Di Chứng (hạ)
← Ch.0353 | Ch.0355 → |
Edit: Mèo Beta: Tiểu Tuyền Ôn Uyển nghe lời Thuần Vương nói mà..., vô cùng buồn bực. Không phải là nàng không muốn thương tổn người vô tội có được hay không. Hôm đó nàng đã hôn mê, thi thể gì đó nàng cũng không có nhìn thấy. Nhưng mà nàng biết, khi đó không thể nào có máu người. Phải biết rằng nếu thật sự dùng máu người, như vậy nhất định phải đi tìm người. Nhưng trừ phi là để cho Băng Dao thả máu ra, nhưng mà nếu trên người Băng Dao có vết thương, sẽ dễ dàng khiến Thuần Vương hoài nghi hơn. Cũng không biết làm sao, Băng Dao không có biện pháp, liền lấy máu dê để thay thế. Không nghĩ tới lại lộ ra sơ hở.
Thuần Vương rất là bội phục nói" Ôn Uyển, cháu thật rất lợi hại a! Không ngờ lại có thể giết chết lão quái vật kia. Mà làm sao cháu có thể giết hắn vậy?"
Ôn Uyển vốn muốn giải thích hai câu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt có chút hả hê của Thuần Vương, thì trong lòng liền buồn bực. Cho nên lộ ra một nụ cười tà tà, nhìn hắn một cái, cầm bút viết "Cậu có muốn cũng tới thử một chút hay không?"
Thuần Vương bị làm cho sợ đến lui về sau một bước. Tiểu ác ma này, tốt hơn nên cách khá xa nó một chút. Thủ đoạn kia, thật đúng là lợi hại. Không ngờ có thể trong nháy mắt mà giết người như vậy. Hơn nữa còn không biết giết chết ra sao. Hắn đối với Ôn Uyển, có một mặt hoàn toàn xa lại mới biết đến. Xem ra, lịch lãm cũng nên kết thúc.
Giằng co vài ngày như vậy, Ôn Uyển rốt cục cũng tốt lên một chút xíu. Phía ngoài có người tới bái phỏng, kẻ đến đầu tiên tất nhiên là La Thủ huân.
"Phất Khê, ngươi rốt cục đã khỏe lại. Ngươi không biết đâu, hiện tại phía ngoài tin đồn điên rồi, nói ngươi bị bắt cóc giết con tin. Còn nói ngươi vì mạng sống mà ăn sống thịt người uống máu người, nói không biết kinh khủng đến cỡ nào, mà nói trở lại, Phất Khê, ngươi thật ăn qua thịt người uống qua máu người sao?" La Thủ Huân không muốn sống mà hỏi một câu như thế.
"Biến, ngươi mới ăn thịt người uống máu người đấy. Nơi nào nghe tới những tin đồn vớ vẩn đó, đó là giặc cướp nhìn không quen Phất Khê tài cao khí ngạo, cố ý đem máu dê giả máu người cho hắn uống. Để cho hắn kinh sợ. Nhưng mà người này cũng quá ác độc, tại sao có thể nghĩ ra biện pháp âm độc như vậy. Để cho Phất Khê chịu nhiều tội đến thế." Kỳ Hiên nghĩ đến mấy ngày Ôn Uyển bị tội kia, trong lòng liền tức giận bất bình.
"Hắc hắc, không có là tốt rồi. Ta cũng nghĩ là tin vỉa hè thôi, Phất Khê, vậy ngươi bây giờ còn khó chịu không? Nếu như có cái gì cần hỗ trợ, ngươi cứ mở miệng. Nếu hôm đó ta không có quay trở về, thì ta nhất định sẽ không để cho ngươi xảy ra chuyện." La Thủ Huân tràn đầy lòng tin nói.
Yến Kỳ Hiên tức giận"Họ La, ngươi có ý gì? Ngươi nói như vậy, có phải muốn nói là ta rất vô dụng hay không? Đến Phất Khê cũng bảo vệ không được. Ngươi thì có thể à, vậy ngươi tại sao lại chạy a? Ngươi có thể chịu đựng đi cho giặc cướp bắt được a!"
