Vay nóng Tima

Truyện:Trọng Sinh Chi Ôn Uyển - Chương 0484

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Trọn bộ 1359 chương
Chương 0484
Thượng đường thành thân (thượng)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1359)

Siêu sale Lazada


Phủ Quận chúa tổ chức hôn lễ cho Thất thiếu gia nên vô cùng bận rộn. Ôn Uyển thân là đương gia thì lại rất nhẹ nhõm. Đáng tiếc, tin tức ở Giang Nam của nàng nói bệnh tình của Yến Kì Hiên đã chuyển biến tốt đẹp. Ôn Uyển lập tức trầm mặc xuống, nàng tính toán thời gian không sai biệt lắm thì Thuần vương cũng đã đến giang nam rồi, cũng không bao lâu nữa thì Yến Kỳ Hiên sẽ trở lại kinh thành rồi.

Thần sắc trên mặt Ôn Uyển, Hạ Dao nhìn cũng không hiểu.

Ôn Uyển đứng ở trong sân, nhìn những ngôi sao sáng trên bầu trời. Hạ Dao đã sớm phát hiện Ôn Uyển có một đặc điểm. Lúc trong lòng Ôn Uyển có chuyện không vui thì đặc biệt thích xem sao trên trời, nhìn tới gần nửa canh giờ.

Hạ Dao biết, thật ra trong lòng Ôn Uyển đang rất khổ sở, cho nên nàng ở bên cạnh khuyên nhủ nói" Quận chúa, thế tử Gia cũng đã rất tốt rồi. Người nên cao hứng mới đúng."

Ôn Uyển nhìn sao trên bầu trời, thân thể tốt thì trong lòng nàng cũng mở rộng, nhưng nếu nói cao hừng thì nàng có cái gì tốt để cao hứng đây. Cho dù gần trong gang tấc, nhưng cũng không thể nào nói cho hắn biết mình là phất Khê. Bởi vì ông ngoại hoàng đế không đồng ý cho cưới, Thuần Vương cũng không đáp ứng. Tất cả mọi gánh nặng đều đeo lên trên lưng nàng. Tương lai sau này nếu Yến Kỳ Hiên biết được rồi cũng có thể sẽ trách cứ nàng. Nhiều chuyện như vậy đặt ở trong lòng nàng, nhưng ngay cả người để nàng thổ lộ hết cũng không có.

Những thứ này nàng đều có thể chịu đựng, nhưng nàng cũng rất lo lắng, hôm nay Giang Thủ Vọng đã chết. Ở trong mắt Yến Kì Hiên thì tương đương như nàng cũng đã chết, cũng sẽ không còn tồn tại chuyện thuân thủ ước định nữa. Yến Kì Hiên vẫn có thể tuân thủ lời hứa sao?

Yến Kì Hiên hiện tại đã mười bốn tuổi, đã đến tuổi nói hôn sự rồi. Yến Kì Hiên sẽ đi tuân thủ một ước định cùng 'người chết' sao? Không phải là nàng không tin Yến Kì Hiên, mà Thuần Vương đã có quyết tâm không cho phép bọn họ ở chung một chỗ, còn có Thuần Vương phi tâm tư không thể dò xét được, con đường này tràn đầy trắc trở. Ôn Uyển thật sự không có lòng tin nữa.

Nếu như Yến Kì Hiên không tuân thủ được lời hứa mà cưới người khác, thì nàng cũng không có quyền đi trách hắn. Mặc dù bởi vì quá nhiều cố kỵ, quá nhiều lo lắng làm cho nàng không thể nói ra sự thật. Nhưng mà nàng giấu diếm, chính là sai. Cho nên, dù Yến Kì Hiên không tuân thủ được lời hứa, nàng cũng không có tư cách đi trách Yến Kì Hiên. Muốn trách chỉ đổ thừa cho ông trời đối với nàng quá tàn nhẫn.

Nếu như Yến Kì Hiên không thể tuân thủ hứa hẹn, không thể gả cho Yến Kì Hiên, vậy thì nhân duyên tương lai của nàng sẽ ở chỗ nào đây? Theo ý tứ của cậu Trịnh vương thì chỉ có thể lựa chọn bên trong mấy anh em bà con. Nếu như là cậu Trịnh vương lên ngôi, mấy anh em bà con này chính là hoàng tử. Nàng không lấy chồng là hoàng tử thì còn có thể gả được cho người nào? Nếu gả, chẳng lẽ thật sự phải đi ngồi lên cái vị trí quý không thể nói kia sao?

Nếu quả thật đến trình độ như vậy, nàng tình nguyện cả đời không lấy chồng. Học Lão sư, làm một danh sĩ, đi khắp đại giang nam bắc. Nhìn núi sông xinh đẹp, cũng là phù hợp với lời của lão hòa thượng nói..., nhân duyên không thuận.

