Bàn Tay Đen Tối (hạ)
← Ch.0458 | Ch.0460 → |
Edit: Ly Ly
Ôn Uyển nhìn ánh mắt của nàng, trong lòng rất hoài nghi, nhưng lại sợ mình oan uổng cho người khác, nên nàng để nước trà xuống, tỏ vẻ hiện tại chưa muốn uống.
Giai Tuệ thấy Ôn Uyển để trà xuống, còn nói không muốn uống, thì vô cùng bất an: "Quận chúa, có phải trà có chút lạnh hay không, nếu không ngon, nô tỳ sẽ pha cho Quận chúa chén khác."
Ôn Uyển gật đầu tỏ vẻ trà này quả thật có chút lạnh, mùi vị phai nhạt rất nhiều, vì thế liền bảo nàng ta đi pha lại bình trà khác. Giai Tuệ thấy Ôn Uyển không có mất hứng, còn bằng lòng uống trà mới do nàng pha, liền yên lòng, lập tức nhoẻn miệng cười, sau đó bước nhanh đi ra ngoài pha trà.
Ôn Uyển nhìn theo bóng lưng của Giai Tuệ, trong mắt dần dần hiện lên hung quang. Đến bây giờ, nàng đã xác định trăm phần trăm, nàng bị người khác tính kế. Nàng thật sự không tin lại có chuyện trùng hợp như vậy, Hạ Ngữ vừa đi ra liền không trở về, Hạ Viên lại ở mãi trong viện không đi vào, bọn Võ Tinh cũng không đến. Dựa theo tình huống bình thường, chỉ cần có người báo một tiếng, Võ Tinh nhất định sẽ tới đây bằng tốc độ nhanh nhất.
Ôn Uyển là người nhạy cảm cỡ nào, hơn nữa khi quay trở về, nàng đã làm tốt công tác chuẩn bị, cho nên lúc làm việc gì cũng vô cùng cẩn thận. Thử nhớ lại những lần trước mà xem, Hạ Ảnh là nha hoàn thiếp thân của nàng, bình thường khi ra bên ngoài, căn bản là không rời nàng một bước, nhưng hôm nay lại vô cùng khác thường, dám tự mình chạy đi, lại còn ngay lúc nàng gặp chuyện không may ở trong Vương phủ. Ngay lúc tất cả mọi người luống cuống tay chân, thì nàng đến cả một nha hoàn thiếp thân cũng không có.
Khụ, cũng do nàng đi đứng không cẩn thận, chỉ lo ngẩn người. Nếu như ở những nơi khác, nàng đã sớm cảnh giác rồi, nhưng bởi vì đây là Vương phủ, nàng xem Vương phủ như nhà của mình, cho dù có cảnh giác thế nào đi nữa cũng không cẩn thận như khi ở trong Hoàng cung, do vậy mới bị người khác tính toán.
Bị người tính toán thì Ôn Uyển đã sớm có chuẩn bị, thậm chí hậu quả nghiêm trọng hơn, Ôn Uyển cũng đã chuẩn bị, nhưng nàng trăm nghĩ nghìn nghĩ, cũng không nghĩ đến mình lại bị người tính toán trong phủ Trịnh vương.
Ôn Uyển nhìn ra bên ngoài, im lặng đến mức có thể nghe được âm thanh vù vù của gió thổi, yên lặng giống như toàn bộ người trong phủ Trịnh vương đều bốc hơi khỏi nhân gian hết rồi. Ôn Uyển vô cùng tin tưởng, lần này mục tiêu của Hiền phi là nàng, không thể nghi ngờ, chẳng qua không nghĩ tới, bà ta lại bỏ công lớn như vậy. Có thể điều tất cả các thị về, nha hoàn, bà tử trong vương phủ đi hết, cái này phải cần bao nhiêu thế lực đây? Mấy năm qua, Hiền phi đã tốn bao nhiêu tâm huyết vào Vương phủ mới có thể chiếm cứ được thế lực to lớn như thế?
Chỉ mới một phút đồng hồ, Giai Tuệ đã bưng trà trở lại, áy náy nói "Quận chúa, trong thủy phòng đã hết nước rồi."
