Truyện:Trảm Nam Sắc - Chương 226

Trảm Nam Sắc
Trọn bộ 257 chương
Chương 226
Mất tích
0.00
(0 votes)


Chương (1-257)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Dịch: CP88

Ghế tài xế đã bị Cận Ngụ Đình chiếm, Cố Tân Tân thấy vậy, kéo ghế phía sau xe rồi ngồi vào.

Cận Ngụ Đình khởi động xe, Cố Tân Tân khẽ tựa vai lên cửa kính xe, "Văn Văn, có mệt không?"

"Vẫn không đến nỗi ạ, ngày hôm nay rất vui."

Cố Tân Tân quả thật đã lâu không thấy được dáng vẻ ấy của Tu Thiện Văn, cô vốn đã vô cùng lo lắng cô bé sẽ hãm sâu trong thương tâm không chịu đi ra, "Chờ đến khi em thi đại học xong chị sẽ dẫn em đi du lịch, đến một nơi rất rất xa."

"Vâng."

"Có muốn chợp mắt một lúc không? Còn rất lâu mới về đến nơi."

"Được ạ." Tu Thiện Văn đáp, cơ thể khẽ dựa về sau, Cố Tân Tân cũng nhắm mắt lại, cô sắp không chịu nổi rồi.

Cận Ngụ Đình yên tĩnh lái xe, Tu Thiện Văn vẫn chưa ngủ, tầm mắt rơi xuống hai tay Cận Ngụ Đình. Bầu không khí quá mức yên tĩnh, khiến tất cả tâm tình đều thả ra ngoài, bi thương ngỡ như đã tạm quên đi được lại một lần nữa ùa về. Tu Thiện Văn nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi nhớ đến Tu Tư Mân.

Lúc hắn xảy ra tai nạn xe có thời gian nghĩ đến cô bé hay không đây? Tiếc nuối lớn nhất của Tu Thiện Văn chính là không ở bên cạnh Tu Tư Mân lúc hắn rời đi, không thể nhìn hắn một lần cuối.

May là trời cao đã trả lại cho cô bé một người thân, không đến nỗi ném cô bé vào cô độc vô vọng. Tu Thiện Văn nhìn sang Cố Tân Tân đã ngủ say đang nằm tựa lên cửa kính xe, mỗi ngày đều vất vả khổ cực, hẳn là đã mệt muốn chết rồi.

Cận Ngụ Đình thả chậm tốc độ xe, phía trước tắc đường, anh cởi áo khoác rồi đưa về sau.

Tu Thiện Văn nhận lấy, sau đó lại cẩn thận từng li từng tí phủ lên người Cố Tân Tân. Cận Ngụ Đình tăng nhiệt độ trong xe lên, nhỏ giọng hỏi Tu Thiện Văn."Có lạnh không?"

Tu Thiện Văn khẽ lắc đầu, dọc đường cũng không có nhiều xe, sau khi qua được đoạn đường tắc liền thuận lợi một đường đi thẳng về phía trước.

Cận Ngụ Đình gõ nhẹ ngón tay trên vô lăng, "Lục Thành có rất nhiều nơi vui chơi, em thích chơi cái gì? Hôm nào anh có thời gian rảnh dẫn em đi."

"Không cần phiền phức như vậy, dù sao bây giờ chương trình học cũng rất nặng......"

"Chính là bởi vì học tập căng thẳng nên mới cần phải giải tỏa áp lực. Cô gái nhỏ cũng phải luyện lá gan lớn hơn một chút, trại huấn luyện dã ngoại cũng không tệ, còn có chân nhân cs(*)......"

(*) trước đây ta từng giải thích một lần, à nhớ rồi, là trong bộ Tứ Mạc Hí:))))))))

Túm lại nó là một trò kiểu kiểu đánh trận giả kkk

Tu Thiện Văn nén cười, "Mấy trò đó không phải đều là dành cho con trai chơi sao ạ? Hơn nữa cháu thấy bọn họ đều chơi cái gì mà Vương Giả Vinh Diệu, Liên Minh Huyền Thoại."

"Ý em là chê anh già đấy hả?"

"Không, không có, " Tu Thiện Văn nghĩ một tiếng gọi chú này cũng hơi ngượng ngập, "Tại cháu không thích chơi thôi ạ."

"Không cần phải sợ như vậy, anh sẽ không ăn thịt em."

Tu Thiện Văn cầm chai nước bên cạnh lên, vặn nắp rồi uống một hớp, "Cháu không sợ chú, thật đấy."

"Vậy em ghét anh sao?"

"À, không."

Cận Ngụ Đình chăm chú nhìn con đường phía trước, "Em có biết quan hệ của anh và Tân Tân không?"

"Đương nhiên, chị ấy không gạt người Tu gia chuyện gì cả."

Cận Ngụ Đình đột nhiên không biết phải nói gì, Tu Thiện Văn nghiêng nửa người về phía trước."Chú muốn uống nước không ạ?"

"Không cần."

"Nếu lúc trước chú đã thích chị ấy như vậy, thì vì sao lại làm tổn thương chị ấy?"

Có rất nhiều chuyện Tu Thiện Văn cũng không hiểu, nhưng một câu nói cửa miệng vô tâm vô tình này lại đâm vào lòng Cận Ngụ Đình, "Anh cũng không muốn, nhưng tổn thương cũng đã thành rồi."

"Vậy thì bù đắp đi."

Cận Ngụ Đình nghe được, tầm mắt xuyên qua gương chiếu hậu rơi xuống mặt Tu Thiện Văn. Anh đúng là không nghĩ cô bé sẽ nói ra lời đó."Bù đắp? Em thấy có khả năng không?"

"Làm sai thì thay đổi, làm không tốt thì sau này làm tốt hơn một chút nữa. Ngay cả cháu còn hiểu được đạo lý này, không lẽ chú không hiểu?"

"Em có biết hai từ bù đắp trong lời nói của mình có ý nghĩa gì hay không?"

Tu Thiện Văn đưa tay lột lớp bọc trên bình nước, "Sau khi chị dâu và anh hai kết hôn, anh hai đối xử rất tốt với chị ấy, chị ấy cũng cực kỳ tốt với anh hai. Nhưng cháu đã từng thấy chị ấy ngồi khóc một mình, khi đó chị ấy ngồi dưới chân cầu thang khóc, nhưng cháu lại không dám đến hỏi thăm. Mãi đến khi cháu nhìn thấy anh hai, anh nói chị ấy đang đau lòng, cứ để chị ấy khóc thỏa thuê đi. Anh hai và cháu chỉ có thể làm như không nhìn thấy, như vậy trong lòng chị ấy mới có thể thoải mái."

