Khiêu khích
← Ch.0308 | Ch.0310 → |
Trịnh Vương nghe nói Ôn Uyển đánh nhau, còn dùng đến dao găm, bây giờ đang nằm trên giường. Lúc ấy, hắn đã ngây người ba mươi giây, trên mặt cũng không có biểu hiện gì...hắn nghĩ rằng đó chẳng qua chỉ là tin đồn. Chờ đến khi xác định được tin tức đó là thật, trong lòng cảm thán không thôi. Nha đầu này, trước kia bị đè nén quá mức, bây giờ rốt cuộc cũng giống các đứa trẻ khác. Khi tức giận cũng sẽ ra tay, ừ, có tiến bộ. Xem ra để nàng đi ra ngoài là một quyết định đúng đắn.
Trong Thuần Vương phủ, thì tất cả đầu bếp cùng người thu mua nhức đầu không dứt.
"Mang đi......" Hiện tại, Ôn Uyển một chút khẩu vị cũng không có. Món ăn đưa lên, không phải nói có quá nhiều dầu mỡ, thì nói lạt, sau đó thì nói mặn, hơn nữa còn nói nó quá lạnh hoặc quá nóng, xoi mói đến nỗi thiếu chút nữa khiến cho đầu bếp phát điên. Vẻ mặt của mọi người hầu hạ bên cạnh đều sắp biến thành mặt khổ qua.
Lúc này, ai cũng không dám đến trêu chọc người làm cho người khác sắp phát điên này. Hiện tại tâm tình của Ôn Uyển thật không tốt, trên người nàng còn rất đau nhức. Nếu không phải những năm này, nàng vẫn thường xuyên luyện Thái Cực, hơn ba tháng nay, sáng nào nàng cũng kiên trì rời giường sớm chạy bộ, rèn luyện thân thể, còn gia tăng cường độ huấn luyện, cho nên người nàng rất dẻo dai. Nếu không thì lần này sẽ bị đá đến nỗi xuất huyết từ trong ra ngoài. Cái tên khốn kiếp, t*ng trùng lên não đó, lúc ấy chỉ phế đi một chân của hắn, đúng là quá có lợi cho hắn. Nàng nên giết hắn tại chỗ thì mới hả được cơn giận này.
Vì chuyện lúc trước rất ầm ĩ, huyên náo ở kinh thành, cho nên bây giờ Ôn Uyển ở trong phủ dưỡng thương cũng không được tự nhiên. Lúc ấy, thật sự rất tức giận cho nên mới ra tay, không ngờ lại có danh tiếng lớn như vậy.
"Phất Khê, thật không nghĩ tới, đệ lại tài giỏi như vậy. Thật sự nhìn không ra, thân thủ của đệ lại lốt như vậy. Đúng là, nhìn người thì không thể chỉ nhìn bề ngoài a." Yến Kỳ Hiên ngày ngày đều chạy đến Bạch Ngọc viên lảm nhảm. Sự hưng phấn kia, thì không cần phải nói, chỉ cần không có việc gì làm, hắn sẽ chạy đến lảm nhảm, còn hỏi nàng có phải đã từng luyện võ hay không.
Ôn Uyển cảm thấy hắn bị Tường Lâm tẩu nhập vào thân rồi. Thân thể khẽ nghiêng qua một bên, không để ý đến hắn. Nhưng Yến Kỳ Hiên lại không cảm giác được chút nào, cứ tiếp tục nói lảm nhảm. Mỗi lần hắn nói đến chuyện đánh nhau, Ôn Uyển liền tức giận, cho nên hắn lập tức đổi đề tài, nói chuyện ở học đường, nói những chuyện vui ở Xuân Ý Lâu. Ôn Uyển nhịn không được, nghiêng lỗ tai cẩn thận lắng nghe.
"Ta biết đệ đang chăm chú lắng nghe, nhanh chóng khỏe lại đi, ta dẫn đệ đến Xuân Ý Lâu để mở mang kiến thức. Tiểu quan ở nơi đó, người so với người càng xinh đẹp. Dĩ nhiên ta tuyệt đối sẽ tìm cho đệ một người còn xinh đẹp hơn Ngọc Quan kia, sẽ khiến cho đệ nhìn không chuyển mắt. Để sau này, đệ có nhìn thấy người xinh đẹp, cũng sẽ không chảy nước miếng." Yến Kỳ Hiên cười ha ha.
