Vay nóng Tima

Truyện:Trọng Sinh Chi Ôn Uyển - Chương 0347

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Trọn bộ 1359 chương
Chương 0347
Gặp Gỡ Kẻ Biến Thái
0.00
(0 votes)


Chương (1-1359)

Siêu sale Shopee


Đoàn người Băng Dao, so với Thuần Vương còn tới nơi Ôn Uyển gặp nạn trước một bước. Đi theo Băng Dao có hai người, trong đó một người từ trong tay áo móc ra một ống trúc nhỏ cỡ nửa đầu ngón tay, vừa mở ống trúc ra chỉ thấy bên trong bay ra một Tiểu phi trùng. Tiểu phi trùng mở ra cánh nho nhỏ, vòng vo hai vòng, hướng một phương hướng đuổi tới. Ba người lập tức đi theo.

Ôn Uyển mất tích, Thuần Vương lúc này trước tiên chỉ muốn đem người tìm trở về, cũng không sợ đem chuyện náo lớn. Cho người truyền lời cho Băng Dao xong, trực tiếp cho gia đinh đi phủ nha môn kinh thành, thậm chí tìm người của nha môn bộ binh, để cho bọn họ lập tức phái binh giúp đỡ tìm kiếm. Ôn Uyển nếu thật có tam trường lưỡng đoản (chuyện không may) gì, hoàng đế nhất định không tha cho hắn. Hiện tại cũng không quản sự tình náo động có lớn hay không, trước tiên đem người tìm được rồi hãy nói.

Thuần Vương báo án xong, cũng không có chạy tới hiện trường trước tiên. Mà là cẩn thận hỏi nhi tử, hôm nay có thể có hành động gì khác thường. Hắn lúc này coi như là giận cực hạn. Biết rất rõ ràng Giang Thủ Vọng là cháu vợ hắn, thậm chí cũng biết đó là con riêng của hắn. Hắn cũng muốn xem một chút, là ai dám nhổ răng trong miệng cọp. Hắn sẽ làm ọi người xem một chút, Thuần Vương hắn cũng không phải là quả hồng mềm, không phải là ai cũng tùy tiện có thể khi dễ tới cửa. Dám khiêu khích hắn, thì phải chuẩn bị chết.

Trong kinh thành, bởi vì Giang Thủ Vọng, Phất Khê công tử mất tích, mà huyên náo sôi sùng sục. Cũng bởi vì Thuần Vương không sợ đem chuyện náo lớn, nên mọi người càng có thêm đề tài để nói chuyện. Trong đó, trên căn bản tất cả mọi người nhận định Ôn Uyển, thật ra chính là con riêng của Thuần Vương gia. Nếu không, một đứa cháu vợ, làm gì mà có động tĩnh lớn như vậy. Bọn họ không biết là, Thuần Vương có khổ mà không thể nói a!

Ôn Uyển tỉnh lại, liền phát hiện mình được đặt ở trên giường. Màn màu đỏ, chăn đan cũng màu đỏ nhạt, áo ngủ bằng gấm cũng màu đỏ. Màn màu đỏ tất cả đều là sợi tơ chỉ vàng chỉ bạc chế thành. tranh cũng là dùng vàng ròng, bên giường treo tua dĩ nhiên là dùng Lưu Ly (ngọc quý của Tây Vực)xuyên thành. Một lần nữa quay đầu nhìn về phía giường, giường cũng là gỗ lim tạo thành. Bên cạnh là hộc tủ sơn hồng, cái bàn màu đỏ, kỷ trà là màu đỏ, trên mặt đất thảm là màu đỏ, chung quanh bày đặt đồ tất cả đều là màu đỏ. Đang nhìn hướng một mặt khác, trong phòng tất cả đồ đựng dụng cụ tất cả đều là màu đỏ. Lửa đỏ một mảnh.

