Truyện:Trảm Nam Sắc - Chương 228

Trảm Nam Sắc
Trọn bộ 257 chương
Chương 228
Gặp lại, chi bằng không gặp
0.00
(0 votes)


Chương (1-257)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Dịch: CP88

Cố Tân Tân xuống đến dưới lầu, nhân viên lễ tân vừa nhìn thấy cô lập tức rụt cổ lại, đầu cũng cúi thấp hết mức có thể. Cố Tân Tân đi tới, hai tay dùng sức đập lên mặt bàn.

Cô có vô vàn cảm xúc tích tụ bên trong không phát ra được, Cố Tân Tân chỉ có thể khàn giọng hét lên, "Aaaaaa -------"

Người phụ nữ đó bị dọa nhảy dựng, giật mình đến mức cánh tay va cả vào cốc nước đặt bên cạnh, lăn lóc rơi xuống.

Cố Tân Tân vẫn còn điên cuồng la hét, "Aaaaa!"

Người phụ nữ đó không lên tiếng, chỉ lo chạm phải chỗ không nên chọc. Cô ta ngồi đó chịu đựng, chờ cô phát tiết xong sẽ rời đi.

Trong lòng Cố Tân Tân có trăm mối ngổn ngang, chỉ hận không thể đập nát chỗ này ra. Cô là người trưởng thành rồi, cũng có đủ kiến thức về lòng người hiểm ác, cô không có cách nào khuyên chính mình tiếp tục giữ một tia hi vọng ăn may nữa.

Một hồi lâu sau, cô ngơ ngác đi ra ngoài, đóng cánh cửa kính sau lưng lại.

Ánh mặt trời xuyên qua tán ngô đồng chiếu lên khuôn mặt lạnh ngắt của Cố Tân Tân, cách đó không xa có một vài quầy hàng đã sớm bắt đầu buôn bán, người đi mua đồ ăn sáng vội vã lướt qua người cô. Bên cạnh có một người phụ nữ trung niên mang theo hộp cơm giữ nhiệt đi qua, bên trong có đầy đủ sữa đậu nành tươi mới, một tay kia còn cầm một chiếc túi nilon, ngờ ngợ thấy được bánh quẩy và bánh nướng.

Người phụ nữ đó đi qua Cố Tân Tân thì không khỏi dừng lại bước chân, tầm mắt xuyên qua gò má cô nhìn về khách sạn phía sau lưng cô.

Cố Tân Tân nhìn thấy trên mặt người phụ nữ trung niên đó lộ ra mấy phần khinh thường, Cố Tân Tân phát hiện ánh mắt hóa ra cũng có thể giết chết người. Tầm mắt bà ta lướt từ trên xuống dưới Cố Tân Tân một lượt, giống như đánh giá một vòng, rồi nhanh chóng tránh ra như tránh ôn dịch.

Cố Tân Tân lạnh đến mức run lẩy bẩy, quần áo trên người hoàn toàn không đủ đến chống lại cái lạnh thấu xương, thậm còn có cảm giác nước mắt chảy ra có thể lập tức kết thành băng. Cố Tân Tân mất hồn đứng đó, giống như đã hoàn toàn quên mất đường về nhà.

Cố Tân Tân đứng trước cửa khóc rống, người đi đường tưởng gặp phải người có bệnh, đều lần lượt tránh cô thật xa.

Trên đường có taxi đi qua, Cố Tân Tân đi lên mấy bước, vừa thấy có xe đi tới liền đưa tay ra vẫy lại.

Cận Ngụ Đình bị thương thì nhất định sẽ phải đến bệnh viện, nhưng cô cũng không biết anh sẽ đến bệnh viện nào, cuối cùng Cố Tân Tân đành nói tài xế đưa mình đến tòa nhà Tây.

Nếu như cô đứng đó đợi thì có thể thấy được Cận Ngụ Đình phải không?

Cố Tân Tân đứng trước cổng lớn Cận gia, cô không biết Cận Ngụ Đình đã về rồi hay chưa. Cố Tân Tân ngồi xổm xuống, cứ chờ đã rồi tính tiếp.

Từ rất xa có tiếng còi xe truyền vào trong tai, cô vội vàng đứng dậy, quả nhiên thấy được xe Cận Ngụ Đình đang lái tới.

Cánh cửa sắt rộng lớn phía sau lưng từ từ mở ra, cô đứng tại chỗ, cũng là chặn lại một lối đi duy nhất đó. Chiếc xe đi đến trước mặt cô thì dừng lại, Khổng Thành từ trên ghế cạnh tài xế đi xuống."Sao cô lại đến đây rồi?"

"Anh ấy đâu?"

Cố Tân Tân vừa hỏi, vừa đi về phía sau lưng Khổng Thành. Cửa kính phía sau xe đã hạ xuống hơn nửa, Cố Tân Tân nhìn thấy Cận Ngụ Đình bên trong. Vết thương đã được xử lý qua, dán một miếng băng gạc lớn, chỉ là trên quần áo và cổ đều có máu, quần áo trên người cũng nhăn nhúm.

