Lợi thế trí mạng
← Ch.14 | Ch.16 (c) → |
Tập kích khủng bố xảy ra bất ngờ, thay đổi tất cả kế hoạch. Trò chơi với CIA lúc nào cũng như thế.
Trình Mục Dương ôm vai cô, cười cười, nhẹ giọng nói: "Đi thu dọn hành lý, anh cần gọi một cuộc điện thoại."
Nam Bắc nhìn hắn.
Hắn cười: "Yên tâm."
"Nếu anh tránh đi bất hòa với CIA thì sau này cũng không có ảnh hưởng gì lớn, có cần mạo hiểm thế này không?" Cô nói ngắn gọn, "Ý em là việc lần này, tại quốc gia lớn mạnh nhất Trung Đông mang đi một nhà khoa học hạt nhân."
"Ảnh hưởng rất lớn, " Trình Mục Dương thấp giọng nói với cô, "Nếu đã trở thành kẻ thù của CIA, bọn họ sẽ dùng vô số nhân viên đến lấy mạng của anh, người trước ngã xuống sẽ có người sau tiến lên. Ví dụ như Iraq hoặc Afganistan, họ có thể duy trì kế hoạch hơn mười năm. Anh không muốn đến già vẫn phải né tránh họ."
Hắn nói đúng.
Kinh phí chiến tranh rất lớn, họ không ngừng huấn luyện ra nhân viên, đây không phải là chuyện mà một người hay một gia tộc có thể chống lại.
"Cho nên anh cần một cơ hội, lấy thân phận khác xuất hiện, trở thành nhân vật của công chúng." Tay Trình Mục Dương chạm vào mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve, "Làm từ thiện, làm đầu tư, đem đa số tiền đầu tư đặt ở Mỹ, trở thành người nước ngoài đầu tư lớn nhất cho họ, trở thành một người bạn nộp thuế cho họ."
Nam Bắc nghe hắn nói, thay hắn cởi bỏ cúc áo sơmi, cởi áo ra, đưa hắn một chiếc áo sạch sẽ.
"Anh phải biết rằng, hầu hết kinh phí của CIA đều là lấy từ thuế." Trình Mục Dương mặc áo sơmi, cài từng cúc áo từ trên xuống, "Anh không oanh tạc trụ sở của họ, lại cho họ tiền, không chừng mười năm nữa, CIA còn muốn đến bảo vệ anh."
Cô chọn một cái caravat mang vào giúp hắn: "Cho nên, chỉ còn thiếu một lợi thế để đàm phán với họ."
Hắn ừ một tiếng.
Chậm rì rì cúi đầu, hôn lên môi cô.
Cô cũng chậm rãi đáp trả lại hắn: "Anh cũng thật âm hiểm. Đầu tiên đem CIA là kẻ địch, Trình gia bắt tay cùng với Moscow loại bỏ họ hoàn toàn, tiêu hủy công lao vất vả nhiều năm của họ chỉ trong chốc lát. Bây giờ lại muốn bọn họ thỏa hiệp nhận thua, đem anh trở thành bạn?"
"Anh sẽ không làm bạn vĩnh viễn với bất cứ ai, càng không có kẻ thù vĩnh viễn." Trình Mục Dương nhẹ giọng trả lời cô, "Đây mới là cách thức sinh tồn."
Gian xảo, kỳ quái, giả dối, tàn khốc, vô tình.
Cô lại nhớ đến lời đánh giá Ba Đông Cáp dành cho hắn:
Hắn không khởi xướng chiến tranh nhưng có thể dễ dàng làm cho các thế lực ở Đông Âu nội chiến, sau đó trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi. Mà hắn ở Moscow áp dụng nguyên tắc "im lặng", bất cứ chuyện gì có liên quan đến Trình gia, bất kể là buôn lậu hay giết người, đều có không có giấy tờ ghi lại hay bị lùng bắt.
Nam Bắc không biết hắn đã làm như thế ở Moscow bằng cách nào.
