Truyện:Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm - Chương 04

Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm
Trọn bộ 37 chương
Chương 04
0.00
(0 votes)


Chương (1-37)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tiết trời này đúng là thay đổi bất thường, rõ ràng buổi sáng còn trời quang mây tạnh, chiều lại mưa to, nếu là mùa hạ thì đã thoải mái hơn chút, nhưng đáng chết thay giờ đang là đầu thu, từng giọt mưa rơi tí tách trên người, gió lạnh thổi qua, rét buốt tới tận xương.

Mạc Khinh Viễn nói, Tác Oanh đã nhiễm phong hàn, thật sự chịu không nổi, một chiếc ô giấy đơn bạc lại không thể ngăn cản cái lạnh thấu xương này. Cứ đi như vậy, cuối cùng cũng nhìn thấy một toà miếu đổ nát ở đỉnh núi, Mạc Khinh Viễn ôm lấy Tác Oanh, bất chấp việc xuống núi không thể ngự kiếm, vội la lên: "Tiểu Ma, ta mang Tác Oanh đi tránh một chút, muội phải cẩn thận, chúng ta sẽ gặp nhau ở toà miếu đó."

"Được." Cổ Tiểu Ma đáp ứng, mắt thấy Mạc Khinh Viễn lấy bội kiếm đeo ngang hông Tác Oanh, hoá thành một luồng sáng, biến mất trong nháy mắt.

Thật ra, muội cũng rất lạnh.

Nàng dừng một chút, dù sao cũng không thể nói ra những lời này, nghiêng đầu, khoé môi cong lên. Dù nàng có lạnh thế nào cũng sẽ không sinh bệnh. Người không sinh bệnh, có một số việc nhận vào người sẽ giống như đang cố tình gây sự. Có lẽ có thể chống đỡ hay không thể chống đỡ cũng giống nhau. Cổ Tiểu Ma thu ô về, ôm chặt y phục trên người, chậm rãi đi về phía trước.

Bước chậm trong mưa, trong lòng cũng không có bất cứ cảm xúc nào. Không biết vì sao, từ nhỏ Cổ Tiểu Ma đã thích không khí ẩm ướt, nhưng không phải là trời lạnh, từng giọt mưa rơi xuống đất, mùi bùn đất lại nồng hơn bình thường, nàng hít sâu một hơi, suýt nữa đã bị sặc vì hít phải nước mưa, lúc này mới có thể cảm giác được chút khác thường.

Dường như không phải là mùi bùn đất? Thứ mùi này vô cùng tươi mát tự nhiên đến mức không thể diễn tả bằng lời. Cổ Tiểu Ma cứ đứng dưới cơn mưa to mà ngửi, lại ngửi, tiếp tục đào một cái hố trên mặt đất rồi lại ngửi, không khác gì một con khỉ đầu chó đang động dục.

Nhưng lúc này con khỉ đầu chó đứng giữa lớp bùn đất kia lại mang vẻ mặt hoang mang, nước mưa đã rửa trôi sạch toàn bộ bùn đất xung quanh, để lộ một cái hòm dài bằng gỗ, mùi hương đó lại càng thêm nồng nặc, nhất thời Cổ Tiểu Ma vẫn giữ dáng vẻ của một con khỉ đầu chó mà đập bịch bịch vào cái hòm: Chắc sẽ không phải là mũi nàng ngửi được bảo bối gì chứ?

Dựa theo cuốn tiểu thuyết võ hiệp cũ nát trên đầu giường của nàng, nhất định thứ trong hòm này sẽ không phải là đồ bỏ đi, chính là bảo bối, hơn nữa chắc cái hòm sẽ còn có hai lớp hoặc là cơ quan đặc biệt nào đó. Nàng hưng phấn đứng ra xa một chút, hồn nhiên quên mất việc thường thì những thứ đồ bảo bối sẽ không nằm công khai ven đường như vậy.

Bắn một viên đá sang, chiếc hòm mở ra như lên tiếng đáp lại nàng.

Cổ Tiểu Ma che miệng mũi lại lùi về phía sau một bước, nấp sau cái cây đại thụ bên cạnh mà ngắm nó từ xa.

...

Bỏ đi. Nàng thất vọng bĩu môi, chiếc hòm nằm lẳng lặng ở nói đó, để lộ một khúc lụa nhỏ màu vàng. Cổ Tiểu Ma bước hai ba bước sang, lấy ô che mưa, thì ra là một cuộn trúc cũ.

Bí tịch võ lâm!

Nàng hưng phấn kéo nút thắt ra, mùi hương thanh nhã kia cũng rơi xuống theo mảnh lụa màu vàng kia.