Cố Tân Tân chưa từng gặp một Cận Ngụ Đình chật vật như vậy, cô sợ anh sẽ lại bỏ lại một câu nói rồi đi vào mất, liền bám hai tay lên cửa sổ xe. Cô thấy Cận Ngụ Đình trốn tránh ánh mắt của cô, nhìn về một phía khác.

"Anh không sao chứ?"

Giọng nói của anh mang theo thứ cảm xúc khô khốc, "Không sao, chỉ là một vết thương nhỏ thôi."

"Bác sĩ có nói gì không?"

Cận Ngụ Đình ấn nhẹ lên vết thương, "Nghỉ ngơi mấy ngày là được rồi."

Khổng Thành đi lên vài bước đến bên cạnh Cố Tân Tân."Tu phu nhân, cô vẫn là nên quay về đi thôi. Tối qua mọi người không ai được ngủ, cô cũng nên về nghỉ ngơi rồi."

Cố Tân Tân chăm chú nhìn Cận Ngụ Đình, hình ảnh chiếc quần tất và lời kể lại của người phụ nữ kia không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu, "Đã an toàn quay về là tốt rồi, những thứ khác đều không phải chuyện gì quan trọng."

Khổng Thành nghe vậy, khuôn mặt có phần căng thẳng."Cô đừng nói nữa, mau đi đi thôi."

"Cận Ngụ Đình, không phải anh luôn muốn nói chyện với em sao? Thật ra...... thật ra thư phòng kia anh chuẩn bị em rất thích, bây giờ em có thể vào nhìn một lần nữa không?"

Cận Ngụ Đình từ đầu đến cuối đều không nhìn vào mắt cô, "Hôm khác đi."

"Ngay hôm nay, có được không?" Cố Tân Tân nói xong, muốn mở cửa xe.

Khổng Thành nhanh tay nhanh mắt đè lại cánh tay cô."Cửu gia đang rất mệt, cô đừng làm phiền ngài ấy nữa."

Thế ư?

Rốt cuộc là vì quá mệt mỏi, hay vì không còn muốn gặp cô nữa?

Khổng Thành kéo Cố Tân Tân ra, Cận Ngụ Đình cho cửa kính đóng lại. Cố Tân Tân muốn tiếp tục đi lên, nhưng mơ hồ nghe được người đàn ông nói ra hai chữ gì đó.

Bánh xe lăn trên mặt đất đi về phía trước, Cố Tân Tân liếc nhìn Khổng Thành trước mặt."Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

"Không phải cô cũng đã nói chỉ cần người an toàn trở về, những thứ khác đều là chuyện nhỏ sao?"

Trước ngực tích tụ đến khó chịu, cổ họng cũng nghẹn ứ, "Nhất định là anh biết."

"Cửu gia nói ngài ấy chỉ là bị một vết thương nhỏ mà thôi, cũng không liên quan gì đến cô, nói cô không cần quan tâm, cứ an tâm làm tốt việc của chính mình là được rồi."

Đương nhiên Cố Tân Tân biết mọi chuyện không có đơn giản như vậy."Lúc đó anh nhận được điện thoại, là Cận Ngụ Đình gọi tới phải không?"

"Đúng."

"Nếu là đúng như lời anh nói, thật khó mới gặp được lúc anh ấy đi một mình, thậm chí còn thay đổi sang một địa điểm khác, thì sao bọn họ có thể dễ dàng buông tha cho anh ấy như vậy được?"

Khổng Thành đưa mắt nhìn ra xa."Bọn họ chỉ cần tiền thôi, lấy được tiền rồi dĩ nhiên là phải thả người."

"Chỉ cần tiền? Vậy vì sao lại đi khách sạn?"

"Tu phu nhân!" Khổng Thành ngắt lời Cố Tân Tân."Xin cô nhớ kỹ, là chính miệng cô muốn kiên trì dùng danh xưng này, thậm chí còn dùng đến vui vẻ thỏa mãn. Cô đã là Tu phu nhân thì chuyện của Cửu gia cũng không cần cô phải phí tâm tư, dù cô có hỏi thì cũng sẽ không có ai cho cô một đáp án vừa lòng."

"Vậy nên là, anh ấy đã thật sự xảy ra chuyện rồi sao?"

"Cô hẳn thấy được, ngài ấy không có chuyện gì cả."

"Khổng Thành, anh không cần phải gạt tôi......."

Khổng Thành khẽ lắc đầu."Xin cô hãy nhớ kỹ, bây giờ cô chính là người ngoài, chuyện của Cửu gia tôi cũng không có nghĩa vụ gì phải nói cho cô biết."

Ánh mắt Cố Tân Tân trong phút chốc ảm đạm, "Đây cũng là ý của anh ấy sao?"

"Nếu tôi là cô......" Khổng Thành nói đến đây, lại đem lời muốn nói nuốt trở lại."Nhưng tôi cũng không phải cô, không hiểu rõ trong lòng cô rốt cuộc nghĩ gì. Nói tóm lại, cuộc sống của cô từ bây giờ có thể trở về quỹ đạo vốn có của nó rồi, cô còn cần gì nữa, hay là tôi còn phải chúc mừng cô?"

