Truyện:Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm - Chương 17

Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm
Trọn bộ 37 chương
Chương 17
0.00
(0 votes)


Chương (1-37)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Có vài luồng gió thổi qua khiến cả ao sen rung động, hoa lá đan vào nhau như đang xướng ca.

Hắn dựa vào gần như thế, đôi môi mỏng hiện rõ trước mắt nàng, mập mờ hơn lúc trước quá nhiều. Nàng như bị bao phủ trong hơi thở của hắn, mí mắt khẽ khép hờ che đi hơn nửa đôi ngươi lục sắt, lẳng lặng nhìn nàng.

Cổ Tiểu Ma như sắp hít thở không thông, nàng không dám nhìn hắn, toàn thân nóng bừng, tiếng tim đập mạnh đến mức như muốn cả thế gian được nghe thấy.

"Vì sao nàng lại tới cứu ta?" Hắn cúi đầu nói bên tai nàng, giọng nói thản nhiên, lại khiến tai nàng ngưa ngứa.

"Ta..." Nửa người của nàng đã tê dại, sắp không thể đứng nổi: "Ta..."

Mặt Cổ Tiểu Ma đỏ bừng lên, mắt nhìn khắp nơi, hàng mi run rẩy, vẫn luôn không dám nhìn hắn. Hiếm khi nàng để lộ dáng vẻ trẻ con này, ý cười bên môi Úc Lưu càng đậm, vừa không muốn đùa nàng, nhưng lại luyến tiếc, trong lúc đang suy xét bỗng thấy Cổ Tiểu Ma chợt nhắm mắt lại, chưa đợi hắn phải ứng đã bị nàng đẩy ra, khiến hắn phải lùi về sau một bước, suýt chút đã ngã sấp xuống đất.

Đúng là sát phong cảnh...

Giọng nói của Cổ Tiểu Ma cũng run lên: "Không có chuyện gì thì đứng sát thế làm gì! Đồ xấu xa!"

...

"Xấu xa?" Úc Lưu dùng những ngón tay thon dài chỉ về phía mình đầy uất ức: "Ta?"

"Chính là huynh!" Cổ Tiểu Ma vẫn không dám nhìn hắn, chỉ cúi đầu nói: "Huynh, huynh nói những kẻ cản trở đều đã đi hết... Huynh muốn..."

Nàng vẫn chưa kịp nói xong, phút chốc lại cảm thấy như có cánh tay đang vòng quanh hông mình, giật mình xoay đầu đã thấy mái tóc đen nhánh của hắn lọt vào tầm mắt.

Hắn ôm nàng.

Dường như nàng đã gầy thêm rồi, hắn nghĩ, mấy ngày nay hắn có lo lắng cho nàng, nhưng thật sự không ngờ nàng sẽ chạy đến Huyền Âm giáo để cứu hắn, lẽ nào nàng không biết việc này rất nguy hiểm sao?

Úc Lưu ôm nàng, ánh mắt vô cùng dịu dàng, dường như đang hưởng thụ chút yên tĩnh khó có được trong chút chốc này.

"Ta muốn..."

Giọng nói lạnh nhạt nhưng vẫn rất mập mờ, khiến nàng không còn sức để đẩy hắn ra.

Đột nhiên bàn tay bên hông Cổ Tiểu Ma buông lỏng, chiếc túi chứa Huyết Tê Thảo lại rơi vào tay Úc Lưu. Hắn lui về phía sau một bước, cười đầy thâm ý: "Ta chỉ muốn lấy cái túi này thôi."

Nàng vừa nhìn hắn đầy khinh thường, vừa thở phào nhẹ nhõm, nhưng không hiểu sao trong lòng lại có chút thất vọng, bỗng chốc lại cảm thấy suy nghĩ này quá bạo dạn, vội hừ mạnh một tiếng, quay đầu sang chỗ khác.

Hắn cũng không nói gì thêm, lúc này Cố Tiểu Ma mới ghé mắt, vừa ghé mắt đã không kịp thu lại. Chỉ thấy Úc Lưu cầm túi kia, nhẹ nhàng điểm một cái, một luồng khí tức màu máu cuộn cuồn chảy ra không ngừng dần hình thành một quả cầu hình người rồi chậm rãi thu nhỏ lại, tiến vào thân thể Úc Lưu. Trong nháy mắt, trên dung mạo hắn bỗng xuất hiện đống hoa văn rất quỷ dị đã bò lên đến cổ, từ khi luồng khí đỏ kia xâm nhập vào, đám hoa văn rút từ cổ vào trong áo hắn một cách nhanh chóng, sau đó không còn chút tăm hơi.