Ôn Uyển tự động đem lời Giác Ngộ đại sư nói nàng có mệnh định nhân duyên quên đi.

Hạ Dao nhìn Ôn Uyển lại đang ngẩn người như vậy thì khuyên lơn "Quận chúa. Người cũng đừng suy nghĩ quá nhiều nữa, nghĩ quá nhiều sẽ hao tổn tinh thần. Vương thái y vẫn nói người có suy nghĩ quá nặng, cho nên thân thể mới không tốt. Quận chúa, tất cả mọi chuyện đều có biện pháp giải quyết. Đừng suy nghĩ nữa, đêm đã khuya rồi nên đi ngủ thôi."

Chuyện này, gấp gáp cũng không gấp được.

Cách thời gian hôn lễ càng ngày càng gần, phủ quận chúa cũng bắt đầu náo nhiệt lên. Phủ Hạo thân vương, phủ THUần Vương, phủ Chu vương, phủ Triệu vương, phủ Ninh vương, phủ Trịnh vương, phủ Trấn Quốc Công, phủ Thần Tiễn Hầu vân vân... trong kinh thành, tất cả đều là gia đình có danh tiếng huân quý hàng đầu đều đưa đến hạ lễ.

Không nói quà tặng, chỉ là bối cảnh của những thứ lễ vật này cũng khiến cho người ta ngắm nhìn mà chặc lưỡi hít hà. Quốc công phu nhân âm thầm kinh hãi, không nghĩ tới, thật đúng là tình huống giống như Quốc Công Gia đã lường được trước đó, lực ảnh hưởng của Ôn Uyển quả thực là quá lớn rồi.

Tứ phu nhân nghĩ tới lời trượng phu nói, chỉ có thể cảm thán lúc trước không có ở kinh thành. Không có thể cùng Ôn Uyển đánh tốt quan hệ. Cho nên, lại càng tận tâm tận lực tổ chức thật tốt cho hôn sự của Thượng Đường.

Hoàng đế nhìn bộ dạng ngại phiền toái của Ôn Uyển thì cười ha hả không ngừng, cái tính của nha đầu này cũng không biết bao giờ mới thay đổi được đây. Chẳng qua chuyện này, Hoàng đế rất tán thành quyết định của Ôn Uyển. Bình Thượng Đường thành thân, cũng không nên để Ôn Uyển nhúng tay. Đưa tiền cũng đã là dốc hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, những chuyện kia thì vất vả làm cái gì, không công lại ảnh hưởng tới mình.

Sau khi Ôn Uyển xoa bóp cho hoàng đế xong, hoàng đế lôi kéo tay của Ôn Uyển nói "Ôn Uyển thoáng chốc mà cháu đã lớn như vậy rồi, qua ba, bốn năm nữa là phải xuất giá rồi, đến lúc đó ông ngoại nhất định sẽ cho cháu một hôn lễ thật long trọng, một hôn lễ mà không người nào có thể so sánh được."

Âm thanh của Ôn Uyển lí nhí như muỗi, tỏ vẻ mình còn nhỏ, qua mấy năm nữa rồi hãy nói.

Hoàng đế thấy bộ dáng Ôn Uyển xấu hổ, liền vỗ vỗ bả vai Ôn Uyển ha hả cười to. Quả thật nói cái này còn sớm, chuyện này đợi thêm vài năm nữa đi. Đến lúc đó ông nhất định phải vì Ôn Uyển mà chọn một vị hôn phu thật tốt, để cho nàng có cảnh tượng phong quang mà gả đi.

Thượng Dũng sau khi biết được đệ đệ muốn thành hôn, tự mình cũng thu xếp thời gian cho thật tốt để chạy về, cả đời đệ đệ cũng chỉ có một lần được như vậy, mặc dù phải đi lại bôn ba mất hơn hai tháng, cực khổ một chút nhưng rất đáng giá.

Hai năm qua Thượng Dũng đi ra ngoài nhận chức, làm việc cũng không tệ lắm, cũng được quan trên tán thưởng nhiều lần, tất cả khảo hạch đều là loại ưu. Bắt đầu xin phép nói là vì hôn sự của đệ đệ, bên trên rất không vui lòng. Nhưng là chờ nghe được đệ đệ của hắn cưới là cháu gái ruột thịt của Tể tướng thì lập tức đồng ý cho hắn nghỉ phép. Hắn ra roi thúc ngựa, lại thay đổi đi đường thủy mới chạy tới kịp trước ngày thành thân.

