Truyện:Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm - Chương 36

Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm
Trọn bộ 37 chương
Chương 36
Tiểu kết cục
0.00
(0 votes)


Chương (1-37)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nàng khẽ ngẩng đầu lên, đột nhiên cong môi cười.

"Ha ha..." Nước mắt chảy dọc theo khóe mắt, Cổ Tiểu Ma cười đến gập người: "Ha ha ha ha..."

Không ai nói gì, nhưng nàng không hề có ý muốn dừng lại. Trường Sinh Đại Đế nhịn hồi lâu, cuối cùng cả giận nói: "Ngươi cười cái gì?"

Nụ cười bên khóe môi Cổ Tiểu Ma biến mất, nàng khom người, tóc đen rối bù rũ xuống, che hết mọi vẻ mặt.

"Ta cười ông...."

"Ngươi nói gì?"

"Ta cười ông." Cổ Tiểu Ma vẫn không ngẩng đầu, giọng nói đã rõ ràng hơn: "Ta cười ông và đám thần linh luôn tự cho mình là đúng trên Thiên giới, ngu xuẩn, cuồng vọng, cho mình là chúa của vạn vật trong thiên hạ. Nhưng các người lại chẳng hề biết yêu, không hiểu tình thân và bằng hữu, không hiểu được thứ quý giá nhất cuộc đời này, các người đáng thương biết bao!"

"Loại tình cảm vô dụng đó, không cần phải hiểu." Trường Sinh Đại Đế cười lạnh: "Chẳng lẽ biết yêu thương thì có thể thống lĩnh lục giới sao? Thật buồn cười... chỉ đơn giản là lời nói vô căn cứ mà thôi."

"Cõi đời này vẫn còn rất nhiều thứ quan trọng hơn cả thống lĩnh lục giới." Cổ Tiểu Ma ngẩng đầu lên, vết thương trên mặt khiến người nhìn mà hoảng, hai đầu gối đầy máu run lẩy bẩy, nhưng nàng lại để lộ cánh tay đang cầm Hiên Viên, kim quang phía trên đã biến mất, trở nên vô cùng mộc mạc tự nhiên,

Lòng Thanh Hoa Đại Đế vừa động, kiếm không chủ sẽ không bao giờ thu liễm ánh sáng của mình, đây là biểu hiện của thần khí có linh thức, chẳng lẽ... chẳng lẽ Úc Lưu đã...

"Ta..." Cổ Tiểu Ma nhấc ngang Hiên Viên Kiếm, dịu dàng lau thân kiếm, hệt như đang vuốt ve khuôn mặt của tình nhân: "Tuyệt đối không cho phép các người phá hỏng nó."

"Không ổn." Thanh Hoa Đại Đế hoảng sợ đến run giọng: "Mau rút lui!"

Ông ta vừa dứt lời thì đã là kẻ đầu tiên xoay người biến mất. Trường Sinh Đại Đế và phần đông tôn thần còn chưa phản ứng kịp đã thấy Hiên Viên Kiếm thoát khỏi tay Cổ Tiểu Ma, nhẹ nhàng xoay tròn, sau một khắc, vô số Hiên Viên Kiếm xuất hiện trên không trung, giống như đang chuẩn bị cho một bữa tiệc tàn sát thịnh soạn.

"Đó là..." Trường Sinh Đại Đế trừng lớn mắt, còn chưa nói xong đã thấy Hiên Viên Kiếm đâm thẳng về phía mình.

Vậy mà sức mạnh của đám Hiên Viên Kiếm này không hề suy giảm, có vài binh khí của Tinh Tú không chống cự nổi trước đòn công kích của Hiên Viên Kiếm, lúc này người đã bị đâm trúng, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên xung quanh. Trường Sinh Đại Đế sợ đến mồ hôi lạnh đầy người, lão tránh thoát khỏi hai thanh Hiên Viên, mắt khẽ chuyển, nhanh chóng lao về phía Cổ Tiểu Ma.

Cổ Tiểu Ma nhìn lão lao xuống, không hề chớp mắt. Trường Sinh Đại Đế cho rằng nàng đã mất hết sức chiến đấu, vừa muốn dùng pháp thuật đã thấy được một cảnh tượng suốt đời lão cũng không thể nào quên được.

Long thần uy vũ còn ở trên trời lúc vừa rồi giờ này đang quanh quẩn sau lưng nàng, thân thể biến thành trong suốt, trong đôi mắt màu vàng là con ngươi màu xanh lục, đang tức giận nhìn chằm chằm vào lão, cả người tản ra thanh quang nhàn nhạt.

"Ngươi... ngươi lại làm Hiên Viên Kiếm linh..." Lão sợ đến cà lăm: "Ngươi lại..."

Hiên Viên Kiếm linh!

Thiên Nghiêu ngây người, trên mặt của đám người Thiên Diễn đều là vẻ khó tin.

Long thần Viễn Cổ kết hợp với thần khí Cửu Châu, đó là sức mạnh hủy diệt thiên địa đáng sợ mức nào!

Nhưng... làm Kiếm linh, phải là một linh hồn đã chết. Chẳng lẽ vừa rồi khi Úc Lưu cố tự mình phá bỏ phong ấn, huyễn hóa Long thân đã sớm có dự định sẽ tự vẫn ư?

"Sư tỷ biết..." Tác Oanh không nhịn được mà che mặt khóc: "Tỷ ấy đã sớm biết..."

"Có lẽ muội ấy không biết đâu." Mạc Khinh Viễn đặt tay lên vai nàng: "Nhưng bọn họ đã tâm ý tương thông rồi."

"Cây nấm khô này..." Thiên Nghiêu ngơ ngác nói: "Lẽ nào đã điên rồi sao."

"Sao có thể không điên!" Vân Tiêu cả giận nói: "Là Thiên giới ép họ đến hoàn cảnh này!"

