Vay nóng Tinvay

Truyện:Trọng Sinh Chi Ôn Uyển - Chương 0633

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Trọn bộ 1359 chương
Chương 0633
Trịnh vương bị ám sát (thượng)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1359)

Siêu sale Shopee


Edit: Hoa Vô Tử

Beta: Tiểu Tuyền

Ôn Uyển nghĩ tới, qua hai ngày nữa là lễ mừng năm mới rồi. Phải chuẩn bị lễ vật cho ông ngoại và cậu. Đi chuẩn bị lễ vật bọn họ thích, nhất định để cho bọn họ phải vui vẻ, cao hứng.

Hạ Ảnh vội vàng đi vào: "Quận chúa, Vương gia bị ám sát."

Ôn Uyển đang ở trong thư phòng, ngồi trên ghế quý phi xem tài liệu, một câu nói kia của Hạ Ảnh, khiến Ôn Uyển đứng dậy ném luôn đồ vật trong tay, nhấc chân hướng điện Dưỡng Hòa chạy đi.

Ôn Uyển cả người đều mơ hồ, hiện tại trong đầu nàng chỉ lẩm bẩm cậu không thể có chuyện gì, cậu ngàn vạn lần không thể có chuyện được.

Hạ Dao ở bên cạnh lôi kéo Ôn Uyển đang chạy mất mạng: "Quận chúa, bên cạnh vương gia có nhiều cao thủ như vậy. Bản thân vương gia cũng võ nghệ bất phàm, làm sao có thể để cho thích khách đắc thủ. Đừng lo lắng, Vương gia tất nhiên không có chuyện gì."

Đầu óc của Ôn Uyển vốn đang trống rỗng, nghe được Hạ Dao nói như thế, một hồi lâu mới phục hồi tinh thần lại. Cậu trước kia từng gặp qua vô số thích khách, hiện tại gặp thích khách hẳn cũng không có vấn đề gì. Tận lực để cho chính mình bình tĩnh lại. Dừng chân hỏi Hạ Dao: "Thích khách là ai? Tìm được chứng cớ chưa? Hay là cái gì cũng điều tra không ra?"

Hạ Ảnh lắc đầu nói: "Quận chúa, thích khách lần này, không phải là người khác, là một phụ tá bên người Vương gia. Không nghĩ đến cái phụ tá này có thể che dấu sâu như thế."

Ôn Uyển sửng sốt, trong nội tâm lộp bộp một cái: "Ai? Không phải là Trầm Giản chứ?" Trần tiên sinh là lão sư đề cử, tuyệt đối không thể nào là gián điệp. Mà phụ tá Ôn Uyển biết rõ, cũng chỉ có hai người này, những người khác nàng quả thật không biết.

Hạ Ảnh dùng ánh mắt tán thưởng nhìn thoáng qua Ôn Uyển: "Bối cảnh tra xét, người nọ là xuất từ gia tộc Trần gia bị diệt tộc do đã hạ độc Quận chúa, ."

Ôn Uyển nghĩ đến Trần ma ma, còn nghĩ đến Trần Mộ Thanh. Ôn Uyển bước nhanh đi về hướng điện Dưỡng Hòa, vừa đem hàm răng cắn đến kêu khanh khách. Hiền phi. Giỏi một cái Hiền phi, không ngờ bà ta lại đem cái đinh ẩn dấu kín như vậy. Hiền phi, nếu như cậu thực sự có vạn nhất gì, ta nhất định phải để con của ngươi đền mạng cho cậu.

Ôn Uyển khẩn cấp như lửa cháy đến chân xông vào điện Dưỡng Hòa. Vừa vào điện Dưỡng Hòa, đã nhìn thấu Hoàng đế mặt đầy sương lạnh mà đứng ở chỗ đó. Ôn uyển bối rối đi qua, lôi kéo y phục Hoàng đế. Hoảng sợ mà nhìn Hoàng đế, chỉ sợ nghe được cái tin dữ gì: "Ông ngoại hoàng đế, cậu, cậu không có sao chứ?"

Hoàng đế nhìn Ôn Uyển hai vai đều đang run rẩy. Thật sâu thở dài một hơi. Lôi kéo tay Ôn uyển, đi đến trước giường: "Ôn Uyển, nếu như nói, lão Bát thật sự có bất trắc, con sẽ thế nào?"

Ôn uyển nghe xong, hai chân mềm nhũn phải nhờ hoàng đế giữ chặt lại.