Ôn Uyển biết nàng ta đang đi vào, ngoài mặt thì giả vờ đọc sách, nhưng trên thực tế nàng lại dựng thẳng lỗ tai lên để nghe tiếng bước chân của nàng ta. Giai Tuệ bước đi rất nhẹ nhàng, nhưng lại không thể đạt đến trình độ chân chạm đất không tiếng động như Võ Tinh, cũng không đến mức bước đi vô thanh vô tức như Hạ Ảnh. Dựa vào bước đi của nàng ta, Ôn Uyển đại khái cũng có thể phán đoán được nàng ta có bao nhiêu năng lực, dĩ nhiên Ôn Uyển đã nhận định, người này là mật thám, không thể nghi ngờ. Có lẽ bởi vì trong lòng nàng ta quá lo lắng, cũng có thể vì nàng ta đã nhận định Ôn Uyển là con mồi trong tay mình, cho nên không hề che dấu chút nào.
Ôn Uyển cười, nói không sao, bảo nàng ta pha cho nàng một chén trà, nàng khát. Giai Tuệ cười, rót cho Ôn Uyển một chén trà.
Giai Tuệ bưng trà cho Ôn Uyển, Ôn Uyển vô cùng lạnh nhạt bỏ sách xuống, vươn tay ra, chuẩn bị đón chén trà Giai Tuệ đưa tới, nhưng không biết tại sao, tay Ôn Uyển khẽ rung, cái chén rơi xuống, làm ướt hết quần áo của Ôn Uyển. Cái chén rớt xuống thảm trải sàn, lăn mấy cái, sau đó lăn xuống gầm bàn.
Ôn Uyển lập tức nhảy lên, đây là nước nóng a.
Giai Tuệ giật mình, vội vàng cúi đầu cầm khăn lau quần áo cho Ôn Uyển "Quận chúa, không có chuyện gì, người đừng nóng vội, nô tỳ lau cho ngươi. Quận chúa, đừng động đậy, kẻo bỏng."
Giai Tuệ luống cuống tay chân lau nước trà cho Ôn Uyển.
Ôn Uyển dùng tốc độ nhanh nhất rút đoản đao giấu trong tay áo ra ngoài, sau đó đâm vào trái tim của nàng ta, xuất thủ cực nhanh, chuẩn xác, ngoan độc, căn bản không phải là người từng trải thì không làm được. Từ lần phát sinh chuyện ngoài ý muốn lúc trước, Ôn Uyển luôn luôn đi theo học tập Băng Dao, sau khi trở về lại tiếp tục theo Hạ Ảnh học. Hơn nửa năm học tập, không nói mười phần, nhưng ít nhất nàng cũng học được bốn năm phần, đây đều không phải là những thứ vô ích. Hơn nữa bây giờ nàng đang học tập xoa bóp, cho nên nắm rất chính xác vị trí các huyệt vị và vị trí của ngũ tạng lục phủ trên thân thể con người. Vì thế dưới tình huống muốn đối phó với một người không có lòng phòng bị nàng, quả thật rất dễ dàng.
Giai Tuệ thấy đao đã sắp đâm vào trái tim của mình, chỉ biết giương mắt lên nhìn Ôn Uyển. Từ khi rút đao ra đến khi đâm vào thân thể của nàng, hoàn thành chỉ trong nháy mắt, căn bản không cho nàng có chút thời gian nào để phản ứng. Đến bây giờ trên mặt Giai Tuệ vẫn còn lộ vẻ không tin "Ngươi? Làm sao ngươi có thể?" Đao pháp lưu loát như vậy, người bình thường căn bản là không thể làm được, chỉ có những người đã từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp mới có được tay nghề như vậy, nhưng đường đường là Hoàng Quý quận chúa, tại sao có thể giết người lưu loát sạch sẽ đến thế. Hơn nữa, Ôn Uyển Quận chúa luôn luôn dịu dàng, từ bi lương thiện, được mọi người yêu thích, chỉ mới nhìn thấy mấy cung nữ bị đánh chết, đã bị dọa sợ hãi đến mấy ngày, tại sao bây giờ lại trông giống sát thủ như vậy. Một năm, trong một năm này, rốt cuộc Quận chúa Ôn Uyển đã trải qua chuyện gì? Tại sao lần này biểu hiện ra ngoài, lại hoàn toàn giống như một người khác. Đáng tiếc, không đợi nàng ta kịp hiểu rõ ràng, đã ngã xuống mặt đất.
Ôn Uyển mới không quan tâm đến việc nàng ta nghĩ như thế nào. Sau khi đâm xong, nàng vô cùng lưu loát rút đao ra, nhìn máu chảy đầm đìa trên thân đao, Ôn Uyển liền lau xuống trên người của Giai Tuệ, người mà đến chết cũng không nguyện ý nhắm mắt lại.
