Vay nóng Homecredit

Truyện:Trăng Gió Nơi Đây - Chương 50

Trăng Gió Nơi Đây
Trọn bộ 87 chương
Chương 50
0.00
(0 votes)


Chương (1-87)

Siêu sale Lazada


Editor: Đá bào

Beta: Bảo Trân

Nếu trái tim đã không thể thành thật với nhau thì ít nhất khi cởi bỏ lớp quần áo có thể thành thật với cơ thể.

Nguyễn Sương trước giờ luôn được coi là một cô gái ngoan. Cô nghe người thân, bạn bè khen ngợi mình rất nhiều và cũng chưa từng phản bác. Cô luôn tin rằng con người không phải mặt phẳng mà là khối lập thể với nhiều tính cách hòa trộn với nhau. Thường thì cô sống đúng nghĩa là một cô gái học hành giỏi giang và có khuôn phép nhưng đôi khi cũng phá vỡ nguyên tắc.

Tựa như việc chủ động tới tìm Trần Cương Sách vậy. Cô biết rõ chuyện gì sẽ phát sinh sau khi họ gặp nhau, và cũng chính vì những chuyện sẽ xảy ra sau khi gặp nên cô mới đến tìm anh.

Cô luôn rất bình tĩnh và có thể đưa ra những quyết định quan trọng mà không ai ngờ tới. Ví dụ như lần gặp lại Chu Hoài An, trong lòng cô chợt nảy lên cảm xúc hơi hối hận, nhưng sự hối hận này không liên quan gì đến Chu Hoài An.

Điều khiến cô hối hận là, cô vốn cho rằng sau khi chia tay với Trần Cương Sách mình có thể nhanh chóng bước vào một mối quan hệ khác và sẽ có nhiều bạn trai nhưng thực tế thì đến tận bây giờ cô và Trần Cương Sách vẫn độc thân. Sau đó cô đã có một ý nghĩ hết sức hoang đường. Vì cả hai đều đang độc thân, chi bằng cứ duy trì mối quan hệ thể xác cho đến khi gặp được đối tượng tiếp theo.

Nguyễn Sương biết ý nghĩ này của mình còn tệ hại hơn cả bộ dạng mặt dày vô liêm sỉ của Chu Hoài An. Cô biết mình ích kỷ lại tham lam nhưng bản chất con người vốn khó mà chịu đựng được bất kỳ phép thử nào.

Chẳng lẽ Trần Cương Sách muốn quay lại với cô vì mục đích kết hôn sao? Không phải, bọn họ giống nhau. Thỉnh thoảng sẽ nhớ lại quá khứ như nhớ hương vị gió xuân.

Mối quan hệ xác th1t không bị đạo đức hạn chế. Muốn cắt đứt thì có thể nhanh chóng thoát ra. Cái chính là cô không cần phải suy nghĩ về bối cảnh gia đình của anh. Với thân phận là một người bạn gái sẽ rất khó để không mơ mộng về hôn nhân. Mà giữa cô và Trần Cương Sách làm gì có cái gọi là tương lai?

Một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng - câu nói này quá thích hợp để mô tả trạng thái của họ lúc này.

-

Rèm cửa trong phòng khách sạn không đóng chặt nên để lộ ra một khe hở nhỏ, ánh sáng yếu ớt chiếu thẳng vào trong phòng tối tạo thành một chùm sáng. Trần Cương Sách nghe điện thoại xong thò xoay người xuống giường vào phòng tắm tắm rửa lại lần nữa. Lần này đi tắm so với hai tiếng trước thì có thêm một trình tự khác. Sau khi tắm xong, anh đứng bên giường chậm rãi mặc quần áo, cúi đầu nhìn Nguyễn Sương.

Cô ôm quần áo ngồi dậy, bờ vai và cần cổ trắng mịn màng giờ đã in đầy dấu hôn, vì không bị lớp chăn che mất nên anh có thể thấy những vết hôn sưng đỏ do mình m út qua trông vẫn kiều diễm ướt át, như đang nhỏ xuống giọt sương anh đào. Mấy năm trôi qua rồi nhưng cô vẫn không thay đổi, thích được cắn. Cho dù đó là từ đơn hay chia làm hai chữ độc lập.

"Anh phải dùng bữa tối với giám đốc chi nhánh ngân hàng, em muốn ở lại đây đợi anh về hay đi cùng anh tới chỗ ăn tối không?" Anh vừa thắt cà vạt vừa hỏi ý kiến ​​Nguyễn Sương.

