Truyện:Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm - Chương 19

Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm
Trọn bộ 37 chương
Chương 19
0.00
(0 votes)


Chương (1-37)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Thời gian trôi nhanh như dòng nước chảy xiết.

Trong nháy mắt, Cổ Tiểu Ma đã ở Điểm Tướng Đài này được gần một tháng, mỗi ngày đều ăn no ngủ đủ, sống phóng túng cùng Thiên Nghiêu, thỉnh thoảng còn hành nghiệp trượng nghĩa, bắt vài tên trộm nhỏ, đúng là tự do tự tại.

Nàng như càng lúc càng không tim không phổi, gặp chuyện gì cũng có thể cười cả một lúc lâu, vốn Thiên Nghiêu chẳng hề hiểu có gì đáng cười, có điều thấy đường trong tay Cổ Tiêu Ma thì cứ vui vẻ đi theo làm loạn.

Đảo mắt trời đông giá rét đã tới. Giữa ban ngày, Điểm Tướng Đài không làm ăn, Cổ Tiểu Ma ngồi trong đại sảnh, mặc rất dày, hệt như một con gấu xám. Thiên Nghiêu không sợ lạnh, chỉ cười nàng, Cổ Tiểu Ma thẹn quá hóa giận, mắt thấy có một cuộc ác chiến sắp bùng nổ.

Cửa trên lầu lại bị đẩy ra, Thiên Nghiêu còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy bóng xám chợt loé, Cổ Tiểu Ma lại biến mất. Hắn không khỏi khinh bỉ... đến khi nào mới hết.

Úc Lưu như không nhìn thấy gì, đứng trên lầu lúc lâu, khẽ nói: "Thất Thất."

Rất nhanh đã nghe thấy tiếng đáp lại của Thủy Thất Yên, sau đó ra khỏi phòng mình, vào phòng của Úc Lưu.

Cửa đã đóng, Thiên Nghiêu chậm rãi cúi xuống gầm bàn, nhỏ giọng nói: "Này, người ta đã vào phòng rồi, ngươi cũng đừng tránh nữa được không?"

Cổ Tiểu Ma ôm gối trốn dưới gầm bàn, không biết mắt đang nhìn đi đâu, ngơ ngác xuất thần.

"Cây nấm khô." Thiên Nghiêu đưa tay chọc chọc.

"À?" Cổ Tiểu Ma như vừa kịp phản ứng: "Gì vậy?"

"... Dưới gầm bàn dễ chịu không."

"... Dễ chịu lắm."

"Dễ chịu cái đầu ngươi, mau ra đây!"

"À."

Cổ Tiểu Ma cuộn người bò ra khỏi gầm bàn, cẩn thận liếc phía trên một chút, lúc này mới đứng lên, khôi phục dáng vẻ đại gia: "Ta vừa thấy có đồng tiền lăn xuống dưới bàn..."

"Ngươi nhìn thấy người ta là tránh, chơi vui không?" Thiên Nghiêu không nhịn được mà gãi lưng: "Dù gì đi nữa hắn cũng không biết ngươi thích... ưm."

Cổ Tiểu Ma che miệng Thiên Nghiêu, à, có thể nói là còn hơn cả siết. Thiên Nghiêu nghiêng người đầy ý khinh thường, giương nanh múa vuốt bị Cổ Tiểu Ma mang vào hậu viện. Có chút mùi hương thoang thoảng bay đến, Điểm Tướng Đài này là một ổ rắn lớn, lại không thấy có đầu bếp, từ trước đến nay nàng không dám động vào rượu và thức ăn ở đây. Có điều mùi thơm ngày hôm nay quá nồng, khiến Thiên Nghiêu và Cổ Tiểu Ma quên cả việc gây gổ, khịt mũi, lần theo dấu mùi thơm kia.

Mùi thơm này xuất phát từ bên ngoài tường, hai người nhảy lên đầu tường, đi thẳng theo cái hẻm nhỏ, cho đến một rừng cây vắng lặng, bỗng chốc lại cảm thấy có gì đó không đúng.

"Đây là mùi gì?" Nàng cau mày.

"Ầy." Thiên Nghiêu khó chịu nhíu mày: "Mùi này... Giống như... linh đan vậy."

Không đúng.

Nếu thật sự là mùi của linh đan bình thường, hấp dẫn được linh vật thì đám xà yêu kia còn có thể ngủ an ổn được như vậy sao? Mùi này... chỉ sợ là để hấp dẫn riêng người nào đó, nếu là ma... Ma vật duy nhất trong trấn này chỉ có mỗi mình. Thiêu Nghiêu cảm thấy vô cùng kì lạ, sao cả Cổ Tiểu Ma cũng ngửi được?