Lần đầu Cổ Tiểu Ma thấy cảnh tượng như thế, rõ ràng vô cùng đáng sợ, nhưng khi nàng nhìn thấy, chỉ cảm thấy nó tươi đẹp đến thần bí, trong chốc lát cũng quên mất phải nói chuyện. Thiếu nữ bên trong túi da khẽ rên lên, Úc Lưu mở túi, lại thấy nàng xuất hiện giữa không trung, bóng người chợt ẩn chợt hiện, đã không duy trì được chân thể.

"Ta chỉ cần tinh khí của ngươi, sẽ không đe dọa tới tính mạng." Úc Lưu lạnh nhạt nói: "Cứ đi đi."

Tuy rằng cỏ tinh kia đã tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng lại tham luyến nhan sắc của Úc Lưu, nghe thấy hắn nói câu đó, chỉ cười yếu ớt: "Công tử đúng là người thương hoa tiếc ngọc..."

Đột nhiên nàng ta im bặt, dưới chút ánh sáng mập mờ, Úc Lưu xoay lưng về phía Cổ Tiểu Ma, nhìn nàng ta trong bóng tối, ánh mắt kia, lạnh lẽo, kiên quyết, còn mang theo chút tàn khốc.

Cỏ tinh hoảng sợ, vội vàng đáp lời, hóa thành một luồng khói rồi chui xuống đất.

Cổ Tiểu Ma nghi hoặc nhón lên nhìn, Úc Lưu lại nở một cụ cười thật tươi: "Chúng ta đi thôi."

Nàng bị nụ cười kia xông cho choáng váng, ngoan ngoãn đi theo ngay lập tức. Úc Lưu nghiêng mình, nhìn về phía sau, ánh mắt có chút ý tứ. Một lúc lâu sau, bỗng nhếch môi, tựa như đang khiêu khích.

Nơi xa, phương hướng mà Úc Lưu nhìn tới, Mạnh Trạch Hư rùng mình, nam tử này... quả nhiên không đơn giản, hắn ta biết hắn đang ở nơi này nhưng vẫn dám hút tinh khí của Huyết Tê Thảo trước mắt hắn, quả thật không đặt hắn vào mắt sao?

"Ta làm theo lời chàng, dẫn nàng ấy tới gặp Úc Lưu." Hồng y nữ tử bên cạnh nói khẽ: "Cứ để bọn họ đi như vậy sao?"

Mạnh Trạch Hư không lên tiếng, mãi một lúc sau mới nói: "Làm phiền Thập Bát cô nương rồi."

Nàng cúi đầu, lại có chút chua xót: "Nàng ấy lừa ta, ta cũng lừa nàng một lần, đã hòa nhau rồi."

"Muội ấy..." Mạnh Trạch Hư ngập ngừng: "Muội ấy... trông có khỏe không?"

"Nếu chàng quan tâm, đến gặp nàng là được rồi." Thập Bát giả ngốc, nói: "Trốn ở đây mà nhìn, liệu nàng ấy có biết được tâm ý của chàng không?"

Mạnh Trạch Hư khép mắt, hệt như không muốn nói chuyện: "Muội ấy không cần biết."

Thiên Cẩu đứng một bên, phía sau còn có một vị thiếu niên đang ngồi xổm, chính là Thiên Nghiêu.

"Đại ca." Thiên Nghiêu có chút đau đầu, ngạc nhiên nói: "Đệ không hiểu... Rõ ràng các người biết cây nấm khô quắt kia đến cứu Long thần chuyển thế, vì sao còn để nàng vào, lại còn thả họ đi?"

Thiên Cẩu đưa mắt nhìn Mạnh Trạch Hư, thấp giọng đáp: "Đệ cũng biết, phong ấn trên người Long thần cần thứ gì để hóa giải chứ?"

Thiên Nghiêu gật đầu, không nhịn được nói: "Vậy..."

"Không có hai thứ ấy, giữ hắn lại cũng vô dụng, huống chi... Thiên giới và Yêu giới đều đang tìm hắn, nếu phát hiện hắn ở Huyền Âm giáo, đây chính là một mối họa." Thiên Cẩu âm trầm nói: "Để hắn đi như thế, tự hắn cũng sẽ tìm hai thứ kia, dời sự chú ý sang nơi khác. Có thể gọi là một công đôi việc."

"Nhưng nếu muốn bắt hắn lại chẳng phải sẽ..."

