Tửu lâu gặp chuyện không may
← Ch.0674 | Ch.0676 → |
Căn bản là Ôn Uyển không đem chuyện vừa rồi để ở trong lòng, nếu như lúc trước ông ngoại còn sống thì phải cẩn thận một chút. Lúc này, cũng không phải là cửa hàng của mình, nàng chỉ phụ trách quản lý, có phiền toái gì tự nhiên là giao cho chánh chủ để giải quyết. Còn nữa, hôm nay lấy cuộc sống địa vị của nàng, nếu lại cẩn thận từng chút một, vậy dứt khoát bảo người ta làm một cái mai rùa cho nàng. Khỏi phải đi ra ngoài mất mặt xấu hổ.
Học Viện Khai Tâm bị Ôn Uyển chỉnh đốn một chút. Lúc ban đầu Ôn Uyển cũng không thật lòng làm, về sau ngẫm lại, thì muốn làm ăn lâu dài, hơn nữa là làm tốt. Đối với các nữ tử không hẳn không phải là một chuyện tốt. Cho nên, Ôn Uyển đem học phí sửa thành ba trăm lượng một học kỳ, còn đem hạng mục đặt ở trên học tập nữ công, tài nấu nướng, mặt khác chú trọng bồi dưỡng hai phương diện tài quản gia cùng dùng người. Đây là điều căn bản cho nữ tử sinh tồn. Thậm chí Ôn Uyển còn chuẩn bị hướng dẫn sau này nên cùng phu quân chung đụng như thế nào. Chớ bị những cái quy củ bên ngoài trói buộc thành ra bị phu quân cho làm bố cảnh (cảnh được bày bố trang trí) (cái này chẳng qua là tạm thời thử nghĩ xem).
Trải qua một phen chỉnh đốn cải cách, Học Viện Khai Tâm làm ăn so với trước thoáng một chút đã khá nhiều. Tất cả cũng ổn định lại. Quan trọng nhất là Ôn Uyển lao tâm lao lực, thậm chí xin ông cậu nói tốt cho người ta, mới mời được biểu cô đã từng có kinh tài tuyệt diễm, Tô Khanh, biểu cô của Ôn Uyển, đảm nhiệm chức tổng giáo đạo nữ tiên sinh của học viện. Ôn Uyển giải thích, là hy vọng Tô khanh trước tiên có thể khai sáng cho nữ tử ở trường học. Dù sao, rất nhiều cô gái không biết chữ, sẽ yếu thế rất nhiều.
Trải qua Ôn Uyển tận tình khuyên bảo, trước tiên là nói động với tướng gia. Hắn không đành lòng để nữ nhi thật sự làm bạn cả đời với thanh đèn Cổ phật như vậy. Dù sao hiện tại Tô Khanh cũng mới hơn ba mươi tuổi. Sau đó Ôn Uyển lại đem Học Viện Khai Tâm ném cho Tô khanh đi giày vò (cái gọi là hành hạ, vẫn phải dựa theo chương trình tới làm). Sau đó Tô Khanh cũng bị thuyết phục.
Hiện tại Ôn Uyển ngày ngày đều rầu rĩ, suốt ngày đều suy nghĩ làm ăn cái gì mới có nhiều tiền, nên đầu vô cùng đau đớn. Khụ, bất đắc dĩ Ôn Uyển nghĩ tới. Tiền nhanh đến mà nhiều, biện pháp nhanh nhất, trước đây chắc phải cướp ngân hàng rồi.
"Ngân hàng" Ôn Uyển nghĩ tới hai chữ này, ánh mắt liền sáng lên. Đúng nha, mình có thể làm một ngân hàng. Mình có thể là người đi đầu. Để cho ngân hàng ra đời sớm hai trăm năm, ha hả, nói không chừng lịch sử Trung Quốc bởi vì chính mình mà thay đổi. Cũng không chịu nghĩ xem. Ở đây cũng không phải là thời đại mình ở, lịch sử sớm đã bị thay đổi.
Ôn Uyển nghĩ đến cái này, khuôn mặt liền hưng phấn. Tác dụng của Ngân hàng không chỉ có là kiếm tiền. Hoạt động tốt rồi. Đối với việc thúc đẩy kinh tế tương lai có ảnh hưởng khổng lồ. Ôn Uyển đang suy nghĩ nên từ nơi nào bắt tay vào làm thì nghe thấy nói Lâm chưởng quỹ cầu kiến.
