Truyện:Trường Mộng Lưu Ngân - Chương 01

Trường Mộng Lưu Ngân
Trọn bộ 27 chương
Chương 01
Mở đầu
0.00
(0 votes)


Chương (1-27)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đời người có rất nhiều chuyện

Vốn dĩ không có lí do

Nhiều khi chỉ vì số phận

Không thể thay đổi, cũng không có lối thoát...

Với Lâm Sỹ Diên, ngày 7 tháng 10 năm 1978 đã trở thành cơn ác mộng ám ảnh suốt cuộc đời ông. Hôm ấy là một ngày thu, lá ngô đồng rụng khắp, trải dài những con đường rợp bóng cây, những chiếc lá úa vàng bị gió cuốn bay xào xạc, trong kí ức mãi về sau của Lâm Sỹ Diên, chẳng khác nào tiếng khóc ai oán nỉ non của người phụ nữ ấy.

"Người phụ nữ ấy" là một sản phụ.

Hồi đó, Lâm Sỹ Diên là Phó viện trưởng Bệnh viện Nhân dân Ly Thành, ông vốn không quen biết người phụ nữ quá đỗi bình thường đó. Sở dĩ, ông còn nhớ chỉ vì cô nằm chung phòng đẻ với Hương Lan, hơn nữa đều là ca đẻ khó, cần phải truyền máu, đặc biệt hơn nữa, máu của hai người cùng một nhóm. Điều khác duy nhất là ông không quen biết người phụ nữ ấy, ông chỉ biết Hương Lan - vợ của người bạn chí cốt Thư Bá Tiêu.

Sản phụ ấy vào phòng đẻ trước Hương Lan một tiếng, cô là vợ của một tài xế chuyên lái xe khách, bác sĩ đỡ đẻ đang nhanh chóng điều động máu dự trữ của bệnh viện. Tình hình sau đó dường như diễn ra theo chiều hướng tốt, tuy rất khó khăn nhưng đứa bé cũng ra được nửa người. Thế nhưng bên Hương Lan thì không ổn chút nào, cổ tử cung mới mở một lỗ nhỏ nhưng máu đã ồ ạt tuôn ra từ cơ thể cô, đừng nói đến cầm máu, nếu không có biện pháp kịp thời thì ngay cả truyền máu cũng không còn cơ hội.

Điều oái oăm nhất là bệnh viện lúc ấy lại không còn máu dự trữ, chỉ còn hai túi máu 400cc cuối cùng được lấy từ trạm máu, mà với ngần ấy chỉ đủ dùng để cứu một sản phụ. Phương án điều máu từ bệnh viện khác đến hay hô hào nhân viên trong bệnh viện hiến máu đều không có hi vọng, bởi nhóm máu của hai người đều thuộc nhóm máu hiếm, nhóm máu RH - mà mọi người quen gọi là "máu gấu trúc". Hơn nữa, điều máu từ trạm máu của tỉnh về cũng không thể kịp, từ Ly Thành lên tỉnh riêng đi lại đã mất bốn, năm tiếng đồng hồ, chỉ sợ đợi đến lúc máu chuyển về tới nơi thì cả hai đều không thể cứu được nữa.

Nghe xong báo cáo của bác sĩ trực ban, Lâm Sỹ Diên bắt đầu cảm thấy ong đầu.

"Phó viện trưởng, làm thế nào bây giờ? Nếu cứ kéo dài như vậy, hai người đó đều nguy mất!", bác sĩ trực ban sốt ruột dậm chân. Lâm Sỹ Diên đờ người trước cửa phòng sinh, lòng như thắt lại, ông hỏi lại bác sĩ trực ban: "Giường số mười... tình hình thế nào?... Hiện giờ đang truyền máu cho ai?" - sản phụ nằm giường số mười chính là vợ của người tài xế xe khách.

"Cô ấy vào trước một giờ, máu còn lại hiện giờ đang được truyền cho cô ấy. Tình hình đang ổn định, đứa trẻ sắp ra rồi, nhưng giường số ba tám..." Bác sĩ trực ban nghẹn lại không nói lên lời, tưởng chừng như sắp khóc, "Không có chỉ thị của Phó viện trưởng, chúng tôi không biết làm thế nào, máu trong người cô ấy sắp chảy cạn..."