Cận Ngụ Đình chăm chú lái xe, "Khoảng thời gian đó có hai người ở bên cạnh đối với cô ấy cũng chính là một chuyện tốt."

Trong cuộc đời của một con người đều sẽ có ai đó đến rồi đi, Tu Tư Mân cứu Cố Tân Tân là sự thật không thể chối cãi, nhưng dù anh có không muốn đối mặt với chuyện cô và hắn đã kết hôn thế nào thì anh cũng không thể xóa đi chuyện này được, nếu không có khác gì phủi sạch sẽ chuyện Tu Tư Mân cứu Cố Tân Tân đâu?

"Cháu rất biết ơn chị dâu, thật đấy."

Cố Tân Tân ngủ mơ màng, mơ hồ nghe được tiếng nói chuyện. Cô khẽ mở mi mắt, trong con ngươi của Tu Thiện Văn mang theo một vòng sáng mông lung. Cố Tân Tân tựa đó không nhúc nhích, bởi vì quá mệt mỏi mà lại khép mắt lại.

"Biết ơn cô ấy vì cái gì?" Cố Tân Tân nghe được Cận Ngụ Đình khẽ hỏi.

"Người ngoài ai cũng cho rằng gả vào Tu gia là một chuyện cực kỳ tốt, nhưng trong lòng cháu hiểu rõ hơn ai hết, chuyện người Tu gia phải đối mặt nhiều không đếm xuể. Cuộc sống trước đây của chị dâu quá mức đơn giản, sau đó bởi vì làm người nhà Tu gia mà mỗi ngày phải đối mặt với sinh ly tử biệt. Cháu còn nhỏ nên sau khi anh hai ra đi trọng trách cũng không rơi xuống vai, cuối cùng đều là chị ấy phải cứng rắn gồng mình chống đỡ. Thật ra chị ấy có thể dứt áo bỏ đi, dù không có chỗ cổ phần kia thì số tiền còn lại cũng đủ cho chị ấy an nhàn đến cuối đời. Chị ấy để cho cháu đi theo chị ấy, thực sự chính là làm liên lụy đến chị ấy."

Khóe miệng Cận Ngụ Đình không khỏi hơi cong lên, nhẹ nhàng nói, "Cô ấy không phải người như vậy."

"Đúng vậy, chị ấy không phải." Bởi vậy nên dù Tu Phụ Thành âm mưu dùng đến quá khứ của Cố Tân Tân gây xích mích quan hệ giữa Tu Thiện Văn và Cố Tân Tân thì cô bé cũng không tin.

Trong lòng Cố Tân Tân ấm áp, có một cảm giác vui vẻ không tên. Tu Thiện Văn nói với người đàn ông ngồi phía trước, "Có phải chú ở Lục Thành này là một nhân vật rất lợi hại?"

Cận Ngụ Đình không khỏi bật cười."Sao tự nhiên lại hỏi vậy?"

"Cháu ngờ ngợ biết được một ít, có vẻ như chú rất lợi hại."

"Cũng tạm được."

Một tay Tu Thiện Văn khoác lên lưng ghế cạnh ghế tài xế, "Vậy chú nhất định phải cho người bảo vệ chị ấy thật kỹ, đừng để kẻ khác có cơ hội làm tổn thương chị ấy."

"Yên tâm, không chỉ có cô ấy, với em anh cũng sẽ cho người bảo vệ thật tốt."

Tu Thiện Văn nghe vậy, có chút không tự nhiên trả lời."Cháu thì không cần."

"Yên tâm."

"Sao nghe ra lại giống như cháu đang cầu xin được bảo vệ vậy nhỉ?"

Cố Tân Tân rốt cuộc không thể để hai người đó tiếp tục nói nữa, bằng không để thêm một chút nữa e là cô bị bán đi thế nào cũng không biết. Tên hồ ly Cận Ngụ Đình này, hai ba câu đã có thể đưa Tu Thiện Văn ngây thơ vào tròng. Cô giả vờ như vừa tỉnh, ngồi thẳng dậy, "Sắp đến rồi hả? Hai người đang nói cái gì thế?"

"Không có gì ạ." Tu Thiện Văn lập tức dừng lại, "Sợ chú ấy ngủ gật nên nói chuyện một chút thôi."

"Có phải sắp vào đến nội thành rồi không?

Cận Ngụ Đình nhìn cột mốc cách đó không xa, "Ừ, khoảng mười mấy km nữa là đến rồi."

Cố Tân Tân liếc chiếc áo khoác trên người, cô nhổm dậy đưa nó cho Cận Ngụ Đình, người đàn ông cũng không đưa tay ra tiếp lấy."Cứ khoác vào đi, vừa mới tỉnh ngủ thì đừng để bị lạnh."

Cố Tân Tân cầm áo vắt lên chiếc ghế cạnh ghế tài xế, "Văn Văn, em làm xong bài tập về nhà chưa?"

"Vâng, xong cả rồi ạ."

"Vậy thì tốt, lát nữa ăn cơm tối xong về nhà cũng có thể ngủ sớm một chút."

Xe đi vào nội thành, Cận Ngụ Đình tìm một quán lẩu ngay trên đường đi. Anh dừng xe, cầm áo khoác rồi mở cửa đi xuống, "Đi, đi ăn cơm tối."

Cố Tân Tân có chút không tình nguyện, nhưng rốt cuộc vẫn đi theo vào trong. Ba người ngồi vào bàn ăn, Cận Ngụ Đình gọi một nồi, sau đó hỏi Tu Thiện Văn muốn ăn cái gì. Cố Tân Tân ngồi cạnh, chỉ nhắc anh gọi ít một chút, đừng để lãng phí.

Món ăn vừa mang lên, Cố Tân Tân gắp dạ dày bò thả vào nồi, ngẩng đầu lên đúng lúc có một đôi nam nữ từ ngoài cửa đi vào.

Người phụ nữ cúi thấp đầu, người đàn ông đi bên cạnh khoác vai cô ta, nhưng người trong ngực anh ta ngay cả đầu cũng không nhấc lấy một cái.

Bọn họ đi đến gần, Cố Tân Tân nhận ra khuôn mặt người đàn ông có chút quen mắt, người đàn ông cũng nhìn thấy bọn họ, bước chân dừng lại, ngồi xuống chiếc bàn đối diện.

