Nuôi con một trăm tuổi ưu lo chín mươi chín (Dưỡng nhân nhất bách tuế trường ưu cửu thập cửu)
← Ch.1302 | Ch.1304 → |
Ôn Uyển vẫn luôn chủ trương tiết kiệm, nhưng thư phòng lại tiết kiệm không được. Hỏa long trong thư phòng không gián đoạn chút nào, đi vào bên trong thật sự rất ấm áp, cùng với phòng ngủ của nàng giống nhau.
Sau khi Ôn Uyển sưởi ấm thâm thể, ngồi xuống liền phe duyệt tấu chương. Những thứ này trước khi Hoàng đế về phải xong, nếu không Ôn Uyển cũng không gấp đến như vậy.
Nửa canh giờ sau, Thu Hàn nhắc nhở Ôn Uyển: "Quận chúa, đã đến giờ lâm triều." Các đại thần phía ngoài cũng đã đến rồi.
Ôn Uyển nhìn hoa văn do băng đóng trên cửa sổ: "Trời lạnh lớn như thế, chưa tới sáng đã phải lâm triều. Cái này không phải là hành hạ chết người sao? Chờ cậu Hoàng đế trở lại, phải nói cậu không được hành người như thế nữa." Không những hành hạ đại thần, mà còn hành hạ mình nữa. Mùa đông muốn ngủ lấy lại sức cũng không được. Từ lúc Ôn Uyển tiếp nhận chính vụ, còn không dám ngủ ngủ nướng nữa.
Thu Hàn lắc đầu: "Quận chúa, lâm triều là tổ chế. Hoàng thượng sẽ không hủy bỏ." Nếu hủy bỏ lâm triều, còn không phải sẽ bị nói thành hôn quân sao? Quận chúa không để ý đến thái độ của mấy đại thần, nhưng không có nghĩa là Hoàng đế không để ý. Hoàng đế muốn làm một minh quân, không thể làm chuyện động đến miệng lưỡi thế gian được.
Ôn Uyển bĩu môi: "Ta cũng chỉ nói vậy thôi." Dù sao khi Hoàng đế trở lại, nàng không còn tiếp tục lên triều nữa, có hành hạ cũng là Hoàng đế.
Ôn Uyển lâm triều xong, trở lại hậu viện. Minh Cẩn và Minh Duệ đang luyện công trong sân, thấy Ôn Uyển cả hai dừng lại, đến trước mặt Ôn Uyển.
Ôn Uyển cười kéo tay Minh Cẩn: "Trời lạnh thế này sao không luyện công ở trong phòng, đứng ở chỗ này không sợ bị đông cứng sao?" Mặt dù hiện tại không có tuyết, nhưng trời vẫn rất lạnh.
Minh Cẩn đoạt lời Minh Duệ nhanh nhảu nói: "Mẹ, con cùng ca ca ở trong sơn thôn cũng rời giường vào giờ này. Chúng con phải luyện công thật tốt, sau này bảo vệ mẹ. !" Miệng của Minh Cẩn lúc nào cũng như lau mật ngọt vậy.
Minh Duệ nhìn Minh Cẩn nói không đúng trọng tâm: "Mẹ, luyện tập một hồi toàn thân nóng lên sẽ không lạnh nữa." Hai người mặc áo cũng không tính là dày.
Ôn Uyển nghe lời này tất nhiên cao hứng. Không sợ lạnh còn không phải là do thân thể tốt sao: "Mẹ và các con cùng nhau đi ăn sáng." Hiện tại công việc bề bộn, cũng phải ba bữa ăn cơm với hài tử.
Dùng xong ăn sáng, Minh Cẩn còn muốn Ôn Uyển nhìn thử võ nghệ của mình tiến triển đến đâu rồi, không nghĩ Ôn Uyển dùng xong thiện liền đi tiền viện.
Minh Cẩn nóng nảy, không ngờ Ôn Uyển không thể di theo bọn họ: "Mẹ, người đợi một chút xem con cùng ca ca luyện công được không? Mẹ, võ công của con hiện nay tiến bộ hơn rất nhiều.."
Minh Duệ biết mẹ hắn bận rộn nhiều chính vụ: "Mẹ, người bận rộn thì đi trước đi, con cùng đệ đệ sẽ cố gắng luyện công." Muốn mẹ ở cùng thì cũng phải đợi khi ông cậu Hoàng đế về đã.
Sau khi Ôn Uyển đi, Minh Cẩn lầm bầm trong miệng, biểu hiện hắn rất mất hứng, ca ca lúc nào cũng phá hỏng như thế! Huynh đệ phải đồng tâm hiệp lực mới đúng chứ.
Bọn họ mới trở về, mẹ lại không có thời gian theo bọn họ. Trong lòng Minh Cẩn có một vạn lần không vui. Minh Cẩn còn muốn mẹ làm điểm tâm cho ăn đây! Giờ thì không được rồi.
Minh Duệ cười giải thích với Minh Cẩn: "Đây không phải là lúc phát tiểu tính tình đùa giỡn đâu. Mẹ có chuyện quan trọng phải làm, không thể trì hoãn được. Minh Cẩn, không phải đệ nói, chúng ta không thể làm tăng phiền toái cho mẹ nữa. Chờ đến khi ông cậu Hoàng đế trở lại, mẹ không còn bận rộn như thế này nữa, đến lúc đó sẽ ngày ngày ở cùng chúng ta."
Minh Cẩn vẫn lầm bầm: "Mẹ luôn bận rộn, không biết đến khi nào mới hết việc đây." Kể từ khi bọn họ có tiên sinh dạy dỗ, mẹ liền bận rộn.
Minh Duệ kéo tay Minh Cẩn hướng về phòng luyện công mà đi: "Mẹ hiện tại đều mệt chết rồi, không thấy mẹ đã gầy đi rất nhiều sao? Đệ không đau lòng mẹ thì thôi, lại muốn ở bên cạnh gây phiền, đệ như thế mà đòi hiếu thảo với mẹ sao?"