Nhưng hiện tại, Trình Mục Dương đang lặp lại kế hoạch này trên nước Mỹ.
Bởi vì xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên Trình Mục Dương nhanh chóng thương lượng đối sách với tập đoàn Saudi Aramco. Nam Bắc lên xe trở về thủ đô Riyadh trước. Trên xe, người phụ trách nói, bởi vì việc lần này chủ yếu là nhằm vào những khách quý của diễn đàn khoa học lần này nên hoàng tử cùng công chúa Ả Rập Saudi quyết định mở một bữa tiệc chiêu đãi trước khi mọi người rời đi.
Danh sách khách mời được người phụ trách đưa đến.
Nam Bắc nhìn thấy cả bốn người Trình Mục Dương nghi ngờ đều có trên đó.
"Các vị sẽ rất ngạc nhiên khi thấy có tên phụ nữ xuất hiện trên danh sách đúng không?" Giọng người phụ trách vang lên, tươi cười nhìn mọi người, "Bởi vì trong tương lại chúng tôi sẽ thành lập đại học khoa học kỹ thuật, lần đầu tiên phá vỡ nguyên tắc truyền thống, cho phép nam nữ cùng học. Cho nên lần này cũng mời thêm bốn vị học giả nữ này, mở ra tiền lệ đầu tiên của Ả Rập Saudi."
Thật là một lý do rất tốt.
Nam Bắc nhớ tới cuộc điện thoại chưa đến 10 phút của Trình Mục Dương trước khi rời phòng.
Hắn không chỉ có một bộ óc đáng sợ mà còn có một lực lượng có thể nhanh chóng chấp hành mọi mệnh lệnh của hắn.
Từ khi rời phòng, cô tiếp tục mang trang phục truyền thống của phụ nữ Ả Rập Saudi.
Bởi vì cô là phụ nữ nên mới có cơ hội ở cùng với những nữ khoa học gia này, nhưng người có thể bước chân vào hội trường cuối cùng vẫn là Trình Mục Dương cùng Kyle. Ba người họ cần một cơ hội để mang nữ khoa học gia rời đi.
Mà điều đầu tiên phải làm là tìm được cô ta.
Xe chạy từ Al-Hasa đi, có rất nhiều quân vũ trang của chính phủ bảo vệ, rất nhiều nữ khoa học gia chưa từng gặp qua trường hợp thế này nên đã bắt đầu không nhẫn nại được, ánh mắt khẩn trương, thấp giọng trao đổi. Cô nhìn bốn người kia, có người bình tĩnh, có người kích động, nhưng đây chỉ là biểu hiện bề ngoài, không thể làm căn cứ để phán đoán.
Qua một lúc lâu thì không khí cũng trở nên im lặng.
Xe chạy trong bóng đêm. Cô nhắm mắt lại dựa vào ghế, muốn nghỉ ngơi trong chốc lát.
Chợt bỗng có tiếng vang.
"Cục an ninh cũng mời tới một số nhà khoa học hạt nhân, bọn họ sẽ ở tổng bộ Moscow nghe bài thuyết trình của bốn người này." A Mạn nói, "Hi vọng nhờ đó có thể tìm chút dấu vết."
Sau một lúc im lặng.
Trình Mục Dương nói: đã biết.
Lại im lặng.
Nhưng sau đó, giọng của Trình Mục Dương lại vang lên trong thiết bị liên lạc gắn ở tai Nam Bắc, có chút trầm thấp: "Bắc Bắc, ngủ một tí đi, tối qua em ngủ không nhiều lắm." Đây là kênh thông tin chung, nghĩ như vậy cô liền đỏ mặt.
Không biết là ai rất thức thời mà nở nụ cười nhẹ.
"Trước khi diễn thuyết thì tắt thiết bị liên lạc đi." Trình Mục Dương thản nhiên bổ sung một câu.
Sau đó, mọi người đều tắt đi tai nghe.