Anh ta đè người phụ nữ xuống ghế, khiến cho cô ta đối mặt với Cố Tân Tân. Cố Tân Tân đưa mắt nhìn kỹ, giật mình phát hiện ra là Thương Kỳ.

Chỉ là nhìn tình trạng của cô ta có chút kỳ lạ, Cận Ngụ Đình thấy được ánh mắt của cô, quay đầu lại nhìn.

Đúng lúc Thương Kỳ ngẩng đầu lên, Cố Tân Tân thấy cô ta chật vật chuyển tầm mắt đi nơi khác. Cận Ngụ Đình hừ lạnh một cái, cầm đĩa nguyên liệu bên cạnh đổ vào nồi lầu."Có muốn đi chào hỏi một tiếng không?"

Cố Tân Tân thu lại tầm mắt."Anh muốn thì đi mà đi."

"Dẫn em đi xem trò hay ấy mà."

"Có gì hay mà xem?" Cố Tân Tân gắp ra mấy miếng dạ dày bò rồi bỏ vào bát Tu Thiện Văn.

"Một mắt Thương Kỳ mù rồi, chắc là em không biết nhỉ?"

Giật mình trong mắt Cố Tân Tân không thể giấu được, "Vì sao lại thế?"

"Bị đánh cho mù."

Cố Tân Tân không khỏi nghĩ tới Thương Kỳ lúc cô mới quen biết, khi đó mỗi ngày cô ta đều hận không thể từng giây từng phút đi theo sau cô, một tiếng cửu tẩu hai tiếng cửu tẩu, ngọt đến lịm. Cố Tân Tân nghĩ cô ta là người thẳng thắn thật tâm dễ ở chung, nhưng cuối cùng mới biết được tất cả mọi đau khổ của cô đều là nhờ cô ta ban tặng.

Nghĩ đến đó, hình như cô cũng không việc gì phải đi đồng tình cho cô ta nữa.

Thương Kỳ một mực nâng một tay che lại nửa mặt mình, Tào Diệc Thanh đang gọi thức ăn, ngồi đối diện cô ta lạnh lùng lên tiếng."Mang cô đi ăn cơm mà cô cũng không thể thoải mái vui vẻ lên một chút sao? Cô nghĩ làm như vậy là sẽ không có ai nhìn thấy mình?"

"Chúng ta chuyển quán khác có được không?"

Chân Tào Diệc Thanh dưới gầm bàn lập tức đá mạnh vào chân Thương Kỳ, "Nhìn thấy Cận Ngụ Đình liền không kìm chế được rồi có phải hay không?"

"Em không có." Thương Kỳ chỉ là không muốn bị Cố Tân Tân nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình, "Em, em không muốn ăn lẩu.""Nhưng tôi muốn!" Trên mặt Thương Kỳ vẫn còn mấy vết thương chưa lành, cô ta đành phải cố gắng lấy tóc che đi. Cố Tân Tân không tiếp tục nhìn nữa, tập trung ăn đồ trong bát mình.

Cận Ngụ Đình gọi dĩ nhiên đều là thứ đáng để ăn, anh không ngừng gắp từ trong nồi lẩu bỏ vào bát cho Cố Tân Tân.

"Anh không cần gắp cho tôi, tôi không ăn được hết nhiều như vậy."

"Buổi trưa không ăn tử tế, bây giờ nhất định đang rất đói bụng." Cận Ngụ Đình nói xong, lấy dụng cụ vớt mấy thứ đồ khác trong nồi bỏ vào bát Tu Thiện Văn.

"Cám ơn ạ."

Cận Ngụ Đình cười với cô bé, "Vẫn chỉ có em là lễ phép."

Thương Kỳ từ đầu đến cuối đều cúi thấp đầu, trong lòng không khỏi sinh ra oán hận. Cố Tân Tân giống như một cái đinh trong mắt không ngừng chọc khoét khiến cô ta bứt rứt không thôi, nhưng bây giờ cô ta cũng không có năng lực nhổ chiếc đinh đáng hận này xuống.

Tào Diệc Thanh ở ngoài thích nhất là đóng vai người chồng mẫu mực, anh ta thuần thục nhúng liệu rồi vớt ra bỏ vào bát Thương Kỳ. Dù trong miệng đắng ngắt nhưng cô ta cũng không dám không ăn, chỉ có thể nhịn xuống khó chịu nuốt vào bụng. "Nhìn xem, gần đây em thật gầy, ăn nhiều một chút."

Thương Kỳ đưa tay giữ lại tóc, một tay kia gắp thức ăn bỏ vào miệng.

"Thế nào? Món ăn ở quán lẩu này không tệ phải không?"

Thương Kỳ gật gật đầu.

Tào Diệc Thanh vớt óc lợn trong nồi ra rồi bỏ vào bát Thương Kỳ, "Ăn cái này đi."

Thương Kỳ nhìn, đồ ăn trong miệng còn chưa kịp nuốt vào bụng suýt chút nữa thì phun ra. Trên mặt cô ta đều là cự tuyệt, nhỏ giọng nói."Anh biết em không thích ăn cái này mà, em thật sự ăn không vô."

"Sao lại ăn không vô? Món tôi thích em cũng phải thích, mau ăn đi, ngoan."

Thương Kỳ nhìn chằm chằm óc lợn trong bát, chậm chạp đưa đũa tới, nhưng đầu đũa vừa mới chạm phải khối thịt mềm như đậu phụ đã không chịu được muốn nôn. Sắc mặt Tào Diệc Thanh càng ngày càng trắng, "Có phải nếu bây giờ người ngồi đối diện cô là anh ta, thì anh ta nói cô ăn gì cô cũng sẽ ăn cái đó không hả?"

"Không có." Thương Kỳ cũng không dám nói lung tung, "Anh đừng như vậy, chỉ là em ăn không vô thứ này thôi mà, từ nhỏ em đã không dám ăn......"

Tào Diệc Thanh gắp một miếng óc lợn khác lên, nhưng không bỏ vào bát Thương Kỳ mà trực tiếp bỏ lên mu bàn tay cô ta.

Đúng lúc Cố Tân Tân giương mi mắt nhìn thấy, đồ ăn vớt từ trong nồi lẩu còn đang sôi sùng sục ra nóng thế nào cô cũng có thể tưởng tượng được. Thương Kỳ suýt chút nữa thì nhảy dựng, tay trái nhanh chóng thu lại, đũa trên tay phải cũng rơi xuống.

