Nguyên Tiêu (trung)
← Ch.0431 | Ch.0433 → |
Ôn Uyển thấy bọn họ tát tiền đến vui vẻ, liền nhớ tới mình một năm trước cũng có hành động tát tiền ở trên phố Nam, cảm giác kia, bây giờ nhớ lại cũng thấy vô cùng sảng khoái.
Hạ Ảnh nhận thấy được Ôn Uyển đang chộn rộn, thì cười cười liền nói mấy câu bên tai Ôn Uyển, Ôn Uyển gật đầu, đứng lên. Đi tới trước cái sọt, Hạ Ảnh cầm một nắm tiền "Quận Chúa, phải ném như vậy mới chính xác."
Ôn Uyển cũng học theo bộ dạng này, nắm một vốc, hướng phía trên đài ném đi. Cũng rất chính xác, tất cả đều ném vào giữa, lăn được ra bốn phía. Ở trên cao tương đối trống, tất cả cũng đều là âm thanh tiền bạc vang dội.
Mặt khác tất cả mọi người đều thừ ra, làm sao Ôn Uyển lại sẽ làm chuyện như vậy, không có một chút khí phái của đại gia khuê tú. Nàng biểu hiện ra ngoài trước sau khác biệt quá lớn rồi.
Mà Ôn Uyển đối với ánh mắt không thể tin của mọi người, dường như không nhìn thấy, tiếp tục ném vài cái mới về chỗ ngồi, biểu tình lạnh nhạt giống như người vừa rồi ném tiền không phải là nàng.
Đại phu nhân kịp phản ứng trước tiên, cười ha hả đứng lên nói "Đến, chúng ta cũng đi dính chút không khí vui mừng đi."
Bên cạnh một ma ma thấy vậy vội vàng cười nói" Phu nhân, có câu: tát tiền, tiền lăn tới, hôm nay nhất định là đại phát tài. Xem ra năm nay phủ Quốc Công, còn có Quận Chúa nhất định là phát tài rồi."
Tứ phu nhân nhìn hành động của Quốc Công phu nhân, cũng hiểu Quốc Công phu nhân tại sao làm như vậy. Cho nên cũng đứng lên cười nói "Còn có câu nói như vậy sao, ta cũng phải tới dính chút tài vận của Quận Chúa, hi vọng năm nay cũng phát đại tài."
Có hai người như vậy dẫn đầu, những người khác tất cả đều phụ họa. Cho nên những người bên trong mỗi người đều cầm một nắm tiền.
An thị chứng kiến ngay cả Quốc Công phu nhân cũng đều nịnh nọt lấy lòng Ôn Uyển, điều này nói rõ, Ôn Uyển hôm nay đã có quyền thế cùng địa vị, sớm không giống ngày xưa rồi. Vậy tương lai của nàng còn có ngày được trôi qua tốt sao? Lần đầu tiên trong lòng An thị dần hiện ra khủng hoảng.
Sau khi tát tiền xong, Ôn Uyển chuẩn bị cáo từ trở về. Lúc này bỗng nhiên có cảm giác gì đó. Ôn Uyển quay đầu, đã nhìn thấy An thị gắt gao ngó chừng nàng. Ôn Uyển hướng bà ta cười cười, ánh mắt kia, tràn đầy châm chọc cùng khinh thường. Thật là muốn chết mà. Nếu không phải mình không muốn làm cho bà ta chết nhanh như vậy, thì ba ta có chết một trăm lần cũng không đủ.
Ánh mắt kia của Ôn Uyển khiến trong lòng An thị lạnh lẽo. Đó là một loại ánh mắt hoàn toàn coi rẻ, giống như ở trong mắt Ôn Uyển, thì nàng ngay cả một con kiến hôi cũng không bằng. Trong lòng An thị không khỏi nổi lên một cảm giác tự ti mặc cảm. Chờ phục hồi tinh thần lại, An thị liền biết, đời này của bà đều phải sống dưới bóng ma của Ôn Uyển rồi.
Hạ Ảnh hướng về phía Quốc Công phu nhân nói" Phu nhân, Quận Chúa có chút không thoải mái, muốn cáo từ trở về." Nếu như ở những trường hợp khác. Cho dù là Ngũ phòng, Ôn Uyển nổi giận cũng thôi, nhưng hiện tại lại là ở phủ Quốc Công, quận chúa nổi giận cũng vừa đúng với ý nghĩ của nàng. ha hả, coi như để đó a. thời gian dài như vậy cũng đều để đó, thêm một chút nữa cũng không sao.