Sản phụ nằm giường số ba tám chính là Hương Lan.

"Hương Lan..." Lâm Sỹ Diên nhắm mắt lại, ông thực sự không dám nghĩ tiếp.

"Phó viện trưởng, xin hãy mau quyết định! Nếu không không kịp mất, máu chảy thêm nữa là không cầm nổi đâu!"

Đúng lúc này, hai túi máu cuối cùng từ trạm máu được chuyển tới bên phòng đẻ, tất cả bác sĩ và y tá đều căng thẳng chờ đợi quyết định của Lâm Sỹ Diên. Ông đờ đẫn đến dại cả người, ngần ấy năm làm bác sĩ, chưa bao giờ ông gặp phải tình huống bắt buộc phải lựa chọn khó khăn đến thế. Ông đưa mắt ra hiệu tất cả bác sĩ vào trong phòng đẻ bàn bạc, bởi người nhà của hai sản phụ đều đang đứng ở lối đi bên ngoài phòng.

"Sỹ Diên!" Thư Bá Tiêu thấy vậy trong lòng đã hiểu ít nhiều, ông níu lấy cánh tay Lâm Sỹ Diên, nghẹn ngào: "Cho dù thế nào, anh nhất định phải cứu Hương Lan, anh biết cô ấy quan trọng thế nào với tôi, hai đứa trẻ vẫn còn nhỏ..."

Lâm Sỹ Diên dĩ nhiên biết Hương Lan quan trọng thế nào với Thư Bá Tiêu, cả với bản thân ông cũng thế. Yêu nhau bốn năm, cuối cùng nếu không phải vì người nhà phản đối, người đang đứng ngoài phòng đẻ nóng ruột chờ đợi lúc này sẽ là ông. Tuy rằng từ lúc chia tay đến khi cưới Thư Bá Tiêu, Hương Lan chưa hề có nửa lời oán thán, nhưng ông luôn cảm thấy mắc nợ cô. Ông cũng lờ mờ cảm thấy, Hương Lan không phải không có khúc mắc gì với ông, bằng chứng là từ khi kết hôn cô ấy chưa từng một mình xuất hiện trước mặt ông bao giờ.

Ông biết bản thân không thể thay đổi được gì. Thế nhưng đời này, chỉ cần có cơ hội, ông muốn bù đắp cho cô. Nếu như, nếu như hôm nay Hương Lan chết trong bệnh viện của ông, vậy thì sau này ông sẽ đối diện thế nào với Bá Tiêu và Thư Khang, Thư Tần? Điều đáng sợ hơn nữa là ông cũng không biết làm thế nào để đối diện với chính bản thân mình?

Nhưng...

Không có việc làm, trong nhà còn con nhỏ sáu tuổi, cuộc sống của cả gia đình lao động nghèo kia đều dựa vào tiền lương ba cọc ba đồng mà anh lái xe khách đường dài kiếm được. Thoáng nhìn là biết anh ta là người thật thà, bộ quần áo nhăn nhúm dán sát vào người, bóp chặt cánh tay, lộ ra đôi bàn tay to kệch, đôi mắt đỏ hoe vì lo lắng.

Mạng người nghèo cũng là một sinh mạng.

"Anh tên gì?" Lâm Sỹ Diên quay ra hỏi anh.

Vừa nghe Phó viện trưởng hỏi mình, anh lập tức bật khỏi băng ghế chờ, căng thẳng lắp bắp: "Tôi, tôi tên là Đỗ Dũng, vợ tôi là Chu Hiểu Lâm. Tôi... tôi còn một con trai tên..."

Lâm Sỹ Diên còn chưa kịp nghe anh nói hết câu đã vụt xoay người, đẩy cửa phòng sinh ra.

Ông sợ phải đối mặt với ánh mắt vô tội ấy.