Nguyễn Sương ngước mắt lên: "Tôi sẽ ăn tối với Quý Tư Âm."

Trần Cương Sách nói: "Được, vậy em ăn xong thì gọi điện cho anh, anh tới đón em."

Nguyễn Sương không hiểu lắm: "Sao anh lại đón tôi?"

Bọn họ không phải là bạn trai và bạn gái, có cần phải làm tới mức như vậy không?

Có lẽ giọng nói trong đầu cô quá rõ ràng khiến Trần Cương Sách cũng nghe thấy được. Anh nhếch môi, không giấu được vẻ mặt xấu xa của mình, "Anh đã nhịn nhiều năm như vậy, không phải em đang nghĩ ba lần trong tối nay là đã đủ cho anh thỏa mãn đấy chứ?"

"..."

"Tôi có hơi mệt."

"Ồ, đều là anh hầu hạ em, ngược lại em vẫn kêu mệt à."

"...Chỗ nào trên người tôi cũng sưng lên rồi."

"Ồ, ồ. Trước đây còn kịch liệt hơn thế cũng không thấy em kêu mệt mà."

"Thể lực của tôi không còn theo kịp nữa."

"Vậy thì về phòng nghỉ ngơi đi, đừng đi ăn với Quý Tư Âm nữa."

"Trần Cương Sách, anh——"

Hiếm khi Nguyễn Sương không thể phản bác lại anh.

Trần Cương Sách mặc áo vest giày da chỉnh tề, đột nhiên nghiêng người tới cầm lấy cằm Nguyễn Sương, trầm giọng nói: "Chờ đến khi trở về Nam Thành, cho anh một ngày thỏa mãn, được không?"

Giọng nói trầm thấp k1ch thích hệ thống thính giác nhạy cảm khiến cả người cô run lên.

"...Chuyện đó để sau rồi nói" cô đẩy tay anh ra, "Anh cũng đã có tuổi rồi, phải chú ý tiết chế."

"Chú ý cái rắm ấy, anh hoàn toàn có thể "làm" với em đến tận khi tám mươi tuổi."

Đàn ông thực ra là vậy đó, dù có tỏ ra đứng đắn nghiêm túc đến đâu thì khi ở trên giường cũng chẳng còn chút đoan chính nào. Huống chi, Trần Cương Sách còn chẳng bao giờ che giấu bản chất của mình, hành vi phóng túng đến cực điểm. Nguyễn Sương cũng không tin lời nói có thể làm đến tám mươi tuổi của anh nhưng cô vẫn rất thức thời và không phản bác lại.

Sau khi Trần Cương Sách rời đi, cô nằm trên giường một lúc rồi mới đi tắm. Nước ấm thấm đẫm cơ thể đau nhức tê dại, cảm giác mệt mỏi dần dần vơi đi. Nguyễn Sương mở điện thoại, thấy có tin nhắn của Quý Tư Âm.

Quý Tư Âm: [Cậu tạm thời kêu bận là có chuyện gì thế?]

Quý Tư Âm: [Tớ ăn trưa xong rồi, sao cậu vẫn chưa về? Cũng không trả lời tin nhắn của tớ!]

Quý Tư Âm: [Tớ ngủ trưa trước nhé, nếu ngủ dậy mà không thấy cậu trả lời, chúng ta tuyệt giao!]

Quý Tư Âm: [Hu hu hu, Sương Sương cậu đang ở đâu thế! Tớ phải báo cảnh sát thôi!]

Nguyễn Sương mỉm cười: [Vừa rồi tớ bận. Không phải cậu đến nhà chú cậu ăn trưa sao?]

Trước khi Nguyễn Sương đến tìm Trần Cương Sách, chồng Quý Tư Âm đã gọi điện thoại nhắc cô ấy đừng quên đến nhà chú mình ăn trưa. Quý Tư Âm giờ mới nhớ tới chuyện này, lúc cúp điện thoại thì thở dài: "Chỉ có dịp Tết và ngày lễ, tớ mới có cảm giác là mình thực sự đã kết hôn bởi vì bản thân phải giả vờ cung kính đi thăm họ hàng người thân hai bên. Thật sự là... rất mệt mỏi."

Đúng là Quý Tư Âm có thích chồng mình, nhưng tình yêu này vẫn không thể chống lại được sự mệt mỏi mà cô ấy cảm thấy mỗi khi cùng chồng đi gặp họ hàng.