"Tiểu Ma!" Thu Tĩnh vội hét lên: "Đừng làm chuyện điên rồ!"

Khí tức của Long thần chế trụ Trường Sinh Đại Đế trước mặt Cổ Tiểu Ma, lão thầm nghĩ không tốt, mặc niệm pháp thuật, phát ra một lưỡi đao gió, không ngờ Cổ Tiểu Ma không thèm tránh, bị đao gió cắt phải, máu chảy như suối, nhưng nàng vẫn không chớp mắt, đó là biểu tình mà Trường Sinh Đại Đế chưa bao giờ thấy được, điên cuồng, tuyệt vọng, rồi lại bi thương đến cùng cực.

Một kiếm vung đến, dù là Trường Sinh Đại Đế đã dùng hết sức lui về sau từng bước vẫn bị chém đứt nửa cổ tay. Cơn đau kịch liệt khiến lão suýt ngất đi, song vẫn cố duy trì phong thái của Thần Đế, không rên lên một tiếng.

"Ông ép ta..." Nàng nhìn Trường Sinh Đại Đế, trong đôi mắt đen thuần chẳng có lấy một gợn sóng: "Là ông ép ta phải như thế."

"Ngươi... Nếu ngươi còn tiếp tục phạm lỗi." Trường Sinh Đại Đế đau đến mồ hôi lạnh đầm đìa: "Chắc chắn trọn đời cũng không thể thoát thân!"

"Ta chỉ muốn bảo vệ người thân của mình, đó là lỗi sao?" Nàng quay đầu đi, đột nhiên lại bật cười: "Huống gì chàng đã đi rồi... ta xuống địa ngục cùng chàng, trọn đời không thể thoát thân như thế, cũng không tồi."

"Điên rồi..." Trường Sinh Đại Đế hoảng hốt lẩm bẩm: "Ngươi đã điên rồi!"

Trong phút chốc, đột nhiên tất cả Hiên Viên Kiếm biến mất không còn thấy gì nữa, Hiên Viên trong tay Cổ Tiểu Ma còn vươn máu của Trường Sinh Đại Đế giờ cũng chỉ còn lại một vết mờ. Cự long phía sau nàng gầm lên.

Cả một vùng đất sụp đổ, núi lay động, cả bầu trời cũng phải run rẩy theo.

Đây là hận thù thật sự, không ngừng lan tràn vào từng ngóc ngách trong không gian.

Cơn thịnh nộ của Long thần.

Một kết giới màu vàng bao bọc Thu Tĩnh, Mạc Khinh Viễn, Tác Oanh, Vân Tiêu và Thiên Nghiêu, Mạc Vi và Lục Tu còn ở trên trời cũng nằm trong kết giới này, gấp đến mức hét to: "Tiểu Ma! Đừng vọng động!"

"Sư tỷ!"

"Tiểu Ma Cô!"

"Tiểu Ma!"

"Cây nấm khô..."

"Nếu kiếp sau..." Cổ Tiểu Ma cúi đầu, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng ấm áp: "Còn có thể được ở cùng mọi người thì thật tốt... Nhưng lúc này..."

Đột nhiên ánh mắt của nàng dần trở nên sâu thẳm.

"Hiện tại, ta muốn chôn cả đám người này theo chàng."

Trong phút chốc, bóng cự long phủ đầy đất trời, đi qua nơi nào lại hủy diệt nơi đó. Vô số vòi rồng toát lên từ dưới mặt đất, cắn nuốt hết mọi thứ quanh mình, tôn thần trên trời còn chưa kịp kêu thảm đã bị cuốn vào trong gió, biến mất trong giây lát.

Y phục của Trường Sinh Đại Đế đã sớm rách nát, lão ôm vết thương vẫn còn đang cuồn cuộn máu muốn làm phép chạy đi, nhưng không ngờ vừa quay đầu, đầu rồng to lớn đã đứng đối diện với lão, tứ chi sắc bén, răng nhọn lóe hàn quang, ý đồ đã vô cùng rõ ràng.

"Không..." Thân tàn bay lên, đầu rồng ngăn lại, nuốt luôn cả Trường Sinh Đại Đế!

Núi Thiên Diễn đã biến thành địa ngục trần gian, Long thần trong suốt bay quanh mấy vòng, lại thấy một bóng xám tro gầy yếu đang đứng trên núi Thiên Diễn.

"Đến đây nào." Nàng dịu dàng gọi khẽ, giang hai tay, như đang đợi tình nhân đến ôm ấp.

"Ăn ta đi..." Nụ cười vui sướng ngập tràn: "Như vậy... chúng ta sẽ mãi được ở cùng nhau..."

Long thần ngẩn ra, đột nhiên lao xuống chỗ Cổ Tiểu Ma, nàng nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy từng cơn gió điên cuồng lướt qua mặt mình. Một lúc lâu sau, lại chẳng có gì xảy ra.

Nàng mở mắt, núi Thiên Diễn vẫn trông hoang vu như thế.

Bỗng dưng, bóng xanh kia như hòa vào nắng sớm, ngay tiếp theo thân thể của hắn cũng trở nên trong suốt hơn. Hơi thở của hắn, hơi ấm của hắn, diện mạo của hắn, dường như đã sớm đứng ở nơi đó cười tủm tỉm nhìn nàng, chờ nàng phát hiện hắn vậy.

Giống như mọi chuyện đều chưa từng xảy ra, hắn không chết, không trúng phải độc mẫu, bọn họ vẫn còn có thể ở cạnh nhau, hơn nữa cũng chằng còn gì có thể ngăn cản.

"Úc... Lưu." Nàng nhớ cái tên của hắn đến loạn, vết thương trong lòng như mở rộng, sự đau đớn chân thật như thế khiến nàng lập tức tỉnh táo. Mới vừa rồi bị thương nặng đến thế, hay khi hắn cố tự giải phong ấn, nàng đều không khóc. Chẳng biết vì sao, chỉ cần nhìn hắn cười với nàng, nước mắt đã tràn mi.

