Truyện:Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm - Chương 11

Trường Kiếm Cười Đuổi Nấm
Trọn bộ 37 chương
Chương 11
0.00
(0 votes)


Chương (1-37)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Sắc trời đã sắp đến hoàng hôn, Cổ Tiểu Ma rửa mặt xong mới đi đến cây liễu lớn ở cuối trấn Thái An với Úc Lưu. Nhắc tới cũng thật kỳ lạ, trấn Thái An này nằm cạnh một khe suối, phía trước như một nơi hỗn độn vô tận, bị khe suối kia chia cắt, không thể thấy được gì. Cổ Tiểu Ma nhìn chằm chằm vào khe xuối kia, dường như đang hi vọng sẽ có một con cá béo nhảy ra khỏi dòng suối ấy.

"Ta đói quá." Nàng cau mày nói.

Úc Lưu tựa lên cây liễu, nói cho có lệ: "Ngoan đi, chờ chúng ta có được Huyết Tây Thảo rồi thì ta mời ngươi ăn cá hố."

Cổ Tiểu Ma trừng mắt quay về phía Úc Lưu, không biết lời của hắn là thật hay giả, khó có được lúc Úc Lưu mỹ nhân chịu an ủi người ta một lần như vậy, thật sự rất đáng mừng.

Hắn cứ đứng đó, đôi mắt màu lục dưới ánh hoàng hôn lại càng trong suốt, ánh trời chiều cắt bóng hắn thành những đường nét tuyệt đẹp, bên người như được gắn thêm chút ánh sáng, những sợi tóc bị ánh mặt trời nhuộm nhạt màu nhẹ nhàng tung bay theo gió, dưới màn trời, yên tĩnh, khép mình, rồi lại đẹp đến động lòng người.

Đúng là đẹp mắt.

Cổ Tiểu Ma chỉ nhìn lướt qua hắn một chút, nhưng sau đó lại cứ tiếp tục nhìn, căn bản không thể dời tầm mắt.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Nữ tử mặc y phục xám tro ngồi bên tảng đá lớn, ngái ngủ gục đầu xuống như đang ngủ gật. Một cơn gió lạnh thổi qua, nàng hơi run lên, lúc này mới hơi có chút thanh tỉnh, vừa dụi mắt vừa ngáp, nói: "Ta ngủ thiếp đi... Bao lâu rồi?"

Không có người trả lời. Nàng mới mơ thấy mình đã bắt được một con cá béo, Cổ Tiểu Ma có chút tiếc nuối ưỡn tấm lưng mệt mỏi, lại thêm một cơn gió lạnh thổi qua, còn mang theo mấy tiếng rít gào mơ hồ, nàng lại giật mình, dường như càng tỉnh táo thêm chút nữa. Úc Lưu vẫn dựa vào bên cạnh gốc liễu kia, nhắm mắt dương thần.

Sắc trời mỗi lúc một tối hơn, tia sáng cuối cùng của trời chiều đang kéo dài chút hơi tàn ở nơi chân trời. Đột nhiên Cổ Tiểu Ma hiểu ra mấy tiếng gào và tiếng hít thở gấp gáp kia có ý nghĩa gì, nhanh chóng đứng dậy, vội la lên: "Úc Lưu... Những người trong trấn..."

Úc Lưu không mở mắt.

"Đừng sợ, thời điểm vẫn chưa tới."

Nói nhảm cái gì đấy, chờ đến khi thời điểm tới chắc bọn họ đã làm đồ ăn cho mấy hoạt tử nhân kia rồi. Cổ Tiểu Ma lấy bội kiếm của nàng ra khỏi tay nải, dứt khoát tuốt ra khỏi vỏ, bắt đầu đề phòng.

Tia sáng cuối cùng cố gắng giãy dụa, rốt cuộc chút ánh hoàng hôn đã bị nuốt trọn, đột nhiên hướng gió tán loạn, sát khí cuồn cuộn dữ dội truyền đến từ bên kia khe suối. Hàng mi của Úc Lưu giật giật, bỗng chốc lại mở mắt, khu vực hỗn độn phía trước như bị đao bổ ra, đất đá bay đầy trời, lúc tất cả bụi mù tản đi, đất đá giữa đường đã dạt dang hai bên, tạo thành một con đường đầy đá vụn không hợp với lẽ thường, từ từ kéo dài về phía hai người.

"Chắc đây là đường lên núi rồi." Úc Lưu cười thản nhiên.