Khổng Thành nói xong, xoay người đi vào trong. Cố Tân Tân muốn đi theo, nhưng bàn chân lại như có hàng trăm đôi tay níu lấy, ghim chặt trên mặt đất.

Cánh cổng lớn trước mặt chậm rãi đóng lại, Cố Tân Tân nhón chân, nhưng vẫn không thấy được bên trong.

Cố Tân Tân về đến nơi Tu Thiện Văn vẫn chưa đi học về, cô đi thẳng vào trong phòng.

Đến tận chiều tối Tu Thiện Văn mới về, trên mặt có chút khác lạ. Người giúp việc gọi cô bé, Tu Thiện Văn giật mình hoảng hốt, vội vàng định thần.

"Rốt cuộc thì tiểu thư cũng về rồi."

"Làm sao vậy?"

Người giúp việc chỉ chỉ lên trên lầu."Sáng sớm nay thấy phu nhân thất hồn lạc phách trở về, sau đó ở lì trong phòng cả ngày nay."

Tu Thiện Văn hơi giật mình."Cơm cũng không ăn ạ?"

Người giúp việc lắc đầu, "Tôi có lên gọi nhưng phu nhân không đáp lại tiếng nào, tôi cũng không dám đi vào."

Tu Thiện Văn đi đến cầu thang, từng bước đi lên trên, đến trước cửa phòng ngủ chính, cô bé nâng tay khẽ gõ lên cửa, nhưng bên tai không có một tiếng động, không một ai trả lời.

Tu Thiện Văn mở cửa đi vào, thấy Cố Tân Tân co rúc trên chiếc giường lớn. Cô bé vội vàng bỏ balo trên người xuống."Chị dâu?"

"Về rồi đấy à?" Giọng nói Cố Tân Tân yếu ớt, hơi nhúc nhích người.

"Vâng, chị không sao chứ?"

Cố Tân Tân gắng gượng ngồi dậy, "Không có chuyện gì, mệt mỏi quá thôi."

"Chị dâu, tối qua chị đi đâu vậy?"

Cố Tân Tân đẩy mấy lọn tóc trước gò má về sau, lộ ra một đôi mắt sưng vù, "Có chút chuyện phải xử lý. Em mau về phòng làm bài tập đi, đừng thức quá khuya."

"Chị dâu, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

"Không có chuyện gì, thật đấy."

Tu Thiện Văn biết, đối mặt với cô bé Cố Tân Tân chắc chắn sẽ không nói ra được, "Chị nhất định phải ăn cơm tối nhé."

"Ừ."

Tu Thiện Văn rời đi, Cố Tân Tân ngồi trên mép giường, dùng toàn bộ khí lực đứng lên rồi vào phòng tắm, lúc đi ra vẫn có cảm giác cả người đi trên bông.

Liên tục mấy ngày sau Cố Tân Tân đều là một bộ dạng ngơ ngơ ngác ngác, làm gì cũng không lấy được tinh thần.

Cố Tân Tân ra khỏi công ty, ngồi lên xe, nhưng lại không biết nên đi đâu. Cô nghĩ muốn đến xung quanh khách sạn đó tìm kiếm một chút, ngày hôm đó lúc rời đi cô đã thấy được có rất nhiều cửa hàng cắt tóc xung quanh. Nhưng Cố Tân Tân không dám, cô sợ cô còn chưa tìm đến nơi đó đã không chịu nổi.

Lại nói việc đã đến nước này rồi, dù có tìm được thì cũng có thể làm gì được đây?

Cận Ngụ Đình anh tuấn đến như vậy, ai gặp phải cũng đều không kiềm chế được, không lẽ cô còn muốn đối phương đứng trước mặt cô rồi khen ngợi anh sao?

Cố Tân Tân gục đầu trên vô lăng, điện thoại trong tay rung lên. Cô ngồi dậy, rút điện thoại ra.

Trên màn hình hiển thị số lạ, Cố Tân Tân có loại dự cảm không tốt. Cô ấn nghe, dè dặt lên tiếng, "Xin chào?"

"Cố tiểu thư, Cận thị trưởng muốn gặp cô."

Cố Tân Tân có chút giật mình, nhưng vẫn đồng ý.

Đến điểm hẹn, Cố Tân Tân nhìn thấy thư ký của Cận Duệ Ngôn đứng trước cửa chờ cô, cô bước nhanh qua đó. Hai người không nói chuyện, Cố Tân Tân theo sau cô ấy đi thẳng vào trong.

Tiến vào phòng bao, bên trong chỉ có một mình Cận Duệ Ngôn, Cố Tân Tân thấp thỏm bất an đi tới."Xin chào."

"Tân Tân, không cần khách sáo, ngồi đi."

Cố Tân Tân kéo ghế ngồi xuống, thời gian Cận Duệ Ngôn vốn quý giá, trong ngày thường đến cả hai anh em Cận Ngụ Đình cũng khó mà gặp được. Cô ấy rót cho Cố Tân Tân một chén trà, "Tân Tân, đã lâu lắm rồi không gặp nhỉ."