Đến phủ Quận chúa. Thượng Dũng nhìn phủ Quận chúa giăng đèn kết hoa, tất cả người trong phủ đệ cũng đang chuẩn bị hôn sự, vô cùng náo nhiệt. Thượng Dũng lau nước mắt nơi khóe mắt. Mình để cho đệ đệ cho làm con thừa tự, thật sự là rất chính xác. Nếu như còn ở lại nhà mình thì làm sao có thể có hôn lễ thể diện như vậy, lúc mình thành thân cũng vậy, ngay cả khi có Đại phu nhân giúp đỡ, cũng là vô cùng đơn sơ, khiến cho người Hứa gia bên kia đều âm thầm châm chọc mình là đã chiếm được lợo lớn, ở trước mắt thê tử hắn cũng thấp hơn một cái đầu. Bây giờ tiền đồ cùng nhân duyên của đệ đệ tất nhiên là rất tốt.

Hôn lễ càng tới gần, hiện tại rất nhiều khách nhân qua lại thăm hỏi càng nhiều, Ôn Uyển ở phương diện ngôn ngữ cũng không có phương tiện nên chỉ có thể dựa vào mấy người của Đại phòng rồi.

Bản thân của Trịnh vương đang ở Giang Nam cũng không có trở về, chỉ gởi thư để cho Vương Phi cùng Như Vũ cũng tới đây lo liệu giúp Ôn Uyển, mặc dù Ôn Uyển vẫn ứng phó cho có lệ, nhưng nàng cũng đã thay đổi phương châm đối ngoại của mình, cười híp mắt nói cám ơn với Trịnh vương phi cùng Như Vũ.

Nhìn bộ dạng Ôn Uyển nở nụ cười xua đuổi, thấy vậy trong lòng Như Vũ phát lạnh. Ôn Uyển lần này thật sự đã thay đổi, thậm chí cả nàng cũng không nhận ra. Chuyện xảy ra ở trong phủ Trịnh vương lần này, không ngờ lại khiến cho tính tình Ôn Uyển thay đổi làm người ta không nghĩ ra được, các nàng cũng không biết phải ứng đối như thế nào.

Chuyện của Thượng Đường vẫn chậm rãi tiến hành.

Ôn Uyển nhận được một tin tức khiến cho nàng rất không thoải mái. Giang gia cố ý đem đích tôn đích nữ (cháu gái trưởng), là cháu gái không cùng chi với Thuần Vương Phi hứa gả cho Yến Kì Hiên.

Ôn Uyển biết, đây là bước đầu tiên của Thuần Vương Phi. Sau này, còn có nhiều thủ đoạn hơn nữa đang đợi Yến Kì Hiên. Nhưng nàng thì cái gì cũng không thể nói, cái gì cũng không thể làm.

Ôn Uyển đã hiểu rõ ở triều đại này, con ngoại thất là không có bất kỳ địa vị nào. So sánh với con vợ kế còn thấp hơn. Con vợ kế ít nhất còn được lên gia phả. Nhưng còn con ngoại thất, thì ngay cả tư cách được đưa lên gia phả cũng không có. Chứ đừng nói chi là quyền thừa kế.

Mặc dù Ôn Uyển không rõ tại sao Thuần Vương thân là Tông lệnh lại cố ý phạm phải sai lầm lớn bậc này, đưa cán cho người ta nắm. Nhưng từ góc độ chuyện của Yến Kì Hiên mà suy nghĩ thì chuyện này càng ít người biết càng tốt. Bởi vì chuyện này một khi bị tiết lộ, thế tử vị của Yến Kì Hiên nhất định sẽ bị đoạt đi. Thậm chí ngay cả tính mệnh cũng có thể nguy hiểm. Mà cái này, là đòn sát thủ của Thuần Vương Phi

Ôn Uyển hôm nay là bồ tát đất sang sông tự bản thân cũng khó bảo toàn, căn bản là không có cái năng lực gì để cùng Thuần Vương Phi đối kháng. Cho nên hiện tại cái gì nàng cũng đều không làm được, chỉ có thể lẳng lặng đứng một bên nhìn. Ôn Uyển chỉ cầu nguyện trong lòng, hy vọng, Yến Kì Hiên có thể chống đỡ được tới khi nàng có đủ năng lực.

Mùng bốn tháng sáu, Đại phu nhân mang theo hai con dâu tới đây, ở lại Thanh Nhã cư để hỗ trợ xử lý các công việc. Tứ phu nhân cũng đi vào đó ở.

Ngoại viện có đám Hạ Thiêm, Hạ Nhuận coi chừng. Bên trong có Cổ ma ma cùng Trần ma ma. Lại có mấy người Đại phu nhân cùng Tứ phu nhân chiếu cố, cho nên Ôn Uyển cũng không có chuyện gì bận rộn.