Lâm chưởng quỹ vốn muốn đi Phủ Quận chúa, vừa lúc đụng với Ôn Uyển đang ở ven đường. Mấy năm trước Ôn Uyển chia cổ phần Lâm chưởng quỹ làm quản sự giúp đỡ ở Minh Nguyệt sơn trang hoặc đang làm việc ở trên thôn trang, cũng không trở về Vương Phủ. Lúc này Ôn Uyển bắt đầu làm ăn, người chọn đầu tiên tự nhiên là hắn
"Quận chúa, Túy Tương Lâu đã xảy ra chuyện, nói là món ăn đã làm chết người. Lúc này có người mang quan tài ở trước cửa Túy Tương Lâu. Khách nhân đều bị dọa đi."
Sắc mặt Ôn Uyển không vui, nhưng cũng không ra khỏi xe ngựa, chỉ khiển trách: "Một chút chuyện nhỏ như vậy. Ngươi không đi tìm Kinh Đô phủ doãn mời đến, để cho Kinh Đô phủ doãn tra xét. Túy Tương Lâu chúng ta làm gì có chuyện món ăn làm người ta ăn chết. Vội vã tìm đến Bổn cung, người không biết còn tưởng rằng thật sự có cái ẩn tình gì đây!"
Lâm chưởng quỹ lau mồ hôi một cái: "Quận chúa, nô tài đã cho người đi mời phủ doãn. Chẳng qua là tiểu nhân định cùng Quận chúa nói một tiếng, chuyện này tất nhiên là có người làm chuyện xấu, thấy việc buôn bán của chúng ta tốt nên đỏ mắt." Còn có một câu hắn không dám nói, biết rõ tửu lâu là sản nghiệp của Quận chúa, còn dám động tay chân. Bối cảnh này cũng không phải là bình thường.
Ôn Uyển cười cười, nàng không có ngốc, đã sớm biết nhất định là có người phá. Thu nhập mỗi ngày của Túy Tương Lâu tương đương với tiền thu một tháng của tửu lâu nhà khác, hơn nữa khiến người khác làm ăn không tốt. Nhất định là có người đỏ mắt muốn làm chuyện xấu. Mặc dù địa vị nàng được tôn sùng, nhưng cũng khó đối phó với người làm liều mà được lợi. Lúc này không phải có người tới làm liều mà được lợi sao?
Ban đầu Ôn Uyển vì phòng bị vạn nhất, đã sai Lâm chưởng quỹ nghiêm mật trông coi tốt phòng bếp. Tất cả những người không có phận sự không được đi vào, người làm ở bên trong bao gồm mấy vị đầu bếp, đều là ký văn tự bán đứt. Người ngoài dùng tiền mua không được. Mấy vị đầu bếp, mặc dù ký văn tự bán đứt, Ôn Uyển cũng không bạc đãi bọn họ, cho bọn hắn đãi ngộ rất cao, không thể nào đi làm chuyện ngu xuẩn như vậy.
Lúc trước Kinh thành có ba tửu lâu lớn nhất; một là Như Ý Lâu của Chu vương, một là Cẩm Tú Lâu của Thuần Vương, hai người này cũng có thể loại bỏ. Bởi vì hiện tại Như Ý Lâu đã chuyển nhượng cho một thương nhân, nên không có cái tư cách đối kháng cùng nàng. Thuần Vương vẫn cùng nàng quan hệ tốt vô cùng, hơn nữa còn biết lão bản chân chính của Túy Tương Lâu là cậu Hoàng đế của nàng. Còn dư lại, là một nhà tửu lâu hai năm gần đây mới nổi lên, gọi là Thiên Hương Lâu, ông chủ sau lưng là kinh thành tân quý Quách gia, nhà mẹ đẻ của hoàng hậu.
Ôn Uyển cười lạnh một tiếng, cũng chỉ có bọn họ, mới có thể ngang ngược càn rỡ như thế, những người khác làm sao dám làm chuyện như vậy đối với mình. Đơn giản là Quách gia bọn họ có hoàng hậu, có thái tử hậu thuẫn. Mà mình nha, chỉ là một nữ cô nhi dựa vào hoàng đế mà sinh tồn.