Đầu gối Cổ Tiểu Ma mềm nhũn, lảo đảo đến gần.

Một bước, hai bước, ba bước, cho đến khi gió thổi bay mái tóc đen của hắn, nàng như có thể cảm nhận được chút cảm giác ngưa ngứa trên mặt mình.

Úc Lưu vươn tay.

Cổ Tiểu Ma nhìn mắt của hắn, khóe môi cong lên, cũng đưa tay ra.

Tay của nàng đặt trên tay hắn, đột nhiên nụ cười cứng lại. Bàn tay nhỏ gầy chồng lên mấy ngón tay thon dài kia, từ từ đan xen, rồi lại... xuyên thấu.

Hắn không có thân thể.

Bọn họ gần như như vậy, nhưng lại là khoảng cách xa nhất trong cõi đời này.

Nàng đừng khóc.

Giọng của hắn vang lên bên tai nàng, như đến từ tận cùng của thế gian.

Tiểu Ma, nàng đừng khóc nữa.

Chàng đừng đi mà... Nước mắt của nàng như xâu ngọc bị đứt đoạn mà rơi xuống, tiếng nói như đang khẩn cầu, xin đừng bỏ ta lại một mình...

Hắn than nhẹ, nàng như thế... bảo ta phải đi thế nào đây?

Vậy chàng đừng đi nữa! Nàng khóc ròng, nức nở, ta hận chàng, chàng dám bỏ mình ta lại trên cõi đời này, ta rất hận chàng!

Úc Lưu lắc đầu, chỉ cười nhìn nàng, trong đôi mắt xanh thẫm tràn ngập bi thương.

Đừng hận ta. Hắn vươn tay muốn vuốt tóc nàng như trước, có điều vừa đưa ra, đã chán nản rũ xuống.

Nàng ngẩn người, bỗng nhiên chậm rãi lui về sau từng bước, lau khô nước mắt.

Chẳng lẽ chàng cho rằng ta sẽ sống cô độc trên cõi đời này sao? Úc Lưu, chàng không khỏi xem thường ta quá rồi. Chàng là người thì ta là người, chàng là quỷ ta sẽ làm quỷ cùng chàng, đời đời kiếp kiếp, chàng đừng hòng vứt bỏ ta!

Nàng dứt lời, đột nhiên nâng Hiên Viên Kiếm trên đất lên, nâng tay đưa lên cổ định kéo một đường.

Vậy mà kiếm kia lại dừng giữa không trung, dù nàng có dùng sức đến đâu cũng không chịu chém xuống.

Đừng ngốc vậy, sao ta cam lòng... rời bỏ nàng chứ...

Giọng nói của hắn như bánh xe đan vào nhau rồi dần biến mất, Hiên Viên Kiếm trong tay Cổ Tiểu Ma keng một tiếng rơi xuống đất, trơ mắt nhìn Úc Lưu biến mất trước mặt không còn gì nữa, đôi môi vốn còn run rẩy đã cứng đờ, dường như trong khoảnh khắc đó, linh hồn của nàng cũng tản đi theo hắn, không bao giờ... tỉnh lại.

Người Thiên Diễn thấy nàng bi thương đến vậy, không nhịn được mà đều quay đầu sang chỗ khác.

"Ngã... Phật... Từ... Bi."

Một câu Phật hiệu vang lên từ phía chân trời, phật quang ôn hòa bao trùm bên dưới, phủ lên cả núi Thiên Diên.

Long Châu trong tay Mạc Vi và Lục Tu chợt biến mất, đồng thời hốc mắt đau nhói, đột nhiên lại có thể nhìn thấy mọi thứ. Vết thương của Vân Tiêu và Thiên Nghiêu cũng chậm rãi khép lại, thậm chí y phục rách rưới của Thu Tĩnh và Tác Oanh cũng khôi phục như lúc ban đầu.

Phật quang tan hết, một cái ghế hoa sen cực lớn hiện lên nơi chân trời, nam tử mặc áo cà sa tĩnh tọa bên trên, kim thân chừng sáu trượng, ánh sáng mờ nhạt quấn quanh, từng hồi nhạc tiên, thần điểu bay lượng hai bên, Phật quang sáng tỏ, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Mạc Vi nheo mắt, không thể tin bật thốt lên: "Đó là... Phật Tổ ư?"

"Vậy... cũng coi như con đã qua được kiếp số rồi, Linh Già tôn giả."

Ngài đang gọi ai?

Giọng nói kia vô cùng hùng hậu, như đến từ tận đáy lòng.

Người Thiên Diễn chuyển sang nhìn Cổ Tiểu Ma, lại thấy nàng sững người, đột nhiên cúi đầu, không lên tiếng.

"Ban đầu con không thể ngộ được tám khổ trong cuộc sống này, sinh, lão, bệnh, tử, yêu mà biệt, oán dài lâu, cầu không được, bỏ không xong. Ta liền bảo con xuống phàm lịch kiếp, chúng sinh ngang hàng, con lại cố ý làm yêu thì cũng mặc, kiếp số hơn trăm năm đều gói lại trong mười bảy năm này, Linh Già, con có giác ngộ không?"

"Không." Trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nàng thản nhiên nói: "Con còn trầm mê hơn nữa."

"Ồ?" Phật Tổ cũng mỉm cười: "Nếu cuộc sống được như Phật, không đau không khổ không vui không mộng không ảo, không yêu không hận tứ đại giai không, sinh và tử thì có gì khác biệt, không thể, không thể ngộ, không thể bỏ, không thể quên, ngộ không được, không bỏ được."