Cổ Tiểu Ma vừa nhìn đã thấy choáng, nếu không phải là do mấy tiếng gào căm phẫn của mấy người trong trấn kia càng lúc càng gần, chắc chắn nàng vẫn sẽ tiếp tục ở đây. Úc Lưu đã đi về phía trước, Cổ Tiểu Ma vội vàng đi theo sau, tiếng bước chân lê lết của mấy hoạt tử nhân đã dần chậm lại, hình như còn có cả tiếng đánh nhau, Cổ Tiểu Ma cảm thấy hơi kì lạ, vì thế quay đầu lại nhìn thử.

Hoàng hôn đã bị dập tắt hoàn toàn, lúc này, những con người còn được coi như bình thường ban ngày không khác gì như mới chui ra khỏi mộ, vô tri vô giác tìm kiếm chút máu thịt, hai năm, trấn Thái An đã không còn một con chuột sống. Nhưng chẳng biết tại sao, những hoạt tử nhân đó lại bỏ qua Úc Lưu và Cổ Tiểu Ma, quay ngược lại về phía trong trấn, hệt như đang có thứ gì đó hấp dẫn bọn họ hơn vậy.

Cuối cùng là cái gì đây.

Cổ Tiểu Ma vừa nhìn một chút, chỉ sợ không theo kịp Úc Lưu, lại chạy lên phía trước mấy bước, tiếng đánh nhau càng lúc càng gần, thỉnh thoảng còn có tiếng kêu của nữ tử, nghe vô cùng chật vật, nhưng cũng có chút quen tai, Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, đột nhiên có một bóng đèn lồng hồng hồng đỏ đỏ lướt qua trước mắt, lập tức nhớ ra thứ gì đó, chợt xoay người.

Thập Bát!

Trên gương mặt của hồng y nữ tử toàn là vẻ sợ hãi, bên người có mấy cánh hoa sơn trà đỏ như lửa bao quanh, nếu không phải có mấy tên hoạt tử nhân như tre già măng mọc không ngừng nhào tới thì có lẽ hình ảnh bây giờ đã đẹp đến kinh người. Nhưng dù sao mấy sợi dây leo quấn quanh đám hoạt tử thi đó cũng không có đủ lực, bắt đầu không thể khống chế được cục diện, mấy cánh hoa cũng dần thu hẹp lại trong một phạm vi nhỏ, dần hoá thành tro bụi. Thập Bát sợ đến mức hoa dung thất sắc, trong lúc kinh hoảng lại bắt gặp ánh mắt của Cổ Tiểu Ma, thất thanh kêu lên: "Cổ cô nương... Cứu... Cứu ta với..."

Cổ Tiểu Ma bước lên một bước theo bản năng, lại nghe thấy tiếng của Úc Lưu truyền đến từ xa: "Từ ngày đó khi rời khỏi tửu lâu nàng ta vẫn luôn theo dõi chúng ta, giờ chết ở chỗ này cũng là gieo gió gặt bão."

Hắn không quay đầu lại cũng có thể biết nàng định quay về. Thì ra Thập Bát vẫn luôn theo dõi bọn họ, mà nàng lại không hề hay biết gì! Khi nào thì Úc Lưu biết? Vì sao biết rồi mà không nói ra?

Mấy hoạt tử nhân kia cắn xé một lúc lâu cũng không thấy được chút huyết nhục nào, vì vậy đã bắt đầu điên cuồng hơn. Mắt thấy Thập Bát đã sắp bị đám quái vật chôn vùi, nhất thời Cổ Tiểu Ma cũng không suy nghĩ được nhiều như vậy, ném tay nải xuống đất, chỉ bỏ lại một câu: "Nàng không phải là yêu quái xấu, sao có thể bỏ nàng lại trong đám quái vật đó cơ chứ!"

Úc Lưu vẫn không quay đầu lại, hắn vẫn đứng trên con đường đầy đá vụn đó, phía trước vẫn vô cùng hỗn độn. Hắn cứ đứng như thế, có chút hoang mang, có chút tịch mịch.

Nàng lại phấn đấu cứu người đến quên mình, không hề liếc nhìn hắn đươc một lần.

Kiếm quang bay lượn nhanh chóng mở ra một đường máu. Tinh thần của Thập Bát tốt hẳn lên, mấy cánh hoa quanh người cũng bắt đầu bao chặt hơn. Kiếm Cổ Tiểu Ma dính máu, lại nhớ tới hàng chữ được viết bằng máu tươi của bà chủ trên cánh cửa kia, ánh mắt rét lạnh, xuống tay không hề lưu tình, chiêu chiêu chí mạng, trong lúc nhất thời, huyết quang ngập trời.

Mặc dù yêu pháp của Thập Bát rất khá, nhưng chống đỡ lâu như thế, lại không hề có bất cứ thuật pháp công kích mạnh mẽ nào, đã sớm không thể địch lại, hiện nay cũng chỉ có chút kiếm pháp của Cổ Tiểu Ma để phụ trợ, có điều Cổ Tiểu Ma chỉ có thân thể máu thịt bình thường, chém giết nửa canh giờ, tay cũng đã mềm nhũn, mùi máu tươi nồng nặc đã kích thích bản năng của những con quái vật này. Một người một yêu không dám tham chiến tiếp, từ từ lui về phía khe suối kia.