La Thủ Huân thật đúng là không có nghĩ vậy, nhưng bị Yến Kỳ Hiên trách móc, khiến sắc mặt hắn cũng không tốt "Vậy ngươi có thể sao? Ngươi mạnh à? Phất Khê đang ở bên cạnh ngươi, mà ngươi cũng không bảo vệ hắn tốt được."
Hai người liền ngươi một lời ta một câu mà cãi, tranh cãi đến mặt đỏ tới mang tai. Ôn Uyển ở bên cạnh. Nhìn thoáng qua Đông Thanh, Đông Thanh đi vào, rót một bình trà bưng tới đây.
Ôn Uyển nhìn hai người, hướng về phía Đông Thanh khiến hắn nói" tốt lắm tốt lắm. Đừng cãi cọ, chuyện đã qua. Không nên cãi. Dù sao người còn ở đây là tốt rồi."
La Thủ Huân lúc này mới không có nói tiếp. Uống hai hớp trà xong mới nói" Phất Khê, ngươi thật không biết. Hiện tại trong kinh thành, trừ chuyện ngươi bị bắt cóc ra, còn có khác một chuyện khác cũng sôi sùng sục. Chính là bào đệ của Chỉ Vương gia, Tam lão gia nổi danh biến thái ở trong kinh thành, đã bị chết cháy tại trong phòng chính mình."
Ôn Uyển mở to ánh mắt, phát hiện chuyện kia lộ ra ngoài rồi, chỉ đành phải giả dạng làm như bộ dáng đang chuyện nghe bát quái, nghiêng lỗ tai nghe. Yến Kỳ Hiên cũng rất có hứng thú hỏi "Người nọ đã chết rồi sao? Chết thật tốt, phải nên chết sớm rồi."
Ôn Uyển quay đầu kinh ngạc nhìn hắn. Sắc mặt Yến Kỳ Hiên liền đỏ lên, hồi lâu cũng không mở miệng. Cũng là La Thủ huân nhìn đầu mối nên cười ha hả hỏi"Kỳ Hiên, chẳng lẽ bởi vì ngươi lớn lên quá đẹp. Cho nên, người nọ sắc tâm nổi lên. Chẳng nghĩ luân thường, muốn đối với ngươi dùng sức mạnh."
Ôn Uyển nghe, ha hả cười. Ừ, đúng vậy, người này, nếu không có một xuất thân tốt, đời này có thể chạy không thoát kiếp làm nam sủng. Hơn nữa, tên biến thái kia chính miệng thừa nhận, đúng là đánh chú ý lên Yến Kỳ Hiên, chẳng qua là ngại thân phận, mới không dám động tới hắn.
Yến Kỳ Hiên lúc này trực tiếp rống lên "Họ La, ngươi còn nói hưu nói vượn nữa, ta cho gia đinh ném ngươi ra ngoài." Một hồi thấy Ôn Uyển cũng tò mò hứng thú nhìn hắn, mới cắn răng nói"Người nọ, vốn dùng ánh mắt hèn mọn nhìn ta, thấy vậy ta rất là không thoải mái, tên tặc buồn nôn đó. Hơn nữa ta nghe nói, hàng năm hắn làm chết khá nhiều thiếu niên xinh đẹp, cảm thấy hắn như vậy thì nên chết sớm đi."
La Thủ Huân nghe cũng là cảm khái nói"Ai nói không phải đây. Hiện tại tai họa này đã chết, không biết bao nhiêu người ta vỗ tay tỏ ý vui mừng, tất cả mọi người nói là ông trời báo ứng. Tên tai họa này, không biết hại bao nhiêu thiếu niên rồi. Hai năm trước hắn nhìn trúng thiếu niên nhà thư hương môn đệ, nghe nói thiếu niên kia lớn lên không tệ. Hắn nhìn trúng người ta, liền cường ngạnh dùng thủ đoạn, đem người bắt đi. Người nọ cũng không tệ, nghe nói vốn có hi vọng ở khoa thi. Không nghĩ tới, cứ như vậy mà bị hắn độc chiếm. Nghe nói, trong đại hỏa lần này, tên đó cũng bị chết cháy. Tất cả lời đồn đãi đều nói thiếu niên này vì trả thù, mới phóng hỏa đốt phòng."
