Vay nóng Tima

Truyện:Trọng Sinh Chi Ôn Uyển - Chương 1067

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Trọn bộ 1359 chương
Chương 1067
Thầm mến
0.00
(0 votes)


Chương (1-1359)

Siêu sale Lazada


Nghê đại chưởng quỹ rất nhanh liền bắt đầu làm ở ngân hàng, chỉ cần không phải là chuyện gì to tát thì Ôn Uyển cũng không hỏi tới quá nhiều. Mỗi ngày nàng chỉ nhìn qua báo cáo hàng ngày, biết đại khái hướng đi hôm nay là được. nếu có giao dịch hàng loạt thì tất cả chi tiết cũng báo rõ ràng chính xác. Như vậy Ôn Uyển không cần hao tổn quá nhiều thời gian ở ngân hàng này. Khoảng thời gian trống trải cũng nghĩ ngợi mở rộng chuyện buôn bán của thương hội.

Ôn Uyển suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn là quyết định chỉ mở chi nhánh ngân hàng ở hai địa phương kinh thành cùng Giang Nam. Những địa phương khác coi như xong. Nàng cũng không liên quan đến những thứ làm ăn khác, nếu mà mở nhiều, lúc đó khẳng định sẽ nảy sinh ra rất nhiều vấn đề, Ôn Uyển đi gặp hoàng đế: "Cậu Hoàng đế, sau này con muốn nhúng tay vào hai sản nghiệp ngân hàng cùng với thương hội, những sản nghiệp khác thì người để cho người khác tới tiếp quản hoặc bán đi cũng được." Ôn Uyển không muốn lao tâm lao lực nữa. Chỉ nói tới hai sản nghiệp này thôi thì nàng cũng đã quá bận rộn rồi, nếu nhận thêm những sản nghiệp khác, Ôn Uyển rất lo lắng như vậy lại càng thêm bận rộn nữa. Ở trên đời này, ở cùng nhi tử mới là quan trọng nhất.

Nhưng Hoàng đế lại không đồng ý. Có vết xe đổ của Triệu Hoan, hoàng đế không tin những người khác có thể quản lý tốt những sản nghiệp này. Ôn Uyển thật sự không muốn quản nhiều hơn nữa, tinh lực của một người cũng chỉ có hạn : "Cậu Hoàng đế. Hàng năm lợi nhuận của thương hội có tới hơn ngàn vạn, sau này còn có thể nhiều hơn. Những sản nghiệp khác một năm xuống cũng chỉ có lợi nhuận ba trăm vạn, để cho bọn hắn quản thì cũng không thiếu. Cậu Hoàng đế, Con là thật không thể quản được nhiều chuyện như vậy. Đại Bảo cùng Tiểu Bảo mỗi ngày đều không nhìn thấy được con, tiểu bảo cứ nhìn thấy con thì khóc oa oa, khóc tới trái tim cũng tan nát rồi, Cậu Hoàng đế, con còn tiếp tục như vậy xuống nữa thì bọn họ sẽ không nhận thức con làm mẹ nữa."

Hoàng đế nghe lời này bật cười: "Nói nhảm. Cẩn ca nhi một tháng không thấy ta, cũng biết ta là ông cậu, lại còn không nhận được người làm mẹ là con sao?"

Ôn Uyển vừa nhìn vẻ mặt của hoàng đế cũng biết là hoàng đế không đáp ứng rồi. Quả nhiên, hoàng đế lắc đầu:" Cậu thấy con trước kia trông coi những thứ sản nghiệp này, một ngày cũng có thể có một buổi rảnh, bồi hài tử một buổi này đi. Chờ tìm được người trông coi thích hợp thì con chỉ cần ở phía trên quan sát là được."

Ôn Uyển lầm bầm nói bóc lột thời gian nàng chung đụng cùng với cục cưng: "Nếu là Duệ ca nhi cùng với Cẩn ca nhi biết, khẳng định lại có bất mãn cho xem, con nói là hết đoạn thời giạn bận rộn này thì ngày ngày đều ở cùng bọn chúng."

Hoàng đế cười nói: "Bé trai làm sao có thể ngày ngày đều bám ở bên cạnh mẹ, rồi lại nói không phải Duệ ca nhi cùng với Cẩn ca nhi đang bắt đầu tập võ hay sao? Con không có ở bên cạnh, thì mỗi ngày cũng tốt mà, hài tử cũng có chuyện chúng làm, con không phải nhân cơ hội đi làm chuyện con thích làm sao?" Mặc dù nói mấy cái sản nghiệp kiếm tiền cũng không nhiều như hai thương hội này, nhưng thịt muỗi cũng là thịt, Cầm bạc từ quốc khố và của phủ nội vụ thì làm sao ở đó có thể dùng tiền thoải mái như trong túi quần của mình.