Cô ta bị bỏng, nửa người trên thậm chí phải dựa vào mép bàn mà run rẩy nhưng cũng không dám đứng dậy rời đi. Cố Tân Tân cảm thấy không đúng, dựa theo tính tình của Thương Kỳ, đáng lẽ đã sớm hất bàn bỏ đi rồi chứ?

"Làm sao thế? Vợ?" Tào Diệc Thanh bày ra khuôn mặt sống sắng muốn đưa tay ra kiểm tra vết bỏng của cô ta, nhưng Thương Kỳ đã nhanh chóng lùi về sau, khuôn mặt sợ hãi. Giọng nói của Tào Diệc Thanh trong nháy mắt liền thay đổi, "Làm sao thế? Không sao chứ?"

"Không, không sao hết." Giọng nói của Thương Kỳ cũng thay đổi, món lẩu trước mắt đang sôi sùng sục, từng vòng từng vòng khói trắng bốc lên không trung, nhưng cũng không thể khiến cô ta biến mất khỏi tầm mắt của những người ngồi bên này.

"Đưa tay đây, tôi xem một chút."

Cố Tân Tân tinh tường nhìn thấy vẻ mặt Thương Kỳ lập tức chuyển sang kinh hoảng, "Không sao hết, thật đấy."

"Nhanh lên một chút đi!"

Thương Kỳ run rẩy đưa cánh tay ra, Tào Diệc Thanh túm lấy cổ tay cô ta kéo về phía mình, thật đáng thương, mu bàn tay đã bị bỏng rộp. Tào Diệc Thanh cong ngón cái, đặt trên đó. Tiếng thét chói tai còn chưa kịp thoát ra khỏi cổ họng đã bị Thương Kỳ mạnh mẽ nuốt về, nửa người trên của cô ta gần như đã gục xuống bàn, trong miệng không ngừng xin tha, "Diệc Thanh, Diệc Thanh, thả em ra."

Cố Tân Tân thu lại tầm mắt, không chỉ có không thể tin, mà còn là cảm giác hoảng sợ không nói thành lời. Một màn này diễn ra trước mặt cũng không thể khiến Cố Tân Tân có cảm giác hả hê vui sướng, nhìn bộ dạng Thương Kỳ, thật giống như đã quá quen.

"Một mắt của cô ta vì sao lại mù?" Cố Tân Tân khẽ hỏi người đàn ông ngồi đối diện.

"Cái này còn cần tôi phải nói sao?"

Cố Tân Tân không ngờ Tào Diệc Thanh lại dám nặng tay như vậy, trong nháy mắt khẩu vị trong miệng mất hết, thậm chí còn có chút buồn nôn.

Tu Thiện Văn trước đó cực kỳ đói, hiện tại ăn cũng đã gần no, trong bụng đều là thịt, ấm áp và thỏa mãn.

"Đi thôi." Cận Ngụ Đình nhìn đồng hồ, không còn sớm, Cố Tân Tân hẳn là cũng đã rất mệt rồi.

Bọn họ đứng dậy, Cố Tân Tân cầm chiếc túi trên bàn đi theo sau Cận Ngụ Đình chưa từng lưu lại bất kỳ một ánh mắt nào trên người Thương Kỳ ngồi đó. Cố Tân Tân cầm tay Tu Thiện Văn, lúc đi qua chiếc bàn kia vẫn không nhịn được liếc nhìn Thương Kỳ. Thương Kỳ bộ dạng vô cùng chật vật ngồi đó, một tay bị Tào Diệc Thanh cầm chặt.

Ba người đi ra ngoài, Cận Ngụ Đình đi thẳng đến trước chiếc xe, mở cửa cho cô.

Cố Tân Tân tiến lên, vừa định mở miệng thì người đàn ông đã kéo vai cô đẩy vào ghế lái, chìa khóa cũng giao luôn cho cô."Trên đường tự mình chú ý một chút, đi chậm thôi."

Cố Tân Tân vươn tay ra đón lấy chìa khóa, bỗng nhiên có cảm giác nặng trình trịch. Cô nuốt một ngụm nước bọt, vốn đã nghĩ anh sẽ lì lợm không chịu đi, làm thế nào cũng không ngờ anh lại đột nhiên phối hợp như vậy.

"Vậy còn anh thì sao?"

"Tôi gọi xe quay về là được rồi." Cận Ngụ Đình vừa rồi đi vào đã thấy được ngay bên ngoài có rất nhiều taxi dừng chờ khách.

Cố Tân Tân nhìn ra ngoài, người đàn ông đang đứng trong bãi đỗ xe, ánh đèn nê ông phía sau chiếu sáng nửa khuôn mặt anh. Cô không nhịn được mở miệng."Không thì...... tôi đưa anh về đi?"

Cô cho là Cận Ngụ Đình sẽ lập tức đồng ý, không ngờ người đàn ông đặt một tay lên nóc xe, nửa người trên hướng về phía Cố Tân Tân, "Không cần, dù sao cũng không tiện đường, ngày mai em cũng còn phải đi làm, với cô nhóc kia sáng sớm mai phải đi học. Đi đi thôi."

Anh nói xong lời này, đứng thẳng người dậy rồi đóng cửa xe lại giúp cô, Cố Tân Tân xuyên qua cửa kính xe nhìn anh chăm chú.

Tu Thiện Văn cũng hạ cửa kính xuống, "Chỗ này có gọi được xe không ạ?"

"Yên tâm, bên ngoài có rất nhiều taxi."

Tu Thiện Văn vẫy tay chào anh, "Tạm biệt."

Cận Ngụ Đình lùi về sau một bước, cũng vẫy tay chào Tu Thiện Văn, "Tạm biệt."

Cố Tân Tân khởi động xe, lúc đi ra bên ngoài thấy được có taxi đứng đó mới khẽ thả lỏng, Tu Thiện Văn vẫn còn quay đầu lại nhìn, "Chị dâu, sẽ không có chuyện gì chứ ạ?"

"Em nói anh ta hả?"

"Vâng."

"Làm sao có thể có chuyện gì được. Đây là địa bàn của anh ta, ai lại dám động vào anh ta chứ."

Tu Thiện Văn kìm nén hiếu kỳ từ nãy đến giờ, rốt cuộc đã không nhịn được hỏi."Chị dâu, người vừa rồi trong quán lẩu là ai thế ạ?"

