Vay nóng Tinvay

Truyện:Trọng Sinh Chi Ôn Uyển - Chương 0209

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Trọn bộ 1359 chương
Chương 0209
Tứ Đại Thị Vệ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1359)

Siêu sale Shopee


Edit: Van Nguyen

Ôn Uyển thu được bốn đại nội thị vệ, trong lòng rất hài lòng, trịnh trọng nhờ Ôn công công chuyển đạt sự cảm kích của nàng với ông ngoại hoàng đế.

Tiễn Ôn công công, một lần nữa quay đâu nhìn lại bốn thị vệ, Ôn Uyển trong lòng vui rạo rực. Bốn nam nhân này, đến Ôn công công cũng nói là đại nội cao thủ, vậy khẳng định là thân thủ hạng nhất. Hơn nữa, từng người từng người lớn lên đều oai hùng bất phàm, cũng đúng, có thể làm đại nội thị vệ, nhất định là cao thủ a, dĩ vãng cái gọi là võ lâm cao thủ, chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết. Lúc này, có những cao thủ như vậy bên mình, liền có thể giải quyết những chuyện khúc mắc trong lòng nàng rồi.

Cho nên, khẩn cấp cho Hạ Ngữ đặt câu hỏi, Hạ Ngữ nhăn nhó hồi lâu, cuối cùng mới đỏ mặt hướng về phía mấy thị vệ nói"Quận chúa hỏi các ngươi, đã có hôn phối hay chưa?" Nói xong cúi đầu, khuôn mặt trong nắng chiều ánh lên một vẻ diễm lệ.

"Bọn thần tạm thời còn chưa lập gia đình. Hoàng thượng đem chúng ta ban thưởng cho Quận chúa, như vậy hết thảy đều do Quận chúa làm chủ." Nam tử cầm đầu rất thức thời nói. Lẽ ra bọn họ cũng là người có chức quan, nay lại phải đổi chủ, trong lòng ít nhiều có chút không thoải mái. Nhưng đối tượng là Ôn Uyển, vậy thì lại khác biệt rồi. Mấy người bọn họ đối với Ôn Uyển vẫn vô cùng bội phục. Nạn lụt Hà Nam lần này, có thể thuận lợi như vậy, một nửa công lao đều thuộc về Ôn Uyển quận chúa. Những hành động của nàng lần này, không biết đã cứu sống bao nhiêu người.

Ôn Uyển bút họa mấy cái, Hạ Ngữ đỏ mặt đến mức như sắp nhỏ huyết được ra rồi. Hay là Cổ ma ma ra sức ho khan, Ôn Uyển mới biết mình hơi có chút quá mức. Ôn Uyển hỏi bọn họ, tên gọi là gì.

Bốn thị vệ nói"Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta chính là người của Quận chúa, xin Quận chúa ban tên cho."

Ôn Uyển trong lòng thoáng run lên, nổi lên toàn thân nổi da gà, cái gì gọi là người của ta, ở hiện đại nếu có người ta nói ta là người của ngươi, vậy thì chứng minh hai người ít nhất là quan hệ tình lữ, nghĩ đến đây, nàng liền lấy giấy bút viết một câu thơ, lại thêm mấy chữ nữa.

"Quận chúa nói, các ngươi là thị vệ, cứ lấy Võ làm chữ mở đầu, ở trong câu 'tạc dạ tinh thần tạc dạ phong, họa lâu tây bạn quế đường đông (*)' liền chọn ra chữ mình thích" nói xong liền cầm câu thơ Ôn Uyển viết đưa cho bọn hắn.

(*) Bài Vô đề kỳ 1, tác giả Lý Thương Ẩn: thivien. net/viewpoem. php?ID=1756

"Võ Tinh, võ Thần, võ Phong, võ Lâu bái kiến chủ nhân." Ôn Uyển cười cười trên mặt hiện lên ý xấu, bởi vì nàng thật sự không có thiên phú trong việc đặt tên, cho nên, tùy tiện viết câu thơ để cho bọn họ tự mình chọn, như vậy vừa lộ ra vẻ tôn trọng, cũng sẽ không thể hiện rằng mình không có tài nghệ.

"Không đúng nha, nếu như là đại nội thị vệ, một loạt đều được trải qua tầng tầng khảo hạch. Hẳn không phải là nô tài, tại sao có thể ban thưởng ình đây này? Hơn nữa, bọn họ hẳn là có nhà. Hôn sự hẳn là người trong nhà làm chủ mới đúng?" Ôn Uyển nghi ngờ.