"Vâng, " Cố Tân Tân nhìn Cận Duệ Ngôn ngồi đối diện."Chị vẫn khỏe chứ ạ?"

"Vẫn vậy thôi, ngoài bận rộn cũng chỉ có bận rộn."

"Chị cũng nên chú ý sức khỏe một chút."

"Cám ơn." Cận Duệ Ngôn nâng chén trà, ngón tay chậm rãi vẽ một đường quanh miệng chén, "Tân Tân, chị tìm em đến đây thật ra là có chút chuyện muốn cùng em xác nhận một chút."

"Chuyện gì ạ?" Cố Tân Tân không khỏi căng thẳng.

Cận Duệ Ngôn cũng có chút không biết phải mở miệng thế nào, "Chị biết em và tiểu Cửu đã kết thúc rồi, nhưng loại chuyện này chị cũng chỉ có thể tìm chứng cứ ở chỗ em."

"Chị cứ nói đi ạ."

Ánh mắt không mảy may kiêng kị của Cận Duệ Ngôn dừng trên mặt Cố Tân Tân, "Cũng không có chuyện gì, chỉ là có người nói trong tay bọn họ đang nắm giữ thứ gì đó, nếu chị không tạo cơ hội cho bọn họ thì sẽ tung nó ra. Chị biết cuộc sống của tiểu Cửu cực kỳ sạch sẽ, trừ phi là đi cùng với em sau đó trong lúc nổi hứng lên mới làm ra chuyện gì đó thôi, bằng không tên tiểu tử ấy cũng sẽ không chạm vào người khác. Bây giờ chỉ cần em nói một câu không có chuyện này, vậy chị đã có thể triệt để yên tâm rồi."

Sắc mặt Cố Tân Tân trong nháy mắt trắng bệch, cánh môi run rẩy, thật vất vả mới dằn ra được một câu."Bọn họ....... bọn họ nói trong tay có đồ sao ạ?"

"Đúng vậy, nói gì mà video và ảnh đều có đầy đủ. Thật gan to lớn mật, lại dám uy hiếp đến cả chị."

Giọng nói của Cố Tân Tân cũng triệt để thay đổi."Điều kiện của bọn họ có phải rất khó?"

"Tân Tân, " Cận Duệ Ngôn phát hiện ra không đúng, "Lời này của em là có ý gì?"

"Ngộ nhỡ bọn họ thật sự có thì sao ạ?"

"Tiểu Cửu trừ em ra cũng không có người khác." Cận Duệ Ngôn nói đến chắc chắn, "Ý chí tên tiểu tử ấy rất vững vàng, cũng sẽ không tùy tiện chạm vào người khác."

"Mấy ngày trước anh ấy đã xảy ra chuyện rồi."

Cận Duệ Ngôn híp mắt lại."Xảy ra chuyện gì?"

"Mất tích một thời gian, sau đó tìm được thì anh ấy....... anh ấy đang ở trong một căn phòng khách sạn."

"Cái gì?" Cận Duệ Ngôn kinh hãi biến sắc, "Sao lại có thể có chuyện này xảy ra được?"

Chóp mũi Cố Tân Tân ê ẩm, ánh mắt sốt sắng nhìn Cận Duệ Ngôn, "Chi tiết mọi chuyện đêm đó thế nào anh ấy không chịu nói."

Cận Duệ Ngôn trầm mặc một lúc, cuối cùng khẽ dựa lưng về sau."Vậy thì xem ra...... là không sai được rồi. Đối phương không thể không nắm chắc mà gấp gáp tìm chị đưa ra điều kiện như vậy, bọn họ không có cái lá gan đó."

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

Cận Duệ Ngôn khẽ thở dài."Em không cần phải để ý nữa, chị sẽ nghĩ cách giải quyết."

Ai ai cũng nói cô không cần phải xía vào, Cố Tân Tân biết, không phải vì họ sợ cô không giúp được gì, mà là đã coi như cô và Cận Ngụ Đình không còn quan hệ gì nữa.

Không còn là người thân, nên mới có thể giũ bỏ đến sạch sẽ.

"Những thứ đó không thể công khai ra ngoài được."

"Chị biết." Sắc mặt Cận Duệ Ngôn nghiêm túc, "Đối phương muốn một khu tâm trung tâm thương mại tên là Cửu Quang sớm được khai trương, thật không ngờ trong lúc bí bách lại đánh chủ ý lên người tiểu Cửu."

Bàn tay nhỏ của Cố Tân Tân nắm nhẹ, "Có cách nào tìm được họ hay không?"

"Dù có tìm thấy thì có thể thể nào đây? Em vĩnh viễn sẽ không biết được trong tay họ có bao nhiêu bản copy, hơn nữa loại này nhất định là gây án theo nhóm, chỉ cần một kẻ sa lưới thôi sẽ kích động đến những đồng bọn còn lại, khi đó tiểu Cửu mới là thật sự xong đời."