"Người không quá quan trọng, lần sau nếu em gặp phải thì cứ tránh xa một chút là được." Cố Tân Tân không muốn nhắc lại những chuyện trước đây, rất nhiều chuyện ngoài việc khiến cho người khác đồng tình hơn với cô thì cũng chẳng có thêm tác dụng gì nữa. Con người là phải dựa vào chính mình đứng lên, nếu đã đứng lên rồi thì cũng không cần phải nhìn lại những chuyện trong quá khứ làm gì.

Về đến nhà, Cố Tân Tân để Tu Thiện Văn vào tắm rửa rồi đi nghỉ ngơi, còn cô quay về phòng ngủ của mình, cô bây giờ thật sự chỉ hận không thể lập tức nằm chết dí trên giường thôi.

Bầu không khí ấm áp trong nháy mắt đem toàn bộ uể oải của cô tan biến. Cố Tân Tân muốn ngủ trước một giấc rồi tính tiếp, cô nhắm mắt lại, nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Trong cơn mơ màng, Cố Tân Tân nghe thấy tiếng chuông điện thoại liên tục reo inh ỏi. Cố Tân Tân kéo chiếc túi xách bên cạnh qua, mơ màng lần mò điện thoại, sau đó bò dậy, cố gắng khiến cho bản thân tỉnh táo đôi chút.

"Alo?"

"Tu phu nhân, Cửu gia có ở chỗ cô không?"

Vừa nghe liền nhận ra là Khổng Thành, Cố Tân Tân ngồi dậy, "Không có đâu, chúng tôi ăn cơm tối xong liền chia ra ai về đường nấy rồi."

"Bây giờ tôi đang ở tòa nhà Tây, đợi nửa ngày vẫn không thấy Cửu gia quay về."

Cố Tân Tân khẽ vuốt mặt, "Có phải là kẹt xe không? Hoặc là có chuyện đột xuất gì đó?"

"Nhưng tôi không gọi được cho ngài ấy, tôi sợ là đã xảy ra chuyện gì đó rồi."

Cố Tân Tân nhấc tay xem đồng hồ, trong phút chốc cả kinh, đã mười một giờ rồi!

Với từng này thời gian, đáng lý ra Cận Ngụ Đình đã về đến nhà rồi. Cố Tân Tân tỉnh cả ngủ, "Có phải đi đâu đó rồi không?"

"Cửu gia chưa bao giờ không nói không rằng tự ý đi ra ngoài, hơn nữa bây giờ điện thoại cũng không gọi được."

Cố Tân Tân thật không nghĩ đến những phương diện khác, cô luôn cho rằng đây là Lục Thành, Cận Ngụ Đình chắc chắn sẽ không thể xảy ra chuyện được.

Nhưng hiển nhiên cô đã quên mất rằng nguy hiểm luôn rình rập mọi nơi, hơn nữa mỗi lần Cận Ngụ Đình ra ngoài đều có người đi cùng nên mới không cần lo lắng. Bây giờ là đêm muộn, chẳng phải đồng nghĩa với việc cho người khác một cơ hội tốt sao?

Cố Tân Tân lòng như lửa đốt, "Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Tôi đã cho người đi tìm rồi, hai người ăn cơm tối ở đâu?"

Cố Tân Tân nói địa chỉ cho Khổng Thành, anh ta đáp lại một tiếng đã biết rồi lập tức cúp máy.

Cô không nghĩ được thêm gì nữa, xông ra cửa, lại nóng lòng chạy về phía nhà để xe, ngồi vào rồi nhanh chóng cho xe lái đi.

Cố Tân Tân ngồi trên xe không ngừng gọi đến số Cận Ngụ Đình, nhưng chỉ có tiếng thông báo không thể kết nối lặp đi lặp lại, hẳn là anh đã tắt máy.

Có phải chỉ vì điện thoại anh hết pin hay không? Hay là thật sự xảy ra chuyện rồi?

Cố Tân Tân không dám nghĩ xa hơn nữa, thế nhưng trong đầu cô đã sớm vẽ ra mọi khả năng, bám lấy từng nơ ron thần kinh của cô không chịu buông.

Đã trễ như vậy. Đáng lẽ cô phải cương quyết, ít nhất là phải đưa anh về nhà. Vì sao trong ngày thường anh vẫn làm cái bộ mặt dày như vậy, dù là ban ngày cũng có thể nói là có nguy hiểm, nhưng hôm nay thái độ lại đột nhiên khác thường như thế chứ?

Cố Tân Tân tự hỏi rồi lại tự trả lời, có lẽ bởi anh thấy cô quá mệt mỏi nên mới không muốn làm phiền cô. Hai tay Cố Tân Tân siết chặt vô lăng, tốc độ xe càng lúc càng nhanh.

Thời gian có lẽ cũng không lâu lắm xe cô đã đến được quán lẩu, chỉ là Cố Tân Tân có cảm giác đã trải qua cả một kiếp. Cửa hàng kia vẫn còn mở cửa, Cố Tân Tân xuống xe, thấy mấy người Khổng Thành đi ra.

"Thế nào rồi? Tìm được manh mối gì không?"

Sắc mặt Khổng Thành trắng nhợt, khẽ lắc đầu, "Chỉ có người nhìn thấy ngài ấy ngồi lên một chiếc xe taxi, nhưng biển số xe lại không có ai nhìn rõ."

Cố Tân Tân gấp đến mức không biết phải làm sao, "Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Vì sao cô lại có thể để cho ngài ấy đi một mình chứ?"

Cố Tân Tân cũng không biết khi đó mình nghĩ gì mà để anh về một mình nữa. Cô đáng ra phải nghĩ đến dù là một phần một vạn khả năng cũng rất có thể có chuyện xảy ra."Tôi...... Xin lỗi, tôi không nghĩ được nhiều như vậy."

"Cô chính là bởi vì không quan tâm ngài ấy, những chuyện khác cô đều có thể để trong lòng, nhưng với ngài ấy cô luôn cho là phiền phức, từng giây từng phút chỉ hận không thể ném ngài ấy ra thật xa."

Cố Tân Tân nghe vậy, lo lắng đến mức nước mắt cũng sắp chảy ra.

*****

Dịch: CP88

Khổng Thành nói không sai, bởi vì cô sợ anh sẽ quấn quít lấy cô không tha nên khi nghe Cận Ngụ Đình nói tự trở về cô mới không hề nghĩ thêm nhiều được như thế.