Ôn Uyển tức giận. Lúc ấy không phải là kinh diễm mà là bị dọa sợ được không. Thật là, dám nói nàng chảy nước miếng, đó là nước trà được không. Tức chết người đi được, cả đời anh minh bỗng nhiên bị chôn vùi như vậy, Ôn Uyển cảm thấy đúng là không giải thích được.
"Băng Dao, đuổi Thế Tử ra khỏi đây cho ta." Ôn Uyển thẹn quá thành giận, cũng không chịu được cái miệng bô bô của hắn, sau khi đuổi người ra khỏi đây, Ôn Uyển cảm thấy thế giới được thanh tịnh một chút. Không được bao lâu, tên kia lại chạy đến, có điều lần này không tiếp tục nói lảm nhảm nữa.
Băng Dao thấy Ôn Uyển bị Thế Tử Gia nói lảm nhảm như vậy, nhưng dường như cũng không quá tức giận. Nàng liền cười nói "Tên thị vệ đánh công tử đã chết. Người không nên tức giận nữa."
Đã chết, Ôn Uyển nghe tin tức như thế, sửng sốt ba giây đồng hồ, sau đó cũng không có thêm phản ứng gì nữa. Chết thì chết, vốn dĩ tên đó cũng đáng chết.
Băng Dao thấy Ôn Uyển không có phản ứng, thì cười. Xem ra sự rèn luyện mấy tháng nay của tiểu chủ tử cũng có hiệu quả không ít.
Yến Kỳ Hiên bị đuổi đi, không bao lâu lại tới nữa, nói lảm nhảm. Thật ra Yến Kỳ Hiên sợ hắn buồn bực, nên mới cố ý nói như vậy với hắn. Ôn Uyển nghe được Yến Kỳ Hiên nói, hắn kết chút oán với cháu ruột trong phủ Chỉ Thân Vương, bây giờ bọn không thuận theo không buông tha.
Ôn Uyển nghe xong, rất buồn bực, kỳ quái hỏi "Ngươi kết thù kết oán gì với người của phủ Chỉ Thân Vương? Nguyên nhân chắc không phải là chuyện lúc trước chúng ta đã đập phá sòng bạc nhà bọn họ chứ?"
"Không hoàn toàn là vậy, có điều đó cũng được coi là một trong những nguyên nhân. Còn một nguyên nhân nữa, lúc trước ta cùng Yến Kỳ Thiệu tranh giành một ống đựng bút bằng ngọc thời Tống, là ta nhìn trúng trước, chuẩn bị làm lễ vật chúc thọ Phụ Vương. Nhưng hết lần này tới lần khác, hắn lại tranh giành với ta, cho nên liền đánh nhau, ta đánh trật khớp tay hắn, cứ như vậy kết thù kết oán." Yến Kỳ Hiên rất không chấp nhận.
Ôn Uyển thật muốn nói một câu, con em nhà quý tộc chính là ăn no không có chuyện gì làm. Các ngươi nhìn xem, các ngươi giống như những đứa bé, đến cả vấn đề ấm no cũng không tự giải quyết được, còn có thể rảnh rỗi như vậy. Hơn nữa, trưởng tôn của phủ Chỉ Thân Vương cũng là một tên vô dụng. Ôn Uyển thấy Yến Kỳ Hiên đánh nhau mấy lần, căn cứ vào phán đoán của Ôn Uyển, lần nào hắn cũng bị người ta đánh, thế nhưng tên kia lại có thể bị Yến Kỳ Hiên đánh đến trật khớp. Ở một khía cạnh nào đó đã chứng minh, người này, thật ra thì rất vô dụng.
Ôn Uyển cố gắng điều dưỡng, cộng với thuốc tốt, đại phu đứng đầu, người hầu hạ bên cạnh lại rất tỉ mỉ. Không đến mấy ngày, vết thương đã tốt lên rồi. Chờ thân thể Ôn Uyển tốt lên, thì ngồi đọc sách. Băng Dao gọi Đông Thanh tới, nàng nhìn chằm chằm vào hắn. Đông Thanh thấy vậy, trong lòng sợ hãi. Ôn Uyển cũng kinh ngạc.
Băng Dao lạnh lùng nói "Quỳ xuống."