Cả người Ôn Uyển đều ngây ngốc. Không có khả năng, điều này sao có thể, ngày hôm qua cậu còn đến thăm nàng đây này. Ngày hôm qua còn sống sờ sờ mà, làm sao lại không còn đây. Không thể nào, cái này nhất định là giả dối. Là lừa gạt nàng đây. Ôn uyển cố nén nước mắt, lôi kéo tay hoàng đế, nhìn hoàng đế chờ đợi:" Ông ngoại hoàng đế, cậu không có chuyên gì nữa, người là dọa con sợ thôi, đúng không?"

Ánh mắt Hoàng đế ảm đạm: "Nếu như cậu con thực sự có chuyện, con sẽ thế nào?"

Toàn thân Ôn Uyển chấn động khịu xuống, lần đầu tiên nàng không có cúi đầu xuống, mà toàn thân tràn đầy lệ khí. Nếu như nói hiện tại xương sống của Ôn Uyển là cái gì, thì chính là Trịnh vương(hoàng đế quá cường đại, không lo lắng có chuyện gì). Ôn Uyển giọng căm hận nói: "Ông ngoại hoàng đế, nếu có người giết cha mình, thân là con cái sẽ như thế nào?" Vấn đề này, đều không cần trả lời.

Trong mắt Hoàng đế hiện lên một thần sắc để cho người xem không hiểu: "Không cần lo lắng, đã được tin tức, cậu con không có ảnh hưởng gì lớn."

Ôn Uyển vẫn không yên lòng, không có ảnh hưởng lớn là bao nhiêu ảnh hưởng ah. Nàng nhất định phải thấy tận mắt nhìn thấy cậu không có chuyện gì, mới yên tâm. Nên đã yêu cầu hoàng đế, để được đi vương phủ, nhìn thấy người mới yên tâm.

Hoàng đế biết tâm tư của Ôn uyển: "Ông ngoại còn có thể lừa con sao? Nếu con vẫn không tin, đợi thêm một chút, có lẽ cậu con sẽ tiến cung. Đến lúc đó sẽ bảo hắn đi gặp con, con đi về trước đi." Hoàng đế rất mệt a, xác thực là mệt mỏi, cả trái tim đều mệt mỏi nên muốn yên tĩnh một chút.

Ôn Uyển biết rõ hoàng đế tâm tình không tốt, lại thêm nàng nói những lời này, hiện tại hoàng đế khẳng định cũng không chào đón nàng. Vì vậy nàng đành ngoan ngoãn mà đi ra khỏi điện Dưỡng Hòa. Nhưng nàng hiện tại không đi về, vốn muốn đến cửa cung chờ đợi. Chẳng qua Hạ Dao không cho. Vì vậy Ôn Uyển đành phải ủy khuất mà ở lại nơi cách điện Dưỡng Hòa không xa.

Mùa đông khắc nghiệt, trên mặt đất phủ lên một tầng mỏng hơi sương hoa trắng bạc, một luồng khí lạnh chui vào tận xương cốt. Trên những ngọn cây chung quanh đọng đầy các băng điêu, băng điêu ngàn vạn hình thái, sáng lấp lánh, dường như là từng khối bạch ngọc, lại dường như là một chiếc chén hoa đăng nhỏ, lại giống như chiến sĩ khoác lên người thanh kiếm bạc sắc lạnh ghê người.

Ôn Uyển vẫn đứng ở nơi này dường như hòa vào thế giới tuyết trắng. Gió lạnh thấu xương đập vào mặt, Ôn Uyển bị lạnh thoáng run rẩy một phát, ở đằng kia xoa xoa tay, dậm chân, cố làm vậy để có thể sưởi ấm. Hạ Dao lại khuyên nàng trở về, nhưng Ôn Uyển chết cũng không quay về. Không có gặp được Trịnh vương hoàn hảo không hao tổn gì, nàng trở về cũng không an tâm, không làm được chuyện gì, còn không bằng cứ chờ ở đây.

Ôn công công được tin liền nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng, Quận chúa vẫn ở ngoài điện đợi Trịnh vương gia. Hoàng thượng, bên ngoài băng thiên tuyết địa(băng tuyết đầy trời), lạnh lắm. Quận chúa thể chất lại không tốt, vạn nhất bị cảm lạnh, đau lòng còn không phải Hoàng thượng sao?"

