← Ch.30 | Ch.32 → |
Trăng hoa vĩnh hằng, không qua nổi trường an.
Bầu trời lặng lẽ u ám, chỉ có vài ánh sao, lại bị phủ một màu quýt bởi bờ sông đỏ rực bên dưới.
Ngày bảy tháng bảy, thước kiều hội tiên (thước kiều = cầu hỉ tước).
Lúc này thành đêm được bao bọc trong một sự sầm uất chưa bao giờ có, mưa to đi qua mùi bùn đất vẫn nồng nặc. Du thuyền trên sông, đại gia khuê tú che ô đứng trên thuyền, vô cùng ngọt ngào. Cầu nhỏ bằng đá, công tử mở chiết phiến cao giọng cười nói, làm thơ đối tụng, phong lưu phóng khoáng. Đúng là một cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.
Giữa đám người rộn ràng, lại có một nữ tử áo xám tro đang cầm một chiếc đèn hoa sen bằng giấy, đi rất chậm. Chân của nàng khập khễnh có chút không vững vàng, vạt váy cũng rách nát, nhưng tay phải nàng lại đang dắt theo một thanh sam nam tử đội mũ sa, một đường đi tới, hết sức phấn khởi.
"Ồ, nhiều người quá... Chàng nhìn bên này xem... a, có ngửi thấy không? Là mùi bánh gạo nếp... ta nghe lén... mấy cô nương kia nói chuyện, hình như tối nay có cái gì mà tranh tài hái hoa gì đấy... Bên bờ sông đầy người, đều là vì muốn thả đèn sông... chúng ta cũng đi được không?"
"... Được." Thanh sam nam tử ôn hòa nói, như không nghe lời nàng nói, lại như đã nghe hết toàn bộ, vô cùng vừa lòng.
Nước sông tĩnh lặng, từng đợt sóng vỗ về, chở mấy ngọn đèn dầu chập chờn như mang theo tình ýccủa mấy vị cô nương, chậm rãi trôi về phía bờ bên kia. Bên kia, vài vị công tử cũng đang đua nhau khuấy nước sông, muốn lấy được đèn của cô nương mà mình nhìn trúng. Cũng có nữ tử vô cùng hồi hộp, tay cầm đèn của mình không chịu thả xuống sông, chỉ không ngừng do dự.
Không biết từ lúc nào, bờ bên kia lại có một hồng y thiếu niên yêu dị xuất hiện. Màu mắt hắn rất nhạt, vội vàng nhìn sang bờ bên kia, không biết là đang tìm cô nương nào, vẻ mặt có phần ảo não.
Thiên Nghiêu rất buồn bực, mặc dù hắn đã lường trước Cổ Tiểu Ma sẽ không tha thứ cho hắn dễ dàng như thế, nhưng... sao ban đầu lại chẳng thèm nghe hắn giải thích vậy chứ?
Hắn lại nhìn sang bờ sông đằng xa, không hề chú ý tới ánh mắt thất vọng của mấy vị cô nương, càng không hề quan tâm đến những chiếc hoa đăng mà vài vị cô nương cố thả cho hắn.
Trong đám người, dù là y phục màu xám tro, nhưng hắn chỉ cần liếc mắt là thấy, nàng cầm theo hoa đăng, không ngừng tách đám người kia ra, chỉ để người phía sau có thể đi được thoải mái. Cũng không biết là đang nói gì, cười đến ngặt nghẽo, nhưng tay lại không hề buông lỏng. Nàng không ngừng quay đầu lại nhìn, như chỉ sợ một chốc không chú ý, hắn sẽ biến mất ngay lập tức.
Nàng dắt hắn đi dạo trong đám người, lại không giống như đang hòa vào trong đám người ấy. Đó là thế giới của hắn và nàng... chỉ có bọn họ, không ai thấy không ai nghe, rời khỏi đất trời.
Cây nấm khô này...
Thiên Nghiêu siết chặt nắm tay, lại rũ vai, hệt như một động vật nhỏ bị vứt bỏ, tịch mịch ngồi chổm xuống.
"Có mệt không?" Nàng nhỏ giọng hỏi.