Ôn Uyển buồn bực, trước kia là không có chuyện gì làm cho nên làm ăn. Hiện tại tất nhiên là theo nhi tử trò chuyện quan trọng hơn rồi. Ôn Uyển cũng biết là hoàng đế đã quyết định thì không còn có âm thanh nói điều kiện nữa.

Ôn Uyển lại đem một chuyện khác mà tự mình nghĩ tới nói ra: "Cậu Hoàng đế, ngân hàng lại phát triển vài năm có thể đạt tới được yêu cầu của con, hiện tại hẳn là để cổ phần phân xuống thu hồi lại. Nhưng phải thu hồi cổ phần ở ngân hàng, nhất định cũng phải bồi lại tương ứng nữa rồi." Hôm nay những người đầu nhập cổ phần này, lợi tức một năm thu được có tới hơn ngàn vạn bạc, hơn nữa chỉ cần ngân hàng không ngã không đóng thì có thể vẫn nhận lấy được. Không có đồ đạc đồng giá cao hơn với nó để đổi thì rất khó lấy lại được.

Hoàng đế vung tay lên: "Chuyện này con xử lý." Ôn Uyển trong lòng oán thầm không dứt, thật là người chỉ lấy tiền không làm việc, cái gì cũng là nàng xử lý. Ôn Uyển lầm bầm trong miệng, : "Tại sao lại là con xử lý. Con xử lý thế nào đây? Cậu Hoàng đế, người xem có muốn phân một thành cổ ra ngoài hay không, đem cổ phần ngân hàng đổi lại ."

Hoàng đế nhẹ nhàng cười một tiếng: "Ôn Uyển, từ trước tới nay con tính sổ sách tốt nhất, lần này sao lại tính toán sổ sách như vậy?" Hàng năm một phần rưỡi cổ phần của ngân hàng phân ra ngoài chính là hơn năm mươi vạn lợi nhuận, cổ phần hàng năm của một thương hội chính là lợi nhuận hơn một trăm vạn, cái này nói rõ là hao hụt vốn.

Ôn Uyển biết. Con đường này đi không thông.

Trải qua nửa năm tỉ mỉ điều trị của Hạ Nhàn, khí sắc của Bạch Thế Niên tự nhiên là càng ngày càng tốt rồi. Hạ Nhàn mỗi ngày đều dạy Cao Tần, từng bước từng bước chỉ điểm Cao Tần. Cao Tần hôm nay cũng học được bảy tám phần rồi. Hạ Nhàn nhìn động tác thành thạo của Cao Tần: "ừ, học được không sai biệt lắm. Lần sau ngươi tới." Thật ra thì chịu đựng loại thuốc ngâm tắm này so với việc chịu đựng uống nước thuốc thì tốt hơn một chút. Chỉ cần có phương thuốc, cùng với thuốc tốt thì kỳ thật cũng không khó . Loại vật này, mấu chốt là ở đơn thuốc.

Hạ Nhàn đi ra cùng lúc với Cao Tần, nhìn thấy Diệp Tuân. Hạ Nhàn liền lạnh mặt đi. Cây quạt lông trong tay Diệp Tuân liền quạt nhanh hơn rồi. Từ lần trước đắc tội Hạ Nhàn, hai người chạm mặt cứ như vậy.

Diệp Tuân: "Hạ Nhàn cô nương, lần trước thật là lỗi của ta. Uống rượu say hồ ngôn loạn ngữ, ngươi cũng đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân, đừng tức giận nữa ."

Hạ Nhàn hừ một tiếng. Nếu không phải xem ngươi là có lòng tốt, nếu không phải là ngươi say rượu thì bổn cô nương cũng đã sớm đánh cho ngươi đi gặp diêm vương rồi, còn để ngươi ở chỗ này dài dòng.