Đại phu nhân nhìn Ôn Uyển dường như thay đổi thành một người khác. Trong lòng căng thẳng. Lúc trước đã nghe Quốc Công Gia nói Ôn Uyển hôm nay dường như thay đổi thành người khác. Mới vừa rồi mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng không có thời gian suy nghĩ nhiều. Nhưng hôm nay. Ôn Uyển biểu hiện ra như vậy cũng khiến cho trong lòng nàng nổi lên nghi ngờ. Nếu như là lúc trước Ôn Uyển tất nhiên sẽ làm như không nhìn thấy mà không giống như hôm nay, mặc dù trên mặt không biểu hiện ra, nhưng trong mắt lại tràn đầy cười lạnh cùng khinh thường, lại đang nhìn mình đầy ẩn ý, Đại phu nhân cũng hiểu là có ý gì. Đó chính là buổi tiệc ở đây, nàng ấy tới như thế là đã được rồi. Trong lòng Đại phu nhân lấy làm kì quái, chẳng lẽ bởi vì một lần cận kề cái chết khiến cho tính tình một người cũng thay đổi theo.
Bên cạnh, thế tử phu nhân vội nói "Quận Chúa, có nặng lắm không. Nếu nghiêm trọng ta để thế tử đưa muội về."
Ôn Uyển lắc đầu, đang định nói thì thấy hạ nhân bưng chè trôi nước tới, lúc này nếu đi có thể bị nói là không tốt. Thế tử phu nhân liền nói" Quận Chúa. Ăn xong chè trôi nước rồi đi."
Mọi người bưng chén sứ men xanh lên, bắt đầu ăn. Ôn Uyển cũng không ngoại lệ. Sau khi mọi người ăn xong liền để chén xuống. Đại phu nhân nhìn mấy người còn đang diễn kịch, rất là thương tiếc, liền nói đưa chút ít trái cây cùng bánh trôi cho người diễn ăn một chút.
Trên mặt Ôn Uyển có chút nghi ngờ, từ lúc nào thì Đại phu nhân trở nên nhân từ như vậy rồi. Nha hoàn phía dưới đem các loại trái cây cùng chè trôi nước phân cho bọn họ cùng ăn.
Sau khi Ôn Uyển ăn xong một ngụm chè trôi nước để tượng trưng liền rời đi. Đại phu nhân tha thiết giữ lại, thế tử phu nhân cũng nói theo. Nhưng Ôn Uyển một mực từ chối, chỉ nói ở bên ngoài qua đêm sẽ không tốt. Một câu bên ngoài lại khiến cho Đại phu nhân nghe xong liền nhăn mày, nhưng phủ Ôn Uyển Quận Chúa là do chính tay hoàng đế đích thân đề chữ, tương đương với việc đã tự lập môn hộ rồi.
"Thiếu gia, Quận Chúa nói, bảo nô tỳ mời người về. Quận Chúa đã đi ra ngoài, hiện tại đã đến cổng trong rồi." Hạ Ngữ đi ra ngoài truyền lời. Thượng Đường nghe vậy, lập tức cùng với mấy vị thúc thúc bá bá và vị phụ thân hờ của mình cáo lỗi rồi cũng rời đi.
Nhìn bộ dáng vội vã của Thượng Đường, trong lòng mọi người đều khó hiểu. Người ta thường nói nam tử sợ lão bà là sợ vợ, vậy sợ muội muội thì gọi là gì. Thật ra thì hiện đại có một từ, gọi là muội khống (muội muội khống chế, điều khiển).
Ôn Uyển vẫn còn chưa ra khỏi đại môn. Lấy thân phận địa vị của Ôn Uyển hôm nay, tự nhiên là không thể nào đi cửa hông. Ngồi ở trong Noãn kiệu, đột nhiên cảm giác bước chân kiệu phu ngừng lại.
Hạ Ảnh ở bên cạnh kêu"Quận Chúa, trước phủ Quốc Công có một người đang quỳ. Võ thị vệ nói là sợ có điều gì không ổn nên đợi thêm một chút nữa."
Một lúc sau liền có người báo lại, nói là đại phu nhân Dung gia đang quỳ ở đó. Ôn Uyển vẫy vẫy tay, để cho Võ Tinh đánh xe ngựa chạy qua, các nàng đi là việc của các nàng, Dung gia quỳ là việc của Dung gia.