Trong ngày hôm nay bỗng rối ren một trận, hỉ rạp ở tiền viện cũng đã dựng xong. Phòng bếp cũng thu thập thêm rạp, cũng không quên làm thêm nhà bếp nhỏ, mọi chuyện đều được chuẩn bị đầy đủ hết.

Nhiều người trong tộc cùng thân thích bên ngoại cũng bắt đầu tới cửa chúc mừng rồi.

Lúc này, người cha hờ Bình Hướng Hi của Ôn Uyển cũng coi như là không tệ, xin nghỉ ngơi năm ngày để sớm đến chỗ này chuẩn bị trước giúp đỡ đón tiếp khách nhân. Từ đầy tới cuối đều mang vẻ mặt tươi cười.

Ôn Uyển nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn thì cảm thấy đặc biệt chói mắt. Ôn Uyển lập tức buồn bực rồi, trước mặt cháu trai hắn cũng có thể xem như nhi tử thân nhân mà đối xử, đối với mấy cháu gái tất cả đều rất quan tâm, tại sao lại đối với nữ nhi như mình dường như giống như là oan gia đời trước vậy.

Ôn Uyển lần đầu nghi ngờ, chẳng lẽ thật sự là có xung khắc.

Hôn sự của Thượng đường, Thượng Kỳ vẫn một mực tới giúp đỡ, không thiếu một ngày. Hơn nữa còn là để cho làm cái gì thì làm cái đó, không có nửa câu oán hận. Thượng Kỳ đã để cho Ôn Uyển có một ấn tượng rất tốt. Ôn Uyển biết trong thời gian nàng ngã bệnh kia Thượng Kỳ cũng thường xuyên đi đến thôn trang thăm hỏi nàng. Mặc dù không gặp được người nhưng với phần thái độ chân thành kia vẫn khiến cho trong lòng Ôn Uyển có một ấn tượng rất tốt.

Dựa vào bản tâm mà nói, Ôn Uyển cảm thấy Thượng Kỳ so sánh với Thượng Đường tốt hơn nhiều. Thượng kỳ người này không bị ngoại nhân ảnh hưởng, tâm tư chính trực, cách xử sự làm người cũng giống như suy nghĩ trong lòng đều đồng nhất, những người có thể làm được như vậy là rất ít. Ôn Uyển rất tiếc hận. Nếu như Thượng kỳ không phải có một mẫu thân có cừu oán với nàng, thì Ôn Uyển sẽ coi hắn như ca ca ruột mà đối đãi. Đáng tiếc tất cả mọi chuyện như vậy đều chỉ có thể là nếu như.

An thị thấy được sính lễ của Thượng đường vô cùng phong hậu, có thể sánh ngang với thế tử phủ Quốc Côngkhi thành thân. An thị nhận được tin tức thì lúc này khăn trên tay cũng bị bà cắn tới nát rồi. Những thứ này căn bản vốn là của con bà, đáng tiếc là cái nha đầu quỷ này lại tình nguyện tiện nghi cho người bên ngoài mà không nguyện ý để tiện nghi cho con trai bà. Mình không phải là không có đánh chủ ý qua đó, nhưng Ôn Uyển lại đối với người Bình gia phòng bị vô cùng nghiêm ngặt, ngay cả những người bên cạnh Thượng Đường cùng đều là mua vào từ bên ngoài. Tiền bạc của nàng cũng không thăm dò được tin tức chính xác, cứ qua lạinhư vậy, trước kia chuyển vào cũng không ít nhưng tất cả tin tức hữu dụng gì cũng không nhận.

Hôn lễ lần này, bà vốn cho rằng dựa vào thân phận của mình là có thể tham dự vào. Nào biết đâu rằng Ôn Uyển căn bản là không để ý tới bà. Đặt mua sính lễ, cả chào hỏi bằng miệng cũng không đánh tiếng với bà, đi Tô gia thương lượng hôn sự, lại càng không có chuyện của bà. Hoàn toàn đem bà thành người không liên quan.

An thị cùng Bình hướng Hi khóc lóc kể lể mất mấy lần. Bình Hướng Hi rất trực tiếp mà cự tuyệt "Nếu ngươi còn dám đi nói, ta liền bỏ ngươi. Ngươi đi mất mặt thì không sao, đừng có đem mặt mũi của ta cũng ném đi hết." An thị không có cách nào khác, đành đi theo thuyết phục Đại phu nhân.