"Ông Phó viện trưởng, van xin ông cứu lấy vợ tôi, không có cô ấy, gia đình chúng tôi tan nát mất!..." Đỗ Dũng đập tay vào cửa phòng bất lực, không kìm nổi dòng nước mắt cứ thế rơi ra trước mặt biết bao người.

...

Trong phòng đẻ.

Trên hai chiếc giường đặt ngang nhau, máu tưới đẫm giường.

Tất cả bác sĩ của bệnh viện, từ khoa nội, khoa ngoại cho đến khoa sản và khoa nhi đều tập trung trong phòng, căng thẳng chờ nghe chỉ thị của Lâm Sỹ Diên, hai túi máu còn lại cuối cùng này sẽ được truyền cho ai.

"Dùng sức, dùng sức nữa đi, sắp ra rồi!"

Sản phụ giường số mười quả thực rất kiên cường, cố nghiến chặt răng, môi đã bật máu cũng không thét tiếng nào, lúc đau không thể chịu được cũng chỉ khẽ kêu mấy tiếng. Bác sĩ đỡ đẻ và y tá đều đang vây quanh cô, chốc chốc lại có người giúp cô lau mồ hôi trên trán. Lâm Sỹ Diên ngạc nhiên nhận ra, cô cũng là một phụ nữ rất xinh đẹp, khuôn mặt thanh tú, cho dù đã mất nhiều máu, da mặt trắng ngần vẫn mịn màng dễ coi. Hiển nhiên, cô cũng đã thấy Phó viện trưởng, biết rằng ông ấy chính là người có quyền lớn nhất ở đây, không nói ra lời, cô nhìn ông mỉm cười, nụ cười tươi như hoa thoáng hiện ra trên khóe môi trắng bợt của cô chẳng khác nào một đòn mạnh giáng vào Lâm Sỹ Diên, cô dường như đang nói: "Cứu tôi, cứu con tôi với..."

Lâm Sỹ Diên bất ngờ toàn thân run bần bật, ông vội quay mặt đi, nhanh chóng bước tới bên giường Hương Lan. Hương Lan đáng thương lúc này đã bất tỉnh, máu đã thấm đẫm ga trải giường.

"Phó viện trưởng!"

"Phó viện trưởng!"

Các bác sĩ đều sốt ruột gọi ông.

Lâm Sỹ Diên yếu ớt nhìn sang giường số mười.

Bác sĩ đang cầm túi máu tưởng rằng đó là ám thị của Phó viện trưởng, hấp tấp treo túi máu lên giá truyền bên cạnh giường số mười."Đợi đã!" Lâm Sỹ Diên đột nhiên hất tay...

Mọi ánh mắt đổ dồn vào ông.

Đã đến lúc quyết định, dù là sai cũng chỉ có thể tiếp tục sai. Có dùng sự cắn rứt cả đời để tế niệm cho lỗi lầm này cũng là chuyện không thể nào đừng được.

"Cho... cho giường số ba tám, cô ấy đã hôn mê rồi..." Giọng Lâm Sỹ Diên khản đặc đi, ngay đến bản thân ông cũng không nghe rõ, mỗi lời nói ra như một con dao cứa vào cổ họng.

Bác sĩ trực tiếp đỡ đẻ bên giường số mười lập tức phản đối: "Phó viện trưởng, đứa trẻ sắp ra rồi!"

"Nếu như... đã sắp ra rồi thì có lẽ không còn gì đáng ngại, giường số ba tám sắp không xong rồi, cứu được người nào thì cố cứu vậy thôi..." Lâm Sỹ Diên ép mình bình tĩnh.

"Phó viện trưởng! Chuyện này..." Bác sĩ Bạch Ngọc Trân, người đỡ đẻ bên giường số mười đã hành nghề nửa đời người cũng không thể nào đối diện với chuyện một sinh mệnh sắp chào đời lại có khả năng chết yểu, thoáng chốc nước mắt bà trào ra.

"Nghe chỉ thị của Phó viện trưởng! Cứu được người nào hay người đó!" Ông Lương chủ nhiệm khoa sản kéo dài mặt, trừng mắt nhìn Bạch Ngọc Trân.