"Vì vậy, chuyện đệ làm linh thú của Cổ Tiểu Ma, dù theo kế hoạch của hữu hộ pháp... Nhưng, rất tốt."

Thiên Nghiêu ngẩn ra, sau đó liền hiểu được, vẻ mặt bỗng có phần mất tự nhiên: "Đệ... đệ mới không thèm làm..."

"Đệ biết nên làm thế nào." Thiên Cẩu đáp rất thản nhiên.

Thiên Nghiêu chép miệng, có chút miễng cưỡng. Hắn đứng lên, qua hồi lâu mới khẽ nói: "Đại ca, vì sao huynh lại gia nhập Huyền Âm giáo này?"

"Hữu hộ pháp có ân với ta." Thiên Cẩu vẫn rất thản nhiên.

"... Ồ."

"Tiểu Thiên."

"Hả?"

"Nam tử kia không đơn giản, đệ... cẩn thận một chút."

Thiên Nghiêu giật mình, bỗng nhếch môi, khẽ tung người, thoáng chốc đã mất tích.

Cẩn thận một chút.

Chỉ cần những lời này, hắn nghĩ, dù là gì... hắn cũng có thể làm được.

Giữa trời, bảo điện Vân Tiêu.

Nơi thiên đình tiên khí lượn lờ, Ngọc Hoàng đại đế vươn tay vuốt râu, vẻ mặt lạnh lùng kèm theo mấy phần kiêu căng. Dưới đài, tiên quan lớn nhỏ đều đang quỳ trên đất, dường như đang sợ hãi không ngớt vì cái tên ông ta vừa thốt ra, Vương Mẫu nương nương ngồi bên cạnh, tốc độ gảy vòng hạt cũng nhanh hơn.

Tử Vi đứng nơi đó, nét mặt vô cùng nghiêm túc, sau lưng là hai vị tọa thần đang quỳ.

"À?" Hắn khẽ động dung: "Ngài vừa nói gì nhỉ?"

...

Vạch đen, mặt mỗi người đều đầy vạch đen.

Lão nhân vận bạch y bên cạnh vô cùng tức giận, bước ra khỏi hàng: "Tử Vi đại đế, ngài thân là người đứng đầu nơi Bắc Cực phương bắc, sao có thể..."

Tử Vi ghé mắt, trong đôi mắt màu tím nhạt như có vẻ hiếu kì: "Ông là ai?"

....

"Đông Cực Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn." Lão giả buồn bực nói.

Tử Vi lại suy nghĩ hồi lâu, lúc này mới chợt nhận ra: "À, mười năm rồi mới trở lại bảo điện Vân Tiêu, ta đã quên một chút..."

Mặt mọi người lại bị lấp đầy bởi vạch đen, Ngọc Hoàng đại đế hắng giọng, kéo hơi: "Chúng ái khanh không cần phải nhiều lời, nghe nói gần đây Điệp An tiên tử đã hiện thân ở nhân giới, Trường Sinh, có chuyện này không?"

Nam Cực Trường Sinh đại đế ở phương nam vội khom người đáp: "Đúng là có chuyện này, bọn thần đã phái Chu Tước, Bạch Hổ đi điều tra."

"Ồ?" Ngọc Đế chuyển sang sau lưng Tử Vi: "Hai bị tọa thần, kết quả thế nào?"

Chu Tước và Bạch Hổ đã sớm lén trao đổi ánh mắt với nhau, chuyện này vô cùng phiền phức, nói ra thì đắc tội với Tử Vi đại đế, nếu không nói, bên Ngọc Đế cũng chẳng dễ dối phó. Cuối cùng là Bạch Hổ chính chắn hơn Chu Tước một chút, kính cẩn đáp: "Hồi bẩm Ngọc Hoàng đại đế, tiểu thần tiến hành điều tra, phát hiện phụ cận núi A Ni Mã Đức Lặc thật sự có dị động, nhưng cùng lúc bọn thần lại thấy Tử Vi đại đế hiện thân, nên không hề nhúng tay."

Câu trả lời này vô cùng gian xảo, vừa không nhận cũng không phủ nhận, dứt khoát giao mọi vấn đề cho Tử Vi.

"Ái khanh?" Ngọc Hoàng đại đế nhìn về phía Tử Vi, lòng khẽ động. Vậy mầm tai họa, vốn dĩ là từ hắn mà ra.

Tử Vi sửng sốt một lúc, ngay sau đó liền nghiêm túc đáp: "Bẩm Ngọc Hoàng đại đế, thần không gặp tội tiên Điệp An, chỉ gặp một nữ tử nhân giới, tên là Cổ Tiểu Ma."