Đại phu nhân rất trực tiếp mà nói với bà, đây là Thượng Đường tự mình tới nhờ. Còn nói quá trình đặt mua bà ấy cũng chỉ là giúp đỡ một chút, đề xuất ra một chút chủ ý, chuyện nhờ người chọn mua cũng là do người của hai vương phủ hỗ trợ, mà tất cả mọi chuyện này cũng đều là ý tứ của Ôn Uyển.

An thị đối với Ôn Uyển, vừa sợ vừa hận lại vừa oán. Ôn Uyển bà không dám chọc, còn Bình Thượng Đường mặc dù là cho làm con thừa tự, nhưng bà dù sao cũng là mẫu thân trên danh nghĩa, thế mà cho một người đến nói nhờ bà hỗ trợ cũng không có, đến cả pháp luật lễ nghi đều không để ý. Đạo hiếu càng không nói đến. Bà không làm gì được Ôn Uyển, chẳng lẽ còn không làm gì được Thượng Đường. Bà muốn chuẩn bị để cho giám quan vạch tội Thượng Đường buộc hắn tội bất hiếu. Để cho con đường làm quan cả đời hắn đều phải hủy hết.

Ôn Uyển rất nhanh biết An thị đang luồn trên nhảy dưới liền khẽ mỉm cười, tự mình tìm tai vạ, cũng đừng trách nàng không khách khí.

Ôn Uyển phụng bồi hoàng đế ở trong Dưỡng Hòa Điện, nghe được phía ngoài truyền lời"Hoàng thượng, An Nhạc hầu cầu kiến!"

Ôn Uyển nghe cười một tiếng, đây quả thật là không cần tìm, tự mình đưa tới cửa. Ôn Uyển hướng về phía Hạ Dao nói một câu. Hạ Dao cùng một tiểu thái giám bên cạnh nói một tiếng.

Ôn Uyển như không có việc gì tiếp tục đấm bóp cho hoàng đế

An Nhạc hầu lần này cầu kiến, là vì chuyện xin Phong thế tử. An Nhạc hầu muốn xin phong cho con trai thứ ba của mình lên thế tử vị, thay đổi nhiều năm như vậy rốt cục An Nhạc hầu cũng có quyết định.

Hoàng đế giữ lại sổ con, chưa cho hắn câu trả lời chắc chắn.

Sau khi An Nhạc hầu rời khỏi đây. Ôn Uyển liền nói với hoàng đế, nàng muốn đi ra ngoài. Hoàng đế cười híp mắt phất phất tay"Đi đi, cũng đừng mãi buồn bực trong phòng." kể từ khi Ôn Uyển quay trở lại, cũng chưa từng có một chút phấn chấn nào giống tiểu hài tử nên có. Càng không có sinh động giống như một năm trước nàng ở bên ngoài. Hoàng đế rất buồn bực, tính tình đứa nhỏ này thật là đoán không ra a.

"An Hầu gia xin dừng bước. Quận chúa có chuyện tìm Hầu gia thỉnh giáo." Tiểu thái giám được phân phó gọi An Nhạc hầu đang muốn rời đi quay lại.

"Quận chúa tìm lão thần, có chuyện gì phân phó." thần sắc An Nhạc hầu vô cùng cung kính. Vì có chuyện lúc trước nên ở trước mặt Ôn Uyển một chút sức lực ông cũng không có.

Ôn Uyển cười thật ngọt ngào"An Hầu gia. Quận chúa nói, An thị chuẩn bị tìm người tố cáo tới cửa nhà ta, nói Thất thiếu gia ngỗ nghịch bất hiếu. Không biết An Nhạc hầu Gia có biết chuyện này hay không."

An Nhạc hầu kinh hãi"Quận chúa nói chuyện đó là như thế nào?"

Ôn Uyển càng cười thêm ngọt ngào "An thị nói, nàng là mẫu thân của Thất thiếu gia. Đối với việc Thất thiếu gia thành thân ngay cả báo một tiếng cũng không có nên rất khó chịu. Cho nên chuẩn bị mời người buộc tội Thất thiếu gia bất hiếu. An Nhạc hầu Gia, An thị nói nàng là mẫu thân của Thất thiếu gia nhà chúng ta. Quận chúa hỏi ngài. Có phải nàng cũng cần gọi ngài một tiếng ông ngoại hay không đây?"

An Nhạc hầu cũng là người từng trải qua nhiều việc đời, định lực hơn người, nhưng lại bị một câu giống như tùy ý của Ôn Uyển dọa sợ tới mất hai phần hồn. Trên đời này, người có thể phù hợp để cho Ôn Uyển Quận chúa gọi một tiếng ông ngoại trừ cái vị đang ở trong Dưỡng Hòa Điện kia ra, ai dám làm. Ôn Uyển Quận chúa làm vậy là muốn gài bẫy ông a!