Giọng điệu của Quý Tư Âm có phần khoa trương nhưng mỗi lời cô ấy nói đều là sự thật: "Họ hàng bên phía nhà tớ còn đỡ vì dù sao họ cũng nhìn ​​tớ lớn lên nhưng cậu không biết đâu Nguyễn Sương, họ hàng phía bên nhà anh ấy là cả một gia tộc lớn, mỗi lần gặp là lại nhìn tớ chằm chằm như đang nhìn một chú gấu trúc khổng lồ khiến tớ cảm thấy vô cùng khó chịu, ăn cơm cũng không được tự nhiên."

"Mà ai cũng hỏi khi nào hai chúng tớ dự định có con. Rồi thì Âm Âm xinh đẹp như vậy chắc chắn đứa con do tớ sinh ra cũng sẽ rất dễ thương."

"Cậu cho là họ đang khen tớ sao? Không hề! Kèm theo đó luôn là một câu - con đầu lòng tốt nhất nên là một bé trai, con thứ hai là bé gái thì hợp lý, anh trai bảo vệ em gái, thật tốt."

"Nhân tiện còn lên kế hoạch cho cuộc đời tớ trong mười năm tới, ba năm đẻ hai đứa, tuổi còn trẻ sẽ dễ hồi phục cơ thể, sau khi sinh con tớ sẽ không phải làm gì cả vì con cái đã có bảo mẫu chăm sóc. Với điều kiện trong nhà thì việc thuê năm hay sáu bảo mẫu cũng không thành vấn đề."

"Ừm, nói thế nào nhỉ? Tuy bản thân cũng nghĩ như vậy nhưng khi nghe họ tự tin sắp xếp cuộc đời của mình thì tớ lại cảm thấy khá khó chịu." Quý Tư Âm đá hòn đá trên mặt đường xi măng, nói với giọng đầy ấm ức "Trước đó khi bị ép kết hôn, bố mẹ nói sau khi kết hôn sẽ không quản tớ nữa. Lúc ấy vì muốn hướng tới sự tự do đó mà tớ mới đồng ý với cuộc hôn nhân này nhưng bây giờ lại phát hiện ra rằng họ ngày càng kiểm soát tớ nhiều hơn trước, càng ngày càng có nhiều người khoa tay múa chân muốn sắp xếp cuộc đời tớ."

"Thời điểm bị thúc giục kết hôn, điều duy nhất gây phiền não với tớ là không kết hôn. Sau khi kết hôn, phiền não giờ còn nhiều hơn cả tóc trên đầu rồi." Quý Tư Âm tức giận nói: "Bố mẹ tớ đều là đại bịp, Sương Sương, cậu là người duy nhất tớ chia sẻ thật lòng, kết hôn thực sự không tốt như trong tưởng tượng!"

Nguyễn Sương bật cười: "Lúc còn học đại học không phải cậu còn to mồm nói ngay sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn hay sao."

Quý Tư Âm: "Tớ hối hận rồi, hồi ấy bản thân quá vô tri, hối hận muốn chết."

Nguyễn Sương an ủi: "Nhưng tớ thấy tình trạng hiện tại của cậu cũng rất tốt mà."

Quý Tư Âm nói: "Chỉ rất tốt với cậu thôi."

Gương mặt Nguyễn Sương không biểu cảm: "Tối hôm qua cậu vẫn còn đang cùng chồng ăn tối dưới ánh nến và nói mình là người hạnh phúc nhất trên đời mà."

Quý Tư Âm cãi: "Đó là vì anh ấy đã tặng tớ một chiếc nhẫn kim cương màu hồng 15, 6 carat! Cậu có biết không, viên kim cương màu hồng đó là loại lla đấy, trên thế giới chỉ có chưa đến 2% kim cương loại này tồn tại thôi! Tớ thấy hạnh phúc vì cảm giác được yêu thương không phải sao? Tớ là một cô gái rất đơn thuần, chỉ vì tiền mà rơi nước mắt."

Nguyễn Sương không có gì để nói về điều này.

Có lẽ Quý Tư Âm như vậy cũng tốt, cô ấy không cần quá bận tâm xem đối phương có thực sự yêu mình hay không, chỉ cần có tiền là cô ấy sẽ luôn vui vẻ. Mà vừa hay là chồng cô ấy có thể thỏa mãn được điều này. Trước đó Quý Tư Âm rất ít khi phàn nàn về cuộc sống hôn nhân của bản thân, bây giờ Nguyễn Sương đã hiểu, đó là vì thời điểm chưa đến. Chỉ sau khi đi gặp họ hàng hai bên thì những lời phàn nàn của Quý Tư Âm mới bắt đầu vang lên như sấm. Ngay cả khi gặp chú ruột của mình mà Quý Tư Âm cũng cảm thấy khó chịu.