Minh Cẩn tỏ vẻ ủy khất, không phải hắn bất hiếu, mà thực tế không như trong dự đoán, trong lòng như sự chênh lệch giữa dòng sông và biển cả vậy. Nhưng mà cũng chỉ nói nhiều hai câu, rồi đàng hoàng theo Minh Duệ đến phòng luyện công. Mặc dù xa nhà một năm trời, nhưng trong nhà nửa điểm cũng không thay đổi.
Ôn Uyển đang cùng Mễ đại nhân thương lượng chính vụ, Thu Hàn đi tới bên tai Ôn Uyển nói thầm hai câu. Ôn Uyển đứng lên nói: "Để hắn vào đi."
Người tới là Hải Sĩ Lâm. Hải Sĩ Lâm hiện giờ đã là quan viên tam phẩm. Chưa đầy ba mươi tuổi đã là chức tam phẩm. Nếu không xảy ra sai lầm gì, vào các nhập tướng hẳn không phải vấn đề lớn.
Hải Sĩ Lâm đến đây là có chuyện muốn bẩm báo với Ôn Uyển. Ôn Uyển để Mễ đại nhân lui xuống trước, thương nghị cùng Hải Sĩ Lâm. Một đống chuyện, Ôn Uyển loay hoay không thở nổi. Đây là di chứng bãi công nha! Vốn đã đủ bận rộn, giờ lại thêm việc đây.
Bận rộn một hồi, đã qua buổi sáng.
Trước kia ăn trưa ở thiên sảnh bên cạnh thư phòng, ừm, thiên sảnh giờ cũng bị trưng dụng làm phòng ăn luôn rồi. Hiện tại nhi tử đã trở lại, tất nhiên phải phụng bồi nhi tử ăn trưa rồi.
Ôn Uyển vừa mới ra tới sân, Minh Cẩn đã nhào về phía trước.
Ôn Uyển ôm lấy Minh Cẩn cười nói: "Hôm nay luyện công như thế nào rồi?"
Lần này Minh Cẩn có chuyện nói. Vừa nói võ công của mình hiện giờ thật là tốt a! Có thể theo kịp ca ca rồi. Minh Cẩn đắc ý xong, lại ôm cổ Ôn Uyển nói ngọt. Minh Cẩn không nói ngọt không lấy tiền. Điều này cũng may là đụng phải Ôn Uyển, còn có một ca ca nghiêm khắc giám đốc (giám sát + đốc thúc), nếu không ở một gia đình bình thường, hài tử biết dỗ dành trưởng bối như vậy, còn không phải là nâng trong lòng bàn tay, là bảo bối trong nhà, sau đó sẽ nuôi ra một tên quần áo lụa là sao?
Mễ đại nhân ở phía sau Ôn Uyển, nhìn thấy hai đứa bé, đầu tiên là sửng sốt, sau lại cười: "Quận chúa, đại công tử và nhị công tử về khi nào vậy?" Một chút tiếng gió cũng không nghe được, hành trình lần này an bài đủ chặt chẽ. Cũng đúng, Quận chúa trước giờ làm việc không lộ ra một giọt nước. Hành trình của hài tử tự nhiên cũng giấu được.
Mễ đại nhân cũng hiểu được lý do vì sao hôm nay khí sắc của Quận chúa lại tốt hơn ngày thường. Ừ, dễ nói chuyện so với ngày thường. Hai hài tử trở về, đương nhiên là hỷ sự rồi.
Minh Duệ kéo Minh Cẩn làm lễ với Mễ đại nhân.
Lão nhân gia nha, rất thích những hài tử hiểu lễ nghĩa. Mễ đại nhân hết lời khen ngợi. Ôn Uyển nghe nhiều cũng không ngại.
Thu Hàn đến gần: "Quận chúa, đồ ăn đã đưa lên rồi, có thể dùng." Ôn Uyển nghe xong cười mỗi tay dắt một người, cùng nhau đi đến phòng ăn.
Mễ đại nhân nhìn bóng lưng của hai đứa bé: "Nghe nói Quận chúa đem hai hài tử nuôi dạy rất tốt. Thật là nghe danh không bằng gặp mặt." Hai hài tử, đại công tử thì trầm ổn, hữu lễ, nghe nói lại rất siêng năng. Tiểu công tử mặc dù tính tình có chút nhanh nhẹn, không đủ chững chạc nhưng có tấm gương của ca ca, khẳng định cũng không thua kém. Nếu Mễ đại nhân mà biết Minh Cẩn lập chí muốn làm trạng nguyên lang, chắc ông cũng phải cảm thán một phen rồi!
Minh Duệ và Minh Cẩn nhìn những muốn ăn trên bàn toàn là những thứ mình thích, vẻ mặt vui mừng. Ôn Uyển đổi đũa gắp thức ăn cho Minh Cẩn: "Ăn chậm thôi, đừng vội." Nhìn bộ dạng kia, chắc chắn ở bên ngoài ăn khổ không ít. Tuy nhiên chịu khổ cũng đáng, bé trai nên chịu ít khổ cực mới có lợi cho sự trưởng thành của họ.
Sau khi ăn xong, Thu Ngũ bưng tới ba chén sữa dê nóng hổi. Minh Cẩn uống xong, lấy khăn khô lau sạch sẽ, nói: "Mẹ, người không biết ở thôn trang chúng con cũng có nuôi một con dê, nhưng sữa dê kia thật khó uống. Mà ca ca bắt con mỗi ngày đều phải uống." Nhìn bộ dáng đáng thương hề hề, như muốn nói, mẹ người mau nói ca ca một chút đi!