Úc Lưu khẽ lắc đầu.
Cổ Tiểu Ma dắt hắn tới một góc gần nhất, cười nói: "Chàng cầm đèn đứng đây, ta sang bờ bên kia để bắt..."
Nàng vừa muốn xoay người, vai lại bị giữ chặt.
"Đều là nữ tử thả đèn cho nam nhân, có lý nào người đi nhận lại là nàng?" Hắn thản nhiên nói, trong giọng nói ngập tràn niềm vui: "Ta sang bờ bên kia..."
"Nhưng..." Nàng chần chờ: "Nhưng mà..."
Cổ Tiểu Ma không nói tiếp, Úc Lưu hiểu ý nàng, chỉ vuốt tóc nàng dịu dàng nói: "Không sao."
Dáng vẻ kia, như người mù không phải là mình. Cổ Tiểu Ma nhìn Úc Lưu chậm rãi đi tới bên cầu, một đường tránh né, đỡ bệ đá bên cầu mà bước đi trong khó nhọc, lòng nàng như bị thứ gì đó chèn ép, chua xót đến khó nhịn. Dù có cố mỉm cười, cố nói không ngừng, nhưng vẫn không thể che giấu được hơi nước trong mắt, dường như chỉ phút chốc thôi là có thể rơi xuống.
Dù đội mũ sa, nhưng hắn vẫn mang khí tức như trích tiên, thanh sam và tóc đen tung bay, có không ít cô nương ngẩn cả người, Cổ Tiểu Ma vừa nhìn, vội thả hoa đăng vào trong nước, nhẹ nhàng đẩy về phía trước.
Dòng sông không ngừng chuyển những ngọn đèn mọi người thả đi, rất nhanh, đèn của Cổ Tiểu Ma đã biến mất trong đám hoa đăng đang chập chờn, ngay cả nàng cũng không thể phân biệt rõ.
Nàng có hơi lo lắng mà nhìn, không biết Úc Lưu đang đứng đâu. Nàng chỉ nhìn từng người một, cuối cùng cũng nhìn thấy Úc Lưu đầu đội mũ sa, lẳng lặng đứng một góc, hoa đăng của nàng nấp giữa một đống hoa đăng khác, lẳng lặng trôi qua trước mặt hắn.
Nàng nhìn nước sông lăn tăn, lòng như muốt nứt vỡ.
Hắn mù rồi, không phải là hắn không muốn chấp nhận, chỉ là, hắn đã mù rồi.
Hắn đã mù mất rồi...
Ngươi không thể ôm hi vọng gì được nữa, đều là lỗi của ngươi.
Đột nhiên một cơn gió mát thổi qua.
Thanh sam nam tử đối diện nghiêng người, Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, nam tử này vận y phục có thêu hoa văn bằng chỉ vàng, cũng mang mũ sa, có điều dù thân hình thon gầy kia khá giống Úc Lưu, lại không phải là hắn.
Cơn gió này mang hoa đăng của nàng đi xa, lòng Cổ Tiểu Ma hoảng hốt, Úc Lưu đâu rồi?
Nàng sững người, đột nhiên đuổi theo hoa đăng của mình. Mãi cho đến khi ánh sáng dần yếu đi, ánh lửa lấp lánh dần đi xa, hoa đăng sắp trôi xuống vòm cầu, nàng đứng bên bờ, gấp đến mức muốn bật khóc.
Trong bóng đêm, đột nhiên có một bàn tay thon dài vươn ra.
Bàn tay kia nhẹ nhàng nhấc hoa đăng lên, ánh nến yếu ớt chiếu sáng gương mặt tái nhợt dưới mũ sa của hắn. Dù sắc mặt có chút vẻ bệnh tật, sự vui vẻ bên khóe môi vẫn dịu dàng và đẹp đẽ đến thế, đôi mắt xanh không vướng chút bụi trần, lại không hề có tiêu cự, chỉ nhìn về phía nàng.
"Ta lấy được rồi."
Giọng của hắn rất khẽ, nàng không nghe rõ lắm.
Nhưng tất cả mọi thứ đã không còn quan trọng nữa, một khắc kia, hắn và nàng cùng đứng bên hai đầu sông, nhìn nhau từ xa.