Chiếc ô trong tay không tự chủ mà ngã sang một bên, Cổ Tiểu Ma mở to mắt, mặc cho nước mưa xối cả lên người, trên cuốn trúc này là một rừng trúc xanh ngắt.

Đúng là một bức tranh.

Dây mây quấn quanh tạo thành ghế nằm, một nam tử mặc thanh y lười nhác nằm trên ghế. Hai mắt khép hờ, đôi môi đỏ mọng mím nhẹ, da trắng như tuyết, tao nhã vô cùng. Tóc xoã xuống quấn quanh tay như một thác nước, rẽ ra hai bên trán.

Mượn sự ẩm ướt trong đất trời, rừng trúc này lại toát ra xuân ý dào dạt, nam tử nổi bật kia cũng tỉnh lại cùng lúc đó. Gió thổi nhẹ, tơ lụa lay động nhẹ nhàng, hàng mi dài của nam tử kia cũng hơi run lên, trông rất sống động.

Mỹ nhân nằm trên tháp, dù mệt vẫn phong lưu.

Lòng Cổ Tiểu Ma run lên, đột nhiên phục hồi tinh thần lại. kịp thời che dấu chất lỏng không biết tên bên miệng. Nàng vội vàng cuốn bức tranh mỹ nhân nghỉ ngơi này vào trong ngực, phòng ngừa bị mưa làm ướt. Mùi hương phát ra từ trong lòng, làm Cổ Tiểu Ma có chút lâng lâng, cũng không biết trong đầy đang suy nghĩ những gì.

Cả đời này số người mà nàng gặp được cũng có hạn, nếu tính luôn cả quỷ thì cũng có mấy chục tên. Trước buổi tối hôm nay, nàng vẫn cho rằng đại sư huynh và tiểu sư muội chính là những người đẹp nhất tron thiên hạ. Mọi người đều nói thần tiên đều tuấn mỹ phong lưu, chẳng lẽ nam tử trong bức tranh này chính là thần tiên sao?

Cổ Tiểu Ma không hề có chút cảm giác mình đã đánh cắp bức hoạ này, hơn nữa còn vô cùng tự đắc mà đối xử tử tế với bức hoạ, tránh cho nó dầm mưa dãi nắng. Ngày nào đó thân tiên hiển linh cao hứng, cõ lẽ nàng không cần phải ngự kiếm cũng có thể leo lên làm tiên quan, kế hoạch như vậy hoàn mỹ đến bao nhiêu, ít nhất trên trời cũng không có nấm đi, a ha ha ha!

Khi người nào đó đang uổng phí tâm trí dốc lòng tập trung cho tạp niệm của mình, thời gian cũng trôi qua rất nhanh, nhưng điều này cũng không có nghĩa là thể lực của Cổ Tiểu Ma cũng khôi phục theo, lúc nàng leo được đến đỉnh núi, mưa đã tạnh, bóng đêm trập trùng không thấy được chút trăng sao.

Ngôi miếu nhỏ dưới bóng đêm thoạt nhìn cũng bị bao phủ bởi quỷ khí dày đặc, Cổ Tiểu Ma cũng không nhìn ra chút manh mối nào, vậy thì chắc chắn sẽ không có một "Hảo huynh đệ" nào đó bay tới thổi nàng đi rồi. Nàng nghĩ đến việc có thể nhìn thấy Tác Oanh và Mạc Khinh Viễn, có thể tận tình khoe khoang việc bản thân đã đào được bức hoạ mỹ nhân nằm nghỉ, không khỏi vô cùng hưng phấn, đạp một cước văng cả cửa miếu.

"Ta tới rồi!"

  ......

Dường như còn để hưởng ứng nàng, vài con quạ đen bị kinh động mà bay ra khỏi ngôi miếu đổ nát, phát ra mấy tiếng kêu quang quác.

Người đâu rồi? Lòng nàng vô cùng nghi ngờ, trong ngôi miếu tối om, khắp nơi toàn là mạng nhện, chỉ có một chỗ tương đối sạch sẽ bên trong có một đống lửa đã được dập tắt, vì xung quanh rất tối nên không thể thấy rõ, nhưng nơi đó vẫn còn một chút hơi nóng đang tản ra. Kinh nghiệm ăn trộm gà nướng nhiều năm sau núi cho Cổ Tiểu Ma biết, đống lửa kia vừa mới bị dập tắt không lâu, chứng tỏ người cũng chỉ mới rời đi, mà có khả năng người này chính là Mạc Khinh Viễn và Cổ Tiểu Ma.

Bình thường mà nói, đại sư huynh tương đối đúng giờ và giữ lời, tuyết đối sẽ không vứt nàng ở đây mà bỏ đi một cách đột ngột như vậy. Nói như vậy... Hay là đã xảy ra chuyện gì rồi? Trong lòng Cổ Tiểu Ma hơi hồi hộp, nhất thời trong đầu loạn cả lên, xông ra ngoài ngay lập tức.

