Vay nóng Homecredit

Truyện:Trọng Sinh Chi Ôn Uyển - Chương 0203

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Trọn bộ 1359 chương
Chương 0203
Ngọc phi dương không cam tâm
0.00
(0 votes)


Chương (1-1359)

Siêu sale Lazada


Editor: Van Nguyen

"Nương nương, Quận chúa đối với chúng ta thực có thể dùng được. Nhìn bộ dáng Quận chúa đối với nương nương thực quan tâm, chỉ còn thiếu nước đem nương nương xem như bà ngoại của nàng a." Tâm phúc nhẹ hỏi

"Coi như là vậy, dù sao còn không phải là bà ngoại chân chính. Mặc dù ta không biết rốt cuộc nàng cùng hoàng thượng nói cái gì, nhưng mà, ta dám khẳng định Ôn Uyển, tuyệt đối không thể nào đơn giản như vậy. Chỉ mấy câu nói, là có thể đem nàng dụ dỗ đến bên ta." Đức Phi cười lắc đầu.

"Điểm này nô tỳ nghĩ không ra, hoàng thượng không phải là ghét nhất nữ tử thảo luận chính sự à. Tại sao lần này hoàng thượng lại nghe theo Quận chúa đem chuyện xui xẻo này cho Trịnh vương." cung nữ tâm phúc lắc đầu.

"Đây mới là điểm đáng sợ nhất của Ôn Uyển. Bổn cung sống ở bên cạnh hoàng thượng hơn hai mươi năm, cũng không dám vượt Lôi trì nửa bước. Bổn cung biết, một khi đã bước qua, hậu quả chưa chắc ta đã có thể thừa nhận. Nhưng nàng lại có thể để cho hoàng thượng nghe lời của nàng, cái nha đầu này, Bổn cung nhìn không ra. Hơn nữa, trong lòng hoàng thượng rốt cuộc đang suy nghĩ gì, Bổn cung cũng đoán không ra." Đức Phi có chút buồn rầu.

"Nô tỳ mới vừa nhìn, vào thời điểm dùng bữa, những món ăn ngự thiện phòng bưng lên, một nửa cũng không phải là những món nương nương cùng hoàng thượng thích ăn, hẳn là những món mà Quận chúa yêu thích. Xem ra hoàng đế đã đem Quận chúa đặt lên vị trí rất cao rồi" Đức Phi biết những lời này, là muốn cùng Ôn Uyển quan hệ thật tốt. Đây là tự nhiên a.

Đức Phi gật đầu, phân phó xuống, nặng nề ban thưởng cho Ôn Uyển. Ôn Uyển nhận được những thứ ban thưởng kia, nhìn cũng chưa từng nhìn, sai người đem vào kho hàng cất. Cho dù mọi người phía dưới hồi bẩm nói đồ vật bên trong, đều là những món vô cùng trân quý, mí mắt Ôn Uyển cũng không thèm động. Vật trân quý, có thể hiếm, còn không phải đều là đồ trang sức đeo tay sao, nàng cũng không phải là chưa từng thấy chưa từng gặp qua, không có hứng thú.

Không chỉ hai vị đang là phi tần nhị phẩm, những người khác trong cung, tất cả đều muốn cùng Ôn Uyển quan hệ tốt. Nếu có thể gần gũi để cho Ôn Uyển Quận chúa ở bên cạnh hoàng thượng nói một hai câu hữu ích, nói không chừng cũng có thể là một chuyện tốt.

Nhìn người muốn mời không ngừng, Ôn Uyển trong lòng phiền chán không thôi. Nàng chán ngán những thế lực này, ngày thường dường như coi nàng là ôn dịch, chỉ mong trốn ra thật xa. Hiện tại tất cả đều vội vội vàng vàng chạy tới chiếm tiện nghi. Ôn Uyển hướng về phía hoàng đế oán trách, oán trách những người đó phiền toái. Hoàng đế nghe ha hả cười, nói đây là chuyện của con, ông ngoại tin tưởng con có thể xử lý thật tốt.

Ôn Uyển vô cùng phiền chán đối trả khách sáo, không kiếm được sự trợ giúp cùa hoàng đế nơi này, cũng chỉ có thể trốn được thì trốn, tránh được nên tránh. Đối với người nào cũng là một bộ dáng tránh xa không muốn quan hệ thâm giao. Không có hoàng đế tuyên triệu, kiên quyết sẽ không vào Cung. Vào Cung, cũng không nguyện ý đi loạn nữa. Vẫn phải chờ tới thời điểm cửa cung sắp khóa mới đi về nhà. Không để cho bất luận kẻ nào có cơ hội. Hoàng đế biết Ôn Uyển như vậy, không khỏi cười cười, nhưng đề nghị cái gì cũng không đồng ý.