Cho dù tất cả đều rơi vào bóng tối.
Ta vẫn có thể nhìn thấy nàng như trước.
Chỉ nàng mà thôi.
Đại hội hái hoa, tên như nghĩa, chính là cướp lấy đóa hoa kiều diễm nhất trên giá đỡ, tặng cho ý trung nhân của mình. Như thế đôi tình nhân đó sẽ nhận được lời chúc phúc của mọi người, chắc chắn sẽ trăm năm hòa hợp.
Bên cạnh giá đã sớm có cả khối người vây quanh, các cô nương khẩn trương nhìn lên đài, người chủ trì đại hội ra lệnh một tiếng, nam tử đang chực chờ bên cạnh bọn họ liền ùa lên, có công tử cẩm y hoa phục, cũng có dân chúng bố y thường phục, có vài người vừa lên được tầng một đã đẩy nhau, đợt sau muốn đạp lên đợt trước để leo thêm một tầng.
Tiếng cổ vũ bên dưới không ngừng vang vọng, cuối cùng cũng có người tiến lên gần đài nhất, lúc vừa đưa tay muốn ngắt lấy bông hoa kia thì đột nhiên sửng sốt, hoa hồng mới vừa rồi còn ở đây, giờ bỗng chốc lại không thấy nữa?
Trong đám người chợt có tiếng hít khí vang lên.
Bọn họ kinh ngạc nhìn lên trời, như đang trông thấy chuyện gì đó rất khó tin.
Trong màn đêm, nam tử thanh sam tay cầm hoa hồng, đạp mây, trăng sáng sau lưng, hệt như đi lạc vào hồng trần trong lúc lơ đăng.
Nhưng chỉ trong chớp mắt đó, hắn đã biến mất, chỉ còn mỗi một chiếc mũ sa tung bay trong màn đêm.
"Thần tiên..."
"Là thần tiên đó!"
Mọi người lẩm bẩm, lần lượt quỳ xuống cúi lạy.
Trên nóc nhà ngói xám, ánh trăng ghẹo người.
Cổ Tiểu Ma đợi đã lâu, đột nhiên bên hông bị người ôm lấy, khắp người bị mùi hương quen thuộc của Úc Lưu bao phủ.
"Chàng vừa đi đâu?" Nàng lo lắng hỏi.
"Không sao..." Đột nhiên Úc Lưu cài bông hoa hồng lên tóc nàng, cười nói: "Mới vừa thấy được, cảm thấy khá đẹp mắt nên hái tới cho nàng."
Cổ Tiểu Ma gượng cười, đây không phải là lời nói dối cao minh cho lắm, rất có thể ngay cả đóa hoa này có màu gì hắn cũng không biết, hơn nữa mũ sa của hắn đã biến mất rồi. Nhưng nàng không hề vạch trần, chỉ dịu dàng nói: "Vậy sao? Đẹp lắm."
Hai người ngồi im một lúc, đột nhiên hắn như nhớ ra chuyện gì đó, bật cười.
"Nàng còn nhớ lần trước khi chúng ta cùng ngồi trên nóc nhà không?" Hắn nói khẽ: "Nàng uống say."
Hai gò má của Cổ Tiểu Ma chợt đỏ ửng lên, làm nổi bật đóa hoa trên tóc, vô cùng rực rỡ. Úc Lưu xoa mặt của nàng, tưởng tượng nên dáng vẻ lúc này của nàng, phải mỹ lệ đến thế nào.
Nhưng hắn không thể nhìn thấy nữa.
Ngón tay run lên, Úc Lưu sững lại. Cổ Tiểu Ma như phát hiện ra điều gì đó, nắm chặt tay của hắn, nói: "Sao thế?"
"Nàng có nhớ mình đã từng làm gì không?" Như muốn che giấu thứ gì đó, hắn cười khẽ một tiếng.
"Ta..." Vốn nàng còn muốn nhớ lại, nhưng lúc lơ đăng lại nhìn thấy nụ cười và dáng vẻ này của hắn, lập tức ngây người, chỉ ngơ ngác nói: "Không nhớ..."