Hắn nhìn nàng đầy nghi ngờ, hai người cũng cảm thấy có gì đó không đúng, liền dừng lại, tuy nhiên đã quá muộn.

Đột nhiên mùi thơm kia biến mất, trong không khí có thứ gì đó đang ẩn nhẫn phát động.

Cỏ khô trên đất bị thổi bay tứ tung, lại chậm rãi ngưng tụ, dần tạo thành một thân hình gầy gộc, đúng là một nam tử trẻ tuổi, trên mặt còn có sắc xanh.

"Tìm ngươi đã lâu, ra là trốn ở đây." Hắn lạnh lùng thốt lên: "Điệp An tiên tử, ngươi có biết tội của mình không?"

Nhịp tim của Cổ Tiểu Ma tăng lên dồn dập, bên trong như có thứ gì đó đang giãy giụa, cố gắng phá kén.

Cảm giác này thật quen thuộc.

Nàng sắp như vậy nữa rồi.

Nếu Điệp An xuất hiện ở đây, sợ rằng sẽ kích động sát khí, đưa thiên binh tới thì không nói, thậm chí còn có thể khiến Úc Lưu bị bại lộ.

Cổ Tiểu Ma quỳ trên đất, đè chặt tim, đau đến mặt trắng bệch.

"Cây nấm khô?" Thiên Nghiêu căng thẳng gọi, lập tức chuyển sang hướng Thanh Long: "Sao mặt ngươi xanh lè kì lạ thế? Trúng độc à?"

...

"Không ngờ ngươi còn nuôi sủng vật." Thanh Long khinh miệt cười một tiếng: "Có điều chất lượng hơi kém, hồ yêu vốn đã lợi hại nhưng lại ăn quả Vãng Sinh, thành ma không có căn cơ, sớm muộn cũng bị phản phệ."

"Đồ mặt quỷ xanh lè!" Sắc mặt Thiên Nghiêu trầm xuống, hóa nửa hình thú tấn công tới.

Hồng ảnh nhanh lẹ, nhanh chóng xuất hiện chín bóng người vây quanh Thanh Long. Thanh Long không động, hai tay chắp sau lưng, tạo thành một tư thế rất kì lạ.

Ánh mắt của hắn cũng rất nguy hiểm.

Khí tức rất mạnh, dù đều là tọa thần tứ phương, nhưng so với Chu Tước hay Bạch Hổ, kẻ này thích hợp với việc chiến đấu hơn. Thiên Nghiêu cắn răng, tay như đao, chín bóng người cùng công kích về phía Thanh Long.

Đòn tiến công từ bốn phương tám hướng, nhưng Thanh Long không hề hoản loạn, huyễn hóa ra một thanh đoản đao trong tay, trực tiếp đánh về bên phải hồng ảnh, Thiên Nghiêu rùng mình, tên này lại có thể nhìn ra chân thân của hắn.

Ánh sáng lóe lên, Thiên Nghiêu có chút chật vật, lăn qua một bên, bên gò má có một vết máu, đột nhiên hắn cảm thấy có gì đó không đúng.

Thanh Long đứng ở phía trước không xa, ống tay áo bị rách.

"Điệp An tiên tử?" Hắn nhủ thầm: "Đánh lén sau lưng, quả nhiên danh bất hư truyền."

Trong tay nữ tử vận y phục xám là một nhánh cây khô héo, mũi nhọn sắc lẹm, vết đao do Thanh Long chém vào vô cùng rõ ràng. Ánh mắt của nàng lạnh như băng, đứng ở nơi đó có vẻ gầy yếu vô cùng, nhưng lại khiến người ta không thể xem thường.

"Bớt nói nhảm đi..." Nàng lau máu tươi nơi khóe miệng, mắt sáng ngời: "Ta tên là Cổ Tiểu Ma."

Cái tên này... dường như đã nghe ở đâu rồi.

Tử Vi Đại Đế đã từng nhắc qua ư? Nhưng nàng bị mùi của Tụ Ma Đan dụ tới, ắt hẳn phải giống với con Cửu Vĩ Huyết Hồ này, là ma vật.

"Rất thú vị." Thanh Long nhếch môi, thu hồi đoản đao, cũng tự nhiên nhặt một nhánh cây lên.

Thiên Nghiêu nhìn Cổ Tiểu Ma đầy kinh ngạc: "Ngươi..."

"Nếu không phải nhờ ta ra nhiêu nhanh, khuôn mặt nhỏ bé của ngươi đã không còn rồi, Nghiêu Gâu Gâu." Nàng vẫn còn thời gian để thè lưỡi với hắn.