Nếu là đổi thành người khác, cô nhất định sẽ không yên lòng, và bây giờ cũng không phải lo lắng sốt ruột như thế này.

Khổng Thành cho người đi kiểm tra camera giám sát xung quanh, Cố Tân Tân không ngừng gọi điện cho Cận Ngụ Đình, thế nhưng đầu bên kia vẫn cứ là tắt máy.

"Anh ta sẽ không sao chứ?"

Khổng Thành căng thẳng cực kỳ, anh ta không nói lời nào đi về phía xe, Cố Tân Tân vội vàng đuổi theo hai bước, "Mấy người muốn đi đâu?"

"Trước tiên cứ tìm đã, tôi gọi điện xung quanh hỏi một chút."

"Tôi đi với anh."

Khổng Thành còn chưa đóng cửa xe, nghe cô nói vậy thì không khỏi nhấc mắt nhìn về phía Cố Tân Tân."Tu phu nhân, cô vẫn là nhanh đi về đi. Chúng tôi hiện tại dù chỉ là một chút manh mối cũng không có, cô đi theo cũng chỉ lãng phí thời gian. Hơn nữa không phải cô vẫn luôn muốn cuộc sống của mình được yên ổn hay sao, lãng phí thời gian nghỉ ngơi của cô e là không tốt cho lắm."

"Khổng Thành, tôi rất lo lắng cho anh ta."

Khổng Thành mặt không biến sắc nhìn cô, "Cửu gia nghe được câu này của cô nhất định sẽ rất vui, nhưng tôi hiện tại chỉ sợ ngài ấy đã xảy ra chuyện rồi."

Đây cũng là chuyện Cố Tân Tân luôn lo lắng, "Tôi đi tìm với anh."

"Là vì cớ gì mà con người ta cứ phải mất đi rồi mới biết quý trọng? Nếu như bất ngờ này đến trước khi cô có thể tha thứ một ngày, liệu cô sẽ hối hận chứ?"

Khổng Thành nói xong lời này, dịch sang bên cạnh, Cố Tân Tân lập tức nhanh chóng ngồi vào. Tay chân cô đều là lạnh lẽo, từng câu từng chữ của Khổng Thành như dao đâm vào lòng, nhức nhối khó tả.

Chuyện cũng đã xảy ra rồi, trong đầu Cố Tân Tân hiện tại có vô số cái sớm biết, sớm biết đã không để anh lại một mình, sớm biết đã để Khổng Thành đến đón anh, sớm biết....... đã đối xử với anh tốt hơn một chút.

Khổng Thành muốn kiểm tra camera giám sát không phải là chuyện khó, cũng đã nhìn thấy Cận Ngụ Đình ngồi lên một chiếc, nhưng tra theo một đường cuối cùng vẫn mất dấu.

Tìm theo biển số xe cũng không tra được thêm bất kỳ manh mối gì, bởi đó là biển số giả.

Xem ra sự tình càng ngày khó giải quyết, Cố Tân Tân nhìn vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc của Khổng Thành, không khỏi nhẹ giọng nói."Đến biển số xe cũng là làm giả, xem ra bọn chúng vốn đã lên chủ ý từ trước."

Khổng Thành không lên tiếng, Cố Tân Tân nhìn đồng hồ."Không thì chúng ta về tòa nhà Tây chờ đi?"

"Điện thoại của Cửu gia đã tắt máy, với tình huống này mà cô còn hi vọng ngài ấy có thể tự mình về sao?"

Cố Tân Tân vẫn cố ôm một chút may mắn cuối cùng, "Anh nói có phải anh ta chỉ là vì muốn dọa chúng ta hay không?"

Ánh mắt Khổng Thành rơi xuống mặt Cố Tân Tân, trong con ngươi mang theo tia dò xét rất rõ ràng, "Cô cảm thấy lần này giống như tai nạn xe trước đó, là chúng tôi liên thủ lừa cô sao?"

Nếu đúng như vậy thì ngược lại là một chuyện tốt, Khổng Thành dung ánh mắt phức tạp nhìn Cố Tân Tân."Lần trước ngài ấy lừa cô cũng chỉ là vì muốn tốt cho cô, muốn cô quay về Lục Thành mà thôi, thế nhưng vào mắt cô lại chỉ còn là hai chữ lừa gạt."

Cố Tân Tân mấp máy môi."Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ hi vọng anh ta có thể trở về thôi."

"Tu phu nhân, để tôi đưa cô về trước đi."

"Không cần." Dù bây giờ có đưa cô về nhà thì cô cũng không thể yên tâm ngồi chờ được.

Nhưng hiện tại đang là đêm tối, bọn họ đi lung tung không có mục đích tìm kiếm cũng không phải là cách hay, cuối cùng Khổng Thành vẫn để tài xế lái xe về Cận gia.

Tòa nhà Tây to lớn đứng trơ chọi giữa màn đêm mịt mùng, cả một tòa nhà không có lấy một tia sáng. Cố Tân Tân theo Khổng Thành xuống xe, đây đã từng là nơi cô quen thuộc nhất. Cố Tân Tân đi đến mở cửa, đèn cảm ứng trong nhà lập tức sáng lên.

Cố Tân Tân theo bản năng nhìn trước ngưỡng cửa, nơi đó không có dấu hiệu đã có người đổi giày, xem ra Cận Ngụ Đình vẫn chưa về.

Cô nóng nảy đi lên lầu, mỗi một gian phòng nơi này cô đều vô cùng quen thuộc. Cố Tân Tân đẩy cửa phòng ngủ chính, nhanh chóng lần tới công tắc đèn, ánh mắt rất nhanh quét một lượt trong phòng, nhưng ngay cả bóng người cũng không thấy.

Cố Tân Tân ngơ ngác đứng trước cửa, Khổng Thành còn đang dưới lầu, đang cho người gia tăng phạm vi tìm kiếm.

Cô nhấc chân đi vào trong, đến trước chiếc giường lớn, ngồi xuống mép giường. Bên tai yên tĩnh không có lấy một chút thanh âm, rồi lại giống như đột ngột có vô vàn thứ giọng nói ào tới, đều là chấn vấn cô, trách móc cô, thậm chí còn mắng chửi cô là động vật máu lạnh.

Cố Tân Tân đưa hai tay ôm đầu, nửa người trên ép xuống, hô hấp cũng càng ngày càng nặng nề. Quãng thời gian của cô và Cận Ngụ Đình trong căn phòng này giống như một thước phim liên tục tua nhanh trước mắt.