Bạch Thế Niên từ trong phòng đi ra ngoài, thấy Diệp Tuân đang sầu mi khổ kiểm thì cười nói : "Lão Diệp, lại đang xin lỗi với Hạ Nhàn cô nương sao, Hạ Nhàn, ngươi liền đón nhận lời xin lỗi của hắn đi. Mặc dù lão diệp cũng nên đánh, nhưng cũng là do vô tâm thôi, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu vẫn thấy, không nên vì một chút lời nói như vậy mà hiểu lầm. Được rồi, xem ở trên mặt mũi của ta, lần này coi như xong, nêu còn có lần sau thì không cần ngươi xuất thủ, trước hết ta sẽ thưởng cho hắn bốn mươi quân côn, ngươi thấy vậy có được hay không." Bạch Thế Niên sở dĩ nói lại một lần chủ động nói xin lỗi, bởi vì Diệp Tuân đã nói xin lỗi rất nhiều lần rồi. Diệp Tuân vội vàng vui lòng gật đầu: "Không có lần sau nữa, không có lần sau nữa ."

Hạ Nhàn hừ một tiếng: "Nhìn ở phần của tướng quân, lần này tạm tha cho ngươi. Nếu là lại có lần tiếp theo, đừng nói cái gì bốn mươi quân côn nữa. Ta trực tiếp cho ngươi đi gặp Diêm vương." Nói xong liền kiêu ngạo hất đầu đi ra.

Bạch Thế Niên cười như mèo trộm cá: "Lão Diệp, nói đi? Có chủ ý gì?" Diệp Tuân mặc dù trên mặt không đứng đắn, nhưng là tâm cao khí ngạo, nói vì là vì tốt cho Hạ Nhàn, lúc đầu thì Bạch Thế Niên còn tin tưởng, nhưng qua thời gian dày thấy Diệp Tuân còn thấp kém như vậy thì hắn đã cảm thấy không đúng rồi. Hạ Nhàn không cho hắn mặt mũi như vậy, hắn có thể vẫn chịu đựng mà nhiều lần cầu khẩn xin lỗi Hạ Nhàn. Nếu không phải là có mục đích gì, hắn mới không tin.

Khuôn mặt già nua của Diệp Tuân đỏ lên: "Ta thì có cái chủ ý gì. Ta chỉ sợ nhìn thấy cô nương tốt như vậy bị kẻ sói đội lốt cừu như ngươi lừa gạt thôi. Nàng cũng không giống với các nữ nhân khác, ta sợ nàng lầm đường lạc lỗi thì bị phá hủy cả đời."

Bạch Thế Niên im lặng. Hắn lúc nào thành sói đội lốt cừu rồi, hắn vẫn đang thật sự rất đứng đắn có được hay không, càng không nói là đi lừa gạt một nữ nhân.

Bạch Thế Niên nhìn nét mặt già nua của Diệp Tuân, cười ha hả: "Thì ra là, thì ra là như vậy a! Ta liền nói, ha ha, lão Diệp a lão Diệp, không nghĩ tới ngươi cũng có hôm nay." Thì ra là lão gia hắn coi trọng Hạ Nhàn rồi.

Hắn đã nói có cái gì không đúng. Thì ra là ở chỗ này chờ hắn.

Diệp Tuân thấy tâm sự bị phá vỡ, lập tức cũng không tức giận: "Hừ, ta cũng chưa lập gia đình, Hạ Nhàn cô nương cũng không có gả. Quang minh chánh đại."

Bạch Thế Niên cười ha ha, khó được đụng phải chuyện vui mừng như vậy: "Ngươi nói phải nhưng ngươi cũng không thể bời vì bản thân mình nhìn trúng người ta liền lo lắng Hạ Nhàn coi trọng ta. Những thứ khác không nói, chỉ riêng việc Hạ Nhàn là tâm phúc của Ôn Uyển, làm sao có thể có những tâm tư đó. Ngươi thật là gậy ông đập lưng ông. Ha ha, đáng đời. Đáng đời ngươi cả đời lưu manh. Ngươi liền đợi đến làm lão lưu manh cả đời sao!" khó nghĩ, thật khó nghĩ, thật là buồn cười!

Diệp Tuân liền mặt dầy: "Cười cái gì mà cười, mau mau nghĩ biện pháp tốt cho ta, nhân tuyển chọn vợ tốt như vậy, ngàn vạn lần không thể bỏ qua được."

Bạch Thế Niên thấy hắn đứng đắn như vậy thì lắc đầu nói: "Ngươi hay là buông cái tâm tư này đi, lần trước Bảo Bảo Cương cũng đánh chủ ý lên nàng, sau cũng không giải quyết được gì cả, ngươi cũng không phải không biết. Lúc trước Hạ Nhàn cũng đã nói, nàng cả đời cũng sẽ không rời xa Ôn Uyển đi, cho nên cũng đừng đánh chủ ý lên nàng."