Đông Thanh thấy tình huống này, dường như hắn cố gắng ẩn mình đi, hắn bị bộ dáng này của Băng Dao dọa sợ. Nhưng Băng Dao vẫn mặt lạnh nói" Bảo vệ chủ tử bất lực, nên tự mình kết liễu. Nhưng ngươi gặp được chủ tử nhân từ, tay trái hoặc tay phải, bản thân ngươi tự chọn đi. Như vậy, ngươi có thể nhớ kỹ bài học này. Bảo ngươi quỳ xuống, ngươi không nghe sao?"
Sau khi nghe xong những lời này, Đông Thanh bị dọa đến nỗi lạnh run người, cả thân thể giống như không thể khống chế mà quỳ trên mặt đất, hướng về phía Ôn Uyển quỳ thẳng tắp. Đông Thanh là người luyện võ, cho nên hắn rất rõ ràng mọi chuyện. Hắn bị dọa đến nỗi trong lòng phát rét, không nghĩ đến Băng Dao vốn là một người âm thầm, thế nhưng nàng lại là một cao thủ. So với hắn còn lợi hại hơn gấp mấy lần.
Ôn Uyển cũng là lần đầu tiên biết Băng Dao là một cao thủ đó. Cảm giác giống như đang xem phim võ hiệp. Sau đó nàng nhớ lại, Băng Dao là người do ông ngoại phái tới, đương nhiên sẽ rất lợi hại rồi. Bình thường Băng Dao không nói nhiều lắm, nhưng chăm sóc nàng rất tận tâm. Ngày thường không có chuyện gì, nàng ấy sẽ không nói không rằng, mấy tháng nay vẫn âm thầm, không ngờ nàng ấy lại lợi hại như thế. Cho nên mới nói, những người trầm mặc, có đôi khi càng đáng sợ hơn.
Băng Dao nhìn về phía Ôn Uyển, nói" Chủ tử, người muốn chặt tay trái hay tay phải?"
Sự trừng phạt này, Ôn Uyển thật sự không muốn, nhưng nhìn điệu bộ này, nếu không trừng phạt, Đông Thanh rất có thể sẽ đi theo bước đường của Hạ Ảnh, không biết trời cao đất rộng, dám tự mình quyết định mọi chuyện. Nhưng muốn nàng chặt tay chặt chân của hắn, hắn lại là người bên cạnh nàng, hơn nữa sau này còn cần dùng đến.
Băng Dao nhìn bộ dáng của Ôn Uyển, gật đầu "Tự tát vào mặt hai mươi cái, đi ra sân quỳ nguyên đêm, không đến giờ thìn (từ 7 đến 9h sáng) thì không cho phép đứng dậy."
Đông Thanh nghe được những lời này, trong lòng nhẹ nhàng thở ra một hơi. Quỳ gối mặc dù hơi khổ chút ít, nhưng tốt hơn nhiều so với việc bị gãy tay gãy chân. Nhìn tình hình này, thân phận của công tử quả thật không thấp a, không ngờ bên người lại có cao thủ như thế. Nhưng kỳ quái, chẳng lẽ công tử thật sự là con riêng của Vương gia, nếu không, sao Vương gia lại để tâm đến như vậy, sắp xếp nhiều cao thủ ở bên cạnh bảo vệ người như thế. Nhưng hắn lại cảm thấy không đúng a, trong lòng Đông Thanh rất nghi ngờ, nhưng lại không dám biểu hiện ở trên mặt.
Điều dưỡng vài ngày, thân thể cũng hồi phục hơn nhiều. Ôn Uyển không có chuyện gì, bởi vì hiện tại Diệp thái y nói, mấy ngày nay nàng không nên vận động mạnh, phải nghỉ ngơi cho tốt. Ôn Uyển nhàm chán, cho nên đến Kinh Học Đường để học. Có điều bây giờ Ôn Uyển thông minh hơn rồi, nàng sợ Yến Kỳ Thiệu trả thù, nên đi đâu cũng mang theo sáu thị vệ thiếp thân bảo vệ mình. Tư thế kia, vượt qua cả Yến Kỳ Hiên, có điều hai người không rời khỏi nhau, làm cho người khác nhìn vô, cũng không biết rốt cuộc những thị vệ này đang bảo vệ ai.