"Không thể ngộ... không bỏ được." Nàng lẩm bẩm: "Vậy làm sao để biết rõ? Sao có thể cam lòng? Nếu có thể không yêu không hận tứ đại giai không, người có còn là người không..."

Phật Tổ cười nhưng không nói, chỉ lẳng lặng chờ nàng nói tiếp.

"Con không biết cảnh giới biển Phật tới đâu... Nhưng con hiểu được vài thứ mà trước kia chưa từng hiểu, hệt như... hệt như nơi này..." Hai tay nàng ôm lấy ngực, giọng nói khẽ run: "... Nơi này đã sớm không còn là Linh Già, mà là Cổ Tiểu Ma."

"Mệnh do mình tạo, cũng tùy tâm sinh, thế gian vạn vật đều biến hóa, tâm không động, vạn vật đều không động, tâm không đổi, vạn vật đều không đổi." Phật Tổ vuốt cằm tán thưởng: "Nếu nay con đã hiểu, vậy thì dù là Linh Già hay Cổ Tiểu Ma, cũng không có gì khác nhau."

"Sao có thể giống nhau chứ?" Cổ Tiểu Ma cười khổ: "Đời này con chịu hết tất cả, còn tạo đại họa, phạm phải sát nghiệp, cuối cùng lại lại khó sắp xếp tàn cuộc. Chàng đã chết, con đã không thể yêu, xin Phật Tổ thành toàn."

"Bồ đề bản vô thụ, minh kính diệc phi thai, bản lai vô nhất vật, hà xử nhạ trần ai*?" Phật tổ khẽ thở dài: "Con phạm phải sát nghiệp, chưa hẳn đã không phải là kiếp số của người khác. Thế gian vạn vật, có nhân, ắt phải có quả. Tức là nhân, thì là quả, tất cả trong số mệnh đều được định trước, tùy tâm, tùy duyên, tùy tính."

(*Bồ đề vốn chẳng cây, gương sáng cũng chẳng phải là đài

Xưa nay không một vật, nơi nào dính bụi trần?)

"Người nói... đã định trước?" Nàng thất thần, đột nhiên cất giọng: "Con không tin! Không có gì được định trước, chúng ta cố gắng vượt qua, mà thực tế lại thay đổi! Chúng ta..."

"Thế nhưng hắn vẫn vì con mà chết, không phải sao?"

Cả người Cổ Tiểu Ma run lên.

Vốn dĩ hắn không cần phải chết.

Chỉ vì nàng, vì Thiên Diễn mà hắn lại phải tàn nhẫn với mình đến thế

"Hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng, nghìn năm tu hành ngủ chung gối, trăm năm tu hành sang một thuyền." Phật Tổ cười nối: "Chính là ý này... nếu biết sẽ có thể thay đổi, vì sao lại không tiếp tục kiên trì?"

Kiên trì một chút, kiên trì thêm chút nữa là được.

Giọng hắn như vẫn còn quanh quẩn bên tai, đột nhiên Cổ Tiểu Ma mừng rỡ đến không biết phải làm sao, hai gối vừa cong đã quỳ trên núi Thiên Diễn: "Kính xin Phật tổ chỉ điểm thêm một phần!"

"Không thể nói, không thể nói." Phật tổ khẽ mỉm cười: "Trước hết mời con gặp một vị bằng hữu."

Ánh sáng màu tím tràn ra từ kim thân lục trượng, một tử y nam tử với mái tóc bạch kim chậm rãi bước ra, trên người hắn vẫn còn chút chật vật như khi vừa đi, có điều sắc mặt lại khá điềm tĩnh, không còn biểu cảm khô khan như trước.

"Hắn xin ta đến cứu con, lại không biết lần này đã sớm được định trong kiếp số." Phật tổ nói: "Nhưng đã có chí ắt sẽ thành, trên đường hắn cứu con, cũng là cứu chính hắn."

Tử Vi vuốt cằm, tóc bạch kim theo gió nâng lên.

"Ta vẫn luôn quan sát nàng trên Phật Đài, Cổ Tiểu Ma." Hắn chậm rãi nói: "Lúc sư phụ và sư thúc nàng móc mắt, lúc nàng vì họ mà rút Hiên Viên, còn có Úc Lưu vì nàng mà bỏ mình, còn có lúc nàng vì hắn mà muốn cùng chịu chết... Cuối cùng ta cũng hiểu, thứ mà Điệp An vẫn luôn tìm kiếm."

Hắn dừng một chút, móc một viên đá trắng như tuyết ra khỏi ngực.

"Ta mang nó đến trước Thanh Đăng, đợi nàng tỉnh lại, dù là bao lâu, ta cũng vẫn đợi." Trong đôi mắt màu tím tràn đầy sự dịu dàng: "Sau đó nói cho nàng biết cuối cùng ta đã hiểu thế nào là yêu, còn có... tấm lòng của nàng."

"Ngài vẫn luôn chậm chạp như vậy..." Cổ Tiểu Ma lắc đầu, khóe môi lại cong lên.

"Cuộc sống trên đời như thân trong bụi gai, tâm không động, người không vọng động, không động sẽ không thương tổn, tâm động là người vọng động, sự đau đớn trong đó chính là những loại đau khổ của thế gian." Phật Tổ mỉm cười: "Tử Vi Đại Đế đã hiểu, con có hiểu không?"

Cổ Tiểu Ma đứng ngây người hồi lâu.

"Con... không biết." Nàng chợt ngẩng đầu: "Hoặc là, có hiểu hay không đã không còn quan trọng nữa."

Nàng quay đầu đi, có gió thổi qua tóc mái của nàng.

Trong nháy mắt, thời gian như lu mờ, mắt nàng cong lên, nụ cười trên môi trông thật vô hồn, giống như lúc ban đầu, nữ tử gầy yếu kiên cường đó, vĩnh viễn chỉ có thể chôn giấu mọi khổ đau trong đáy lòng, chỉ có thể dùng khuôn mặt tươi cười ấy để đối mặt, một mình trầm mặc hứng chịu cả vùng trời u tối sau lưng.