Nói là xông ra, nhưng thực chất nàng cũng không biết phải đi đâu, rút kiếm ra cũng chỉ để tăng thêm lá gan cho bản thân mà thôi. Nguy cơ trong màn đêm tối đen như mực này ẩn khắp bốn phía, rốt cuộc nàng cũng không thể quản nhiều như vậy nữa mà nhấc chân chạy như điên. Chạy dọc xuống khỏi núi hơn một dặm, đột nhiên nàng đứng lại, sát khí nặng nề đập vào mặt nàng, Cổ Tiểu Ma hít một hơi, cả người cũng trở nên thoải mái hơn, hệt như trời sinh nàng đã có thể khôi phục lại thể lực của mình dưới thứ sát khí này. Trong lòng dường như còn có thứ gì đó đang giãy dụa muốn thoát ra, Cổ Tiểu Ma run rẩy, nhưng ánh mắt lại vô cùng tỉnh táo.

Không thể.

Nàng gắng sức kìm chế sự hưng phấn trong thân thể của mình, chạy như điên đến nơi phát ra sát khí.

Lúc này đây, nàng phải dựa vào bản thân mình.

Trong lúc đó, Mạc Khinh Viễn đang giao chiến kịch liệt với một hắc y nhân, Tác Oanh yếu ớt nằm trong lòng hắn, xem ra đã hôn mê rồi.

"Không hổ là đại đệ tử của phái Thiên Diễn, đúng là có bản lĩnh." Hắc y nhân trời sinh đã rất xấu xí, cười gian vài tiếng. Mạc Khinh Viễn lại vô cùng bình tĩnh, tay lại kết ấn nhanh hơn. Không biết từ lúc nào mà Ma giáo đã ra ngoài hại người, quấy rối nơi đây, nếu càng dây dưa lâu hơn, Tác Oanh sẽ càng nguy hiểm.

"Tiểu cô nương trong lòng của ngươi, không lẽ là người ngươi yêu sao?" Hắn lại cười rộ lên một cách ti tiện: "Mấy kẻ tu tiên ngu ngốc các ngươi, không ngờ cũng hiểu được chút tình thú, cô nam quả nữ ơ nơi hoang vắng..."

Mắt Mạc Khinh Viễn tối sầm lại, đột nhiên ngừng kết ấn lại, hắn đặt Tác Oanh bên cạnh cây, hai tay đan thành hình chữ thập, lẩm bẩm vài tiếng, bạch y tung bay, vô cùng phiêu dật.

Đột nhiên một luồng lửa sáng chiếu sáng bầu trời đêm, người áo đen kinh ngạc đến mức giơ chân: "Ngự hoả thuật!"

Mạc Khinh Viễn cười lạnh, nói: "Không cho phép ngươi sỉ nhục tiểu sư muội của ta."

Hoả Long bay lượn trên bầu trời, đột nhiên xông tới chỗ hắc y nhân, hắc y nhân lập một tầng kết giới, cũng nhanh chóng niệm một cái gì đó trong miệng, tay phải vung một đường trong không trung, bỗng nhiên ở nơi đó lại xuất hiện một khe hở.

Tầng kết giới bị Hoả Long đánh vỡ trong chốc lát, nhưng pháp thuật của hắc y nhân cũng đã hoản thành, đúng là thuật triệu hồi.

Đột nhiên một gương mặt xuất hiện bên trong khe hở, mỏ trắng lông xanh, hai bên cánh đều có đường vân màu đỏ, lúc nó chui ra khỏi khe hở kia, cả người cũng chỉ có một chân.

Tất Phương!

Hoả điều tàn ác trong truyền thuyết, Mạc Khinh Viễn nhíu mày, dĩ nhiên đã không kịp, ngọn lửa màu xanh được phun ra trong miệng Tất Phương, thoáng chốc đã nuốt trọn Hoả Long. Lúc này, người đứng bên trên Tất Phương cũng đã biến mất.

"Tác Oanh!" Mạc Khinh Viễn vừa muốn quay lại, ngọn lửa màu xanh kia đã cản đường của hắn. Tiếng cười khản đặc của hắc y nhân kia truyền đến từ xa: "Tiểu mỹ nhân, đi theo lão tử nhé."

Mạc Khinh Viễn gấp đến mức đỏ mắt, cố gắng tạo một thuỷ chú bao quanh toàn thân, chạy ra khỏi biển lửa. Nhưng lửa của Tất Phương cũng không phải là lửa bình thường, sao một thuỷ chú tầm thường có thể ngăn cản được nó. Mạc Khinh Viễn bất chấp tất cả, lao về phía hắc y nhân. Người kia đang ôm lấy Tác Oanh, có chút trào phúng nhìn Mạc Khinh Viễn.