Mặt Thiên Nghiêu đỏ lên, cả giận nói: "Cẩn thận cái thân mình đi, hừ."

Hai người không nói thêm gì nữa, chuyên tâm nghênh chiến. Khổ nỗi trong tay Cổ Tiểu Ma không có kiếm, dùng nhánh cây cũng không thuận tay, may mà Thanh Long cũng cầm nhánh cây, có lẽ còn có thể cố mà đánh một trận.

Ba bóng người giao thủ hồi lâu, Thiên Nghiêu huyễn hóa ra bảy cái đuôi, vung trái vung phải, kiếm pháp của Cổ Tiểu Ma tinh diệu, hai người liên thủ lại khiến Thanh Phong bị chèn ép, trong lúc nhất thời không thể chiếm được thế thượng phong. Cứ phí thời gian như vậy, kẻ bất lợi luôn là mình, Thanh Phong thầm sốt ruột, vốn hắn định tới bắt Điệp An để tranh công, huống chi còn có ván cược với cả Chu Tước, giờ thỉ làm bộ như công bằng mà thu đoản đao về, lại bị hai người khống chế, không biết con chim ngốc kia mà thấy mình thế này thì sẽ cười đến độ nào. Suy nghĩ này nảy lên, đột nhiên sát khí trong mắt Thanh Long lộ rõ, mây trên trời lồng lộn, có thứ gì đó gầm thét, một luồng khí tức kinh người bùng lên trong nháy mắt. Cổ Tiểu Ma và Thiên Nghiêu còn chưa kịp phản ứng đã bị luồng khí kia thổi bay ra ngoài, đập mạnh xuống đất.

... Không thấy Thanh Long nữa.

Không, hắn vẫn ở đây, chẳng qua đã hóa thành chân thân thần thú dữ tợn dài chừng mười trượng.

Hắn lại hiện chân thân!

Cổ Tiểu Ma nhìn sang bên cạnh, Thiên Nghiêu cũng ngây ra, đang nhìn về phía nàng.

"Chạy!" Nàng quát.

"Nhưng..." Thiên Nghiêu còn muốn nói gì đó, vết thương bên má vẫn còn đang chảy máu, trông vô cùng chói mắt.

"Chạy mau." Cổ Tiểu Ma cúi đầu, sự kích động trong mắt đã biến mất, chỉ quát lớn: "Ngươi chỉ là linh thú của ta thôi, chết thì ta đổi con khác!"

Chỉ là linh thú mà thôi.

Đừng nghĩ rằng ta đối xử tốt với ngươi thật lòng, đi nhanh đi.

Trong đôi mắt nhạt màu thoáng lên chút vẻ buồn bã, Thiên Nghiêu tức giận nhìn chăm chăm vào nàng, vẫn không nhúc nhích.

Không khí cuồn cuộn, cây cối oằn mình, dường như đều phải quỳ lạy trước sức mạnh khủng khiếp này.

Thanh Long gầm lên một tiếng, thân mình to lớn và hùng vĩ, vảy toàn thân chợt dựng lên, nhanh chóng đánh tới chỗ bọn họ.

Tất cả mọi thứ ven đường như bị thổi tung.

Cổ Tiểu Ma nhắm mặt, hệt như lần bị lôi thuật tập kích.

Lòng nàng có chút ngán ngẩm, đã lâu như thế mà vẫn không có dũng khí đi gặp mặt sư phụ và sư nương dù chỉ một lần.

... Đồ nhi bất hiếu.

Thanh Long gầm thét, như muốn nuốt chửng nàng.

Đột nhiên, có tiếng tiêu vang lên, nhẹ nhàng, uyển chuyển một lúc lâu, du dương kì ảo.

Thân thể to lớn kia dừng lại trong phút chốc.

Thanh Long không thể gầm nữa, khí lực toàn thân như bị rút cạn, đôi mắt lớn màu vàng đất tràn đầy vẻ sợ hãi, như chìm trong sương mù, cự long biến mất, chỉ thấy nam tử kia đứng tại chỗ, cả ngươi như đang phát run.

Hắn không dám ngẩng đầu nhìn.

Thanh sam tung bay, tóc đen phấp phới, lay động theo chiều gió, hệt như một vị thần.

Trên trán hắn có hoa văn ẩn màu xanh, đôi mắt lục sắc trong trẻo lạnh lùng mà u ám. Đầu gối Thanh Long run lên, quỳ rạp xuống.

Long thần... chuyển thế.