Ba giờ sau, mọi người đã đến Riyadh.
Nơi này là thủ đô của Ả Rập Saudi cũng là nơi tập trung quyền lực. Saudi lần này thành lập đại học có thể nói tốn không ít tâm lực, sau khi các khoa học gia đến đây thì hoàng tử, công chúa đều tự mình xuất hiện nghênh đón hơn chín mươi nhân tài mũi nhọn của các ngành khoa học này.
Hành trình kế tiếp, rất chặt chẽ.
Đây cũng là lần đầu tiên, nữ học giả cùng ngồi với nam học giả, trao đổi chung với nhau. Hoàng tử cũng vì diễn đàn khoa học lần này mà đích thân phát biểu, không phải không có kiêu ngạo nói: "Các vị đã đến thì đều biết, tiền lương ở đây không phải quốc gia nào cũng có thể sánh bằng. Ngoài lương ra chúng tôi còn thêm 50% tiền trợ cấp cho cuộc sống của các vị tại nước ngoài, tương đương gấp bốn lần tiền lương tại đại học Mỹ. Hơn nữa tuyển nhận nghiên cứu sinh cùng tiến sĩ, đều là học bổng toàn phần."
Hầu hết mọi người đều bất ngờ, có người hỏi về kinh phí nghiên cứu khoa học.
"Kinh phí nghiên cứu khoa học không cần phải xin, chúng tôi có đủ năng lực để cung cấp kinh phí khi các vị muốn nghiên cứu bất kì đề tài khoa học nào."
Phát ngôn rất hấp dẫn người nghe.
Trình Mục Dương vẫn mỉm cười, hắn cũng không phải khoa học gia, chỉ là khách quý. Mà Chu Sinh Nhật vừa mới đứng bên cạnh lại như không biết Trình Mục Dương, thấp giọng trao đổi cùng hai giáo sư bên cạnh, khi vuốt cằm, khi thì lắc đầu.
Nam Bắc biết, sau khi tiến vào nơi này, bọn Ninh Hạo sẽ tập trung vào bốn người phụ nữ kia.
Nếu nữ khoa học gia muốn theo chuyên cơ của hoàng thất rời đi thì phải đợi đến khi buổi diễn thuyết kết thúc.
Trong tay cô là danh sách đầy đủ đề tài cùng tên của các nhà khoa học, Chu Sinh Nhật cũng có trong đó.
Nguồn năng lượng vật liệu, đề tài là: nghiên cứu vật liệu lai hóa giữa Halogen và POE (Polyoxyethylene, là vật liệu được sử dụng nhiều trong dược phẩm mỹ phẩm, có khả năng đẩy protein cũng như chống bám dính vi sinh vật tốt bởi tính ưa nước và tính dẫn ion. Mình chỉ biết có thế ^^)
Thật đúng là cao siêu.
Bốn nữ khoa học gia kia chủ yếu nghiên cứu lĩnh vực về máy tính, địa cầu, môi trường cùng đại dương. Nhìn sơ qua thì không có liên quan gì đến công trình hạt nhân. Không biết nhà khoa học hạt nhân ở Moscow có thể thông qua cái gì để tìm ra sơ hở của họ. Nam Bắc chỉ có thể ngồi vào một chỗ nghe diễn thuyết.
Diễn thuyết tiến hành thuận lợi.
Tai nghe ngoài tiếng thảo luận của các khoa học gia thì không còn gì.
Mãi cho đến khi có một người phụ nữ lên bục, có vài âm thanh khác nhau vang lên, dùng tiếng Nga trao đổi. Có thong thả, có gấp rút, cô nghe không hiểu, nhưng dựa theo ngữ điệu có thể thấy họ nói rất nghiêm túc cũng rất khẩn trương.
Khi tràng vỗ tay vang lên, A Mạn dùng tiếng Trung nói với Nam Bắc:
Không phải người này.
Cô thoải mái hơn ngồi nhìn mặt ba người còn lại.