Ôn Uyển nghe xong cười một tiếng: "Ca ca con chẳng lẽ chỉ bắt mình con uống, còn mình không uống sao?" Chờ Minh Cẩn nói ca ca cũng uống, Ôn Uyển vuốt trán Minh Cẩn: "Nếu không có ca ca con kiên trì, con làm sao có thể cao như thế này. Con chờ Linh Đông tới đây, con xem so với hắn cao không khác nhau là mấy đâu." Linh Đông tối hôm qua đã về phủ. Tưởng sáng nay quay lại, nhưng không nghĩ đến trưa rồi mà vẫn chưa thấy. Ôn Uyển đoán chừng bị cái gì ngăn lại rồi. Minh Cẩn nửa năm này cao lên rất nhiều, vượt lên nhanh. Có thể cao cũng xấp xỉ với Linh Đông rồi. Cho nên mới nói, uống sữa dê đóng góp cũng rất lớn.
Ánh mắt Minh Cẩn sáng lên: "Thật?" Có thể so sánh cùng Linh Đông, chứng tỏ hắn không phải là lùn nhất rồi. Thật tốt!
Ôn Uyển lắc đầu: "Con đứa nhỏ này, làm sao mỗi lời nói không rời chữ thật thế, nơi nào lại nhiều giả dối vậy. Đi ra ngoài một chuyến, người nào cũng không tin, đến cả mẹ nói cũng không tin sao."
Minh Cẩn vội nói: "Không có, mẹ, không có. Mẹ nói cái gì con đều tin cả." Vừa nói vừa ở trong lòng Ôn Uyển làm nũng. Ôn Uyển cười vuốt đầu hắn không ngừng.
Ôn Uyển cùng nói chuyện, về sau nói: "Các con ở bên ngoài cũng làm trễ nãi rất nhiều bài vỡ rồi. Mẹ buổi sáng đã cho người đi mời Phương tiên sinh, hôm nay sẽ đến phủ. Xế chiều theo Phương tiên sinh đi học đi." Ôn Uyển lo lắng Minh Cẩn tâm tư luôn ở bên ngoài. Đến lúc đó, đừng nói là Trạng Nguyên lang, đến Cử nhân sợ cũng không thi đậu được. Bây giờ đã về phủ, phải hồi tâm trở lại.
Minh Cẩn nhìn Ôn Uyển buồn bực, không phải hắn không muốn theo Phương học tập, nhưng mà mới vừa trở về nhà, mẹ nên theo hai bọn hắn chứ, đã một khoảng thời gian không gặp mẹ rồi. Hiện tại vất vả lắm mới trở lại gặp một lần, còn muốn đem bọn hắn cho Phương tiên sinh trông coi. Mẹ có bận, nhưng cũng không nên như vậy a! Có Phương tiên sinh rồi, không phải cũng sẽ không có thời gian gặp mẹ sao?
Minh Duệ nhìn Minh Cẩn đang ưu thương mang đầy ủy khuất, đáng thương thì nhếch miệng cười. Nói chứ đôi khi hắn thấy người đệ đệ này của hắn thật đã đầu thai sai rồi.
Ôn Uyển không để ý đến bộ dáng đáng thương của Minh Cẩn. Dùng qua bữa trưa xong liền dẫn hai đứa trẻ đi gặp Phương tiên sinh. Phương tiên sinh đáp lại xin ý kiến muốn buổi chiều đi học bình thường.
Theo thói quen, hai hài tử cũng muốn ngủ trưa.
Ôn Uyển nhìn bọn trẻ nằm ngủ, lúc này mới đi ra tra hỏi Hạ Dao rốt cuộc sự kiện ám sát xảy ra chuyện gì. Thật ra Ôn Uyển muốn biết rõ từ hôm qua, nhưng hôm qua đã quá muộn rồi, hôm nay lại bận rộn cả ngày. Hiện tại rốt cuộc cũng có thời gian: "Các ngươi gặp ám sát, chắc chắn có phòng bị, làm sao Minh Cẩn lại bị dọa. Ngươi đừng có gạt ta." Hạ Dao luôn làm việc có chừng mực, bên cạnh lại có nhiều cao thủ như thế, Hạ Dao lại luôn ở cạnh Minh Cẩn. Một trận tàn khốc như vậy, Hạ Dao hoàn toàn có thể không cho Minh Cẩn nhìn thấy được.
Ôn Uyển rõ ràng Hạ Dao rất thương Minh Duệ và Minh Cẩn, loại tình cảm này không thua kém gì nàng dành cho hai đứa bé cả. Nên Ôn Uyển khẳng định có chuyện gì mà nàng chưa biết. Nhất định có chuyện gì mới để cho Minh Cẩn thấy một trận máu tanh kia.
Môi Hạ Dao thoáng rung rung, không biết phải nói như thế nào. Không nói thì Ôn Uyển nhất định sẽ rất lo lắng. Mà nói, Hạ Dao sợ trong lòng Ôn Uyển khó chịu. Kỳ thật đến bây giờ Hạ Dao vẫn cho rằng, Minh Duệ có chút lạnh nhạt. Mặc dù động cơ xuất phát là tốt, nhưng đối với một người ca ca, thật có chút tàn nhẫn.
Ôn Uyển hồ nghi, làm cho Hạ Dao do dự như vậy thì nhất định không phải là chuyện nhỏ."Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?" trong lòng Ôn Uyển nổi lên một dự cảm không tốt. Ôn Uyển cũng phải thừa nhận, dự cảm của nàng luôn đúng.
Hạ Dao đấu tranh, vẫn là nên nói thực với Ôn Uyển. Quận chúa vẫn luôn chú trọng đến phương diện dạy dỗ hài tử, biết rồi sẽ cố gắng hướng dẫn lại Minh Duệ. Nàng có cảm giác mình rất khó sửa được tính tình của Minh Duệ."Minh Duệ nói, Minh Cẩn thiếu sự lịch lãm, những thứ này sớm muộn gì cũng phải đối mặt. Vừa lúc có cơ hội, cho nên... ta vốn phản đối. Nhưng thử nghĩ lại, Minh Cẩn là bé trai, con đường sau này khẳng định sẽ không bình lặng được, nên đáp ứng. Quận chúa, người yên tâm, Minh Cẩn không có chuyện gì. Mọi thứ đều tốt." Hạ không phải là đồng ý, mà Võ Tinh cũng nói như thế rất tốt cho Minh Cẩn.
