Trịnh vương tới (thượng)
← Ch.0490 | Ch.0492 → |
Edit: Mị
Beta: Tiểu Tuyền
Tại phủ Trịnh Vương, trên đường Trịnh vương trở lại kinh thành biết Ôn Uyển đi thôn trang nghỉ hè, nên đã đến gặp Vương Phi hỏi tình huống cụ thể của ngày hôm đó. Sauk hi nghe xong sắc mặt Trịnh vương càng ngày càng âm trầm. Việc này bố trí một khâu rồi lại một khâu, thật đúng là không chê vào đâu được.
Vương Phi thì lo lắng nói liên tục, Ôn Uyển đối với bọn họ vô cùng bài xích. Đoán chừng là bởi vì chuyện xảy ra hôm đó mà giận lây sang phủ Trịnh Vương. Hiện tại ngay cả tính tình đều thay đổi. Làm cho nàng càng nghĩ càng không hiểu thấu. Nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy, chắc chắn sẽ rất bất lợi đối với Vương gia.
Đối với sự thay đổi tính tình của Ôn Uyển, Trịnh Vương cũng không để ý nó có bất lợi với vương phủ hay không. Sắc mặt Trịnh Vương bình tĩnh sai người đem lễ vật đến thôn trang. Lễ vật cũng không có gì quí trọng, chỉ là một ít quà vặt đặc sắc, còn có thêm vài món đồ chơi rất độc đáo. Trịnh Vương biết rõ Ôn Uyển sẽ thích những vật này, nên mới cố ý đi mua về.
Trần tiên sinh nghe xong tin tức được báo trở về thì có chút bận tâm nói" Vương gia, xem ra trong lòng Quận chúa đã nảy sinh vướng mắc rồi." Nếu là lúc trước, sau khi nhận được tin Vương gia trở về, quận chúa cho dù đang ở thôn trang đi nữa, nhất định cũng sẽ trở lại kinh thành, nhưng bây giờ, không rời khỏi thôn trang cũng không nói, ngay cả phái một hạ nhân đi thăm hỏi cũng không có. Có thể thấy được đến bây giờ Quận chúa vẫn còn giận Vương gia a.
Trịnh Vương tự nhiên biết rõ cố kỵ của Trần tiên sinh, sắc mặt cũng lạnh nhạt. Chuyện lần này, xác thực là do hắn tự đại. Dù thế nào thì hắn cũng không ngờ là hành tung một năm trước của Ôn Uyển đã bị Hiền phi nắm được, hơn nữa còn nguyện ý bỏ qua tất cả các quân cờ đang có khác, chỉ vì muốn ly gian hắn và Ôn Uyển (hắn không biết là Triệu Vương tự chủ trương). Tuy Trịnh Vương rất căm hận, nhưng cũng thấy vô cùng may mắn vì Hiền phi chỉ muốn ly gián tình cảm cậu cháu của bọn họ mà không phải là hạ sát thủ. Bằng không, không còn chỗ cho hắn xoay chuyển tình thế. (Trịnh Vương không biết là có hai khâu hạ dược và ám sát)
Trịnh Vương đã không biết, tất cả mọi may mắn là nhờ có Hoàng Đế. May mà những ám vệ do Hoàng Đế bố trí bên cạnh Ôn Uyển, lúc nào cũng canh chừng bên cạnh nàng suốt một2 canh giờ. Nếu không, Ôn Uyển đã sớm biến thành xác chết rồi. Hắn mà biết rõ, chắc chắn sẽ càng hối hận và áy náy.
Trần tiên sinh thấy Trịnh Vương thất thần, lo lắng liền gọi một tiếng"Vương gia."
Trịnh Vương lắc đầu"Trần tiên sinh không cần lo lắng. Uyển Nhi đã nguyện ý để cho vương phi và thế tử phi đi cùng đường còn giúp đỡ trong hôn lễ, nhất định là chừa đường lui. Nếu không phải như thế, thì dựa theo tính tình của Uyển Nhi, nếu nàng thật sự đã lạnh thì sẽ không để cho vương phi và thế tử phi tiến vào phủ Quận chúa đâu. Nha đầu này, đang chờ ta tới giải thích với nàng đây mà. Lại nói tiếp, việc này quả thực là lỗi của ta đã làm cho nàng trải qua nguy hiểm lớn như thế. Tức giận đến bây giờ còn chưa hết, cũng bình thường thôi. Ngược lại nếu như bây giờ nàng lại có thể ở chung vui vẻ với người trong phủ của chúng ta, trong lòng không vướng mắc gì với ta, ngược lại ta chắc chắn sẽ lo lắng." Trịnh Vương đối với tính tình của Ôn Uyển vô cùng hiểu rõ.