Thật ra lúc ấy, nếu Bạch Ngọc Trân kiên trì thêm một chút, có lẽ Lâm Sỹ Diên sẽ thay đổi quyết định, vì khi ánh mắt của ông đúng lúc chạm tới giường số mười, người sản phụ yếu ớt ấy dường như cũng mơ hồ nghe thấy chỉ thị của ông. Cô tuyệt vọng nhìn ông, ánh mắt ngây dại đầy những buồn thương ai oán, giống như nỗi tuyệt vọng thê lương của một con mèo cái đang đối diện với cái chết lúc người ta dìm nó trong chậu nước, khiến người ta không tài nào nhìn thẳng vào... Toàn thân Lâm Sỹ Diên bắt đầu chao đảo.

Thế nhưng Bạch Ngọc Trân không thể kiên trì, bởi bà biết trong cái sản phòng này không có chỗ cho bà lên tiếng. Dù cả đời cần mẫn chăm chỉ, bà cũng chỉ là một bác sĩ đỡ đẻ không hơn không kém. Dù Phó viện trưởng có nghe lời bà mà thay đổi ý định đi chăng nữa, nhưng nếu sản phụ giường số ba tám chết, sau này trong bệnh viện chắc chắn bà cũng không có ngày nào sống yên ổn, Phó viện trưởng sẽ không làm khó bà, nhưng đám nịnh bợ cong đuôi suốt ngày chạy theo ông lẽ nào lại bỏ qua cơ hội ấy?

Con người ai cũng có tính ích kỉ. Phó viện trưởng chẳng phải cũng đang ích kỉ hay sao?

Ngay cả Phó viện trưởng cũng ích kỉ như vậy thì một bác sĩ đỡ đẻ quèn như bà có đường hoàng đĩnh đạc thì cũng ích gì?

Túi máu cuối cùng đã được treo lên giá truyền phía Hương Lan.

Một giờ sau, đứa con của Hương Lan ra đời. Đó là một bé gái, cả người nó đỏ hỏn trông vô cùng đáng yêu. Tất cả bác sĩ và y tá đều bao quanh đó nói cười vui vẻ.

Lâm Sỹ Diên tự tay bế đứa bé, không kìm được những giọt nước mắt vui mừng.

So với hai đứa con trước của Hương Lan, đứa bé có phần giống mẹ hơn, mới sinh nhưng làn da đã mịn màng, đôi mày sắc nét đẹp như tranh vẽ, đôi mắt đen láy sáng ngời chớp như thể đang quan sát thế giới mới đầy lạ lẫm. Điều ngạc nhiên là đứa bé này khi sinh ra không hề khóc, y tá phải tét vào mông mấy cái mới bắt đầu oe oe vài tiếng. Lâm Sỹ Diên ngắm nhìn đứa bé trong lòng mình, nó vẫn không khóc, ngược lại còn nhoẻn miệng cười. Đứa trẻ vừa được sinh ra sao đã biết cười, ai nấy cũng đều trầm trồ, lấy làm thích thú.

Nghĩ ra, nó vẫn có thể vui vì bản thân đã bình an đến với thế giới này.

Nhưng...

"Không hay rồi, giường số mười đã ngừng thở!" Tiếng nói thất thanh phát ra từ phía giường bên cạnh, phá tan niềm vui ngắn ngủi của mọi người. Lâm Sỹ Diên sững người, cảm giác như bản thân vừa bị đâm một nhát từ phía đằng sau lưng. Nỗi đau tái buốt cõi lòng, khiến ông không còn sức để xoay người lại.

Đôi mắt người phụ nữ ấy mở to ai oán. Máu mất quá nhiều khiến gương mặt cô bợt đi như một tờ giấy trắng, đôi tay cô thõng xuống, cả người nằm bất động trên giường giống như đang ngủ nhưng nét mặt vẫn rất đỗi an lành. Giống như số phận của mẹ mình, đứa trẻ vừa mới chào đời cũng nằm yên lặng. Đó cũng là một bé gái, bị ngạt thở do ở trong cơ thể mẹ quá lâu nên đã sớm ngừng thở. Các bác sĩ đã dùng đủ mọi cách, kể cả kích nhịp tim thế nào đứa trẻ cũng không khóc lấy một tiếng, nó cũng ngoan cường giống mẹ...