Ôn Uyển thật nằm mơ cũng không nghĩ tới, lại là chủ ý của Minh Duệ."Nói như vậy, Minh Duệ đã để Minh Cẩn nhìn thấy cảnh tượng máu tanh đó?" Tại sao Minh Duệ lại làm như thế? Minh Duệ có biết hay không, chuyện này một khi không có xử lý tốt, Minh Cẩn sẽ không thể thoát được ám ảnh đó, cả đời không vui vẻ được. Minh Duệ đang nghĩ cái gì nha?
Hạ Dao thấy sắc mặt Ôn Uyển đang trầm mặc, trong lòng nháy mắt lại hối hận, hối hận không nên nói với Quận chúa. Nhưng tâm lại trầm xuống, nghĩ tới nếu che giấu Ôn Uyển, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Nếu đến lúc đó thật sự xảy ra chuyện, ngay cả nàng chắc chắn cũng bị Ôn Uyển ghét bỏ.
Ôn Uyển trầm mặc hồi lâu.
Hạ Dao thấy thế biết là Ôn Uyển đang tức giận."Quận chúa, Minh Duệ cũng là muốn tốt cho Minh Cẩn. Minh Cẩn có chút yếu ớt, thật giống như một cô nương. Người đừng trách Minh Duệ, đều là lỗi của ta, do ta đồng ý." Nếu nàng không đồng ý, dù Minh Duệ có cái ý nghĩ này cũng không thực hiện được, cho nên nàng phải chịu trách nhiệm.
Ôn Uyển cũng tin tưởng Minh Duệ là muốn tốt cho Minh Cẩn, nhưng cái biện pháp này sai rồi. Cũng không biết đứa trẻ này nghĩ như thế nào nữa. Minh Cẩn đều vẫn tốt, cho dù có chút yếu ớt cũng không phải là bệnh to tác gì, có thể từ từ sửa đổi. Khụ. Chắc Minh Duệ không biết rằng có chút dục tốc bất đạt, hoàn toàn là đốt cháy giai đoạn.
Ôn Uyển nặng nề thở dài, đứa trẻ này trước kia đã gặp phải chuyện gì a! Lo lắng Minh Cẩn trở thành quần áo lụa là, không chỉ nghiêm nghị yêu cầu Minh Cẩn, còn bắt Minh Cẩn chứng kiến cảnh máu tanh tàn khốc như vậy. Hắn không thử nghĩ xem, Minh Cẩn không hề trải qua cái gì là mưa gió, vẫn lớn lên trong sự bảo vệ của mọi người. Đột nhiên lại chứng kiến một màn tàn khốc như vậy, vạn nhất Minh Cẩn không chịu đựng được, từ đó cả đời sống trong ám ảnh, không có đường ra thì sao?
Ôn Uyển lắc đầu thở dài, có một đứa con khiến cho người khác phải hâm mộ cùng ghen tỵ, mới nói có một đứa con thông minh là một điều may mắn. Nhưng không ai biết, những năm này Ôn Uyển dạy Minh Duệ phải tốn rất nhiều công sức, so với dạy dỗ Minh Cẩn vất vả gấp mười lần a!
Những năm này vì muốn sửa chữa khuyết điểm của Minh Duệ, tiêu trừ bóng ma trước kia, không biết nàng đã bỏ biết bao nhiêu công sức. Hoàng đế cho nàng thời gian là để nghỉ ngơi, thật ra toàn bộ thời gian nàng đều tập trung lên ngườì Minh Duệ, không muốn để Minh Duệ nhận thấy được nàng biết cái gì, lại muốn sửa chữa tính tình của Minh Duệ, lại muốn tiêu trừ cái ám ảnh không tốt kia. Rất là phí sức a! Mọi người đều thấy một mặt tốt của Minh Duệ, lại không biết nàng đã bỏ ra biết bao nhiêu công sức a!
Vốn tưởng Minh Duệ đối với chuyện lúc trước đã quên lãng được rồi, nhưng từ chuyện Minh Cẩn thấy được một chút ám ảnh của Minh Duệ còn chưa có tản đi. Khụ, chờ Hoàng đế trở lại, nàng thật muốn buông hết mọi chuyện trên đầu xuống, nàng không muốn hai đứa trẻ lâm vào bóng ma của chính mình mãi được.
Hạ Dao còn cho rằng Ôn Uyển còn muốn nói gì, hoặc muốn gọi Minh Duệ đến khiển trách một trận. Lại không nghĩ Ôn Uyển không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
Ôn Uyển không phải không muốn khiển trách, cũng không phải là không muốn la mắng. Chẳng qua là khiển trách cùng la mắng đối với Minih Duệ không có lợi ích gì. Nếu nhưngười khác, Ôn Uyển còn có thể dùng cực hình hoặc những thủ đoạn trừng phạt. Nhưng liên quan đến con của mình, hơn nữa Minh Duệ là con trai trưởng, cần phải xử lý cẩn thận. Cũng không phải là Ôn Uyển không nỡ trách mắng Minh Duệ, phạt Minh Duệ, mà Minh Duệ là một tình huống đặc thù, trách phạt thật không có tác dụng. Đứa nhỏ này rất nhạy cảm. Mấy năm nay, Ôn Uyển thay vì nói là khuyên giải Minh Duệ, không bằng nói là hướng dẫn cho Minh Duệ. Tốn nhiều tinh lực để hướng dẫn như thế, vẫn còn có chút sơ sẩy.
Ôn Uyển suy nghĩ, chỉ khi để hắn biết chuyện này đối với Minh Cẩn có hại, hắn mới chân chính nghĩ lại. Bây giờ mà nói, dù có nói cũng không chân chính đặt ở trong lòng, sẽ không tiếp nhận dạy dỗ. Đây chính là nỗi khổ của việc dạy dỗ một hài tử có tâm trí của một người trưởng thành.
