Vay nóng Homecredit

Truyện:Trọng Sinh Chi Ôn Uyển - Chương 0166

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Trọn bộ 1359 chương
Chương 0166
Trận Phong Ba Khi Thi Từ Bị Tiết Lộ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1359)

Siêu sale Lazada


Edit: Nguyen Pham

"Ha hả, bản thân ta thật đúng là không nhìn nhầm người. Nhớ năm đó Tô Phượng sáu tuổi đã nổi danh, Phúc Huy bảy tuổi có thể làm Thơ, hiện tại thì Ôn Uyển tám tuổi đã nổi tiếng, chín tuổi đã trở thành tài nữ. Tổ tôn ba đời đều là tài nữ, nhưng Ôn Uyển, ta muốn xem một chút vận mệnh của ngươi, so sánh với bà ngoài cùng mẹ ngươi tốt hơn, hay tất cả đều là vạn kiếp bất phục." Hiền phi để trang giấy xuống, bưng lên chén sứ bách diêu ca (*), ngửi thấy hương thơm ngát, cười mỉm nhấp một ngụm nhỏ.

Uống xong trà, đặt chén trà xuống rồi phất phất tay, tất cả mọi người biết ý đi xuống. Bà một mình nằm ở trong viện, gió nhẹ nhàng thổi, mấy gốc đại thụ trong viện bị gió lay động làm phát ra tiếng xào xạc. Tô Phượng, đảo mắt ngươi đã đi được hai mươi chín năm. Ngươi có biết không? Kể từ khi ngươi không còn, ta không tìm được ai có thể làm kỳ phùng địch thủ nữa, hai mươi chín năm rồi lúc nào ta cũng cảm thấy rất cô đơn.

Một mảnh lá xanh biếc từ trên cây lơ lửng từ từ hạ xuống, giống như là một đứa bé bướng bỉnh đang giận dỗi rồi cuối cùng vẫn là hàng phục theo gió mà rơi xuống, vô cùng mềm nhẹ mà rơi trên trán của Hiền phi. Hiền phi dùng đôi tay được chăm sóc tốt, thật nhẹ nhàng mà tinh tế chà sát phiến lá xanh ấy "Ngươi nói xem ta nên đem ngươi cắt thành từng mảnh nhỏ hay là giống như tự nhiên để i bay xuống dưới tàng cây hóa thành bùn đất? Thật ra, ta không cần nhúng tay thì kết quả cũng giống nhau, trong lúc ngươi bay xuống cũng là lúc quyết định vận mệnh của ngươi."

Không có người nào trả lời bà, chỉ có tiếng cây cối lay động. Hiền phi cũng trở nên im lặng, chẳng qua là tay vung ra, phiến lá như mảnh giấy mà từ từ rớt xuống, Hiền phi xoay người trở vào nhà. Phiến lá cây bị gió thổi bay vào dưới gốc cây cùng với những phiến lá khác ở cùng chỗ với nhau. Rồi sẽ bị bà Tử chuyên dọn dẹp quét ra ngoài.

Ôn Uyển vừa từ học viện trở về, xuống xe ngựa, thay y phục, đang chuẩn bị ăn tối. Đã thấy Thượng Đường từ bên ngoài vội vã quay về. Ôn Uyển cảm thấy kỳ quái, bởi vì Thượng Đường có vẻ đang rất vui mừng.

"Muội muội, đây có phải là bài thơ mà hôm đó muội đã làm không? Có phải bài Hồi Ức Du Xuân này là muội làm không?" Ôn Uyển liền cầm lấy đọc, đây đúng là của mình viết ra. Thượng Đường làm sao lại có, Ôn Uyển cảm thấy thật kỳ quái. Không phải đồ khuê tú là đồ bí mật hay sao, làm sao Thượng đường có trong tay bài thơ mà nàng viết, từ đâu mà có. Ôn Uyển thấy rất kinh ngạc.

"Thiếu gia, người lấy được từ đâu nha!" Hạ Ngữ kinh hãi, đồ riêng tư làm sao lưu truyền ra ngoài được.... tiểu thư làm sao mà không cẩn thận như vậy a! Cổ ma ma cũng bị hù dọa kêu to một tiếng, việc này, cũng không phải là chuyện nhỏ a!