"Khụ, khụ, khụ" Hạ Ảnh nghe vậy liền ho khan vài cái, sau đó liền giảng giảng cho Ôn Uyển một chút kiến thức thông dụng về đại nội thị vệ hoàng cung. Nghe xong đầu Ôn Uyển liền lớn thêm một chút, cái gì mà thế gia thu lưu, cái gì mà cô nhi, phân ra rất nhiều loại. Cho mình đoán chừng là loại cô nhi.

"Quận chúa, ngựa chứng lần này, có thể có được bốn đại nội thị vệ, coi như là thu hoạch lớn rồi. Quận chúa lần này bị chấn kinh, nhưng cũng đáng. Nô tỳ nhìn bốn người kia bước đi, thân nhẹ như yến, võ công đích thị là bất phàm. Có bốn thị vệ bảo vệ Quận chúa, Quận chúa sau này không cần nữa lo lắng phát sinh chuyện tương tự. Sau này, có thể đề phòng được những thứ ám tiễn kia rồi." Hạ Ảnh trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Đoạn thời gian này, nàng mỗi lần đi ra ngoài đều bị căng thẳng thần kinh, chỉ sợ có cái gì ngoài ý muốn phát sinh, không nghĩ tới quả nhiên chính là ngoài ý muốn. Cũng may nàng phản ứng mau lẹ, bằng không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Hiện tại lại có tứ đại cao thủ tới đây giúp đở bảo vệ Quận chúa, trong lòng nàng cũng vơi đi chút áp lực. Bất quá, ai biết sau này còn có thể có chuyện gì cần đi ra ngoài, lại càng phải cẩn thận thì tốt hơn.

Ôn Uyển nghe Hạ Ảnh nói những câu trước, vốn là trong lòng còn rất cao hứng. Nhưng là lại nghe thấy những lời phái sau, trong lòng cũng suy sụp chút ít. Cái nữ nhân gì a, nàng thiếu chút nữa bị chết, lại nói đáng giá cái gì. Mạng của nàng nếu chỉ đáng bốn thị vệ, vậy cũng quá không đáng giá rồi. Cái nha đầu chết tiệt kia, thật trong mắt chỉ thấy có lợi. Chẳng lẽ là bị nàng đồng hóa rồi, Ôn Uyển hoàn toàn buồn bực.

Bỏ qua ý nghĩ này, Ôn Uyển nghĩ đến chuyện mới vừa rồi, tỏ vẻ mặt đưa đám vô cùng khổ sở, những người này là người nào a, không phải để cho bọn họ giúp ít tiền sao? Đâu đến nỗi bọn họ phải báo thù như vậy, còn bị ám sát, quả thật là cừu hận sâu như vậy sao?

Hạ Ngữ, Hạ Ảnh, Cổ ma ma, Trần ma ma khóe miệng co rút lại, tuy nhiên vẫn nhất trí giữ vững trầm mặc. Làm gì có chuyện quyên tiền hay không quyên tiền đơn giản như vậy. Ôn Uyển tâm tình phiền não, có chút không nhịn được liền để bọn họ lui ra ngoài, tỏ vẻ muốn một mình an tĩnh suy nghĩ.

Đợi các nàng đều rời khỏi, ánh mắt Ôn Uyển liền trầm xuống, thu hồi bộ dạng oán trách, ngồi trước giường ngẩn người. Mình cũng không phải là một đứa trẻ chân chính, mà là một linh hồn trưởng thành đến từ thế kỷ hai mươi mốt. Nàng hôm nay chính là một nhân vật danh tiếng, ông ngoại hoàng đế đang vô cùng cưng chìu nàng, những vương công đại thần quý tộc kia không thể chỉ vì chút tiền mà muốn giết nàng, trừ phi là muốn cả nhà hắn xong đời. Nàng sở dĩ oán trách như vậy, đơn giản là muốn người ngoài nhìn thấy, hoặc nói cách khác làm cho do thám của kẻ ám sát thấy được, nàng chỉ tin tưởng Hạ Ngữ cùng Hạ Ảnh, những người khác, nàng một người cũng tin không nổi.

Chiếm đoạt, tranh giành a, Ôn Uyển cười khổ.

Lão sư từng dạy, mà ở trong nhị thập tứ sử cũng đã nhắc tới, trong lịch sử cũng có rất nhiều gia tộc, bởi vì đứng trong hàng ngũ đó, mà tan thành mây khói. Trong quá trình thậm chí có có thể phát sinh binh biến, máu chảy thành sông, vô cùng thảm thiết, không cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt.