Bữa cơm này ai cũng nuốt không trôi, Cận Duệ Ngôn dĩ nhiên biết chuyện này là phiền phức lớn, đũa còn chưa động đã đứng dậy.

"Chị đi trước, em cũng đừng lo lắng quá."

Cô không còn là phu nhân của Cận Ngụ Đình, vậy nên Cố Tân Tân biết Cận Duệ Ngôn cũng chỉ thuận miệng an ủi một câu thôi, dù sao cô cũng không phải người phải gấp nhất.

Cửa phòng bao chậm rãi đóng lại, Cố Tân Tân hít sâu một hơi, nuốt nước mắt vào trong.

Vậy nên những kẻ kia cuối cùng thả Cận Ngụ Đình ra là bởi vì mục tiêu thật sự của bọn họ không phải Cận Ngụ Đình, mà là Cận Duệ Ngôn.

Ba chị em Cận gia trước giờ ngồi trên cùng một cái thuyền, có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu, ai cũng không thể bỏ rơi ai.

*****

Dịch: CP88

Về đến nhà, Tu Thiện Văn đang ngồi trước bàn ăn dùng cơm tối, vừa nghe được tiếng bước chân liền vội vàng đứng dậy."Chị dâu."

Cố Tân Tân tiến lên vài bước, Tu Thiện Văn kéo cô ngồi xuống."Em lấy cơm cho chị."

"Không cần, chị ăn rồi."

"Có thật không?"

"Chuyện này còn cần lừa em sao?"

Tu Thiện Văn ngồi về ghế, cầm đũa tiếp tục ăn, tầm mắt Cố Tân Tân không khỏi lướt về sau lưng cô bé."Áo em làm sao thế kia?"

"Dạ?" Tu Thiện Văn nhướn mắt nhìn về sau."Làm sao thế ạ?"

Tu Thiện Văn mặc một chiếc áo nhung trắng, Cố Tân Tân nhìn chằm chằm lưng áo cô bé, "Ai vẽ?"

Trên lớp vải trắng bóc có mấy vết mực, Tu Thiện Văn đưa tay về sau sờ sờ, nhưng dĩ nhiên là không sờ ra được gì."Chắc là bạn học nào đó không cẩn thận vẽ lên thôi ạ."

"Thật không?" Cố Tân Tân nửa tin nửa ngờ."Vẽ vào như vậy, coi như phải vất bỏ rồi."

"Chắc là vẫn giặt được thôi mà." Tu Thiện Văn thấy tâm trạng Cố Tân Tân không tốt, cũng không muốn đem chuyện đó làm phiền thêm cô, "Cậu bạn ngồi phía sau rất nghịch ngợm, lên lớp cũng không ngoan ngoãn học hành. Mai em sẽ mách cô giáo để cô giáo dạy dỗ cậu ta."

"Nhớ đó."

"Vâng."

Quay về phòng, Cố Tân Tân mở điện thoại ra kiểm tra, trước đó cô gửi cho Cận Ngụ Đình không ít tin nhắn, nhưng anh đều không trả lời.

Lần này ngược lại có mấy tin nhắn mới, cô nhanh chóng mở ra, là tin nhắn trả lời của Cận Ngụ Đình.

Trên đó viết đơn giản vài chữ: không sao, chỉ là vết thương nhỏ thôi.

Cố Tân Tân có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại không biết phải hỏi ra thế nào.

Lại thêm mấy ngày qua đi, Cố Tân Tân xuống lầu từ rất sớm, tính toán cùng ăn sáng với Tu Thiện Văn rồi đưa cô bé đến trường.

TV trong phòng khách đang bật, hiện tại là giờ thời sự buổi sáng.

Cố Tân Tân đưa cốc sữa bò đã hâm nóng cho Tu Thiện Văn.

"Cám ơn chị dâu."

Bên tai truyền vào mấy từ then chốt, cô nhấc mắt nhìn lên TV, thấy được tiêu đề trên đó: Trung tâm thương mại Cửu Quang chờ mong đã lâu sẽ khai trương vào tháng này."

Cố Tân Tân cắn phải đầu lưỡi, đau đến mức đầu choáng mắt hoa.

Xem ra chuyện kia đã giải quyết xong rồi.

Giọng nói thuyết minh không ngừng vang lên, giới thiệu xung quanh nơi này có những khu chung cư xa hoa thế nào, có thể mang đến lợi ích to lớn thế nào, Cố Tân Tân một chữ cũng không thể tiếp tục nghe.

Thuận lợi đó là đạp trên bao nhiêu thống khổ của người khác mà đi lên.

Cận Duệ Ngôn vì Cận Ngụ Đình mới thỏa hiệp, nhất định là cô ấy đã xác định nhứng thứ đồ trong tay đối phương mới bằng lòng đáp ứng phải không?

"Chị dâu?" Tu Thiện Văn thấy cô thất thần, khẽ gọi.

Cố Tân Tân định thần, "Em ăn nhanh đi."

"Chị không sao chứ?"

"Không sao cả."

