Bị Gả (thượng)
← Ch.0426 | Ch.0428 → |
Edit: Tuyết Y
Ôn Uyển lại đến chỗ kế tiếp, đó là phủ Ninh Vương. Có điều, mặc kệ là lần đó Ôn Uyển đến hay lần này, thì Vương gia phủ Ninh Vương cũng chưa bao giờ có trong phủ. Thái độ của Ninh Vương phi đối với nàng cũng lãnh lãnh đạm đạm. Vì thế mà Ôn Uyển chỉ nói mấy câu liền ra về.
Ôn Uyển bỉu môi, vị cậu này thật đúng là thanh cao thật, năm nào cũng đều như vậy cả, ở đâu mà có chuyện trùng hợp như vậy chứ. Nếu không phải chỉ vì chừa lại một nhà không đi thì hơi khó xem, Ôn Uyển thật sự không muốn giẫm lên cửa lớn Ninh Vương phủ đâu. Cái bộ dáng như thế, không biết lại còn tưởng rằng nàng thiếu nhà bọn họ rất nhiều tiền nữa.
Nơi đi tiếp theo, chính là phủ Trịnh Vương.
Trịnh Vương phi biết Ôn Uyển tới chúc tết, cũng không có báo cho những người nào khác. Cho nên, chỉ có một mình Vương Phi ở trong chính viện. Còn tự mình ra đón nàng.
"Ôn Uyển cháu đến rồi, nhanh ngồi, ngồi đi." Trịnh Vương phi nhiệt tình nắm lấy tay Ôn Uyển, cẩn thận hỏi đến chuyện lễ mừng năm mới lần này.
Ôn Uyển nhìn trong phòng, lần này tới chúc tết, không có Tư Thông, cũng không có Tư Hàm, ngay cả mấy vị trắc phi tất cả cũng không có ở đây. Chỉ có một mình Trịnh Vương Phi ở đây.
Trải qua chuyện lần trước, Trịnh Vương phi coi như là hiểu được đứa nhỏ này, là một đứa nhỏ cực kỳ nhạy cảm. Mặc dù qua chuyện thái y lúc trước, nàng cảm thấy Ôn Uyển có chỗ tiến bộ. Nhưng mà khi nói chuyện, giọng nói thái độ vẫn vô cùng chú ý. Lại không dám giống như lần trước nữa.
Bởi vì chuyện lần trước, Ôn Uyển vẫn luôn không chào đón tất cả mọi người trong phủ Trịnh Vương. Cộng thêm chuyện thái y cuối năm ngoái, về sau Vương gia lại khiển trách một trận. Lúc ấy mình cũng bị tính kế, nhưng mà, chẳng lẽ còn có thể đang ở trước mặt đứa bé này mà giải thích, thế thì biểu hiện mình quá vô năng. Hơn nữa quan sát cảnh tượng lúc đó, dựa vào thái độ khi đó của Ôn Uyển, đoán chừng đã đoán được rồi. Vì thế phải tạo dựng lại mối quan hệ tốt này. Không thể để cho Ôn Uyển tìm đến hướng khác làm nơi nương tựa được. Cũng bởi vì có cái băn khoăn này, nhiều người thì nhiều thị phi. Cho nên lần này liền dứt khoát một mình mình tới gặp Ôn Uyển.
Ôn Uyển hạ bút viết, Hạ Ảnh căn cứ vào bản thân bổ sung thêm từng cái đều nói thay.
"Đến đây, Ôn Uyển, mợ mới được một bộ trang sức cùng văn phòng tứ bảo, cháu tới nhìn một cái, xem xem như thế nào. Mợ rất là tin tưởng ánh mắt của cháu đấy." Trịnh Vương phi thấy Ôn Uyển không mấy hứng thú, thế nên dắt nàng đi vào.
Vừa vào trong phòng, Vương Phi gọi người lấy ra một cái hộp mạ vàng.
Ôn Uyển lễ phép nhìn sang, ánh mắt lập tức sáng ngời. Không phải là vàng. Cũng không phải là bạc, là một bộ trang sức bằng ngọc trọn vẹn. Trâm ngọc bích, thoa ngọc bích, châu hoa khảm ngọc bích, khuyên tai ngọc bích, ngọc bội Lão thổ hồng phượng ngọc bích, vòng tay ngọc bích. Vật liệu dùng loại ngọc bích thượng đẳng nhất, chế tác tinh tế, tạo hình vô cùng xinh đẹp.