An Nhạc hầu lau mồ hôi đổ xuống "Quận chúa. Nói như vậy thật làm giảm thọ lão thần rồi. Quận chúa yên tâm, lão thần nhất định sẽ cho Quận chúa một câu trả lời chắc chắn vừa lòng." Nghịch nữ như vậy nên sớm trừ đi cho sạch sẽ.

Hạ Dao nhìn thấu sát cơ của An Nhạc hầu "An Nhạc hầu, trừng trị một chút là đủ rồi, cũng không nên động tâm tư gì kẻo dính líu tới quận chúa nhà chúng ta thì đây lại là lỗi của An Nhạc hầu rồi."

An Nhạc hầu vội vàng cẩn thận nói"Lão thần không dám, Quận chúa yên tâm. Lão thần nhất định xử trí thỏa đáng, không có bất kỳ quan hệ gì đến Quận chúa."

Trên đường về nhà, An Nhạc hầu thật là hối hận không kịp. Sớm biết lúc ấy vừa xảy ra chuyện, hắn nên cùng cái nghịch nữ này đoạn tuyệt quan hệ a. cũng không biết là đầu óc để đi đâu mà lại dám buộc Thượng Đường bất hiếu, Thượng Đường bây giờ là nhi tử của công chúa, là cháu ngoại trên danh nghĩa của hoàng đế, nếu không tẫn hiếu cho công chúa chẳng lẽ lại đi tẫn hiếu cho mẹ kế là nó, đến lúc đó nếu để cho cái nữ nhi không có đầu óc kia dâng sổ con buộc tội thì ông thật sự phải ôm hết liên lụy rồi.

An Nhạc hầu trở lại Hầu phủ, kêu người đi đem An thị gọi về. Đầu tiên là để cho bà Tử quăng nàng ta mấy bạt tai mạnh. Hết sức mà khiển trách một bữa. Cảnh cáo nàng ta, nếu còn dám làm chuyện liều lĩnh gì sẽ trực tiếp thưởng cho nàng ta một dải lụa trắng, tự kết thúc đi.

An Nhạc hầu cũng muốn cùng An thị đoạn tuyệt quan hệ cha con. Nhưng sợ An thị làm gì quá mức. Lại có lời nói lúc trước của Ôn Uyển..., ông sợ thật gặp chuyện không may, đến lúc đó lại tìm đến ông, hiện giờ ông chỉ muốn tất cả đều không quản không xen vào. Chỉ đành phải chấn nhiếp trước mặt, những cái khác nói sau.

Chẳng qua An Nhạc hầu vì để phòng ngừa vạn nhất, lại ban cho nàng ta hai bà tử khôn khéo để cho hai người này chú ý một chút. Có gió thổi cỏ lay gì thì lập tức nói cho ông biết.

An thị ở nhà chồng có thể giữ vững địa vị bây giờ, là bởi vì bối cảnh nhà mẹ đẻ của nàng ta cứng rắn, . Nếu thật sự là dẫn tới việc cha nàng ta phát hỏa, không ép nàng ta tự vẫn thì cũng nhất định là đoạn tuyệt quan hệ, nàng ta cũng không có lá gan mà đi thử chuyện này nên đành phải thành thực xuống.

Ngày mùng năm tháng sáu, Thượng Hồng, Thượng Dũng, Thượng Vệ, Hải Yển còn có mấy người trong tộc có tước vị đều được phân bố công việc, tập hợp thành tám người. Cỡi ngựa cao to, mang theo rất nhiều tùy tùng, đi Tô gia trước nghênh đón đồ cưới.

Đại phu nhân để cho hai người con dâu đem Ngẫu Hương Tạ kiểm tra một phen. Bốn phía vách tường Tân phòng trắng xóa tới tận đất, quét rất sạch sẻ, sẽ chờ đồ nữ trang vừa đến, lập tức có thể xếp đặt đồ nữ trang.

Ôn Uyển đã đi đưa tin qua Tướng phù, đem phong cảnh hiện tại đại khái nói một lần với Chân Chân, để cho Chân Chân mình tự mình lấy tên. Chân Chân viết ba chữ 'Ngẫu Liên Tạ'.

Ôn Uyển nhìn xong đề thêm ba chữ 'Ngẫu Hương Tạ'. Bên kia trở về nói chữ tốt.

Hải thị sau khi biết được liền hướng về phía Tô phu nhân nói" Nương, cái này thì mẹ càng yên tâm rồi. Tiểu cô muốn đặt tên cho tiểu viện của mình, Quận chúa cũng để cho tiểu cô tự mình lấy tên. Mẹ còn cái gì phải lo lắng nữa." Mặc dù là việc rất nhỏ, nhưng có thể thấy được, Ôn Uyển đối với Chân Chân có đầy đủ tôn trọng. Sau này chuyện trong viện của Chân Chân, Ôn Uyển cũng tuyệt đối sẽ không nhúng tay.