Cho dù ngu ngốc, nhưng những thứ diễn trong tivi, viết trong tiểu thuyết, mặc dù nàng không thích xem, nhưng những cuồng loạn bên trong nàng đều biết đến. Còn nhớ rõ Lưu Thiến trong cung đình hí kịch, nói về Cửu Long tranh ngôi tộc trưởng(Cửu Long đoạt đích), Ôn Uyển mặc dù không thích, nhưng là nghe nhiều cũng biết. Vì ngôi vị hoàng đế, bên trong là phụ thân tính kế, nhi tử tính kế phụ thân, ca ca tính toán đệ đệ, đệ đệ tính toán ca ca. Lục đục với nhau, ngươi đánh ta đỡ, không phải ngươi chết chính là ta sống. Huyết mạch chí thân, cùng cừu nhân không khác là bao, muốn có bao nhiêu tàn khốc liền có bấy nhiêu.

Chẳng lẽ nàng thật sẽ phải lăn lộn trong vũng bùn này? Nàng không muốn lăn lộn như vậy. Nàng muốn trở về đất phong của mình, làm một tiểu cô nương không buồn không lo ăn uống thoải mái là được. Nhưng là, tình thế cho phép sao? Ôn Uyển nghĩ tới đây, ánh mắt ảm đạm đi nhiều.

Ban đầu thật sự mình không có suy nghĩ nhiều, nghĩ đến ông ngoại hoàng đế vì ngân lượng mà bệnh nặng. Sau lại bị người trong tối ép bức khiến trong lòng cũng có oán khí, vị vậy mới mang ý chí tráng sĩ một đi không trở lại hiến hết tài sản. Lúc ấy chỉ bằng một lời tâm ý đi làm chuyện này, căn bản là không có nhiều thời gian đến suy nghĩ hậu quả, nếu có thời gian tinh tế tự đánh giá, nàng dù sao cũng sẽ suy nghĩ một hai.

Quan biến cố lần này Ôn Uyển cũng hoàn toàn hiểu ra. Ông ngoại hoàng đế tuy có thể giúp nàng chắn mưa gió, nhưng nếu nhích lại quá gần, cũng sẽ giống như bão cấp chín và bão cát. Nhưng đến tình trạng hôm nay, nàng đã không còn đường lui. Thậm chí có thể nói, chính nàng đã là một con cờ trên bàn cờ. Ôn Uyển nghĩ đến thái độ quỷ dị của ông ngoại hoàng đế mấy năm nay, có lẽ, nàng đã sớm là một con cờ trong ván cờ. Cho dù nàng nghĩ lui, những người đó cũng không cho nàng lui.

Huống chi, còn có Trịnh vương, Trịnh vương là cậu ruột của nàng, Ôn Uyển tuyệt đối tin tưởng điểm này. Lúc trước còn không biết là chuyện gì xảy ra, nhưng mà mấy năm nay tiếp xúc nhiều, nàng cũng biết về thân thế của Trịnh vương. Đã sớm hiểu tại sao Trịnh vương ban đầu biết thân phận của mình trong mắt toàn là lửa nóng, chỉ bằng tướng mạo của hai người, hắn đương nhiên là không thể không để tâm. Hoặc là nói, từ thời điểm ở trên yến tiệc nàng nói nàng là con gái Phúc Huy công chúa, cháu gái của Trịnh vương, nàng cũng đã cùng Trịnh vương đứng trên một chiến tuyến, nàng đã không còn đường lui nữa rồi. Triệu vương không cho, Trịnh vương lại càng không hứa, ông ngoại hoàng đế cũng không đáp ứng, nếu không, sẽ không đối với nàng có thái độ quỷ dị như vậy.

"Quận chúa, Quốc công phu nhân cùng thế tử phu nhân Thần Tiễn hầu cầu kiến Quận chúa." Ôn Uyển nghe lời này, vội vàng lùi về trên giường, tiếp tục giả vờ chết.

"Quận chúa, Ôn Uyển, không có chuyện gì rồi, đều đã qua." Quốc công phu nhân nhìn Ôn Uyển bộ dáng như vậy. Tình thương của mẹ tràn lan, nước mắt liên tục.

"Thật đúng là tai bay vạ gió, cũng không biết kẻ khốn kiếp nào đỏ mắt vì Quận chúa được cưng chiều đây. Cũng may Quận chúa được cứu, nếu không thật đúng là không tưởng tượng nỗi." Thanh Hà nhìn Ôn Uyển hoảng sợ như chú chó nhỏ bị vứt bỏ trên đường, hai mắt hồng hồng, ngân ngấn nước mắt, vô cùng thương yêu.