"Vậy làm lại lần nữa."
Hắn vừa dứt lời đã nhẹ nhàng cúi xuống.
Ban đầu chỉ khẽ đụng chạm, rồi đến dây dưa, nàng khép hờ mắt, hai tay vòng lên cổ hắn, có chút run rẩy.
Úc Lưu, Úc Lưu. Nàng im lặng lẩm nhẩm tên của hắn, lòng lại đau vô cùng, bây giờ đã không nhìn thấy gì, đợi vài ngày nữa, có phải hắn sẽ không nghe không nói được gì nữa không? Hắn chưa từng đề cập tới tình trạng của độc mẫu Vạn Triêu với nàng, cũng không biết khi nào sẽ phát tác, liệu có khi nào là sau một khắc nữa không? Nàng nghĩ dến đây, nhất thời như điên dại, đột nhiên dùng sức mà hôn lấy hắn.
Nụ hôn này vì nàng chủ động, đột nhiên trở nên... không còn thuần khiết.
Nhưng có ngọn đuốc đang thiêu đốt cơ thể nàng, gào thét muốn đốt cháy cả nàng và hắn.
Tóc hắn bị gió thổi loạn, vài sợi rơi trên mặt, hơi thở của hắn bắt đầu nặng nề hơn. Nàng biết mình đang làm gì, hoặc như đã hoàn toàn điên cuồng. Màn trời chiếu đất thì thế nào, ngày mai sẽ chết thì thế nào, tất cả hậu quả đều trở nên quá bé nhỏ đến không đáng kể, nàng chỉ cố gần sát hắn hơn, dùng hết tất cả mọi sức lực, chặt hơn một chút, chặt hơn chút nữa, cho đến khi thân thể cũng hòa tan.
*****
"Úc Lưu..."
Nảng ngẩn ra, như không ngờ mình lại có thể phát ra âm thanh mê người đến vậy.
"Ừ."
Hắn lên tiếng, không hề rời khỏi nàng, lại như đang kìm chế thứ gì đó, ghìm nàng vào lòng mình thật chặt. Gió lạnh thổi qua, hắn nghe thấy một tiếng nức nở rõ ràng, lập tức tất cả mọi kiều diễm đều biến mất.
Úc Lưu lau đi những giọt lệ đang đong đầy bên khóe mắt của Cổ Tiểu Ma, nhẹ nhàng ôm lấy nàng: "Ta vẫn ổn, đừng khóc..."
"Ừ." Nàng nghẹn ngào nói, nhưng tiếng nức nở kia càng lúc càng lớn hơn.
Hắn biết nàng nghĩ gì, từ khi nàng bắt đầu biết mắt hắn đã mù, những đoạn đường gần đây, từ nắm thật chặt tay hắn đến hôn đến ý loạn tình mê... Nàng đang sợ, nhưng hắn cũng không có cách nào.
Nhưng phải làm sao... nàng mới không khóc nữa?
Úc Lưu khẽ thở dài, nắm lấy tay nàng, đặt lên ngực. Tim của hắn đang đập, từng nhịp một, vô cùng rõ ràng.
"Có cảm nhận được không?" Hắn lẳng lặng nói: "Ta sẽ ở đây, sẽ không bao giờ biến mất trong phút chốc nữa."
Mày hắn khẽ chau lại, dưới ánh trăng tạo thành một khung cảnh mỹ lệ không nói nên lời. Cổ Tiểu Ma sững người, liền cúi đầu lau nước mắt, nàng cố gắng đến giờ, vờ như luôn vui vẻ, nhưng cuối cùng hắn vẫn cảm nhận được.
Thì ra lúc trước khi nàng dùng nụ cười để bao trùm lên mọi đau đớn, chỉ là vì những thứ đau đớn kia... vẫn chưa đến tận cùng mà thôi.
Giống như lúc này, rõ ràng nàng đã cố gắng như vậy, muốn hắn không thể phát hiện ra sự bất an của bản thân, nhưng trong lòng như có một thanh đao không ngừng khoan sâu, ngay cả cười cũng không thể làm được, chẳng lẽ cứ trơ mắt mà nhìn hắn chết đi ư?