Đột nhiên một đường kiếm quang phóng ra từ bên cạnh, suýt chút nữa đã cắt mất mũi hắn. Hắc y nhân hoảng hốt, vội vàng nhảy lên, lại bị những chiêu kiếm sắc bén cản trở, kiếm pháp vô cùng tinh diệu, đều tránh khỏi Tác Oanh mà tấn công vào chỗ hiểm của hắn.

Mặt nữ tử cầm kiếm có phần tái nhợt, y phục toàn thân đều là màu xám, đúng là Cổ Tiểu Ma. Mạc Khinh Viễn có phần vui mừng, mắt thấy nàng vung một kiếm đã suýt cắt đứt cổ người áo đen, sau đó hắn chỉ có thể buông Tác Oanh ra, nhảy lên không. Miệng lại triệu hồi Tất Phương, Cổ Tiểu Ma ôm Tác Oanh, lăn một vòng tránh khỏi Tam Muội chân hoả.

Nàng có chút run rẩy, lần đầu tiên cầm kiếm đối phó với kẻ địch lại đúng là lúc này.

Từ nhỏ đã không hiểu tại sao bản thân phải tu luyện kiếm pháp cực khổ như vậy, nhưng trong lúc này nàng lại có đáp án.

Thì ra, là vì bảo vệ người quan trọng nhất của mình.

Mạc Khinh Viễn thừa dịp người áo đen chưa chuẩn bị, hai tay nhanh chóng kết ấn ngự kiếm, bội kiếm hoá thành chín luồng sáng, công kích thẳng về phía hắn y nhân, hắn đã không rảnh để kết ấn, cũng không có cách nào để thao túng Tất Phương. Cổ Tiểu Ma nhìn thấy đã thèm, chỉ tiếc bản thân không có chút pháp thuật nào, chỉ còn cách giương mắt nhìn.

Nàng ôm Tác Oanh, đột nhiên lại cảm thấy có gì đó không ổn, vừa cúi đầu đã vô cùng sợ hãi, trong lòng đều là mấy nhánh cây bị cắt đứt, nào có bóng dáng của Tác Oanh? Cổ Tiểu Ma sợ đến mức ngay cả tiếng nói cũng run rẩy: "Đại sư huynh!"

Mạc Khinh Viễn hoảng hốt, thu lại kiếm, đã thấy hắc y nhân cũng thu lại Tất Phương, đột nhiên bên người hắn lại có thêm một con chó mực lớn, trên lưng nó mang theo một người, đúng là Tác Oanh.

Hắc y nhân tiếp nhận Tác Oanh, con chó mực này lại biến hoá, nhưng thứ nó biến thành lại là một nam nhân trung niên với sắc mặt âm trầm.

"Huyền Sắc, cũng chỉ có một tên thôi, sao ngươi cứ dây dưa vậy!"

Hắc y nhân cười cười: "Móng vuốt của đối phương rất lợi hại, nếu không triệu hồi Tất Phương, chỉ sợ là không thắng được."

Huyền Sắc?!

Mạc Khinh Viễn cả giận nói: "Huyền Âm ma giáo ngươi vốn không có liên quan gì đến phái Thiên Diễn của ta, mau trả tiểu sư muội lại đây!"

"Vốn không liên quan?" Nam nhân trung niên kia lại nói: "Danh môn chính phái các ngươi luôn nói diệt trừ tà ma ngoại đạo làm nhiệm vụ của mình, không phải sao?" Nói tới đây, sắc mặt hắn trầm xuống, tóm Huyền Sắc nhảy lên giữa không trung, chật vật né tránh một kiếm đánh lén của Cổ Tiểu Ma.

Cổ Tiểu Ma đứng trên đất nghiến răng nghiến lợi, hắn lại hít vài hơi, nhìn chằm chằm vào Cổ Tiểu Ma mà thì thầm: "Long Tiên Hương sao?"

"Hương cái gì mà hương, đồ quỷ đầu bự nhà ngươi, có bản lĩnh thì xuống dưới đây đánh một trận với lão nương..." Cổ Tiểu Ma vô cùng sốt ruột, cuối cũng cũng không nhịn được mà phun hết mấy từ ô uế từ trong tiểu thuyết võ hiệp ra.

Huyền Sắc nhận lấy ánh mắt nghi ngờ của người kia, liền lấy ra một cái túi thêu từ trên cổ Tác Oanh ra, người nọ nhìn, lại nói: "Không thể sai được."