Trong lòng Trần tiên sinh nhẹ đi một nửa"Vương gia, thế lúc nào Quận chúa mới có thể nguôi giận?"
Trịnh Vương gật đầu nói" Đợi ta xử lý thoả đáng hết những việc trong tay. Ta sẽ tự mình tới thôn trang. Tiên sinh không cần lo lắng, không có việc gì đâu."
Trần tiên sinh thấy Trịnh Vương nắm chắc như vậy nên không nói thêm gì nữa. Nói về hiểu rõ, dĩ nhiên Trịnh Vương phải hiểu Quận chúa hơn hắn rồi.
Trịnh Vương ở trong vương phủ chỉnh đốn lại một chút trang phục, liền đi vào hoàng cung gặp Hoàng Đế để báo cáo kết quả nhiệm vụ.
Hoàng Đế nhìn hắn, mặt mũi tuy lạnh nhạt nhưng không có mở lời răn dạy hay quở trách, cứ để cho hắn đứng đấy. Trong đại điện yên lặng đến kỳ lạ. Trịnh Vương đứng đến chân đều run lên, nhưng ngay cả một tiếng hít thở mạnh đều không có. Tư thế đứng cũng không có thay đổi.
Hoàng Đế thấy hắn thành thật đứng đấy, trong lòng cũng nguôi giận chút ít. Nhưng vẫn mắt không phải mắt, mũi không phải mũi, hừ lạnh một tiếng" Mấy việc kia xử lý thoả đáng hết chưa?"
Trịnh Vương cung kính nói" Bẩm phụ hoàng, đều đã xử lý ổn thoả, đây là sổ con đã được nhi thần ghi chép, thỉnh phụ hoàng xem qua."
Ôn công công nhìn qua Hoàng Đế rồi vội vàng đi lên tiếp nhận sổ con, nâng lên hai tay giao cho Hoàng Đế. Hoàng Đế nhận lấy xong liền đọc chăm chú.
Bên trong sổ con Hoàng Thượng chọn ra một vài chi tiết ông không vừa ý, rồi lấy ra khiển trách hắn một trận. Chuyện lần này Trịnh Vương không sai hoàn toàn nhưng lúc nào cũng bỏ sót một vài chỗ. Hoàng Đế đang mắng hắn giống như tìm xương trong trứng gà. Dò tìm đấy. Trịnh Vương biết rõ Hoàng Đế là đang tức giận hắn chuyện kia nên chột dạ đứng yên chịu đựng.
Hoàng Đế nhìn mặt Trịnh Vương không biểu lộ gì như xác chết thì lửa giận càng lớn. Nó làm sao mà lại nhận định rằng mình làm việc không có chút sơ hở nào hả? Nếu có vạn nhất thì hậu quả của việc này thế nào sao không nghĩ tới" Lão bát, ban đầu con nói muốn để cho đứa nhỏ kia ra ngoài một năm, là vì muốn chữa trị bệnh câm của nó đúng không? Cho dù không trị hết bệnh, thì cũng có thể giải thoát được tâm bệnh tích tụ của Ôn Uyển. Như thế cũng là ý tốt. Lão bát, lúc trước con để Ôn Uyển đi ra ngoài, thật sự chỉ vì muốn chữa bệnh cho nó? hoá giải tâm bệnh thôi sao?"
Hoàng Đế đột ngột nói một câu, khiến cho Trịnh Vương thoáng chốc hoảng hốt. Song rất nhanh đã bình tỉnh lại nói" Cũng không hoàn toan là như vậy. Nhi thần thấy tính tình của Ôn Uyển, quá mềm yếu. Nếu cứ như thế. nhất định sẽ bị người khác khi dễ. Rồi lại có thái ý nói ..."
Hoàng Đế khoát tay, căn bản không muốn nghe hắn giải thích"Vì cái gì? trong lòng con tự hiểu rõ. Lão bát, có thứ có thể dùng tuỳ ý, nhưng có thứ không thể đụng vào, bởi vì chỉ cần đụng vào thì nó sẽ bị vỡ. Đồ vật bị vỡ rồi vĩnh viễn sẽ không chữa trị về lại như ban đầu được. Hối hận cũng không thể quay trở lại."