"Nếu kiên trì là được..." Nàng cười: "Con nghĩ, con có thể thay đồi."

Con đã từng thay đổi vận mệnh của mình.

Vì vậy, chỉ cần có chút khả năng, tuyệt đối sẽ không nhận thua.

"Chân thành tại chí, kiên định." Phật Tổ vuốt cằm, lập tức Phật quang rực rỡ.

Mạc Vi và Lục Tu đáp xuống, Thu Tĩnh bắt lấy tay ông. Thiên Nghiêu che gò má bị thương bất mãn gào lên, Cổ Tiểu Ma nhặt Hiên Viên Kiếm trên đất, Tác Oanh nhào tới ôm lấy nàng. Nàng ôm Tác Oanh, nụ cười trên khóe môi vẫn còn chưa nguôi.

"Sư nương... con đói rồi."

Bọn họ đứng cạnh nàng, dù là quá khứ, hay hiện tại, còn là tương lai, cũng sẽ đứng cạnh nhau như thế, giúp đỡ lẫn nhau, tin cậy lẫn nhau, vì có yêu thương, nên sẽ dài lâu.

Mặc dù mắt nàng vẫn cong, nhưng thấp thoáng đâu đó vẫn là chút đau thương.

Song, chỉ cần mọi người vẫn ở cạnh nhau, tất cả mọi thứ sẽ không bao giờ kết thúc.

Đúng vậy, không hề kết thúc.

Hi vọng ở trong lòng nàng.

Tìm được chàng, dù khó khăn đến đâu, dù phải đợi bao lâu, ta cũng phải xóa mờ hết mọi bi thương lúc này.

Ta muốn, lần này sẽ là một câu chuyện mới.

*****

Bầu trời xanh thẳm, ánh mắt trời gay gắt lại không quá chói mắt, sinh cơ ở trấn nhỏ vẫn dư dả như trước, trong không khí ngập tràn hương trà nhàn nhạt, thấm vào ruột gan.

Lúc này đang buổi trưa, trên đường phố chỉ có vài người bán rong bày quầy, trong quán cũng không có bao nhiêu khách. Thời gian này đa phần mọi người đều đã về nhà hoặc ở tửu lâu dùng bữa, cũng không có mấy ai ra ngoài dùng trà, chưởng quầy tính toán vài thứ, một cơn buồn ngủ đánh tới, liền ngồi trên ghế, nghỉ ngơi một lát.

"Khụ khụ."

Đột nhiên ngoài của vang lên một tiếng ho nhẹ, chưởng quầy đứng phắt dậy, thấy một lão giả mặc áo xám đang chống gậy, bên tay phải là một tiểu nha đầu xinh xắn, nàng mặc y phục xanh nhạt, chỉ mới mười hai mười ba tuổi, đang cẩn thận đỡ lão nhân qua khỏi bục cửa.

Ông ta vui vẻ ra mặt, lớn tiếng chào: "Hoàng lão gia, cuối cùng ngài đã về rồi."

Lão giả gật đầu, hai ba người trong quán trà còn đang buồn ngủ thì chợt nghe thấy tiếng của chưởng quầy, cũng vui mừng nhìn về phía cửa.

"Gia gia, chậm một chút." Lục y thiếu nữ nói, chất giọng như hoàng anh xuất cốc. Chưởng quầy nhận lấy tay nải trên tay thiếu nữ, cười nói: "Nha đầu Hỉ Trúc này đúng là có lòng."

Hoàng lão gia cười ha ha một tiếng, ông ngồi gần chỗ cửa sổ, lập tức có người tiến lên vây quanh.

"Lão gia tử, hạn hán ở Lâm trấn thế nào rồi?"

Hoàng lão gia lắc đầu một cái, thở dài: "Hoa màu mất ráo... đường lên núi còn có cường đạo thường lui tới, năm nay rất thảm..."

Mấy người im lặng, lại rảnh rỗi tám chuyện vài câu, quán trà dần nhiều người hơn, người người cũng bắt đầu tới ngồi đối diện Hoàng lão gia, hệt như chính là đến để thăm ông.

Hoàng lão gia là tiên sinh kể chuyện được hoan nghênh nhất trong vài trấn nhỏ gần đây, cả đời ông phiêu bạc, trải qua nhiều chuyện, chỉ sợ ba ngày ba đêm cũng nói không hết, có điều từ khi thu dưỡng cô nương Hỉ Trúc thì không đi đây đi đó nữa, bắt đầu trú ngụ ở trấn nhỏ tĩnh lặng này, ngày thường sống bằng việc kể chuyện xưa ở quán trà, có thời gian dài từng đi du thuyết nhiều trấn, rất được hoan nghênh.

Lúc trước khi ông đi nửa tháng, quán trà không còn đông khách như thường ngày, buôn bán ế ẩm, lúc này thấy ông đã trở lại, sao chưởng quầy không mừng cho được? Ông ta bận rộn gọi người bưng trà cho lão nhân gia, hiện nay trong quán trà đã đầy ắp người, đều đợi Hoàng lão gia nói chuyện về nạn hạn hán và sơn tặc ở Lâm trấn.

Lão nhân hớp một ngụm nước trà, thở dài dằng dặc: "Nếu chỉ là hạn hán thôi thì đi xin đại tiên làm mưa cũng chẳng có gì, hết lần này tới lần khác còn bị sơn tặc cướp sạch..."

Hỉ Trúc đang ngồi gọn một bên, lúc này sắc mặt khẽ đổi, dường như vẫn còn khá sợ hãi với cảnh tượng lúc đó. Hoàng lão gia nói tiếp: "Nha đầu Hỉ Trúc này cũng chịu không ít khổ cực, ta với con bé trốn vào trong hầm ngầm, lúc ra ngoài, phòng ốc đã bị đốt sạch... ai."