Ôn Uyển còn không có nghĩ thông suốt đây là nơi nào, làm sao tất cả đều là màu đỏ. Mờ mịt nhìn trên tường, này vừa nhìn liền u mê. Trên tường treo đầy tranh, những bức tranh kia tất cả đều là đông cung đồ miêu tả nam nam trần truồng quấn giao, rất sống động, phảng phất như thật.

Ôn Uyển sợ run cả người, vội vàng nhắm hai mắt lại. Nằm mơ a, nàng nhất định là nằm mơ. Nhưng nằm mơ làm sao sẽ mộng mơ thấy chuyện xa hoa thối nát như vậy. Mặc dù Ôn Uyển tự nói với mình là mộng, nhưng nó lại rất rõ ràng. Nghĩ đến chuyện quái dị lúc trước, biết rõ mình đã rơi vào tay của kẻ biến thái. Không cần nói cũng biết, người này là kẻ hảo nam sắc. Một nam nhân háo sắc biến thái.

Ôn Uyển lúc này thật sự muốn khóc rồi, mình có cần xui xẻo đến như vậy không? Cái bộ dáng này của mình, cũng có người để ý. Ôn Uyển thật muốn chửi lời thô tục, con bà nó xui xẻo đến nhà mà!

Đang suy nghĩ, Ôn Uyển nhạy cảm phát giác có một đạo tầm mắt nhìn về phía mình, Ôn Uyển đã nhận ra, mở mắt vừa nhìn, đã nhìn thấy một thiếu niên, thiếu niên kia lớn lên mắt ngọc mày ngài, môi hồng răng trắng. Vẻ mặt phức tạp nhìn Ôn Uyển.

Ôn Uyển nhìn thiếu niên kia, trong lòng vui mừng. Nhìn cũng không phải là người xấu, chắc không phải là loại người mình nghĩ! Không đợi Ôn Uyển vui mừng hai phút, chỉ nghe thấy lời làm cho hi vọng của nàng tan biến. Để cho Ôn Uyển biết, nàng thật xui xẻo.

"Ngươi cũng đừng trách ta. Muốn trách, thì trách ngươi tại sao bị hắn nhìn trúng. Tự trách mình số mệnh không tốt" người nọ nói xong, liền đóng cửa đi ra ngoài.

Ôn Uyển nghe lời này, thì nổi lên một thân nổi da gà. Quả nhiên, suy đoán của mình đúng, thật bị biến thái coi trọng. Sao mà mệnh nàng xui xẻo thế? Ôn Uyển muốn khóc, thật rất muốn khóc.

Đại khái qua ba bốn phút đồng hồ, phía ngoài vang lên tiếng bước chân. Tiếng bước chân kia, nghe giống như là người khỏe mạnh. Ôn Uyển trong lòng dần hiện ra khủng hoảng.

Cửa chi nha mở ra, Ôn Uyển theo nơi phát ra âm thanh nhìn lại. Đã nhìn thấy một người mập mạp, mập giống như heo, một thân màu đỏ chót, áo choàng bao quanh thân thể nam nhân trung niên mập tròn đó. Người nọ hai mắt bầm tím, tròng mắt thậm chí đến bây giờ còn có chứa tia máu. Mặt lộ vẻ nhợt nhạt mất tự nhiên, bước đi phù phiếm vô lực. Vừa nhìn cũng biết là một bộ dạng túng dục quá độ.

Người nọ đi tới, nhìn về phía trên giường. Thấy Ôn Uyển đang nhìn về phía hắn, lập tức hướng về phía Ôn Uyển lộ ra một nụ cười tràn đầy tham vọng giữ lấy, nụ cười kia, là trần trụi ham muốn.

Ôn Uyển nhìn thấy, liền run sợ.

Người nọ nhìn bộ dạng Ôn Uyển, cười đến đặc biệt thoải mái "Tiểu mỹ nhân, ta nghĩ đến ngươi, muốn ngươi đến ngực đau. Ngươi không biết, ta ngày cũng muốn, đêm cũng muốn, nghĩ đến cơm nước không màng, làm gì cũng không được. Ông trời nhất định là nghe được thỉnh cầu của ta, ngươi không biết, ta sớm biết ngươi thích quán trà. Đáng tiếc vẫn không cơ hội, hôm nay rốt cục cũng bắt được cơ hội, hôm nay, ta rốt cục đã có thể như nguyện."

