Mạo Hiểm
← Ch.0348 | Ch.0350 → |
Ôn Uyển cười lạnh nói"Ta không phải đã nói cho ngươi biết sao? Ta có phụ thân là Thuần Vương. Cha ta mặc dù không thể cho ta danh phận, nhưng mà Thuần Vương thế tử lại không thể gánh cơ nghiệp, hắn sợ trăm năm sau này, chống đỡ không nổi Vương Phủ. Cho nên muốn ta hiệp trợ Yến Kỳ Hiên, làm phụ tá đắc lực cho tên kia. Để cho hắn trăm năm sau này không cần lo nữa. Cha ta đối với ta ký thác kỳ vọng rất lớn, mà ta, quả thật cũng có năng lực giữ được Thuần Vương Phủ. Nếu như ta chết, cha ta tất nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ, chuyện này hắn nhất định sẽ truy xét đến cùng. Ta nghĩ, ca ca ruột của ngươi, cũng tuyệt đối không tha cho ngươi. Ta chết ngày nào, thì Phủ Chỉ Thân Vương các ngươi cũng diệt vong ngày ấy. Cho nên, ngươi tốt nhất phải hiểu rõ ràng, không nên đến lúc đó mới hối hận."
Vẻ mặt bỉ ổi của người nọ chuyển thành vạn phần cảnh giác "Ngươi nói, ngươi rốt cuộc là người nào? Làm sao ngươi có thể biết nhiều chuyện như vậy? Thuần Vương làm sao có thể đem nhiều chuyện cơ mật đến thế nói cho ngươi biết, nếu ngươi không nói rõ ràng ngươi rốt cuộc là người nào, ta liền bóp chết ngươi."
Ôn Uyển không sợ hãi chút nào nói"Tốt, ngươi bóp, ngươi dám bóp sao?" Ôn Uyển lộ ra một vẻ mặt nếu là ngươi bóp chết ta, đối với ta mà nói cũng là một loại giải thoát. Dường như lúc này, là thật hận không bị hắn bóp chết được thống khoái.
Nam nhân biến thái thấy bộ dạng Ôn Uyển thấy chết không sờn, thì ha hả cười to"Ngươi liều mạng nói nhiều như vậy, không phải là nghĩ nói sang chuyện khác, làm như vậy là để cho ta không chạm vào ngươi sao? Chỉ cần chạm vào ngươi, chính là điểm nhơ cả đời của ngươi. Ta thật không tin tưởng, ngươi thực có can đảm đi ra ngoài. Ngươi thật nguyện ý cả đời sống dưới sự khinh bỉ cùng giễu cợt của người khác à. Ha ha, nếu ở lại đây ngươi cứ yên tâm, ta sẽ cho ngươi được sung sướng khoái hoạt. Ta cũng không giết ngươi, chờ ta chơi chán, ta liền đưa ngươi trở về. Ha ha, ta không giết ngươi."
Nam nhân hèn mọn biến thái đi lên phía trước, vuốt cái cổ trắng nõn của Ôn Uyển, cúi đầu liếm xuống. Liếm từng chút từng chút một, dường như hắn đang ăn chính là mỹ vị nhân gian.
Bộ dáng kia, giống như một con cóc làm cho người ta buồn nôn.
Ôn Uyển cực kỳ buồn nôn, nhưng vẫn là chịu đựng buồn nôn cười lạnh nói"Tốt, bản thân ta muốn nhìn xem, ngươi dám dám dùng mệnh của mọi người trong Chỉ Thân Vương Phủ tới đánh cuộc hay không?"
Nam tử kia ha hả cười nói" người trong Vương Phủ, có quan hệ gì đến ta đâu, chết thì chết thôi có cái gì phải sợ. Còn có, ngươi thật đúng là quá đề ình. Ngươi là một đứa con riêng không lên được mặt bàn như vậy. Thuần Vương sẽ vì ngươi gây chiến sao, ngươi cũng quá tự đề cao bản thân mình rồi."
Nói xong, liền cúi đầu liếm một mảnh da thịt trắng nõn trên cổ "A, thật là thơm, thật ngọt. Không uổng phí ta hao tốn tâm sức. Bắt đúng thời cơ. Thật là một bảo bối, mỹ nhân, đừng nóng vội. Đừng sợ, ở lại, còn có đồ chơi tốt hơn, không nên lo lắng. Chúng ta sẽ từ từ làm."