"Quận chúa, hoàng thượng có chỉ, tuyên người vào cung." Ôn Uyển rất buồn bực, cũng không biết ông ngoại hoàng đế bị làm sao, mấy ngày qua luôn triệu mình vào cùng ông ăn cơm. Trong cung nhiều nữ nhân như vậy, còn sợ không ai theo. Cũng không phải Ôn Uyển không muốn gặp hoàng đế, thật sự là hoàng đế quá bận. Nàng lại không muốn ở tại địa phương mà hoàng đế làm việc, trong vô thức, nàng cảm giác, cảm thấy hẳn là sẽ bị tị hiềm. Hơn nữa, nơi đó quy củ quá nhiều, nàng vẫn cho là mình quy củ học rất tốt, nào biết tới hoàng cung mới phát hiện, mình học được chính là chút da lông bên ngoài thôi. Nhưng kháng chỉ là tử tội, nàng luôn luôn quý trọng cái mạng nhỏ của mình, cũng không có can đảm đi kháng chỉ. Khụ, Ôn Uyển phát hiện sau khi nàng đi tới cổ đại, luôn có thật nhiều chuyện không thể làm được. Làm cái gì cũng không thể tùy tâm sở dục.

"Tại sao? Dường như không muốn tới gặp trẫm?" Hoàng đế nhìn Ôn Uyển bộ dáng mất hứng, không khỏi cười nói.

Ôn Uyển ra dấu mấy cái, tỏ vẻ mình không phải là không muốn. Chẳng qua là ông ngoại bận quá, mình chẳng khác nào đầu gỗ đứng ở một bên, quả là không có chút thú vị nào, nếu có thể tìm một chút chuyện để làm là tốt. Hoàng đế nghe, lập tức chuẩn bị một phòng cạnh Dưỡng Hòa điện cho Ôn Uyển, để nàng đọc sách, luyện chữ. Ôn Uyển lúc này mới gật đầu cười.

Hoàng đế nhìn Ôn Uyển như vậy, trong lòng thực sự vô cùng cao hứng. Già rồi, thật ra cũng sợ cô đơn, nhưng lại nghi ngại người bên cạnh tâm tư bách chuyển. Chỉ có Ôn Uyển, cao hứng chính là cao hứng, không thích chính là không thích, hỉ nộ ai nhạc tất cả đều bày ở trên mặt. Cũng không có không thích ở trước mặt hắn giả bộ thích thú. Cảm thụ được Ôn Uyển đối với hắn một mảnh nhu tình thật lòng, hoàng đế cảm thấy vô cùng ấm áp. Nhìn Ôn Uyển, tâm tình cũng sẽ tốt hơn nhiều. Đây cũng là lý do tại sao ông thích đem Ôn Uyển đặt bên cạnh mình.

Thấy Ôn Uyển đã nói vậy, mới nghĩ tới đem thiên điện vẫn để không đó cho nàng dùng. Như vậy, tùy thời có thể thấy Ôn Uyển rồi. Ông cũng không biết, có một loại cảm giác. Cảm thấy đứa bé này, giống như Bồ Tát trong mộng nói nàng có phúc khí. Bởi vì có Ôn Uyển ở bên người, ông cảm giác mọi việc đều vô cùng thuận lợi.

Ngõ Bát Tỉnh

"Ôn Uyển, ngươi hãy đi đi ngươi là nhân vật dẫn đầu nếu không đi, việc quyên tiền này làm sao có thể tổ chức được." Y Y ôm tay Ôn Uyển, cầu khẩn.

"Không đi." Ôn Uyển rất trực tiếp, tỏ vẻ không đi tham gia các nàng làm việc quyên tặng kia. Hiện tại mình đã là nhân vật phong vân, nóng phỏng tay rồi.

"Được, ngươi không đi đúng không, mấy người chúng ta đem nàng kéo đi." Ngọc Tú vừa nói như thế, sáu cô nương, như ong vỡ tổ đem Ôn Uyển kéo vào trong xe ngựa, hướng Học Viên Khai Tâm chạy đi. Ôn Uyển giãy dụa a, giãy dụa, giãy dụa lắm, cũng chỉ đành nhận mệnh.

