← Ch.4 |
Hôm nay Trình tiểu thư bị ức hiếp ở chỗ làm, ôm một bụng tức về nhà, Trần tiên sinh còn chưa về, cô liền bắt đầu thu dọn nhà cửa, làm cơm tối.
"Vợ à!" Trần tiên sinh mở cửa, giầy còn chưa cởi, đã đứng ngay ở cửa hò hét: "Có chuyện tốt!"
Trình tiểu thư buộc tạp dề, cầm muôi ra khỏi phòng bếp, dửng dưng nói: "Thế nào, nhặt được vàng hả?"
"Thô tục" Trần tiên sinh vui vẻ nhiệt tình mở ra tờ tranh tuyên truyền trong tay, "Hiệu ảnh ở tiểu khu bên cạnh có khuyến mãi đấy."
Trình tiểu thư thờ ơ đáp lời: "Thế à, chụp ảnh nghệ thuật cho chó không lấy tiền hả? Đưa Thịt Viên nhà chúng ta đi kiếm hời."
Trần tiên sinh bị tổn thương, tức giận quẳng cặp tài liệu lên sofa, dọa cho Thịt Viên đang nằm ngáy trên sofa sợ đến run cầm cập, nghi hoặc nhìn nam chủ nhân. Nam chủ nhân không nên nết của nó, tức giận thở hổn hển: "Trong mắt em cũng chỉ có Thịt Viên thôi!"
Trình tiểu thư nhíu mày: "Nếu không thì, anh cũng lăn lộn trên đất làm trò thử coi? À, anh có thể nhỉ, em suýt chút nữa thì quên" Nói xong, cô tự vào phòng bếp.
Trần tiên sinh tức đến xanh mặt, ngồi trên sofa hờn dỗi hồi lâu, không thấy ai đến dỗ, anh lại tự mình điều chỉnh tâm trạng, lắc mông chạy theo vào phòng bếp, nhìn thấy bóng dáng bận rộn của Trình tiểu thư, Trần tiên sinh trách móc: "Em không yêu anh nữa, cũng không đến dỗ anh"
Trình tiểu thư không thèm quay đầu lại, thản nhiên nói: "Em yêu anh, cầm bát đũa ra ngoài, sắp được ăn rồi."
Thái độ của Trình tiểu thư khiến Trần tiên sinh tổn thương nghiêm trọng, tiến lại phía sau lưng Trình tiểu thư, bất mãn nói: "Em không yêu anh nữa! Cũng không thèm đối xử nghiêm túc với anh!"
"Anh ầm ĩ đủ chưa, không cầm bát đũa thì ra ngoài thu xếp bàn ghế đi."
"Em khinh thường anh! Em lạnh nhạt với anh như vậy!" Môi run rẩy, Trần tiên sinh nói: "Trình Y Nhiên, em phụ anh." =)) ông chồng này ko ngày nào ko diễn kịch
Trình tiểu thư bị ầm ĩ làm phiền, tắt bếp, quay người lại, mắt lạnh nhìn Trần tiên sinh: "Anh có tin là em sẽ đem tất cả thức ăn có thịt cho Thịt Viên liếm qua một lần rồi mới để anh ăn không."
Trần Hựu Lâm lé mắt ngó nhìn món ớt xanh xào thịt đang bốc khói nghi ngút, hít một hơi ưỡn ngực, xoay người đi rút bát đũa mang ra, bước nhanh ra ngoài phòng bếp rồi mới ngoan ngoãn nói: "Vợ ơi, bàn dọn xong rồi, em mau lên chút, đói chết đến nơi rồi."
Ăn cũng lưng lửng dạ rồi, Trần tiên sinh mới cầm thẻ khách hàng của tiệm chụp ảnh để lên bàn, chỉ vào một loại hình dịch vụ trong đó cho Trình tiểu thư xem.
"Cái gì? Tìm lại ký ức kiếp trước." Trình tiểu thư bĩu môi nói, "Kiếp trước chúng ta có quen sao, sao em không nhớ nhỉ."