Hoàng đế thở dài một tiếng: "Cái nha đầu này, để cho nó đi vào đi. Đừng để bị đông lạnh thật." tính tình cái nha đầu này bướng bỉnh, thật sự là như một khuôn mẫu in ra từ lão Bát.

Ôn Uyển quả thực là bị lạnh. Vừa vào phòng lại rùng mình một cái. Hoàng đế thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bạch ra, bờ môi đều sắp đông lạnh rồi, nên không khỏi khiển trách Ôn Uyển một trận.

Ôn Uyển cúi đầu chịu đựng, sau khi ấm lại, thì lại ở trong điện Dưỡng Hòa đứng ngồi không yên, không thấy được người nàng sẽ cảm thấy không an lòng.

Ôn Uyển thỉnh thoảng lại chạy tới cửa, nhìn xem Trịnh Vương đã đến chưa. Cũng tại ông ngoại hoàng đế, nếu để cho chính mình đi xem không phải rất tốt sao, tránh khỏi lúc này phải sốt ruột lo lắng.

Cuối cùng Ôn Uyển cũng nghe được tiếng bước chân quen thuộc, liền từ từ chạy đi ra. Trông thấy người quen thì nhìn kỹ từ đầu đến chân, không có thạch cao, cũng không có để cho người ta nâng. Mặc một thân triều phục, vô cùng bình thường. Lúc này Ôn Uyển mới thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, hù chết nàng.

Trịnh vương thấy bộ dạng Ôn Uyển lo lắng bất an, sau khi nhìn thấy hắn mới trầm tĩnh lại. Liền khẽ cười nói: "Không có việc gì, để cho Uyển nhi phải lo lắng rồi."

Ôn Uyển căn bản không có nghe thấy Trịnh Vương nói gì. Chứng kiến Trịnh vương xác thực vô sự, trái tim treo cao của nàng mới hạ xuống. Nhưng nàng rất ủy khuất, vô cùng ủy khuất. Cuộc sống như vậy, đến khi nào mới kết thúc, đều đã hai năm rồi, mỗi ngày phải chờ đợi lo lắng, run như cầy sấy, hai cậu cháu bọn họ còn phải tiếp tục sống khoảng thời gian không giống người như vậy bao lâu nữa đây.

Trịnh vương thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Uyển trắng bệch, một bộ dạng nghĩ mà sợ không thôi: 'Yên tâm, cậu không có việc gì. Chẳng phải chỉ là một thư sinh tay trói gà không chặt sao? Làm sao có thể giết được cậu, những năm này cậu có cái gì mà chưa từng thấy qua, đừng lo lắng, không có chuyện gì nữa."

Ôn Uyển nghe được ám sát, nghĩ tới chính mình cũng năm lần bảy lượt thiếu chút nữa bị giết chết. Nàng không nhịn được khóc lên, nàng cảm thấy rất ủy khuất. Tại sao, tại sao? Tại sao cậu cháu bọn họ lại phải sống cuộc sống luôn phải đề phòng lo lắng như vậy? Tại sao bọn hắn có thể không hạn chế hại người. Mà không cho phép bọn họ đi giết hắn, tại sao còn muốn cậu chiếu cố tốt huynh đệ nữa.

Ôn Uyển nghĩ đến nàng mấy lần tìm được đường sống từ chỗ chết, nghĩ đến Trịnh vương từng bước gian khổ đi tới. Nàng thì bởi vì một Trần ma ma mà thiếu chút nữa bị chết không minh bạch, nếu cậu thực sự có cái gì không hay xảy ra, ông ngoại hoàng đế tuổi lại lớn, đến lúc đó, thế gian này chỉ còn có một mình nàng, không nơi nương tựa rồi. Hơn nữa hoàng đế lại dung túng Triệu vương cùng Hiền phi như vậy, giam hai người lại thì như thế nào, họ vẫn như một con thiêu thân. Ôn uyển rất ủy khuất, vô cùng ủy khuất, cũng vô cùng phẫn nộ. Nhưng loại phẫn nộ này lại không phát tiết được. Bởi vì nàng không thể đi giết Triệu vương. Ngay cả cậu cũng không dám đi làm chuyện này, nàng càng không thể đi làm.