Đột nhiên có một móng vuốt kinh người thò ra khỏi mặt đất, bắt lấy Cổ Tiểu Ma, Thập Bát tung dây leo lại bị móng vuốt đó xé rách, mắt thấy đã sắp đâm đến giữa lưng của Cổ Tiểu Ma, nhưng nàng đã sợ đến sững người, đứng bất động tại chỗ.

Bỗng nhiên thanh quang chợt loé, Long Tiên Hương trở nên nồng hơn trong phút chốc, Úc Lưu vươn tay phải ra, chặn một kích chí mạng thay cho Cổ Tiểu Ma, cười tủm tỉm nói: "Các ngươi đến đây đi, bọn họ không dám tới gần ngọn núi này."

Hắn nói rất thản nhiên, hệt như mấy người này chỉ là những kẻ qua đường, lại giống như thứ mà móng vuốt kia xuyên qua không phải là tay hắn, máu tươi chảy xuống ào ạt. Lòng Cổ Tiểu Ma căng thẳng, xoay người lại chém đứt móng vuốt kia rồi kéo Thập Bát chạy về phía khe suối, Úc Lưu không thèm chớp mắt, rút móng vuốt kia ra khỏi tay phải của mình rồi bước nhanh theo.

Qủa nhiên hoạt tử nhân không dám đi qua dòng suối này, chỉ đứng từ xa gào về phía bọn họ.

Cổ Tiểu Ma thở hổn hển, kiếm cũng rơi trên mặt đất, trên người nhuộm đầy vết máu, thoạt nhìn vô cùng chật vật. Nàng còn chưa kịp đứng vững, vừa quay đầu lại đã đâm sầm vào Úc Lưu, suýt chút nữa khiến hắn phải ngã vào khe suối kia.

"Ngươi có nặng lắm không?" Nàng vội vàng hỏi.

Úc Lưu nhíu mày: "Cũng không nặng, nhưng nếu ngươi đâm vào ta lần nữa, vậy thì khó nói đấy..."

Thập Bát lau mồ hôi trên trán, son phấn trên mặt đã nhem nhuốc khắp nơi, thoạt nhìn vô cùng buồn cười. Nàng tiến lên từng bước, móc một bình sức ra khỏi ngực, khẽ nói: "Đa tạ Cổ cô nương và công tử đã cứu giúp, đại ân không thể nào cảm tạ hết, đây là linh dược trị thương của Hoa tộc chúng ta, xin công tử vui lòng nhận cho."

Úc Lưu thờ ơ gật đầu, không hề nhìn Thập Bát lâu hơn chút nào, cũng không trách nàng ta vì đã theo dõi bọn họ. Cổ Tiểu Ma nhận lấy bình, chưa suy nghĩ gì đã đổ một đống thuốc hồ ra tay, xé tay áo Úc Lưu ra xoa lên vết thương của hắn. Chỉ thấy trên cánh tay trắng như tuyết rắn chắc có ba lỗ máu xuất hiện bất ngờ, đây vốn không phải là thứ mà cánh tay hoàn mỹ này nên có. Lòng Cổ Tiểu Ma rất khó chịu, tuy mùi hương của dược tản ra khắp bốn phía, nhưng động tác của nàng lại rất thô lỗ, không hề có chút dịu dàng tỉ mỉ nào khiến Úc Lưu phải cau chặt mày.

Nàng xé vạt xiêm y màu xám tro của mình, nghiêm túc bao vết thương của Úc Lưu lại, cả cánh tay phải nhanh chóng trở thành một cái bánh chưng, không hề có chút mỹ cảm. Cổ Tiểu Ma vô cùng hài lòng gật đầu một cái, nói tiếp: "Được rồi, chúng ta phải đi đâu tiếp đây?"

Úc Lưu vẫn chưa thể tiếp nhận được việc đột nhiên cánh tay phải của mình lại biến thành một cái bánh chưng, vừa thương tiếc cho hình tượng thoát tục của bản thân, vừa liếc nàng một cái: "Không cần đi, chúng ta không lên được nữa rồi."

"Tại sao?" Nàng và Thập Bát cùng thốt lên. Úc Lưu lại cười: "Quay đầu lại nhìn một chút."

Thập Bát cả kinh kêu một tiếng, đâu còn thấy được dòng suối ở sau lưng nữa? Chẳng biết từ lúc nào, bên người đã sớm bị mấy tảng đá lớn lộn xộn kia bao quanh, đá vụn dưới chân cũng biết mất, thay vào đó là sự yên tĩnh đến vô tận.