Ôn Uyển còn muốn nói chuyện, thì nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ. Ôn Uyển nghe được tiếng bước chân kia. Cũng biết, đây là chính là thiếu niên vừa mới lúc nãy ở đây.
Quả đúng vậy, chính là nam tử mới vừa rồi, một thiếu niên lớn lên rất đẹp, bưng một chén máu đi vào, nam nhận biến thái lấy thứ trong chén, ngụm lớn uống hết, người nọ nhận chén liền đi xuống. Cúi đầu, cũng không dám nhìn Ôn Uyển một cái, nhưng lại chưa rời đi.
Ôn Uyển nhìn thiếu niên kia. Trong ánh mắt có cầu xin. Nếu thiếu niên này, có thể giúp mình một chút, như vậy. Đối phó với tên biến thái phế vật này, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Tên nam nhân biến thái cười lạnh nói"Cút ngay đi. Ở chỗ này làm cái gì?"
Nam tử kia nhìn Ôn Uyển một cái, trong ánh mắt có thương hại, dường như đang nói..., ngươi liền nhận mệnh đi! Nghe được tiếng tên nam nhân biến thái kêu, hắn liền cúi đầu, liền bước nhanh đi ra ngoài.
Tên nam nhân biến thái không đợi thiếu niên kia ra khỏi cửa, liền nhìn Ôn Uyển cười đến rực rỡ"Tiểu mỹ nhân, có phải là đợi không được hay không? Ngươi yên tâm, Gia sẽ làm ngươi thoải mái sướng khoái muốn chết cũng không được."
Ôn Uyển nhìn miệng hắn đầy máu, thì rùng mình một cái. Tên kia nhìn Ôn Uyển rốt cục có bộ dạng sợ run rẩy "Ha ha, đừng sợ, còn chưa bắt đầu, ngươi sợ cái gì. Ở lại đây, để có thể hiểu biết thêm về một số đồ vật chưa từng được chứng kiến. Bất quá bây giờ, trước hết hãy để cho Gia hảo hảo sung sướng."
Nói xong, thì cất bước đi đến trước giường, bò lên giường, vuốt ve dung nhan của Ôn Uyển, cúi đầu liếm. Nhưng mà không biết có phải là bởi vì ... khuôn mặt này có vấn đề hay không, hắn liếm lấy một miệng đầy cay đắng, nên không có tiếp tục liếm mặt, quay sang liếm cổ.
Ôn Uyển hoảng sợ cực kỳ, lớn tiếng kêu"Không nên đụng ta, ngươi cái tên biến thái, không nên đụng chạm ta. Ngươi sẽ không được chết tử tế, ngươi nhất định không được chết tử tế. Ông ngoại của ta nhất định sẽ giết ngươi, nhất định sẽ giết ngươi, ngươi nhất định không được chết tử tế."
Nam nhân nghe thấy, thì liếm lấy càng thêm dùng sức lực "Ngươi yên tâm, một chút nữa ta sẽ làm cho ngươi như vào cực lạc, để cho ngươi sung sướng đến chết đi sống lại."
Ôn Uyển buồn nôn không chịu được, cuối cùng nhịn không được, đến mật cũng phun ra.
Dưỡng Hòa điện
"Phụ hoàng, Ôn Uyển bị bắt đi rồi. Phụ hoàng, người để cho nhi thần đi tìm đi!" Trịnh vương nghe được tin tức, lòng như lửa đốt, lập tức vào hoàng cung. Hận không thể ngay bây giờ đi tìm Ôn Uyển.
Hoàng đế nhìn bộ dạng lo âu của Trịnh vương, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, dường như là không có chuyện gì xảy ra, nhìn Trịnh vương vội vàng xao động, trên mặt lộ vẻ không vui nói "Thân phận của con tại sao có thể đi nhúng tay vào chuyện này, nếu con ra tay như vậy, nhất định sẽ có người hoài nghi thân phận của nó. Đến lúc đó, nàng còn sống được sao? Hiện tại ai cũng không biết là chuyện gì, con tùy tiện nhúng tay, chỉ đem chuyện khiến cho càng ngày càng hỏng bét. Nếu là hiện tại đã qua, đến lúc đó nàng trở lại, mà không có phát sinh chuyện gì. Nhưng con lại đi làm thế, sẽ khiến tất cả danh tiếng của nàng mất hết, cả đời nàng toàn bộ sẽ bị phá hủy. Có phải con muốn phá hủy nàng hay không?"