Khóc là cách duy nhất nàng có thể phát tiết ra ngoài. Cũng là cách duy nhất có thể làm. Mới đầu là nhỏ giọng, nhưng càng khóc càng thấy ủy khuất, âm thanh cũng càng lúc càng lớn. Đến cuối cùng dứt khoát gào thét lên. Gào thét đến không chỉ người trong điện Dưỡng Hòa nghe thấy được, mà ngay cả người xung quanh ba dặm cũng có thể nghe thấy. Đây là khóc chính thức trên ý nghĩa của Ôn Uyển. Trước kia đều chỉ rơi nước mắt mà không có âm thanh, lần này là khóc thật.

Trịnh vương không biết là Ôn uyển vì ủy khuất và sợ hãi. Cứ cho rằng do Ôn Uyển lo lắng thân thể của hắn. Ôn Uyển khóc thét, khiến cho Trịnh vương hoang mang lo sợ, chân tay luống cuống. Chỉ biết ngổi xổm xuống lau nước mắt cho nàng. Một bên dụ dỗ đừng khóc đừng khóc. Trong ngày thường đều là một bộ dáng tiểu đại nhân. Hiện tại khóc thành cái dạng này, thật làm cho Trịnh vương chống đỡ không được.

Hoàng đế ở trong điện vốn lẳng lặng ngồi ở đằng kia chờ Trịnh vương tiến đến, đợi cả buổi, lại chờ đợi được là Ôn Uyển khóc nhỏ đến gào thét khóc lớn, nên vội vàng đi ra ngoài.

Thấy Ôn Uyển ôm Trịnh vương khóc đến rất thương tâm. Nhìn thấy Ôn Uyển khóc đến dường như vĩnh viễn cũng không dừng lại, khóc đến toàn thân run rẩy.

Hoàng đế liền biết rõ, ông không nhịn được phải đi qua đem Ôn Uyển từ trong tay Trịnh vương đón lấy, "Nha đầu ngốc, cậu con không phải là không có chuyện gì sao? Đừng khóc, có ông ngoại ở đây, con với cậu con đều không có việc gì đâu."

Ôn Uyển khóc đến thở không ra hơi, nghe xong lời Hoàng đế nói, một tay ôm eo Hoàng đế: "Ông ngoại hoàng đế, cuộc sống như vậy, lúc nào mới kết thúc?Tại sao năm lần bảy lượt đều xảy ra chuyện như vậy. Ông ngoại hoàng đế, con chịu không nổi rồi, con thực sự chịu không nổi rồi."

Hoàng đế nghe được lời nàng nói liền nghiêm nghị. Lời Ôn Uyển nói ẩn chứa một ý nghĩa sâu xa, có thể nghe được ý sau cùng của nó, nên vẻ nghiêm nghị cũng hóa thành thương tiếc:" Đứa nhỏ ngốc, lúc trước con còn nói, sinh lão bệnh tử chính là ý trời, sao bây giờ lại sợ hãi như vậy?"

Ôn Uyển khàn giọng nói: "Con chẳng qua là muốn ông ngoại người có thể có nhiều thời gian hơn bảo dưỡng thân thể. Con hi vọng ông ngoại còn có thể sống lâu trăm tuổi, mãi mãi ở cùng Ôn Uyển. Cậu cũng giống như vậy, có ông ngoại hoàng đế cùng cậu ở đây, Ôn Uyển chính là người hạnh phúc nhất trên đời. Ông ngoại hoàng đế, cậu, các người nhất định phải khỏe mạnh bình yên, đều phải tốt hơn đấy, Đừng để Ôn Uyển làm cô nhi."

Hoàng đế vuốt đầu nàng an ủi nói: "Không có việc gì rồi, đều qua rồi, về sau đều tốt đẹp cả, ông ngoại sẽ tốt thôi. Ông ngoại còn muốn thấy Ôn uyển lập gia đình sinh con, cho ông ngoại ôm tằng tôn mũm mĩm nữa."

Sau khi đáp tạ hết thảy, Ôn uyển nhìn xem Trịnh vương vẫn lành lặng như thường, cánh tay và chân đều không có bị thương. Nhưng Ôn uyển vẫn là lo lắng, kiên quyết muốn cho Thái y đến xem. Vương thái y xem hết mạch cho Trịnh vương xong thì nói vô sự. Ôn uyển mới hoàn toàn yên lòng.

Nghỉ ngơi một hồi, Ôn Uyển thấy hai cha con bọn họ ở một bên đàm chính vụ, Ôn Uyển bình phục tâm tình lại trở về cung điện.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1359)