Ôn Uyển ánh mắt lóe lóe, chẳng lẽ là cái tên nam tử "trợ Trụ vi ngược"(giúp đỡ làm điều sai trái) kia.
La Thủ Huân tiếp tục nói "Phất Khê, may là ngươi chỉ bị bắt cóc. Sự việc cách một Nam một Bắc, phương hướng không đúng. Đi qua đi lại cũng phải mất một ngày thời gian. Hơn nữa chuyện của ngươi náo loạn lớn, mọi người cũng đều biết. Nếu không phải Thuần Vương gia đi Chỉ phủ thân vương làm một trận ồn ào, thì mọi người nhất định sẽ nghĩ đến ngươi cũng bị tên tai họa kia bắt đi, làm nam sủng."
Ôn Uyển liền đánh cái rùng mình, khuôn mặt hoảng sợ. Yến Kỳ Hiên thấy vậy vỗ vai nàng ôn nhu nói"Đừng sợ, biến thái kia đã chết. Chết sớm rồi, hắn gây tai họa cũng không đến phiên ngươi. La Thủ Huân, ngươi có thể không nhắc tới tên buồn nôn kia không? Biết rất rõ ràng Phất Khê có tính thích sạch sẽ, ngươi còn nói chuyện buồn nôn tới cho hắn nghe, ngươi cố tình à."
La Thủ Huân rất ủy khuất, hắn chẳng qua là nói chuyện thật thôi, như vậy cũng không được. Ôn Uyển lắc đầu, nếu hiện tại biểu hiện quá mức rõ ràng, rất dễ làm cho người khác sinh ra nghi ngờ. Cho nên, nhịn xuống buồn bực trong lòng, giả bộ vô tình dùng tiếng nói thô ách hỏi "Người nọ thật đã chết rồi?" Đại hỏa đốt cả phòng, hài cốt cũng cháy sạch không còn. Không lưu lại bất kỳ dấu vết, cho nên hỏi lời này cũng không đường đột.
La Thủ Huân nghe lắc đầu"Trách thì trách nơi này, nếu quả thật là dập hỏa chậm chết cũng vì báo ứng. Nhưng nghe người của Chỉ phủ thân vương nói, lão quái vật là bị độc chết. Tất cả xương đều biến thành màu đen, Ngỗ tác (người khám nghiệm tử thi)nghiệm ra bị trúng độc, về phần là độc gì, thì cũng không biết. Chuyện này, bây giờ ở trong kinh thành huyên náo ầm ĩ. Chỉ thân vương hướng Hoàng thượng xin thánh chỉ, xin Đại Lý Tự giúp đỡ tra án lần này. Hoàng thượng không biết tại làm sao, đã phát tính tình một trận, đem Chỉ Thân Vương mắng một trận, ý nói Tam lão gia đã làm mất thể diện hoàng gia. Đem Chỉ Thân Vương từ trong điện đuổi ra. Chuyện này, cũng kết thúc ở đâu. Cũng không tra được gì nữa."
Ôn Uyển chỉ cười một tiếng, chuyện này ông ngoại hoàng đế khẳng định đã biết. Muốn ông thuận theo Chỉ Phủ Thân Vương để truy tìm người, đó mới gọi là kỳ quái. May là tên kia đã chết, nếu không, ông ngoại hoàng đế tất nhiên sẽ làm cho hắn sống không bằng chết. Nói như vậy, còn thấy có lợi cho tên biến thái đã chết kia.
Yến Kỳ Hiên bĩu môi nói"Người nọ chết cũng đã chết, còn tra cái gì mà tra. Tên biến thái đã chết kia, thích nhất chơi những thiếu niên. Đặc biệt là thiếu niên mới mười một mười hai tuổi, đến mười lăm mười sáu tuổi. Hàng năm luôn luôn có mấy bé trai như vậy chết ở trong tay của hắn. Chết trên tay hắn có trên trăm đầu nhân mạng. Người như vậy, chết cũng chưa hết tội, chết đi rồi tất cả mọi người chỉ biết vỗ tay bảo hay, còn có cái gì mà tra. Cứ như vậy mà chết, quá tiện nghi hắn. Hẳn là phải cho hắn sống không bằng chết. Hừ."