Sao có thể không sao chứ, bỏi Cố Tân Tân có thể cảm nhận được rõ ràng trái tim cô đang rỉ máu. Cô không biết Cận Ngụ Đình thế nào rồi, anh là một người kiêu ngạo như vậy, có thể tiếp thu loại chuyện đó không đây?

Cố Tân Tân siết chặt đôi đũa trong tay, âm thanh từ tivi truyền ra chói tai cực kỳ, Cố Tân Tân đi tới, cầm điều khiển tắt đi.

Tu Thiện Văn biết tâm trạng cô không tốt, ăn qua loa mấy miếng rồi nói. "Chị dâu chị không cần đưa em đến trường đâu, tự em đến trường được."

"Không được." Cố Tân Tân không chút nghĩ ngợi từ chối."Tan học cũng phải về nhà ngay đấy. Chỉ có thể đi xe của nhà, không được đi cùng bạn bè đến những nơi khác, càng không được đi đâu một mình, nghe không?"

Tu Thiện Văn khẽ gật đầu."Vâng."

Đưa Tu Thiện Văn đến trường rồi quay về, Cố Tân Tân đi thẳng đến công ty, một ngày bận rộn quay cuồng lại bắt đầu lặp lại, cuộc sống bỗng chốc trở nên đặc biệt vô vị.

Buổi chiều, Cố Tân Tân thu dọn đồ đã chuẩn bị đi về, cô nhìn đồng hồ, đã gần đến giờ Tu Thiện Văn tan học.

Cô gọi điện cho tài xế để nói anh ta không cần đi nữa rồi tự mình đến trường Tu Thiện Văn, vừa vặn là lúc tan học.

Cô ngồi trong xe đợi một hồi lâu nhưng vẫn không thấy Tu Thiện Văn đi ra, Cố Tân Tân có chút sốt sắng, không ngừng nhìn thời gian.

Học sinh ngoại trú của trường gần như đã gần ra hết, Cố Tân Tân xuống xe, trực tiếp gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm của Tu Thiện Văn.

"Alo, cô Tống, chào cô, xin hỏi Tu Thiện Văn đã về chưa?"

"Cô vẫn không biết sao? Em Tu Thiện Văn xảy ra chút chuyện, hiện tại đang ở trong văn phòng."

Cố Tân Tân theo bản năng sốt ruột hỏi."Con bé làm sao vậy?"

"Yên tâm, đã giải quyết gần xong rồi."

Cố Tân Tân đóng cửa xe, bước nhanh về phía trường học, "Cô giáo, tôi đang ở trước cổng trường rồi, bây giờ lập tức qua đó."

Cố Tân Tân sao có thể không vội chứ? Hiện tại đang trong giai đoạn quan trọng, Tu Thiện Văn không thể tiếp tục xảy ra chuyện được.

Cô nhanh chóng đi về phía tòa nhà văn phòng, từ xa đã thấy cô giáo chủ nhiệm đứng trước cửa phòng làm việc, Cố Tân Tân bước nhanh về phía đó, "Cô giáo."

"Tu Thiện Văn ở bên trong."

"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

"Một chút mâu thuẫn nho nhỏ thôi." Cô giáo chủ nhiệm liếc Cố Tân Tân một cài, cô đã đi đến cửa, mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện từ bên trong truyền tới. Cố Tân Tân liếc người đứng phía sau, "Cô Tống, vì sao cô không gọi cho tôi?"

"Tôi đã nói Tu Thiện Văn gọi điện thông báo cho người nhà nhưng cô bé nói chị gái mình khá bận, nên cuối cùng nói anh rể tới."

"Anh rể?" Cố Tân Tân càng ngạc nhiên hơn, không lẽ chị gái trong lời của con bé là cô sao?

Cô giáo chủ nhiệm đẩy cửa phòng làm việc, Cố Tân Tân không thể chờ thêm được nữa nâng chân đi vào, hai mắt vừa chạm đến bóng lưng người đàn ông, thân thể đã run lên nhè nhẹ. Cố Tân Tân dừng chân, Tu Thiện Văn nhìn thấy cô, một tiếng chị dâu sắp ra khỏi miệng, nhưng nhìn tới cô giáo chủ nhiệm đứng phía sau lại mạnh mẽ nuốt trở về, thay đổi cách xưng hô, "Chị."

Người đàn ông tuy là dùng tư thế đơn giản nhất ngồi đó, nhưng sống lưng thẳng tắp, anh quay đầu lại nhìn cô, rất nhanh tầm mắt đã thu về.

Cố Tân Tân lúc này mới chú ý thấy bên trong phòng làm việc đứng đầy người, còn có vài vị phụ huynh.

Cô siết chặt chiếc điện thoại trong tay, đi theo cô giáo chủ nhiệm vào trong, Tu Thiện Văn kín đáo liếc cô một cái, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu xuống.

"Tuổi còn trẻ đã đánh người, chuyện này sao có thể chấp nhận được?" Một vị phụ huynh trong đó chỉ Tu Thiện Văn nói.