Chuyện lúc trước, Thuần Vương vì nể mặt Chỉ Thân Vương, nên cúi đầu trước, bồi thường tiền thuốc thang. Dù sao vị thúc tổ này của hắn, cũng không thiệt hại gì nhiều. Hiện tại đã bước vào giai đoạn thoái vị, cho dù có tiếp tục kế thừa Vương vị, thì phân lượng cũng thấp xuống rất nhiều. Mặc dù Thế tử Chỉ Thân Vương rất tức giận, một tên tiểu tử mà dám khi dễ tới cửa nhà hắn, nhưng nhìn bộ dạng của Thuần Vương, nếu hắn tiếp tục truy cứu, thì thái độ của Thuần Vương sẽ không tốt như vậy, cho nên hắn chỉ có thể nuốt giận mà tự mình hờn dỗi.
Ôn Uyển đến học đường đã bốn năm ngày, cũng không thấy tên Kỳ Thiệu đến tìm nàng báo thù, cảm thấy kỳ quái. Nàng phái người đi hỏi thăm tin tức, thì ra sau khi bọn hắn đánh nhau không tới mấy ngày, Chỉ Thân Vương bị hôn mê, đến bây giờ còn chưa khỏe lại. Trụ cột trong nhà bệnh nặng, phải nằm trên giường, Yến Kỳ Thiệu đương nhiên phải làm tằng tôn (cháu cố) hiếu thuận rồi.
Sau khi Ôn Uyển nhận được tin tức, hiếm khi thở phào nhẹ nhõm. Bằng không, sau này phải luôn luôn sống đề phòng. Mặc dù nàng không sợ, nhưng luôn đánh nhau cũng không phải là tốt. Nếu chuyện bị lan truyền ra ngoài, thì lại càng khó nghe hơn nữa. Với lại, nàng cũng không nguyện ý đánh nhau, đau chết người.
Có điều Ôn Uyển không biết đại danh của nàng đã lan xa khắp kinh thành. Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì chuyện nàng đánh nhau, còn dùng đến dao găm, đến cả Hạo Thân Vương cũng không sợ. Sau khi nhận được tin tức như thế, lại được chứng minh đó là sự thật, đến Yến Kỳ Hiên còn là thuộc hạ của nàng, mọi người lại càng bội phục vị quân sư này sát đất. Thì ra quân sư của bọn họ là người văn võ song toàn. Dám chọc giận Yến Kỳ Hiên, đúng là người trên trời khó tìm a, người đó trên mặt đất tuyệt đối là nhân vật nhất đẳng.
La Thủ Huân ở bên kia đương nhiên là không phục, cho nên giữa bọn họ thường xuyên nổi lên tranh chấp, đánh nhau mấy lần, so với trước kia còn căng thẳng hơn.
Ngày hôm đó, khí trời tuyệt đẹp. Ôn Uyển đi theo Yến Kỳ Hiên vào trong hậu viện của học đường. Vừa đến trong viện, nàng nhìn thấy trong viện có một gốc cây hải đường được trồng khoảng mười năm, phát triển cực tốt, vô cùng đẹp. Ôn Uyển nhịn không được được, bước lên hái xuống, cầm trên trên tay thưởng thức. Yến Kỳ Hiên ở bên cạnh, đi theo nàng, Ôn Uyển nghe được người bên cạnh một mực gật đầu, thỉnh thoảng cũng phát ra hai tiếng, dạ dạ, tỏ vẻ hắn không phải là một người câm, hắn đang chăm chú lắng nghe.
"Một đại nam nhân, thế nhưng lại thích hoa. Khó trách bị người ta nói giống cô nương." một giọng nói đột ngột vang lên.
Ôn Uyển vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc. Tên tiểu tử La Thủ Huân hư hỏng này. Ôn Uyển cho rằng hắn đang trong thời kỳ phản nghịch của thiếu niên, nên cũng không đáng ghét lắm. Chẳng qua là hắn với Yến Kỳ Hiên không hợp nhau, giống như kẻ thù vậy. Có điều như thế cũng có thể kết giao được.
"Liên quan gì đến chuyện của ngươi." Yến Kì Hiên luôn luôn không hợp với hắn.
Ôn Uyển nhìn bộ dạng này của Yến Kỳ Hiên, lập tức liếc mắt nhìn hắn một cái. Nếu như là lúc trước, nàng thật không quen nhìn bộ dạng trong mắt không có người nào của hắn. Bởi vì như vậy làm cho người ta cảm thấy hắn luôn cao cao tại thượng, không người nào có thể sánh bằng, như vậy rất đáng ghét. Có điều bây giờ, hắn như vậy mới là bình thường.
← Ch. 0308 | Ch. 0310 → |