Ôn Uyển trong lòng lầm bầm: "May mà Bạch Thế Niên sắp trở về." Bạch Thế Niên trở lại, nàng cũng dễ dàng đi một nửa, có Bạch Thế Niên dạy Minh Duệ là đủ rồi. Hơn nữa Bạch Thế Niên trở lại có thể cùng nàng chia sẻ, nàng không cần phải mệt mỏi như thế này nữa.
Sau khi Minh Duệ và Minh Cẩn thức dậy giấc ngủ trưa, liền phải đi học. Hai hài tử đã lâu chưa đi học, Phương tiên sinh còn cho rằng hài tử vẫn chưa thích ứng được. Nhưng không nghĩ rằng, hai hài tử lại yên lặng ngồi nghe hắn giảng bài. Thật giống như chuyện đi ra ngoài một năm chưa từng xảy ra vậy.
Để cho Phương tiên sinh phải than thở. Đợi đến khi Phương tiên sinh nhìn thấy chữ của Minh Cẩn có nhiều tiến bộ thì rất đỗi vui mừng. Biết được Minh Cẩn căn bản mỗi ngày đều luyện chữ, thời gian mỗi ngày ít nhất là một canh giờ, Phương tiên rất vui mừng: "Tốt, rất tốt! Nhị công tử ra ngoài vẫn luyện viết chữ không ngừng, lão phu rất vui mừng" Chữ viết thật không thể so sánh với những thứ khác được, nếu không viết nửa năm nay, chữ viết cũng không tốt như vậy.
Điều này cũng không trách làm Phương tiên sinh cao hứng như thế, một hài tử luôn có sự đòi hỏi bắt buộc, không ai mà không có sao nhãng việc học cả. Minh Cẩn đứa nhỏ này ra ngoài hơn nửa năm nay, tính tình nhanh nhẹn nhất định sẽ bỏ luôn bài vở rồi, không nghĩ còn có chuyện vui mừng như vậy. Chẳng qua Phương tiên sinh quên mất bên cạnh Minh Cẩn còn có một ca ca nghiêm nghị thời khắc luôn đốc thúc.
Phương tiên sinh trải qua việc thử này, đối với chuyện tương lai Minh Cẩn nằm trong tam giáp rất có lòng tin. Cho nên lập tức đề nghị với Ôn Uyển, sau này để buổi sáng và xế chiều học tập, buổi tối sẽ như ý của Ôn Uyển, để hài tử học võ công.
Ôn Uyển hỏi ý kiến của Minh Cẩn, Minh Cẩn thật không thích luyện công, nhưng hắn muốn luyện võ cho tốt để bảo vệ mẹ nên hắn không muốn bỏ học võ công.
Ôn Uyển cười nói: "Bên cạnh mẹ đã có Hạ Dao và Hạ Ảnh cô cô là đủ rồi. Bọn họ đều là cao thủ, sẽ bảo vệ mẹ tốt. Mẹ muốn con học võ không phải để trở thành cao thủ, chẳng qua là muốn con cường thân kiện thể mà thôi." Minh Cẩn có võ công cao cường hay không cũng không quan trọng, Minh Cẩn tương lai không giống như Minh Duệ muốn ra chiến trường, phải có võ công tốt để bảo vệ mình. Chỉ cần Minh Cẩn học được một ít công phu, có thể cường thân kiện thể là tốt rồi. Võ công không cao, sau này kiếm nhiều người võ công cao ở bên cạnh là được rồi. Thử nghĩ xem, chính nàng cũng không có võ công, mấy năm nay cũng không phải vẫn yên ổn à. Cho nên Ôn Uyển đối với võ công Minh Cẩn yêu cầu không cao.
Minh Cẩn suy nghĩ một chút: "Con đi hỏi ca ca một chút." Chuyện này còn phải đi hỏi ý kiến của ca ca rồi mới quyết định. Ca ca đồng ý thì làm, nếu ca ca thấy không tốt thì sẽ giống như trước.
Ôn Uyển cười, Minh Cẩn chuyện gì cũng nguyện cùng ca ca thương lượng là tốt, nhưng không thể quá phụ thuộc vào Minh Duệ được, như thế thì không tốt: "Minh Cẩn, con có thể đi hỏi chút ý kiến của ca ca về chuyện này. Nhưng con phải nhớ kỹ, đây là chuyện của mình, chuyện của mình phải do mình quyết định, lời của người khác chỉ để tham khảo. Ca ca có thể cho con ý kiến để tham khảo qua, nhưng quyết định cuối cũng phải do con, không thể dưỡng thành ý chí luôn lệ thuộc vào ca ca được."
Minh Cẩn gật đầu thật mạnh.
Minh Cẩn cùng Minh Duệ thương lượng gần nửa ngày, sau đó một mình suy nghĩ một hồi lâu mới nói: "Mẹ, con đã nghĩ kỹ rồi. Sáng sớm cùng buổi tối con sẽ cùng ca ca luyện công. Buổi sáng và xế chiều sẽ theo tiên sinh học tập. mẹ nhìn xem như thế có tốt không?"
Ôn Uyển tất nhiên là đồng ý. Như vậy Minh Cẩn suốt một ngày cũng không rảnh rỗi rồi, sau này phải bận rộn rồi đây. Lại nói bốn người nhà bọn họ đều là người bận rộn cả.
Minh Duệ không biết có phải mình quá nhạy cảm rồi không. Cảm giác thời điểm mẹ nhìn mình có chút trầm tư, thật giống như có chuyện. Tuy nhiên, khi nhìn lại thì thấy không có gì bất thường. Minh Duệ có cảm giác mình quá đa tâm.
Minh Duệ và Minh Cẩn trở lại, chuyện này lấy tốc độ nhanh nhất truyền ra ngoài. Thái tử phi nghe tin lập tức để Linh Đông hồi phủ Quận chúa.
