← Ch.36 | Ch.38 → |
Editor: Gió
Beta: Bảo Trân
—
Nguyễn Sương giải thích: "Ừm, cậu đính hôn nên tớ kích động quá, cả đêm không ngủ được."
Quý Tư Âm cười híp cả mắt, "Vậy cậu mà đính hôn thì phải làm sao?"
Nguyễn Sương cười: "Chắc mất ngủ từ ba ngày trước."
Quý Tư Âm săn sóc nói: "Tớ chuẩn bị cho cậu một phòng nhé, lát nữa kết thúc thì cậu cứ qua đó nghỉ ngơi."
Nguyễn Sương: "Không cần đâu, lát nữa tớ bắt taxi về là được."
"Tối nay vẫn còn bữa cơm nữa mà..."
"Vẫn còn sao?"
"Ừm, tối nay còn có tiệc độc thân."
"Không phải nên tổ chức tiệc độc thân từ tối qua sao?"
"Tối qua mọi người đều ở ngoài chưa đến kịp."
"..."
Quý Tư Âm nói: "Cậu đến hay không đều được, dù sao trong mấy người đàn ông sẽ xuất hiện tối nay cũng không có ai đẹp trai cả, đẹp trai nhất hình như đều là bạn trai cũ của cậu." Nói đến đây cô ấy rất phiền não, "Đoàn Viễn Châu không thể có nhiều họ hàng đẹp trai hơn chút sao?"
Đoàn Viễn Châu là vị hôn phu của cô ấy.
Đây có lẽ là do bạn thân tình thâm nghĩa nặng, vì không thể tìm được trai đẹp để giới thiệu cho bạn thân mình nên đã phát hoả với chồng sắp cưới.
Nguyễn Sương ngẫm nghĩ, dù sao đây cũng là tiệc do Quý Tư Âm tổ chức, cô không thể vì Chu Hoài An mà không tới dự được.
Cô nói: "Tớ về phòng ngủ bù, nếu như dậy sớm thì sẽ qua, nếu tớ không dậy nổi thì thôi vậy."
Tối qua cô ngủ ở nhà Quý Tư Âm, hai người nói chuyện đến một giờ sáng mới đi ngủ, năm giờ sáng đã bị âm thanh dưới lầu làm tỉnh giấc, quả thật ngủ không ngon.
Quý Tư Âm không làm khó cô, "Không sao, cậu xem xem thế nào, nhưng cậu đến thì nhớ nhắn tin cho tớ nhé."
Nguyễn Sương ừm một tiếng.
Mười một rưỡi buổi tiệc đính hôn chính thức bắt đầu, bận rộn đến hơn một giờ chiều mới kết thúc. Quý Tư Âm là người cần Nguyễn Sương ở bên mình trong những sự kiện quan trọng của cuộc đời, vì vậy khi tiễn khách xong cũng đã gần hai giờ, Nguyễn Sương đi đến quầy tiếp tân lấy thẻ phòng rồi đi ngủ bù.
Phòng của những người bạn khác của Quý Tư Âm đều là hướng ra khuôn viên, duy chỉ có phòng Nguyễn Sương là hướng ra mặt hồ, bên ngoài khung cửa sổ là cảnh mặt nước mênh mông. Thế nhưng cả người Nguyễn Sương mệt mỏi không có tâm trạng ngắm cảnh, cô kéo rèm lại, nằm xuống liền ngủ. Lúc tỉnh dậy ngoài trời đã tối đen, ánh đèn nơi thị thành sáng rực rỡ, che đi cả những ngôi sao bên góc trời. Nguyễn Sương mở điện thoại ra nhìn, đã hơn chín giờ tối.
Ba tiếng trước Quý Tư Âm có gửi tin nhắn cho cô: [6 giờ tối nay ăn cơm, ăn xong sẽ đến bán bar, cậu dậy chưa? Hay là đừng dậy, sau khi bạn trai cũ của cậu qua đây thì cứ nhìn trước ngó sau, tớ nghi ngờ anh ta đang tìm cậu. Tớ nghe nói cậu ta huỷ hôn rồi, nhưng vậy thì tớ vẫn không đồng ý việc hai người quay lại. ]
[Cậu quay lại với cậu ta thì quay lại với Trần Cương Sách vẫn hơn, ít nhất anh ấy không có làm gì trái với đạo đức. ]
[...Chắc là không làm gì trái đạo đức đúng không?]