Trước mắt mọi người đều hiện lên thảm trạng không nhà để về, người thân chết thảm, không khỏi lắc đầu thở dài. Lại có người hỏi: "Nếu là thế, sao Hoàng lão gia và nha đầu Hỉ Trúc có thể trở về được?"

"Đương nhiên là đi theo thương đội rồi..."

"Nếu phòng ốc đã cháy rồi thì sao còn có thương đội nữa..."

"Chuyện này..." Hoàng lão gia cứng họng, chẳng biết vì sao vẻ mặt lại có phần bất thường, Hỉ Trúc lại giành nói: "Đó là vì có tiên nữ tỷ tỷ..."

"Hỉ Trúc." Hoàng lão gia cất giọng trách cứ. Chưởng quầy cũng tò mò ló đầu ra: "Tiên nữ tỷ tỷ? Hoàng lão gia ông cũng khó chịu quá đó, tất cả mọi người đang chờ ông nói này, ông mau mở nắp bình đi."

"Không phải lão hủ không nói, mà là bây giờ không thể." Lão nhân kia thở dài: "Trước khi cô nương kia đi đã dặn dò các hương lão không thể nói chuyện của nàng ra."

Ông vừa nói thế, lại thu hút được nhiều sự hứng thú hơn. Cứ bàn luận ầm ĩ như vậy, cuối cùng Hoàng lão gia không thể chống lại sự nài nỉ của mọi người, uống một hớp nước trà.

"Ta và Hỉ Trúc nấp trong hầm, tiếng kêu thảm thiết ở bên ngoài vang lên không ngớt, lại chẳng biết từ lúc nào đã trở nên vô cùng yên tĩnh, ta giấu Hỉ Trúc kĩ, sau đó leo khỏi hầm muốn xem thử, lại thấy một nữ thần tiên đang đứng giữa ngã tư đường, những sơn tặc kia đã bị xử lí, trói rất chặt, dù phòng ốc bị thiêu hủy nhưng những hương thân kia chỉ bị thương nhẹ, cũng may nhờ có nữ thần tiên kia kịp thời cứu giúp."

"Ồ, thì ra là nữ hiệp." Có người chen lời: "Thế sao lại bảo nàng ấy là nữ thần tiên..."

"Dĩ nhiên là thần tiên!" Hoàng lão gia kích động: "Dù mắt lão hủ không tốt, không thấy mặt mũi nàng thế nào, nhưng vẫn nhìn thấy nàng hóa ra nước sông, tưới hết cả một ruộng cạn! Vậy... đó không phải thần tiên thì là gì?"

Mọi người trợn mắt há mồm, không thể tin mà nhìn nhau.

"Cõi đời này... thật sự có thần tiên sao?"

"Hoàng lão gia, hay ông già rồi nên mắt kém, hoặc là định bịa đặt chuyện để đám người chúng ta giải trí?"

Trời sinh tính tình Hoàng lão gia tử rất quật cường, nghe có người nói ông bịa đặt thì lập tức muốn bùng phát, không ngờ Hỉ Trúc lại cả giận nói: "Gia gia mới không thèm bịa chuyện! Tiên, tiên nữ tỷ tỷ kia mặc y phục xám tro, tóc đen nhánh, hệt như thiên tiên vậy!"

"Phụt!"

Đột nhiên có một người ngồi trong góc phun trà, mọi người quay đầu, lại thấy mặt người nọ đỏ lên, một thân hồng y, tóc mái trên trán che kín tầm mắt, nhưng không ngờ lúc này hắn lại ngẩng đầu, tròng mắt sáng màu khá yêu dị.

Người kì lạ như thế, có nhiều khả năng là đến từ Tây Vực, không ai dám trêu vào, chỉ quay đầu lại, lần lượt trêu Hỉ Trúc. Tiên nữ tỷ tỷ không giống thiên tiên, lẽ nào lại giống quỷ sao? Hỉ Trúc có hơi xấu hổ. Lời này của nàng khá ngây thơ, nhưng cũng là sự chân thành của hài tử, mọi người cũng khá tin tưởng.

Quán trà lại náo nhiệt hẳn lên, Hoàng lão gia thừa hứng lại nói về mấy chuyện nữ hiệp khi xưa, song đều là lời đồn, chẳng biết vì sao, nhưng nữ hiệp này đều có chung một đặc điểm, đó là toàn thân mặc y phục xám.

Lẽ nào đây là phong cách mới của giang hồ?

Hồng y nam tử ngồi trong góc đã nén cười đến sắp ngất, rước lấy một hồi xì xào bàn tán. Hắn không để ý đến, chỉ không ngừng uống nước trà như đang cố gắng kìm chế không để mình phá lên cười.

Cây nấm khô kia, tiên nữ tỷ tỷ?

Phụt...

Kẻ này, dọc đường lại xen vào chuyện của người khác rồi!

Cùng lúc đó, ở một nơi khá xa.

Trong lầu hai của một khách điếm siêu vẹo, đột nhiên vang lên hai tiếng nhảy mũi, chim trong sân bị kinh động bay tán loạn.

Nữ tử trên giường mơ mơ màng màng dụi mắt, sờ cái bụng tròn xoe của mình như còn đang đắm chìm trong đống thức ăn ngon không thể tự thoát ra được. Hương lão ở trấn đó nhiệt tình quá, chỉ bắt mấy tên sơn tặc thôi mà làm lắm thịt gà thịt cá đến vậy, sớm biết thế ở đó chơi mấy ngày cũng được. Nàng chép miệng, duỗi cái lưng mỏi.

Vì nàng vặn người nên cổ áo lót mở rộng, một hạt châu xanh ngắt chợt rơi ra khỏi túi thêu trên cổ, hồn nàng như thăng thiên trong phút chốc, vươn tay bắt lấy, cả người cũng ngã luôn xuống giường.