Tính mạng của hắn đang dần mất đi, mà nàng chỉ biết yếu ớt khóc thút thít.
Không phải như thế chứ? Cổ Tiểu Ma.
Cả chặng đường này, những lần mưa gió, những đau khổ nhấp nhô, ngươi chưa bao giờ dễ dàng buông tha đến vậy.
"Úc Lưu." Cổ Tiểu Ma siết chặt tay hắn: "Ta không tin độc này không có cách nào chữa được, cái gì mà độc mẫu, có thể tạo ra thì có thể giải, quả Vãng Sinh có thể tạm hoãn được độc tính, ta sẽ tìm, dù bất cứ giá nào... Chàng đừng nói gì cả." Nàng thấy Úc Lưu định mở miệng, liền vội vàng ngắt lời: "Ta sẽ không bỏ cuộc... chàng cũng đừng bỏ cuộc!"
Nàng trừng lớn mắt, dù giọng nói không lớn nhưng đã có tinh thần hơn lúc nàng nghẹn ngào rất nhiều. Úc Lưu cười, bỗng một cơn đau đến tận cùng đất trời quay cuồng dâng lên đầu, như sắp nổ tung, nhưng hắn cố không để lộ, chỉ trở tay nắm lấy tay nàng, cười nói: "Được."
Đôi mắt xanh của hắn như bị phủ một lớp bụi mờ không hề có chút gợn sóng, hệt như bóng đêm lúc này, tĩnh lặng chớp hiện ánh sao. Cổ Tiểu Ma hài lòng gật đầu, Úc Lưu thu bàn tay đặt bên hông nàng, thừa dịp Cổ Tiểu Ma không chú ý lại bắt lấy một miếng ngói màu xám, đợi đến khi hắn buông tay thì mảnh ngói này đã trở thành một đống bột vụn.
Nếu như không có một nghìn năm bị giam cầm, không có ngày đêm bị thiên lôi tra tấn đầy khổ sở, có lẽ hắn sẽ không thể che giấu được sự đau đớn lúc này kĩ càng được như thế.
Tuyệt đối không được để nàng phát hiện.
Đêm đã khuya, cuối cùng đám người đã tan hết, Cổ Tiểu Ma và Úc Lưu ngồi trên nóc nhà, hưởng thụ chút khoảnh khắc thanh tịnh hiếm có. Vậy mà, một tiếng gà gáy lại phá tan bầu trời yên tĩnh, thấp thoáng còn truyền đến tiếng cãi vã của hai người, một giọng nói ồm ồm, giọng nói còn lại vô cùng quen thuộc.
"Đừng có chạm vào nó!" Giọng nói ồm ồm kia vang lên: "Cút ngay đi! Con hồ ly thối!"
"Ngươi lén lút đứng đây làm gì? Muốn lừa lão tử đi nghe lén phải không, đừng có mà mơ..."
"Chẳng phải ngươi cũng đang nghe lén sao!"
"Lão tử..."
Cổ Tiểu Ma buồn bực liếc mắt sang Úc Lưu, dắt tay hắn lướt qua mấy nóc nhà, sau đó rơi xuống trước mặt hai người, một là Thiên Nghiêu, một kẻ khắ hẳn là vị Khổng Tước tinh đã lâu không gặp, dựa trên nét mặt hai người, rất khó phân biệt ai đang giận hơn.
Hai người thấy Cổ Tiểu Ma và Úc Lưu, hừ lạnh một tiếng, buông lỏng tay ra, nơi Khổng Tước tinh truyền đến một tiếng gà gáy đầy căng thẳng, thì ra hai người này vừa tranh Tiểu Hoa.
"Có chuyện gì?" Cổ Tiểu Ma không rời khỏi Úc Lưu, vẫn đứng nơi xa, ban đầu chỉ ngạc nhiên nhìn Khổng Tước tinh đã lâu không gặp một chút, đợi đến khi ánh mắt kia rơi vào trên người Thiên Nghiêu, bỗng chốc lại có chút lạnh lùng.