Ba người này ngồi ở vị trí được sắp xếp sẵn, trông có vẻ đang nghiêm túc lắng nghe.
Tỉ lệ nam khoa học gia rất lớn nên qua hai người nữa mới tới nữ khoa học gia tiếp theo. Vẫn không phải.
Cuối cùng, người phụ nữ thứ ba bước lên, sự tranh luận phá vỡ im lặng. Nữ khoa học gia trên đài khóe mắt có nốt ruồi, giọng rất trầm, toàn bộ quá trình trình bày và phân tích rất rõ ràng. Nam Bắc vừa nghe ngôn ngữ không hiểu này vừa cẩn thận quan sát.
Cho đến khi cô ta bước xuống, A Mạn thở dài một hơi:
Có khả năng là cô ta.
Là "Khả năng", mà không phải khẳng định, nói cách khác, vẫn đợi người cuối cùng.
Người cuối cùng đi lên, sau mười phút giảng giải, thiết bị liên lạc trên tai im lặng một lát, sau đó có nhiều giọng nói trao đổi vang lên, làm người ta bất an. Nam Bắc đang chờ A Mạn đưa ra kết quả cuối cùng.
Bỗng nhiên, Trình Mục Dương nói: "Nói cho tôi biết, có bao nhiêu khả năng chính xác."
Giọng của hắn rất rõ ràng, lịch sự nhưng cũng có thể làm người nghe không rét mà run.
Nhà khoa học ở Moscow bắt đầu tranh luận kịch liệt, nhưng âm thanh không rõ ràng, có thể nhận ra họ rất sợ hắn.
Tầm mắt Nam Bắc trong một phút ngắn ngủi rời đi bục diễn thuyết mà nhìn hội trường, Trình Mục Dương không ở trong này.
Hắn chắc là đứng ở nơi trống trải để quan sát người thuyết trình.
Tranh luận chưa chấm dứt, nữ khoa học gia có đôi mắt đen thuần đã trình bày xong. Cô ta dùng tiếng Anh nói cảm ơn. Ngay khi muốn rời đi thì có người nói sorry nhẹ nhàng.
Tất cả mọi người ngạc nhiên, bởi vì buổi diễn thuyết hôm nay vẫn chưa có ai ngồi dưới lên tiếng.
Chu Sinh Nhật rất lễ phép đứng dậy, dùng tiếng Anh nói: "Thật xin lỗi, tôi rất có hứng thú đối với đề tài của cô, tôi có thể hỏi vài vấn đề hay không?" Lời đề nghị trao đổi kiến thức rất lễ phép, không cho người ta cơ hội từ chối.
Đương nhiên, nữ khoa học gia trên bục cũng không ngoại lệ.
Đề tài của cô ta là kỹ thuật môi trường, đề tài của Chu Sinh Nhật lại là năng lượng vật liệu, nghe qua dường như không liên quan đến nhau. Vấn đề bọn họ trao đổi cũng rất bình thường, không có gì quan trọng.
Tất cả mọi người vẫn chăm chú lắng nghe.
Bên trong thiết bị liên lạc ở tai vẫn duy trì không khí im lặng.
"I really appreciated it." (tôi thật sự đáng giá cao nó)
Chu Sinh Nhật ngồi xuống, Nam Bắc nhìn về phía hắn.
Cô xác định Chu Sinh Nhật đã gật đầu với cô.
Cô có chút kinh ngạc.
Trong chớp mắt, cô hoài nghi. Trực giác nói cho cô biết, Chu Sinh Nhật đang giúp bọn họ, nữ khoa học gia này, nhất định là người Trình Mục Dương đang tìm kiếm.
Người phụ nữ có đôi mắt đen thuần kia đi xuống bục, theo con đường nhỏ bên ngoài rời đi, hình như là đi toilet. Nam Bắc theo bản năng đứng lên, không tiếng động đi theo.
Cô chỉ kịp ra một dấu hiệu mờ mịt với Ba Đông Cáp đang ngồi cuối hội trường để hắn đi theo cô.