Không ai quan tâm nữ tử kia tên gì, cũng như không ai lại nghi ngờ Tử Vi đại đế sẽ nói dối. Hiển nhiên Ngọc Đế cũng tin, chỉ có Chu Tước và Bạch Hổ biết chân tướng vẫn đang quỳ trên mặt đất, lòng thầm kêu Tử Vi thật đáng sợ, không ngờ tuấn nhan luôn nghiêm chỉnh kia vẫn còn biết nói dối, hơn nữa lúc nói còn mạch lạc rõ ràng đến vậy.

Trên phố xá náo nhiệt, cạnh mép đường, có hai bóng người thanh sam và hôi y (y phục xám) đang ăn ngấu nghiến.

Cổ Tiểu Ma húp cạn tô mì vằn thắn, thoải mái nói: "Mấy ngày nay đúng là đói chết ta rồi."

Úc Lưu lại ăn vô cùng nhã nhặn, liếc nàng: "Ai bảo nàng không ăn."

Là do ai vậy? Cổ Tiểu Ma vô cùng bức bối, nàng vội như thế, hắn còn từ tốn trò chuyện vui vẻ với thanh mai trúc mã, càng nghĩ lòng càng bấp bênh, lại giống như vô tình, hỏi: "Cô nương kia... là tình nhân của huynh à?"

Trước tiên nên điều tra kĩ tình trạng của tình địch là tốt nhất.

Nàng hỏi rất thẳng thắn, Úc Lưu cũng không để ý: "Chẳng qua là lúc còn bé đã ở chung với nhau một khoảng thời gian thôi."

Uy hiếp!

Cổ Tiểu Ma hít sâu một hơi: "Khi huynh còn bé... Vậy chẳng phải nàng kia cũng đã có nghìn năm đạo hạnh rồi..."

Sắc mặt Úc Lưu có chút buồn bã, tựa như đang nhớ tới gì đó.

Nàng lại hiểu sai ý, tưởng rằng địa vị Thủy Thất Yên trong lòng hắn thật sự không hề tầm thường, nhất thời ủ rũ, mì vằn thắn trong miệng cũng mất vị, có điều như đã nói, trong bát vốn không còn bao nhiêu.

"Không ngờ, tranh huynh vẽ còn có cả kim ốc tàng kiều." Cổ Tiểu Ma chua chát nói: "Chẳng trách huynh thích mang theo bức họa đó đến vậy."

Úc Lưu thản nhiên buông đũa, khẽ đáo: "Bức họa này vốn là do nàng ấy vẽ, có hai bức."

"Nàng ấy vẽ?" Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, lập tức nhớ tới cảnh vật trong bức họa khi lần đầu gặp gỡ Úc Lưu, trông vô cùng sống động, khiến phong thái của hắn cũng hòa nhập vào phong cảnh ấy, nếu không có cảm tình sâu sắc, chắc chắn không thể vẽ được một bức như vậy.

Lòng nàng như bị đè nén, đỏ mắt nhìn hắn, không nói gì.

Úc Lưu chỉ cảm thấy cách làm việc và nói chuyện ngày hôm nay của Cổ Tiểu Ma rất lạ, hắn có thể nhận thấy nàng đang khó chịu, nhưng lại không tiện nói ra, chỉ đành uống trà nhìn sang nơi khác.

Lại không biết từ lúc nào quanh thân đã có thêm vài vị cô nương đến ăn mì, lão bản vui vẻ ra mặt, lòng Cổ Tiểu Ma càng bứt rứt hơn.

"Huynh vẽ cho ta một bức." Đột nhiên nàng mở lời.

"Hả?"

"Huynh vẽ cho ta một bức tranh!" Cổ Tiểu Ma lặp lại: "Tranh vẽ ta, hiểu không?"

Lần này đổi lại là Úc Lưu đầu đầy vạch đen.

*****

Vườn tranh Lâm Giang.

Vốn là nơi mưu sinh của giới họa sư, vẽ tranh chân dung cho người có tiền.

Ngày này, có hai vị khách nhân kì lạ đến, không cần họa sư, hết lần này tới lần khác chỉ cần giấy bút và nghiên mực. Tuy họa sư có phần khó hiểu, nhưng bạc đã cầm, cũng không cần phải hỏi nhiều.