Đã chứng kiến quá nhiều cảnh sống chết trong bệnh viện là thế nhưng Bạch Ngọc Trân vẫn không thể gồng mình chịu đựng cảnh tượng thương tâm ấy. Đó là đứa bé bà vừa tự tay đỡ đón. Chỉ một giờ trước hơn nửa người của nó đã ra ngoài, chỉ còn lại phần đầu trong cơ thể mẹ, đôi bàn tay, bàn chân nhỏ bé của nó vẫn còn ấm nóng, làn da nó rất mềm mại. Đúng thật rằng, bà chưa từng chạm vào làn da nào mềm mại đến vậy. Thế nhưng vì người mẹ bỗng nhiên bị ngừng truyền máu, cơ thể không đủ dưỡng khí, đứa trẻ còn chưa kịp mở mắt nhìn thế giới thì tim đã ngừng đập, tay chân ấm nóng vừa mới đây thôi chớp mắt đã lạnh băng, làn da cũng vì thế không còn mềm mại, chạm vào chỉ còn cảm giác như chạm vào một bức tượng sáp.

Bạch Ngọc Trân bế đứa bé lên, cả người phát run. Bầu không khí trong phòng đột nhiên yên ắng đến ngạt thở. Tiếp đó, những tiếng thút thít bắt đầu bật lên.

Các bác sĩ và y tá nữ là những người đầu tiên rơi lệ, cánh đàn ông ai nấy mắt cũng đỏ hoe.

Bạch Ngọc Trân bế đứa bé đến gần Lâm Sỹ Diên, giơ cao lên trước mặt ông, nhấn mạnh từng lời: "Phó viện trưởng, ông nhìn thử đứa bé này đi, hãy nhìn đi, nó đáng yêu nhường nào..."

"Bạch Ngọc Trân!" Chủ nhiệm Lương thấy thế giận dữ quát lớn.

"Tôi dám đảm bảo, cả đời này rồi ông sẽ phải hối hận! Cả đời này ông sẽ không quên được chuyện ngày hôm nay!" Bạch Ngọc Trân khóc không thành tiếng, nhìn vị Phó viện trưởng mà thường ngày bà vô cùng kính trọng. Trong lòng bà khi ấy không có sự oán hận, chỉ là nỗi buồn thương, "Tôi cũng phải buồn thay cho ông, ông không nên như vậy, Phó viện trưởng!"

"Bạch Ngọc Trân, cô có thôi đi không!" Chủ nhiệm Lương xông lên trước, kéo bà đi.

"Tôi xin từ chức, từ ngày mai, không, ngay ngày hôm nay, tôi từ chức! Tôi thật không xứng là một bác sĩ!" Bạch Ngọc Trân khẳng khái đầy quyết đoán, buồn bã xoay lưng, bà cẩn thận lau sạch sẽ khắp người đứa trẻ xấu số, sau đó nhẹ nhàng bế tới bên sản phụ giường số mười.

"Xin lỗi, tôi không thể cứu hai người, nếu cô có hận thì hãy hận tôi đây. Kiếp sau đầu thai hãy nhớ nhất định phải đầu thai vào nhà có tiền, người nghèo mạng hèn, không thể oán trách ai được..." Bà nói với người phụ nữ ấy.

Dứt lời, bà loạng choạng cất bước rời khỏi phòng. Ra đến cửa phòng bà còn quay đầu lại, nhìn Lâm Sỹ Diên nói: "Rồi ông sẽ hối hận."

Lúc đó, Lâm Sỹ Diên thấy như đang có ngàn vạn mũi kim xuyên thấu tim mình.