Thật ra buổi sáng Linh Đông đã nghĩ là hồi phủ Quận chúa rồi. Chẳng qua Hải Như Vũ nói muốn nói chuyện với hắn, muốn ở bên cạnh hắn nhiều hơn. Ban ngày phụng bồi Hải Như Vũ, phần lớn hai mẫu tử đều duy trì trầm mặc. Chỉ có Linh Đông tận lực tìm đề tài, nhưng sau đó không còn gì để nói. Có rất nhiều chuyện không thể nói, đều là chuyện cơ mật cả.
Thái tử phi nhìn thấy miệng của Linh Đông so với miệng của vỏ trai còn kín hơn, lập tức cũng không biết nên nói cái gì. Đối mặt nhi tử đối với mình ấp úng, rốt cuộc là nói không xong.
Linh Đông nhận được lời của Hải Như Vũ, cho hắn trở lại phủ Quận chúa. Có thể về phủ Quận chúa, đương nhiên hắn rất vui mừng rồi. Lại nói, hơn một năm rồi không gặp Minh Duệ. Hắn thật sự rất nhớ Minh Duệ và Minh Cẩn.
Thái tử phi chờ sau khi Linh Đông đi, lắc đầu: "Ôn Uyển thật là hạ được quyết tâm a!" Cứ như vậy ném hai đứa nhỏ ra bên ngoài hơn một năm. Nếu đổi lại là nàng, nàng không có cái quyết đoán này.
Dung ma ma cười khổ:"Quận chúa hạ được quyết tâm như vậy là vì muốn tôi luyện hai vị công tử. Lão nô tin chắc rằng lần này trở về hai vị công tử sẽ tiến bộ không ít."
Thái tử phi không nói gì, Linh Nguyên không phải là không tốt, nhưng chỉ cực hạn trong kinh thành mà thôi. Lúc trước luôn thuận buồm xuôi gió, đột nhiên lại gặp phải biến cố, cho nên không vòng theo được. Hiện tại nàng bị trúng độc, còn không biết có thể nhìn Linh Nguyên bao lâu nữa, trong những ngày còn sống không biết có thể thấy Linh Nguyên bình an không hao tổn hay không?
Mai Nhi nghe tin hai huynh đệ bình an trở về, miệng cứ niệm a di đà phật nửa ngày trời. Phân phó xuống đưa thiếp mời đến Ôn Uyển, nói là muốn thăm hai đứa bé. Bình nhi khuyên can nói: "Phu nhân, hiện tại Quận chúa bận rộn như vậy, khẳng định không có thời gian tiếp đãi người đâu."
Nếu chuyện khác thì thôi, nhưng lúc này là hai đứa trẻ trở lại, nàng không gặp không yên tâm: "Ôn Uyển bận rộn thì mặc kệ nàng đi, ta là muốn trông thấy hai đứa trẻ. Đã hơn một năm nay, vẫn muốn đi xem một chút." Minh Duệ là con rể của nàng, không thấy người còn không yên lòng nha! Nhất định phải đi thấy được chân thân mới được.
Thời điểm Linh Đông đến phủ Quận chúa, cả Minh Duệ và Minh Cẩn đều ở trên lớp học. Linh Đông gấp gáp muốn gặp Minh Duệ và Minh Cẩn, cũng không quản có quấy rầy hay không, trực tiếp xông thẳng vào lớp học.
Phương tiên sinh thấy sự vội vàng của Linh Đông hiểu được cười một tiếng: "Nghỉ ngơi một chút." Nhà người ta đi học, vừa lên lớp là một buổi sáng. Nhưng ở phủ Quận chúa, đi học nửa canh giờ, nghỉ ngơi một khắc.
Linh Đông thấy Minh Duệ cao lên, ngay cả Minh Cẩn cùng với mình cũng không sai biệt lắm. Nhưng hắn so với Minh Duệ và Minh Cẩn còn lớn hơn hai tuổi đây. Cho nên câu đầu tiên hắn hỏi không phải là tốt hay không mà hỏi: "Minh Cẩn, sao đệ cao lên rồi?" Lại nói, hắn mỗi ngày ăn cũng không ít, buổi sáng còn luyện công, nhưng làm thế nào cũng không nhanh cao lớn như vậy.
Hai hài tử có thể cao như vậy, thật ra cũng do di truyền quyết định. Bạch Thế Niên cao hơn một mét tám, trong đám nữ nhân Ôn Uyển cũng được xem là cao. Gen tốt, tạo ra hai hài tửu cũng ưu tú. Mà Thái tử cùng Thái tử phi không cao cũng không thấp, cho nên Linh Đông không thể so sánh với hai huynh đệ được.
Minh Cẩn nghe lời này không thể không mừng rỡ. Lời này so với lời thăm hỏi tốt hơn nhiều! Trước kia trong nhóm bốn người hắn là lùn nhất, bây giờ hắn có thể thoát cái danh lùn nhất ấy rồi.
Linh Đông buồn bực cũng không lâu, nhanh chóng bình tĩnh lại. Bởi vì Kỳ Triết tới, Kỳ Triết lớn hơn hắn một tuổi, mà chiều cao so với mình cũng không khác biệt mình mấy, buồn bực trong lòng nhanh chóng tiêu tán.
Minh Cẩn rất vui mừng, rất muốn kể cho Linh Đông cùng Kỳ Triết kiến thức học được trên dọc đường. Minh Cẩn cũng biết, kể từ sau mình đi, Linh Đông vẫn luôn ở bên cạnh mẹ, nên thừa dịp lúc tiên sinh tránh đi, liền hỏi Linh Đông nhiều vấn đề.
Phương tiên sinh nhìn Minh Cẩn nhanh nhảu, nghĩ đến tính tình còn phải còn phải áp chế xuống đây! Cứ tính tình như vậy, thật không tốt! Xem ra sau này phải bỏ công sức nhiều hơn nữa. Tuy nhiên đối với Linh Đông càng ngày nội liễm hơn, Phương tiên sinh cũng phải than thở: "Hôm nay đến đây thôi. Sáng mai chuẩn bị đến học tiếp."