"Hiện tại phố lớn ngõ nhỏ đều lưu truyền rộng rãi, tất cả mọi người đều đem bài thơ này của muội thành bài thơ hàng đầu. Không ngờ rằng muội muội tài giỏi như vậy, trước kia ca ca thật là xem thường muội muội rồi?" Không nói tới người khác, chính hắn, chỉ cần vừa nhắc tới Ôn Uyển, cũng chỉ nhớ tới Ôn Uyển có tài kiếm tiền và có năng lực quản gia ra sao. Hắn thật không nghĩ tới, Ôn Uyển lại tài hoa như vậy. Hắn đọc bài thơ xong, cảm giác thật là mừng rỡ.

Ánh mắt của Ôn Uyển mở to như cái chuông đồng, việc này, phố lớn ngõ nhỏ đều truyền khắp nơi rồi, có phải cũng quá khoa trương không. Chỉ là chuyện mình đạo văn, có thể sẽ bị vạch trần hay không? Chuyện xấu đúng là không nên làm, sau này kiên quyết không làm chuyện xấu như vậy nữa. Nếu không, có thể sẽ bị khinh bỉ như bùn nhơ.

"Thất thiếu gia, làm sao người còn cười được. Đây là vật khuê các, hiện tại người người đều đã thấy được, đến lúc đó có lời đồn đãi nhảm, làm hư thanh danh Quận chúa." Cổ ma ma nóng nảy.

"Không đâu. Muội muội viết mấy bài thơ, viết cũng là viết về cảnh vật, còn có cảm giác du xuân, toàn là tâm trạng với thiên nhiên. Ta đã xem, tám bài thơ ta đọc, không có không có bài thơ nào viết về các loại tư tình, cho nên không có chuyện gì đâu. Bằng không, ta cũng sẽ không nhẹ nhàng như vậy. Ôn Uyển, muội không biết, hiện tại phía ngoài khắp nơi đều lưu truyền bài thơ của muội." Thượng Đường vừa cười vừa nói.

Nghe Thượng Đường nói..., Cổ ma ma hỏi viết những chuyện gì, vừa nghe, tất cả đều là than thở phong cảnh..., rồi cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy không có gì đáng ngại. Nhưng chuyện lần này hậu quả vô cùng nghiêm trọng, lần này thì không sao, nhưng sau này, sự tình về sau ai cũng không thể biết trước được. Lỡ như có người nào đột nhiên viết về xuân tình nói về khuê tình ... Lỡ lan truyền ra ngoài, có thể hoàn toàn đem thanh danh phá hỏng.

"Mặc dù không có gì đáng ngại, nhưng mà chuyện này rất là nghiêm trọng. Lần này là không có viết chuyện gì không ổn, nhưng lỡ như mấy tiểu thư mở mang cười giỡn nói về chuyện khuê tình, nếu truyền đi thì đây là tội lớn. Nhanh điều tra ra, là ai đem đồ vật truyền ra ngoài. Nếu không, sau này sẽ còn phát sinh chuyện gì nữa đây." Cổ ma ma cảm thấy đây là chuyện trọng đại, Thượng Đường vừa nghe, cũng cảm thấy không ổn nên tự hắn sẽ đi hỏi một chút.

Cổ ma ma lập tức phái người đi ra ngoài tra xét. Không nói về Ôn Uyển, chính là mấy nhà khác cũng đều như vậy, bởi vì những bài thơ bị tiết lộ, các nhà ầm ĩ người ngã ngựa đổ.

Phương gia:

"Mẹ, người yên tâm, tuyệt đối không phải là Ôn Uyển. Nhất định là có người đã làm chuyện xấu, Mẹ, người nhất định phải điều tra thêm, người này, đến tột cùng là muốn làm cái gì? Lại muốn hại chúng ta như vậy?" Vũ Đồng giận muốn chết, mấy người bọn họ lúc trước chép lại, làm sao lúc này lại truyền đi đầy đường được.

"Chỉ sợ biết người biết mặt nhưng không biết lòng?" Phương phu nhân lo lắng nói.