Kẻ đứng đầu vạn thú lục giới, sự thần phục ẩn sâu trong máu bọn họ, không có cách nào để kháng cự.

Long thần chuyển thế chỉ là một truyền thuyết, chẳng phải vẫn còn đang bị bắt giam trên trời sao? Vì sao lại xuất hiện ở nơi này? Thanh Long quỳ trên mặt đấy, mắt đảo loạn, nhưng hoàn toàn không nghĩ ra được gì.

Cảm giác sợ hãi từ trong ra ngoài này... Tứ chi không nén được mà run rẩy, Thanh Long chỉ cảm thấy vô cùng mất mặt, nếu có một cái lỗ để chui vào thì tốt rồi.

"Nàng ấy không phải Điệp An."

Bỗng một dòng nước xoáy đổ xuống từ không trung, một cánh tay trong lớp tử y vươn ra, kéo lấy Thanh Long, chui lại vào dòng nước xoáy, nháy mắt đã biến mất không còn gì nữa.

Hẳn là Tử Vi. Biến cố này giống hệt với sự xuất hiện của Úc Lưu, đến nhanh mà đi cũng nhanh, không ai có thể định thần. Cổ Tiểu Ma trừng lớn mắt, tiếng tiêu dừng hẳn, Úc Lưu nhìn nàng, không thể thấy rõ vẻ mặt.

Đây là lần đầu tiên kể từ những ngày gần đây, nàng không cố ý tránh khỏi Úc Lưu.

"Lão tử cũng chỉ là linh thú thôi..."

Tiếng nói rất nhỏ, nàng lại nghe thấy rất rõ ràng. Cổ Tiểu Ma đứng dậy, móng tay đâm sâu vào trong da thịt, không nói gì.

...

Rượu nồng trút thẳng vào họng mang đến cảm giác lạnh lẽo vô cùng thoải mái, hơi nóng còn chưa dâng lên đã bị rượu ép xuống, cứ lặp lại như thế.

Cổ Tiểu Ma không ngờ mình sẽ có ngày hôm nay, ngồi ôm một vò rượu như nhị sư huynh, có điều Vân Tiêu thường ngồi trên vách núi, mà nàng không thể làm gì khác hơn là ngồi trên nóc nhà, đạp ngói, chẳng hề có chút tính nghệ thuật nào.

Tầm mắt dần trở nên mông lung, Cổ Tiểu Ma đặt vò rượu xuống, cười rộ lên một cách ngốc nghếch.

"Mọi người... giờ này... hức!" Nàng bắt đầu mê sảng: "Giờ này... hức!"

Dường như có chút khó chịu, Cổ Tiểu Ma lại uống thêm một ngụm rượu lớn, nhắm mắt, hai gò má đỏ bừng. Sắc trời dần tối, hơi lạnh thổi quanh, có thứ gì đó rơi xuống từ trên trời.

Tuyết rơi rồi.

Nàng ôm vò rượu, ngáy vang, ngồi bên phải nóc nhà.

Có bóng thanh sam lặng lẽ đáp xuống, đứng bên trái.

Thời gian như ngừng lại.

Trời rất lạnh, mi mày Cổ Tiểu Ma đã đóng một lớp sương trắng.

Úc Lưu cau mày, như vậy nàng cũng không ngủ được. Cũng là vì tên hồ ly kia giận nàng thôi, cần gì phải bị kích thích đến mức này chứ?

Hắn ngồi xuống cạnh nàng, vươn tay đoạt bầu rượu kia, nhưng không ngờ lại đánh thức nàng. Bỗng miệng nàng thốt lên một câu như mê sảng: "... Sư huynh... hức!"

Hắn không động, chỉ lẳng lặng lắng nghe.

"Tửu lượng... hức... không tệ... hức... Oanh Oanh... hức! Sao không đến uống chung..."

Trong đôi mắt xanh thẫm kia có chút kinh ngạc, nàng... say rồi thì ai cũng gọi sao?

"Hu hu... sư nương... đồ nhi... hức... đồ nhi rất nhớ người... ôi... hức... sư phụ... Tiểu Ma không dám... hức... không dám uống rượu nữa..."

"Này..." Úc Lưu không nhịn được mà xoay người nàng, lòng buồn bực, dù gì lúc chiều hắn đã cứu nàng, không biết gọi tên của hắn sao?

"Huynh là... ? Hức!" Cổ Tiểu Ma nâng mắt, say khướt nhào tới, vươn tay sờ lên mặt Úc Lưu, nhẹ nhàng bắt lấy, dùng sức mà nhéo.

...

Cảm giác gì thế này, mùi hương, hơi ấm quen thuộc quá.