Hoàng Đế dường như cái gì cũng chưa nói, nhưng lại giống như đã đã nói lên tất cả. Những ý tứ này, tất cả đều dựa vào nhận thức của mỗi người rồi.
Trịnh Vương sợ hãi, hoá ra, Phụ hoàng đã biết nội dung lời nói ngày đó của Ôn Uyển, phụ hoàng biết rõ, thì Hiền phi suy đoán được cũng không có gì kỳ quái. Xem ra, Trần tiên sinh phỏng đoán quả nhiên rất đúng.
Sắc mặt Trịnh Vương cũng không thay đổi, thấp giọng nói" Vâng, nhi thần đã biết. Phụ hoàng, nhi thần muốn sau khi bàn giao hết công việc trong tay xong thì đi tới thôn trang một chuyến để đón Uyển Nhi trở về."
Hoàng Đế không kiên nhẫn nhìn thấy hắn, phất phất tay, ý bảo hắn đi ra ngoài.
Hạ Ngữ cầm đồ đạc tới, vui vẻ ra mặt nói" Quận chúa, Vương gia từ giang nam đưa tới rất nhiều đồ đạc. Những cái này đều là do thị vệ đưa tới đấy. Quận chúa, ngài xem này. Thị vệ nói, tất cả đều được Vương gia tỉ mỉ lựa chọn từ Giang Nam đấy."
Ôn Uyển nhìn thoáng qua, rồi sai đem đi vào kho, nên làm gì thì tiếp tục làm. Đừng cãi nàng.
Trong lòng Hạ Ngữ có chút sốt ruột, lúc trước mỗi lần Vương gia đưa đồ vật tới, Quận chúa đều vô cùng yêu thích. Nhưng hai tháng này làm sao vậy. Chắc Quận chúa vẫn còn tức giận chuyện kia, tnhưng chuyện đó Vương gia cũng là người không biết rõ tình hình, Quận chúa cứ như vậy đem chuyện này đổ lên đầu Vương gia. Vương gia chịu oan, tâm tình Quận chúa cũng không tốt. Tất cả mọi người đều không được tốt.
Trong ngày Trịnh Vương đem mọi chuyện có trong tay xử lý gọn gàng, rồi xin nghỉ với Hoàng Đế. Hoàng Đế chẳng muốn thấy hắn nên để cho Ôn công công đi ra ngoài cho hắn câu trả lời, nói là đồng ý.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trịnh Vương liền mang theo thị vệ, đi đến làng Thập Lý. Bởi vì cưỡi ngựa nên tốc độ so với ngồi xe ngựa nhanh hơn nhiều, đến nơi là vào lúc gần trưa.
Ôn Uyển nghe tin Trịnh Vương đến, ánh mắt tối lại. Nàng muốn gặp lại sợ gặp. Nên gặp mặt trực tiếp vẫn hay hơn. Nghĩ vậy nàng liền thay đổi bộ quần áo, rồi đi ra ngoài đón Trịnh Vương.
Ôn Uyển nhìn Trịnh Vương. Trịnh Vương ở bên ngoài làm việc hơn ba tháng, người gầy đi không ít. Ôn Uyển nhìn nhìn một lát rồi lại cúi đầu, thu liễm thần sắc không cho Trịnh Vương thấy được.
Hạ Dao không có cảm giác gì, nhưng tất cả mọi người chung quanh, kể cả thị vệ bên người Trịnh Vương, nhìn thấy thái độ của Ôn Uyển như vậy đều sửng sốt. Bởi vì lúc trước, mỗi lần Ôn Uyển Quận chúa nhìn thấy Trịnh Vương đều xông lên ôm hoặc kéo tay. Nhõng nhẽo cười liên tục. Mà lần này lại đứng cách năm sáu bước chân. Xem ra tin đồn là thật. Quận chúa thật sự đem việc ngoài ý muốn lần này quy hết về trên người Vương gia.
Hạ Ảnh ở bên cạnh định nói gì đó thì thấyHạ Dao nhìn nàng lắc đầu, làm thủ thế, ý là muốn nàng đừng nhúng tay lung tung vô chuyện này, cứ im lặng đi. Chuyện giữa chủ tử và Trịnh Vương hãy để cho họ tự giải quyết. Bây giờ nói chuyện chỉ phiền thêm chứ không giúp được gì.
Hạ Ảnh ngoan ngoãn bảo trì im lặng.