Mặt Cổ Tiểu Ma nhăn lại, sắc mặt Mạc Khinh Viễn càng không tốt hơn. Người này không cần ngự kiếm đã có thể đứng trong không trung, không phải yêu thì tức là ma. Tay phải của hắn đan lại sau người, vừa muốn kết ấn, đột nhiên toàn thân lại cứng ngắc, không thể nhúc nhích.

"Ngươi cũng hiểu rõ, ngươi không phải là đối thủ của ta." Nam nhân trung niên nói: "Tuy ta là linh thú Thiên Cẩu của Huyền Âm giáo, nhưng ta không thích sát sinh, chúng ta nên cáo biệt thôi."

Cổ Tiểu Ma tức đến giậm chân, trên mặt Mạc Khinh Viễn lại tràn đầy sự giân dữ. Đợi đến kẻ kia mang Tác Oanh mà hắn yêu thương nhất biến mất, tứ chi của hắn mới khôi phục được một chút cảm giác.

*****

Cổ Tiểu Ma tiến lên đỡ lấy Mạc Khinh Viễn, muốn nói gì nhưng lại thôi. Mặt của bạch y nam tử được bao phủ bởi một tầng sương mù, trong trí nhớ của nàng, chưa bao giờ gương mặt tuấn tú này lại có biểu cảm ủ rũ như vậy.

Cánh tay phải của Mạc Khinh Viễn cũng đã bị bỏng, không có cách nào để đuổi theo. Cổ Tiểu Ma vô cùng hận bản thân mình quá vô dụng, móng tay cũng đâm sâu vào lòng bàn tay, nói rất nhỏ: "Đại sư huynh..."

"Vừa rồi khi muội so chiêu với tên Huyền Sắc kia, hắn sợ muội làm Tác Oanh bị thương nên không dám đánh bừa, ta nghĩ tạm thời hắn sẽ không làm muội ấy bị thương." Đột nhiên Mạc Khinh Viễn bình tĩnh lại: "Chúng ta tìm một nơi nào đó dừng nghỉ một chút, đừng để bọn chúng đánh bất ngờ."

Cổ Tiểu Ma có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nói thêm gì, gật đầu đồng ý, chẳng qua lòng nàng vẫn luôn trôi nổi nơi không trung, liếc mắt nhìn về nơi Tác Oanh đã biến mất, có chút cảm giác khó chịu đang dần dâng lên.

Đường núi gập ghềnh, gió đêm lạnh thấu xương, bốn phía vẫn mang vẻ hoang tàn quạnh hiu. Cổ Tiểu Ma đỡ Mạc Khinh Viễn tìm một cái sơn động rồi nhóm lửa, giúp hắn xử lý sơ qua miệng vết thương, sau đó cả hai đều tự đi ngủ, từ nãy đến giờ vẫn không nói gì với nhau.

Thì ra không có Tác Oanh, thật sự hai người cũng không có chuyện gì để nói.

Nhưng thật lâu trước kia, lâu đến mức khi Tác Oanh còn chưa đến, rõ ràng nàng và hắn vẫn luôn thao thao bất tuyệt, chỉ hận bản thân không thể nói nhiều hơn nữa mà thôi. Cổ Tiểu Ma lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt tuấn tú của Mạc Khinh Viễn, hàng mi đang khép vào nhau dưới ánh lửa lại đang cất giấu chút mệt mỏi. Nàng lắc nhẹ đầu, mấy ngày đó đúng là đã thành chuyện xưa. Từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mình nàng tự mình cố chấp vụng trộm nhớ nhung.

"Đại sư huynh?" Nàng hỏi thử một chút.

Một lúc lâu sau, Mạc Khinh Viễn mới trầm giọng đáp lời: "Ừ."

Vốn dĩ Cổ Tiểu Ma còn tưởng rằng hắn đã ngủ, vốn tưởng rằng những lời vừa muốn nói kia đã được ném lên tới chín tầng mây, chỉ là sự khó chịu trong lòng lại dâng cao hơn, ma xui quỷ khiến nói ra: "Túi thêu kia... Thật ra là của muội."

Đột nhiên Mạc Khinh Viễn trợn mắt, có chút kinh ngạc nhìn Cổ Tiểu Ma, hắn cứ nhìn nàng chăm chú tựa như chuyện này là vô cùng bất ngờ.

"Không trách muội." Hắn nói thầm, trong mắt như có chút đăm chiêu.

Vì sao yêu nhân ma giáo phải tìm Cổ Tiểu Ma? Chẳng lẽ điều này có liên quan tới việc muội ấy biến thành như thế sao? Mạc Khinh Viễn nhắm mắt, suy nghĩ một lúc lâu nhưng vẫn không thể hiểu được.