Đúng vậy, ông sẽ hối hận, ông đã hối hận. Tuy rằng cứu Hương Lan cũng là tận hết thiên chức của một bác sĩ, nhưng mạng sống của Hương Lan và đứa con cô lại được đánh đổi bởi mạng sống của mẹ con sản phụ kia. Đích thân ông đã ra quyết định, rút túi máu từ giường số mười sang giường số ba tám, lấy cơ hội sống của mẹ con sản phụ nghèo không quen biết đem đến cho Hương Lan, hành động ích kỉ ấy đến nay vẫn khiến Lâm Sỹ Diên không ngày nào có thể tha thứ cho mình, nó đã trở thành nỗi ám ảnh suốt cuôc đời ông không gì xóa nổi.

"Phó viện trưởng, xin đừng tự trách mình. Dù sao cũng chỉ có thể cứu được một người..." Chủ nhiệm Lương lên tiếng.

"Đúng vậy, không còn cách nào khác..."

"Chẳng ai muốn như vậy cả..."

"..."

Lâm Sỹ Diên mệt mỏi xua tay ra hiệu mọi người yên lặng, ánh mắt đờ đẫn nhìn quanh một lượt, cuối cùng dừng lại phía sản phụ giường số mười vừa được trùm vải trắng lên, giọng thều thào khản đặc: "Miễn tất cả chi phí của họ, bồi thường an ủi gấp ba, xử lý như chuyện ngoài ý muốn khi chữa trị."

Không ai có ý kiến gì. Đúng lúc ấy...

"Mẹ nó ơi!" Đỗ Dũng ở ngoài phòng sinh hiển nhiên đã nghe được tin dữ, loạng choạng lao vào phòng...

***

Một tháng sau, Đỗ Dũng chết trong một tai nạn giao thông do lái xe không tập trung.

Đứa con trai mới sáu tuổi tên Kỳ Kỳ của anh trong một đêm biến thành trẻ mồ côi.

Đỗ Dũng được khiêng tới bệnh viện vẫn còn chưa tắt thở, những bác sĩ trực tiếp cấp cứu ngay lập tức kinh hãi vì nhận ra anh. Trong viện này không ai không biết Đỗ Dũng, sau khi vợ anh đẻ khó rồi qua đời, anh đã túm lấy bác sĩ mà đánh, còn tuyên bố sẽ kiện, đồng thời còn để thi thể vợ ở ngay cổng bệnh viện ba ngày liền khiến chuyện càng lúc càng loạn, nếu không phải ngành có liên quan phía trên can thiệp, có lẽ chuyện này không thể thu xếp được.

Khi thi thể của Đỗ Dũng được chuyển tới nhà xác, đứa con còn chưa hiểu chuyện của anh đang ở bên vườn hoa bệnh viện chơi với những đứa trẻ khác. Chuyện người lớn, với độ tuổi của nó dĩ nhiên không thể hiểu. Có điều, đứa trẻ đang chơi đùa cùng nó lại chính là con trai lớn của Phó viện trưởng Lâm, tên Lâm Nhiên. Hai đứa trẻ thích thú chơi bắn bi trên thảm cỏ vườn hoa.

"Cậu tên gì?" Lâm Nhiên hỏi nó.

"Tớ tên Kỳ Kỳ."

"Kỳ Kỳ!" Lâm Nhiên đưa hết số bi trong tay mình cho nó, phủi đất dính trên quần, nói: "Tớ phải về rồi, cậu không về nhà ăn cơm sao?"

Đỗ Trường Phong, lúc đó còn gọi là Kỳ Kỳ đáng thương lắc đầu: "Tớ không có chỗ ăn cơm, bố tớ chết rồi!"

Lâm Nhiên kinh ngạc: "Bố cậu chết rồi?"

Kỳ Kỳ gật đầu.

"Cậu không buồn sao?" Ý của Lâm Nhiên là, bố đã chết, Kỳ Kỳ sao vẫn còn tâm trí chơi với cậu.

Kỳ Kỳ vẻ mặt như không hề có chuyện gì, lắc đầu đáp: "Không buồn."

"Sao lại thế?"