"Lão tử bắt được hắn!" Thiên Nghiêu vô cùng hưng phấn, như đang tranh công mà kéo tay áo của Khổng Tước tinh: "Hắn đang đứng cách nóc nhà của hai người không xa, lén lén lút lút, ngó nghiêng ngó dọc..."
"Ta chỉ đang ngắm trăng cùng Tiểu Hoa mà thôi!" Trên gương mặt trang điểm đậm lè của Khổng Tước tinh có vài đám mây đỏ: "Hôm nay là đêm thất tịch..."
"Ngươi định lừa ai, ngắm trăng với một con gà à...."
"Thiên Nghiêu." Đột nhiên Cổ Tiểu Ma nghiêm giọng ngắt lời hắn: "Ta tin hắn, ngươi buông tay đi."
"Nhưng..." Tròng mắt nhạt màu của Thiên Nghiêu trợn tròn, nhe răng: "Nhưng rõ ràng..."
"Hắn không nên ở đây, thế ngươi còn ở đây làm gì?"
Thiên Nghiêu rũ tay xuống, hắn như đưa đám mà rũ tay xuống, không cam lòng liếc nhìn Khổng Tước tinh, lại thèm thuồng liếc sang Tiểu Hoa, giống như một tiểu hài tử không có được phần thưởng.
Khổng Tước tinh chú ý tới cách hắn nhìn Tiểu Hoa, cảnh giác ôm chặt Tiểu Hoa vào ngực: "Suýt chút nữa ta quên mất, đức hạnh của hồ ly và chuột lông vàng đều giống nhau..."
"Thế..." Úc Lưu trầm mặt hồi lâu, nhẹ nhàng mở miệng: "Ngươi muốn nói gì với chúng ta sao?"
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, mặt Khổng Tước tinh có chút vẻ kì lạ, hắn vuốt ve Tiểu Hoa, ánh mắt lại nhìn Cổ Tiểu Ma, dường như đang phải giãy giụa kịch liệt.
"Ta chỉ tới đây để ngắm trăng..." Hắn thấp giọng nói, vẻ mặt càng quái dị hơn: "Có điều không khéo lại gặp được các người..."
"Nếu ngươi sợ, thì không cần nói tiếp." Úc Lưu thản nhiên nói.
Cổ Tiểu Ma có chút lo lắng mà cầm tay Úc Lưu, chuyện gì đã làm Khổng Tước tinh phải thấy sợ? Cho dù là chuột lông vàng vô cùng hung ác lúc trước, cũng không thấy hắn có bao phần sợ hãi.
"Không phải là ta sợ." Khổng Tước tinh như bị đâm trúng chỗ đau, vội la lên: "Ta chỉ không biết có nên nói hay không thôi..."
Không ai nói tiếp, hiện tại tất cả mọi người đều nhìn hắn, thời gian như đã trôi qua rất lâu.
"Đừng về núi Thiên Diễn." Đột nhiên hắn nói, giọng nói rất nhẹ, lại vô cùng kiên định: "Nếu ngươi về, chắc chắn đại họa lâm đầu."
Thân thể Cổ Tiểu Ma lung lay.
Có thể là trong nháy mắt đó, thậm chí nàng đã cảm thấy, có thứ gì đó còn khiến nàng sợ phải mất đi hơn cả tính mạng của Úc Lưu.
Núi Thiên Diễn.
Đó không phải là một mạng, mà là những người nàng luôn nhớ thương từ nhỏ đến lớn, là... nhà của nàng.
"Ngươi đang nói..." Trong giọng nói của nàng có chút run rẩy không thể diễn tả bằng lời: "Ta trở về... bọn họ sẽ gặp nguy hiểm ư?"
"Không..." Khổng Tước tinh lắc đầu: "Ta làm khách ở Tây Hải, từng nghe bọn họ nói, Thiên giới muốn bắt Long thần chuyển thế và Điệp An tiên tử, nếu các người không động khí, ắt hẳn bọn họ sẽ không tìm được, nên..."
"Bọn họ phái người canh giữ ở Thiên Diễn." Úc Lưu tiếp lời.
"Thiên giới... sao Thiên giới biết được..."