Vừa đến Học Viên, tất cả mọi người đều nhiệt liệt hoan nghênh, những thế lực này, đều vô cùng nguy hiểm. Đành cùng quốc gia xuống phỏng vấn một chút vậy. Phía dưới một trăm học viên, nhìn các nàng bước xuống tựa như những nhân vật lãnh tụ.

"Phía dưới, hiện tại là do Quý Quận chúa của chúng ta chủ trì, cùng mọi người nói vài lời." Ngọc Tú lập tức lớn tiếng nói, phía dưới liền an tĩnh.

"Không có gì, chẳng qua góp chút tài mọn, không đáng giá được mọi người tung hô như vậy." một câu nói bình thường, làm cho phía dưới chừng một trăm cô nương phía dưới càng cảm động không dứt. Trong sự bình thường, để lộ ra sự không tầm thường. Đây chính là mị lực của lãnh tụ.

"Tốt, hiện tại bắt đầu quyên tiền." Mở ra ba phần. Như Vũ chịu trách nhiệm ghi danh quyên tiền bạc; Chân Chân chịu trách nhiệm ghi danh quyên đồ trang sức đeo tay; Mai nhi chịu trách nhiệm ghi danh quyên quần áo vải vóc ; Vũ Đồng, Ngọc Tú, Tịnh Thu chịu trách nhiệm kiểm nghiệm, thẩm tra đối chiếu. Sau đó bỏ vào trong kho. Cả một buổi sáng hừng hực khí thế, mọi người là vô cùng nhiệt tình, mười phần nhiệt tình a.

"Đây là việc làm có ý nghĩa nhất từ lúc ta lớn đến nay." Y Y vui vẻ kêu to.

"Ta cũng vậy, ta cảm thấy cả người đều có sức lực a. Nghĩ tới những thứ kia sẽ giúp nạn dân đều có cơm ăn, ta cũng có một phần công lao, thì đặc biệt vui vẻ." Vũ Đồng cũng rất cao hứng nói.

"Không được, chúng ta còn muốn phát động càng nhiều người đến trợ giúp" Ngọc Tú vội nói. Ôn Uyển lắc đầu, ra dấu mấy cái. Hạ Ngữ ở một bên nói Ôn Uyển có ý tứ là không thể khiến cho sư việc quá lớn chuyện. Rất nhiều nhà quan viên đã vượt mức quyên tiền rồi, không thể khiến nhà bọn họ tăng thêm gánh nặng a.

"Quận chúa nói, muốn quyên tiền có thể tìm tới những người có tiền kêu gọi đóng góp, vậy mới là tốt. Nếu không, sẽ hoàn toàn ngược lại" Ôn Uyển không nghĩ tới, mình chẳng qua là tùy tiện nói một chút, nào biết đâu rằng, thế nhưng bức bách được thương nhân trong kinh thành, đều kiên trì rối rít giúp tiền quyên tặng.

Mà phản ứng của người trong kinh thành đối với Ôn Uyển, thì khen ngợi vô cùng nhiều, chửi mắng căn bản không có. Mặc dù trong lòng rất hận, tuy nhiên cũng không dám biểu hiện ra. Nếu không, sẽ bị người đời phỉ nhổ. Người ta đó là yêu nước, chân chính yêu nước, ngươi mắng người ta, vậy không phải thành không yêu nước sao.

"Lão Khôn, ngươi nói xem Ôn Uyển Quận chúa, thật là vì đại nghĩa, mà hiến cả sản nghiệp sao? Hay là, bên trong trong đó còn có càn khôn chi." Ngọc Phi Dương vẫn chưa tin, một người vì một đám nạn dân cùng mình không có chút nào quan hệ, lại có thế hiến tặng tất cả tài sản của mình.

"Cái này, ta không biết a. Nhưng mà, ta biết rõ chỉ cần có chỗ dựa là hoàng thượng, với thủ đoạn kiếm tiền lợi hại của Ôn Uyển quận chúa như vậy, không cần mấy năm lại có thể đem tiền kiếm tiền trở lại." Lão Khôn vô cùng thành thục nói.