"Bố tớ không phải chết thật. Vì khi mẹ tớ chết, bố tớ nói mẹ đi xa thôi, tức là đi đến một nơi rất xa, nhất định sẽ còn trở về."

"Mẹ cậu cũng đi xa rồi sao?"

"Ừ." Cậu bé ngây ngô trả lời."Bố tớ lái xe khách, thường phải đi xa, lần nào đi xa cũng phải đến lâu sau tớ mới gặp được. Lần này đi, không biết lại phải đợi đến khi nào."

Lâm Nhiên lớn hơn nó ba tuổi, dĩ nhiên hiểu chuyện hơn, cậu nhìn nó đầy thương xót: "Bố cậu mà không về nữa thì làm thế nào? Cậu sẽ ăn cơm ở đâu?" Bị hỏi bất ngờ, Kỳ Kỳ ngớ người vội sờ vào bụng mình. Đúng vậy, cả ngày chưa ăn gì, Kỳ Kỳ buồn thiu nói: "Tớ đói rồi, nhưng không có chỗ nào ăn cơm."

Lâm Nhiên chẳng nghĩ ngợi gì, kéo tay nó: "Vậy thì đến nhà tớ ăn. Hôm nay đúng ngày nhà tớ có khách, nhiều đồ ăn ngon lắm, ăn no rồi chúng mình lại chơi tiếp."

Nhà Lâm Nhiên ở trong một biệt thự gần bệnh viện. Hai chú nhóc nhảy tường vào, rồi nhẹ nhàng luồn vào nhà bếp từ phía sau. Sau khi mó được đồ ăn, Lâm Nhiên lén đưa Kỳ Kỳ lên phòng mình ở tầng trên.

"Cậu ấy lại có phòng riêng!" Điều ấy khiến một chú nhóc từ khi sinh ra đã ở trong khu ổ chuột tồi tàn như Kỳ Kỳ giật mình sửng sốt.

Vừa vào đến phòng Lâm Nhiên, Kỳ Kỳ đã ngấu nghiến ăn, chừng như cả đời này cậu chưa từng được ăn thứ gì ngon miệng như vậy. Vừa ăn xong, em trai của Lâm Nhiên tên Lâm Hy bước vào, thấy người bạn mới của anh cũng rất hí hửng, muốn kéo cả hai sang phòng mình để thăm em gái. Thì ra hôm đó là đầy tháng con gái của Thư Bá Tiêu, hai vợ chồng bế con đến nhà bạn Lâm Sỹ Diên chơi. Lúc ấy, người lớn ở dưới nhà nói chuyện, để bảo mẫu bế đứa bé đang ngủ lên phòng Lâm Hy cho yên tĩnh.

"Các anh xem, em gái có xinh không?" Lâm Hy chỉ vào bé gái đang say giấc hỏi. Lâm Nhiên đến gần giường, chăm chú ngắm nhìn."Đúng là xinh quá, lông mi dài thật đấy." Nói rồi cậu thúc nhẹ vào sườn Kỳ Kỳ, "Kỳ Kỳ, cậu nói có đáng yêu không?"

Kỳ Kỳ đang mải nhai đầy một miệng bánh vừng, hoàn toàn không để ý. Lâm Nhiên thấylạ liền hỏi, "Cậu không thích em gái sao? Sao lại đanh mặt thế?" Kỳ Kỳ cố nuốt cho trôi rồi mới đáp: "Tớ cũng không biết, chỉ thấy không thích thôi." Kỳ thực quả như vậy, nó đang nói thật, hiện giờ trong đầu chỉ toàn là đồ ăn ngon, đâu còn tâm trí mà để ý xem bé gái ấy có dễ thương hay không.

Lâm Sỹ Diên thấy trên tầng ồn ào liền ra hiệu cho mọi người cứ tiếp tục trò chuyện còn ông và Thư Bá Tiêu lên phòng Lâm Hy. Biết con trai Lâm Nhiên đưa bạn mới về nhà chơi ông không hề phật lòng. Đợi bố ngồi xuống giường xong, Lâm Nhiên cũng tự nhiên ngồi vào đùi bố, rồi bá cổ ông năn nỉ: "Bố ơi, chúng ta giữ bạn ấy lại nhé, bố bạn ấy vừa chết rồi, không có chỗ nào ăn, để cậu ấy ở nhà mình ăn cơm, bố nhé?"