Dung đại phu nhân nhìn thấy cỗ kiệu kia, lại nhìn Thượng Đường đang ở cạnh liền muốn nhào tới bên cạnh cỗ kiệu, bị Võ Tinh đạp một cước bay sang một bên. Võ Tinh hừ lạnh nói "Còn dám mạo phạm Quận Chúa, ta liền giết ngươi?"
Dung đại phu nhân bị ném xong liền hoàn toàn bất tỉnh.
Ôn Uyển cũng không có dừng lại thêm, ngồi xe ngựa đi luôn. Từ lúc Ôn Uyển trở về, Hạ Ảnh cũng không có nói cho Ôn Uyển biết tình huống hiện tại của Dung gia. Cho nên lúc này ở bên cạnh giải thích cùng Ôn Uyển "Quận Chúa, Dung gia kể từ sau khi ầm ĩ trên tang lễ của lão phu nhân một hồi liền cùng phủ Quốc Công giao tình rất xấu. Nếu không phải Quốc Công Gia có một nữ nhi gả đến Dung gia, thì cửa thân thích này đã gãy rồi, không có Quốc Công phủ chống đở cho Dung gia, lại có chuyện gây ra lúc trước, Dung gia trở thành con dê béo trong mắt một số người. Đại thiếu gia Dung gia đã thua tất cả tiền tài của Dung gia, ngay cả phòng ở cũng bị hắn đồng ý gán nợ. Phòng ốc là của hồi môn của Thanh Trâm, khế ước mua bán nhà đều ở trong tay tiểu thư nàng, nàng ấy không chịu lấy ra, cho nên đại thiếu gia Dung gia bị chặt đứt một cánh tay, cuộc sống hiện tại của Dung gia đều phải dựa vào Thanh Trâm, bằng không, không nói đến ăn, ngay cả chỗ ở đều không có."
Ôn Uyển nở nụ cười khẽ. Không nói đến Bình gia. Thậm chí là người Dung gia cũng đều bị lão phu nhân hoàn toàn làm hại. Nếu quả thật vì tốt cho bọn hắn, nên thúc giục con cháu trong gia tộc vươn lên, có thể giúp đỡ họ đi học, để tham gia khoa cử. Nếu không thể đi học cũng có thể dạy cách mưu sinh. Thế nhưng bà ta đã làm thế nào, không chỉ đem con cháu Dung gia nuôi thành phế vật, còn dưỡng cho cả nhà đó tính cách vô cùng tham lam.
Người trong nhà Dung gia, lúc đó không chỉ có đắc tội Quốc Công phu nhân mà còn muốn hoàn toàn tính toán Quốc Công Gia (lúc ấy muốn cho Quốc Công Gia cưới nữ nhi Dung gia làm quý thiếp) sau đó lại tính toán thế tử, hoàn toàn đắc tội sạch với Quốc Công phu nhân. Hiện tại bọn họ bây giờ rơi xuống bậc này lại vì ít tiền tài mà náo loạn trong linh đường của lão phu nhân. Dung gia làm như vậy, chẳng khác gì đánh mạnh vào mặt Quốc Công Gia một cái tát, vốn có thể giữ quan hệ thông gia thì ít nhất Quốc công phủ sẽ chiếu cố một hai. Nhưng Dung gia náo loạn đến như vậy, không làm kẻ thù Quốc Công gia đã rộng lượng lắm rồi.
Ôn Uyển lại một lần nữa cảm thán. Dung lão phu nhân cũng đã hại không ít người Bình gia rồi, cũng chẳng khác gì việc hoàn toàn hại hết cả Dung gia. Khụ, sau này nàng có nhi tử, nhất định phải mở to hai mắt tìm con dâu. Không phù hợp điều kiện thì đừng nghĩ vào được cửa nhà nàng, tránh việc hại đến con cháu sau này.
Thượng Đường nhìn Ôn Uyển sớm như vậy đã bỏ về, đoán chừng là bên trong cũng giống như bên ngoài này, đều rất không thú vị. Lại thêm chuyện vừa rồi, nên muốn cho Ôn Uyển thư giãn một chút "Ôn Uyển, có phải không thấy hứng thú không, nếu không chúng ta đi nơi phố xá sầm uất chơi một chút. Nơi đó hiện tại chắc rất náo nhiệt, còn có rất nhiều câu đố trong đố đèn (câu đố trên đèn, một trò chơi dân gian của Trung Quốc), muội muội thông minh như vậy, nói không chừng có thể đoán được mấy cái đèn hoa đăng đẹp mắt mang về đấy."