Hệt như cảm xúc ngày nhớ đêm mong, rồi lại sợ sệt không dám chạm vào. Là con người lạnh nhạt, là con người biết cười trong lòng nàng đây sao?

Sợ rằng... cũng chỉ là một giấc mơ đẹp mà thôi.

Nhưng mà, dù chỉ là mơ, cũng rất muốn... rất muốn... được gặp huynh.

"Chà, Úc Cá Hố."

Úc Lưu bực bội muốn đẩy nàng ra, lại thấy Cổ Tiểu Ma buông bàn tay đặt trên mặt hắn, lại chuyển xuống phía dưới, ôm chặt lấy Úc Lưu.

Tuyết rơi đầy vạt áo.

"... Ta rất thích huynh."

*****

Một tửu lâu, trong góc, có ba người đang ngồi.

Ba người đều mặc hắc y, một mặt mũi ôn hòa, kẻ bên trái lại có phần âm trầm, kẻ bên phải vẫn luôn cúi đầu ẩn trong mũ, không thấy rõ mắt.

Ba người đều thưởng thức trà thơm của mình, không nói nhiều.

Không lâu sau, một thiếu niên hồng y xuất hiện ngoài cửa, màu mắt rất nhạt, vô cùng kì lạ, có điều sắc mặt hắn không tốt, khiến người khác không dám chú ý.

Hắn ngồi xuống góc này, thấy ba người kia không nói lời nào, không nhịn được mà gõ bàn, lại giơ chân, tức giận nói: "Có chuyện thì nói, lão tử không rảnh."

"Tiểu Thiên." Thiên Cẩu cảnh cáo.

Thiên Nghiêu hết cách, chỉ đành phải để chân xuống. Mạnh Trạch Hư khẽ mỉm cười: "Ta đang đợi ngươi nói trước."

"Ta nói?" Đột nhiên giọng nói của Thiên Nghiêu cao lên: "Nếu các người còn chờ ở đây thì đến tám phần là ta và cây nấm khô kia đã bị tên mặt xanh kì lạ ấy nuốt mất, đến cả mảnh xương vụn cũng không còn rồi."

"Thanh Long?" Mạnh Trạch Hư bất ngờ hỏi: "Bọn họ biết Long thần ở đây sao?"

"Chắc chắn là không biết." Thiên Cẩu đáp: "Nếu không thì sao còn phái tọa thần tứ phương tới? Chắc chắn họ không thể nào thắng được Long thần."

"Nàng có bị thương không?" Mạnh Trạch Hư nâng chén trà, hỏi như vô ý.

"Lúc đánh nhau thì không, nhưng không hiểu sao trước lúc đánh nhau thì lại ôm ngực thổ huyết..." Thiên Nghiêu có hơi lo lắng nói: "Nếu không phải Cá Hố huynh chạy tới kịp, chúng ta đã toi rồi."

Cá Hố huynh?

Đầu ba người bắt đầu xuất hiện vạch đen. Thiên Cẩu trầm giọng hỏi: "Cá Hố ở đâu ra?"

"Chính là vị Long thần mà các người muốn tìm đấy. Cây nấm khô kia gọi như thế mà..."

...

"Ngươi lén ra ngoài, nàng ta không phát hiện chứ?" Bỗng hữu hộ pháp mở lời.

"Đương nhiên... là không." Đột nhiên sắc mặt của Thiên Nghiêu trở nên bất thường: "Nhưng tên Thanh Long kia lại cứ gọi nàng là Điệp An Điệp An..."

Mạnh Trạch Hư đứng lên, nói: "Đã như vậy, hẳn Thiên giới đã biết Úc Lưu ở đây. Xem chừng bọn họ, bảo vệ Tiểu Ma, đã biết chưa?"

Thiên Nghiêu ngẩn ra, gật đầu một cái. Chợt Mạnh Trạch Hư biến mất không còn tung tích, cũng may đây chỉ là góc quán, không có bao người chú ý, nếu không chắc sẽ có người tự cho rằng mình vừa gặp ảo giác.

Chỉ còn ba người, mãi một lúc sau cũng không có tiếng nói nào.

Bỗng chốc hữu hộ pháp lại bật cười, giọng cười vô cùng quái dị.

"Cây nấm này hấp dẫn không ít người vật, thôi, nếu Úc Lưu đã nguyện ý chấp nhận bị giam cầm vì nàng, có một lần thì sẽ có lần thứ hai." Hắn cũng đứng lên, không biết trong tay đang cầm thứ gì, đặt lên bàn, nói: "Ngươi biết nên làm thế nào rồi đấy."