Lâm Sỹ Diên sững người: "Bố bạn ấy chết rồi?"

"Vâng, chết hôm nay ạ."

"Bố cháu tên là gì?" Lâm Sỹ Diên nhìn Kỳ Kỳ.

"Bố cháu tên Đỗ Dũng." Kỳ Kỳ nghiêng đầu, dường như lòng kiêu hãnh dâng lên, nó còn đưa lời giải thích thêm: "Bố cháu không phải chết thật đâu, bố chỉ đi xa thôi, giống mẹ cháu ấy. Rồi bố mẹ cháu sẽ về, chỉ là... chỉ là tạm thời cháu không có chỗ ăn cơm thôi."

Nghe tới đó, cả Lâm Sỹ Diên và Thư Bá Tiêu đều sửng sốt quay lại nhìn nhau.

"Đúng là ý trời!" Lâm Sỹ Diên ngẩng mặt, phút chốc bỗng nghẹn ngào không nói thêm được lời nào. Thư Bá Tiêu ở bên cạnh khẽ kéo Kỳ Kỳ lại phía mình: "Con à, đến nhà chúng ta ăn cơm nhé, nhà bác có nhiều đồ ăn ngon lắm."

"Để cậu bé ở đây đi!" Lâm Sỹ Diên hạ giọng, quả quyết nói."Là tôi nợ nhà cậu bé, nên để tôi trả, nhất định tôi phải hoàn trả!" Nói rồi ông kéo Kỳ Kỳ từ trong tay Thư Bá Tiêu lại phía mình."Kỳ Kỳ, từ giờ về sau, đây chính là nhà con. Lâm Nhiên là anh trai con, Lâm Hy là em trai con, các con hãy yêu thương nhau, thân thiết như anh em ruột thịt, được không?"

Kỳ Kỳ còn chưa kịp gật đầu, Lâm Nhiên và Lâm Hy đã hớn hở nhảy cẫng lên: "A, chúng ta là người một nhà rồi! Kỳ Kỳ, chúng ta là người một nhà rồi..."

Gương mặt nhỏ nhắn đầy bụi bặm của Kỳ Kỳ nở nụ cười vui sướng. Hai tháng sau, Lâm Sỹ Diên đột ngột quyết định đưa cả nhà di cư sang Mỹ, dĩ nhiên có cả Kỳ Kỳ.

Thời gian thấm thoắt trôi qua, mười năm sau, thân thế của Kỳ Kỳ đã trở thành bí mật lớn nhất của nhà họ Lâm. Không chỉ riêng nhà họ Lâm mà cả nhà họ Thư cũng vô cùng kín tiếng. Khi Kỳ Kỳ đến nhà họ Lâm, nó mới lên sáu, trí nhớ của một đứa trẻ sáu tuổi cũng chỉ có hạn, nó chỉ nhớ bố mẹ đều đã mất, Lâm Sỹ Diên đã nhận nuôi nó, coi nó như con ruột của mình. Chỉ có vậy.

Thế nhưng, đời người có rất nhiều chuyện không có lý do.

Nhiều khi đó là số phận, không thể thay đổi cũng không có lối thoát. Lâm Sỹ Diên đã hao tổn tâm trí, khổ sở rất nhiều để giữ bí mật này, nhưng lại chưa ngờ tới trong sự mịt mờ ấy dường như đã được định đoạt. Sự cố ngoài ý muốn khi chữa trị bắt nguồn từ một ý nghĩ sai lầm đã để lại những hậu họa khôn cùng, đứa bé gái mới sinh ra đã biết cười ấy lại có mối liên hệ dai dẳng với nhà họ Lâm. Vận mệnh đã sớm tạo ra một mối dây liên kết mà chẳng ai ngờ tới...

Crypto.com Exchange

Chương (1-27)