So với những tiên sinh cứng nhắc kia, Phương tiên sinh là một tiên sinh rất thông thoáng rồi. Điểm này bản thân Kỳ Triết cảm nhận được. Trong vương phủ, tiên sinh có học vấn tất nhiên không tầm thường, nhưng đều là cổ lỗ sỉ hết rồi, toàn nói những thứ khô khan, không nói khôi hài như Phương tiên sinh.
Kỳ Triết thấy thân thủ của Minh Duệ càng ngày càng tốt. Nghĩ tới lát nữa gặp biểu tỷ, phải cầu cho hắn trở lại phủ Quận chúa theo tiên sinh học tập mới được. Trong thời gian này, tiên sinh bảo thủ không thú vị, sư phó dạy võ nghệ không nói thì thôi, chứ nói rồi lại nói nhiều mà không có ý nghĩa gì hết.
Đến lúc dùng bữa tối, Ôn Uyển vốn chuẩn bị đi đến hậu viện. Có lời truyền tới, tạm thời phải hoãn lại.
Bốn hài tử ngược lại, ngồi chờ Ôn Uyển thật lâu mà còn chưa thấy, Minh Cẩn oán trách: "Mẹ cũng thiệt là, đến giờ cơm rồi mà vẫn chưa đến. Khó trách lúc chúng ta không có ở đây, mẹ lại gầy đi nhiều như vậy. Ca hay là không đợi nữa, chúng ta đi gọi mẹ ăn cơm."
Vừa mới dứt lời, Thu Nga đến hướng về mấy người Minh Duệ nói: "Quận chúa nói, để cho các vị công tử ăn trước. Quận chúa ở bên kia còn có việc, chắc phải chậm trễ một hồi."
Thu Ngũ cười khuyên: "Quận chúa còn đang bận rộn, các vị công tử cứ ăn trước, Quận chúa sẽ dùng bữa ở tiền viện." Quận chúa luôn đối với hài tử là nói được làm được. Nhất định có chính sự quan trọng phải trì hoãn, nếu không Quận chúa nhất định sẽ đến đây.
Minh Duệ lắc đầu: "Chúng ta đi tiền viện gặp mẹ." Bọn họ không đi, mẹ lại không dùng cơm đúng giờ, cái này không được.
Kỳ Triết đã lâu không đến phủ Quận chúa: "Phủ đệ trước kia giống nhau, cũng chưa từng thay đổi a!" Kỳ Triết hơn nửa năm rồi không đến phủ Quận chúa, nhất thời cảm xúc rất lớn.
Minh Duệ không nói gì, chẳng qua cười cười. Bọn họ về nhà, nhìn từng ngọn cây cọng cỏ trong phủ rất thân thiết. Minh Cẩn mất hứng: "Nhà ta cứ như vậy, ngươi muốn đổi cái gì?" Nhà bọn họ đã rất tốt rồi, không cần đổi cái gì a.
Kỳ Triết thấy Minh Cẩn cùng mình bực tức, lại thấy nụ cười của Minh Duệ và Linh Đông, liền nói gấp: "Ta nói như vậy là rất tốt, vô cùng tốt." Lời này không phải là nói cho có lệ, mà thật sự cảm thấy phủ Quận chúa rất tốt. Mặc dù hắn ở chỗ này không lâu, nhưng mỗi cảnh vật nơi này, cũng làm cho hắn hoài niệm. Bởi vì nơi này, làm hắn hoàn toàn buông lỏng.
Đến bên ngoài viện, thị vệ ngăn cản bốn người lại. Lại nói nơi này là trọng địa, không ai được phép đi vào.
Minh Cẩn dù rất mất hứng, nhưng cũng biết bây giờ tình huống bất đồng. Mặc dù đây là nhà hắn, nhưng hậu viện có thể đi bất kỳ nơi nào, chỉ có nơi này là không. Nơi này là chỗ làm việc, Minh Cẩn đứng ở một bên, chờ người đi vào thông báo.
Linh Đông hướng về phía ba người nói: "Ta cùng đi nói với cô một tiếng."
Minh Duệ gật đầu, Minh Cẩn mất hứng nhìn chằm chằm Linh Đông: "Thị vệ không cho chúng ta vào, làm sao huynh vào được?" Nếu làm ra vẻ có thể đi vào trong, hắn đã sớm đi vào rồi.
Buổi sáng hai huynh đệ bọn họ vừa vặn đi ra sân nhỏ thì gặp Ôn Uyển, Minh Cẩn còn không bị thị vệ ngăn chặn. Hiện tại nghe thấy Linh Đông nói thế, trong lòng không vui chút nào.
Minh Duệ nhìn Linh Đông chần chừ cười nói: "Huynh vào nói với mẹ một tiếng đi. Chúng ta ở thiên sảnh chờ người đến dùng cơm." Minh Duệ sớm biết Linh Đông theo bên cạnh mẹ nghe chính sự và học giải quyết chính sự. Cho nên thị vệ để hắn đi vào là chuyện bình thường. Về phần mình không thể đi vào, Minh Duệ không suy nghĩ gì cả.
Minh Cẩn thấy Linh Đông có thể đi vào, mà hai huynh đệ bọn hắn thì không, lập tức mặc kệ. Đây là nhà của bọn hắn, không phải là nhà của Linh Đông: "Ca, chúng ta mới có rời đi một năm, mẹ giờ chỉ thương biểu ca, không còn thương chúng ta nữa." Nói tới đây, trong mắt Minh Cẩn đã ươn ướt.
Minh Duệ đối với Minh Cẩn bực tức ăn giấm chua, im lặng không còn gì để nói: "Mẹ làm sao không thương chúng ta. Đệ không thấy mẹ nhớ chúng ta đến gầy đi sao? Lát nữa gặp mẹ không cho phép oán trách nửa lời làm mẹ khổ sở nghe chưa."Làm mẹ đau lòng nhất là con mình. Về phần tình hình hiện tại nhất định là có nguyên nhân. Chính là cái ý nguyện này, hiện tại không nên nói.