Rầm!

Một tiếng động vang lên, Cổ Tiểu Ma đau đến nhe răng trợn mắt, không kịp đi xoa cái mông chịu khổ của mình mà vội tranh thủ thời gian đi xem xét hạt châu màu lam trong tay, cẩn thận xoa xoa, mãi cho đến khi nó tỏa ra ánh sáng xanh nhu hòa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Viên minh châu hoa tiêu này là bảo bối của Dao Trì tiên tử Lăng La tỷ tỷ, mấy ngày trước đều dựa vào nó mà giải quyết nạn hạn hán ở mấy trấn nhỏ kia, nếu vỡ mất thì đúng là không may.

Cổ Tiểu Ma lại ngáp một cái thật dài, ngồi yên một lúc lâu, đột nhiên sực nhớ ra nhiệm vụ hôm nay của mình, vội vàng mở cửa sổ, mặt trời bên ngoài đã lên cao, vừa đúng trưa.

Chết rồi!

Khóe miệng Cổ Tiểu Ma co giật, gương mặt tái nhợt trở nên cứng ngắc trong tích tắc.

Tiểu nhị của điếm ủ rủ đi lên lầu hai, dừng trước căn phòng ở khúc ngoặt đầu tiên, vươn tay muốn gõ cửa.

Bỗng dưng, cửa phòng bị kéo ra, một bóng xám vọt ào tới, suýt nữa đã tông bẹp mũi hắn. Tiểu nhị của điếm kinh hoảng ngẩng đầu, vạt áo của nữ tử áo xám trước mặt còn chưa cài, tóc rối còn chưa chải, sau lưng con đeo một thanh cổ kiếm. Chuôi kiếm đã không còn màu sắc ban đầu, thân kiếm lại được bọc bởi một lớp vải thưa bẩn thỉu. Vẻ ngoài như thế tuyệt đối chẳng phải người có tiền, tiểu nhị vừa thấy không có hi vọng được thưởng tiền, còn vô duyên vô cớ bị tông vào mũi, vẻ mặt có chút mất kiên nhẫn.

"Ngươi lên đúng lúc lắm!" Cổ Tiểu Ma kéo cổ áo của hắn, lạnh lùng nói: "Tiền thừa phòng hôm qua của ta đâu, nhanh lên, ta không có thời gian!"

Tiểu nhị ngẩn ra, lầm bầm: "Mấy đồng tiền đó cũng..."

Cầm mấy đồng kia, Cổ Tiểu Ma nhanh chóng chạy ra khỏi khách điếm, phóng nhanh trên đường lớn.

Nàng không kịp ăn cơm, chỉ mua hai cái bánh bao gần đó, vừa chạy vừa ăn, trên đường đi ngang qua một quầy bán đồ chơi nhỏ còn lấy một cái trống lắc nhỏ không tinh xảo lắm, ném cho lão bản mấy đồng kia rồi coi như xong chuyện.

Ôi, sao lại ngủ thẳng đến tận trưa như vậy! Cổ Tiểu Ma rơi lệ, lần này Oanh Oanh còn không tức chết sao?

Nàng chạy vội tới cuối trấn, lén lút nhìn quanh, thấy bốn bề vắng lặng liền lén đọc bí quyết đằng vân, nhanh chóng bay về phía Thiên Diễn.

Dọc đường nàng nghĩ vô số lí do, cái gì mà gặp yêu quái, phải cứu thêm mấy sơn dân nữa, hoặc là trượt chân ngã vào hố phân, chỉ tiếc chân nàng vẫn bình thường, hay cứ thử ngã vào hố phân một lần nhỉ?

Dù có quyết tâm đến đâu, đợi Cổ Tiểu Ma đến được Thiên Diễn, mặt trời đã xuống núi. Nơi chân trời chỉ còn sót lại chút ánh lửa lập lòe, tường viện quanh Thiên Diễn đã bắt đầu treo đèn lồng đỏ, chưởng môn các phái ra ra vào vào, đệ tử nói đùa khắp nói, rất náo nhiệt. Cổ Tiểu Ma vui mừng, không kịp về phòng, trực tiếp bay đến phòng khách rồi đẩy cửa vào: "Ta đã về rồi!"

Tiếng ầm ĩ dừng lại trong thoáng chốc, người cả phòng quay lại nhìn nàng.

"Tiểu Ma Cô!" Giọng nói sảng khoái của Vân Tiêu truyền tới: "Muội còn biết đường về đấy à!"

"Nhị sư huynh!" Nàng vui vẻ đi tới, có mấy tiếng bàn tán nhỏ vang lên xung quanh, Cổ Tiểu Ma vờ như không nghe thấy, cười nói: "Gần đây khỏe không?"

"Sao khỏe bằng muội được?" Vân Tiêu cười nói: "Mấy ngày nay ta đang nghe sự tích của nữ hiệp áo xám truyền khắp mọi nơi, sư huynh muội bọn ta mong muội sớm trở lại, có điều... ài, tiểu sư muội..."

"Tiểu sư muội thế..."

Nàng còn chưa nói xong đã ngừng lại, trước mắt xuất hiện một thiếu phụ mặc y phục hồng phấn, dù nàng chỉ búi tóc đơn giản, không trang điểm, đứng trong đám người vẫn chói mắt động lòng người. Song lúc này thiếu phụ kia đang mang vẻ mặt của kế mẫu, Cổ Tiểu Ma chột dạ nghênh đón, cười nịnh nọt: "Oanh Oanh."

"Sư tỷ." Nàng cười rộ lên mới xinh đẹp làm sao: "Sao về muộn thế?"

"À, trên đường, việc này, ta rơi vào..."