Trịnh vương cũng do một phút nóng nảy "Vâng, là nhi thần nóng lòng. Nhưng nhi thần lo lắng, Ôn Uyển sẽ có chuyện gì. Vạn nhất đụng với kẻ bắt cóc hung ác, Ôn Uyển sẽ......" Lúc này Trịnh vương thật sự tức giận. Ôn Uyển đứa bé kia nếu thật có tam trường lưỡng đoản (chuyện không may) gì, hắn cũng không dám tưởng tượng chuyện sẽ ra sao.
Hoàng đế chặt đứt lời của hắn "Sẽ không có vạn nhất, Ôn Uyển chính là người có phúc khí, tất nhiên có thể gặp dữ hóa lành, Ôn Uyển nhất định không có việc gì."
Trịnh vương thấy hoàng đế sắc mặt trầm ổn, một chút cũng không có bộ dạng lo âu. Hắn biết hoàng đế đã cài người bên cạnh Ôn Uyển, nghĩ tới hẳn là đã biết chuyện gì đó, nay nghe hoàng đế khẳng định như vậy..., cũng hơi buông xuống khủng hoảng trong lòng. Lại nghĩ đến thái độ vừa rồi của mình, nếu so sánh với phụ hoàng, thì quả thật thua kém không ít, nên rất thành khẩn nói "Phụ hoàng, nhi thần gấp gáp rồi, thật không có chừng mực."
Hoàng đế nhìn hắn nhanh như vậy liền trầm ổn xuống, thì gật đầu, không có nói cái gì nữa. Hiện tại ông cũng đang đợi tin tức. Hẳn là, rất nhanh có thể tìm được đứa bé kia!
"Phụ vương, qua gần nửa ngày rồi, vẫn không có bất cứ tin tức gì. Phụ vương, đến tột cùng là người nào muốn lấy mệnh của Phất Khê a? Nếu như là tống tiền, thì đã gửi tin đến đây đòi bạc. Nhưng nếu như là muốn giết hắn, mặc dù nói Phất Khê ngày thường tính tình là cao ngạo chút ít, nhưng cho tới bây giờ cũng không có kết thù kết oán với ai. Tại sao bọn họ lại dùng trăm phương ngàn kế hại hắn a. Phụ vương, những người này rốt cuộc là vì cái gì a?" Kỳ Hiên như con ruồi không đầu mà đi loạn chung quanh.
"Tại sao? Phụ vương cũng không biết a. Con nói xem hắc tiểu tử kia, có cái gì mà làm cho người khác được lợi đây?" Thuần Vương nghĩ muốn vỡ đầu cũng nghĩ không thông, người nào sẽ không đi gây sự với một đứa bé như nàng. Nếu như thân phận của Ôn Uyển bị lộ, vậy còn có thể. Nhưng loại khả năng này tính ra rất nhỏ. Mặc dù Ôn Uyển danh tiếng không nhỏ, nhưng cũng không có trêu chọc phải người của phe cánh Triệu vương. Cho nên, không phải là Triệu vương bọn họ làm. Nếu đã không phải là chuyện mà Triệu vương bọn họ làm, thì một tiểu tử tốt như vậy, mặc dù biểu hiện vô cùng cao ngạo, nhưng cũng không thể gây ra cừu oán a! Tại sao muốn bắt cóc đứa bé này. Chuyện này rốt cuộc là vì lí do gì. Sẽ không phải vì tiền, nếu vì tiền thì nên bắt cóc con của hắn để lừa gạt được nhiều hơn. Nếu muốn lấy mạng người, thì cũng quá không giải thích được rồi, Ôn Uyển vẫn chỉ là một hài tử, một tiểu hài tử từ Giang Nam tới sao có thể gây ra tội gì khiến người ta xuống tay độc ác như vậy được. Vậy thì còn có cái gì. Nhìn con của hắn một cái, chẳng lẽ là cướp sắc, mà Ôn Uyển hiện tại có cái bộ dáng này, ném ra đường cũng không có người nhìn hắn nữa. Nếu có người nhìn, thì cũng sẽ nói thầm tại sao lại có người xấu đến như vậy?