Còn có bộ dụng cụ thư phòng kìa, ống đựng bút chạm hoa mai làm bằng ngọc xanh, hộp rửa bút bằng ngọc xanh, một cái bát tròn bằng ngọc, cái gác mực bằng ngọc. Nghiên mực làm từ đá tím, cùng chặn giấy làm bằng ngọc xanh có chạm trổ đầu thú, cuối cùng là bốn cái bút lông có đầu bút làm từ lông cừu có phẩm chất khác nhau (*).
Tất cả những vật này đều là ngọc khí tinh mỹ. Xem ra thanh danh yêu thích ngọc của mình đã hoàn toàn lan truyền đi ra ngoài rồi. Để mua những vật này, không có mấy vạn lượng thì tuyệt đối mua không được. Xem ra lần này mợ bỏ ra vốn gốc thật lớn rồi. Làm khó một phen tâm tư như vậy của nàng rồi.
Ôn Uyển cười cười, rồi khen ngợi mấy câu.
Vương Phi thấy nàng khen ngợi, thì trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Vương phi chỉ lo, Ôn Uyển sinh lòng bất mãn vì lúc trước Vương gia không phái người đến hỏi thăm sức khỏe và làm bạn với nàng, mà chỉ tự mình đi qua hai lần. Sau lại thấy nàng dường như không quá để ý. Thế mà lần trước tới Vương Phủ lại xảy ra chuyện, những người kiến thức hẹp hòi kia ngay cả Ôn Uyển cũng đều tính toán. Hiện tại thái độ này của Ôn Uyển, lại khiến cho Vương phi cảm thấy buông lỏng không ít "Đây là đồ mợ chuẩn bị cho Ôn Uyển đấy. Bây giờ thấy Ôn Uyển thích, mợ cũng không có uổng công hao phí phen tâm tư này."
Ôn Uyển nghe xong ngay cả một câu từ chối mang vẻ hình thức cũng không nói, gật đầu chấp nhận. Hạ Ngữ cùng hai nha hoàn nàng dẫn theo đi qua nhận lấy mấy cái hộp.
Dùng cơm trong Vương phủ xong, Ôn Uyển trở về phủ đệ của mình. Nha hoàn Giai Nhất thân cận nhất bên cạnh Vương Phi, thấp giọng nói "Vương Phi. Nô tỳ vẫn cứ cảm thấy Hoàng Quý Quận chúa làm việc, khiến nô tỳ nhìn thấy có chút quái dị. Vương Phi. Quý Quận chúa có phải là lạnh nhạt với Vương Phủ chúng ta rồi không ạ. Nô tỳ nghe nói, năm ấy Triệu Vương phi tặng một bộ cờ cho Quận chúa, người mừng đến mức giống như được của quý vậy."
Trịnh Vương phi lắc đầu "Việc này ngược lại không đáng lo, chỉ là, đứa nhỏ này cuối cùng đang suy nghĩ gì, thật sự khiến cho người ta nghĩ không thấu, đồng thời cũng làm cho người ta suy đoán không ra. Mà chuyện lúc trước, cũng khiến cho nàng sinh lòng không thích đối với người trong hậu viện chúng ta. Sau này, các ngươi cẩn thận thuận theo nàng là được. Đứa bé này đoán chừng đã chịu khổ quá nhiều, nên tính tình có chút cổ quái. Nhưng mà bản chất thì rất tốt, Kỳ Ngôn cũng qua lại thân thiết với nàng. Còn bảo ta quan tâm đứa nhỏ này một chút. Ta xem, hẳn là không tệ." Đây chỉ là lời nói bề ngoài. Thật ra thì, lúc trước trong lòng Trịnh Vương phi cũng có sự lo lắng cái này. Nhưng sau khi nghe nhi tử kể chuyện trên yến hội. Nên cũng biết tình cảm cậu cháu bọn họ vẫn còn rất tốt. Ôn Uyển vẫn trước sau như một không chào đón Triệu Vương, thì trong lòng nàng mới an ổn một chút. Không uổng công năm ngoái Vương gia chạy đến chạy đi ở hai bên, cả người mệt mỏi đến mức gầy đi một vòng.
Giai Nhất gật đầu đáp. Trong lòng lại nói thầm. Ngay cả Thế tử cũng không có được cảnh tượng lớn như vậy. Vương gia thật sự quá mức thương yêu vị biểu tiểu thư này rồi. Có điều nghĩ lại, vị biểu tiểu thư này rất được hoàng thượng sủng ái. Tốt nhất phải chú ý cẩn thận hầu hạ. Nếu không, thì mình cũng không có quả ngon để ăn.