"Huyền Thiên giáo phát hiện ra chúng ta rồi." Úc Lưu thản nhiên nói.

Cổ Tiểu Ma vội vàng nhặt bội kiếm và tay nải ra từ trên mặt đất lên, chỉ sợ hai thứ này cũng sẽ nhanh chóng biến mất theo đất đá vụn ven đường. Yêu khí như ẩn như hiện bắt đầu lan tràn nơi không trung, nàng hít hít mũi, đột nhiên có một cảm giác vô cùng quen thuộc.

"Thiên Cẩu sao?" Nàng nói có chút không chắc chắn.

Bất chợt yêu khí bên góc phải ở phía trước có chút động tĩnh lạ thường, ánh mắt Cổ Tiểu Ma lạnh đi, cầm kiếm đâm tới, dường như đã đâm trúng thứ gì đó, nhưng trên mũi kiếm lại không có vết máu. Úc Lưu cố gắng nâng tay trái lên thử, thoạt nhìn hết sức bình tĩnh, nhưng rất có thể là do tay phải bị băng bó quá chặt mà không thể động đậy được.

Thập Bát kéo Cổ Tiểu Ma, tay phải vừa lật, đột nhiên có một đoá hoa sơn trà đỏ lửa xuất hiện trong lòng bàn tay. Nàng nhẹ nhàng đặt hoa lên mặt đất, hoa sơn trà nhanh chóng mọc rễ nảy mầm, lan ra xung quanh trong chớp mắt.

Sắc mặt Thập Bát rất nghiêm túc, Cổ Tiểu Ma có chút căng thẳng nhìn chằm chằm vào nàng, không nhịn được mà muốn nhắc nhở nàng lau mặt mình một chút, nhưng hiển nhiên lúc này không phải là thời cơ tốt. Úc Lưu nhìn lướt qua, khẽ nói: "Bên kia."

Cổ Tiểu Ma còn chưa kịp hỏi 'bên kia' là ở đâu, Thập Bát trầm giọng lên tiếng: "Mới lúc nãy là góc phải phía trước, giờ là bên trái."

Đột nhiên trong không khí có thứ gì đó đang ngầm rục rịch. Cổ Tiểu Ma lui về phía sau từng bước, vừa chạm phải tay của Úc Lưu đã cầm lấy theo bản năng, bỗng chốc lại cảm thấy có chút không ổn, muốn buông ra đã bị Úc Lưu nắm lại thật chặt. Khoé môi hắn cong lên, sau đó dùng tay áo nhẹ nhàng che mặt nàng, nói: "Nín thở."

Cổ Tiểu Ma như nghe được tiếng vang của vạn mã trên trời cao, lúc này cũng không cần phải suy nghĩ, ngoan ngoãn bế khí. Trong nháy mắt, không biết thứ gì đã đánh tới, thân thể của nàng bay ra ngoài, không ngừng chao đảo trong không trung, tiếng hét chói tai của Thập Bát vang lên từ bên cạnh, lòng Cổ Tiểu Ma cả kinh, chẳng qua nàng vẫn đang nắm tay Úc Lưu, cũng không cần phải sợ hãi quá nhiều.

"Hoa yêu?" Giọng nói lạnh như băng của Thiên Cẩu vang vọng từ bầu trời. Cổ Tiểu Ma trợn mắt, xuyên qua tay áo của Úc Lưu, chỉ thấy khoảng không hỗn độn trước mặt mình đã bị tách ra, khắp nơi đều là cát bụi, ba người như đang ở trong sa mạc, đoá hoa sơn trà của Thập Bát đã bị héo, dần úa tàn trong đống cát, hoá thành tro bụi.

Dù Cổ Tiểu Ma không hề có chút thuật pháp nào, nhưng nàng cũng hiểu, đây là kết giới.

Là Nghịch Thổ Hồi Thiên của Thiên Cẩu. Kết giới vững chắc nhất trong truyền thuyết.

*****

Editor: Bạch Ân Hy

Trong đêm tối, không có ánh sao.

Chân trời treo lên một vầng trăng tròn mờ nhạt, không quá sáng, mông lung, mang theo một chút kỳ bí.

Từng cơn gió lạnh dội thẳng vào đường phố không người của Thái An trấn, dẫn tới những bóng đen run rẩy thở dốc trong góc tối không ngừng gào thét. Vài đám mây đen mù mịt trên bầu trời cuồn cuộn, bỗng dưng bị mấy vệt sáng mũi tên sắc bẹn cắt ngang qua, trong nháy mắt tản ra.