Kể từ khi cậu đăng cơ làm Đế, cậu hoàng đế căn cứ lệ cũ phong thưởng Lão thái gia Quách gia làm Quốc công tam đẳng. Cũng bởi vì thái tử địa vị vững chắc, Quách gia liền đứng lên kiêu ngạo.
Ôn Uyển nhận được tin tức có chút buồn cười. Hiện tại làm hoàng đế chính là cậu nàng, mà không phải là biểu ca nàng. Con rể làm hoàng đế, cùng cháu ngoại trai làm hoàng đế có khác biệt một trời một vực. Cũng may cái đầu của Lão thái gia bọn họ thanh tĩnh. Nghiêm nghị trừng phạt Quách Thông, còn hướng cậu hoàng đế dâng sổ con tạ tội, chuyện này mới thôi. Nếu không, hoàng đế cậu nhất định được làm cho bọn họ cực khổ chết. Cậu Hoàng đế ở trên ghế rồng còn chưa ngồi nóng đít, chính cậu cũng cẩn thận không dám làm sai, mà còn dám gây chuyện cho hắn.
Lão thái gia Quách gia đầu óc thanh tĩnh không sai. Nhưng Quách gia bọn họ là có một vị thiên thần vô cùng lớn lối quần áo lụa là. Kể từ sau khi Túy Tương Lâu của Ôn Uyển ngang trời xuất thế, Thiên Hương lâu làm ăn xuống dốc không phanh. Hắn không thể không bắt chước, nhưng không hiệu quả. Đoán chừng cũng bởi vì như vậy, mới đánh chủ ý lên nàng. Cho là nàng khiêm tốn là dễ khi dễ, ha hả, có ý nghĩa.
Ôn Uyển thực cầu nguyện dùm hoàng hậu và Đại biểu ca Kì Ngôn. Không sợ đối thủ giống như sói, chỉ sợ đồng đội ngu như heo. Quách Thông, nhất định là tới kéo chân sau của hoàng hậu và thái tử.
Phố Đông vốn chính là phố xá sầm uất, lúc này, lại càng vô cùng náo nhiệt. Vây quanh ba tầng trong ba tầng ngoài. Có rất nhiều người đều ở đó chỉ chõ, nghị luận rối rít.
Người đi đường chỉ vào Túy Tương Lâu, nghị luận rối rít.
"Tránh ra, tránh ra." Rất nhanh, phủ doãn dẫn sáu mươi bộ khoái chạy tới. Đi tới trước mặt khổ chủ, hỏi sự việc như thế nào. Hắn không thể không tới a! Người khác đều cho rằng Tôn quý Quận chúa là bùn nặn, hắn ngay cả có mười lá gan, cũng không dám cho rằng Quận chúa là bùn nặn. Chuyện này nếu không xử lý thỏa đáng, thì mũ cánh chuồn có thể khó mà giữ được.
Kinh Đô phủ doãn Nông đại nhân nghe tiền căn hậu quả xong, sắc mặt có chút khó coi. Thức ăn của Túy Tương Lâu làm chết người, một chỗ hạng sang như vậy, làm sao có thể có thức ăn làm chết người. Trong này nhất định là có sự tình không muốn người khác biết. Nghĩ đến đây, hắn mắng chửi ở trong lòng, cái người ăn đồ bị chết, nhất định là ám chiêu của Quách gia. Đệ đệ ruột thịt của Hoàng hậu là Quách thông, đối với Ôn Uyển rất bất mãn, nhiều lần say rượu tuyên bố muốn kéo Túy Tương Lâu xuống. Không nghĩ tới hắn thật sự dùng ám chiêu.
Sau khi khám nghiệm tử thi cẩn thận nghiệm nhìn, ngõ tác nói "Đại nhân, đúng là trúng độc."
"Đại nhân, cầu xin thanh thiên Đại lão gia làm chủ cho nhi tử của ta." Lão giả vừa khóc kêu lên. Người ven đường nghị luận rất lớn tiếng.
Lâm chưởng quỹ gấp gáp trở về lạnh giọng hỏi" Người tới Túy Tương Lâu dùng bữa không phú cũng quý. Xem ngươi ăn mặc nghèo khổ như vậy, các ngươi làm sao có nhiều tiền nhàn rỗi tới Túy Tương Lâu dùng bữa."