Trời sáng rất nhanh, hai người hái chút quả ăn cho đỡ đói, sau khi xuống núi không có bóng người nào, cũng may khí trời không nóng, thương thế của Mạc Khinh Viễn không chuyển xấu, tuy nhiên cũng không thể chậm trễ việc chữa trị. Cuối cùng vào ngày thứ ba hai người mới gặp được một gia đình, sau khi sửa soạn ổn thoả xong thì đã là mấy ngày sau. Hai người không quản ngày đêm bôn ba dọc theo con đường mà linh thú Thiên Cẩu kia đã đi, toàn bộ bạc kiếm được khi bắt chuột lông vàng ở trấn nhỏ lúc trước cũng đã được dùng để đổi lấy hai con tuấn mã, tuy rằng lần đầu tiên cưỡi ngựa đã khiến mông của Cổ Tiểu Ma nổi đầy nhọt, nhưng vì Tác Oanh, nàng vẫn cố gắng nhe răng nhếch miệng đi theo phía sau Mạc Khinh Viễn, một đường này đi rất nhanh.

Nhưng về căn bản lại không thể nào đuổi kịp.

Nếu như Tác Oanh thật sự bị bắt đi theo hướng mà bọn họ đang đi, nhưng Huyền Âm giáo lại ở Tây Vực, hoàn toàn ngược lại với hướng mà bọn họ đang đuổi theo. Cứ không biết hành tung và mục đích của bọn họ, việc hỏi dường cũng không giúp được gì, thật sự không có chút hi vọng nào.

Mạc Khinh Viễn không nói gì, trong lòng Cổ Tiểu Ma lại càng rõ ràng, cảm giác bị đè nén kia vẫn còn đó.

Sắc trời dần tối đi, hai người đến ở trong một khách điếm đơn sơ. Sắp xếp xong xuôi, Cổ Tiểu Ma mở tay nải ta, nhìn thấy vài chai lọ mới nhớ tới việc Mạc Khinh Viễn vẫn còn chưa thay thuốc, vì thế liền cầm mấy cái lọ này rồi đi sang cửa phòng Mạc Khinh Viễn.

Không có tiếng động. Cổ Tiểu Ma cảm thấy rất kỳ lạ, thử gõ cửa thì cửa phòng lại không khoá. Nàng thò đầu vào trong, mùi rượu nồng nặc đập vào mặt, Mạc Khinh Viễn nằm trên bàn, vò rượu lăn lốc đầy mặt đất.

Thì ra là hắn uống rượu. Mắt Cổ Tiểu Ma có chút xót, thân là đại sư huynh phải làm tấm gương cho đệ tử khác, mấy năm nay càng ngày hắn lại càng trở nên hoàn mỹ, đã sớm tôi luyện hết tất cả những khuyết điểm khi còn nhỏ. Nhưng hơn mười năm cố gắng này, cuối cùng vẫn không thể chống lại sự đau khổ khi không có Tác Oanh sao?

Nàng khẽ gọi một tiếng, Mạc Khinh Viễn không trả lời. Cổ Tiểu Ma nâng hắn dậy, đi từng bước một đỡ hắn đến bên giường, đặt hắn nằm xuống. Lúc này mới lấy chút thuốc mỡ ra, vén ống tay áo của Mạc Khinh Viễn lên, sắc mặt có chút hồng.

Cánh tay nam tử rắn chắc mà thon dài, bên dưới còn có chút mùi hương nhẹ nhàng. Cổ Tiểu Ma gỡ băng gạc, cạo thuốc mỡ cũ đi, lại thoa thuốc mới lên. Lúc nàng xử lý xong chỗ bị bỏng thì cũng đã qua thời gian một nén nhang. Cổ Tiểu Ma kéo tay áo của Mạc Khinh Viễn xuống, vô ý ngẩng đầu lên, lại phát hiện Mạc Khinh Viễn đang lẳng lặng nhìn chằm chằm vào nàng.

Tay nàng có chút run rẩy, tim cũng đập loạn lên.

"Tác Oanh, Tác Oanh..." Hắn lẩm bẩm, đột nhiên bắt lấy tay nàng.

Lòng Cổ Tiểu Ma trầm xuống, muốn tránh đi, lại nhìn thấy được cảm xúc trong mắt hắn, thật sự nàng vẫn rất không đành lòng. Mấy ngày nay, tuy rằng Mạc Khinh Viễn luôn cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng sự đau khổ trong đôi mắt kia dù có thế nào cũng không thể xoá đi. Nàng xoa mi tâm, khẽ gọi: "Đại sư huynh?"

Mạc Khinh Viễn ngẩn ra một lúc, mắt dần thanh tỉnh, cũng buông tay ra.

"Xin lỗi."

"Đại sư huynh... Huynh cũng không cần phải sốt ruột như vậy, tiểu sư muội là người hiền sẽ có trời phù hộ, chắc chắn..."