Ôn Uyển nhìn Thượng Đường, nghĩ tới một năm này nàng không có ở đây, cuộc sống của Thượng Đường thật đúng là tiêu sái. Thậm chí còn có thời gian rảnh rỗi mà đi dạo thuyền hoa, nghe nói còn thường xuyên cùng Tam lão gia đi uống rượu, nghe hát. Những thứ dạo chơi ban đêm này, không cần phải nói, hắn tất nhiên là rất am hiểu rồi. Mặc dù trong lòng nàng rất không thoải mái, nhưng nàng cũng không muốn sớm như vậy đã trở về. Nhìn sắc trời, đoán chừng ở hiện đại cũng là khoảng trên dưới tám giờ.
"Quận Chúa nói, được." Hạ Ảnh quay lại nói.
Một đoàn người và phu xe liền hướng phố xá sầm uất đi tới. Hạ Ảnh ở trong xe ngựa lấy ra một cái mũ có màn che kẹp trong thành xe để Ôn Uyển đeo lên đầu. Đến bên đường của khu phố xá sầm uất thì xuống xe, đoàn người liền hướng mấy nơi náo nhiệt mà đi.
"Nương, Quận Chúa, thoạt nhìn dường không giống với lúc trước, làm sao mà dưỡng bệnh một năm lại dưỡng thành người tôn quý rồi."Chờ sau khi yến hội tan, thế tử phu nhân cùng Quốc Công phu nhân liền nói đến chuyện này, nàng vẫn cảm thấy rất kì quái.
"Sợ không chỉ là đi dưỡng bệnh, chính Ôn Uyển cũng nói, bệnh của nàng, cũng không đến nỗi nguy hiểm như bên ngoài kia đồn đại, thử nghĩ mà xem, lúc trước nàng rất không muốn đi gặp người khác, đoán chừng là ngại phiền toái, dứt khoát lấy bệnh làm cái cớ không để cho người nào có thể đến quấy rầy nàng. Cái nguyên nhân này, có lẽ là do hoàng thượng phái chuyên gia dạy bảo Ôn Uyển làm một quý nữ có khí thế. Ôn Uyển lúc trước thật sự cũng có chút quá mềm yếu rồi." Đại phu nhân tinh quang chợt lóe. Xem ra người bên ngoài đồn đại Ôn Uyển lại được sủng ái là sự thật rồi.
Đêm hội Nguyên tiêu, phố xá đầy tiếng người huyên náo, nếu ở lại Bình phủ mà theo họ thì hoàn toàn không có thú vị thế này, trên phố xá sầm uất cũng thấy rất nhiều cô gái mang mũ. Cổ đại mặc dù lễ giáo sâm nghiêm, nhưng thời điểm mười lăm tháng giêng và ngày tết nguyên tiêu cũng cho phép nữ tử được ra khỏi cửa, đây cũng là một ngày duy nhất trong cả năm nữ tử có thể có thời gian quang minh chính đại ra cửa chơi đùa.
Mà một ngày này, nổi danh nhất trong kinh thành chính là phố Bình An, Ôn Uyển cũng đã đi qua phố xá sầm uất này, dường như tất cả các nhà buôn bán đều mở cửa bày gian hàng ở đây.
Ôn Uyển vừa đến phố Bình An, xa xa liền nhìn thấy một đường đèn hoa đăng rực rỡ nhìn không thấy điểm cuối, lại càng hăng hái, liền hướng phía trước đi đi lại lại quan sát.
Vừa đi vừa nhìn, ngày hôm đó lại có rất nhiều hoa đăng, tất cả các gian hàng có thể nói là vô cùng đặc sắc, có các cách thức làm hoa, các loại động vật các loại kiến trúc cùng tranh vẽ, các loại tranh sơn thủy, các bản vẽ mỹ nhân, còn có một nhà lấy các loại trái cây làm thành hoa đăng. Nhìn những hoa đăng hình con cọp, hình Hằng Nga đang bay, chiêu quân nơi biên cương xa xôi, quả Linh Lung, tranh sơn thủy các loại được chế tác thành hoa đăng vô cùng tinh mỹ, thật sự là giống như trăm hoa đua nở, chập chờn nhiều màu vậy, còn có một số người ở trước cửa nhà dựng thành cây đèn, bánh xe đèn. Ôn Uyển thấy vậy không kịp nhìn, cảm thấy ánh mắt cũng không theo như sai khiến rồi. Khụ, năm ngoái thật lỗ vốn mà, sau này hàng năm tết nguyên tiêu đều phải đi ra ngoài tham gia náo nhiệt mới được.
← Ch. 0431 | Ch. 0433 → |