Quý Tư Âm: [Chú của tớ lại sắp sinh con, cạn lời!]

Quý Tư Âm: [Kể từ khi chúng tớ yêu nhau, chú ấy đã hỏi khi nào tớ định có con và bây giờ ông ấy vẫn hỏi như vậy. ]

Quý Tư Âm: [Cầu xin cậu, gọi điện thoại rồi kéo tớ ra ngoài đi]

Nguyễn Sương hỏi: [Chồng cậu đâu? Anh ta không nói thay cậu được sao?]

Quý Tư Âm: [Làm ơn, anh ấy thì có thể nói gì được đây? Anh ấy cũng không phải là người sẽ mang thai gần mười tháng, anh ấy cảm nhận được nỗi đau khi mang thai sao?]

Quý Tư Âm: [Có đôi khi tớ khá hối hận, nếu tớ chọn một người chồng thật lòng yêu mình thì liệu anh ấy có bảo vệ tớ vào những lúc như thế này không? (lát nữa tớ sẽ xóa lịch sử trò chuyện sau)]

Khung chat trò chuyện giữa những người bạn thân thực sự không thể để bị lộ.

Quý Tư Âm nhận thức rõ hiện thực: [Con người ta không thể có cả tình yêu và tiền bạc được. Tớ cũng không thể chiếm hết những điều tốt đẹp trên đời. Ông trời đã rất tốt với tớ rồi, đã ban cho một khuôn mặt xinh đẹp không tì vết, nếu không, tớ đã là một người phụ nữ hoàn hảo rồi!]

Nguyễn Sương cũng khen ngợi cô ấy: [Tất nhiên, Âm Âm nhà chúng ta là xinh đẹp nhất, cũng không có dấu hiệu của tuổi tác, nhìn cậu vẫn chẳng khác gì so với một sinh viên đại học cả. ]

Quý Tư Âm cũng khen ngợi cô: [Nếu bây giờ hai chúng ta quay lại thời đại học, chúng ta sẽ là một cặp mỹ nhân hoàn hảo chốn học đường. ]

Sau khi tâng bốc nhau xong, Nguyễn Sương nói: [Tớ sẽ tới đón cậu, chờ ở đó. ]

Quý Tư Âm: [Cậu đúng là vị cứu tinh của tớ!]

-

Quý Tư Âm cũng không hỏi xem trước đó Nguyễn Sương bận chuyện gì. Vừa nhìn thấy Nguyễn Sương, cô ấy đã bắt đầu phàn nàn về việc mình bị người thân thúc giục chuyện sinh con. Nguyễn Sương vừa lái xe vừa nghe cô ấy nói, thỉnh thoảng lại phụ hoạ để tỏ ra là mình có đang lắng nghe.

Trong khi chờ đợi bữa ăn, Quý Tư Âm đột nhiên ý thức muốn giữ thể diện cho gia đình nên chợt dừng lại, đổi chủ đề: "Khi nào cậu về Nam Thành?"

"Có lẽ là đầu tháng sau."

"Trễ thế sao? Vậy phòng làm việc bên đó thì thế nào?"

"Có hai kịch bản dự định sẽ ​​quay ở đây." Nguyễn Sương nói: "Tớ muốn làm một bộ thanh xuân vườn trường nên đã đi hỏi một số trường trung học ở Nam Thành nhưng họ không muốn cho mượn phòng học. Vậy là tớ đã nghĩ đến việc quay phim ở đây."

"Về trường cũ của chúng ta để quay phim sao?"

"Không phải, chúng tớ đến trường trung học số 1 quay. Tớ đã liên lạc với bên họ rồi."

"Việc quay phim có mất nhiều thời gian không?"

"Không đâu, khoảng mười ngày thôi."

Cô đã có một kế hoạch rõ ràng từ lâu.

Thỉnh thoảng Quý Tư Âm cũng ghen tị với cô nhưng phần lớn thời gian cô ấy vẫn cảm thấy cuộc sống không phải làm việc sẽ tốt hơn.

Ăn tối xong, họ đi dạo bên ngoài một lúc rồi mới về nhà.

Về đến nhà, tắm rửa sạch sẽ xong, Nguyễn Sương lên giường ngồi mở điện thoại xem WeChat. Khi cô không chủ động tìm anh, Trần Cương Sách cũng không chủ động gửi tin nhắn cho cô.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-87)