Cận Ngụ Đình kéo cánh tay Tu Thiện Văn, để cô bé đứng sau lưng mình, "Vì sao lúc con gái bà vẽ linh tinh lên quần áo người khác lại không thấy là không chấp nhận được vậy?"

"Con bé nhất định không phải cố ý."

"Đây đều là mấy thứ phá quần áo của người khác, sao có thể là không cố ý?"

Cố Tân Tân đi tới sau lưng Cận Ngụ Đình, tầm mắt đảo qua những người ở đây, cuối cùng dừng lại trên người Tu Thiện Văn. Xem ra cô đã quá bất cẩn rồi, bởi vì mấy ngày nay lúc nào cũng như người mất hồn nên khi phát hiện ra những vết tích kia cũng không truy hỏi cặn kẽ.

"Quần áo thì có thể đáng giá mấy đồng chứ, trẻ nhà anh động thủ đáng người, nhìn đi, nhìn xem nó đánh con gái nhà tôi thành cái dạng gì này."

Người phụ nữ trung niên đó nói xong, kéo cô con gái đứng bên cạnh về phía mình rồi đẩy ra trước. Cố Tân Tân nhìn thấy trên cổ cô bé kia có một vết xước màu đỏ, xem ra là trong lúc xô đẩy không cẩn thận cào trúng.

Cận Ngụ Đình nhấc mắt, "Là ai ra tay trước?"

"Đương nhiên là con bé nhà cậu chứ ai vào đây nữa."

"Văn Văn nhà tôi tính tình rất trầm ổn, sẽ không có chuyện động thủ trước, cùng lắm chỉ có tự vệ mà thôi. Nếu bà còn muốn dây dưa không dứt, làm chuyện vô nghĩa như vậy thì chi bằng chúng ta đến bệnh viện kiểm tra vết thương, tất cả theo kết quả xét nghiệm quyết định?"

Đối phương cũng cực kỳ hùng hồn, "Xét nghiệm thì xét nghiệm, đi thôi."

Cô giáo chủ nhiệm thấy vậy, nhanh chóng đứng giữa can ngăn."Mẹ La Mẫn à, tôi thấy chuyện này cũng không có là gì, chúng ta chuyện nhỏ hóa không có gì, việc học của bọn trẻ là quan trọng nhất......"

"Cô giáo, lời này của cô sao có thể nói ra chứ, trẻ nhỏ ở trường học bị bắt nạt, hơn nữa còn ở ngay trong lớp, lại trước mặt nhiều người chứng kiến như vậy đấy."

Cận Ngụ Đình đứng lên, ánh mắt nhìn chằm chằm cổ cô bé kia."Đúng là nên đi kiểm tra đi thôi, vết thương trên cổ này theo tôi thấy thì chính là dấu hôn, không sai chứ?"

Mẹ của đối phương nghe vậy, suýt chút nữa thì nhào tới liều mạng với Cận Ngụ Đình, "Cậu nói nhăng nói cuội cái gì đấy hả?"

Cận Ngụ Đình chắn trước Tu Thiện Văn, "Tôi cũng chỉ thành tâm muốn tìm ra chân tướng mà thồi, rất tán thành chuyện đến bệnh viện. Dù sao ý kiến của bác sĩ mới là chuẩn xác nhất, tôi cũng nhất định sẽ nói bác sĩ kiểm tra cho cô bé cẩn thận."

Cô bé kia nghe vậy thì bắt đầu sợ hãi, vội vàng cầm lấy tay mẹ mình."Mẹ, cũng không phải chuyện gì lớn, bỏ đi......"

"Sao có thể cứ như vậy mà bỏ đi được? Ít nhất phải khiến đối phương phải nói một câu xin lỗi."

Cận Ngụ Đình khẽ lắc đầu, "Ngày thường em vợ tôi phải chịu đựng con cái mấy người bắt nạt thế nào bây giờ tôi cũng mới biết được, bà lại còn muốn chúng tôi phải xin lỗi? Tổn thất quần áo thì thôi đi, chúng tôi cũng không thiếu chút tiền này, nhưng từ nay về sau nếu còn dám bắt nạt con bé thì cứ chuẩn bị nghỉ học đi!"

"Cậu là ai chứ? Nói nghỉ học là con chúng tôi phải nghỉ học sao?"

Cận Ngụ Đình vung tay lên, ra hiệu cho đối phương dừng lại, "Con gái bà vốn đã nguy cấp lắm rồi, tôi khuyên bà vẫn là nên thu lại một chút, chí ít để cô bé còn có thể có được cái bằng tốt nghiệp trung học."

Người đàn ông nói xong lời này, kéo cánh tay Tu Thiện Văn rồi hướng về phía giáo viên chủ nhiệm nói."Sau này nếu như còn có chuyện này xảy ra, phiền cô giáo trực tiếp gọi điện cho tôi."

"Được."

Cố Tân Tân đi theo hai người ra ngoài, Tu Thiện Văn ngoan ngoãn đi phía sau Cận Ngụ Đình, ra đến ngoài mới dè dặt quay đầu lại liếc mắt nhìn Cố Tân Tân.