"Sẽ không, người nghĩ đi, các nàng làm sao lại truyền ra vật khuê các của mình được. Hại ai cũng sẽ không hại mình, đúng không! Nhất định là trong nhà ai có người có tâm xấu xa nên làm chuyện hèn hạ. Con cùng các nàng biết nhau lâu rồi, các nàng là người như thế nào còn phải so sánh nữa sao." Vũ Đồng làm nũng. Phương phu nhân tâm tình lay động, nói như vậy ở phủ của mình cũng sẽ có hiềm nghi, sẽ không phải là loại người bỉ ổi nào đó ra tay chứ.

Không riêng gì Phương phu nhân nghĩ như vậy, chính là năm vị phu nhân khác tất cả đều nghĩ như vậy. Chỉ có phủ của Ôn Uyển không thể là nơi làm lộ bí mật. Nguyên nhân rất đơn giản, Ôn Uyển căn bản không có chép lại thi từ, bọn họ dĩ nhiên là không có đồ để mang ra ngoài.

Hứa Hầu phu nhân nghe tin tức như thế, lạnh lùng cười một tiếng. Nàng cho là Hầu gia nhất định sẽ quở mắng Tịnh Thu một trận. Nào đâu biết rằng, Hầu gia lại đem Tịnh Thu ra mà khen ngợi. Nói bản thân mình thật đúng là chuyện gì cũng không biết, nữ nhi của mình tài hoa không tệ. Vẫn cho rằng nàng là một cái đầu gỗ, nào biết đâu rằng vừa đi học ở học viện Khai Tâm thì đã trở thành người có cơ trí như vậy. Làm cho Hứa An thị nghe mà thầm hận.

Có mấy người trong phủ cùng nhau tra, đặc biệt là trong đó một nhà là Phương đại nhân làm việc ở Đại Lý tự, thủ đoạn phá án là nhất đẳng, điều này tự nhiên không cần bàn cãi. Rất nhanh liền điều tra ra người làm chuyện xấu. Chính là thân muội muội của Tịnh Thu, Tịnh Thủy.

Hứa gia:

"Hứa phu nhân, bài thơ của tiểu thư nhà ta, con gái của người lại dám mang truyền ra ngoài, phá hỏng thanh danh của tiểu thư nhà ta. Người nói xem, chuyện này làm sao giải quyết. Người nếu không cho chúng ta một cái công đạo, chúng ta thề không bỏ qua." Một ma ma nhà Hải gia hầm hừ hỏi.

"Thật xin lỗi ma ma cùng Hải phu nhân, cũng là nữ nhi nhà ta tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, ngày mai ta nhất định mang theo nữ nhi tới cửa xin tội." Lời nói khéo léo còn dúi thêm một phong bao lì xì thật to, quả quyết nhất định mang theo nữ nhi tới cửa nói tạ lỗi. Mới coi như là ứng phó xong.

Người nhà Hải gia vừa đi, người của Tô gia lại tới; tiếp theo là người của Phương gia, nhà này tiếp theo nhà kia, nói rõ ràng, hi vọng Hứa An thị giải quyết việc này, cho nữ nhi nhà mình một cái công đạo. Sau đó, hùng hùng hổ hổ mà thẳng bước đi. Làm cho Hứa gia thật là náo nhiệt.

"Chát......" Hứa An thị vung một cái tát, đánh cho Tịnh Thủy choáng váng, làm cho Tịnh Thủy tỉnh mộng. Ôm chân Hứa An thị mà khóc kêu.

"Ngươi cái đồ hồ đồ, những người kia cha ngươi đều không thể đắc tội. Ngươi lại dám làm ra chuyện như vậy, ta ngày thường dạy ngươi thế nào, tất cả đều dạy cho chó ăn rồi hay sao." Hứa An thị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà mắng, đều nói đánh vào trên người con, thì đau lòng cha mẹ.

"Con chính là nhìn không ưa nàng. Tại sao ngày đó không cho con đi, nếu là cho con đi, con sẽ không bị cười nhạo mỗi ngày." Tịnh Thủy ủy khuất nói.

"Ôn Uyển cùng cô cô có cừu oán, coi như là ngày đó ta đáp ứng cho con đi thay thế nàng, cũng không chắc làm được gì mà còn đắc tội cô cô của con. Con muốn sửa trị nàng, còn có những phương pháp khác, tại sao lại dùng phương pháp ngu ngốc như vậy. Con bây giờ, danh tiếng gì cũng bị mất." Hứa An thị ôm con gái, khổ sở mà nói. Tịnh Thủy ngây người, nàng không nghĩ tới việc sẽ nghiêm trọng như thế.