Cho đến bây giờ Quý Tư Âm vẫn không rõ tại sao Nguyễn Sương và Trần Cương Sách lại chia tay. Cô cũng muốn hỏi Nguyễn Sương về nguyên nhân cụ thể, nhưng lại sợ sẽ nghe thấy những chuyện đại loại như Chu Hoài An ngày trước, chuyện tình khiến người ta thất vọng nhất chính là anh thề thốt một lòng yêu tôi, nhưng lại vụng trộm yêu người khác. Chia tay khó khăn giống như một vết thương khó lành, cô không muốn chạm đến vết thương ấy nữa, không muốn để Nguyễn Sương nhắc đến nguyên nhân của nó, nói với cô rằng mình đã đau khổ đến nhường nào.
Vì vậy Quý Tư Âm chỉ hỏi cô là ai đã nói lời chia tay trước. Nguyễn Sương nói, là cô nói trước. Quý Tư Âm thở phào một tiếng. Trong mắt của cô ấy tình yêu giống như một ván cờ, người nói lời chia tay chính là người thắng cuộc.
Nguyễn Sương trầm mặc trong đêm tối, trả lời: [Tớ dậy rồi. ]
Tin tức như đá chìm đáy biển, có lẽ lúc này Quý Tư Âm đang say khướt trong buổi tiệc độc thân nên không có thời gian xem điện thoại.
Trưa nay có uống vài ly rượu, cô uống rượu xong sẽ không phát điên, nhưng có bệnh là cho dù chỉ uống một ly thôi thì khi tỉnh dậy cũng sẽ đau đầu. Cô gọi cho người của khách sạn, hỏi xem họ có thuốc đau đầu không, tiện thể gọi chút đồ ăn, nhờ nhân viên đưa lên. Trong thời gian chờ đợi, cô vào phòng tắm tắm qua. Cô không mang theo gì cả, sau khi tắm xong có mặc áo choàng của khách sạn, thắt dây buộc ở eo lại, che đi cảnh xuân quang. Căn phòng này có một chiếc sân nhỏ bên ngoài, trên sân có ghế nghỉ ngơi, nhân viên khách sạn đã để đồ ăn lên đó. Nguyễn Sương đẩy cửa kính đi ra ngoài.
Chiều nay có mưa một trận, không khí có vương chút hương cỏ xanh, tiết trời đầu hạ, phảng phất như nghe thấy tiếng ve kêu. Phòng hướng ra mặt hồ có một thảm cỏ xanh mát, cách hàng rào bằng cây chính là phòng hướng ra vườn hoa.
Trần Cương Sách cũng không nghĩ rằng Nguyễn Sương lại ở ngay cạnh phòng mình. Thậm chí anh còn không đi ra ngoài, chỉ ngồi trong phòng, tay cầm văn kiện, lúc đang định mở túi ra thì nghe thấy tiếng đóng cửa 'uỳnh' một tiếng.
Rất lớn.
Tối qua Trần Cương Sách uống không ít rượu, đầu khá đau nhức, tiếng đóng cửa ấy khiến huyệt thái dương của anh khẽ run lên, tâm trạng trở nên bực bội. Điều khiến anh càng bực bội ở phía sau.
Có người gõ lên cửa sổ. Rèm cửa được kéo vào, anh không nhìn thấy người bên ngoài, nhưng đoán được là khách của phòng bên cạnh. Mỗi khách sạn đều có một điểm đáng để chỉ trích, ưu điểm của Liễu Oanh Lý cũng chính là khuyết điểm. Phòng có cảnh hướng ra mặt hồ vô cùng riêng tư, nhưng vấn đề là một khi khách hàng bị kẹt ngoài sân thì chỉ có thể men theo đường vòng, đi bộ khoảng nửa tiếng mới đến được quầy tiếp tân. Tiền đề là vị khách này phải biết đường đi đến sảnh khách sạn.
Trước khi tiếng nói vang lên, Trần Cương Sách vẫn cảm thấy khá phiền.
"Xin chào, có ai ở đây không ạ?"
Nhưng sau khi tiếng nói vang lên, lòng Trần Cương Sách như có một ngọn lửa cháy lên, men rượu trong người như khiến ngọn lửa ấy ngày càng lớn hơn. Người uống say khó mà dùng đại não suy nghĩ được, trực giác thường sẽ chiến thắng lý trí. Trực giác nói cho anh biết người bên ngoài không phải ai khác, chính là Nguyễn Sương.
Trần Cương Sách nhấn lên huyệt thái dương, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, kéo rèm ra. Chiếc rèm màu sẫm ngăn cách hai thế giới, bên trong ánh đèn sáng chói, bên ngoài màn đêm tối trầm.
Nguyễn Sương khoanh tay trước ngực, áo choàng màu trắng che kín cơ thể cô, mái tóc khô được một nửa xõa xuống bả vai, vài mảnh kí ức đột nhiên xông vào đại não. Là những đêm mồ hôi ướt đẫm, hơi thở nóng bỏng đốt cháy đối phương. Gương mặt cô mang theo nụ cười lịch sự, chiếc rèm được mở ra, hình ảnh Trần Cương Sách xuất hiện trước tầm mắt, nụ cười của cô cũng dần nhạt đi.