Cố Tân Tân nhìn chằm chằm Cận Ngụ Đình, người đàn ông không quay đầu lại, bước chân thẳng tắp đi về phía trước.

Cô không khỏi tiến lên vài bước, thấy được phía sau quần áo của Tu Thiện Văn bị vẽ lung tung thì không khỏi đau lòng."Văn Văn, em ở đây bị người ta khi dễ mà không nói với chị một tiếng là sao hả?"

"Thật ra cũng không có nghiêm trọng như vậy......."

Cận Ngụ Đình đi xuống lầu, mãi đến trước cổng trường, Cố Tân Tân nhìn thấy Khổng Thành đã chờ sẵn bên ngoài.

"Được rồi, anh về đây." Cận Ngụ Đình hướng về phía Tu Thiện Văn nói.

Cố Tân Tân liếc anh một cái, mái tóc của người đàn ông giống như đã dài ra một chút, thái dương thấp thoáng bị che lại. Cố Tân Tân thật sự muốn xông tới, đẩy đám tóc đó ra kiểm tra xem rốt cuộc là vết thương của anh đã thế nào rồi.

"Hôm nay thật sự làm phiền chú rồi, " Tu Thiện Văn cũng cảm thấy không tiện."Cám ơn."

"Không cần phải khách khí như vậy, nhớ kỹ, sau này nếu còn có chuyện này xảy ra thì không được giữ trong lòng không nói ra như vậy nữa, hiểu không?"

"Đã hiểu ạ."

Người đàn ông nhấc chân muốn đi, Cố Tân Tân lập tức đuổi lên chặn lại phía trước."Khoan đã."

Tầm mắt Cận Ngụ Đình rơi xuống mặt cô, "Làm sao thế?"

Cố Tân Tân mấp máy môi, muốn hỏi anh không sao chứ? Anh vẫn tốt chứ? Nhưng hỏi ra thì có tác dụng gì đây? Có hỏi ra cũng chỉ là thừa thãi. Cố Tân Tân kéo cánh tay anh, Cận Ngụ Đình thoáng dùng sức, muốn rút tay về.

"Không có chuyện gì, không sao rồi."

Cận Ngụ Đình nhíu chặt hai hàng lông mày, ánh mắt rốt cuộc cũng đối mặt với Cố Tân Tân, "Tôi thật sự không sao cả, yên tâm."

Khổng Thành đi từ phía xa lại, "Cửu gia."

Cố Tân Tân buông tay, nhìn Cận Ngụ Đình rời đi, trong lòng trống rỗng. Anh không nên như vậy, nếu là trước đây anh nhất định sẽ đổ lỗi cho cô, chí ít cũng phải gạt cô đi ăn một bữa cơm, nói không chừng còn kì kèo muốn đi nhờ xe cô, để cô thuận tiện đưa anh về.

Cố Tân Tân nhìn theo Cận Ngụ Đình đi đến trước xe rồi ngồi vào, không lưu lại một giây liền rời đi.

Cô đi về phía trước vài bước, mãi đến khi xe anh đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Tu Thiện Văn kỳ quái lên tiếng, "Chị dâu, chị làm sao vậy?"

Cố Tân Tân khẽ lắc đầu, "Không có gì. Đúng rồi Văn Văn, sao em lại gọi được cho anh ấy?"

"Lần trước cùng đi ra ngoài chú ấy đã đưa số cho em, nói em nhỡ kỹ. Em thấy gần đây tâm trạng chị không tốt nên mới không muốn làm chị lo lắng." Cố Tân Tân nghe vậy, trái tim càng lúc càng xót xa, Tu Thiện Văn vì cô có tâm sự mà buộc lòng phải tìm tới Cận Ngụ Đình, mà không biết rằng thời điểm này chính là lúc không nên đi tìm anh nhất.

Anh hoàn toàn có thể từ chối, không phải sao?

Cố Tân Tân mất hồn đứng đó, càng khiến Tu Thiện Văn lo lắng Cố Tân Tân vì chuyện cô đả thương bạn học mà mất hứng, "Chị dâu, sau này em sẽ không như vậy nữa."

Cô rũ mi mắt, khẽ thở dài, "Cận Ngụ Đình nói không sai, lúc nên đánh lại thì vẫn nên đánh lại, Văn Văn, em không làm sai gì cả."

Tu Thiện Văn nghe vậy, tiến lên ôm lấy cánh tay cô.

Cố Tân Tân đưa cô bé về xe mình, cô khởi động xe, nhưng không lập tức rời đi.

Hai tay Cố Tân Tân đặt trên vô lăng, vừa rồi nhìn thấy Cận Ngụ Đình trong lòng cô là đủ loại cảm xúc. Cô có rất nhiều lời muốn nói với anh, còn có, đến tận bây giờ cô mới biết hóa ra cô lại thật sự muốn gặp anh như vậy.

Thứ gọi là tình yêu này có lẽ chính là như vậy đi, ngàn lần lặp đi lặp lại trong lòng không muốn yêu nữa, nhưng rốt cuộc thì cô đã không thể tiếp tục lừa mình dối người được nữa rồi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-257)