"Người hiền sao?" Mạc Khinh Viễn thì thầm: "Muội ấy thật sự rất xui xẻo, nếu không thì tại sao cái túi thêu kia vừa tới trên người muội ấy thì đã bị người tới bắt rồi?"

Cổ Tiểu Ma hơi ngẩn ra, ánh mắt được giấu trong bóng đêm, im lặng một lúc lâu, bỗng nhiên từ từ thở dài một tiếng.

"Nếu túi thêu đó ở trên người muội, huynh sẽ rất vui sao?"

Nếu người bị bắt đi là muội, huynh sẽ lo lắng như vậy sao?

Nếu...

Chẳng qua không phải lúc nào cũng có nhiều nếu như vậy.

Lúc này Mạc Khinh Viễn mới phát hiện ra mình đã lỡ lời, vội ngồi dậy kêu lên: "Tiểu Ma, huynh..."

Cổ Tiểu Ma lẳng lặng đứng dậy: "Đại sư huynh đừng như thế, Tác Oanh không khác gì muội muội của muội, muội sẽ liều mạng cứu muội ấy, nếu như muội ấy xảy ra chuyện gì không hay, Tiểu Ma này lấy một mạng thế một mạng cũng được."

Dứt lời cũng không ngoái lại nhìn Mạc Khinh Viễn một chút, nàng đẩy cửa phòng ra, từ từ đi ra ngoài.

Nàng có thể cảm nhận được rõ ràng chút cay xè trong mũi, nhưng dù sao dáng vẻ thờ ơ như không mấy năm nay của nàng cũng đã trở thành thói quen, cuối cùng cũng chỉ ngồi ngẩn người trên giường. Đột nhiên có một luồng hương như có như không toả lên từ trước ngực, lòng nàng vừa động, lại móc bức hoạ đó ra.

Nàng còn chưa kịp đưa cho Tác Oanh xem.

Mùi hương này, nghe tên cẩu đó nói, là Long Tiên Hương. Cổ Tiểu Ma nhẹ nhàng mở cuộn trúc kia, vốn dĩ tâm tình xem mỹ nam cũng đã bị giảm mất một nửa, kết quả vừa mới nhìn thoáng qua, vì quá sợ hãi nên đã ném luôn cuộn tranh kia ra ngoài.

Cuộn tranh tung bay, xoay vài vòng trong không trung, cuối cùng cũng bay từ từ xuống đất. Ánh nến mờ nhạt nhưng vẫn có thể thấy rõ ràng, thanh y nam tử ngày ấy vẫn đang nằm nhắm mắt trên ghế mây lại xoay người đi nơi khác!

Đây đúng là chuyện rất quái lạ. Nếu sớm biết như vậy nàng đã không tuỳ tiện nhặt thứ gì đó bên đường rồi, Cổ Tiểu Ma điên cuồng rơi lệ trong lòng, nhưng sau đó lại dè dặt cẩn thận mà lấy chiếc đũa chọt chọt cuộn tranh kia, sau khi thấy không có phản ứng gì, dứt khoát ngồi quan sát cẩn thận.

Thanh y nam tử nằm nghiêng trên ghế mây, tuy đã đưa lưng về phía nàng nhưng khuôn mặt ấy vẫn hơi nghiêng, chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt. Mặt mày tao nhã tuyệt mĩ vô cùng. Hắn dùng một tay chống vào sau tai, ống tay áo màu xanh tung bay trong gió mắt, tạo nên khung cảnh nhàn nhã phóng túng không nói nên lời. Cổ Tiểu Ma nhìn thấy thì hơi thất thàn, đột nhiên lại thấy đôi mắt màu lục kia quay sang nhìn về phía mình, sợ tới mức run tay, cuộn tranh lại rơi trên mặt đất.

Hắn mở mắt kìa!

Thanh y nam tử đang nghiêng mắt nhìn nàng. Lúc này đây không phải là nàng nhớ nhầm nữa, sau khi Cổ Tiểu Ma nhảy ra sau, lại rút bội kiếm ra rồi chỉ vào cuộn tranh kia: "Thân tiên sao? Có phải yêu quái không?"

Một cơn gió lạnh thổi qua ngoài cửa sổ, không có ai lên tiếng. Nàng cảm thấy đau đầu, nam tử kia vẫn không có phản ứng gì, cặp mắt xanh thẫm kia vẫn nhìn chằm chằm vào nàng, hệt như hai viên phỉ thuý sáng bóng, tóc đen tán ra bốn phía, thật sự vô cùng tuấn mỹ.

Lòng Cổ Tiểu Ma run lên, đột nhiên nhớ tới thiên lao trong mộng kia, cổ kiếm với ánh sáng quanh quẩn màu vàng, còn có chú văn của Phục Ma Chướng, còn có Thiên Lôi đánh xuống liên tục, hai cánh tay không thể không chế, cùng với đôi mắt màu lục và giọng cười yếu ớt lướt qua tai...