Lần này, cô lựa chọn tin tưởng Chu Sinh Nhật.
"Bắc Bắc?" Giọng của Trình Mục Dương truyền qua thiết bị liên lạc.
*****
Thiết bị liên lạc của cô chỉ là thiết bị nghe, không thể trả lời. Cô không biết Trình Mục Dương ở nơi nào, nhưng hiện tại tình thế rất cấp bách, không thể để người phụ nữ kia rời khỏi tầm mắt. Cửa toilet trong suốt, nó vừa khép lại cô đã đẩy ra.
Có người ở trong này, là một cô gái trẻ tuổi, dùng nước tẩy trang hai bên má.
Nam Bắc cũng không nhìn mà đi vào một phòng, đóng cửa lại. Qua khe hở, cô nhìn đến cô gái trẻ tuổi rồi đem tầm mắt chuyển qua nữ khoa học gia.
Trong lúc đó, thiết bị liên lạc lại truyền đến lời lải nhải của nhóm khoa học gia ở Moscow.
Bỗng nhiên Trình Mục Dương nói một câu tiếng Nga cô nghe không hiểu. Nhưng có thể cảm giác được hắn rất tức giận, không còn lịch sự nữa. Toàn bộ người ở tổng cục an ninh tại Moscow đều im lặng.
"Kyle." Trình Mục Dương dùng tiếng Anh để Nam Bắc có thể nghe được sự sắp xếp của hắn, "Bảo người của anh chuẩn bị cho tốt, nữ khoa học gia cuối cùng chính là người chúng tôi muốn tìm." Hắn thực thông minh, hành động của Nam Bắc đã nói cho hắn biết kết quả.
"Trình, chúng tôi đã chuẩn bị tốt." Giọng của Kyle rất nhàn nhã, "Trong tay tôi đều có tư liệu chuyến bay của tất cả mọi người, khách quý sẽ chia thành ba đợt đến sân bay Riyadh. Tôi sẽ có biện pháp khiến chiếc xe chở cô ta rời đường, cho nổ rồi mang người đi."
Giọng của Trình Mục Dương không có bất cứ tình cảm nào: "Làm gì cũng được, mang cô ta rời khỏi Ả Rập Saudi."
Nam Bắc qua cánh cửa nhìn chằm chằm hai người phụ nữ, im lặng nghe Trình Mục Dương cùng Kyle nói chuyện.
Cô nhìn qua gương thấy nữ khoa học gia tháo khăn che mặt xuống, bắt đầu trang điểm lại. Nữ khoa học gia này có khuôn mặt châu Á.
Đồng thời, cô gái kia cũng đứng thẳng, lấy từ trong túi ra một cái khăn tay màu trắng lau mặt. Hai người trong gương giống như bình thường, chỉ là ngẫu nhiên cùng xuất hiện. Nếu không phải cô cố ý nhìn cũng không phát hiện họ có quan hệ.
Cô gái kia nhanh chóng đem khăn tay để một bên rồi rời toilet.
Khăn tay màu trắng bị nhăn đặt ngay ven chậu rửa mặt.
Khi nữ khoa học gia kia cuối đầu nhìn, Nam Bắc cũng đồng thời nhìn xuyên qua cửa. Nghe sự sắp xếp khi nãy của Trình Mục Dương, cô cũng dần an tâm. Chỉ cần nữ khoa học gia này thuận lợi nghe xong buổi thuyết trình, ngồi lên xe đến sân bay Riyadh, sẽ có người xử lý tất cả, không cần cô quan tâm nữa.
Nghĩ đến đây, tay Nam Bắc đã chuẩn bị đẩy cửa làm như không có gì rời khỏi toilet.
Không ngờ lúc này, nữ khoa học gia lại lấy điện thoại trong túi ra, cúi đầu nhìn khăn tay rồi bấm một dãy số. Nam Bắc dừng lại trong nháy mắt.
Toilet rất im lặng.