Đôi này cũng thật kì lạ, rõ ràng nam vô cùng tuấn mỹ, nhưng nữ lại rất bình thường, không biết bọn họ làm gì, họa sư rất tò mò, thấy bọn họ vào hậu viện một lúc lâu vẫn không ra ngoài, lại lén rẽ vào, ghé vào góc tường, ló đầu ra.

Một cục giấy trắng bay tới trước mặt, họa sư nhanh chóng nghiêng người tránh thoát, viên giấy đập lên tường, rơi xuống đất, họa sư quan sát cẩn thận, thấy không có ai chú ý, lại nhặt viên giấy kia lên, mở ra.

Trong nháy mắt, vẻ mặt của y chuyển từ hồng sang đen, từ đen sang trắng, từ trắng sang xanh, cần bao nhiêu màu thì có bấy nhiêu màu.

Ôi, tranh vẽ kiểu gì thế này!

Một vật thể tròn xanh biếc, lẽ nào là chậu cây mà y đã trồng nhiều năm ư? Trên bầu trời có một thứ vàng vàng rất giống trứng gà, chẳng lẽ lại là... mặt trời? Còn có một con người nhỏ màu xám, ba nét ngang, một nét dọc, hẳn là ngũ quan rồi...

Nghệ thuật trừu tượng quá hàm xúc, y không thể chấp nhận được!

Cổ Tiểu Ma cố tạo hình ưu buồn hồi lâu, Úc Lưu ở bên kia vẫn chưa từng dừng bút, nàng sợ mình không nhập cảnh, lại tùy ý ngắt một đống lá cây rồi tung lên trời, lá rơi lả tả, Cổ Tiểu Ma gục đầu cố ra vẻ một tiểu tức phụ vô cùng tủi thân, nỗ lực để mình thoạt nhìn trông càng u buồn hơn.

Úc Lưu vẽ loạn trên giấy một lúc lâu, sau đó khẽ nhíu mày, lại xé giấy, vo thành cục tròn rồi ném sang bên, lại bắt đầu lại.

Lại qua hồi lâu, mãi đến lúc lá cây trên chậu cảnh mà người họa sư kia trồng đã bị Cổ Tiểu Ma ngắt gần hết, cuối cùng Úc Lưu cũng thở dài một hơi đầy nhẹ nhõm, cười nói: "Đến đây, coi như xong rồi."

Cổ Tiểu Ma vô cùng hớn hở chạy tới, nhưng lúc ánh mắt chạm tới trang giấy, vẻ mặt cứng đờ trong thoáng chốc.

Nàng run rẩy chỉ vào khuôn mặt với hai má đỏ ửng: "Cái này... là ta?"

Úc Lưu thản nhiên nhặt cục giấy bị hắn ném sang bên lên, đặt hai bức song song nhau: "Phải đối lập như vậy, chẳng phải có thêm má hồng sẽ sống động hơn à?"

Phải, sinh động... Cái quỷ ấy!

Cổ Tiểu Ma vô cùng tức giận: "Đây vốn hoàn toàn không giống người có được không?"

Úc Lưu vô tội buông tay: "Ta đã nói từ sớm là ta không biết vẽ, nàng hết lần này tới lần khác lại không tin.

"Uổng phí cho dung mạo trời sinh để làm mẫu như huynh."

...

Đầu Úc Lưu đầy vạch đen, trời sinh để làm mẫu?

Cổ Tiểu Ma nhíu mày, đoạt lấy bức họa kia, suy nghĩ thật kĩ, nhìn như vậy, lại cảm thấy... bức tranh này cũng khá đáng yêu. Nàng suy nghĩ một chút, đột nhiên bật cười, nhưng giữa chân mày lại nhuộm chút đau đớn.

Nàng biết, mình không hề xinh đẹp.

Cũng không hề mang hi vọng xa vời sẽ trở nên thật lộng lẫy trong mắt hắn.

Thế nhưng... ít nhất trong nháy mắt ấy, ngay ban nãy, khi hắn ngồi vẽ nàng dưới tán cây, nghiêm túc, hết sức chăm chú, trong mắt và lòng của hắn, chỉ có nàng mà thôi.

Nghĩ như vậy, lòng lại có chút cảm giác hạnh phúc nhỏ bé dâng trào, Cổ Tiểu Ma cười vô cùng hài lòng, bỏ tranh vào ngực, khẽ nói: "Cảm ơn nhiều nhé."

Úc Lưu chỉ nhìn nàng, không nói gì.

Họa sư cố bình ổn tâm tình, lại ló đầu ra, liếc mắt đã thấy chậu cây mình yêu thích nhất đang lâm vào thảm trạng thì gần như muốn lao ra chém người, y tức giận quay đầu sang chỗ khác, lại bị cảnh tượng này đập vào mắt, trong chốc lát có hơi thất thần.