Ôn Uyển nhìn người trước mắt, nghe được lời của hắn. Rất nhanh ý thức được mình gặp phải tình cảnh gì. Nàng lúc trước nghe Hạ Ảnh nói chuyện bát quái, đã nghe nói trong kinh thành có một tên biến thái, đặc biệt thích tìm nam nữ thành niên. Mà nàng ở trong tay Thuần Vương đã tìm được một ít tư liệu, thì biết kẻ đó là con thứ của Chỉ thân vương, Tam gia của phủ Chỉ thân vương là một kẻ biến thái nhất trong biến thái. Trong những năm này, hàng năm đều có khá nhiều thiếu niên chết ở trong tay của hắn. Chẳng qua người hắn hại là hạ nhân trong vương phủ, hoặc là mua vài hài tử nuôi lớn chọc ghẹo. Những người bán con cái là gia đình nghèo khổ, nơi nào sẽ đi chống lại với Vương Phủ. Những người bên cạnh, cũng nắm không được chứng cớ. Cho dù nắm chứng cớ, cũng sẽ không có người đi quản nhàn sự này.

Ôn Uyển nghĩ đến những lời đồn đãi kia, còn có những tin tức trong tư liệu Thuần Vương đưa có nhắc tới hắn. Tiếp theo nhìn đến cách bài biện, tất cả đều là đồ chơi buồn nôn cùng cực xa hoa. Nếu như không có đoán sai, đây là kẻ biến thái đó. Người bình thường, cho dù thật biến thái, cũng không dám động thân thích làm khách ở Thuần Vương Phủ. Hơn nữa còn rất có thể là con riêng của Thuần Vương Gia.

Ôn Uyển lúc này rất hối hận. Trọng tâm của nàng vẫn luôn đặt ở Khương gia cùng La gia, Chung gia cùng phủ Chỉ Thân vương nàng không chú ý nhiều lắm. Bởi vì ... đây cũng không phải là người nàng muốn đối phó.

Lúc ấy Ôn Uyển cho là, đây chỉ là quả hồng mềm dễ xử lý. Nhưng giờ, Ôn Uyển hiện tại hối hận, phải biết rằng mình thật xui xẻo, lúc ấy nên hiểu rõ hơn một chút tên độc ác biến thái trong phủ Chỉ thân vương. Ít nhất cũng có đối sách.

Lúc nàng biết tình huống, tên này vô cùng biến thái. Lúc ấy tư liệu mà Thuần Vương đưa cho nàng, chẳng qua là mơ hồ đề cập tới. Tên biến thái này, không chỉ có thích chơi đùa những thanh niên thiếu niên, hơn nữa, thủ đoạn còn cực kỳ tàn nhẫn. Hàng năm một vài thiếu niên chết ở trong tay của hắn, được mang ra, trên người không có một miếng thịt nào là đầy đủ. Tướng mạo có thể nói, thê thảm không nỡ nhìn. Lúc ấy nàng chỉ thô sơ giản lược xem. Xem đã cảm thấy ghê tởm, nên không nhìn nhiều hơn nữa. Lại không nghĩ rằng, mình sẽ có một ngày rơi vào trong tay tên biến thái này. Nếu như biết, Ôn Uyển nhất định làm tốt chuẩn bị. Như vậy, cũng có thể biết nhược điểm của tên hỗn trướng khốn kiếp. Sẽ không bị động giống như bây giờ.

Biến thái từng bước từng bước đến gần Ôn Uyển, trên mặt mang đầy nụ cười vui mừng.