Đi đến phủ Trịnh Vương xong, lại đi đến Phủ Thuần Vương. Ngày hôm đó Ôn Uyển đến Phủ Thuần Vương chúc tết, nhìn hoa hoa cỏ cỏ trong Phủ Thuần Vương, rừng cây núi đá đặc sắc, lúc này mới có hơn một tháng không thấy, vậy tại sao cứ cảm giác, giống như rất nhiều năm chưa thấy.
Thuần Vương sớm nhận được Ôn Uyển sẽ đến chúc tết. Vẫn luôn ở nhà chờ đợi. Ôn Uyển chờ mọi người rời khỏi, mới hỏi tình huống gần đây của Kỳ Hiên. Thân phận hiện tại của nàng là Quý Quận chúa, không tiện gặp nam nhân bên ngoài. Nàng cũng không dám gặp, vì sợ bị nhìn ra sơ hở. Mặc dù mấy ngày trước đây có gặp, lúc đó hắn cũng không tệ.
"Cháu không cần lo lắng, đứa nhỏ kia rất tốt. Còn nói chờ đến tháng ba xuân về hoa nở, thì sẽ đi Giang Nam, cháu yên tâm đi, không có việc gì đâu." Thuần Vương cười nói.
Ôn Uyển cười khổ không dứt. Bây giờ không có chuyện gì, nhưng mà tên kia lại là một kẻ ương ngạnh, nếu như biết Giang Thủ Vọng chân chính đã qua đời, thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Mặc dù Thuần Vương nói không có chuyện gì, nhưng Ôn Uyển vẫn biểu thị sự lo lắng của mình, bảo Thuần Vương đến lúc đó cẩn thận một chút, tốt nhất là dẫn theo một đại phu giỏi. Thứ nhất là sợ tên kia đau thương quá độ, thứ hai là sợ không hợp thủy thổ. Có thái y giỏi đi theo, cũng có thể phòng bị một chút.
Thuần Vương đối với sự suy nghĩ chu toàn của Ôn Uyển, thì khen ngợi không dứt. Lại nói chuyện thêm một lúc lâu. Ôn Uyển liền cáo từ trở về, cơm tối cũng không ăn.
Sau khi Ôn Uyển đi rồi, Yến Kỳ Hiên mới đi tới. Có chút mất hứng nói "Phụ Vương, làm sao người lại nói nhiều chuyện với nàng như vậy. La Thủ huân nói Ôn Uyển Quận chúa rất lợi hại. Người không nên bị nàng lừa."
Thuần Vương nghe lời này, cười ra tiếng "Tiểu tử thối, con cho rằng phụ Vương là con à, dễ dàng bị dụ dỗ đi như vậy sao."
Yến Kỳ Hiên bỉu môi lầm bầm "Những người khác thì con không lo lắng. Nhưng mà Ôn Uyển Quận chúa, con cứ cảm thấy nàng rất kỳ quái. Vẫn là tránh xa nàng một chút thì tốt hơn." Yến Kỳ Hiên không dám mở miệng nói ngày đó ở trên yến hội, Ôn Uyển cười một cái rực rỡ sáng lạn với hắn, khiến cho trái tim của hắn nhảy loạn. Cảm giác kia, giống như khi ở cùng một chỗ với Phất Khê. Nhưng mà khi đối mặt với Ôn Uyển có cảm giác như thế, thì lại khiến cho hắn rất chán ghét. Thế nên hắn cho rằng, trên người Ôn Uyển có thủ đoạn gì đó người khác nhìn không ra. Loại thủ đoạn này, có thể đầu độc tâm trí người khác.
Thuần Vương nhìn bộ dáng của nhi tử, đột nhiên cảm thấy, cái vấn đề chán ghét này nếu còn tiếp tục nữa. Thì ngay cả hắn cũng đều chịu không nổi. Rồi lại nghĩ, nếu như nhi tử biết được Ôn Uyển chính là Phất Khê. Vậy sẽ ra cái dạng gì đây. Dù sao, thì nhất định tuyệt đối không phải là chuyện tốt. Đến lúc đó, sẽ có một trận ầm ĩ rất lớn. Hiện tại hy vọng duy nhất chính là có thể dấu diếm bao lâu, thì liền giấu bấy lâu thôi.
