Người này là đang cầu hôn sao?
← Ch.58 | Ch.60 → |
Vạn Tiểu Bân vẻ mặt đưa đám, "Trưởng lớp đừng nói nữa, tôi thật không có!"
"Không có thì tốt rồi, đi ngủ sớm một chút, rời giường tìm phòng ở, tìm không được, có thể đến, tôi có thể giúp cậu thuê!" Chu Tích Tiệp đứng lên xoay người trở về phòng, cậu đã là làm hết lòng quan tâm giúp đỡ, đừng tưởng rằng cậu không có lưu ý đến Vạn Tiểu Bân cả đêm nhìn hắn có cái loại ánh mắt bỉ ổi, sùng bái, hiện thời duy nhất có thể làm đúng là nhanh chóng đem loại manh mối này bóp chết trong trứng nước!
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, thời điểm Chu Tích Tiệp rời giường đã không thấy được Vạn Tiểu Bân, cậu lấy điện thoại ra trước tiên, gọi cho Đa Bảo phát hiện còn là tắt máy, nhíu nhíu mày, trong lòng có chút bất an vội vàng xao động, cầm lấy chìa khóa xe liền rời đi.
Kiều Đa Bảo tối hôm qua ngủ trên ghế sa lon, ngay cả chăn mền cũng không có mà đắp, hơn nữa cửa sổ là mở rộng ra, ban đêm gió lạnh thổi vào một buổi tối cuối cùng làm cho cô cảm lạnh, hỗn loạn ngủ thẳng tới rạng sáng đã cảm mạo, nhưng cô vẫn không có tự giác tỉnh lại, tiếp tục ngủ thẳng hết buổi sáng đã triệt để chuyển thành sốt nhẹ, lần này càng thêm không có khí lực mà tỉnh lại.
Chu Tích Tiệp lái xe hai giờ đuổi tới dưới lầu vẫn còn là không gọi được điện thoại, trước kia cô trải qua cảnh cáo của cậu sau vẫn luôn bảo trì điện thoại thông suốt, nhưng lúc này đây cậu không khỏi cảm thấy hoảng loạn, cau mày ngẩng đầu nhìn cô ở lại tầng trệt, đột nhiên cậu nhạy cảm nhìn chằm chằm cửa sổ để lộ ra đến một tia ánh sáng, mặc dù ban ngày ánh sáng thoạt nhìn không có rõ ràng như vậy, nhưng vẫn có thể nhìn ra được gian phòng của cô ánh sáng không có tắt.
Đèn không có tắt, điện thoại lại không gọi được... Tim của cậu thoáng cái đập thật nhanh! Chu Tích Tiệp bước đi vào nhà trọ, ở lầu một, trực tiếp tìm chủ cho thuê nhà đi mở cửa, hoàn hảo ngày hôm qua cậu cùng Kiều Đa Bảo ở cửa gây gổ, chủ cho thuê nhà có từng thấy cậu một lần, nếu không cũng sẽ không giúp cậu đi mở cửa.
Cửa vừa mở ra, Chu Tích Tiệp liếc mắt liền nhìn thấy Kiều Đa Bảo cuộn tại ghế sô pha sắc mặt tái nhợt, tim cứng lại, mau bước qua ấn lấy bả vai của cô nhẹ nhàng lay động gọi, "Đa Bảo! Đa Bảo tỉnh!"
Kiều Đa Bảo mơ mơ màng màng bị cậu làm cho tỉnh lại, con mắt từ từ mở ra, suy nghĩ hoảng hốt nhìn đến mặt cậu đến lúc tinh thần vi khẽ chấn động, cô lao lực nâng lên tay liền muốn đi cậu, thanh âm suy yếu mang theo vui sướng, "Tiểu Tiệp..."
Chu Tích Tiệp lòng dạ ác độc bỗng đau nhức, mày nhíu lại, một tay ôm cô, một tay thăm dò cái trán nóng hổi của cô, quở trách, "Em như thế nào lại không biết tự chăm chính mình?! Ngủ cũng không biết về trên giường đắp kín mền ngủ sao!"
"Tiểu Tiệp, Tiểu Tiệp..." Kiều Đa Bảo ở trước ngực cậu cọ xát, vô lực hai tay sít sao siết chặt quần áo của cậu, liên tục trong mộng cô mơ thấy tất cả đều là cậu nhẫn tâm ném cô rời đi, mà cô như thế nào cũng đuổi không kịp hình ảnh, lần này cô cuối cùng bắt lấy cậu, liên tục lời muốn nói cũng có thể nói ra khỏi miệng, "Thực xin lỗi..."
Nghe này ba chữ suy yếu, tim của cậu quả thực như bị đao cắt vừa đau lòng lại khổ sở... Ánh mắt cậu sáp sáp, hai tay nhịn không được vững vàng ôm cô, vùi đầu ở tóc của cô, thanh âm trầm thấp buồn buồn vang lên, "Nói xin lỗi hẳn là anh... Là anh quá xúc động, với em lại phát điên."
"Em như thế nào nhẫn tâm như vậy, dùng bộ dáng ngã bệnh đến trừng phạt anh..."