Nữ khoa học gia tích chữ như vàng (ít nói ấy), từ đầu đến cuối chỉ thấp giọng nói một từ "sân bay Fahd" [1]. Giọng nói có vẻ nghi hoặc không xác định, hình như là lập lại lời của bên kia điện thoại.
Sân bay Fahd?
Nam Bắc nhớ rõ, vừa nãy ở trong thiết bị liên lạc, Kyle không phải nói đến sân bay này.
Cô tuy rằng không quen thuộc Ả Rập Saudi nhưng có thể đoán được đây là một sân bay khác của Saudi.
Nữ khoa học gia đã ngắt điện thoại, mang khăn tay kia ném vào thùng rác.
Nam Bắc không có thời gian tự hỏi cũng không có thời gian để xác định.
Cô đẩy mạnh cửa ra, bước một lớn đến che miệng nữ khoa học gia kia, nâng một tay lên đánh vào gáy cô ta. Sau đó để cô ta nằm trên sàn.
Nam Bắc đứng ở trước gương nhìn nữ khoa học gia đang hôn mê này.
Cô biết, trò chơi mèo vờn chuột này vừa mới bắt đầu.
Cú điện thoại vừa nãy đã chứng minh, CIA muốn thay đổi hành trình của cô ta.
Nếu Nam Bắc mang cô ta ra khỏi toilet, CIA lập tức phát hiện, nếu bọn họ không thể chiếm được nhà khoa học hạt nhân này, rất có thể sẽ hướng Ả Rập Saudi cắn ngược lại một cái, nói Trình Mục Dương muốn bắt cóc cô ta.
Đến lúc đó, đừng nói là người phụ nữ này, ngay cả Trình Mục Dương cũng rất khó rời Ả Rập Saudi.
Cô cũng không thể vụng trộm mang nữ khoa học này rời đi.
Nếu CIA phát hiện cô ra không trở về hội trường, nhất định sẽ đoán được cô ta đã bị bắt.
Bỗng nhiên.
Ba Đông Cáp ho khan một tiếng, phá vỡ sự im lặng.
Nơi này là toilet công cộng, bất cứ lúc nào cũng có người tiến vào. Nam Bắc không có nhiều thời gian để suy nghĩ, nhanh chóng đem nữ khoa học gia kéo vào một phòng toilet đóng cửa lại, đem đồng hồ trên tay cùng di động của cô ta lấy ra, sau đó đổi trang phục hai người.
Đồng thời đem kính mắt trong túi cô ta lấy ra.
Vừa rồi, cô đã quyết định đặt cược.
Cô muốn để nữ khoa học gia này ở toilet, sau đó để Ba Đông Cáp thông báo cho Trình Mục Dương, đây là cách nhanh nhất để đưa cô ta rời khỏi Ả Rập Saudi.
Mà việc duy nhất cô phải làm trong mấy giờ tiếp theo, chính là giả mạo cô ta.
Thay thế cô ta tiếp tục nghe diễn thuyết.
Thay thế cô ta ngồi xe rời đi hội nghị.
Thay thế cô ta đến sân bay Fahd.
Sau đó tim cơ hội thoát khỏi sự theo dõi của CIA tìm Trình Mục Dương.
Cô nắm chắc, trong vòng một giờ, CIA rất khó tiếp xúc với cô để nhận ra cô là đồ dỏm. Nam Bắc nhanh chóng lấy ra một tờ giấy sau đó dùng bút kẻ lông mi cao cấp để lại lời nhắn cho Ba Đông Cáp:
Người phụ nữ này giao cho Trình Mục Dương, hãy mang đi trong thời gian ngắn nhất.
Xong xuôi, Nam Bắc đóng chặt cửa phòng toilet có nữ khoa học gia trong đó. Đi đến trước gương kẻ lông mi, trang điểm ánh mắt sao cho giống với cô ta.
Cuối cùng cô mang kính mắt vào.