Dù cuộc hôn nhân của hai người bắt đầu với mục đích không trong sáng nhưng Cận Ngụ Đình vẫn luôn đối xử rất tốt với cô, chỉ là chuyện Thương Lục luôn chen vào giữa khiến bọn họ không thể nào bước qua được, dần dần biến nó thành thứ hung khí đả thương người sắc bén nhất.

Bây giờ, tất cả những gì cô có thể nhớ được là anh đã đối xử tốt với cô thế nào, thế nhưng cô lại chưa từng thật tâm đón nhận thế nào, hết lần này đến lần khác nói những lời tàn nhẫn từ chối anh. Hóa ra, hết thảy đều là vì trong lòng có oán hận.

Nhưng nói cho cùng, cô cứ mãi để oán hận này vướng mắc lại, người chịu hành hạ nhất giày vò nhất vẫn là Cận Ngụ Đình, cô không biết bản thân cũng chỉ là thay đổi phương thức giày vò anh mà thôi.

Cố Tân Tân nâng bàn tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ, một hồi lại lấy điện thoại ra gọi cho Cận Ngụ Đình, nhưng vẫn mãi là tắt máy.

Cố Tân Tân không cam tâm, thấp thỏm trong lòng cũng một mực lớn dần, cô cầm điện thoại nhắn một cái tin rồi gửi đi: "Anh đang ở đâu?"

Dĩ nhiên là không có hồi âm.

Cố Tân Tân đứng dậy đi tới thư phòng Cận Ngụ Đình đã dày công chuẩn bị cho cô, cô bật đèn lên, nhưng đứng ngoài cửa chậm chạp không đi vào.

Lần trước Cận Ngụ Đình giống như có đồ vật gì quý giá lắm muốn khoe với cô, như hận không thể để cho Cố Tân Tân thấy được mỗi một chi tiết nhỏ nơi này, thế nhưng cô chỉ mắt điếc tai ngơ, hoàn toàn không muốn tiếp nhận.

Bây giờ cẩn thận chăm chú nhìn lại, mỗi một chi tiết dù là nhỏ nhất đều có thể thấy được tâm ý của anh trong đó. Lúc trước cô từng nói với anh cô là kiểu người không có duyên với hoa cỏ, đến cả xương rồng đưa vào tay cô cũng có thể chết, vậy là Cận Ngụ Đình liền chuẩn bị cho cô một chậu hoa có thể tự cấp nước.

Cố Tân Tân đi vào, kéo ghế ngồi xuống, máy tính anh cũng đã mua cho cô một cái mới, chọn màu mà cô nhất định sẽ thích.

Bàn tay Cố Tân Tân khẽ rơi xuống bàn phím, ấn vào nút bật nguồn, trong một thời gian ngắn ngủi màn hình đã sáng lên.

Cô chống một tay trên trán, hồi lâu sau mới ngẩng đầu nhìn lên màn hình.

Chỉ là một ánh mắt đó đưa đến đã không thể nào rời đi, Cố Tân Tân thật sự không biết mình nên khóc hay nên cười. Cô nhìn thấy ảnh nền được đổi thành ảnh cưới của cô và Cận Ngụ Đình, có trời mới biết khi đó bởi vì không cam lòng mà trên mặt cô đều là cứng ngắc.

Anh phải ấu trĩ đến mức nào chứ.

Nước mắt không thể tiếp tục kìm nén rơi xuống, từng chuỗi từng chuỗi, làm thế nào cũng không dừng lại được.

Cố Tân Tân hung hăng lau nước mắt trên mặt đi, hết lần này đến lần khác tự trấn an chính mình. Cận Ngụ Đình nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì. Có bao nhiêu người dám động tay động chân trên đầu anh chứ? Không có mà phải không?

Nhưng bây giờ đến người cũng không tìm thấy, dù là bắt cóc thì đối phương cũng phải gọi điện về rồi chứ?

Sợ nhất chính là biệt tăm không có lấy một tin tức, sợ nhất chính là đối phương không cần tiền, mà là mạng của Cận Ngụ Đình.

Cận gia ở Lục Thành tung hoành ngang dọc nhiều năm như vậy nhất định đã đắc tội không ít người, đặc biệt là anh em hai người Cận gia, mà cơ hội làm tổn thương lần này chính là Cố Tân Tân tự tay dâng cho bọn họ.

Cô càng khóc càng không dừng được, dáng vẻ Cận Ngụ Đình mặc âu phục ở trước mắt cũng càng ngày càng trở nên mơ hồ. Cố Tân Tân đóng máy tính rồi ôm nó vào trong ngực, bây giờ cô cái gì cũng không làm được, chỉ có thể ngồi đây chờ đợi.

Cố Tân Tân ngủ cũng không ngủ được, vẫn luôn ép chính mình tỉnh táo, mà Khổng Thành ở dưới lầu cũng không lên tìm cô.

Sau nửa đêm, Cố Tân Tân nằm nhoài trên bàn, chuông điện thoại chỉnh lên mức lớn nhất, chỉ sợ có tin tức gì mới. Thế nhưng mãi đến tận khi ngoài trời nổi lên tia sáng bạc mà điện thoại cô vẫn chưa từng reo lên lấy một lần.

Trên hành lang đột nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Cố Tân Tân dựng thẳng hai lỗ tai, nghe được tiếng bước chân hơi dừng lại, sau đó lại hướng về phía này.

Cố Tân Tân vội vàng ngồi thẳng dậy, nhưng động tác đứng lên có chút chậm chạp. Cửa thư phòng không khóa, đôi mắt cô mang theo tia tràn ngập chờ mong, Cận Ngụ Đình về rồi phải không?

Thế nhưng rất nhanh liền biết không phải người cô chờ mong, Cố Tân Tân chưa kịp giấu đi mất mát trong mắt, Khổng Thành đã hướng về phía cô nói."Đi mau, đã biết Cửu gia ở đâu rồi."

Cố Tân Tân cầm chiếc điện thoại trên bàn, không chút nghĩ ngợi theo sát phía sau anh ta.

Hai người vội vàng xuống lầu, tài xế đã đứng chờ sẵn dưới cổng. Chiếc xe màu đen vội vã phóng ra ngoài, hướng đến địa chỉ Khổng Thành nói tới.

Cố Tân Tân lòng như lửa đốt, hoàn toàn không để ý cơn choáng váng thình lình ập đến. Cô nghiêng người về phía trước, lo lắng hỏi."Anh ấy ở đâu?"