"Chính thế, chính vì thế nên em phải tìm lại ký ức kiếp trước." Trình tiên sinh hăng hái hớn hở nói, " Bảo là trước khi chụp ảnh nghệ thuật, sẽ có biên kịch viết kịch bản đo ni đóng giày cho chúng ta, sau đó để hai người chúng ta diễn, có thể quay phim, có thể chụp hình, có phải trò này rất thú vị không?"
Trình tiểu thư vùi đầu ăn cơm."Không đi, không rảnh."
"Anh đặt trước mất rồi!"
"Được lắm! Trần Hựu Lâm anh lại lãng phí tiền!"
"..."
Trần tiên sinh im lặng một lúc, rất chi là ấm ức vò thẻ khách hàng lầu bà lầu bầu, "Sắp tới là kỷ niệm ngày cưới lần thứ hai rồi, dạo này công việc của em cũng bận rộn, anh cũng không dễ dàng gì mới thấy có chút thời gian, muốn để em nghỉ ngơi một chút, em không đi ... em không đi thì thôi, tự anh đi tìm lại ký ức kiếp trước, 50 năm sau, khi em và anh cùng lục tìm ảnh cũ cũng chỉ thấy bóng anh một mình lẻ loi, đơn độc ... chỉ có mình anh ..."
Trình tiểu thư day day trán: "Được, được rồi, nghe lời anh, nghe lời anh."
*****
Vào ngày chụp ảnh nghệ thuật, Trình tiểu thư ăn vận theo kiểu học sinh thập niên 80, có vẻ như chẳng còn gì để nói: "Trần Hựu Lâm, anh có thể để em chỉ ra chỗ bất hợp lý của cái kiếp trước này không?"
Trần tiên sinh lại không đồng ý: "Bộ quần áo này hay đấy chứ, rất xứng với anh và em."
"Mấu chốt không phải ở quần áo! Nếu như chúng ta là người của thập niên 80, cũng chính là nói chúng ta yêu nhau được có vài năm thì đã chết rồi. Hai chúng ta nên ở độ tuổi như bố mẹ chúng ta chứ, nếu chết yểu như thế, kiếp trước anh và em là tự tử vì tình hay là vì yêu nhau lắm cắn nhau đau mà đâm cho đối phương một nhát ..."
Trần tiên sinh đưa mắt nhìn xa xa: "Hoặc là chúng ta có một câu chuyện cổ tích tình yêu thê lương mà đẹp đẽ."
"... Thôi đi" Trình tiểu thư bất lực vùi đầu đọc kịch bản, lát sau lại thấy cơ mặt giật giật " Cái này ... là biên kịch đo ni đóng giày cho chúng ta sao?"
"Phải, phải!"
"Chuyện tình giữa phú nhị đại năm 80 và một tiểu thư khuê các phong kiến ... Anh chắc chắn thời gian đó Trung Quốc vừa mới cải cách mở cửa? Anh chắc chắn thời gian đó vẫn còn tiểu thư khuê các gia đình phong kiến? Anh chắc chắn đầu óc vị biên kịch này ..." Trình Y Nhiên ngừng lại một chút, dùng một cách nói uyển chuyển, nhẹ nhàng hơn " Chưa từng bị cửa kẹp?"
Phú nhị đại: cậu ấm, cô chiêu thế hệ thứ hai trong những nhà giàu có.
Trần tiên sinh thuộc trường phái bình tĩnh: "So với phim truyền hình bây giờ hay hơn nhiều chứ gì, dù gì cũng chỉ quay phim vài phút thôi, còn lại đều là chụp ảnh, không sao, không sao."
Trình tiểu thư thở dài một hơi, Trần tiên sinh nắm tay vợ, khe khẽ véo mặt vợ: "Cười một cái đi, những chuyện khác không quan trọng, điều quan trọng nhất hôm này là khiến em vui vẻ, nếu em không vui thì tất cả những thứ anh sắp đặt đều thành phí công rồi."
Trình Y Nhiên im lặng một hồi, vẻ mặt dịu lại.
Quay phim chỉ có 3 phút để giải thích bối cảnh của câu chuyện, còn lại sau đó đều là chụp ảnh. Lúc bắt đầu ghi hình, Trần tiên sinh quay lưng về phía Trình tiểu thư bày ra tư thế ác nghiệt, vô tình: "Chúng ta vẫn nên chia tay đi."