Mà lúc này, Ôn Uyển chỉ có thể vạn phần cảnh giác nhìn tên biến thái, nhìn cái bộ dạng như đầu heo kia, đúng là bộ dạng như trong tình báo nói. Xong đời, thật đúng là tên biến thái này, thật chính là tên biến thái ở trong Chỉ Thân vương phủ. Ôn Uyển lần đầu cảm giác vận khí mình, thật quá tệ.

Ôn Uyển giận nhìn chằm chằm hắn, nhưng tức giận như vậy một chút lực sát thương cũng không có.

"ha ha ha, đúng, chính là ánh mắt này, thật là câu dẫn người, khiến cho ta mỗi ngày đều ngủ không được. Ta chỉ nhớ đến ánh mắt này, lửa toàn thân lập tức bùng lên. Thật đẹp mỹ nhân a, thật là cực phẩm, ta nhiều năm chưa từng được ăn vào. Hôm nay, rốt cục mộng đẹp có thể trở thành sự thật." Kẻ biến thái nhìn Ôn Uyển, nuốt nước miếng. Thẳng tắp nhìn Ôn Uyển xem trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhuộm đen, lông mi thật dài buông xuống, cất giấu một đôi mắt hạnh xinh đẹp linh lợi chuyển động, lúc này đang tức giận nhìn mình lom lom, giống như một mặt nước hồ thu ôm lấy tim của hắn, chọc hắn ngứa ngáy tâm can.

Ôn Uyển nhìn cái khuôn mặt thỏa mãn kia, trong dạ dày, một trận nhộn nhạo khó chịu.

"Tiểu mỹ nhân, chút nữa đây, ngươi sẽ đau khổ cầu khẩn gia cho ngươi. Gia sẽ làm ngươi thoải mái như được vào thiên đường." Nam nhân biến thái dần dần đến gần, Ôn Uyển nhìn cái tay bẩn kia đang hướng mình đưa qua, trong lòng liều mạng la hét. Không được, không được, ngăn cản ngăn cản hắn.

"Mặt mũi mặc dù đen, nhưng trên cánh tay da trắng nõn trơn mềm như ngọc phấn, ánh mắt ba quang lăn tăn hàm chứa vô hạn xuân tình, thật là cực phẩm. Ha ha, da này, thật trơn, giống như tơ lụa. Sờ vào, cảm giác thật tuyệt, thật thoải mái a." Một cái vuốt heo đang sờ trên cần cổ bóng loáng non mềm. Vẫn than thở không dứt, khóe miệng thậm chí còn chảy ra nước miếng.

Một mực vuốt ve cổ Ôn Uyển, Ôn Uyển cảm giác khóe miệng toát ra nước chua. Nếu là bây giờ có thể chết, nàng thật muốn chết. Thật con mẹ nó kinh tởm. Ôn Uyển trong lòng đang khóc a, nàng thật cảm thấy, mạng của mình làm sao lại bi thương như vậy đây! Làm sao lại đụng phải người như vậy. Lớn lên thế này, mà cũng bị người cướp sắc.

"Hay là trước thưởng thức một chút mùi vị, không vội, tiểu mỹ nhân, chúng ta có nhiều thời gian." Tay cũng không có đi xuống, chẳng qua là rơi trên cổ. Lần nữa cúi đầu, vươn ra đầu lưỡi hướng mặt Ôn Uyển liếm.

Ôn Uyển cảm thấy lúc này thật bị hắn liếm lên, thật là so sánh với chết còn khó chịu hơn, trong lòng một mực la hét, nói a, đem thân phận nói rõ, hắn sẽ không dám to gan như vậy. Chỉ cần đem thân phận nói rõ, cũng sẽ không có việc. Ôn Uyển vẫn trong lòng trị liệu, cố gắng làm ình kêu ra tiếng. Nhưng là làm sao cũng kêu không được, luôn không phát ra được âm thanh.

Càng đến càng gần, nhìn cái mặt biến thái hèn mọn càng ngày càng gần, Ôn Uyển trong lòng dần hiện ra một trận khủng hoảng.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1359)