Nguyễn Sương chưa từng nghĩ đến cảnh tượng mình gặp lại Trần Cương Sách, cô từng viết qua vô số kịch bản lâu ngày gặp lại, nhưng hiện thực cuộc sống còn kịch tính hơn cả trong phim. Gặp lại nhau trong buổi tiệc đính hôn của bạn thân, nhưng lại ở trong tình huống này. Cô thảm hại như vậy, mà anh vẫn là tư thái của người ở vị trí trên cao.
Mười mấy giây sau, cô điều chỉnh lại cảm xúc, "Xin lỗi, có thể phiền anh gọi cho nhân viên khách sạn giúp tôi được không? Vừa rồi gió thổi khiến cửa vào phòng tôi bị sập lại."
"Xin lỗi." Anh cũng nói thẳng với cô, giọng điệu vẫn mang theo vẻ lười biếng như trước kia, nhưng lại có thêm sự lạnh lùng khó gần, "Tôi không có thói quen lấy việc giúp người khác làm niềm vui."
Đây mới là con người chân thực nhất của Trần Cương Sách, luôn được săn đón, ngạo nghễ bất cần, lạnh lùng khó gần. Nếu so về độ tuyệt tình, hai người không ai thua ai cả.
Nguyễn Sương không chút do dự, nói một tiếng: "Làm phiền rồi."
Sau đó lập tức quay người rời đi, không một chút lưu luyến.
Trần Cương Sách đứng nguyên tại chỗ, trơ mắt nhìn cô bước vào màn đêm, mãi cho đến khi bóng hình cô biến mất khỏi tầm mắt. Sắc mặt anh hiện lên vẻ thất vọng, nghiến răng chửi bậy một tiếng.
-
Nguyễn Sương rời khỏi rất dứt khoát. Cô không có oán trách gì anh, đối với lời thỉnh cầu của bạn gái cũ - người đã đá mình, từ chối cũng đúng.
Hơn nữa bản thân anh cũng không phải là người tốt bụng gì cả.
Nguyễn Sương không đem điện thoại theo, nếu không đã có thể lên mạng tìm được số điện thoại của khách sạn rồi. Trong đêm vắng, thứ ở bên cạnh cô chỉ có cảnh sông nước cùng những tiếng ve, cô quay lại ngồi trên ghế một lát, lòng thầm nghĩ giờ này chắc khách phòng bên cạnh đã tắm giặt nghỉ ngơi rồi, cô mặc áo choàng tắm gõ cửa phòng họ, không giống như đang nhờ sự giúp đỡ mà giống cầu hoan giữa đêm hơn.
Nghĩ ngợi một lát, sau đó đi vòng qua sau sân tới quầy tiếp tân khách sạn thì hơn. Mặc dù có hơi phiền nhưng ít nhất cũng không có phiền người khác.
Lúc đang định đứng dậy thì trời lấm tấm mưa, tí tách tí tách, chỉ trong chớp mắt, những hạt mưa lập tức ào xuống. Trong cơn mưa lớn ấy, Nguyễn Sương giống như bị số phận trêu đùa, trận mưa giam cô lại nơi đây, không thể làm được gì khác.
Cô không rõ thời gian là bao lâu, tựa như đã trôi qua thật lâu. Nhưng trên thực tế, từ lúc mưa đến khi Trần Cương Sách xuất hiện trước mặt cô, mới chỉ có nửa phút. Anh cầm chiếc ô của khách sạn đi ra, từ tốn đi về phía cô. Trong đêm mưa hỗn độn, gió lạnh cùng anh bước đến. Nguyễn Sương ngây người.
Trần Cương Sách dừng lại ở ở ngoài mái hiên, cách cô khoảng hai mét. Một tay anh cầm ô, tay còn lại đút túi quần, trong đôi mắt rũ xuống không chút ý cười, giống như cố gắng lấy chút lương tâm của mình ra bố thí cho cô.
"...Đến phòng tôi hay ở đây dầm mưa, tự em chọn."
Lúc anh nói mặt không chút biểu cảm, trong cơn mưa lạnh, giọng anh cũng lạnh theo.
Đột nhiên Nguyễn Sương cảm thấy anh vẫn là Trần Cương Sách ngày ấy. Một Trần Cương Sách cao cao tại thượng, nhưng cũng nguyện ý cúi đầu trước cô. Không cần cô phải nói, những điều anh đối xử với cô luôn là cam tâm tình nguyện.
← Ch. 36 | Ch. 38 → |