Trang giấy được mở, nét bút qua loa, phác thảo từng nét.

Nữ tử áo xám tay ôm tranh trước ngực, không biết đang nghĩ tới điều gì, mặt mày tràn đầy vẻ hạnh phúc, rồi lại thương cảm, có điều nụ cười không màng danh lợi ấy, dù không đẹp, lại cực kì động lòng người. Thanh sam nam tử cũng chỉ nhìn nàng, một chiếc lá xanh thản nhiên rơi xuống, chắc giữa hắn và nàng trong lúc ấy, che đi chút thương tiếc nhàn nhạt. Đôi mắt lục sắc vô cùng yêu dị, có điều lúc này, đôi mắt đẹp ấy như lâm vào ảo giác. Hình ảnh này vô cùng tĩnh lặng, rồi lại như tỏa hương, khiến người khác không đành lòng phá vỡ.

Trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc tỉnh táo kẻ trong cuộc u mê.

Đột nhiên những chữ này hiện lên trong lòng y, không khỏi lắc đầu, cười nhạo bản thân dù đã tới tuổi này mà vẫn có những tâm tư kiều diễm đến vậy.

Y yên lặng cất lấy vài thứ, sau đó rời viện.

Hoặc là phong cảnh, hoặc là cảnh người, đã hoàn toàn rời xa phàm tục.

Tọa thần phương đông, điện Thanh Long.

Nam tử mang nước da xanh đen ngồi trên giường nhỏ, cười khẩy: "Hai người các ngươi không thấy quá mất mặt sao, chỉ là một tiên tử Dao Trì nho nhỏ cũng dọa các ngươi thành như thế được."

Bạch Hổ không nói gì, Chu Tước càng không phục, lại tự biết đã mất uy phong, có nói gì cũng không tốt. Bốn tọa thần bọn họ là chiến thần thủ hộ tứ phương, tuy rằng nếu thân ở trong vòng kết giới của Cửu Châu thì chắc chắn sẽ không thể giải phóng năng lực thật sự vì phong ấn, nhưng ở Cửu Châu cũng hiếm khi gặp địch thủ.

Huyền Vũ là một lão nhân có vóc người mập mạp, từ trước đến nay luôn là người giải hòa: "Năm đó Thanh Long ngươi đến Tây Hải làm loạn, tất nhiên là không hiểu được sự đáng sợ trong đó rồi."

"Hừ." Thanh Long hừ lạnh: "Nếu ta có ở đây, chắc chắn sẽ không để tiên tử Dao Trì đó được an ổn."

Chu Tước đã không thể kiềm chế được, giễu cợt: "Ngươi đừng quên... trong tay nàng vẫn còn có Hiên Viên, năm đó Thập Phương Động Chủ hợp lực lại mới ép được nàng buông binh khí, Hiên Viên kiếm cắm ngược ở đỉnh Nam Sơn, không ai có thể rút lên... cuối cùng lại ngoan ngoãn về trong tay Điệp An tiên tử, cho dù ngươi có tới thì lúc này cũng chỉ có thêm một con cá chạch thối mà thôi."

Thanh Long vỗ bàn: "Ngươi nói gì?"

"Ta nói thế đây, ngươi không phục à?"

Hai vị tọa thần mũi đối mũi, một cao một thấp, mắt trừng lớn như sắp rơi ra ngoài. Bạch Hổ dở khóc dở cười, suy nghĩ lại xoay chuyển, khẽ nói: "Nếu Thanh Long ngươi không phục thì có thể đi tìm nàng, giờ nàng đã bám lên người một yêu quái, chắc cũng không còn bản lĩnh gì."

Thanh Long không nói gì, chỉ trừng mắt với Chu Tước. Lời nói này của Bạch Hổ đang thầm nhắc nhở hắn, nếu tóm được Điệp An, tọa thần Thanh Long hắn đã có thể đứng đầu trong bốn vị tọa thần. Từ trước đến nay hắn rất tự phụ, rất thích cãi nhau với kẻ nóng tính như Chu Tước, nhưng tất cả đều tôn trọng Huyền Vũ đã từng trải nhiều chuyện, lấy lão làm lớn, qua nhiều năm như thế, từ lâu lòng hắn đã sớm không phục.

Chỉ là yêu ma mà thôi, Thanh Long quay đầu sang chỗ khác, nhếch mép cười nhạt.