Ôn Uyển âm thầm nhìn, không thấy nàng dùng khăn, trong lòng hiện lên vô số câu hỏi. Mình lúc nào cùng các nàng quan hệ tốt hơn đến vậy, làm cho các nàng lộ ra chân tình như vậy. Nàng thấy được, hai người đúng là không dùng tới vật phụ trở để khóc được như thế này.

"Bá mẫu cho con chút ít dược liệu bổ dưỡng, nếu cần gì, ta liền phái người mang tới đây. Nếu không có, bá mẫu cũng cho người đi tìm. Nhất định cố gắng dưỡng bệnh, sớm điều dưỡng thân thể cho tốt." Đại phu nhân giống như thân mẫu, dặn dò một cách tinh tế.

Ôn Uyển mờ mịt gật đầu đáp. Vẫn là Hạ Ảnh lên tiếng nói, nói Ôn Uyển bị hù dọa đến chấn kinh, muốn nghỉ ngơi. Hai người mới mang khuôn mặt lo lắng mà đi ra.

Bọn họ đi rồi, Ôn Uyển lập tức từ trong chăn bò dậy, viết viết mấy chữ. Hạ Ảnh cười nói"Bọn họ tự nhiên muốn đối với Quận chúa tốt. Bởi vì đại danh của người vang dội nam bắc, khắp thiên hạ mọi người đều biết Bình gia sinh ra được một quý Quận chúa hết lòng vì thiên hạ như người. Những khuất nhục mà Bình gia phải chịu lúc trước, toàn bộ đều có thể bỏ qua rồi. Lúc trước nếu không phải Đại cô cô sinh được hai nhi tử, vừa đúng lúc lại có bầu, thì cũng không thể được như vậy. Tuy vậy ở Bạch gia cũng chỉ có thể cụp đuôi. Hiện tại bởi vì người, nàng ở Bạch gia cũng rất hãnh diện. Người nói, nàng có phải hay không muốn vạn phần cảm kích, có phải hay không muốn đối tốt với ngươi."

Ôn Uyển há hốc miệng, cảm thấy nhục nhã, vội vàng lại đem miệng ngậm lại, tại sao kéo tới kéo lui, lại vẫn là tính toán hết trên đầu nàng. Nàng làm việc này, có quan hệ gì tới Bình gia chứ. Không nghĩ tới sự việc lần này mình ra tay, lại khiến Bình gia chiếm được chỗ tốt như vậy. Ôn Uyển vô cùng buồn bực. Cũng không biết lúc nào nàng mới có thể thoát khỏi Bình gia chết tiệt kia.

Hạ Ảnh cười cười rồi lại đem chăn đắp lên cho nàng"Quận chúa, chuyện sau này, không còn có người dám nói bậy nữa rồi. Cũng sẽ không có người dám nói người bất trung bất hiếu nữa."

Ôn Uyển chớp chớp mắt hạnh, nàng không rõ là tốt so với ai, với người chắc. Giống như cái thứ nói sau khi chết sẽ quyên hiến tài sản, mọi người đều kính trọng bội phục hắn. Nhưng đột nhiên mọi người đều nói hắn là một kẻ biến thái, chuyên hành hạ mấy đứa trẻ, nhất định sẽ bị người đời hoài nghi, nếu có chứng cớ, liền bị luật pháp sờ gáy; bởi vì chuyện này cùng chuyện quyên hiến tài sản là hai chuyện khác nhau, không thể nhập làm một.

Nhìn Hạ Ảnh không nói, nàng tạm thời đem nghi vấn này để ở trong lòng.

"Quận chúa, Hoa tiểu thư đến thăm Quận chúa." Hoa Mai Nhi đi vào, thấy Ôn Uyển đang nằm trên giường, không động đậy chút nào. Thấy nàng, liền suy yếu cười.

"Ngươi cũng thật là xui xẻo, làm sao lại đụng phải con ngựa điên như vậy. Cũng may may mắn, may mắn tránh được một kiếp. Muốn ăn quất sao? Ta liền cho ngươi." Ôn Uyển gật đầu.

Mai Nhi nói với nàng hai câu, Ôn Uyển tinh thần rất kém, Mai nhi cũng không ở lâu, dặn dò hai câu liền trở về. Những người thân cận đến thăm nàng đều gặp. Những người không thân quen tất cả đều từ chối tiếp.