Minh Cẩn dù mất hứng, nhưng cũng không có phản bác. Gặp Ôn Uyển quả nhiên không nói một lời oán trách nào. Chỉ là dính vào Ôn Uyển không buông tay. Còn thỉnh thoảng nhìn về phía Linh Đông, như ngụ ý đây là mẹ của ta, mẹ thương nhất là ta.
Ôn Uyển không biết tiểu tâm tư của Minh Cẩn, nhưng với việc Minh Cẩn dính chặt vào mình, Ôn Uyển rất hưởng thụ. Tâm tính của người lớn rất kỳ quái, một mặt muốn hài tử phải sống độc lập, ở một phương diện khác không muốn hài tử đi ra ngoài, muốn bọn họ hầu hạ dưới gối. Hết sức là mâu thuẫn.
Minh Cẩn không ôm oán không nghĩa là không tố cáo thị vệ vừa rồi vô lý: "Mẹ, bọn họ thật là quáđáng, như thế mà không cho con vào gặp mẹ. Mẹ, đây là nhà của chúng ta, nhà chúng ta nơi nào không được đi. Mẹ, người phải trừng phạt bọn họ."
Ôn Uyển khẽ cười nói: "Thị vệ cũng là phụng sự mà làm thôi. Mẹ hiện tại đang xử lý việc quốc gia đại sự. Con tùy tiện đi vào, trong lúc mẹ đang bàn chuyện với các đại thần, chẳng phải là rất không thỏa đáng sao?"
Minh Cẩn không tự chủ nói: "Vậy tại sao biểu ca có thể đi vào, làm con lại không được đi vào?" Thực ra trước kia Ôn Uyển đã nói với bọn họ, thư phòng là nơi quan trọng, không thẻ tùy tiện đi vào được. Lần này Minh Cẩn cảm thấy ủy khuất, chủ yếu là vì thấy Linh Đông có thể đi vào mà hắn không thể. Trong lòng khó chịu, huynh đệ bọn hắn không có ở kinh thành biểu ca lại theo sát bên cạnh mẹ.
Minh Cẩn cảm giác, mẹ bị biểu ca giành đi.
Ôn Uyển chợt hiểu ra, thì ra nhi tử ghen tỵ. Ôn Uyển cũng không giải thích nhiều, chỉ vuốt đầu Minh Cẩn cười: "Thật là một hài tử ngốc!" Làm sao có thể giống nhau chứ? Tuy nhiên vì để bình ổn sự mất hứng của Minh Cẩn, vẫn phải bí mật giải thích cùng hai hài tử một phen.
Minh Cẩn có chút không hài lòng, nhận được sự cảnh cáo của Minh Duệ nên cũng không nói gì thêm nữa. Lầm bầm trong miệng, Ôn Uyển cười híp mắt gắp thức ăn cho Minh Cẩn. Minh Cẩn thấy Ôn Uyển chỉ gắp thức ăn cho mình, chưa từng gắp cho Linh Đông trong lòng mới thấy thoải mái một chút.
Kỳ Triết nhìn cảnh tượng hoan thanh tiếu ngữ không dứt, trong đầu cảm thán đây mới là gia đình a! Một gia đình nên như vậy, không phải giống như ở Vương phủ, lạnh băng.
Kỳ Triết được nhận làm con thừa tự cuộc sống ở phủ Quận chúa không khác gì lúc không được nhận làm con thừa tự cả. Ban đầu ở trong Vương phủ ngây ngốc một hai ngày. Nhưng lần này trở lại Vương phủ ở lại một thời gian dài, thân phận có sự biến chuyển vô cùng rõ ràng. Trước kia quan hệ cùng đường huynh đệ cũng không tệ lắm, trong lòng nhất định bất hoà với hắn, nếu không sao lại ít nhiệt tình hơn trước đây. Làm trong lòng hắn không biết tư vị gì.
Dĩ nhiên, hắn cũng khá vui mừng, đại bá và đại bá mẫu của hắn, ừm, hiện tại là phụ thân và mẫu thân đối xử với hắn rất hòa ái. Nhưng hắn vẫn cảm thấy không thỏa mái giống như phủ Quận chúa. Tỷ như lúc này, mặc dù Minh Cẩn đối với biểu tỷ làm nũng, làm hắn có chút ê ẩm lại vừa hâm mộ, hâm mộ đồng thời cũng rất muốn cười.
Biểu tỷ cùng hai đứa trẻ là mẫu tử, nhưng không có đem bọn họ bài xích ra bên ngoài, tựa như người một nhà, cùng nhau hòa thuận vui vẻ. Không như trong Vương phủ, nhìn đại bá mẫu một nhà thân thiết, mình giống như là người ngoài cuộc (Chủ yếu vì ngươi tâm tính cách trở mà thôi. )
Dùng xong bữa tối, Kỳ Triết cùng nói với Ôn Uyển muốn ở lại phủ Quận chúa: "Biểu tỷ, đệ muốn ở lại đây, tiếp tục cùng tiên sinh và sư phụ học tập."
Ôn Uyển liếc mắt nhìn Minh Duệ và Minh Cẩn một cái, Minh Duệ gật đầu biểu thị không muốn, Minh Cẩn rõ ràng cũng không muốn, Ôn Uyển cười nói: "Hiện tại qua mấy ngày tết bận rộn, qua đó vài ngày cũng không muộn" Ôn Uyển nhìn nhi tử không muốn, cũng không muốn quét mặt mũi nhi tử. Chủ yếu là Kỳ Triết ở lại đây cũng không sao cả, nhưng Hạo Thân vương còn chưa có lên tiếng, đây mới là chủ yếu nhất.
Kỳ Triết có chút thất vọng, biểu tỷ cũng chưa nói hết mức, chính là vẫn có cơ hội.
Minh Duệ nghe thế mỉm cười nói: "Đúng vậy biểu cữu, đợi chúng ta qua thời gian bận rộn này, đến lúc đó hãy đến. Nhưng lúc đó cũng đừng không tới a!"
Kỳ Triết trong ngực buông lỏng: "Tốt!"
← Ch. 1302 | Ch. 1304 → |