Mấy vệt sáng kia bay tới trên không trấn Thái An, chậm rãi hạ dần xuống, mơ hồ thấy rõ mấy người đang ngự kiếm phi hành. Dẫn đầu là một nam tử trung niên mặc áo đạo sĩ màu vàng, nét mặt nghiêm túc, râu để dài ba tấc, tiên phong đạo cốt* không thể nói thành lời.

[*Tiên phong đạo cốt (仙风道骨) là một câu thành ngữ Trung Quốc

Phong: Dùng kết hợp (như phong cách, phong tư, phong thái) để nói về dáng dấp tao nhã, cao quý của một người, tức là những nét hay, đẹp của người ấy biểu lộ qua dáng đi, cử chỉ.

Cốt: Bộ xương; dùng theo nghĩa bóng là dáng dấp con người, thường nói là cốt cách, đồng nghĩa với phong cách, phong tư, phong thái.

Tiên: thần tiên.

Đạo: Ông đạo, đạo sĩ, người tu tiên.

Tiên phong đạo cốt: Phong thái của tiên nhân, cốt cách của người tu đạo. Ý nói dáng vẻ bên ngoài thanh cao, thoát tục, khiến cho người khác trông thấy phải đem lòng kính nể, quý trọng. ]

"Khinh Viễn, nơi cuối cùng Linh Thứu kia nhìn thấy Thất sư muội của con là nơi này sao?"

Bạch y (áo trắng) nam tử theo sát phía sau hắn gật đầu: "Theo lời Lục sư thúc, chắc chắn sẽ không sai đâu."

Lục Tu suy nghĩ một chút, năm đạo kiếm quang đã đáp xuống một nóc nhà rách nát. Hoạt tử nhân* mai phục ở bốn phía ngửi được hơi thở con người, lập tức vội vàng nổi dậy, tốp năm tốp ba leo lên dọc theo những căn nhà xung quanh. Tác Oanh vốn là đi sau cùng, chợt nhìn thấy những thứ kia dưới chân tường, kinh sợ khẽ dựa sát vào Mạc Kinh Viễn một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ đều là ý sợ hãi.

[*Hoạt tử nhân: thây ma, xác sống, giống như Zombie. ]

"Đây là cái gì vậy?" Vân Tiêu bị hơi thở thối rửa này làm đầu óc choáng váng, theo thói quen sờ hồ lô rượu bên hông, lại nghĩ tới có trưởng bối ở đây không thể làm càng được, vẻ mặt không khỏi suy sụp. *dd *

Thực ra nếu là cao nhân tiền bối khác, uống một hớp rượu trước mặt cũng không quan trọng, cố tình vị tiền bối này là Lục Tu. Nghe nói vị sư thúc của phái Thiên Diễn này vốn trời sanh tình cách ngang bướng, hào hiệp không thích gò bó, nhưng vì thế mà gây ra sai lầm lớn, cảm thấy vô cùng hối hận. Một mình ở núi Thiên Diễn bế quan nhiều năm, làm phai mờ một thần tính tình táo bạo, từ đó cũng cực kỳ coi trọng khuôn phép giáo lý, chém giết vô số yêu ma dưới thanh kiếm, thật là một lão ngoan cố lợi hại khiến người ta đau đầu.

"Ngược lại độc thi (xác chết độc) không có gì hiếm thấy, khó giải quyết chính là thuật thao túng xác chết." Lục Tu chán ghét nhìn lũ hoạt tử nhân ở phía dưới: "Có thể thao túng nhiều thi thể như vậy, đạo hạnh này thật không thể xem thường."

"Sư thúc, người nhìn kìa......." Phó Điệp Văn chỉ hướng con suối nhỏ.

Năm người đều nhìn xa xa, đối diện với con suối là một mảnh tối đen, thoạt nhìn không có gì kỳ lạ. Ánh trăng lờ mờ rơi xuống, cây liễu cao lớn bên cạnh con suối nhỏ lắc lư, bỗng nhiên có chút mơ hồ, tựa như chiếu vào trong nước.

"Kết giới?" Lục Tu nghi ngờ nói, đưa tay ngăn trở Vân Tiêu vừa nhìn thấy kết quả liền muốn tiến tới: "Không cần ngự kiếm qua đó, e rằng nơi này có cái gì kỳ quái."

"Lục sư thúc nói rất đúng, nếu đối phương vây chúng ta vào vùng phụ cận con sông nhỏ, thì thật khó mà thoát thân." Mạc Khinh Viễn phụ họa nói, mọi người đều gật đầu hiểu rõ. Vân Tiêu lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn ta, từ khi Tác Oanh kể sự việc hoàn chỉnh cho hắn nghe, hắn luôn luôn khó chịu với Mạc Khinh Viễn.

