cười nói: "Cậu, ba đất phong này ông ngoại hoàng đế vốn là đưa cho cậu. Chẳng qua chỉ để tên của con thôi, ông ngoại hoàng đế làm như vậy, là thương tiếc con bơ vơ không chỗ nương tựa, muốn cho con cái để cả đời dựa vào. Hôm nay con đã có cậu hoàng đế che chở, tự mình cũng không phải là không thể kiếm tiền, muốn nó làm cái gì. Nên trả lại cho triều đình thôi."
Hoàng đế thấy sự kiên trì trong đáy mắt Ôn Uyển, liền cười nói: "Con nỡ bỏ sao? Ba huyện đất phong, hàng năm đều có lợi nhuận lớn thu vào."
Ôn Uyển lầm bầm: "Con cũng không thiếu tiền, muốn chút tiền này làm cái gì. Quốc khố không thể không có tiền, ba đất phong kia, hàng năm cũng có không ít tiền đâu!"
Hoàng đế không có cười nữa, rất là cảm động mà sờ đầu Ôn Uyển (Ôn Uyển tự nói: thực ghét nhất cái điểm này, bất kể là ông ngoại hoàng đế, hay là cậu hoàng đế, đều thích sờ đầu nàng, cũng không biết sờ nhiều có thể ngốc đi hay không?)."Hiếu tâm của Ôn Uyển cậu xin nhận. Nhưng tạm thời không nên viết sổ con, bây giờ còn chưa tới lúc. Chờ đến lúc, con lại viết sổ con, đem đất phong trả lại triều đình."
Ôn Uyển hiểu rõ, xem ra cậu hoàng đế chuẩn bị thu hồi toàn bộ đất phong. Lượng công việc này, cũng không nhỏ a. Nhưng như vậy cũng tốt, bây giờ nhìn lại, đối với tương lai vài năm sau, cậu đều đã có kế hoạch. Nàng lập tức nhu nhuận nói đều nghe theo cậu.
Ôn Uyển nói cùng hoàng đế xong, được hoàng đế cho phép, vừa rạng sáng ngày thứ hai liền mang theo mấy đại nha hoàn bên cạnh xuất cung. Toàn bộ đồ đạc trong Vĩnh Ninh Cung đều không động tới. Vĩnh Ninh Cung hiện tại giống như trong Vương phủ trước kia, giữ lại cho Ôn Uyển tới đây ở.
Còn lưu lại người trông coi Vĩnh Ninh Cung.
← Ch. 0662 | Ch. 0664 → |