"Hiện nay chúng ta đang đi đâu?" Cổ Tiểu Ma trong đám người chật vật hỏi.

"Cứ theo ta, ta có một nơi quan trọng cần phải đến." Úc Lưu thản nhiên nói: "Huyền Âm giáo đang chờ nàng dẫn ta đến Thiên Diễn... Nàng có hiểu không?"

Cổ Tiểu Ma thầm rùng mình, hai món đồ có thể hóa giải phong ấn của Long thần đang ở trên Thiên Diễn, quả nhiên dù sư phụ không nói, lục sư huynh cũng đã biết. Lúc đầu nàng đã khổ sở suy tính thật kĩ càng, lại không ngờ có thể cứu được Úc Lưu dễ dàng đến vậy, nghĩ thế nào cũng thành có âm mưu.

Nhưng...

"Ta rất nhớ sư nương." Đột nhiên nàng cúi đầu nói, có chút cầu khẩn mà kéo Úc Lưu: "Ta đã rời khỏi Thiên Diễn lâu đến vậy... Cũng không về với lục sư thúc... nhất định sư phụ rất tức giận, nhưng ta vẫn nhớ lão nhân gia ông ấy..."

Úc Lưu ghé mắt: "Nhưng sao họ không đến tìm nàng?"

Vai Cổ Tiểu Ma run lên, có lẽ đó là sự thật, là suy nghĩ đang đuổi theo mà nàng không hề muốn đối mặt.

Đúng vậy, sao họ không đến tìm nàng?

Bởi vì nàng là yêu sao...

Úc Lưu thấy dáng vẻ đó của nàng, lòng chợt mềm đi, vừa định khuyên bảo đã thấy Cổ Tiểu Ma ngẩng đầu lên, cười nói: "Vậy cũng tốt, chúng ta cứ dạo quanh trấn một vòng đi, huynh chi bạc đấy."

Hắn cũng nhếch môi, không hề ngạc nhiên với sự thay đổi của nàng: "Được."

Cây nấm khô quắt này...

Đồ cứng đầu nhà nàng, có thể yếu đuối được chút nào không?

..............

"Lưu." Thủy Thất Yên mừng rỡ chạy đến từ sau quầy: "Ta biết chàng sẽ đến tìm ta, không ngờ lại nhanh như vậy..."

Cổ Tiểu Ma mặt đầy vạch đen núp ở một góc, nhìn nụ cười đẹp đến không sao tả xiết của Úc Lưu và Thủy Thất Yên một cách đầy tức tưởi.

Hơi quá đáng rồi đấy... Nàng nhớ đến cuốn tiểu thuyết võ hiệp đã đọc từ lâu về một nữ tử ngóng trông một người từ nơi lan can đã lâu, cuối cùng lại theo chân vị nam tử mà mình thích đến gặp thanh mai trúc mã nhà hắn, thật là bi ai.

"Huynh nói nơi quan trọng là chỗ này sao?" Cổ Tiểu Ma nghiến răng nghiến lợi.

Thái độ của Thủy Thất lại hoàn toàn tương phản, cười nói: "Cổ cô nương cũng tới à, là ta bảo Lưu đến đây trốn đấy..."

Ồ, đây là thị uy phải không?

"Nhưng huynh ấy không nên kéo ta đến theo." Cổ Tiểu Ma uốn lưỡi: "Có phải không nào, Lưu."

Chữ "Lưu" này vừa nặng vừa được kéo dài. Mi mắt Úc Lưu giật giật, chỉ cảm thấy quanh thân thật lạnh lẽo. Vì sao một chữ mà Thủy Thất Yên nói thật tự nhiên, đến lượt cây nấm khô quắt này nói ra lại khó nghe vậy chứ.

"Chúng ta vào rồi nói." Thủy Thất Yên khoát tay ngắt lời, Úc Lưu liền theo nàng lên lầu.

Cổ Tiểu Ma nhìn mà đỏ mắt, lòng vô cùng khó chịu, tùy tiện cầm một quả lê trên bàn mà ăn, chỉ coi nó là đầu của Thủy Thất Yên, cắn thật mạnh.

Nàng đang buồn, lại nghe một giọng nói đầy truyền cảm vang lên: "Cô nương, ta có thể ngồi đây không?

Cổ Tiểu Ma ngẩng đầu, lại thấy có một vị nam tử tuấn tú đang mỉm cười nhìn mình, rõ ràng quanh mình có không ít người, y lại muốn ngồi chung với nàng, lẽ nào đây là... bắt chuyện làm quen trong truyền thuyết?