Hữu hộ pháp dứt lời, xoay người, chậm rãi ra ngoài.

"Phong huyết." Thiên Cẩu cầm viên đan dược đỏ như máu trên bàn lên, khẽ nói: "Tìm cơ hội hạ dược nàng cũng được."

Thiên Nghiêu nhìn đan dược này, mặt không biểu cảm: "Liệu có hậu quả gì không?"

"Nàng vốn là yêu linh chi, bách độc bất xâm, kim cương bất hoại, ăn được nàng sẽ có được một thân thể tu ma rất tốt. Nếu bị nhà khác cướp mất, nàng chính là một sự uy hiếp, nhưng nàng là chủ nhân của đệ, giáo chủ cũng xem trọng nàng ấy, nên không cần phải làm nàng ấy bị tổn thương, chỉ có thể phá tu vi mà thôi."

Thiên Nghiêu như trút được gánh nặng, nhận lấy đan dược này, đột nhiên nói: "Đại ca... thứ huynh nợ Huyền Âm giáo, nên sớm trả sạch đi..."

"Có lẽ..." Thiên Cẩu hớp một ngụm nước trà, thản nhiên đáp: "Cả đời cũng không đủ."

Không sai, như ta và đệ, có lẽ cả đời cũng không đủ.

"Lấy tu vi của đại ca, thăng thiên thành tiên cũng không phải là việc gì khó."

"Thăng thiên?" Thiên Cẩm lạnh lùng nói: "Cõi đời này vốn đã không có trời, nếu có, đã sớm không phải là dáng vẻ này."

"Vâng." Thiên Nghiêu chán nản đáp: "Nếu có trời, vì sao lúc đệ sắp chết lại không có ai đến cứu."

"Nếu không phải có được quả Vãng Sinh, ta cũng không thể cứu được đệ, có thể xem như đó là cơ duyên của chúng ta."

"..."

"Trời này là giả, không cứu vớt được thế nhân, vì vậy để phải tự cứu mình, hãy nhớ cho kĩ."

"Đệ đã nhớ, đại ca."

.... .

Nếu thời gian có thể quay ngược thì thật tốt biết bao.

Cổ Tiểu Ma chống cằm, nằm trong phòng khách của Điểm Tướng Đài, vì say rượu nên còn có chút nhức đầu.

Nếu như sớm biết sẽ được cứu thì chắc hẳn đã không cần phải nói mấy câu làm tổn thương tình cảm kia với Nghiêu Gâu Gâu, nếu như sớm biết bản thân có thói quen uống say thì sẽ hay nói bậy, nói thế nào đi nữa cũng sẽ không ôm bình rượu kia, nếu như biết uống rượu say sẽ nói lung tung, còn hết lần này tới lần khác sẽ gặp phải Úc Lưu, còn không bằng bị Thanh Long kia nuốt trọn, vô cùng thoải mái.

Vấn đề là, giờ nàng không còn nhớ gì nữa!!!

Sáng sớm tỉnh lại đã phát hiện mình đang ngủ trong phòng, y phục hơi ẩm, chứng tỏ tuyết đọng vừa tan không lâu, nhưng... nàng chỉ nhớ mình ngồi uống rượu trên nóc nhà, không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì. Thủy Thất Yên vô cùng oán hận mà nói cho nàng biết, là Úc Lưu mang nàng về.

Liệu nàng có thừa dịp say xỉn mà làm ra chuyện gì khiến quần thần căm phẫn với Úc Lưu không? Thật rối quá... Cổ Tiểu Ma vò đầu, lại thấy hồng ảnh chợt lóe, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước cửa.

"Khụ." Hắn mất tự nhiên ho khan một tiếng: "Cây nấm khô."

"Nghiêu Gâu Gâu!" Cổ Tiểu Ma lệ nóng quanh tròng nhào tới: "Đồ hồ ly đần nhà ngươi!"

Thiên Nghiêu bối rối đẩy nàng ra: "Lão tử."

"Về là tốt rồi." Cổ Tiểu Ma như vui đến phát điên, trong lúc nhất thời không hề phát hiện ra Úc Lưu đang đi đến, chờ đến lúc thấy được thì nàng đang cưỡi lên người Thiên Nghiêu, nhe răng nhếch miệng giương nanh múa vuốt, đột nhiên liếc thấy bóng thanh sam này, trong phút chốc chân tay lại trở nên luống cuống, không biết phải làm thế nào.

"Chuyện đó..." Nhất thời giọng nàng trở nên nhỏ như muỗi kêu, đầu cũng cúi thấp như sắp chạm đất.