Tô phu nhân tự nhiên biết ý tứ con dâu, tâm tình treo trong lòng rốt cục cũng thả xuống, mặc dù nói Chân Chân cùng Ôn Uyển có quan hệ tốt. Nhưng mà có một cô em chồng lợi hại thông minh như vậy, vạn nhất muốn nhúng tay vào trong nội viện của Chân Chân cũng có thể khiến cho người ta nhức đầu a.

Phủ Ôn Uyển Quận chúa, đình viện ngay ở giữa gọi là Hành Phương Các, viện bên phải gọi Ngẫu Hương Tạ, viện bên trái Ôn Uyển thấy nơi đó bố trí yên tĩnh trang nhã, lười nghĩ tên liền trực tiếp kêu là Thanh Nhã Cư, tự mình viết chữ rồi mời người khắc lại bảng hiệu mang tới treo lên.

Từ Tô gia đến phủ Ôn Uyển quận chúa, dọc theo đường đi có hạ nhân phủ quận chúa ăn mặc đồ mới chạy tới chạy lui báo tin. Tô phủ bên kia giao trap (hộp đựng đồ trang sức của phụ nữ thời xưa) không lâu, thì bên này đã có tin tức truyền về. Thượng Đường mang theo đường huynh đệ của hắn cùng anh em bà con, bạn bè tốt cùng trường, dẫn đầu đội trống cổ, ở trong ngoài nghênh đón.

Đồ cưới của Tô phủ rầm rộ mà đi về hướng phủ quận chúa, đi một lúc lâu cũng chưa xong.

Những trang bị được đưa lên đi đầu là của hồi môn, lụa cũng được nhuộm màu đỏ thẫm mang không khí vô cùng vui mừng. Tiếp theo là mười hai khối gạch mới, tượng trưng cho mười hai gian phòng; mười hai khối gạch mộc. tượng trưng cho mười hai khoảnh ruộng, có sáu khối giấy màu quấn quanh tượng trưng cho danh nghĩa sản nghiệp sáu cửa hàng.

Tiếp theo đó là nhà cửa đều đủ cả. Giường, bàn trang điểm, cái bàn, hộc tủ, rương hòm đựng các đồ quan trọng, đồ dùng trong nhà thuần một màu sắc là dùng gỗ lim, nhìn lại các sản phẩm thêu đều được thêu vô cùng tinh sảo, cũng đều là trân phẩm. Tiếp theo là chăn, mềm, đệm, gối, màn trướng bằng vải, xiêm y bốn mùa cùng vật liệu may mặc...vân vân. Sau nữa là đồ bài trí treo lên, đều là một chút thư họa cổ, chọn ý may mắn cát lợi để treo. Từng kiện lớn phía sau thì chính là đồ vật vụn vặt rồi, đồ trang sức đeo tay đựng trong hộp đựng đồ trang sức đỏ thẫm, cùng những đồ vật phấn bột nước các loại.

Của hồi môn cuối cùng là bốn người nha hoàn, hai mama, hai thị tỳ, mười phòng gia nhân.

Tổng cộng một trăm hai mươi tám rương đồ cưới, đem Ngẫu Hương Tạ nhét tới đầy ắp, cùng với Như Vũ và Mai nhi lúc trước đều không kém chút nào.

Tôi tớ, gã sai vặt, người tới chật ních. Đem viện nhỏ ngồi tới kín người. Ôn Uyển đối với cảnh tượng vô cùng náo nhiệt này, lại thầm cảm tạ ông trời để cho thời tiết tốt như vậy. Nếu là trời mưa thì còn không biết là cảnh tượng như thế nào.

Phía ngoài vô cùng náo nhiệt, Ôn Uyển coi như không có gì, tự nhiên ở thư phòng luyện chữ. Không nói người khác, chính là Hạ Dao cũng cảm thấy Ôn Uyển quá mức lạnh nhạt.

Ôn Uyển biết lời Hạ Dao định nói nên kinh ngạc hỏi"Là Thất thiếu gia thành thân, nên hưng phấn chính là hắn. Ta có cái gì đâu mà kích động." Hạ Dao lại một lần ở trước mặt Ôn Uyển á khẩu không trả lời được.

Tất cả mọi người đều cho rằng Ôn Uyển Quận hưng sư động chúng như vậy, đem hôn lễ làm được náo nhiệt như thế. Đầu tiên chính là tỏ vẻ bày ra nội tình của phủ Quận chúa, thứ hai là thể hiện việc nàng được hoàng thượng cưng chiều. Lại không nghĩ rằng, Quận chúa hoàn toàn từ đầu đến cuối đều không nghĩ tới phương diện này.