Nàng kích động đến mức cảm xúc dâng trào, nhưng vẫn không để lộ trên mặt: "Xin cứ tự nhiên."

Nam tử ngồi xuống, khẽ nói: "Cô nương có chuyện gì không vui, nói cho tại hạ nghe được chứ."

Nàng nhớ tới Úc Lưu và Thủy Thất Yên trên lầu, lòng vô cùng buồn bã: "Nói cho huynh thì có lợi gì."

Nam tử nghe thế cũng không giận, cầm một bình rượu, rót một chén, cười nói: "Tửu lượng của cô nương thế nào?"

Cổ Tiểu Ma lắc đầu: "Rượu vừa cay vừa đắng, rất khó uống..."

"Rượu của Điểm Tương Đài chúng ta, nổi tiếng là rất ngon đấy." Y vừa cười, Cổ Tiểu Ma đã nhận lấy ly rượu kia, lúc này mới phát hiện sắc trời đã sắp hoàn hôn, thanh lâu nhà khác đã sớm náo nhiệt, nhưng Điểm Tương Đài mà Thủy Thất Yên mở lại chỉ có vài nữ tử ra ra vào vào, nhan sắc từng người lại bình thường, chẳng trách làm ăn không phất được.

Nàng đang suy nghĩ, lại hớp một ngụm, lập tức thầm mắng trí nhớ của mình quá tệ, quạt đầu lưỡi tìm kiếm chút nước trà.

"Huynh gạt người!" Nước mắt của Cổ Tiểu Ma đã sớm tuôn trào: "Rõ ràng đều khó uống như nhau."

"Ha ha." Nam tử lại mỉm cười, rót một chén: "Cô nương thử lại lần nữa đi."

Cổ Tiểu Ma vội vàng nhận lấy, ngửa cổ uống cạn, chút cảm giác nóng cháy nơi cổ họng lại biến thành một luồng khí thanh mát, tiến vào nơi dạ dày cuồn cuộn, rồi lại cuộn lên cổ, nàng chỉ cảm thấy cả bụng và cổ họng mình vô cùng ấm áp dễ chịu.

Nàng lại uống một chén, lúc này hai gò má đã đỏ ửng, mắt cũng dần nhòe đi, cũng không biết từ lúc nào trên lâu đã có thêm rất nhiều nam tử mặt mày tuấn lãng đang nói cười với nữ tử, không bao lâu sau, quanh mình đã có đầy người ngồi. Giọng người càng ầm ỹ, Cổ Tiểu Ma cứ một chén rồi lại một chén, cả người cứ bần thần, tai đã không còn nghe được bất cứ thứ gì, trước mắt cũng hoàn toàn mơ hồ.

Chỉ cần có thể quên hết mọi phiền não.

Vậy thì cứ trầm luân đi...

Nam tử thoải mái hoàn thành một mối làm ăn, lòng mừng thầm, đột nhiên nghe thấy nàng lẩm bẩm gì đó trong miệng, có chút ngạc nhiên, lại vươn tay, nằm sấp bên cạnh nàng.

"Sư nương... Oanh Oanh... à, còn có..."

Đột nhiên có một cánh tay vươn tơi, chắn cánh tay đang muốn tới gần Cổ Tiểu Ma kia, nam tử ngẩng đầu, lập tức lòng hơi động, dáng người như trích tiên, chẳng lẽ là hoa khôi mới mà lão bản nương mời tới ư?

Y vừa muốn nói chuyện đã bắt gặp ánh mắt của hắn, màu xanh lục.

Tàn khốc, lạnh lùng, sát ý xâm chiến tiềm thức của hắn trong nháy mắt.

Hai chân nam tử kia mềm nhũn, vội vã chạy đi.

Nàng say đến bất tỉnh nhân sự, hai gò má đỏ ửng, còn không biết trong miệng đang lẩm bẩm thứ gì.

"Sư huynh..."

Bàn tay đưa về phía gò má nàng của Úc Lưu chợt cứng lại nơi không trung.

Trong tửu lâu ầm ỹ, nhân sinh ồn ào, không ai nghe thấy một tiếng thở dài của một vị tuyệt thế nam tử lục sam, bàn tay thon dài khẽ vuốt ve mái tóc đen của nàng.

Chỉ nhớ sư huynh của nàng thôi sao? Cây nấm khô không có lương tâm.

Thế nhưng... cũng tốt.

Chỉ cần nàng vui, ta có khổ một chút cũng không sao đâu.

Crypto.com Exchange

Chương (1-37)