Lão giả cực kỳ bi thương "Con ta thuở nhỏ thích ăn ngon, cho nên, chúng ta tích góp từng tí bạc một để tới Túy Tương Lâu dùng bữa, nào biết đâu rằng, một lần ăn này lại ăn đến chết người."
Lâm chưởng quỹ lạnh lùng vừa nói "Nếu trên mặt tìm không ra vấn đề, vậy thì mổ bụng khám nghiệm tử thi. Xem hắn rốt cuộc ăn thứ gì trúng độc? Là hắn bạc mệnh, hay là các ngươi âm thầm làm bậy, chỉ cần dốc lòng điều tra, lập tức có thể tra được rõ ràng."
Một người bộ dáng thư sinh, lớn tiếng kêu "Hừ, thân là Quận chúa triều đình sắc phong, thật không ngờ lại xem mạng người như cỏ rác, quả thật là họa hoạn của triều ta."
Lâm chưởng quỹ nhìn về vị thư sinh phỉ báng Ôn Uyển: "Đem người này bắt lại, Nông đại nhân, vu hãm phỉ báng Quận chúa, phải bị tội gì?" Mấy người như lang như hổ, lập tức đem vị thư sinh có ý đồ khiến cho dân chúng phẫn nộ bắt hết.
Lâm chưởng quỹ hừ lạnh nói:" Túy Tương Lâu ta khai trương mấy tháng, hôm nay khách nhân đến cũng có vài trăm người. Nhiều người vô sự như vậy, nhưng hết lần này tới lần khác đến nhi tử nhà ngươi thì gặp chuyện không may. Ta cho ngươi biết, dùng một chút kĩ xảo nho nhỏ như vậy, đã muốn làm Túy Tương Lâu sụp đổ, thật là si tâm vọng tưởng. Nếu như không muốn đem chuyện náo lớn, tốt nhất là thu tay lại cho ta. Mở cửa làm ăn tất cả phải dựa vào bản lãnh, dùng thủ đoạn hèn hạ bỉ ổi này, thực sự làm cho người ta buồn nôn. Không thu tay, cũng đừng hối hận."
"Nông đại nhân, chủ nhân nhà ta cho mời." Từ bên trong đi ra một đứa nha hoàn, Nông đại nhân lập tức đi vào. Nhưng vào phòng khách quý, lại chỉ nhìn thấy một cô gái xiêm y màu xanh.
Hạ Hương khí tràng mười phần "Chuyện nhỏ bực này, phải để Quận chúa tự mình đi ra, thật sự là cực kỳ buồn cười. Mọi thứ trong Túy Tương Lâu vẫn rất tốt, nếu quả thật có vấn đề, Hoàng thượng là người thứ nhất không tha Quận chúa. Ngươi đem cái án kiện này lên công đường thẩm tra xử lí rõ ràng, tránh khỏi hỏng mất danh tiếng Túy Tương Lâu chúng ta."
Nông đại nhân cũng không phải là người ngu, Quận chúa tự nhiên sẽ không tự mình ra mặt. Tránh khỏi việc làm đầu đề tán gẫu của người ta. Nhưng đối với một đứa nha hoàn có khẩu khí lớn như vậy, hắn chỉ là lau mồ hôi.
"Nếu như ngươi thật sự thẩm tra xử lí không ra, cứ đem cái án này đưa cho hoàng thượng xử lý." Hạ Hương nhìn Kinh Đô phủ doãn không nói lời nào, thì khẽ cười một tiếng. Kinh Đô phủ doãn vội nói không dám không dám.
Ôn Uyển căn bản là không có đem chuyện Túy Tương Lâu để ở trong lòng. Trong lòng nàng đang hình thành những bước ban đầu đối với một ngân hàng. Nên kích động mà lao vào trong cung, đến hoàng cung thì chạy thẳng tới ngự thư phòng.
Hoàng đế đang cùng đại thần đàm luận chính vụ, nghe thấy tổng quản Tôn công công ở bên tai nói Ôn Uyển Quận chúa tới. Liền phất tay để cho Lại bộ Thượng Thư Mễ đại nhân đi xuống. Nhìn bóng lưng Mễ đại nhân, ánh mắt hoàng đế híp híp.
← Ch. 0674 | Ch. 0676 → |