Chu Tích Tiệp một tay ôm lấy cô liền đi ra ngoài cửa, chủ cho thuê nhà gặp vợ chồng người ta hai người thân mật thắm thiết cũng không có chõ mõm vào, đem cửa thẻ cho Chu Tích Tiệp để cậu làm xong lại lấy về cho cô. Chu Tích Tiệp nói cám ơn, ôm Đa Bảo vội vàng đặt ở phí sau xe nằm xong liền hướng bệnh viện tiến đến.
Ở bệnh viện tiêm chút thuốc hạ sốt, lại đem nàng ôm trở về nhà trọ.
Kiều Đa Bảo ngủ ở trên giường hỗn loạn cả buổi chiều cuối cùng từ từ tốt hơn, gặp Chu Tích Tiệp bận trước bận sau nấu cho cô nồi cháo, cầm khăn nóng lau mặt cho cô, trong lòng vui sướng hài lòng, cười đến con mắt đều híp thành một đường ngang.
"Cười! Em còn không biết xấu hổ mà cười!" Chu Tích Tiệp trầm mặt ở bên người cô ngồi xuống, đưa tay thăm dò trán của nàng phát hiện không có nóng như trước mới hơi chút thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt âm trầm trừng mắt, "Em còn là trẻ con sao? Ngay cả mình đều chăm sóc không tốt! Còn dám nóng rần lên?"
"Ơ... Em cũng không biết em như thế nào lại ngủ trên ghế sa lon..." Kiều Đa Bảo nhìn xem sắc mặt của cậu càng ngày càng kém, hết sức tự giác rụt cổ một cái không có nói tiếp, đột nhiên một đấm nện vào lồng ngực cậu, "Đều tại anh. Gọi điện thoại cho anh đều không gọi được, nhất thời lòng rối loạn nên cái gì cũng đều quên!"
Chu Tích Tiệp đột nhiên ôm lấy cô, đem đầu đặt tại trên vai cô, giọng nói xuống thấp, "Đúng, đều tại anh loạn lên phát điên, đều là lỗi của anh, lần sau sẽ không còn."
"Tiểu Tiệp, em đã nghĩ thông suốt, xác thực là em không đúng, em cần phải cùng người đàn ông khác giữ khoảng cách, lần sau sẽ không lại cùng Triệu Nghị Nhiên ăn cơm, em đã nói với anh ta rõ ràng." Kiều Đa Bảo thoát ra ngực của cậu, ánh mắt nghiêm nghị lại.
Nghiêm túc nhìn cậu.
Chu Tích Tiệp ánh mắt thâm trầm nhìn chằm chằm con mắt trắng đen rõ ràng một hồi, đột nhiên lại vững vàng ôm chặt cô, giống như là ôm bảo bối bị mất đi lại tìm được lại, "Đa Bảo, em như thế nào lại đáng yêu như thế..."
"Em đáng yêu như thế, anh về sau nhất định phải yêu em thật nhiều, không thể tùy tùy tiện tiện phủi mông chạy lấy người, ném người ta xuống một cái." Kiều Đa Bảo bị ôm trong ngực cậu khoan dung, nhu thuận dựa vào cậu.
"Không có lần thứ hai... Bảo bối của anh." Chu Tích Tiệp hôn tóc của cô, trong ánh mắt ôn nhu cùng thâm tình quả thực muốn đem hai người hòa tan vào nhau.
Kiều Đa Bảo tinh thần mệt mỏi ngồi trên sô pha, trên trán tóc mái mất trật tự nhếch lên, khuôn mặt còn có chút hồng đỏ ửng nóng, thỉnh thoảng còn ngáp một cái.
"Thừa dịp nóng đem cháo ăn, sau đó lại trở về ngủ một giấc." Chu Tích Tiệp nắm cháo gạo kê bưng ở trên bàn trà, quấy một tý giải nhiệt.
"A! Em còn chưa có xin nghỉ đâu!" Kiều Đa Bảo nhớ tới cả ngày hôm nay cũng không đi làm hơn nữa lại không xin nghỉ, vội vàng hết nhìn đông tới nhìn tây tìm điện thoại di động.
"Đừng tìm, điện thoại di động của em đang nạp điện." Chu Tích Tiệp hất cằm giương lên, ý bảo cách đó không xa điện thoại di động trên mặt bàn đang nạp.
"Oh... Lần này xong đời, người quản lý kia khẳng định lại muốn lên cơn." Kiều Đa Bảo mím miệng, giống như quả cầu da bị xì hơi.
Chu Tích Tiệp đưa cho cô cái muỗng, nghe vậy giận tái mặt, "Ai dám nổi điên với em?!"
"Ừ ~ một người phụ nữ phi thường hiếu thắng ~~ "
"Hừ, phụ nữ như vậy hiếu thắng làm cái gì, cuối cùng còn không phải lập gia đình sao!" Chu Tích Tiệp xuy một cái.
"Ừm, ừm..." Kiều Đa Bảo một bên uống cháo, một bên theo bản năng gật đầu.