Mãi một lúc lâu cũng không có ai nói chuyện, nàng lén ngẩng đầu lên, lại thấy Úc Lưu đang đi bước trước mặt mình, bên sườn mặt đã bị tóc đen che hơn phân nửa, lại không thể che được chút sắc đỏ.

Ầm!

Suýt chút nữa Cổ Tiểu Ma đã tắt thở.

Hắn hắn hắn hắn hắn đỏ mặt kìa.

Điều này chứng minh cho cái gì?

Rõ ràng... chắc chắn nàng đã làm chuyện gì khiến quần thần căm phẫn rồi. Làm thì làm, nhưng hết lần này tới lần khác, nàng lại không nhớ mình đã làm cái quái gì nữa.

...

Bóng đêm càng sâu, Điểm Tướng Đài náo nhiệt hẳn lên.

"Thủy lão bản, nghe nói dạo này ngươi đang có hai mặt hàng thượng hạng phải không?" Một nữ nhân trang điểm đậm õng ẹo bước vào, giọng nói không cao không thấp, vừa vặn hấp dẫn được sự chú ý của tất cả nữ khách: "Hoa khôi của các người đã chọn được rồi à."

Thủy Thất Yên cười đến vô cùng gian trá: "Đâu có đâu có, chuyện buôn bán trong lâu của Từ ma ma đang tốt đến thế, sao lại có thời gian rỗi đến chỗ của ta vậy?"

"Có tốt cũng đâu thể qua được chỗ của Thủy lão bản chứ?" Từ ma ma gượng cười đáp, nhưng trong lòng vô cùng khó chịu, ai có thể ngờ thời nay nữ nhân càng lúc càng to gan, còn điên cuồng hơn cả nam nhân. Nhưng mấy lần nàng ta đi ngang qua đây, lại nhìn thấy một nam tử vận thanh sam, đúng là vô cùng tuấn mỹ, không thể trách việc buôn bán lại sầm uất như thế.

Thủy Thất Yên đang muốn nói chuyện, lại thấy Cổ Tiểu Ma dắt theo Thiên Nghiêu đã ăn no trở về, hồng y thiếu niên hoang dã, tròng mắt sáng màu vô cùng kì lạ, lập tức có vô số cặp mắt dính lên trên người hắn, dọa Cổ Tiểu Ma sợ đến mức đờ người ở cửa, không dám tiến thêm bước nào.

"Ta nói này, Thủy lão bản, ngươi chứa không ít đồ tốt đâu đấy." Từ ma ma bước lên trước vài bước, đưa tay nhéo lấy cằm của Thiên Nghiêu.

Thiên Nghiêu đỏ lên, vội lui về sau từng bước, đánh bật tay của Từ ma ma.

Hắn nhe răng, thoạt nhìn vô cùng đáng yêu. Có không ít giọng của nữ nhân vang lên.

"Ôi ôi, đáng yêu quá..."

"Muốn dắt về quá..."

"Có muốn đi với tỷ tỷ không nào?"

Lần đầu tiên Thiên Nghiêu phải chinh chiến với trận địa này, chỉ sợ đến mức không ngừng lùi về sau, nấp sau lưng Cổ Tiểu Ma.

Cổ Tiểu Ma giơ hai tay ra hàng, cười gượng, im lặng lẩn vào sau cửa. Đột nhiên, rèm bị vén lên, một khuôn mặt tuấn mỹ hiện ra.

Úc Lưu vừa đứng vững, lại phát hiện trong lâu yên tĩnh như tờ, tất cả nữ nhân đều nhìn hắn.

Hai người Thiên Nghiêu và Cổ Tiểu Ma đang đứng trước người hắn, thoạt nhìn dáng vẻ trông như đang phải chạy trốn thục mạng.

Cuối cùng đây là...

"Chính là hắn!" Từ ma ma kích động tiến lên từng bước: "Thủy lão bản, hắn cần bao nhiêu tiền một đêm? Ta đặt! Một trăm lượng bạc!"

"Ta đặt một trăm năm mươi lượng!"

"Một trăm tám mươi lượng!"

"Bao nhiêu tiền ta cũng đặt!"

Mắt thấy một đám nữ nhân xông tới như thủy triều, trực tiếp bao phủ cả Thủy Thất Yên, xông về phía Úc Lưu.

"Chạy!"

Úc Lưu còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị Cổ Tiểu Ma kéo chạy ra sau hậu viện.