Mọi người ở tiền viện loay hoay muốn chết, còn Ôn Uyển lại không thấy bóng dáng đi ra ngoài. Nhưng một lúc sau, Hạ Thiêm lo lắng chạy nhanh vào, hướng Ôn Uyển bẩm báo"Quận chúa, tiền thưởng không đủ."

Ôn Uyển nghe lời này, rất muốn quay người khinh bỉ, nàng đã chuẩn bị một hòm lớn tiền thưởng, những thứ này đều là dựa theo số lượng lúc trước định ra để chuẩn bị nhiều thêm môt phần. hiện giờ lại không có. Hẳn là có người mượn cơ hội này đến tống tiền rồi, thật là mất mặt ném xuống tận nền nhà rồi. ngay cả chút tiền kia cũng không chịu bỏ qua.

Hiện tại cũng không phải là thời điểm truy cứu những thứ này, không thể phá hỏng không khí vui vẻ của yến tiệc. Ôn Uyển lại để cho người ta từ trong phòng mang ra một rương tiền nhỏ cùng mấy xâu tiền.

Hạ thiêm nhìn Ôn Uyển đã sớm chuẩn bị tốt thêm một rương tiền thưởng, trong lòng thầm hô một tiếng may mắn. Mình cũng đến chính giữa mới phát hiện, trong đám người lãnh thưởng có nhiều tôi tớ của Tam lão gia, Ngũ lão gia, tôi tớ trong nhà đều mang tới, tất cả đều lẫn lộn.

Sau khi Hạ thiêm phát hiện xong liền quát bảo ngưng lại, nhưng tiền thưởng kia cũng không đủ rồi. Lúc này mới vô cùng lo lắng tìm đến Ôn Uyển. Cũng may vị chủ tử này của mình làm cái gì cũng chuẩn bị vô cùng cẩn thận, Hạ Thiêm cũng biết rõ điểm này, mới dám tới hỏi thăm. Nếu không, hắn có mượn thêm mười lá gan cũng không dám tới phiền toái Quận chúa.

"Một trăm hai mươi tám rương đồ cưới, từng rương cũng đều nhét đầy rồi, hơn nữa những vật kia đều là thượng phẩm, thật hâm mộ tiểu tử Thượng Đường kia, lại có may mắn bậc này. Cần gì ở Nhị phòng, có một người cha như vậy không biết là có cưới được vợ hay không, nếu không phải được quận chúa chọn trúng thì hắn nơi nào có được cảnh tượng như hiện tại, không chỉ có cưới đích nữ duy nhất của phủ tể tướng còn có được số tiền tài lớn như vậy." một vị con dâu Bình gia chua sót nói.

"Đúng vậy a, ngay cả đồ dùng trong nhà cũng dùng tới gỗ hoa lê tốt nhất, những thứ đồ cổ quý giá kia cũng là những đồ tốt bậc nhất. Đồ trang sức đeo tay, chất vải của y phục, ta nhìn thấy con mắt đều muốn trợn trừng rồi, thể diện to lớn như vậy, lại có những thứ đồ cưới này, không có tám chín vạn lượng bạc, nơi nào đặt mua được." Một phu nhân hâm mộ nói.

"Khụ, ai bảo số mạng người ta tốt đây!" Một phu nhân vừa ghen ghét vừa hâm mộ nói.

"Đúng vậy a, quý tử trong nhà đấy. Nếu là ban đầu, cho làm con thừa tự là Thượng Phong nhà ngươi thì cảnh tượng hiện tại chẳng phải chính là Thượng Phong nhà ngươi rồi sao. Nhiều đồ cưới như vậy, xem thế nào cũng là tám, chín vạn lượng bạc, ở giữa ngón tay đục một chút cũng đủ cho một nhà các ngươi sống tốt, cũng không cần ngươi quanh năm suốt tháng cực khổ nữa. cái đệ muội mới kia của ngươi, ta nghe nói là một người nắm kinh tế vô cùng chặt a, quanh năm suốt tháng cũng chỉ tặng có hai mươi lượng bạc cho mẹ chồng ngươi dùng. Vợ chồng các ngươi một chút chỗ tốt cũng không dính tới được." Một tức phụ trêu ghẹo một tức phụ bên cạnh ánh mắt đang nhìn thẳng tắp.

Hai mươi lượng bạc, đối với dân chúng bình thường ngoài kia nếu chỉ cần tiết kiệm cũng đủ cho một nhà lớn nhỏ chi tiêu một năm rồi, cũng không coi là thiếu


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1359)