Chờ Hứa Hầu gia trở lại, liền đối với Tịnh Thủy dùng gia pháp. Hứa phu nhân đau khổ cầu khẩn mới cho đi tới các nhà tạ tội xong sẽ nhốt tại Phật đường, không cho phép đi ra ngoài.

Ngày thứ hai, Hứa phu nhân kiên trì cũng nữ nhi mang theo lễ trọng đi bồi tội. Tưởng rằng dễ dàng dù bị khinh bỉ một chút nhưng không ngờ lại khó nói chuyện, đến cửa cũng không cho vào.

Chuyện này truyền khắp cả kinh thành. Hứa Tịnh Thủy vì ghen tỵ với thân tỷ tỷ, lấy đồ khuê phòng của tỷ tỷ mà truyền ra ngoài để mang tiếng xấu. Bất quá, khen ngợi vẫn chiếm đa số. Bởi vì nếu không do nàng, rất nhiều người sẽ không thấy được mấy bài thơ khác biệt như vậy! Đặc biệt là bài thơ của Ôn Uyển, đúng là có tài hoa hơn người. Không có chuyện lần này thì mọi người cũng không biết, Ôn Uyển Quận chúa trừ có giỏi kiếm tiền, còn có thể sáng tác thi từ ca phú, mà sáng tác lại hay như vậy. Không hổ là học trò của Tống tiên sinh, đúng là danh sư xuất cao đồ.

Tin tức này sau khi lan truyền ra, không còn ai nói Tống Lạc Dương nhận Ôn Uyển làm học trò là vì tư lợi nữa. Chỉ bằng trình độ của bài thơ này, cũng phải là một nhà Đại nho mới có thể viết ra được. Chẳng qua là người ta không thường lộ vẻ nên danh tiếng không cao.

Ôn Uyển nhận được tin tức, đối với mọi người nói cái gọi là danh sư xuất cao đồ cũng chỉ cười. Đây chính là bái phỏng được danh sư. Làm tốt thì không sao, làm không tốt, thì đến sư phụ cũng sẽ bị liên lụy. Tuy nhiên, Ôn Uyển cũng biết sư phụ của mình phải không quan tâm tới loại chuyện này.

Đợi đến nghe nói là do Tịnh Thủy tiết lộ ra ngoài, Ôn Uyển trầm mặc một hồi lâu, sau đó để cho Hạ Ảnh đi thăm dò lúc trước Tịnh Thu có bị mang đồ khuê phòng lưu truyền ra ngoài hay không, thì được trả lời là không có. Ôn Uyển cũng không có nói gì nữa, chẳng qua là sắc mặt có chút khó coi, sau đó thở dài một tiếng.

"Tiểu thư, Đại cô cô phái người tới đón người đi Bình phủ." Tịnh Thu bận rộn thay đổi y phục, đi Bình quốc công phủ, gặp cô của mình là quốc công phu nhân.

"Con hãy nói rõ cho, chuyện lần này có phải là con cũng có nhúng tay vào hay không?" Đại phu nhân nhìn chằm chằm đứa cháu gái của mình, Tịnh Thu cúi đầu, không nói tiếng nào. Trầm mặc chính là cam chịu.

"Con cho rằng con rất thông minh, con cho rằng con thắng sao? Không biết thông minh quá sẽ bị thông minh hại sao? Ta cho con đi giao hảo với Quận chúa, còn có vài vị cô nương khác. Tương lai con cũng có một phần hậu thuẫn, không phải là cho con đi đắc tội các nàng." Đại phu nhân thở dài một tiếng.

"Không có, con không nghĩ sẽ làm hại các nàng, con biết, những thứ này đối với các nàng không có sao. Sẽ không có việc gì, các nàng cũng sẽ không biết đến chuyện này. Con hôm đó, cũng là nhất thời bị mê muội đầu óc. Hơn nữa con cũng nghĩ tới những bài thơ này cũng chỉ viết về cảnh sắc, không có viết những thứ khác thì sẽ không có việc gì." Tịnh Thu bối rối nói. Mình lớn như vậy, chỉ có ở học viện Khai Tâm là có cuộc sống vui vẻ nhất. Nàng không muốn đánh mất những hảo tỷ muội này. Chẳng qua là khi đó, nàng thấy tất cả mọi người đều có thân nhân tới đón. Chỉ có nàng một mình lẻ loi hiu quạnh, vào cửa liền thấy Tịnh Thủy, còn bị nàng ta chê cười, nên trong bụng uất ức, đã nghĩ mượn tay của các nàng, sửa trị Tịnh Thủy một phen.