Ngươi và nàng cùng nhau lớn lên, nàng là loại người nào, ngươi cũng không hiểu rõ sao? Tại sao ngươi có thể nói nàng như vậy?

Vân Tiêu tức giận chuyển sang phái Linh Bảo, ngày đêm ngự kiếm, mời Lục Tu xuất hiện. Mạc Khinh Viễn nói tình huống với vị Lục sư thúc này, không ngờ Lục Tu chẳng những không trách hắn ta, còn khen ngợi Mạc Kinh Viễn làm việc thận trọng, không xử trí theo cảm tính. Vân Tiêu càng nghĩ càng giận dữ, nhưng không tiện biểu hiện ra ngoài, chỉ tích tụ một đoàn lửa giận không thể phát tiết, tính tình hắn vốn là đơn thuần thẳng thắng, muốn nói cái gì thì nói cái đó, tuyệt đối không giấu tâm sự được. Nghe Mạc Khinh Viễn nói vậy, liền tức giận nói: "Vây bên cạnh con suối hả? Lão tử lập tức đi qua giết hết, xem hắn ta bao vây thế nào?"

Dứt lời, không đợi Lục Tu ngăn cản, rút thiết (sắt) kiếm trên lưng ra, siết chặt chữ "Phong" trong tay*, một kiếm bổ xuống, trên không cuồn cuộn xuất hiện mấy trận cuồng phong, ném đám hoạt tử nhân đang gào rống xa ra ngoài, đâm vào mấy tòa đổ nát, không khỏi bị đứt gân gãy xương.

[*chỗ này là chữ Phong trên thanh thiết kiếm của anh ý đấy]

Lục Tu không còn cách nào, đành phải rút bội kiếm ra, cất giọng nói: "Những quái vật này, sống trên đời cũng là làm hại nhân gian, hôm nay bọn ta sẽ giết sạch, thay trời hành đạo."

Cát vàng vô tận nâng lên, dần dần phát họa nên một khuôn mặt âm trầm. Vẫn là vẻ mặt vạn năm không đổi của Thiên Cẩu, xa xa đứng ở nơi đó, hư hư thật thật, vừa thực vừa ảo.

"Úc công tử." Thiên Cẩu lạnh lùng nói: "Tại hạ là Linh thú bảo vệ của Huyền Âm giáo – Thiên Cẩu, thất lễ rồi."

Là một kẻ địch sẽ đánh nhau ngay lập tức, nên nói thế nào nhỉ? Bộ dáng của Thiên Cẩu quả thực rất hữu lễ...... Bộ dáng hữu lễ đến mức nếu Úc Lưu không khách khí, Cổ Tiểu Ma cũng không nhìn ra được.

"Nghe nói quý giáo đang tìm ta, " quả nhiên, Úc Lưu cười tủm tỉm rồi lên tiếng: "Không biết là vì chuyện gì?"

"Nói vậy Úc công tử rõ ràng hơn tại hạ." Thiên Cẩu âm trầm nói: "Ta muốn mang yêu linh chi đi."

Yêu linh chi? Ai là yêu linh chi...... Cổ Tiểu Ma rất kinh ngạc, một lúc lâu cũng không hiểu.

"Nếu ta không cho phép thì sao?" Úc Lưu vẫn cười tủm tỉm.

"Xin công tử hay cân nhắc." Giọng nói Thiên Cẩu có phần hư ảo, "Tại hạ cũng biết không cưỡng ép Úc công tử được. Nhưng mà phải dẫn nàng đi...... phong ấn trên người ngươi chưa giải, tùy tiện động khí, lập tức thiên binh thiên tướng sẽ quay quanh nơi này, chỉ sợ......" Thiên Cẩu liếc nhìn cánh tay như bánh tét của Úc Lưu: "Chỉ e mọi người không có kết cục tốt."

Cổ Tiểu Ma nghe xong đần độn u mê, hình như Úc cá hố khiến cho Thiên Cẩu phải kiêng kỵ ba phần, rồi lại giống như hoàn toàn không có chuyện như vậy. Quay người lại, Thập Bát lại nhìn Úc Lưu một cách kỳ dị, tựa như mới phát hiện thấy dáng vẻ xinh đẹp của hắn như thế ấy.

Cổ Tiểu Ma giữ chặt tay Thập Bát, nói nhỏ: "Bọn họ đang nói cái gì vậy?"

Thập Bát còn chưa kịp trả lời, bỗng dưng đống cát đá đổ ập xuống. Nàng kéo Cổ Tiểu Ma, nhún người nhảy một cái, mấy cái dây leo nhô ra từ mặt đất, cuộn vỡ cát đá, lúc này khó khăn lắm mới thoát được một đòn.