Đôi mắt Nam Bắc cho dù khác với khoa học gia kia nhưng có mắt kính nên che giấu vô cùng tốt.
Cô xem lại bản thân một lần nữa, thầm nghĩ Trình Mục Dương quả là may mắn.
Hắn muốn tìm một người phụ nữ, mà người này lại che mặt từ đầu đến cuối, trừ bỏ đôi mắt thì không ai biết rõ vẻ ngoài của cô ta. Huống hồ, những nữ khoa học gia đó chỉ gặp có một ngày, sẽ không nhớ rõ dung mạo.
Nếu không có may mắn, Nam Bắc căn bản không có cơ hội hóa trang thành cô ta.
Sau khi mọi sự thỏa đáng, Nam Bắc đi ra khỏi toilet.
Ba Đông Cáp vẫn đứng hút thuốc không xa nhìn về nơi này. Lúc Nam Bắc dến gần hắn vẫn không chú ý, cho đến khi cô nhẹ nhàng nói một câu tiếng Myanmar: "Vào toilet, lấy đồ."
Ba Đông Cáp đang hút thuốc bỗng nhiên dừng một chút.
Nam Bắc không dừng bước mà đi thẳng về hội trường. Ngồi ở vị trí của nữ khoa học gia kia.
Thiết bị liên lạc ở tai đã im lặng, không còn âm thanh trao đổi gì.
Kyle nhất định nghĩ Nam Bắc đang ngồi đây chính là nữ khoa học gia.
Mà con mồi chân chính của hắn lại ở trong một phòng toilet, nằm im lặng.
Quả nhiên hành trình được sắp xếp như lời của Kyle, chia làm ba đợt. Có người phụ trách cẩn thận kiểm tra sỉ số, đến lượt Nam Bắc thì người trợ lí phụ trách bỗng nhiên nói câu gì đó. Người phụ trách gật đầu cười, nói với cô: "Cô Qana, chúng tôi biết cô cùng với một vị nữa rất muốn đi thử chuyến tàu lửa băng qua sa mạc, từ thủ đô Riyadh đến Dammam [2], chúng tôi sẽ xếp cô ngồi ở khoang hạng nhất. Đến Dammam, cô sẽ từ sân bay King Fahd rời khỏi Ả Rập Saudi, chúc cô hành trình vui vẻ."
Nam Bắc không nói gì, chỉ là nhẹ vuốt cằm xem như lễ phép trả lời.
Quả nhiên, kế hoạch của CIA thay đổi.
Vì vậy theo lời người phụ trách đã nói, cô trước tiên phải ngồi xe lửa băng qua sa mạc mới đến sân bay Fahd.
CIA thật nhạy cảm với nguy hiểm.
Khi những nhà khoa học Moscow tranh luận, CIA đã phát hiện thân phận của nữ khoa học gia này đã bại lộ, liền nhanh chóng phản ứng. Bọn họ quả là một kẻ địch rất giảo hoạt.
Nam Bắc theo sắp xếp rời đi đám người, cùng một nữ khoa học gia nữa ra nhà ga lửa ở Riyadh.
Nhân viên phụ trách tiếp đãi nhẹ giọng giới thiệu lịch sử của nhà ga này.
Đây là con đường vận chuyển hành khách xa xưa nhất của bán đảo Ả Rập, kéo dài qua sa mạc, nghe rất thú vị.
Cô ngồi trên ô tô đến nhà ga Riyadh, đi vào khoang hạng nhất của tàu, vẫn không nhìn đồng hồ nhưng trong lòng cô vẫn tính toán thời gian từng giây từng phút."Cô Qana, đề tài khi nãy của cô tôi thấy rất thú vị." Cùng đi với cô là một nữ khoa học gia khác, có thể vừa rồi tại hội trường, Qana đã cùng trao đổi với Chu Sinh Nhật nên để lại ấn tượng sâu cho cô ta.
Nam Bắc không nói gì.
Sự lạnh lùng của cô đương nhiên làm tổn thương đến nữ khoa học gia trước mặt.