Nghĩ tới đây, Thuần Vương gia lập tức đứng lên. Hắn làm sao lại quên mất chuyện này, đứa bé kia, đứa bé kia mặc dù dung mạo hơi xấu một chút, nhưng linh khí cũng là thập hoàn thập mỹ a. Lập tức triệu tập người mới vừa rồi đi theo, hỏi lúc ấy có phải hay không đụng phải người không nên gặp phải. Chờ nghe nói được, lúc ấy có một người trong kinh thành tiếng tăm lừng lẫy ở đó, Thuần Vương liền cười khổ.
Thuần Vương sau khi biết được, thật sự là không biết mình nên có vẻ mặt gì. Nhưng mà hắn biết, tiêu đời thật rồi, nếu chỉ là cháu vợ của hắn, cho dù có bị ăn hay không ăn. Đến lúc đó chỉ cần đón trở lại, cho...quay về Giang Nam đảm làm một chức vụ gì đó là được. Nhưng vấn đề là, thân phận của tiểu gia hỏa kia không có đơn giản như vậy a. Nếu thật bị lão rùa đen kia cưỡng bức, không, chỉ sợ là đụng vào hai cái thôi. Đoán chừng Chỉ Thân Vương Phủ đoán chừng sẽ tiêu tùng. Ngay cả hắn, cũng sẽ chịu không nổi. Lúc này hắn thật hy vọng là có người tống tiền vơ vét tài sản, ít nhất như vậy thì chỉ cần đưa chút ít tiền tài là được. Nhưng hiện nay như vậy, đứa bé kia sợ là sẽ hỏng mất.
Thuần vương phái người lén lút đi thăm dò tìm hiểu, không bỏ qua một dấu vết nào. Nếu như, hôm nay trong Phủ Chỉ Thân Vương, Tam lão gia hành tung có chút quỷ dị, vậy thì tám chín phần mười là hắn.
Thuần Vương gia sau khi biết kết quả, nói là Tam lão gia bọn họ, ra khỏi cửa xong trở lại, cho tới bây giờ, cũng không có ra khỏi Vương Phủ. Từ trà tứ trở về xong vẫn ở trong chính viện của hắn. Dường như lúc ấy, là mang một cái kiệu nhỏ vào Vương Phủ. Chẳng qua là Tam lão gia ở Tây viện, ngày thường không có người dám can thiệp vào hành vi của hắn, cho nên, cũng không biết là chuyện gì xảy ra.
Thuần Vương nghe được tin tức kia xong, cũng không cần quan tâm nhiều nữa. Hiện tại phải đem người tìm trở về mới là đúng đắn, hiện tại tính toán thời gian, nếu như may mắn, có lẽ còn có thể giữ được thanh bạch của đứa bé kia. Nếu còn trì hoãn, ai mà biết được sẽ có hậu quả gì. Đứa bé kia, có thể bị phế đi. Hắn cũng không cần biết vạn nhất tin tức không giữ được trong sạch tiết lộ hậu quả nghiêm trọng ra sao. Hiện tại hắn chỉ muốn, mau đem người đưa ra. Nếu còn chậm trễ, trong sạch của đứa bé kia sẽ khó giữ được, có thể chỉ có một con đường chết.
Thuần Vương mang người trực tiếp đi tới Phủ Chỉ Thân Vương. Nhất định có thể vượt qua, nhất định có thể vượt qua, Thuần Vương cỡi ngựa, ở trong lòng vẫn lẩm bẩm. Trong lòng lại đang an ủi mình, nghĩ tới Ôn Uyển thông tuệ, thì cước bộ càng nhanh hơn. Trong lòng lặng yên nghĩ, hi vọng nàng có thể thoát một kiếp này.
Mà lúc này Ôn Uyển đang chịu đựng khảo nghiệm cùng đau khổ lớn nhất.
← Ch. 0348 | Ch. 0350 → |