"Ngươi cũng từng nghe qua truyền thuyết Long thần sao?" Thập Bát thở hổn hển nói.

Cổ Tiểu Ma gật đầu, xoay người nhìn Úc Lưu. Chỉ thấy hắn vẫn đang đứng đó cười mỉm, đống cát đá cực lớn kia bay tới trước mặt hắn, điên cuồng xoay xung quanh, cách mũi hắn chỉ mấy tấc, nhưng lại không cách nào tiến tới một chút, mái tóc đen của Úc Lưu bay lộn xộn trong gió. Trong chớp mắt, cát đá đột nhiên vỡ vụn, giống như bị cái gì đó bổ ra thật mạnh.

Từ đầu tới cuối, hắn không hề động đậy. Nụ cười Úc Lưu tựa như nhuộm ánh sáng, nhẹ nhàng nói: "Ta sẽ không đi theo ngươi."

Thiên Cẩu chưa kịp lên tiếng, đã nghe hắn vừa dừng lại nói tiếp: "Nàng cũng sẽ không đi theo ngươi."

"Ngươi nói......" Cổ Tiểu Ma trợn tròn mắt: "Hắn là.... . là......."

Thập Bát sẵn sàng đề phòng, khẽ gật đầu. Cổ Tiểu Ma hoàn toàn bị đả kích, vẫn không thể hiên hệ giữa Úc cá hố và Long thần chuyển thế được. Nàng lấp bấp nói: "Ngươi, ngươi chớ có nói giỡn, ...... Vậy yêu linh chi đâu?"

"Ngươi không biết sao?" Thập Bát hết sức ngạc nhiên nhìn nàng: "Hắn....... . chưa nói với ngươi à?"

"Nói cái gì?" Cổ Tiểu Ma lẩm bẩm lập lại, đột dưng trong lòng có một loại dự cảm không ổn.

"Ta ngăn địch ở trong này, các ngươi lại tự nhiên tán gẫu, thật không có lương tâm mà." Bỗng Úc Lưu cười nói: "Cẩn thận."

Cổ Tiểu Ma nghe được sự kỳ lạ sau lưng, trong tay nắm bội kiếm, xoay người lại thừa cơ đâm thẳng. Bóng ma màu đen không tên co rụt trên mặt đất, liền hòa xuống cát vàng, biến mất không thấy trong nháy mắt.

Tình huống đang hết đường xoay sở. Bỗng nhiên thoáng cái tất cả cát xao động như nước, thế nhưng nghịch thổ hồi thiên trong truyền thuyết bắt đầu không ổn định. Thiên Cẩu nhíu mày, đột nhiên sắc mặt đại biến, chí nói "Thu" một tiếng! Tám vệt bóng đen lập tức lao sát trên mặt đất đến chỗ hắn, trong chốc lát đã xuất hiện phía sau hắn, yên lặng chờ đợi dặn dò.

Cùng lúc đó, chấn động trên mặt đất bộc phát mãnh liệt, ảo giác giống như cơn sóng từng cơn lại từng cơn. Cổ Tiểu Ma chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, có cái gì đó sắp tới --- --- nhưng nàng không có cách nào cả ------

Ầm ầm!!

Một trận nổ, dường như bầu trời cũng rạng nứt, Cổ Tiểu Ma che đầu, chỉ sợ trời sập xuống đè lên mình, sợ đến phát run. Nhưng thấy Thập Bát đưa một bàn tay qua, nắm chặt bả vai nàng dùng sức túm, bỗng nhiên cát vàng khô đầy trời biến mất, trên mặt đất là đá vụn đường nhỏ như trước, phía trước là hỗn độn mênh mang vô tận.

"Sư tỷ."

Cổ Tiểu Ma ngẩn ra, không thể tin được mà quay đầu.

Tát Oanh cầm bội kiếm trong tay, đang trong cơn gió mùa thu mát lạnh, nhưng mồ hôi lại rơi đầy trên trán, lại tôn lên khuôn mặt đẹp đẽ lộ ra của nàng, rất xinh đẹp.

"Oanh Oanh." Cổ Tiểu Ma mừng rỡ, nhào lên phía trước ôm tiểu sư muội. Lúc này mới thấy dám người đứng bên cạnh Lục Tu, lập tức vừa mừng vừa lo, rung giọng nói: "Lục sư thúc.... . sao các người lại tới đây?"

"Đương nhiên là tới cứu muội rồi!" Vân Tiêu từng bước tiến tới vừa nói, mồ hôi ướt đẫm cả vạt áo. Trong lòng Cổ Tiểu Ma ấm áp, lướt qua thân thể hắn nhìn phía con suối nhỏ, cảnh đẫm máu kia có chút chói mắt, nhưng im lặng dị thường, chỉ có thi thể nằm chất đống trước mặt và cơn gió lạnh rít qua.