"Đừng có nói với muội là tỷ lại rơi vào trong hố phân, muội không tin!" Oanh Oanh hừ lạnh: "Lần trước là đầy tháng của Tiểu Hà, nửa đêm tỷ mới về, hôm nay là Tiểu Khê tỷ còn muộn cả một ngày! Thế nào, bên ngoài chơi vui không?"

"Oanh Oanh." Một giọng nói ôn hòa vang lên, Cổ Tiểu Ma nhìn về phía Mạc Khinh Viễn như đang cầu cứu, hắn một thân bạch y, dù đã là cha của hai hài tử nhưng vẫn tiêu sái phong lưu, dẫn tới không ít ánh mắt xiêu lòng của nữ đệ tử. Hắn đứng chung với Tác Oanh, hệt như tiên tử bước ra từ trong tranh, vô cùng xứng đôi.

"Tiểu Ma vừa vất vả chạy về, nàng đừng giận nữa." Hắn nói nhỏ: "Thân thể của nàng vẫn chưa được điều dưỡng tốt, đi nghỉ ngơi đi."

"Ngày ngày nằm trên giường, buồn bực đến sắp chết rồi." Tác Oanh chu môi, lại hung dữ trợn mắt với Cổ Tiểu Ma, xoay người, đột nhiên cả giận nói với hai nữ đệ tử bên cạnh: "Nói đủ chưa! Bàn tán sau lưng người khác vui lắm sao?"

Má hai nữ đệ tử này đỏ lên, lập tức im bặt, dời tầm mắt khỏi người Cổ Tiểu Ma.

"Đừng để ý tới nàng, Tiểu Ma." Mạc Khinh Viễn khẽ mỉm cười: "Mấy tháng này nàng ấy luôn mong muội trở về, chỉ chờ lâu nên lo lắng thôi."

Cổ Tiểu Ma gật đầu, đột nhiên bên hông bị kéo, một tiểu hài đồng chừng năm tuổi đang nắm lấy tà váy của nàng, vội la lên: "Tiểu Ma Cô sư bá! Tiểu Ma Cô sư thúc!"

"Tiểu Hà, không được làm loạn."

Cổ Tiểu Ma buồn cười ngồi xổm xuống: "Cuối cùng thì ta là sư bá hay sư thúc?"

"Chơi với con là sư bá, không cho chơi thì là sư thúc!"

Cổ Tiểu Ma đau đầu, nụ cười có phần lúng túng, lần này về vội, quên mất đến quà cho Mạc Tiểu Hà. Vừa là sư muội của cha nó, vừa là sư tỷ của nương nó, không thể kết luận bối phận nên vẫn để nó gọi loạn.

"A, lần này quà của sư thúc chỉ dành tặng cho muội muội Tiểu Khê của con, Tiểu Hà lớn rồi có thể nhường được không?"

"Là quà gì vậy? Tiểu Hà muốn xem!"

Tiểu Ma móc cái trống lắc kia ra, còn như hiến vật quý mà dâng lên: "Chơi vui lắm."

Tiểu Hà chẹp miệng, nghiêng đầu hừ một tiếng: "Lỗi thời."

Đồ hài tử thối này, chân mày Cổ Tiểu Ma co quắp, vừa ngẩng đầu đã thấy Mạc Vi và Thu Tĩnh đang đứng cạnh nhau, cười nhìn nàng.

"Sư phụ! Sư nương!" Nàng chạy mấy bước sang, thiếu chút nữa đã vấp vào ghế.

"Chậm thôi." Thu Tĩnh nắm lấy tay nàng: "Đã lớn vậy rồi mà sao vẫn chẳng có chút trầm tĩnh nào thế."

Mạc Vi trầm giọng nói: "Những chuyện con làm bên ngoài vi sư đều nghe thấy, không hổ là đệ tử phái Thiên Diễn ta."

Cổ Tiểu Ma cười, mặt có hơi đỏ. Dù tuổi tác sư phụ và sư nương đã cao, nhưng xưa nay thanh tu, không màng thế sự, thoạt nhìn không khác năm đó là bao.

"Tiểu Khê có giống Oanh Oanh không? Con vẫn chưa được thấy..."

Thu Tĩnh gật đầu cười, Cổ Tiểu Ma lại nói với họ mấy câu, sau đó liền xoay người muốn đi tìm Tác Oanh. Thu Tĩnh ngẩn người, đột nhiên giữ lấy cổ tay nàng.

"Tiểu Ma..." Bỗng giọng của bà có chút dè dặt: "Không sao chứ? Con cứ về thường xuyên, không cần phải cố ý ở ngoài..."

"Sư muội!" Mạc Vi ôm bả vai của bà, trầm giọng nói: "Tiểu Ma, vi sư đã nói rồi, những tin đồn kia chỉ là chuyện nhảm mà thôi..."

"Con biết, sư phụ." Cổ Tiểu Ma không quay đầu lại, lẳng lặng nói: "Tiểu Ma bất hiếu, không thể làm bạn cạnh sư phụ và sư nương thường xuyên, nhưng lòng còn vĩnh viễn ở Thiên Diễn, cùng với mọi người."

Thu Tĩnh ngẩn ra, buông lỏng tay, nàng nhanh chóng đi về phía cửa.

"Con bé..." Mạc Vi lắc đầu: "Muốn tự mình gánh hết tất cả."

"Ta chỉ có thể cầu cho nó có thể hoàn thành tâm nguyện." Thu Tĩnh nắm lấy tay Mạc Vi, nhẹ giọng nói: "Con bé đã chịu nhiều đau khổ như thế, ta làm sư nương... nhưng lại chẳng giúp được gì..."

Mạc Vi vỗ vai bà an ủi, hai người đứng tại chỗ, rất nhanh đã bị tân khách vây lấy, lại sát nhập vào bầu không khí vui vẻ kia.

Crypto.com Exchange

Chương (1-37)