Trịnh Vương nhìn Ôn Uyển, lúc này mới có ba tháng không gặp, người đã gầy đi một vòng. Khí sắc cũng kém rất nhiều, không có đến nửa phần sức sống như lúc còn ở phủ Thuần Vương nữa. So với lúc vừa trở lại kinh thành, thì cũng tròn hơn hiện giờ. Nhìn thấy thế liền đau lòng nói" Sao lại để gầy đi nhiều vậy?"
Ôn Uyển vẫn cúi đầu, biểu hiện gì cũng không có. So với biểu hiện thân mật như lúc trước giống như hai người khác nhau.
Hạ Dao thấy Ôn Uyển vẫn cúi đầu, còn Trịnh Vương thì đứng nhìn Ôn Uyển, đang đợi Ôn Uyển trả lời. Hạ Dao biết rõ tính tình Ôn Uyển, nên tìm cách cho hai người có không gian nói chuyện riêng, vì vậy vừa cười vừa nói" Quận chúa, hôm nay trời nóng như vậy mà Vương gia vẫn chạy từ kinh thành tới đây có thể thấy được rất nhớ ngài. Quận chúa, mau mau mời Vương gia vào phòng có gì từ từ nói nha. Không nói tới trên trán Vương gia đầy mồ hôi, mới vừa rồi ngài vẫn còn than nóng mà. Vương gia đi đường xa như vậy, hãy mời vào phòng uống chén trà lạnh để giải nhiệt. Bằng không vạn nhất Vương gia bị cảm nắng thì sao? Quận chúa, lần trước Vương gia sinh bệnh ở giang nam, ngài sốt ruột không chịu được. Ăn cũng ăn không ngon, ngủ cũng ngủ không yên, cả người cũng gầy đi rất nhiều. Lỡ lần này Vương gia thực sự bị bệnh nữa, Quận chúa sẽ hối hận a." lời này là nói cho Trịnh Vương biết.
Trịnh Vương nghe xong lời này, thần sắc hoà hoãn đi không ít. Không tiếp tục giằng co nữa, đi qua nắm lấy tay Ôn Uyển.
Ôn Uyển ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt của Trịnh Vương lạnh nhạt không chút biểu tình, cộng thêm lực đạo lúc Trịnh Vương cầm tới tay nàng quá lớn, Ôn Uyển biết rõ có vùng ra cũng không thoát được, đành cúi đầu, không phản kháng, cũng không nhiệt tình tiếp nhận.
Trịnh Vương đảo khách thành chủ, kéo tay nàng đi vào trong nội viện, vung tay lên bảo tất cả mọi người lui xuống. Lúc này bên trong chỉ còn lại hai cậu cháu.
Một tay Trịnh Vương kéo tay Ôn Uyển, một tay vuốt đầu nàng nói"Uyển Nhi, vẫn còn giận cậu sao?" Trịnh Vương nhìn thấy vẻ mặt Ôn Uyển vẫn bảo trì lạnh nhạt, trong lòng không biết có tư vị gì.
Xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy, hắn cũng vô cùng ảo não. Tin tức Hạ Ảnh đưa tới nói sau khi trở về từ chuyện kia, nàng không hỏi tới hắn một câu nào. Cơm cũng ăn không vô, trên mặt không hề có nụ cười. Thường xuyên ngồi trong thư phòng cả ngày. Cho dù tiến cung cũng là một bộ dạng ngu ngơ. Đối với Hoàng Đế, cũng ngây ngốc đấy, không còn được nửa phần linh hoạt như trước nữa.
Gần đây hắn cứ một mực nghĩ lại chính mình, có phải đã làm sai thật rồi hay không? Nếu như lúc trước hắn rất chắc chắn tự nói với mình, hắn không có làm sai. Bởi vì bên trong trận đấu này, không phải Triệu Vương chết thì chính là hắn chết. Hắn mà chết, Ôn Uyển cũng phải chết theo. Ôn Uyển cứ luôn bài xích tham gia vào ván cờ này, lúc đầu cho rằng ở bên ngoài lịch lãm rèn luyện một năm sẽ hiểu rõ thế cục, cũng cho rằng nàng đã có chuẩn bị, thế nhưng gần nửa năm trôi qua, nàng vẫn duy trì thái độ cũ. Đến thế cục ác liệt như bây giờ, Ôn Uyển vẫn không muốn tham gia. Hắn thật không có biện pháp. Không phải hắn không muốn chờ lâu mà là hắn không có thời gian.
Nhưng bây giờ, hắn lại dao động
← Ch. 0490 | Ch. 0492 → |