Tin tức Ôn Uyển bị ám sát đều bị truyền ra ngoài. Khiến ọi người náo nhiệt nghị luận, đều nghị luận đến tột cùng là đắc tội với ai, phải nói là rốt cuộc là người nào đỏ mắt vì thanh danh mà muốn đẩy quý Quận chúa vào chỗ chết. Dĩ nhiên, đối tượng hoài nghi lớn nhất chính là Triệu vương.

Hiền phi nghe được tin tức liền vô cùng tức giận. Phái người đi ra ngoài hỏi, thấy hồi âm nói là không phải, không phải là mấy người dưới bọn họ động tay. Hiền phi nét mặt âm lãnh để cho bọn họ lui xuống.

Quách ma ma nhìn Hiền phi vẫn chưa nguôi cơn giận liền nói"Nương nương, Lục lão gia đã nói không phải là hắn động tay. Làm sao người còn tức giận như vậy. Tất nhiên là ai đó bởi vì quận chúa mà chảy nhiều máu, trong lòng oán hận liền trả thù thôi. Chỉ cần chúng ta không liên quan là được, nương nương không nên lo lắng."

Hiền phi nghe xong, nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng"Với tính cách của lão Lục, nếu ta đi hỏi hắn, hắn liền đáp không có, bản thân chính là giấu đầu lòi đuôi. Nếu như hắn không có làm, đã sớm phái người thông báo cho ta. Nhưng là mãi cho đến khi ta phái người đi, hắn cũng không lên tiếng. Nếu như ta đoán chừng không sai, hẳn là Hồng Bân để cho hắn gạt ta động thủ."

Quách ma ma nghe thấy nói như vậy, muốn mở miệng nói cái gì nữa, cũng không biết nên nói cái gì"Cũng may, Lục lão gia làm việc cực kỳ bí mật. Không lưu lại dấu vết, còn có thêm cữu lão gia làm việc, người vẫn chưa yên tâm a. Nương nương, người hãy yên tâm, bọn họ làm việc tất sẽ có phân tấc."

Hiền phi cười khổ"Nếu như hắn thật có phân tấc, cũng sẽ không ở nơi đầy miệng lưỡi thế gian như vậy đi hại Ôn Uyển. Hắn cũng là không biết rằng bởi vì hành động lỗ mãng lần này, sẽ làm hoàng thượng đối với hắn vô cùng không vừa lòng. Ôn Uyển mới vừa xuất đầu làm ra những việc danh dương thiên hạ như vậy, người bình thường làm sao có thể có ý nghĩ muốn giết nàng, suy nghĩ cẩn thận, cộng với biết thêm chân tướng, người bị hoài nghi đầu tiên chính là Hồng Bân. Hắn làm như vậy, không những không chiếm được chỗ tốt, thậm chí còn khiến hoàng thượng nghi kỵ."

Quách ma ma càng bận rộn khuyên "Sẽ không, sẽ không, nương nương, vương gia làm việc rất có chừng mực."

Hiền phi đến lúc này, đã lộ ra một chút mỏi mệt"Hắn đã lớn như vậy, ngươi cũng đã ở bên cạnh ta nhiều năm rồi, hắn làm việc có phân tấc hay không ngươi chẳng lẽ không rõ. Tội gì nói những lời như vậy trấn an ta, nếu quả thật hắn biết đem những lời ta nói ghi trong lòng, hoàng thượng cũng sẽ không do dự nhiều năm như vậy, khiến cho lão Bát có cơ hội. Hắn chỉ vì bản thân suy nghĩ, nghĩ làm cái gì liền làm cái đó, căn bản là không suy nghĩ hậu quả. Bây giờ đối với Ôn Uyển động thủ, lại không thành công, đã đả thảo kinh xà rồi, sau này còn muốn động thủ, sẽ càng khó khăn."

Quách ma ma nhẹ giọng an ủi"Nương nương, đều đã lớn như vậy rồi. Chờ trở lại kinh thành, chịu khó khuyên nhủ hắn một chút là tốt rồi."

Hiền phi gật đầu, ngược lại lại nói"Chỉ sợ ta nguyện ý cho hắn thời gian, nhưng có người, cũng không cho hắn thời gian. Nhưng như vậy cũng tốt, bên cạnh có người so sánh, để cho hắn bị đốc thúc mới được. Nếu không tiếp tục như vậy, vĩnh viễn cũng không thay đổi được tính nết hắn."


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1359)