Giấc mộng đã theo nàng mười năm kia.

"Cá chạch tinh?" Nàng thử hỏi, cuộn tranh kia không hề phản ứng.

"Này... Có phải lươn tinh không?" Thoáng chốc trong đầu nàng lại xét qua một loạt các loại động vật thân dài.

...

Tiếp theo đó cho dù nàng có nói những gì, bức hoạ này đều rất bình thường, Cổ Tiểu Ma nói đến phát mệt, trong lòng lại thấy không thú vị, chỉ đành nhặt bức hoạ lên, lúc này lại không dám thu vào lòng, cuộn lại rồi quăng luôn lên bàn, sau đó lại nhào tới trên giường, chưa đếm tới hai mươi ngón tay đã ngủ mất.

Đêm tối đen, cuộn tranh trên bàn lại thoáng qua chút ánh sáng xanh, rồi biến mất trong nháy mắt.

Ngày tiếp theo, sắc trời rất tốt, Cổ Tiểu Ma nghĩ, hay là nàng nên xin lỗi đại sư huynh, thu thập xong tay nải, nàng lại gõ cửa phòng Mạc Khinh Viễn.

Một lúc lâu cũng không có ai đáp lại, Cổ Tiểu Ma có chút chột dạ. Lúc tiểu nhị của khách điếm mang chậu nước xuống lầu lại thấy Cổ Tiểu Ma đang đứng ở nơi đó, đột nhiên cất cao giọng nói: "Cô nương, ngài muốn tìm vị bạch y công tử đó sao?"

Cổ Tiểu Ma ngẩn ra: "Đúng vậy, chúng ta đi cùng nhau."

"Vị công tử đó đã trả phòng vào giờ Dần rồi, muốn ta giao cái này cho cô nương."

Tiểu nhị của khách điếm đặt thau nước lên mặt đất, lấy một phong thư ra từ trong ngực. Cổ Tiểu Ma nghi ngờ nhận lấy, xé rồi mở ra, đúng là bút tích chỉnh tề của Mạc Khinh Viễn.

Sư huynh biết mình đã lỡ lời, không hề có ý trách muội. Việc này quá nguy hiểm, nếu như muội gặp được nhị sư đệ, dfienddn lieqiudoon hi vọng muội có thể nhanh chóng quay trở về Thiên Diễn, xin chỉ thị của sư phụ.

Chỉ mấy lời ít ỏi nhưng ý đó chính là muốn Cổ Tiểu Ma trở về núi, còn hắn lại đi cứu Tác Oanh.

Nữ tử đứng ngoài cửa phòng, năm ngón tay siết chặt, dần trở nên trắng bệch. Tiểu nhị của khách điếm thấy tình hình có vẻ không ổn, vội vàng ôm chậu nước chạy mất. Sắc mặt Cổ Tiểu Ma càng lúc càng trở nên chua chát, một người một ngựa đi cứu Tác Oanh, cuối cùng Mạc Khinh Viễn cũng bỏ nàng lại một mình rồi.

Quan trọng nhất là... Hắn không chừa cho nàng một đồng nào cả! Muốn nàng phải ăn xin mà về sao?!

Cái gì mà "nếu như muội gặp được nhị sư đệ, hi vọng muội có thể nhanh chóng quay trở về Thiên Diễn", nếu nói theo lời hắn, nàng mà không gặp được nhị sư huynh thì sẽ không cần phải về Thiên Diễn luôn sao. Sao việc cứu tiểu sư muội lại thiếu phần của nàng được chứ? Cổ Tiểu Ma hùng hổ đi về phòng, vừa đeo tay nải lên vai đã muốn leo ra ngoài tìm Mạc Khinh Viễn.

Một cơn gió lướt vào phòng, mang theo một mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng.

Bóng lưng gầy yếu của Cổ Tiểu Ma dừng lại tại cửa, quay đầu nhìn cuộn tranh trên bàn. Nghĩ một chút, lại nhanh chóng tiến lên cầm lấy nhét vào trong ngực, đi hai bước lại cảm thấy lo lắng, tiện thể mở ra, mỹ nam vẫn còn đang ngồi ở chỗ kia, không hề nhìn nàng nữa. Dù có nói thế nào, đừng quá kỳ dị một chút thì vẫn tốt hơn, Cổ Tiểu Ma vô cùng vui vẻ mà cố động viên mình, cũng không biết Mạc Khinh Viễn đã trả tiền thuê phòng chưa, vì thế nàng lén lút trèo tường ở sau viện, chuồn mất không khác gì ăn trộm.

Crypto.com Exchange

Chương (1-37)