Sau khi Ôn Uyển đến gặp mấy nhà, liền đến Hoa phủ thăm Mai Nhi. Hoa phu nhân đương nhiên là vui mừng không chịu được rồi, gần đây Mai Nhi vì chuyện hôn sự mà mặt ủ mày chau. Nếu không phải bởi vì bà, thì Mai nhi đã luôn muốn hủy hôn, bà cũng lo lắng gần chết rồi đây. Ôn Uyển tới, thì ít nhất cũng có người nói chuyện. Nếu có thể thì xin Ôn Uyển giúp đở khuyên nhủ Mai Nhi. Bằng không, lấy tâm trạng như thế mà đến Quốc Công phủ, thì cuộc sống sau này làm sao qua được. Ôn Uyển thông minh như vậy, lại còn là bạn tốt khuê trung, hẳn sẽ có biện pháp khuyên nhủ Mai Nhi.
Nói chuyện mấy câu, Ôn Uyển liền nhìn ra được sự lo âu của Hoa phu nhân, vì ngay cả đối với nàng, mà bà cũng chỉ miễn cưỡng cười vui. Còn có mấy lần muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Hạ Ảnh được phân phó của Ôn Uyển nói "Phu nhân, Quận chúa nói, người có gì thì cứ việc nói thẳng. Không cần cố kỵ cái gì cả, chỉ cần trong khả năng của Quận chúa, thì nàng sẽ giúp người."
Hoa phu nhân nói ra lo lắng của mình. Ôn Uyển tỏ vẻ đã hiểu. Lại hàn huyên thêm hai câu, sau đó liền cho người dẫn Ôn Uyển đến khuê phòng của Mai nhi.
Mai Nhi thích mai, tính tình cũng như tên gọi, như hàn mai ngạo nghễ cứng cỏi. Cho nên, trong viện bốn phía có đủ loại mai nhiều màu sắc, vừa vào cửa, đã thấy ngay cả trên cửa sổ, đồ dùng trong nhà đều điêu khắc hoa văn hoa mai, bên trên bốn tấm bình phong vẽ hoa mai nhiều sắc màu.
Chỗ ở của Mai Nhi không xinh đẹp xa hoa giống như khuê phòng của nữ tử bình thường. Trong phòng trống trơn, ngay cả một loại đồ cổ tranh chữ cũng không có, chỉ có một cái bình phong thêu bàn đặt trên mặt bàn. Trên bàn đặt một cái đỉnh bằng đámàu thủy mặc, còn có chiếc bình men sứ xanh cắm hàn mai đặt trước cửa sổ, đi cùng mấy bộ sách, chén trà trà cụ các loại đồ vật mà thôi. Chén trà, trà cụ, các loại đồ vật tất cả cũng đều có hoa văn hoa mai, trên giường là một bức màn trắng thêu mộ bức tranh thủy mặc, là thứ chói mắt nổi bật duy nhất không có hoa mai. Ôn Uyển lần đầu tiên tới đây, phải nói rằng Mai nhi mê muội vì mai rồi. Không ngừng lắc đầu, cái này cũng quá khoa trương đi. Có điều bây giờ đi qua, Ôn Uyển nhìn thấy cách bài trí trong phòng không thay đổi một chút nào, mặc dù cách bài trí không thay đổi, nhưng trong phòng, lại không có vẻ lạnh nhạt xa lạ, cùng cảm giác ngăn cách.
Ôn Uyển ngạc nhiên vạn phần, váy cưới đâu. Không phải lúc này nên ở đây thêu váy cưới hay sao? Sao lại không nhìn thấy váy cưới? Đang suy nghĩ, thì Mai nhi từ một cái viện khác đi ra. Khi Mai nhi nhìn thấy Ôn Uyển tới đây, thì rất cao hứng.
"Ngươi cũng thật là, phái người đưa tin tới đây nói cho ta một tiếng, thì cho dù có đột ngột ta cũng sẽ đi qua. Trời hôm nay lạnh như thế, bên ngoài lại có gió lớn, hiện tại ngươi chỉ vừa mới khỏi bệnh, vạn nhất nhiễm phong hàn, vậy thì cũng không phải là tội của ta nhưng ngươi lại phải chịu tội sao." Mặc dù trong mắt chớp lên hào quang vui mừng nhưng mà, ngoài miệng vẫn cứ oán trách một phen.
Ôn Uyển nghe thấy thì rất cảm động, nắm lấy tay Mai nhi, cảm nhận sự lạnh lẽo giá buốt. Vội vàng lấy ấm lô trong tay đặt vào tay nàng, sưởi ấm cho nàng.
← Ch. 0426 | Ch. 0428 → |