Diệp Tuân không quan tâm nói: "Dù sao ta hiện tại chỉ còn lại có một người. Chờ đánh giặc xong rồi thì ta đi làm phụ tá cho Quận Chúa, tin tưởng hẳn là Quận Chúa cũng sẽ đồng ý, ." Làm một phú tá, đề xuất một chút chủ ý linh tinh hẳn là có thể .

Bạch Thế Niên sửng sốt: "Ngươi nói thật? Thật nguyện ý tới cửa?"

Diệp Tuân vô cùng đứng đắn nói: "Ta nói chính là thật. Nữ nhân có một tay nấu ăn ngon tới như vậy, đi nơi nào mà tìm được!" Chỉ sợ cưới cũng không được, nếu có thể cưới được thì đó chính là hưởng phúc nha!

Bạch Thế Niên im lặng, vì người ta có một tay nấu nướng tốt đã nghĩ muốn cưới người ta: "Ta đã nói với ngươi, Hạ Nhàn năm nay đã ba mươi ba rồi, ngươi muốn kết hôn với nàng thì việc sinh nhi tử cũng là một vấn đề, Ta cũng nói cho ngươi, nếu như ngươi muốn cưới Hạ Nhàn thì cũng đừng có nghĩ tới muốn lấy thiếp thất." Người cổ đại chú ý chính là nối dõi tông đường, Diệp Tuân lúc trước cũng đã nói với Bạch Thế Niên mấy lần.

Diệp Tuân vung tay lên: "Không sao cả, trước kia nghĩ muốn sinh con trai chỉ là sợ không ai dưỡng lão cho ta, hôm nay ta đã có người chọn được rồi thì còn lo lắng cái gì nữa."

Bạch Thế Niên ồ lên một tiếng: "Ngươi chọn lựa được người ở đâu ?" Diệp Tuân ở đâu có được con trai, làm sao hắn lại không biết. Chẳng lẽ là con rơi do phong lưu ở bên ngòai hay sao.

Diệp Tuân cười ha hả nói: "Quận Chúa a, ta làm phụ tá cho nàng, dù sao nàng cũng phải dưỡng lão cho ra không phải sao, về phần việc chăm sóc người thân trước lúc lâm chung nha, trở lại kinh thành thì thu dưỡng một đứa bé là được rồi, sau này cũng sẽ nâng linh cữu cho ta là đủ rồi."

Bạch Thế Niên cũng không cùng hắn cãi cọ nữa, vấn đề dưỡng lão này thì không có gì, Ôn Uyển không nuôi thì hắn cũng có thể nuôi: "Nghĩ được tới là tốt, nhưng cũng phải nhìn xem Hạ Nhàn có đáp ứng hay không." Lấy cách nhìn của Bạch Thế Niên thì Hạ Nhàn nhìn qua trinh tĩnh nhưng nội tâm kỳ thật chính là nữ nhân cực kỳ cường đại (mấy nha hoàn tâm phúc bên cạnh Ôn Uyển không có ai là nội tâm không cường đại). Sự hảo tâm của Diệp Tuân lúc trước lại khiến cho Hạ Nhàn ném bỏ mặt mũi của hắn, nếu là còn muốn Hạ Nhàn gả cho hắn thì thật sự là rất khó khăn a!

Khuôn mặt Diệp Tuân thoáng chút khổ rồi, chẳng qua là cũng phải suy nghĩ cho hạnh phúc của nửa đời sau này, hắn cũng phải bằng bất cứ giá nào. Chỉ cần từ hôm nay về sau không cần vội vàng quấn quýt lấy Hạ Nhàn, Hạ Nhàn có làm mặt lạnh cũng không có quan hệ gì, tâm tính của Hạ Nhàn cũng không tệ, nhưng hiện tại mỗi ngày cũng bị tức giận tới, thật muốn đem Diệp Tuân hanh hung một trận, cũng chưa từng thấy nam nhân mặt dày không có mặt mũi như vậy.

Những việc làm của Diệp Tuân chọc cho Bạch Thế Niên cùng Cao Tần bọn họ không nhịn được. Khiến trong sân tăng thêm không ít nhân khí, Cao Tần cảm thán trong lòng, rốt cục cũng có một người trị được hắn.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1359)