Ôn Uyển nghe mà ha hả cười, nàng cho tới bây giờ cũng không cảm thấy Yến Kỳ Hiên khả ái như hôm nay. Bất quá, danh tiếng của người nọ trong kinh thành quả thật y như lão thái bà bó chân, vừa thối vừa dài.
La Thủ Huân nghe, thì nhướng lông mày ánh mắt gian tà cẩn thận nhìn Yến Kỳ Hiên"Ngươi nói, ngươi thật không có bị lão già kia chiếm tiện nghi, nhìn thái độ của ngươi, ta không tin."
"Ngươi có tật bệnh phải không, gần đây đầu chỉ để cho con lừa nó đá à. Bàn về bối phận, ta nên gọi hắn một tiếng ông chú, ta nghĩ, chính là có cho thêm hắn mười lá gan hắn cũng không dám đánh chú ý với ta. Nếu không, không nói phụ vương ta không tha cho hắn. Hoàng thượng cũng nhất định giết hắn rồi. Cho dù hắn coi trọng ngươi, cũng không dám coi trọng ta." Yến Kỳ Hiên tức giận quay đầu, ngược lại vô cùng trấn định nói.
"Ta là đàn ông chính tông, nhìn thân thể ta đây, cao lớn khôi ngô, tên kia nhất định không dám đánh chủ ý với ta. Hơn nữa, ta nghe nói những tên biến thái khẩu vị tốt, thích người lớn lên tuấn tú. Dù có coi trọng Phất Khê, cũng không thể coi trọng ta." La Thủ Huân lập tức phủ nhận. Chuẩn bị dời tai họa.
Nói xong, hai người đều đồng loạt quay đầu nhìn Ôn Uyển. Ôn Uyển không nhịn được đánh một cái rùng mình. Tên biến thái kia, quả thật là nhìn trúng mình. Chính mình một bộ dáng, giống như khối than đen, hắn cũng có thể nhìn trúng, thật con mẹ nó biến thái đến bụng đói ăn quàng.
Ôn Uyển nghĩ đến những thứ chuyện buồn nôn kia, ở tại chỗ liền nôn ra, vốn là ăn không có bao nhiêu, cứ nghĩ đã tốt, nhưng thoáng cái tất cả đều nôn ra. Người hoàn toàn mềm đến không còn khí lực.
"Ngươi đúng là tai họa, vốn đã khá hơn chút, ngươi lại nói lời buồn nôn như vậy. Ngươi cố ý phải không? Nhanh lên một chút cút cho ta, nhanh cút ra ngoài cho ta. Người đâu, mau bưng nước tới đây." Vừa nói vừa giúp đỡ vỗ lưng Ôn Uyển, cho hắn thuận khí. La Thủ Huân rất vô tội, bất quá nghĩ tới tính tình Ôn Uyển là rùa rút cổ, thật đúng là chịu không nổi. Đổi thành mình, hắn sợ run cả người, thiếu điều mới nhịn xuống không có ói.
Yến Kỳ Hiên nhìn Ôn Uyển lại ói đến hôn thiên ám địa, bộ dạng cái gì cũng ăn không vô. Như tráng sĩ quyết định hướng về phía Ôn Uyển nói" nếu không, ta cho ngươi cắn thêm một ngụm. Nói không chừng, ngươi uống máu của ta, sẽ tốt lên cũng không chừng, thử hay không?"
Ôn Uyển lắc đầu, vậy làm sao hữu dụng. Nàng nếu làm vậy mà tốt lên dễ dàng, mới là kỳ quái. Nhưng vừa nghĩ tới tên biến thái kia tại trên người chính mình mà sờ mà liếm, thật rất buồn nôn a. Cái này nếu không thể khống chế, sẽ thành làm một bóng ma trong lòng. Ôn Uyển cố gắng tìm cách giải quyết.
"Thật, lần trước ngươi không phải là cắn ta xong cũng không nôn nữa à. Thử một chút, nói không chừng có tác dụng. Ngươi yên tâm, ta một chút cũng không đau." Kỳ Hiên thấy Ôn Uyển quá đáng thương, không thể làm gì khác hơn là quyết định hy sinh mình.
← Ch. 0353 | Ch. 0355 → |