Chu Tích Tiệp lông mày cau lại, con mắt xẹt qua một tia, ngay sau đó lại hướng dẫn từng bước nói, "Con gái kỳ thật không cần làm việc liều mạng như thế, chỉ cần gả cho người đàn ông tốt, chuyện như vậy dĩ nhiên là có thể giao cho đàn ông đi làm, mình ở nhà hưởng phúc thật tốt!"
"Có lý, có lý..."
"Giống như em vậy, từ nhỏ có người đàn ông cao phú soái, canh giữ ở bên cạnh em mãi mãi không rời, không biết có bao nhiêu cô gái hâm mộ đâu."
Kiều Đa Bảo trong miệng ngậm cháo, mắt to chớp chớp nhìn cậu, ngây thơ hàm hồ hỏi, "Ừ... Vậy em nên làm như thế nào cho tốt?"
"Đương nhiên là lập tức gả cho cậu ta..." Chu Tích Tiệp bật thốt ra.
"Phốc! Người này là đang cầu hôn sao?" Kiều Đa Bảo cười đến lộ ra một ngụm hàm răng.
Chu Tích Tiệp ánh mắt nóng rực mà tưởng thật, bên trong giống như là có một ngọn lửa hừng hực đang thiêu đốt, "Nếu như em nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể."
Kiều Đa Bảo bị con mắt nóng bỏng của cậu nhìn soi mói nên khuôn mặt ửng đỏ, cô mím cái miệng nhỏ nhắn lại, bổ nhào qua ôm eo của cậu, "Chờ em làm xong cái thực tập kỳ này, trở về đi, sau đó lại..."
"Gả cho anh!"
Con mắt Chu Tích Tiệp trong một khắc kia bỗng nhiên xẹt qua vẻ mừng như điên, không thể tin nắm thật chặt eo nhỏ, thanh âm run rẩy, "Thực sự!?"
"Ừ!" Kiều Đa Bảo ở trong lòng cậu nhếch miệng, kiên định gật gật đầu.
Chu Tích Tiệp ôm thật chặt cô, giống như là có được toàn bộ thế giới, vui vẻ tột đỉnh, nhấc cằm cô, hôn lên thật sâu.
"Ưm..."
Miệng Kiều Đa Bảo bị cậu chặn lại, mắt mở thật to, quẩy người một cái nghĩ xoay đi miệng, mơ hồ không rõ nói, "... Bệnh còn chưa hết, bệnh còn độc..."
Chu Tích Tiệp ở đâu còn quản được nhiều thế này, cho dù là bệnh độc của cô cậu cũng ăn hết xuống luôn, hiện tại hận không thể đem cả người cô đều xuống dưới bụng!
Lúc chạng vạng, Kiều Đa Bảo gọi điện thoại cho Penny xin nghỉ, giọng nói của cô ta mặc dù không tốt nhưng lại không thể làm gì cô, đành phải lạnh như băng phân phó sớm ngày mai đi làm.
Chu Tích Tiệp ở trong phòng khách gọi điện thoại dặn dò việc công ty, hoàn hảo hôm nay không có hội nghị nào mở, cậu dứt khoát cho chính mình một ngày nghỉ ở bên cạnh Đa Bảo ở đây một đêm thuận tiện chăm sóc nàng.
Nhà trọ của Kiều Đa Bảo không lớn, gia cụ cũng là rải rác vài món thập phần đơn giản, ghế sô pha rất ngắn căn bản ngủ không được, Chu Tích Tiệp cũng chỉ có thể cùng cô ngủ ở trên một cái giường, nhưng không biết làm thế nào cái giường kia lại là giường đơn một mét tám, ngủ một người đủ rộng nhưng ngủ hai người liền có chút chật chội, huống chi là vóc người Chu Tích Tiệp cao lớn như vậy cũng chỉ có thể ngủ nghiêng.
Nhưng Chu Tích Tiệp không chút nào ai oán nói, một tay cánh tay làm gối đầu cho Đa Bảo, một tay cùng với chăn mền ôm lấy thân thể mềm mại của cô, trong lòng vô cùng thỏa mãn hạnh phúc, cách một tháng cuối cùng cậu có thể ôm cô ngủ.
So sánh với hạnh phúc của cậu, lúc này lêu lổng ở đầu đường, Vạn Tiểu Bân sẽ không hạnh phúc như vậy...
Buổi sáng hắn sớm một chút từ chỗ đó của Chu Tích Tiệp đi ra xong, hắn liền liên tục không có chỗ nào để đi, trên người hắn tiền này để dành còn muốn gửi về nhà cho cha mẹ chữa bệnh, đủ tiền thuê phòng sao? Lúc trước hắn liên tục ở trong quán bar mỗi đêm ngày làm ăn còn có thể bao ăn bao ở, nhưng bây giờ hắn thật vất vả trốn thoát, không khả năng trở về nữa.
Nhớ tới những năm gần đây, đại học còn chưa có tốt nghiệp liền ra làm việc, cũng là bởi vì cha mẹ bệnh nặng, căn bản không cách nào hắn có thể tiếp tục học hơn nữa cần phải kiếm tiền tới cứu sống bọn họ.
← Ch. 58 | Ch. 60 → |