Bọn họ lại giết vào đây!

Bọn họ....... Cuối cùng vẫn không quên nàng.

Một thân áo trắng của Mạc Khinh Viễn tràn đầy vết máu, thấy Cổ Tiểu Ma, lập tức đi tới, dịu dàng nói: "Tiểu Ma, ta.... . xin lỗi muội, sư huynh nhận lỗi với muội."

Tát Oanh giữa chặt tay nàng: "Sư tỷ, tỷ đừng trách đại sư huynh nữa. Huynh ánh không ăn cơm nước đã nhiều ngày, chỉ trông mau cứu tỷ quay về."

Cổ Tiểu Ma phản phất như ở trong mộng, vui đến mức muốn nhảy lên, vừa muốn hung hăn khóc lớn một hồi. Những người thân nhất từ bé đều đứng bên cạnh nàng, trong nháy mắt, tựa như tất cả đều không xảy ra. Mấy ngày nay, chẳng qua chỉ một là cơn ác mộng khó hiểu.

Lục Tu trở về Thiên Diễn vài lần, không có ấn tượng gì với người thất đệ tử bại hoại từ nhỏ này, chỉ là gật đầu, ngược lại quay về phía bên kia con sông nhỏ, tầm mắt dần dần đảo qua Thập Bát và Úc Lưu, cuối cùng rơi xuống trên người Thiên Cẩu.

"Yêu quái?" Hắn khinh thường nói: "Ta tưởng nhân vật cực giỏi gì, lại sử dụng thuật nghịch thổ hồi thiên, thì ra chỉ là Linh thú Thiên Cẩu của Huyền Âm giáo."

"Không dám." Quả thật thái độ khiếm tốn của Thiên Cẩu làm Cổ Tiểu Ma cảm thấy, người cạnh mình mới là nhân vật phản diện trong truyền thuyết. Thập Bát thấy Lục Tu, nhất thời hoa dung thất sắc, trốn sau lưng Úc Lưu. Ngược lại Úc Lưu tựa như không có chuyện gì, thong thả chậm rãi đi sang một bên, cười nhạt chuẩn bị xem chính tà đánh nhau.

Hoành kiếm của Lục Tu ở phía trước, không nói hai lời, kết thành một cái tự quyết "Hỏa", lập tức tám con hỏa long phóng ra, đánh nhau cùng tám vệt bóng đen của Thiên Cẩu. Mạc Khinh Viễn và Cổ Tiểu Ma không chờ đợi ai cũng rối rít rút ra binh khí, vây quanh tấn công Thiên Cẩu, trực tiếp ép hắn hiện ra chân thân, bóng dáng nhanh nhẹn luồn qua dưới kiếm, vậy mà cũng không rơi vào thế hạ phong.

Qua thời gian nửa nén nhang, tám con hỏa long mất đi bốn con, bóng đen cũng biến mất. Thiên Cẩu tựa như mất hết đường lui, căn bản không có biện pháp xuất thủ đánh nhau với Lục Tu, Lục Tu khinh thường cười: "Những con yêu quái các ngươi, không đóng cửa thanh tu cho tốt, nhất định đến chỉnh lũ tà ma ngoại đạo gì đó, quả thực là gieo gió gặt bão."

Thiên Cẩu tránh thoát đòn chém ngang của Mạc Khinh Viễn, rào rạt không thấy bóng dáng. Mọi người còn chưa kịp phản ứng, lại nghe giọng nói hắn truyền tới từ không trung: "Các ngươi những kẻ danh môn chính phái, giết hết yêu ma trong thiên hạ, lại tự mình nuôi một con yêu quái ở nhà, là đạo lý gì?"

"Nói bậy!" Vừa thu lại bốn con hỏa long, Lục Tu tức giận đến nỗi râu cũng dựng đúng lên: "Danh dự ngàn năm của phái Thiên Diễn ta, há lại nghe lời nó bừa bãi của ngươi!"

"Yêu quái linh chi năm trăm năm." Thiên Cẩu thâm trầm nói: "Chứng cứ đã ở đây, còn muốn ngụy biện sao?"

Không gian thoáng chốc im lặng. Trong tay Cổ Tiểu Ma còn nắm thanh kiếm, lại phát hiện tất cả mọi người đều quay đầu nhìn mình, ánh mắt quái dị, nhất thờ ngây ngốc tay chân luống cuống, vốn là trên mặt còn chút ửng hồng do kích động cũng bị quét đi, trắng bệch không chút huyết sắc. Nàng trực tiếp đối mặt Thiên Cẩu, trong giọng nói mang theo một tia run rẩy khó có thể che dấu.

"Ngươi nói...... cái gì?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-37)