Khổng Thành không lên tiếng, cầm điện thoại mở chỉ dẫn đường, bộ dạng đó của anh ta càng khiến Cố Tân Tân lo lắng hốt hoảng hơn.

Khoảng chừng nửa giờ sau xe của bọn họ mới đến nơi cần đến, Cố Tân Tân liếc mắt nhìn, đây là một dãy phố chuyên kinh doanh buôn bán, khắp nơi đều là biển quảng cáo. Cô nhìn thấy có mấy người đứng trước một cửa hàng trong số đó, cửa cuốn bị mở ra một nửa, Cố Tân Tân không chờ cho xe hoàn toàn dừng hẳn liền đẩy cửa xe đi xuống.

Mấy người bên đó nhìn thấy cô, Cố Tân Tân không biết có phải là do tâm lý của cô hay không, mà thấy vẻ mặt của bọn họ quái dị vô cùng, bộ dạng muốn nói lại thôi.

Cố Tân Tân chạy lên trước, Khổng Thành theo sát phía sau."Tìm thấy người chưa?"

Một người trong đó hướng về phía anh ta lắc đầu, Khổng Thành tức giận đến mức hận không thể đập nát chiếc điện thoại trong tay. Một thứ âm thanh chói tai thình lình truyền tới, anh ta thấy Cố Tân Tân đẩy toàn bộ cửa cuốn lên cao, Khổng Thành tiến lên vài bước.

Bên trong là một không gian trống, thậm chí còn không có trang trí bày biện gì, Cố Tân Tân ngờ ngợ thấy được bên trong có đặt thứ gì đó.

Cô bật đèn pin trên điện thoại lên, đi lên vài bước nữa, dựa vào chút ánh sáng yếu ớt thấy được có một cái ghế trong đó đã ngã chổng vó, trên đất còn có mấy chiếc dây thừng. Cố Tân Tân nhìn mà giật mình, cũng thấy được rõ ràng trên đó có cả vết máu.

Cô sợ đến mức thu mạnh cánh tay về."Khổng Thành, anh xác định Cận Ngụ Đình đã ở đây?"

"Đúng, tìm cả một buổi tối, thật không ngờ vẫn chậm một bước."

Hai chân Cố Tân Tân trong phút chốc vô lực, xụi lơ ngồi thụp xuống. Mọi chuyện đã quá rõ ràng, Cận Ngụ Đình nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi.

Khổng Thành bước nhanh ra ngoài, cho người tiếp tục mở rộng phạm vi tìm kiếm.

"Mau tìm người quản lý chỗ này, kiểm tra thật kỹ, không được bỏ sót một cửa hàng nào hết."

"Vâng."

Cố Tân Tân ngồi trên mặt đất lạnh lẽo, lúc này cũng không ai lo lắng cho cô, Cận Ngụ Đình không có ở đây, không còn ai đi đau lòng cô nữa rồi.

Giọng nói của Khổng Thành không ngừng vang lên bên tai, mọi người ở đây đều lo lắng muốn phát điên, Cố Tân Tân nghe thấy anh ta gọi cho Cận Hàn Thanh.

Cô gắng gượng đứng dậy, đi ra ngoài vài bước, những người đi đường lướt qua đều không khỏi dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô.

Vành mắt Cố Tân Tân đỏ hồng, hai mắt sưng vù. Cô biết lần này không giống như tai nạn xe lần trước, thậm chí còn phải nhờ đến sự giúp đỡ của Cận Hàn Thanh, xem ra Khổng Thành đã hoàn toàn bị hoảng rồi.

Cô không thể tiếp tục gây thêm phiền phức cho họ nữa, đáp án cô muốn cũng chính là điều Khổng Thành đang nỗ lực tìm kiếm.

Tra xét toàn bộ những cửa hàng trên con phố này cũng cần có thời gian, lại nói, những kẻ kia sẽ tiếp tục giấu Cận Ngụ Đình ở chỗ này sao? Nhưng dù gì thì đó cũng là một tia hi vọng, chí ít vẫn tính là bọn họ đang nỗ lực từng chút một.

Cố Tân Tân dựa vào cửa xe, cô thật sự không chịu nổi nữa, mở cửa xe rồi ngồi vào.

Tài xế cũng không giúp được gì, chỉ có thể ngồi trong xe lo lắng. Một lúc sau, anh ta đột nhiên quay lại nói với Cố Tân Tân."Cửu phu nhân, Cửu gia nhất định sẽ không sao."

Đã bao lâu rồi cô không nghe được danh xưng này rồi? Cố Tân Tân lại không nhịn được khóc lên."Anh gọi tôi là cái gì cơ?"

"Cửu gia vẫn không bỏ xuống được cô, cô vẫn sẽ là Cửu phu nhân."

Cố Tân Tân dời tầm mắt đi, cố gắng nuốt nước mắt về, "Có phải trước giờ anh ấy chưa từng gặp phải chuyện này?"

"Đúng vậy, Cửu gia trước giờ luôn rất cẩn thận, mà Khổng Thành cũng sẽ không để cho chuyện đó xảy ra......"

Hôm qua nếu không phải vì anh và Cố Tân Tân ở cùng nhau thì Khổng Thành đã không phải chờ bên ngoài cả một ngày, hoặc là đã có thể trực tiếp đi vào cùng anh. Bàn tay buông bên người của Cố Tân Tân nắm nhẹ, "Đều là lỗi tại tôi."

"Phu nhân cũng đừng nói vậy, Cửu gia nhất định sẽ không sao."

Lời an ủi kiểu này Cố Tân Tân có nghe cũng không lọt, trong đầu cô hiện tại chỉ còn một ý nghĩ là phải mau chóng tìm được Cận Ngụ Đình.

Bên ngoài trời đã sáng hơn một chút, Cố Tân Tân cách một lớp cửa sổ xe có thể nhìn thấy Khổng Thành đứng trên quảng trường rộng lớn.

Anh ta vừa gọi điện vừa đi về phía này, cô miễn cưỡng lấy tinh thần, đẩy cửa xe chuẩn bị đi xuống.

Khổng Thành cúp máy, Cố Tân Tân nhìn anh ta, "Có tin tức của anh ấy rồi sao?"

Khổng Thành không nói lời nào, đưa tay ra kéo cô xuống xe, trong mắt Cố Tân Tân hiện lên tia hi vọng."Tìm được anh ấy rồi phải không?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-257)