"Tử Vi Đại Đế phá hủy Đài Chuyển Luân, đảo loạn lục đạo luân hồi, Diêm Vương tố cáo hắn, Ngọc Hoàng Đại Đế nhốt hắn ở đảo Khổ Vô, phái Mộng tiên vào mộng hắn tra ra chân thân của Điệp An..."
"Vậy..." Nàng khó khăn nói: "Sư phụ bọn họ..."
"Ta cũng không biết." Khổng Tước tinh nghiêm túc nói: "Nếu ngươi về thì đúng lúc bọn họ ôm cây đợi thỏ, nếu ngươi không về thì không thể nói được liệu bọn họ có làm gì với Thiên Diễn không... vì vậy ta mới không biết rốt cuộc nói với ngươi thì sẽ có hậu quả gì."
"Ngươi đã nói như thế, chắc chắn nàng sẽ phải quay về, " Đột nhiên Thiên Nghiêu chen miệng, nói: "Cây nấm khô này rất phiền phức, nàng sẽ không chịu..."
"Không." Đột nhiên Cổ Tiểu Ma nói: "Ta không về, ta muốn tìm giải dược cho Úc Lưu trước."
Chân mày nàng nhíu chặt, môi mím, mắt sáng trong.
Vẻ mặt như thế, hắn rất quen thuộc.
Đúng vậy, khi hắn vờ như bị thiêu đốt bởi Sen Ma Cửu Trọng, lúc gặp phải đối thủ vô cùng đáng sợ ở hội Trục Tiên, nàng luôn vuốt lông của hắn, ôm hắn nói, chắc chắn ta sẽ cứu được ngươi.
Bởi vì nàng đã từng mang vẻ mặt nghiêm túc đến thế, nên lúc này... mới không có cách nào để tha thứ cho hắn.
Môi Thiên Nghiêu giật giật, lại chẳng nói gì.
"Trờ về xem thử một chút cũng được." Úc Lưu dịu dàng nói.
"Chúng ta nên nghỉ ngơi." Cổ Tiểu Ma ngửa đầu, mặc dù biết hắn không thể nhìn thấy: "Ngày mai còn phải đi tìm giải dược, ta và chàng đi tìm người có thể giải được độc này... nghỉ sớm đi."
"Nếu... ta muốn đi thì sao?"
Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, quay đầu lại nhìn hắn.
Úc Lưu nắm tay nàng, nhỏ giọng nói hai chữ bên tai nàng.
"Phong ấn."
Mắt nàng trừng lớn, thoáng chốc vẻ mặt trở nên mừng rõ. Sao nàng có thể không nghĩ đến? Tình trạng ngày hôm nay của Úc Lưu rất có thể là vì sức mạnh thật sự của hắn vẫn còn đang bị phong ấn, nếu phong ấn đã được giải, vậy còn sợ độc mẫu trên người hắn nữa sao?
"Ngày mai chúng ta về!" Nàng vui vẻ nói, hệt như sự lo lắng những ngày qua chỉ cần quét là biến mất hoàn toàn.
"Nhưng... Thiên giới sẽ bắt các người mất!" Khổng Tước tinh không nhịn được mà nói.
Tay của Úc Lưu và Cổ Tiểu Ma vẫn siết chặt lấy nhau, hai người lại nhìn nhau cười một tiếng.
"Thiên hạ to lớn, nếu đã sớm không còn chỗ cho chúng ta dung thân..." Nàng nói khẽ: "Như vậy thì ở đâu cũng như nhau, chỉ cần chúng ta được ở cạnh nhau mà thôi."
Thiên Nghiêu và Khổng Tước tinh ngơ ngác nhìn nàng, rồi lại thấy Cổ Tiểu Ma chỉ vào gương mặt ngây ngô của bọn họ mà cười lớn, đắc ý nói: "Huống hồ khi phong ấn của hắn được giải, đám người trên Thiên giới kia còn làm gì được sao?"
...
Úc Lưu lắng nghe giọng nói của nàng, lòng chỉ cảm nhận được chút yên bình chưa bao giờ có.
Cuối cùng ta cũng phải lừa nàng.
Hắn cười, thầm thở dài, thanh sam trầm bổng theo gió.
← Ch. 30 | Ch. 32 → |