"Cái này ta tự nhiên biết. Vấn đề là, nàng tại sao phải làm như vậy. Nguyên nhân nào khiến nàng làm như vậy? Ta cùng nàng cũng có giao tế qua mấy lần, nàng vô cùng thông minh, cũng vô cùng có thủ đoạn, ta không thể chiếm bất kì lợi ích nào từ nàng. Minh Nguyệt sơn trang kia đúng là mối làm ăn lớn. Tin đồn về tụ tài Đồng nữ đúng là danh bất hư truyền. Mà chút ít đó ta cũng có thể hiểu, nhưng khiến cho ta không rõ chính là, theo phán đoán của ta, Ôn Uyển Quận chúa tuy nhỏ nhưng tâm tư không nhỏ chút nào. Ta dám khẳng định nàng tuyệt đối không phải là cái gì chánh khí nghiêm nghị, đại nghĩa vì dân. Điểm này, ta là tuyệt đối sẽ không nhìn lầm. Cho nên, ta rất muốn biết, nguyên nhân chân chính là cái gì? Là nguyên nhân gì làm cho nàng bỏ qua tất cả như vậy." Ngọc Phi Dương có chút trầm tư.

"Thiếu đông gia, ý của ngươi là?" Đại chưởng quỹ kỳ quái hỏi.

"Ta đang suy nghĩ, nàng muốn dùng lần quyên tiền này, đổi lấy lợi ích lớn hơn nữa. Nếu là biết rồi, chúng ta có thể xin một chén canh, cũng là không tệ." Ngắn ngủn bốn năm thời gian, vài mối làm ăn, liền tích lũy hơn một trăm vạn. Loại thủ đoạn vơ vét của cải này, quả thực là chưa từng có trước nay.

Nếu có thể cùng người như vậy kết giao, tương lai sẽ nhận được ích lợi vô cùng. Có lẽ, còn có thể làm cho Hiệu buôn Lợi Phát của mình, nâng ột bước.

"Thiếu đông gia, nói là nói như vậy nhưng mà Quận chúa người này, muốn cùng nàng kết giao quả có chút khó khăn. Có thể cùng nàng kết phường làm ăn, tất cả đều là bậc hiển quý. Làm nhỏ một chút còn có thể, việc lớn, nàng cũng sẽ không tìm tới ngươi. Quận chúa là tài năng thương nghiệp, cũng không dưới thiếu đông gia ngươi a. Hơn nữa nàng còn có một ưu thế, là quý tộc, chúng ta lại chỉ là thương nhân" Đại chưởng quỹ thích hợp nhắc nhở. Địa vị Quý tộc cùng thương nhân, chính là một trời một vực a.

"Đúng vậy a, bản thân ta thật muốn biết, nàng rốt cuộc muốn chính là cái gì?" Ngọc Phi Dương lâm vào trầm tư. Có thể đụng với một kỳ phùng địch thủ liền vô cùng hưng phấn. Hắn làm sao lại có thể kìm nén được a.

Sống hai mươi sáu năm, từ năm mười hai tuổi liền bắt đầu tiếp nhận việc làm ăn của gia tộc, đến bây giờ đã mười bốn năm. Hắn trước tới nay chưa từng chịu thiệt thòi như vậy. Hắn thừa nhận, lần này là hắn nóng lòng. Hắn vốn định, nếu là chuyện này hoàn toàn đem Ôn Uyển xuống nước, danh tiếng Ôn Uyển sẽ vô cùng kém, tự nhiên sẽ dính líu đến Trịnh vương. Sẽ lập công lớn ở bên Triệu Vương, Triệu vương lên ngôi, không thể thiếu chỗ tốt cho Ngọc gia bọn họ.

Cũng chính vì lần này nóng lòng lập công, nghĩ mau chóng thoát khỏi tâm tư dây dưa đoạt quyền của Nhị thúc trong họ, mới để cho Ôn Uyển hữu cơ thừa dịp. Nếu là thời điểm hắn bình tĩnh suy nghĩ, nơi nào sẽ phạm sai lầm như vậy. Nhưng là, hắn thật không nghĩ tới, một kẻ vô hại, sẽ làm ra chuyện như vậy.

Hắn từ trước tới nay đều không nhìn lầm người, Ôn Uyển Quận chúa tuyệt đối là một thương nhân thiên bẩm. Nếu không, hắn sẽ không dễ dàng liền chui vào bẫy rập do nàng bố trí"Ôn Uyển Quận chúa, ngươi rốt cuộc là vì sao? Vì danh, vì lợi, hay là vì quyền thế. Ngươi là người duy nhất từ trước tới nay khiến Ngọc Phi Dương ta không thể nhìn thấu?"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1359)