Lúc đó, Trình tiểu thư vẫn còn chưa nhập vai, cô nheo mắt lại: "Anh nói cái gì?"
Trần tiên sinh tiếp tục vô tình mà ác nghiệt."Chúng ta chia tay đi."
Trình tiểu thư khoanh tay: "Được, về nhà anh tự thu xếp quần áo mà biến đi."
Trần tiên sinh ngạc nhiên: "Chờ chút, vợ à, tình tiết vở kịch không phải diễn như thế! Còn nữa, anh và em nói chia tay, sao em lại dễ dàng đồng ý thế, chả có chút lưu luyến gì cả, hợp lý sao!"
Trình tiểu thư giận dữ nói: "Anh cũng không nhìn xem kịch bản này viết cái gì! Hợp lý ư, Trần Hựu Lâm, hồi em và anh còn yêu nhau, anh dám nói hai chữ "chia tay" sao?"
"Đây là chuyện kiếp trước, nói không chừng kiếp trước anh dám thì sao!"
"Anh dám!" Trình tiểu thư trợn tròn mắt.
Trần tiên sinh cúi đầu: "... Không dám."
Người của tiệm chụp ảnh thấy tình hình không ổn, nhao nhao tới thuyết phục, Trình tiểu thư gãi đầu nói muốn nghỉ ngơi một chút, một mình đi tới bãi cỏ dưới gốc đa, ngồi xuống nhìn mây trắng xa xa không biết đang nghĩ gì, Trần tiên sinh bĩu môi, vẻ mặt ấm ức, nhìn bóng lưng Trần tiểu thư một hồi lâu rồi, anh cũng gãi đầu rón rén đi qua.
"Vợ ơi ... em không muốn chụp thì chúng ta về nhé?" Anh nói xong câu này, ngồi xuống bên cạnh Trình tiểu thư. Nhưng nhìn lại thì thấy Trình tiểu thư đã nhắm mắt rồi, đầu gật gà gật gù hơi chúi về phía trước, đúng là chịu không nổi nữa ngủ gật rồi.
Trần tiên sinh thấy mắt vợ thâm quầng, lại đau lòng, mấy ngày này Trình tiểu thư làm việc bận rộn quá vẫn chưa được nghỉ ngơi tốt, anh nghĩ là tâm trạng cô không tốt mới đưa cô ra ngoài chơi một chút, nhưng lại quên mất là bây giờ điều cô cần nhất là một giấc ngủ ngon.
Trần Hựu Lâm lặng lẽ ngồi lại gần bên vợ, sau đó ngả đầu Trình Y Nhiên lên vai mình, để cô dựa vào anh, ngủ cho ngon.
Cuối cùng, ảnh chụp chuyến tìm lại hồi ức kiếp trước của họ chỉ có hình ảnh Trình tiểu thư dựa vào vai Trần tiên sinh ngủ ngon lành, thế nhưng rất nhiều năm sau đó, Trần tiên sinh vẫn nhớ như in ngày đó ánh mặt trời xuyên qua tán cây rất ấm áp, bầu trời phía sau đám mây trắng rất xanh, cảm giác vai hơi trầm xuống khiến đáy lòng anh an ổn, hạnh phúc không gì sánh được.
Trần tiên sinh nghĩ, hạnh phúc của "trước đây" quá xa xôi, mặc kệ anh có đuổi theo cật lực thế nào cũng không kéo về lại được, nhưng hạnh phúc của "sau này" lại nằm trong tầm tay, bởi vì anh biết, chỉ cần nắm giữ hiện tại, những tháng ngày sau này sẽ luôn có hạnh phúc kề bên.
Ngày tháng thấm thoắt, lại đã tới đêm 30, Trình tiểu thư và Trần tiên sinh đang đứng trước cửa nhà mình dán lên đôi câu đối chẳng ra đâu vào đâu do hai vợ chồng tự tay viết. Vế trên: toan điềm khổ lạt hỉ nộ ai. Vế dưới: thái mễ du diêm tương thố trà. Hoành phi: Vô nhất bất nhân sinh.
ai người nhìn câu đối cười ngây ngô đến nửa ngày.
"Lại một năm tới nữa rồi."
"Phải."
Lại một năm, có em bên mình, vạn hạnh.
← Ch. 4 |