Làm xong những việc này, Ôn Uyển cảm giác được trên thân thể của mình có một luống khí nóng, hơn nữa càng ngày càng nóng hơn. Ôn Uyển vô cùng hoảng sợ, ánh mắt trừng lớn đến nỗi muốn rớt ra ngoài. Không thể nào a, mới vừa rồi, nàng không có ăn gì cả, không lẽ là đồ uống? Lúc nãy, nàng có uống chút trà, trà do Hạ Ảnh tự mình ngâm, sẽ không có vấn đề gì. Vậy tại sao thân thể nàng lại có luồng khí nóng này?
Mặc dù trong lòng vạn phần không rõ, nhưng Ôn Uyển cũng biết bây giờ không phải là lúc thích hợp để truy cứu những vấn đề này. Nếu vẫn còn tiếp tục như vậy, không biết nàng sẽ bị biến thành cái bộ dạng gì nữa.
Lỡ như có người xa lạ nào đi tới đây, thì cả cuộc đời của nàng sẽ bị hủy hoại trong chốc lát. Cho dù chưa bao giờ dùng qua những thứ ma quỷ này, nhưng luồng khí nóng trong thân thể cũng đủ để Ôn Uyển biết đây là xuân dược, không thể nghi ngờ.
Lúc này Ôn Uyển thật sự có cảm giác đầu óc của mình không đủ dùng, những người này có phải người không? Nàng mới mười hai tuổi, lại dùng xuân dược để đối phó với nàng? Ôn Uyển cảm thấy tất cả mọi người của thế giới này đều điên hết rồi. Từ già đến trẻ đều điên rồi, tất cả đều không bình thường. Nếu như không điên, tại sao lại dùng xuân dược để đối phó với một đứa trẻ chỉ mới mười hai tuổi.
Ôn Uyển thật sự không rõ, rốt cuộc những người này ra tay lúc nào? Nàng đã vô cùng cẩn thận, cẩn thận đến mức không có một chút phân tâm. Ôn Uyển cố gắng đè nén cơn giận xuống, bây giờ không phải là lúc để nghĩ đến những chuyện này. Trong lúc nguy cấp như hiện nay, việc cần nghĩ là phải làm như thế nào để thoát khỏi nguy hiểm. Những chuyện khác, sau này biết cũng không muộn.
Đến lúc này Ôn Uyển chỉ còn biết cười khổ và bi thương. Vậy nên mới nói vào những lúc quan trọng chỉ có thể dựa vào chính mình. Những người khác, ai cũng không đáng tin cậy, đến cả cậu Trịnh vương cũng không đáng tin cậy. Cái thế giới này, người duy nhất có thể dựa vào, chỉ có thể là bản thân mình.
Ôn Uyển vội vàng vứt bỏ những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu của mình, nàng càng không có thời gian để oán trách và đau đớn. Bây giờ nàng phải nghĩ cách để thoát thân, còn những việc khác, chờ sau này hãy nói. Ôn Uyển cố gắng làm ình bình tĩnh lại, nàng nhớ qua hai ba cái tiểu viện, có một ao nước nuôi cá, chẳng qua ao nước kia nằm hơi gần với Tiền viện. Mà bây giờ ở Tiền viện lại có rất nhiều khách nam, nhưng đã đến tình trạng này, nàng làm gì còn tâm tư để quản chuyện có gần tiền viện hay không, dù sao khi nhảy vào hồ, ai cũng không thấy được.
Ôn Uyển nghĩ tới mặc dù bây giờ đã là đầu tháng tư, nhưng nước khẳng định vẫn còn lạnh, mới có thể chế trụ được dược tính trên người của nàng. Nghĩ tới đây, nàng dựa theo trí nhớ của mình mà chạy nhanh đến con đường đó. Lúc ra cửa, nàng không nhìn thấy một người hầu nào trong sân vườn cả, nhưng khi chạy ra khỏi cửa hông, nàng liền nhìn thấy một gã sai vặt khoảng mười ba tuổi dẫn theo một vị thiếu niên vô cùng thanh tú khoảng mười lăm mười sáu tuổi đang đi về phía nàng.
Tên thiếu niên kia, Ôn Uyển không nhận ra, nhưng nhớ đến sự khác thường trong thân thể mình lúc này, Ôn Uyển biết, cái thế giới này thật sự điên rồi. Ôn Uyển không cần đoán cũng hiểu rõ, người này tất nhiên là do bọn họ sắp đặt, xài hết vốn liếng dụ người này tới đây để phá hủy nàng.