Những người ở kinh thành, đối với mấy bài thơ danh tiếng, còn tặng ấy tiểu thư danh xưng phong nhã là bát đại tài nữ kinh thành, cũng may đánh giá đều dựa vào cách đối nhân xử thế ngày trước, mặc dù Ôn Uyển làm thơ lần này là đứng đầu trong tám người thế nhưng xếp hạng lại không có đứng đầu bảng, Như Vũ mới được bầu thành đệ nhất tài nữ.

"Con cho rằng Ôn Uyển là người nào, nàng nếu là người đơn giản như vậy, có thể đem tất cả mọi người ở Bình phủ đè ép xuống dưới, ở trong phủ gia gia cùng Thái phu nhân đều ép không được nàng. Mẹ kế An thị ở trước mặt nàng nói cũng không có tư cách. Nói dọn ra ngoài liền dọn ra ngoài, nói chọn người nào làm con thừa tự liền chọn người đó, nói đem bài vị mẫu thân dời đi ra ngoài liền dời đi ra ngoài. Cha nàng một câu cũng không dám nói với nàng. Trong phủ trên dưới, cũng không có một người nói nàng làm bậy, càng không có một câu bất lợi lưu truyền ra ngoài. Người ngoài ngược lại còn rối rít khen phụ thân nàng có một đứa con gái tốt, một nữ nhi hiếu thuận. Ở Bình gia, ngay cả ta cũng muốn lấy lòng Quận chúa, con thật cho là một Quận chúa có quyền thế lớn như vậy. Trong tám triều đại trước và Đại Tề hôm nay có đến mấy trăm Quận chúa, con có nghe được có Quận chúa nào uy phong như nàng không? Nàng nếu quả thật đơn giản như con nghĩ, thì sớm đã bị người ta ăn thịt đến xương cũng không còn thừa. Còn có thể cùng nhiều gia đình quyền quý giao hảo, con thật đúng là nghĩ đến dễ dàng." Đại phu nhân cảm thấy chán nản, đây cũng là do mình cho Ôn Uyển tin tức ban đầu, Ôn Uyển sẽ bánh ít đi, bánh quy lại. Cho Tịnh Thu đi là muốn cho nó cùng Ôn Uyển giao hảo, không nghĩ tới cô cháu gái này, lại động tâm tư.

"Sẽ không, Ôn Uyển sẽ không biết. Con sẽ nói cùng các nàng, là do bọn họ mua được nha hoàn của con, trộm thi từ, muốn phá hoại thanh danh của con, làm liên lụy tới các nàng." Tịnh Thu vội nói.

"Con cho là nói dối như vậy sẽ làm cho Ôn Uyển tin tưởng con thì con cũng quá ngây thơ rồi. Nếu như con thật sự có lòng cùng các nàng giao hảo, nên một mình thừa nhận với Ôn Uyển là do ban đầu con động tâm nhỏ mọn. Nể tình con sống trong tình cảnh khó khăn, lúc đó cũng là nhất thời nghĩ sai, Ôn Uyển hẳn là sẽ châm chước. Không nên ôm may mắn trong lòng, đây là lựa chọn duy nhất cho con." Đại phu nhân lại nói. Nhưng Tịnh Thu cúi đầu, không có đáp ứng. Thấy Đại phu nhân thái độ nóng nảy, mới cúi đầu đáp một tiếng.

Đại phu nhân nhìn Tịnh Thu đã đi xa, thở dài một tiếng. Nàng làm lại không chịu hiểu, bà là vì tốt cho nàng. Bằng không, cũng sẽ không kêu nàng đến. Ôn Uyển nếu quả thật là là người đơn giản như vậy, thì sớm đã chết không biết bao nhiêu lần. Có cơ hội tốt như vậy, thế nhưng nàng lại bỏ lỡ. Tính ra thì mình đã rất tận tâm rồi, tương lai như thế nào đành xem tạo hóa của chính nàng thôi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1359)