"Thật có lỗi." Nữ khoa học gia kia vẻ mặt mất tự nhiên, lễ phép đứng lên đổi chỗ ngồi.
Nhà ga Riyadh rất ít người, mà trên chuyến tàu này cũng vậy, chỉ rải rác một vài người. Sau khi người phụ nữ kia đổi chỗ thì hàng ghế này chỉ còn lại mình cô.
Thiết bị liên lạc ở tai vẫn im lặng. Cô không đoán được Trình Mục Dương có xảy ra vấn đề gì hay không. Chỉ hi vọng cô sẽ không mạo hiểm không công, có thể giúp hắn thành công nắm giữ yết hầu của CIA.
Tàu bắt đầu từ từ chạy, Nam Bắc dựa vào cửa sổ, cúi đầu nhìn đồng hồ.
Mới qua hơn nửa giờ.
Con tàu này đến nơi thì mất khoảng năm giờ.
Người của CIA có thể xuất hiện bất cứ lúc nào để cùng cô thương lượng. Nếu thật sự gặp trên xe lửa thì cô phải làm sao mới có thể không bị nhận ra? Trầm mặc không nói sao? Hiển nhiên là không được.
"Bắc Bắc."
Thiết bị liên lạc đột nhiên vang lên tiếng Trình Mục Dương.
Nam Bắc đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, nghe thấy tiếng hắn thì trái tim cũng nhảy lên vài cái.
Hắn nói rất nhỏ.
"Anh sẽ nhanh chóng đuổi kịp em." Thanh âm hắn rất nhẹ nhàng, rất ổn định, chỉ có nói với Nam Bắc hắn mới có thể như vậy, "Chú ý an toàn."
Rất nhanh sẽ đuổi theo?
Đuổi theo như thế nào? Hắn cũng không nói gì nữa, nhưng thật hiển nhiên, Trình Mục Dương đã ở rất gần cô.
"Xin hỏi." Có âm thanh của người nào đó truyền đến: "Thưa cô, hiện tại cô đã muốn dùng cơm hay chưa?"
Cô gái đưa cơm đang nghiêng người hỏi cô.
Khi Bắc Bắc đang muốn lắc đầu thì trong thiết bị liên lạc lại truyền đến tiếng của Trình Mục Dương: "Nhớ kỹ....." Cô chăm chú lắng nghe thì giọng nói biến thành tạp âm rè rè, họ mất liên lạc trên sa mạc.
"Xin hỏi cô đã dùng cơm hay chưa?"
Bên cạnh lại có người lễ phép hỏi.
Nam Bắc nghiêng đầu, muốn mở miệng cự tuyệt thì bị khuôn mặt trước mắt làm kinh sợ. Khuôn mặt này tuy rằng vài năm không thấy nhưng liếc mắt là có thể nhận ra. Trong chớp mắt, cả hai đều nhận ra nhau.
Cô gái lập tức đưa tay định rút súng, nhưng Nam Bắc phản ứng bắt lấy cổ tay cô ta.
Hung hăng đạp xuống chỗ dựa của ghế ngồi, làm rớt khẩu súng xuống.
***
Chú thích:
[1] Sân bay Fahd sân bay quốc tế King Fahd (tiếng Ả Rập: مطار الملك فهد الدولي) nằm cách thành phố Dammam 20 km (khoảng 12 dặm) về phía tây bắc. Đây là sân bay lớn nhất thế giới về diện tích (780 km2). Cơ sở hạ tầng của sân bay được hoàn thành vào cuối năm 1990 và cho phép các lực lượng đồng minh sử dụng trong thời gian đầu của chiến tranh vùng vịnh đầu năm 1991.
[2] Thành phố Dammam là thành phố lớn nhất phía Đông Ả Rập Saudi, là khu vực giàu dầu mỏ nhất thế giới, với dân số 2, 5 triệu người.
← Ch. 14 | Ch. 16 (c) → |