Nhưng giờ phút này, thân thể Ôn Uyển càng ngày càng nóng, cũng không còn thời gian suy nghĩ nhiều, nàng chỉ muốn dùng cách để chế trụ dược tính, mặc dù biết không thỏa đáng, nhưng cũng không có thời gian để đối phó với nam tử này. Ôn Uyển liền xông đến mục tiêu đã định sẵn.
Nam tử kia thấy có người chạy lướt qua bên cạnh mình, thì không kịp phản ứng.
Ôn Uyển chạy trốn quá nhanh, gã sai vặt kia đầu tiên là ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã phản ứng kịp, người này là Ôn Uyển Quận chúa. Cước lực của gã sai vặt kia rất phi phàm, chỉ mấy bước đã đuổi kịp Ôn Uyển, hắn nắm lấy cánh tay đang cầm đoản đao của Ôn Uyển, kêu dồn dập "Quận chúa, người làm sao vậy? Người đây là bị làm sao vậy?"
Ôn Uyển nhận thấy hắn dùng sức nắm chặt cánh tay của nàng, không để cho nàng động đậy, nói như vậy, người này tất nhiên cũng là kẻ thù. Ôn Uyển đến nói cũng không nói, trực tiếp dùng chiếc nhẫn trên tay đâm hắn một cái. Gã sai vặt kia cảm giác được sự đau đớn, lập tức nhìn xuống tay của mình, cánh tay trong nháy mắt liền biến thành màu đen. Gã sai vặt nhìn những điểm lấm tấm màu đen trên tay của mình, cũng biết đây là cự độc. Hắn muốn chém đứt cánh tay của mình, đáng tiếc là vừa định mở to miệng để nói chuyện, đã gục trên mặt đất, tròng mắt trừng lớn, chết không nhắm mắt.
Ôn Uyển nhìn hắn, lộ ra vẻ mặt ngươi đáng chết, hiện tại độc trong chiếc nhẫn đã được đổi, là kiến huyết phong hầu Cự độc, một bước có thể mất mạng.
Ôn Uyển giết gã sai vặt xong, còn muốn chạy tiếp, nhưng tên thiếu niên thanh tú kia đã kịp chạy tới, chế trụ tay Ôn Uyển. Tay Ôn Uyển bị chế trụ, thân thể vô cùng khó chịu, nàng dùng miệng liều mạng cắn xuống, cắn đến nỗi vết máu loang lỗ, trong mắt của tên thiếu niên kia dần dần hiện lên vẻ âm độc "Bình Ôn Uyển, ngươi đừng từ chối nữa, ngươi có giãy dụa cũng không thoát được đâu."
Ôn Uyển có làm gì cũng không nghĩ đến, thì ra người này không phải là bị dụ dỗ mà lại là đồng lõa. Nàng không cam lòng, nàng không muốn bị người khác xâm phạm như thế.
Người này thấy gã sai vặt đã chết, trong tay nàng còn có đoản đao, nên đã sớm có phòng bị, vì thế mà đoản đao và chiếc nhẫn đều không dùng được. Hiện tại, nàng căn bản không làm gì được người này. Ôn Uyển vô cùng bi thống, chẳng lẽ ông trời thật sự muốn tuyệt đường sống của nàng.
Ôn Uyển bị người nọ xoay người chế trụ, nên không nhìn thấy người thiếu niên kia lấy ra một thanh tiểu đao sáng bóng, chuẩn bị cắt cổ Ôn Uyển.
Hiền phi chỉ muốn ly gián tình cảm giữa Ôn Uyển với Trịnh vương, nhưng Triệu vương lại không biết tính toán thật sự của bà ta. Hiền phi chỉ muốn ly gián tình cảm cậu cháu của Ôn Uyển và Trịnh vương, cho nên không nói nguyên nhân cặn kẽ cho Triệu vương. Nhưng Triệu vương lại muốn mạng của Ôn Uyển, bởi vì hắn nhận định Ôn Uyển chính là khắc tinh của hắn, hiện tại có cơ hội tốt như vậy, làm sao hắn lại không lợi dụng cho tốt. Cho dù có phải hy sinh tất cả mật thám trong phủ Trịnh vương, hắn cũng muốn dồn Ôn Uyển vào chỗ chết, dĩ nhiên những điều này phải giấu diếm Hiền phi.
← Ch. 0458 | Ch. 0460 → |