Hậu viện của Điểm Tướng Đài vô cùng yên tĩnh, bốn bề vắng lặng, Cổ Tiểu Ma đọc bí quyết, ba người lập tức bay lên trời, đáp xuống trên nóc đài, nàng lén thò đầu ra, đám nữ nhân bên dưới vẫn đang tìm người, bỗng chốc lại ngẩng đầu lên nhìn, dọa Cổ Tiểu Ma phải rụt đầu về,

Lúc này nàng mới nhớ mình vẫn đang nắm tay Úc Lưu, lập tức buông ra, tim đập nhanh, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Bỗng nhiên trong phòng truyền đến một âm thanh rất kì lại.

Ba người bọn họ ở trên nóc lầu hai của đài, đều có chút ngạc nhiên, liền lần lượt đi vào cửa sổ cách gần đó, nấp sau tấm bình phong. Cổ Tiểu Ma là người thứ hai vào phòng, vừa ngồi xổm xuống đã ghé đầu nhìn vào trong.

Âm thanh kia mỗi lúc một kì lạ, giống hệt như tiếng rên rỉ. Cổ Tiểu Ma vô cùng tò mò, chỉ thấy ánh nến trong phòng lập lờ, trong trướng màu hồng phấn, hai thân thể trần truồng đang quấn lấy nhau, không ngừng chuyển động. Nàng nhìn không rõ lắm, muốn ghé sát thêm chút nữa, đột nhiên một bàn tay lạnh như băng phủ lên mắt của nàng, Cổ Tiểu Ma bất mãn xoay lại, vừa lúc đối diện với một đôi mắt hoa đào lục sắc, vô cùng trong trẻo.

Hai ánh mắt, cách nhau chỉ hơn một tấc.

Cổ Tiểu Ma đỏ mặt, cúi đầu, lại cảm thấy có chút không đúng, cũng đưa tay che mắt của Úc Lưu.

Hai người cứ che cho nhau như thế, không hề nói gì. Nhưng cuối cùng người trên giường đang làm gì? Cổ Tiểu Ma rơi lệ, muốn biết quá...

Đang rối rắm thì Thiên Nghiêu cũng bò vào, đứng cạnh Cổ Tiểu Ma, thò đầu ra, nhỏ giọng nói: "Cây nấm..."

Lời hắn còn chưa dứt, bỗng trừng lớn mắt. Vốn vẫn chỉ là một thiếu niên non trẻ, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng thế này, thân thể vì căng thẳng mà run lên, đụng phải bình phong, khiến nó ngã xuống trong nháy mắt.

Người trong giường giật mình, vén màn lên liền thấy ba người đang sững người với ba tư thế khác nhau.

"Á..." Nữ nhân trên giường như phát điên mà hét lên đầy chói tai.

"Ở phía trên!" Có tiếng ồn truyền đến từ bên dưới, Úc Lưu kéo Cổ Tiểu ma, leo ra khỏi khung cửa sổ. Đợi đến lúc Thiên Nghiêu chuẩn bị đi thì đám người đã vào cửa.

"Nghiêu Gâu Gâu, phải giữ được trinh tiết!"

"Cây nấm khô kia! Ngươi là đồ thấy sắc quên nghĩa! Á..."

Trong nháy mắt Thiên Nghiêu đã bị chôn vùi trong đống ma chưởng không chút thương tiếc của một đám nữ nhân.

Trong đêm tối vẳng lặng, có trăng, không gió.

Úc Lưu buông cổ tay Cổ Tiểu Ma ra, xoay người muốn rời đi, bỗng y phục lại bị kéo.

"Này..." Cổ Tiểu Ma níu hắn lại, gương mặt khuất trong bóng đêm: "Huynh... vì sao lại không dám nhìn ta?"

Lòng Úc Lưu vừa động, quay đầu lại, tóc đen phủ xuống, làm nổi bật dung mạo xuất trần.

Bóng đêm, che đi khuôn mặt đỏ ửng của hắn.

Đêm qua, tuyết rơi nhè nhẹ, nóc nhà ấy.

Nàng ôm hắn, như đã say, mặt cũng đỏ bừng.

"... Ta rất thích huynh."

Hắn còn chưa kịp phản ứng đã thấy nàng bước tới, đột nhiên ghé sát.

Đôi môi mang chút vị rượu, mềm mại, còn mang theo chút ngây ngô của thiếu nữ, nhẹ nhàng phủ lên.

Một khắc kia, như có thứ gì bị khơi mào, tay chân hắn vô cùng luống cuống, không biết phải ôm nàng thế nào. Chỉ chớp mắt, nhìn khuôn mặt bị sương lạnh phủ lên của nàng, như nhiễm chút ánh sáng.

Đêm tuyết ấy, người không uống rượu, nhưng vẫn say.

Crypto.com Exchange

Chương (1-37)